Phương Khinh Trần vừa một giấc tỉnh lại, mặc dù vì ra gặp Liễu Hằng, tùy ý mặc kiện ngoại sam, tóc lại chưa cố định hẳn hoi, chỉ tùy tiện buộc bằng một sợi dây, lúc này ở trên thành để gió thổi nửa ngày, sợi dây kia cũng chẳng biết đã bay đi đâu, tóc bị gió mạnh thổi phiêu tán, vừa mới trong khoảng thời gian ngắn uống hết một bầu rượu, ý say kia cũng bị gió thổi ra, trên mặt lại ửng hồng kèm chút men say, ánh mắt chẳng biết là mê mang hay sáng ngời, ẩn nấp giữa mái tóc đen nhánh thỉnh thoảng phất qua, khiến người nhìn càng không rõ.
“Ngươi say rồi.”
Phương Khinh Trần hơi buồn bực mà khẽ làu bàu một tiếng. Tần Húc Phi ngồi sát như vậy mà cũng chẳng nghe rõ y đang nói gì, chỉ là nhìn vẻ mặt y dường như có hơi không thoải mái.
Đúng vậy, Phương hầu ngàn chén không say, cư nhiên uống một bầu rượu nhỏ tẹo đã có ý say, thật sự hơi mất mặt.
Chỉ là, say người rốt cuộc là rượu hay lòng, rốt cuộc là rượu ta cho ngươi quá mạnh, hay là lòng ngươi kỳ thật cứ muốn túy lúy một hồi.
Tần Húc Phi nhẫn nại, khắc chế mình đừng đi ý đồ thăm dò bí mật của nội tâm Phương Khinh Trần, đừng đi đụng chạm nỗi đau ngầm trong lòng Phương Khinh Trần một cách quá đáng, chỉ đành tận lực nhãng qua đau đớn thấp thoáng trong lòng kia, làm như vô sự, tự nói chính sự: “Phong Trường Thanh gửi thư nói, Yên quốc muốn nghị hòa với bên ta, hy vọng chúng ta có thể đưa ra người có đủ sức nặng, tiếp xúc với y, nếu chúng ta không yên tâm, y cũng có thể phái trọng tướng đến phạm vi thế lực của chúng ta để đàm phán cùng chúng ta, chỉ cần đạt thành hòa nghị, Yên quốc nguyện rút lui toàn quân, cùng Đại Tần vĩnh viễn kết minh hữu bang.”
Khi nói đến câu vĩnh viễn kết minh hữu bang cuối cùng kia, y vẫn nhịn không được cười khẩy một tiếng.
Phương Khinh Trần nhàn nhạt nói: “Ta chưa bao giờ quản quyết sách của các ngươi.”
“Đây là đại sự, cho nên ta vẫn muốn nghe thử ý kiến của ngươi.”
Tần Húc Phi cười cười: “Nếu như ngươi không muốn quan tâm thì thôi vậy.”
Tóc áo Phương Khinh Trần giữa gió mạnh tung bay phần phật, uể oải nhắm mắt hỏi: “Quyết định của chính các ngươi thì sao?”
“Cách nhìn của mọi người không đồng nhất. Có người nói đây là quỷ kế của liên quân. Có người nói không cần để ý, cũng có người đề nghị đem phong thư này trực tiếp tiết lộ cho Vệ quân và Ngô quân, để liên quân ba quốc tự mình nội chiến trước…”
Phương Khinh Trần mỉm cười: “Không có ai nguyện ý thử đàm một chút.”
“A Hằng hơi muốn đàm, chỉ là các tướng lĩnh phần lớn không đồng ý, có mấy người còn trực tiếp đập bàn.” Tần Húc Phi cười khổ.
Những thành viên nòng cốt dưới tay y, hầu như đều là võ nhân thuần túy, nhiệt huyết, kích động, dũng cảm, không sợ, coi lấy chiến tranh bảo vệ quốc gia làm vinh, cho rằng sau khi bị người ta đánh hạ kinh thành, còn nhịn nhục đàm phán chẳng khác chi đầu hàng. Cho nên hiện tại mọi người có cảm xúc phản đối kịch liệt như vậy, cũng chẳng có gì là lạ.
