Trương Mẫn Hân thản nhiên thưởng thức biểu tình của Phương Khinh Trần: “Cậu nói, đang yên đang lành, sở thích này làm sao chui ra thế?”
Trong lòng Phương Khinh Trần hối hận gần chết, lúc trước sao mình lại ù ù cạc cạc nói chuyện hồ ly với Tần Húc Phi kia chứ?
Được rồi, được rồi, y rời khỏi Tần quốc mới một tháng, Tần Húc Phi hiện tại cũng vừa mới đăng cơ chưa mấy hôm, trên lý luận không phải nên bận bù đầu, chân không chạm đất à? Sao hiện tại lại rảnh rỗi đi chơi bạch hồ ly?
Trương Mẫn Hân cười nói: “Kỳ thật cũng không thể trách Tần Húc Phi. Ngày đó y bận bịu xong, bèn thuận tiện tuần tra hoàng cung sau kiếp nạn một chút, một đường đi đi dòm dòm tứ phía, bất tri bất giác đã đến khu vườn trước kia hoàng gia nuôi các loại chim quý thú lạ… Sau khi trải qua binh loạn, kỳ thú trong vườn này trên cơ bản không phải bị bắt ăn thịt thì là bởi vì không ai chăm sóc mà chết đói, cố tình có một con bạch hồ ly ngắc ngoải cầm cự, còn vừa vặn để Hoàng đế bệ hạ đụng phải. Ngày đó Hoàng đế nhìn bạch hồ ly nọ ngây người một lúc, rồi hạ lệnh cho người trong cung chăm sóc, hơn nữa từ đó về sau, bất kể bận rộn cỡ nào, ba ngày hai đầu đều chạy tới chơi đùa với con bạch hồ ly kia. Vì thế tin tức Hoàng đế thích bạch hồ ly, liền tự nhiên truyền ra.”
Phương Khinh Trần không biết mình nên bất đắc dĩ thở dài, hay là nên nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện phát sinh sau đó, trên cơ bản cũng không cần giới thiệu nữa. Trên có sở hảo, người phía dưới còn có thể không vội vàng cống hiến sao? Tần Húc Phi vừa mới trèo lên vị trí chí tôn, chẳng biết bao nhiêu người hao hết tâm tư muốn biết tính tình sở thích của y. Nhưng cho tới nay, Tần Húc Phi trừ thích mang binh đánh giặc, thích luyện võ nghệ, thì không còn sở thích gì để người ngoài biết.
Đám người này dùi trời đào động, nghe ngóng ra, trừ lời đồn nam phong trước khi đăng cơ ù ù cạc cạc truyền lưu vài ngày thì chỉ có một điều là thích bạch hồ ly này.
Hoàng đế đã thích loại kỳ thú này, thế không phải là một bậc thang tiến thân? Chỗ rừng rậm nào thường xuyên có hồ ly ẩn hiện, tự nhiên sẽ bị bọn quan viên có tư tâm hấp tấp đóng cửa, sau đó lại tổ chức nhân thủ vào rừng lùng bắt khắp nơi. Về phần sinh kế của bách tính, lại không phải vấn đề họ cân nhắc.
Sau đó… Cố tình hiện giờ Tần Húc Phi vì chỉnh quân, gửi rất nhiều tướng lĩnh thủ hạ đến địa phương đảm nhiệm chức vị quan trọng. Những người này thân có đại công, tay nắm thực quyền, thấy chuyện không vừa mắt, tự nhiên phải đứng ra quản một chút.
Càng chết người là, họ tự cho là người hiểu rõ Tần Húc Phi, cho nên căn bản sẽ không tin tưởng Tần Húc Phi ù ù cạc cạc đột nhiên sinh ra sở thích nuôi bạch hồ ly, vì thế tự nhiên là thoải mái, quang minh chính đại trình bản tấu, trong lòng còn nghĩ phải nhắc nhở triều đình chú ý loại trừ đồn đãi, coi là ai đang phá rối, sau đó bóp nghẹt làn gió bất chính này từ rễ cũng nên?
Có điều, đám Ngự sử lại liên danh khó dễ Tần Húc Phi…
Phương Khinh Trần cắn răng oán hận.