Phương Khinh Trần cười khe khẽ: “Sai không ở họ, sai ở nhân tài dưới tay ngươi quá đơn nhất. Đương nhiên, đây cũng là ngươi trước kia tầm mắt không đủ lâu dài, lập chí không đủ cao xa tạo thành. Về sau ngươi nên khai quật trọng dụng nhân tài các phương diện cho đàng hoàng, cũng phải trấn an những trọng tướng theo ngươi nhiều năm này cho tốt…”
Ý tứ của lời này, đã là đem Tần Húc Phi đặt trên vị trí Tần vương tương lai, Tần Húc Phi chỉ hơi ngớ ra, liền nói: “Những việc này còn xa…”
“Không xa nữa đâu, Yên quốc lựa chọn ngươi làm đối tượng đàm hòa, đã là đặt ngươi trên vị trí ngang hàng với Yên vương. Lúc này, người sáng mắt đều biết, chân chính có lực lượng làm chủ quốc gia này, trước mắt cũng chỉ còn lại ngươi.”
Tần Húc Phi trầm mặc một thoáng, vẻ mặt không hề vui mừng, chỉ thở dài không hiểu.
Nhưng Phương Khinh Trần căn bản không để ý vẻ mặt y, chỉ nói nhàn nhạt: “Bản thân ngươi thì sao, ngươi có quan điểm thế nào với chuyện này?”
“Người Yên quốc cũng như Vệ quốc Ngô quốc, đều là cường đạo uống máu người ăn thịt người. Muốn để họ đàm hòa lui binh, không cắt thịt chích máu, trả đủ giá, thì tuyệt không khả thi.”
Phương Khinh Trần bình tĩnh gật đầu: “Ngươi vừa không nỡ bỏ, cũng không cam tâm. Huống chi, hiện giờ thanh vọng của ngươi tốt như vậy, nếu như lựa chọn nghị hòa, sẽ là đả kích cực lớn với thanh danh của ngươi, cũng cho người khác có cớ công kích ngươi. Lão bách tính không hiểu gì cả, tương lai khi đối mặt với khốn quẫn bần khổ, họ chỉ biết oán trách chủ quân ngươi đầu hàng, đem lợi ích của người Tần, chắp tay đưa cho Yên quốc. Mà nếu ngươi không đàm hòa, toàn lực liều mạng, cơ hội thành công vẫn là rất lớn. Đương nhiên, người chết sẽ rất nhiều, nhiều vô cùng. Bất quá, chiến tranh thảm thiết hơn nữa, cũng chẳng thể trách lên đầu ngươi, lão bách tính còn cúng bái ngươi như cứu *** anh hùng, cho dù cửa nát nhà tan, ở đâu mười không còn một, họ cũng sẽ cho rằng, là bởi vì ngươi huyết chiến không lùi, mới giúp họ không trở thành nô lệ mất nước.”
“Nhưng mà, nếu vậy, nguyên khí quốc gia sẽ tổn hại hết.” Tần Húc Phi ngữ khí u buồn.
Thế cục trước mắt, y tự nhiên nhìn rất rõ. Liên quân ba quốc, Vệ quốc không đáng nhắc tới, Ngô quốc cũng đã gãy hết phong mang, lực lượng tổn mạnh, chỉ có Yên quốc, sau nhiều phen huyết chiến liên tục, chủ lực trên cơ bản không chịu tổn thất gì. Họ ở kinh thành còn gần bốn vạn *** nhuệ, hậu phương có hơn mười vạn đại quân tiếp ứng. Nhưng thực lực như vậy, nếu phải liều mạng, không phải y không có lòng tin chiến thắng.
Sợ chỉ là, đánh đến cuối cùng, đánh cho cả Tần quốc đất cằn ngàn dặm, sinh cơ mất hết, vô số bách tính phải vì huyết chiến liên miên này mà trả giá bằng sinh mệnh, đánh đến cuối cùng, đánh cho những huynh đệ thủ túc theo y mất gần hết, sót chẳng mấy người. Nếu như vậy, cho dù đánh thắng thì thế nào? Một quốc gia tan hoang kinh khủng, bần cùng cơ khổ, bóng người mù mịt, một nhánh quân đội mười không còn một, *** nhuệ mất hết?