Mặc dù nhìn từ góc độ cá nhân y, sở thích nghiệp dư này của Tần Húc Phi cực kỳ nhàm chán vô vị, nhưng… nhưng… nuôi hồ ly thì làm sao?
Y lại không hề minh chiếu thiên hạ, bảo người bắt bớ hồ ly bốn phía cho mình, cũng chẳng hạ chỉ nói hồ ly là vật cát tường của mình, về sau thợ săn không được bắt giết hồ ly. Y chẳng qua là tình cờ phát hiện trong nhà mình có một con hồ ly đói gần chết, sau đó bảo người dưới nuôi dưỡng, rảnh rỗi thì chơi đùa chút… Gân xanh trên trán Phương Khinh Trần tiếp tục lồi lên.
Tuy nói y tự nhận rất lý trí mà phán đoán đúng sai của Tần Húc Phi trên cả sự kiện, nhưng chỉ cần vừa nghĩ, tên kia nhàm chán đến mức nuôi một con hồ ly, thường xuyên ôm trong lòng mà chơi đùa, thân thiết yêu thích đến mức làm lời đồn truyền khắp thế giới, quan viên địa phương bên dưới vì thế nhiễu dân, từng luồng lửa giận vô danh liền xông thẳng lên.
Nhưng cho dù lúc y tức giận nhất, vẫn cảm thấy bọn Ngự sử Tần quốc kia còn nhàm chán buồn cười hơn Tần Húc Phi.
Cả sự kiện, Tần Húc Phi không hề phạm sai lầm gì lớn!
Thừa nhận điểm này, bản thân Phương Khinh Trần kỳ thật cực không cam tâm. Trên thực tế, nếu không phải có một đám Ngự sử đang khó dễ Tần Húc Phi, Phương Khinh Trần sẽ phải tự mình chụp cho Tần Húc Phi một tội danh tày trời trước.
Nhưng đó đều là đám người nào? Còn không phải thấy Tần Húc Phi sau khi đăng cơ, thập phần tôn trọng văn thần, hành sự cũng rất hiền hậu, vì thế lưng liền cứng lên.
Một đám gia hỏa ăn không ngồi rồi, chuyên thích xoi mói một đống vấn đề cá nhân chẳng ảnh hưởng toàn cục của Hoàng đế, tự cho là phạm long nhan, phê long lân, hòng cầu lưu danh thiên cổ. Đoán Tần Húc Phi nằm mơ cũng không ngờ, bản thân y chẳng qua chỉ nuôi một con hồ ly, lại có thể bị kéo vào quốc gia đại sự, xã tắc hưng vong, bách tính phúc lợi, vấn đề lớn có tính nguyên tắc kiểu này.
Tên đần chỉ biết mang binh đánh giặc kia, liệu có hoàn toàn trợn tròn mắt?
Phương Khinh Trần rầu rĩ hừ một tiếng, ngông nghênh ngồi xuống bên cạnh Trương Mẫn Hân, đưa tay nhấn nút khống chế, tìm kiếm hình ảnh y muốn xem.
Thật là, nuôi con hồ ly thì thế nào?
Đương nhiên, nhàm chán đến mức phải nuôi hồ ly, mà còn là bạch hồ ly, quả thật rất đáng ghét, bất quá, ta còn chưa rảnh đi kiếm chuyện với y đây? Một đám lão đầu cổ hủ còn muốn vung tay múa chân, nước miếng tung bay chụp mũ người ta hay sao?
Trong mắt y sát khí tất lộ, lạnh lùng mỉm cười.
Ra ngoài dự liệu của Phương Khinh Trần, tình hình của Tần Húc Phi không hề quẫn bách, ít nhất giờ này khắc này, Tần Húc Phi thoạt nhìn cực kỳ nhàn nhã.
Dưới ánh dương ôn nhu, tân nhiệm quân chủ Tần quốc vốn nên bận đến chân không chạm đất, vô cùng thảm hại, nhàn nhàn nhã nhã ngồi trên tảng đá của hòn giả sơn trong hoa viên, một con bạch hồ ly cũng nhàn nhàn nhã nhã như thế nằm sấp trên vai.
Người lười biếng híp mắt, hồ cũng lười biếng híp mắt. Một người một hồ đều thoải mái tắm mình trong ánh dương, rất đỗi thích ý.
Người chậm rì rì hai mắt nửa mở nửa không đút cho hồ ly, hồ ly cũng hai mắt nửa mở nửa không hưởng thụ.
Chẳng qua, Tần Húc Phi đút không phải đồ ăn, mà là…
Y cư nhiên một tay cầm chén rượu, một tay cầm bầu rượu, hình như là… dường như là… nhìn vò rượu mới vỗ bung nắp dưới chân ai đó… Y quả thật là… đang cho con bạch hồ ly nho nhỏ kia uống rượu?
Đây nào có mảy may hình tượng minh quân cần cù chăm chỉ, cẩn trọng tận tụy trong tưởng tượng của y, hoàn toàn là một hôn quân chỉ biết ăn chơi!
Phương Khinh Trần cảm thấy tâm hỏa can hỏa đồng thời bốc lên, vốn trong lòng đang rất tức giận một đống ngôn quan nhàm chán không biết là ai, hiện tại tất cả hỏa khí đã chuyển dời lên đầu Tần Húc Phi.
Buồn cười! Mình thời gian này chạy tới chạy lui khắp nơi, giúp người hao hết tâm tư, vừa nãy còn đang thay y bất bình, y trái lại sống còn thoải mái hơn ai khác!
Phương Khinh Trần bỗng nhiên cảm thấy, tất cả quan viên triều đình Tần quốc cùng nhau liên danh dâng tấu, nhấn chìm tên đáng ghét này giữa biển nước bọt, mới là chuyện công chính nhất hợp lý nhất trên đời.
Đừng nói Phương Khinh Trần nhìn mà bốc hỏa, xa xa, Liễu Hằng nhìn Tần Húc Phi dáng vẻ nhởn nhơ, trong lòng cũng cảm thấy thoáng chốc không thích ứng nổi.
Từ khi đăng cơ đến nay, Tần Húc Phi có ngày nào không phải bận đến người ngã ngựa lật, mỗi lần Liễu Hằng nhìn thấy y trong cung, y đều đang vùi đầu trong tấu chương, ngay cả hiện tại, chẳng dễ dàng gì rất nhiều chuyện đều dần dần đi vào quỹ đạo, y mới coi như miễn cưỡng có đôi lúc nhàn rỗi, mỗi hai ba ngày, có thể được một hai canh giờ thảnh thơi mà thôi.
Đổi lại người khác, sợ là đã sớm eo mỏi lưng đau kêu thảm mấy ngày liền, trực tiếp nằm sấp trên long sàng, cũng chỉ mình y, lại vẫn có thể có *** thần như vậy, chạy tới trêu đùa hồ ly.
Chẳng qua, bất đồng với Phương Khinh Trần chính là, Liễu Hằng đối với việc này chỉ cảm thấy may mắn nhiều hơn. Làm y cao hứng hơn, còn là tâm tình Tần Húc Phi. Từ sau khi Phương Khinh Trần đi, tâm tình Tần Húc Phi vẫn buồn rầu, do tự thấy phụ lòng quốc gia, phụ lòng rất nhiều người, cho nên cơ hồ là đang lấy một phương thức bóc lột bản thân mà liều mạng làm việc. Tuy rằng quốc gia hoang bại, trăm phế chờ hưng, tuy rằng các nơi đều thiếu nhân thủ, các loại sự vụ đều cần Hoàng đế đích thân hỏi đến, nhưng cách làm này, đang cạn kiệt sự kiện khang thậm chí sinh mệnh y, há là kế lâu dài?
Trước kia có một Phương Khinh Trần, ba ngày hai đầu tới cửa tìm Tần Húc Phi đánh một trận, để y có thể tạm thời thả lỏng. Nhưng hiện tại, lại đi đâu mà tìm một người thần thông quảng đại như thế?
Chẳng ngờ sau khi vô tình gặp được con hồ ly kia, y liền thay đổi.
Tình hình lúc ấy Liễu Hằng chưa tận mắt thấy, chỉ nghe Tôn tổng quản nói, khi đó bệ hạ ngơ ngác nhìn tiểu hồ ly màu lông bụi bại, gầy như que củi hấp hối dưới đất kia, ngẩn ra hồi lâu, vẻ uất ức bao lâu nay trên mặt lại từ từ tan ra. Sau đó y cực cẩn thận bế hồ ly lên, động tác thập phần nhẹ nhàng vỗ về tiểu hồ ly, bên môi dần dần lướt lên vẻ tươi cười, qua một lúc mới dường như có phần không muốn mà giao hồ ly cho cung nhân, phân phó phải chăm sóc cho tốt.