Quốc gia như vậy, phải dùng bao nhiêu thời gian, bao nhiêu sức lực, mới có thể từ trong khổ nạn đi ra, mà trong loạn thế này, lại có mấy quốc gia, sẽ nhân từ thiện lương ngồi chờ ngươi chậm rãi thoát khỏi khổ nạn, một lần nữa hùng mạnh lên.
Mấy ngày nay, y luôn tự nhốt mình trong phòng, lặng lẽ lật xem tất cả các sách trận vong, từng cái tên kia, chính là từng sinh mệnh sống sờ sờ. Những người đó, theo y ngần ấy năm, ngần ấy lênh đênh, ngần ấy khổ nạn, ngần ấy giao tranh, đến cuối cùng, y đưa từng người đi chết, mà tương lai, y lại phải đưa bao người đi về hướng tử vong đây?
Nhìn vẻ buồn rầu của y, Phương Khinh Trần chỉ cười nhàn nhạt: “Ngươi kỳ thật đã sớm nhìn rõ, lại cần gì ta nói chi nữa. Chỉ xem cuối cùng ngươi để ý, rốt cuộc là được mất của Tần quốc, hay là được mất của bản thân ngươi mà thôi.”
Tần Húc Phi cười khổ: “Có lẽ ta chỉ là người trong cuộc mê, cho nên rất muốn biết ngươi là một người ngoài cuộc, có quan điểm gì.”
“Bất kể là hòa hay chiến, đều phải xem cuối cùng mới quyết định được. Hiện tại Yên quốc cũng chỉ biểu đạt họ có ý đàm hòa. Ngươi vì sao không thử đàm, xem thử đường đáy của họ rốt cuộc ở đâu? Nếu điều kiện cuối cùng là ngươi hoàn toàn không thể chấp nhận, tái chiến cũng chưa muộn.”
“Về phần đem việc này tiết lộ cho Ngô Vệ hai quân, khiến họ nội đấu, kế này ngươi hoàn toàn không suy xét sao?”
Phương Khinh Trần cười khẩy: “Cho dù không có việc này, liên quân sớm muộn sẽ nội chiến. Thêm chút lửa này hay không, cũng chẳng phải việc gì quan trọng.”
“Ngươi cũng không cho rằng, việc này có khả năng là âm mưu của Yên quốc?”
“Âm mưu này có thể cho y cái gì? Người phái tới đàm hòa cũng sẵn lòng bước vào phạm vi thế lực của ngươi, mà quyết định cuối cùng còn chưa ra, cho dù có âm mưu, chung quy phải chờ y lộ ra đầu mối lại nghĩ đối sách sau đi.”
Phương Khinh Trần nói nhàn nhạt: “Nguyên nhân Yên quốc muốn đàm hòa, hẳn cũng không khác ngươi lắm. Muốn thắng là có thể, nhưng tối đa chẳng qua là thắng thảm, chiến đấu thuần túy tiêu hao mạng người và máu tươi thế này không hề có ý nghĩa, cho dù được thắng lợi trên danh nghĩa, cũng chẳng thể đền bù được tổn thất thực tế. Nếu có thể nhờ đàm hòa, được đủ lợi ích, đạt được song thắng, ngược lại tốt hơn.”
“Song thắng?” Sắc mặt Tần Húc Phi hơi âm trầm: “Vô luận kết cục thế nào, Tần quốc đều là bên thua.”
Phương Khinh Trần cười nhẹ: “Tần quốc là bên thua, nhưng ngươi biết đâu là bên thắng.”
Lời này cực kỳ tru tâm, nhưng Tần Húc Phi lại không thể phủ nhận. Sự tình còn tiếp tục phát triển như vậy, mình quả thật sẽ trở thành người đắc lợi cuối cùng. Trầm mặc một hồi, y chỉ đành thở dài: “Ngươi luôn phải đâm ta mấy câu, mới có thể khoái hoạt à?”
Phương Khinh Trần thong dong không nói. Thật đáng tiếc, bất kể bị đâm chỗ đau như thế nào, người này cũng bất quá cắn răng kiềm chế, ngược lại sẽ vì mấy việc nhỏ nhặt như y chữa bệnh hay không, uống thuốc hay không kiểu này mà nổi trận lôi đình, nặng nhẹ bất phân đến mức này, thật sự khiến người quá bất đắc dĩ.
Tần Húc Phi cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh y, cùng nhau nhìn mảnh đất sau tai kiếp này, lẳng lặng nhìn kỹ những vết thương đầy rẫy trước mắt này.
Thời gian không biết đã qua bao lâu, Phương Khinh Trần mới nhẹ giọng nói: “Họ đều đang đợi ngươi, đi đi!”
Tần Húc Phi nhẹ giọng hỏi: “Thế ngươi?”
“Ta ngồi thêm lúc nữa, tự nhiên quay về.”
“Ngươi…” Tần Húc Phi chần chần chừ chừ không chuyển động.
Phương Khinh Trần bật cười: “Ngươi không cho rằng, ta sẽ từ nơi này nhảy xuống chứ.”
Tần Húc Phi không dám nói mình thực sự có loại ảo giác này, chỉ đành cười khổ, nhảy xuống tường thành: “Vậy ta đi trước đây.”
Phương Khinh Trần cũng không để ý đến y, không quay đầu. Vẫn uể oải ngồi đón gió như vậy.
Tần Húc Phi đi vài bước, nhịn không được quay đầu lại, nhìn Phương Khinh Trần mái tóc bị gió thổi gào thét tung bay, cùng y phục làm thân hình lộ vẻ cô đơn gầy gò kia, dừng bước ngơ ngẩn một hồi, mới rảo bước xuống thành.
Dưới thành, Liễu Hằng vẫn đang im lặng chờ đợi, thấy y đến liền mỉm cười: “Y đã nói rõ ý kiến.”
“Y vẫn là khuynh hướng ủng hộ đàm hòa.”
“Ta đã biết, y thoạt nhìn lãnh đạm, thật phát sinh đại sự, chưa bao giờ thật sự khoanh tay đứng nhìn.”
Tần Húc Phi thở dài khẽ khàng: “Dù là bình thường, y đâu từng chân chính đứng nhìn.”
Y ngẩng đầu trông lên phía trên, từ góc độ trong thành, không nhìn thấy người một thân bạch y, ngồi bên kia tường thành, trông ra bên ngoài đó.
Người kia luôn mọi sự không lưu tâm, mọi sự không để ý, nhìn như cái gì cũng chẳng chịu lưu ý, chẳng muốn quản, ngược lại thích chỉ trỏ, chê bai chuyện người khác làm không ra gì. Song khi y châm chọc khiêu khích, chế nhạo hạ thấp, làm sao không phải đang không chút để ý mà đánh thức chư tướng tất cả sai lầm, chỉ điểm họ phương thức tốt nhất…
Đám tướng lĩnh dưới tay y kia, tuy không dám nói là những người tài giỏi nhất kiệt xuất nhất, nhưng ngần ấy năm trong quân, đâu thật sự ngu ngốc vô năng đến mức chỉ biết dùng phương pháp vụng về nhất đi xử lý vấn đề.
Nói trắng ra, còn không phải những người một lòng muốn y chỉ điểm đó, nhìn ra chân tướng Phương Khinh Trần mặt lạnh tâm nóng, sau đó một truyền mười, mười truyền… mọi người đều học cố ý phạm sai lầm trước mặt y, mượn nhắc nhở của y, học được phương pháp tốt nhất thôi.