Kỳ thật căn bản chẳng cần y phân phó nhiều, nhìn thần sắc biểu tình của Hoàng đế như vậy, ai còn có thể không hầu hạ con tiểu bạch hồ ly kia như tổ tông.
Sau khi nghe Tôn tổng quản kể lại tỉ mỉ tình hình lúc ấy, trong lòng Liễu Hằng tự động tưởng tượng một chút biến hóa biểu tình của Tần Húc Phi khi đó, cảm thấy thập phần khó tin, cũng không hiểu lắm, vì sao Tần Húc Phi bỗng dưng có tâm yêu thích tiểu hồ ly kia.
Từ đó về sau, Tần Húc Phi mặc dù vẫn rất cần cù nghiêm túc bận rộn quốc sự, nhưng thái độ lại tương đối thoải mái tự nhiên hơn rất nhiều, thời điểm vất vả bộn bề cáo được một đoạn, cũng sẽ không kháng cự trộm được phù sinh một hai canh giờ nhàn nhã nữa.
Chỉ là, phương pháp tranh thủ rảnh rỗi của Hoàng đế phải chăng hơi đơn điệu quá, vĩnh viễn đều chỉ là đút cho hồ ly, mà còn thường xuyên là lấy rượu cho hồ ly uống. Tiểu hồ ly kia cũng không biết là thế nào, cư nhiên không cự tuyệt, chẳng mấy hôm đã là không rượu không vui, biến thành một con hồ say sưa.
Chỉ bằng sự yêu quý và sủng hộ quá mức này của y với tiểu bạch hồ, thật chẳng trách được bên ngoài nơi nơi truyền nhau rằng Hoàng đế luyến hồ thành cuồng, khiến cho quan viên địa phương vì phụng nghênh Hoàng đế mà lén đi làm việc người người căm ghét.
Liễu Hằng hơi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rảo bước đi đến.
Trong lòng Phương Khinh Trần hối hận gần chết, lúc trước sao mình lại ù ù cạc cạc nói chuyện hồ ly với Tần Húc Phi kia chứ?
Được rồi, được rồi, y rời khỏi Tần quốc mới một tháng, Tần Húc Phi hiện tại cũng vừa mới đăng cơ chưa mấy hôm, trên lý luận không phải nên bận bù đầu, chân không chạm đất à? Sao hiện tại lại rảnh rỗi đi chơi bạch hồ ly?
Trương Mẫn Hân cười nói: “Kỳ thật cũng không thể trách Tần Húc Phi. Ngày đó y bận bịu xong, bèn thuận tiện tuần tra hoàng cung sau kiếp nạn một chút, một đường đi đi dòm dòm tứ phía, bất tri bất giác đã đến khu vườn trước kia hoàng gia nuôi các loại chim quý thú lạ… Sau khi trải qua binh loạn, kỳ thú trong vườn này trên cơ bản không phải bị bắt ăn thịt thì là bởi vì không ai chăm sóc mà chết đói, cố tình có một con bạch hồ ly ngắc ngoải cầm cự, còn vừa vặn để Hoàng đế bệ hạ đụng phải. Ngày đó Hoàng đế nhìn bạch hồ ly nọ ngây người một lúc, rồi hạ lệnh cho người trong cung chăm sóc, hơn nữa từ đó về sau, bất kể bận rộn cỡ nào, ba ngày hai đầu đều chạy tới chơi đùa với con bạch hồ ly kia. Vì thế tin tức Hoàng đế thích bạch hồ ly, liền tự nhiên truyền ra.”
Phương Khinh Trần không biết mình nên bất đắc dĩ thở dài, hay là nên nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện phát sinh sau đó, trên cơ bản cũng không cần giới thiệu nữa. Trên có sở hảo, người phía dưới còn có thể không vội vàng cống hiến sao? Tần Húc Phi vừa mới trèo lên vị trí chí tôn, chẳng biết bao nhiêu người hao hết tâm tư muốn biết tính tình sở thích của y. Nhưng cho tới nay, Tần Húc Phi trừ thích mang binh đánh giặc, thích luyện võ nghệ, thì không còn sở thích gì để người ngoài biết.