Mà Phương Khinh Trần đâu thực sự mắc mưu, thực sự tin là thật, không nhìn được sự vụng về của chư tướng. Y cũng bất quá là cần phải có một lý do, thuyết phục bản thân dùng phương thức của y để cho trợ giúp, cần phải có một giả tượng, để y có thể đã trợ giúp mình rất nhiều, còn lừa mình dối người kiên trì nói rằng đây chẳng qua là đang châm chọc đả kích những tướng lĩnh vô năng đó.
Vừa nghĩ đến điều này, Tần Húc Phi bất giác khẽ cười lắc đầu, ôi, cái tên miệng cứng lòng mềm này.
“Ngươi say rồi.”
Phương Khinh Trần hơi buồn bực mà khẽ làu bàu một tiếng. Tần Húc Phi ngồi sát như vậy mà cũng chẳng nghe rõ y đang nói gì, chỉ là nhìn vẻ mặt y dường như có hơi không thoải mái.
Đúng vậy, Phương hầu ngàn chén không say, cư nhiên uống một bầu rượu nhỏ tẹo đã có ý say, thật sự hơi mất mặt.
Chỉ là, say người rốt cuộc là rượu hay lòng, rốt cuộc là rượu ta cho ngươi quá mạnh, hay là lòng ngươi kỳ thật cứ muốn túy lúy một hồi.
Tần Húc Phi nhẫn nại, khắc chế mình đừng đi ý đồ thăm dò bí mật của nội tâm Phương Khinh Trần, đừng đi đụng chạm nỗi đau ngầm trong lòng Phương Khinh Trần một cách quá đáng, chỉ đành tận lực nhãng qua đau đớn thấp thoáng trong lòng kia, làm như vô sự, tự nói chính sự: “Phong Trường Thanh gửi thư nói, Yên quốc muốn nghị hòa với bên ta, hy vọng chúng ta có thể đưa ra người có đủ sức nặng, tiếp xúc với y, nếu chúng ta không yên tâm, y cũng có thể phái trọng tướng đến phạm vi thế lực của chúng ta để đàm phán cùng chúng ta, chỉ cần đạt thành hòa nghị, Yên quốc nguyện rút lui toàn quân, cùng Đại Tần vĩnh viễn kết minh hữu bang.”
Khi nói đến câu vĩnh viễn kết minh hữu bang cuối cùng kia, y vẫn nhịn không được cười khẩy một tiếng.
Phương Khinh Trần nhàn nhạt nói: “Ta chưa bao giờ quản quyết sách của các ngươi.”
“Đây là đại sự, cho nên ta vẫn muốn nghe thử ý kiến của ngươi.”
Tần Húc Phi cười cười: “Nếu như ngươi không muốn quan tâm thì thôi vậy.”
Tóc áo Phương Khinh Trần giữa gió mạnh tung bay phần phật, uể oải nhắm mắt hỏi: “Quyết định của chính các ngươi thì sao?”
“Cách nhìn của mọi người không đồng nhất. Có người nói đây là quỷ kế của liên quân. Có người nói không cần để ý, cũng có người đề nghị đem phong thư này trực tiếp tiết lộ cho Vệ quân và Ngô quân, để liên quân ba quốc tự mình nội chiến trước…”
Phương Khinh Trần mỉm cười: “Không có ai nguyện ý thử đàm một chút.”
“A Hằng hơi muốn đàm, chỉ là các tướng lĩnh phần lớn không đồng ý, có mấy người còn trực tiếp đập bàn.” Tần Húc Phi cười khổ.
Những thành viên nòng cốt dưới tay y, hầu như đều là võ nhân thuần túy, nhiệt huyết, kích động, dũng cảm, không sợ, coi lấy chiến tranh bảo vệ quốc gia làm vinh, cho rằng sau khi bị người ta đánh hạ kinh thành, còn nhịn nhục đàm phán chẳng khác chi đầu hàng. Cho nên hiện tại mọi người có cảm xúc phản đối kịch liệt như vậy, cũng chẳng có gì là lạ.
Phương Khinh Trần cười khe khẽ: “Sai không ở họ, sai ở nhân tài dưới tay ngươi quá đơn nhất. Đương nhiên, đây cũng là ngươi trước kia tầm mắt không đủ lâu dài, lập chí không đủ cao xa tạo thành. Về sau ngươi nên khai quật trọng dụng nhân tài các phương diện cho đàng hoàng, cũng phải trấn an những trọng tướng theo ngươi nhiều năm này cho tốt…”
Ý tứ của lời này, đã là đem Tần Húc Phi đặt trên vị trí Tần vương tương lai, Tần Húc Phi chỉ hơi ngớ ra, liền nói: “Những việc này còn xa…”
“Không xa nữa đâu, Yên quốc lựa chọn ngươi làm đối tượng đàm hòa, đã là đặt ngươi trên vị trí ngang hàng với Yên vương. Lúc này, người sáng mắt đều biết, chân chính có lực lượng làm chủ quốc gia này, trước mắt cũng chỉ còn lại ngươi.”
Tần Húc Phi trầm mặc một thoáng, vẻ mặt không hề vui mừng, chỉ thở dài không hiểu.
Nhưng Phương Khinh Trần căn bản không để ý vẻ mặt y, chỉ nói nhàn nhạt: “Bản thân ngươi thì sao, ngươi có quan điểm thế nào với chuyện này?”
“Người Yên quốc cũng như Vệ quốc Ngô quốc, đều là cường đạo uống máu người ăn thịt người. Muốn để họ đàm hòa lui binh, không cắt thịt chích máu, trả đủ giá, thì tuyệt không khả thi.”
Phương Khinh Trần bình tĩnh gật đầu: “Ngươi vừa không nỡ bỏ, cũng không cam tâm. Huống chi, hiện giờ thanh vọng của ngươi tốt như vậy, nếu như lựa chọn nghị hòa, sẽ là đả kích cực lớn với thanh danh của ngươi, cũng cho người khác có cớ công kích ngươi. Lão bách tính không hiểu gì cả, tương lai khi đối mặt với khốn quẫn bần khổ, họ chỉ biết oán trách chủ quân ngươi đầu hàng, đem lợi ích của người Tần, chắp tay đưa cho Yên quốc. Mà nếu ngươi không đàm hòa, toàn lực liều mạng, cơ hội thành công vẫn là rất lớn. Đương nhiên, người chết sẽ rất nhiều, nhiều vô cùng. Bất quá, chiến tranh thảm thiết hơn nữa, cũng chẳng thể trách lên đầu ngươi, lão bách tính còn cúng bái ngươi như cứu *** anh hùng, cho dù cửa nát nhà tan, ở đâu mười không còn một, họ cũng sẽ cho rằng, là bởi vì ngươi huyết chiến không lùi, mới giúp họ không trở thành nô lệ mất nước.”
“Nhưng mà, nếu vậy, nguyên khí quốc gia sẽ tổn hại hết.” Tần Húc Phi ngữ khí u buồn.
Thế cục trước mắt, y tự nhiên nhìn rất rõ. Liên quân ba quốc, Vệ quốc không đáng nhắc tới, Ngô quốc cũng đã gãy hết phong mang, lực lượng tổn mạnh, chỉ có Yên quốc, sau nhiều phen huyết chiến liên tục, chủ lực trên cơ bản không chịu tổn thất gì. Họ ở kinh thành còn gần bốn vạn *** nhuệ, hậu phương có hơn mười vạn đại quân tiếp ứng. Nhưng thực lực như vậy, nếu phải liều mạng, không phải y không có lòng tin chiến thắng.
Sợ chỉ là, đánh đến cuối cùng, đánh cho cả Tần quốc đất cằn ngàn dặm, sinh cơ mất hết, vô số bách tính phải vì huyết chiến liên miên này mà trả giá bằng sinh mệnh, đánh đến cuối cùng, đánh cho những huynh đệ thủ túc theo y mất gần hết, sót chẳng mấy người. Nếu như vậy, cho dù đánh thắng thì thế nào? Một quốc gia tan hoang kinh khủng, bần cùng cơ khổ, bóng người mù mịt, một nhánh quân đội mười không còn một, *** nhuệ mất hết?