Đám người này dùi trời đào động, nghe ngóng ra, trừ lời đồn nam phong trước khi đăng cơ ù ù cạc cạc truyền lưu vài ngày thì chỉ có một điều là thích bạch hồ ly này.
Hoàng đế đã thích loại kỳ thú này, thế không phải là một bậc thang tiến thân? Chỗ rừng rậm nào thường xuyên có hồ ly ẩn hiện, tự nhiên sẽ bị bọn quan viên có tư tâm hấp tấp đóng cửa, sau đó lại tổ chức nhân thủ vào rừng lùng bắt khắp nơi. Về phần sinh kế của bách tính, lại không phải vấn đề họ cân nhắc.
Sau đó… Cố tình hiện giờ Tần Húc Phi vì chỉnh quân, gửi rất nhiều tướng lĩnh thủ hạ đến địa phương đảm nhiệm chức vị quan trọng. Những người này thân có đại công, tay nắm thực quyền, thấy chuyện không vừa mắt, tự nhiên phải đứng ra quản một chút.
Càng chết người là, họ tự cho là người hiểu rõ Tần Húc Phi, cho nên căn bản sẽ không tin tưởng Tần Húc Phi ù ù cạc cạc đột nhiên sinh ra sở thích nuôi bạch hồ ly, vì thế tự nhiên là thoải mái, quang minh chính đại trình bản tấu, trong lòng còn nghĩ phải nhắc nhở triều đình chú ý loại trừ đồn đãi, coi là ai đang phá rối, sau đó bóp nghẹt làn gió bất chính này từ rễ cũng nên?
Có điều, đám Ngự sử lại liên danh khó dễ Tần Húc Phi…
Phương Khinh Trần cắn răng oán hận.
Mặc dù nhìn từ góc độ cá nhân y, sở thích nghiệp dư này của Tần Húc Phi cực kỳ nhàm chán vô vị, nhưng… nhưng… nuôi hồ ly thì làm sao?
Y lại không hề minh chiếu thiên hạ, bảo người bắt bớ hồ ly bốn phía cho mình, cũng chẳng hạ chỉ nói hồ ly là vật cát tường của mình, về sau thợ săn không được bắt giết hồ ly. Y chẳng qua là tình cờ phát hiện trong nhà mình có một con hồ ly đói gần chết, sau đó bảo người dưới nuôi dưỡng, rảnh rỗi thì chơi đùa chút… Gân xanh trên trán Phương Khinh Trần tiếp tục lồi lên.
Tuy nói y tự nhận rất lý trí mà phán đoán đúng sai của Tần Húc Phi trên cả sự kiện, nhưng chỉ cần vừa nghĩ, tên kia nhàm chán đến mức nuôi một con hồ ly, thường xuyên ôm trong lòng mà chơi đùa, thân thiết yêu thích đến mức làm lời đồn truyền khắp thế giới, quan viên địa phương bên dưới vì thế nhiễu dân, từng luồng lửa giận vô danh liền xông thẳng lên.
Nhưng cho dù lúc y tức giận nhất, vẫn cảm thấy bọn Ngự sử Tần quốc kia còn nhàm chán buồn cười hơn Tần Húc Phi.
Cả sự kiện, Tần Húc Phi không hề phạm sai lầm gì lớn!
Thừa nhận điểm này, bản thân Phương Khinh Trần kỳ thật cực không cam tâm. Trên thực tế, nếu không phải có một đám Ngự sử đang khó dễ Tần Húc Phi, Phương Khinh Trần sẽ phải tự mình chụp cho Tần Húc Phi một tội danh tày trời trước.
Nhưng đó đều là đám người nào? Còn không phải thấy Tần Húc Phi sau khi đăng cơ, thập phần tôn trọng văn thần, hành sự cũng rất hiền hậu, vì thế lưng liền cứng lên.