Quốc gia như vậy, phải dùng bao nhiêu thời gian, bao nhiêu sức lực, mới có thể từ trong khổ nạn đi ra, mà trong loạn thế này, lại có mấy quốc gia, sẽ nhân từ thiện lương ngồi chờ ngươi chậm rãi thoát khỏi khổ nạn, một lần nữa hùng mạnh lên.
Mấy ngày nay, y luôn tự nhốt mình trong phòng, lặng lẽ lật xem tất cả các sách trận vong, từng cái tên kia, chính là từng sinh mệnh sống sờ sờ. Những người đó, theo y ngần ấy năm, ngần ấy lênh đênh, ngần ấy khổ nạn, ngần ấy giao tranh, đến cuối cùng, y đưa từng người đi chết, mà tương lai, y lại phải đưa bao người đi về hướng tử vong đây?
Nhìn vẻ buồn rầu của y, Phương Khinh Trần chỉ cười nhàn nhạt: “Ngươi kỳ thật đã sớm nhìn rõ, lại cần gì ta nói chi nữa. Chỉ xem cuối cùng ngươi để ý, rốt cuộc là được mất của Tần quốc, hay là được mất của bản thân ngươi mà thôi.”
Tần Húc Phi cười khổ: “Có lẽ ta chỉ là người trong cuộc mê, cho nên rất muốn biết ngươi là một người ngoài cuộc, có quan điểm gì.”
“Bất kể là hòa hay chiến, đều phải xem cuối cùng mới quyết định được. Hiện tại Yên quốc cũng chỉ biểu đạt họ có ý đàm hòa. Ngươi vì sao không thử đàm, xem thử đường đáy của họ rốt cuộc ở đâu? Nếu điều kiện cuối cùng là ngươi hoàn toàn không thể chấp nhận, tái chiến cũng chưa muộn.”
“Về phần đem việc này tiết lộ cho Ngô Vệ hai quân, khiến họ nội đấu, kế này ngươi hoàn toàn không suy xét sao?”
Phương Khinh Trần cười khẩy: “Cho dù không có việc này, liên quân sớm muộn sẽ nội chiến. Thêm chút lửa này hay không, cũng chẳng phải việc gì quan trọng.”
“Ngươi cũng không cho rằng, việc này có khả năng là âm mưu của Yên quốc?”
“Âm mưu này có thể cho y cái gì? Người phái tới đàm hòa cũng sẵn lòng bước vào phạm vi thế lực của ngươi, mà quyết định cuối cùng còn chưa ra, cho dù có âm mưu, chung quy phải chờ y lộ ra đầu mối lại nghĩ đối sách sau đi.”
Phương Khinh Trần nói nhàn nhạt: “Nguyên nhân Yên quốc muốn đàm hòa, hẳn cũng không khác ngươi lắm. Muốn thắng là có thể, nhưng tối đa chẳng qua là thắng thảm, chiến đấu thuần túy tiêu hao mạng người và máu tươi thế này không hề có ý nghĩa, cho dù được thắng lợi trên danh nghĩa, cũng chẳng thể đền bù được tổn thất thực tế. Nếu có thể nhờ đàm hòa, được đủ lợi ích, đạt được song thắng, ngược lại tốt hơn.”
“Song thắng?” Sắc mặt Tần Húc Phi hơi âm trầm: “Vô luận kết cục thế nào, Tần quốc đều là bên thua.”
Phương Khinh Trần cười nhẹ: “Tần quốc là bên thua, nhưng ngươi biết đâu là bên thắng.”
Lời này cực kỳ tru tâm, nhưng Tần Húc Phi lại không thể phủ nhận. Sự tình còn tiếp tục phát triển như vậy, mình quả thật sẽ trở thành người đắc lợi cuối cùng. Trầm mặc một hồi, y chỉ đành thở dài: “Ngươi luôn phải đâm ta mấy câu, mới có thể khoái hoạt à?”
Phương Khinh Trần thong dong không nói. Thật đáng tiếc, bất kể bị đâm chỗ đau như thế nào, người này cũng bất quá cắn răng kiềm chế, ngược lại sẽ vì mấy việc nhỏ nhặt như y chữa bệnh hay không, uống thuốc hay không kiểu này mà nổi trận lôi đình, nặng nhẹ bất phân đến mức này, thật sự khiến người quá bất đắc dĩ.
Tần Húc Phi cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh y, cùng nhau nhìn mảnh đất sau tai kiếp này, lẳng lặng nhìn kỹ những vết thương đầy rẫy trước mắt này.
Thời gian không biết đã qua bao lâu, Phương Khinh Trần mới nhẹ giọng nói: “Họ đều đang đợi ngươi, đi đi!”
Tần Húc Phi nhẹ giọng hỏi: “Thế ngươi?”
“Ta ngồi thêm lúc nữa, tự nhiên quay về.”
“Ngươi…” Tần Húc Phi chần chần chừ chừ không chuyển động.
Phương Khinh Trần bật cười: “Ngươi không cho rằng, ta sẽ từ nơi này nhảy xuống chứ.”
Tần Húc Phi không dám nói mình thực sự có loại ảo giác này, chỉ đành cười khổ, nhảy xuống tường thành: “Vậy ta đi trước đây.”
Phương Khinh Trần cũng không để ý đến y, không quay đầu. Vẫn uể oải ngồi đón gió như vậy.
Tần Húc Phi đi vài bước, nhịn không được quay đầu lại, nhìn Phương Khinh Trần mái tóc bị gió thổi gào thét tung bay, cùng y phục làm thân hình lộ vẻ cô đơn gầy gò kia, dừng bước ngơ ngẩn một hồi, mới rảo bước xuống thành.
Dưới thành, Liễu Hằng vẫn đang im lặng chờ đợi, thấy y đến liền mỉm cười: “Y đã nói rõ ý kiến.”
“Y vẫn là khuynh hướng ủng hộ đàm hòa.”
“Ta đã biết, y thoạt nhìn lãnh đạm, thật phát sinh đại sự, chưa bao giờ thật sự khoanh tay đứng nhìn.”
Tần Húc Phi thở dài khẽ khàng: “Dù là bình thường, y đâu từng chân chính đứng nhìn.”
Y ngẩng đầu trông lên phía trên, từ góc độ trong thành, không nhìn thấy người một thân bạch y, ngồi bên kia tường thành, trông ra bên ngoài đó.
Người kia luôn mọi sự không lưu tâm, mọi sự không để ý, nhìn như cái gì cũng chẳng chịu lưu ý, chẳng muốn quản, ngược lại thích chỉ trỏ, chê bai chuyện người khác làm không ra gì. Song khi y châm chọc khiêu khích, chế nhạo hạ thấp, làm sao không phải đang không chút để ý mà đánh thức chư tướng tất cả sai lầm, chỉ điểm họ phương thức tốt nhất…
Đám tướng lĩnh dưới tay y kia, tuy không dám nói là những người tài giỏi nhất kiệt xuất nhất, nhưng ngần ấy năm trong quân, đâu thật sự ngu ngốc vô năng đến mức chỉ biết dùng phương pháp vụng về nhất đi xử lý vấn đề.
Nói trắng ra, còn không phải những người một lòng muốn y chỉ điểm đó, nhìn ra chân tướng Phương Khinh Trần mặt lạnh tâm nóng, sau đó một truyền mười, mười truyền… mọi người đều học cố ý phạm sai lầm trước mặt y, mượn nhắc nhở của y, học được phương pháp tốt nhất thôi.
Mà Phương Khinh Trần đâu thực sự mắc mưu, thực sự tin là thật, không nhìn được sự vụng về của chư tướng. Y cũng bất quá là cần phải có một lý do, thuyết phục bản thân dùng phương thức của y để cho trợ giúp, cần phải có một giả tượng, để y có thể đã trợ giúp mình rất nhiều, còn lừa mình dối người kiên trì nói rằng đây chẳng qua là đang châm chọc đả kích những tướng lĩnh vô năng đó.
Vừa nghĩ đến điều này, Tần Húc Phi bất giác khẽ cười lắc đầu, ôi, cái tên miệng cứng lòng mềm này.