Một đám gia hỏa ăn không ngồi rồi, chuyên thích xoi mói một đống vấn đề cá nhân chẳng ảnh hưởng toàn cục của Hoàng đế, tự cho là phạm long nhan, phê long lân, hòng cầu lưu danh thiên cổ. Đoán Tần Húc Phi nằm mơ cũng không ngờ, bản thân y chẳng qua chỉ nuôi một con hồ ly, lại có thể bị kéo vào quốc gia đại sự, xã tắc hưng vong, bách tính phúc lợi, vấn đề lớn có tính nguyên tắc kiểu này.
Tên đần chỉ biết mang binh đánh giặc kia, liệu có hoàn toàn trợn tròn mắt?
Phương Khinh Trần rầu rĩ hừ một tiếng, ngông nghênh ngồi xuống bên cạnh Trương Mẫn Hân, đưa tay nhấn nút khống chế, tìm kiếm hình ảnh y muốn xem.
Thật là, nuôi con hồ ly thì thế nào?
Đương nhiên, nhàm chán đến mức phải nuôi hồ ly, mà còn là bạch hồ ly, quả thật rất đáng ghét, bất quá, ta còn chưa rảnh đi kiếm chuyện với y đây? Một đám lão đầu cổ hủ còn muốn vung tay múa chân, nước miếng tung bay chụp mũ người ta hay sao?
Trong mắt y sát khí tất lộ, lạnh lùng mỉm cười.
Ra ngoài dự liệu của Phương Khinh Trần, tình hình của Tần Húc Phi không hề quẫn bách, ít nhất giờ này khắc này, Tần Húc Phi thoạt nhìn cực kỳ nhàn nhã.
Dưới ánh dương ôn nhu, tân nhiệm quân chủ Tần quốc vốn nên bận đến chân không chạm đất, vô cùng thảm hại, nhàn nhàn nhã nhã ngồi trên tảng đá của hòn giả sơn trong hoa viên, một con bạch hồ ly cũng nhàn nhàn nhã nhã như thế nằm sấp trên vai.
Người lười biếng híp mắt, hồ cũng lười biếng híp mắt. Một người một hồ đều thoải mái tắm mình trong ánh dương, rất đỗi thích ý.
Người chậm rì rì hai mắt nửa mở nửa không đút cho hồ ly, hồ ly cũng hai mắt nửa mở nửa không hưởng thụ.
Chẳng qua, Tần Húc Phi đút không phải đồ ăn, mà là…
Y cư nhiên một tay cầm chén rượu, một tay cầm bầu rượu, hình như là… dường như là… nhìn vò rượu mới vỗ bung nắp dưới chân ai đó… Y quả thật là… đang cho con bạch hồ ly nho nhỏ kia uống rượu?
Đây nào có mảy may hình tượng minh quân cần cù chăm chỉ, cẩn trọng tận tụy trong tưởng tượng của y, hoàn toàn là một hôn quân chỉ biết ăn chơi!
Phương Khinh Trần cảm thấy tâm hỏa can hỏa đồng thời bốc lên, vốn trong lòng đang rất tức giận một đống ngôn quan nhàm chán không biết là ai, hiện tại tất cả hỏa khí đã chuyển dời lên đầu Tần Húc Phi.
Buồn cười! Mình thời gian này chạy tới chạy lui khắp nơi, giúp người hao hết tâm tư, vừa nãy còn đang thay y bất bình, y trái lại sống còn thoải mái hơn ai khác!
Phương Khinh Trần bỗng nhiên cảm thấy, tất cả quan viên triều đình Tần quốc cùng nhau liên danh dâng tấu, nhấn chìm tên đáng ghét này giữa biển nước bọt, mới là chuyện công chính nhất hợp lý nhất trên đời.
Đừng nói Phương Khinh Trần nhìn mà bốc hỏa, xa xa, Liễu Hằng nhìn Tần Húc Phi dáng vẻ nhởn nhơ, trong lòng cũng cảm thấy thoáng chốc không thích ứng nổi.
Từ khi đăng cơ đến nay, Tần Húc Phi có ngày nào không phải bận đến người ngã ngựa lật, mỗi lần Liễu Hằng nhìn thấy y trong cung, y đều đang vùi đầu trong tấu chương, ngay cả hiện tại, chẳng dễ dàng gì rất nhiều chuyện đều dần dần đi vào quỹ đạo, y mới coi như miễn cưỡng có đôi lúc nhàn rỗi, mỗi hai ba ngày, có thể được một hai canh giờ thảnh thơi mà thôi.
Đổi lại người khác, sợ là đã sớm eo mỏi lưng đau kêu thảm mấy ngày liền, trực tiếp nằm sấp trên long sàng, cũng chỉ mình y, lại vẫn có thể có *** thần như vậy, chạy tới trêu đùa hồ ly.
Chẳng qua, bất đồng với Phương Khinh Trần chính là, Liễu Hằng đối với việc này chỉ cảm thấy may mắn nhiều hơn. Làm y cao hứng hơn, còn là tâm tình Tần Húc Phi. Từ sau khi Phương Khinh Trần đi, tâm tình Tần Húc Phi vẫn buồn rầu, do tự thấy phụ lòng quốc gia, phụ lòng rất nhiều người, cho nên cơ hồ là đang lấy một phương thức bóc lột bản thân mà liều mạng làm việc. Tuy rằng quốc gia hoang bại, trăm phế chờ hưng, tuy rằng các nơi đều thiếu nhân thủ, các loại sự vụ đều cần Hoàng đế đích thân hỏi đến, nhưng cách làm này, đang cạn kiệt sự kiện khang thậm chí sinh mệnh y, há là kế lâu dài?
Trước kia có một Phương Khinh Trần, ba ngày hai đầu tới cửa tìm Tần Húc Phi đánh một trận, để y có thể tạm thời thả lỏng. Nhưng hiện tại, lại đi đâu mà tìm một người thần thông quảng đại như thế?
Chẳng ngờ sau khi vô tình gặp được con hồ ly kia, y liền thay đổi.
Tình hình lúc ấy Liễu Hằng chưa tận mắt thấy, chỉ nghe Tôn tổng quản nói, khi đó bệ hạ ngơ ngác nhìn tiểu hồ ly màu lông bụi bại, gầy như que củi hấp hối dưới đất kia, ngẩn ra hồi lâu, vẻ uất ức bao lâu nay trên mặt lại từ từ tan ra. Sau đó y cực cẩn thận bế hồ ly lên, động tác thập phần nhẹ nhàng vỗ về tiểu hồ ly, bên môi dần dần lướt lên vẻ tươi cười, qua một lúc mới dường như có phần không muốn mà giao hồ ly cho cung nhân, phân phó phải chăm sóc cho tốt.
Kỳ thật căn bản chẳng cần y phân phó nhiều, nhìn thần sắc biểu tình của Hoàng đế như vậy, ai còn có thể không hầu hạ con tiểu bạch hồ ly kia như tổ tông.
Sau khi nghe Tôn tổng quản kể lại tỉ mỉ tình hình lúc ấy, trong lòng Liễu Hằng tự động tưởng tượng một chút biến hóa biểu tình của Tần Húc Phi khi đó, cảm thấy thập phần khó tin, cũng không hiểu lắm, vì sao Tần Húc Phi bỗng dưng có tâm yêu thích tiểu hồ ly kia.
Từ đó về sau, Tần Húc Phi mặc dù vẫn rất cần cù nghiêm túc bận rộn quốc sự, nhưng thái độ lại tương đối thoải mái tự nhiên hơn rất nhiều, thời điểm vất vả bộn bề cáo được một đoạn, cũng sẽ không kháng cự trộm được phù sinh một hai canh giờ nhàn nhã nữa.
Chỉ là, phương pháp tranh thủ rảnh rỗi của Hoàng đế phải chăng hơi đơn điệu quá, vĩnh viễn đều chỉ là đút cho hồ ly, mà còn thường xuyên là lấy rượu cho hồ ly uống. Tiểu hồ ly kia cũng không biết là thế nào, cư nhiên không cự tuyệt, chẳng mấy hôm đã là không rượu không vui, biến thành một con hồ say sưa.
Chỉ bằng sự yêu quý và sủng hộ quá mức này của y với tiểu bạch hồ, thật chẳng trách được bên ngoài nơi nơi truyền nhau rằng Hoàng đế luyến hồ thành cuồng, khiến cho quan viên địa phương vì phụng nghênh Hoàng đế mà lén đi làm việc người người căm ghét.
Liễu Hằng hơi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rảo bước đi đến.