Lúc trước Phong Kính Tiết rời khỏi Tiểu Lâu, trên đường kiêm trình chạy đến Triệu quốc, từ trong thông tấn biết được đề nghị của Tô Thanh Dao, phản ứng đầu tiên của y, kỳ thật không hề là vui mừng, mà chỉ là kinh ngạc.
“Tại sao?”
“Bởi vì người là động vật xã hội, tại thế giới lạ lẫm này, chúng ta cần đồng bạn nương tựa lẫn nhau. Khi chúng ta mô phỏng, mỗi ban đều là trên dưới hai mươi người, đây chính là nhân số tốt nhất chuyên gia liên quan sau khi nghiên cứu mới xác định. Hiện tại, chỉ còn lại vài người chúng ta, liên hệ giữa mọi người cũng không phải đặc biệt chặt chẽ. Khoảng thời gian năm ngàn năm đằng đẵng, cho dù cắn răng nhịn qua, tâm tính tình cảm chưa biết chừng cũng sẽ có biến hóa tiêu cực…”
Phong Kính Tiết có phần buồn cười: “Chuyện kiểu này mà ngươi cũng có thể đề cao đến độ cao của lĩnh vực học thuật để nói. Hiện tại lại chẳng có cục thời không giám sát, ngươi cứ nói trực tiếp, là sợ mọi người không chịu nổi tịch mịch, muốn kéo một người đến bồi, không phải được rồi sao?”
Tô Thanh Dao cười nói: “Đừng quan tâm ta nói như thế nào, ngươi chỉ cho ta biết, ngươi có ý kiến gì?”
Phong Kính Tiết vẫn rất coi là thật: “Nhân loại thế giới này, *** thần lực còn thập phần nhỏ nhoi, cho dù cố gắng hơn cũng chẳng thể rèn luyện ra *** thần thể không tiêu tan. Ý tưởng kia của ngươi, từ trên nền tảng đã không thể thực hiện.”
“Nếu là chuyện hoàn toàn không khả thi, sao ta phải nói với ngươi? Chúng ta có thể dạy họ phương pháp tăng cường *** thần lực. Muốn họ bồi dưỡng ra *** thần thể vững chắc như chúng ta, không một vạn năm sợ là không được. Nhưng bảo được họ sau khi chết, sóng *** thần sẽ không lập tức tiêu tan, lại là có thể. Như vậy chúng ta có thể kịp thời tiếp dẫn họ về Tiểu Lâu, lợi dụng thiết bị của Tiểu Lâu trợ giúp họ sống lại.”
Phong Kính Tiết hơi nhíu mày, hồi lâu không nói gì.
“Kính Tiết, chuyện ngươi lo lắng, ta cũng đều cân nhắc cả. Thiết bị của Tiểu Lâu, tối đa chỉ có thể cho hai mươi người đổi thân thể sống lại. Mà với năng lượng của Tiểu Lâu hiện tại, có thể cho mỗi người chúng ta, có được một danh ngạch, cơ hội cho một người mình để ý nhất sống lại, đã cực kỳ gian nan. Người thế giới này, *** thần lực đều mỏng manh như thế, ngay cả người được chúng ta lựa chọn, cuối cùng có thể thành công dẫn vào Tiểu Lâu, họ cũng cần thời gian dài ngủ say, mới có thể dung hợp với thân thể mới.”
Tô Thanh Dao thở dài nói: “Chờ thời điểm họ tỉnh lại, nhân gian chẳng biết đã qua bao nhiêu năm. Người và sự quan hệ mật thiết với họ đều đã không còn tồn tại, họ sống lại, thật sự cũng chính là một khởi đầu mới. Người kiếp trước kia, chẳng khác nào đã chết thật, cho nên không cần lo lắng họ bởi vì thân phận kiếp trước mà có quá nhiều điều không thể buông ra, không muốn bỏ xuống, tăng thêm biến số cho nhân gian. Hơn nữa…”
Tô Thanh Dao cắn môi: “Máy tính của Tiểu Lâu, sớm đã đặt chết, chỉ nghe theo lệnh của một nhóm sư sinh chúng ta. Ngay cả bản thân chúng ta cũng không cách nào tháo ra. Cho nên, ngươi cũng không cần lo lắng, trong mấy ngàn năm này, sẽ có người đột nhiên nảy lòng tham, lợi dụng lực lượng Tiểu Lâu làm chuyện gì không thỏa đáng. Trong Tiểu Lâu, không có chúng ta dẫn đường, ngay cả một cánh cửa họ cũng không có quyền lợi mở ra. Ta đã nghĩ rất nhiều lần, dự định của ta, tác dụng phụ với thế giới này sẽ rất rất nhỏ.”
Phong Kính Tiết nghe mà cười khổ. Những hạn chế này tuy rằng hà khắc, nhưng quả thật, mỗi một điều đều có đạo lý của nó. Nhưng mà…
“Nhiều hạn chế như thế, đối với họ, trường sinh lại tính là chuyện gì tốt đẹp.”
Tô Thanh Dao cười hỏi: “Được hưởng thọ mệnh mấy ngàn năm, không phải chuyện tốt sao? Ngươi có thể tùy tiện túm một người lập tức phải chết mà hỏi thử, nếu có thể cho y tiếp tục sống sót, y có chịu hay không.”
Phong Kính Tiết khe khẽ thở dài một tiếng.
“Thanh Dao. Ta thừa nhận, phần lớn thế nhân vì có thể trường sinh, không tiếc trả hết thảy. Mà rất nhiều người, cố ý cắt tuyệt tình ái, khổ sở tu hành, trả cái giá còn lớn hơn hạn chế ngươi nói, cũng là vì trường sinh. Thế nhưng, Thanh Dao, nếu như chúng ta tiếp nhận ý kiến của ngươi, đi lựa chọn người có thể làm bạn mấy ngàn năm, thế người chúng ta chọn, cũng nhất định sẽ không là người bình thường, với họ mà nói…”
Tô Thanh Dao cười: “Đừng nếu như nếu như nữa. Còn ai không biết chứ, ngươi muốn chọn sẽ chỉ là Lư Đông Ly, Tiểu Dung chọn, sẽ chỉ là Yên Lẫm. Họ đều không phải người bình thường, chẳng lẽ ngươi còn lo lắng Lư Đông Ly tương lai sẽ trống vắng mất mát? Yêu cầu của họ với sinh mệnh rất cao, nhưng họ cũng có đủ tài năng trí tuệ, có thể làm sinh mệnh của mình tốt hơn, chẳng cần ngươi nhọc lòng không đâu. Huống chi, bên cạnh họ không phải còn có các ngươi.”
“Nhưng trừ chúng ta ra, bên cạnh họ còn có ai nữa. Nếu họ trường sinh, sẽ càng cô độc hơn chúng ta.”
Phong Kính Tiết mỉm cười: “Thanh Dao, nếu họ không nhìn thông, hà tất để họ ở lại thế gian này mà đau khổ. Nếu họ có thể nhìn thông, thế bản thân chúng ta, không phải càng nên có thể nhìn thông, càng nên có đủ độ lượng và trí tuệ, không đi cưỡng cầu.”
Tô Thanh Dao trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng hỏi: “Kính Tiết, ngươi chỉ vì mình Lư Đông Ly mà lưu lại. Mà sinh mệnh của y, lại chỉ có mỗi mấy chục năm. Kính Tiết, năm ngàn năm tuế nguyệt sau này, ngươi sẽ không tịch mịch ư?”
“Đại khái sẽ có một chút.” Phong Kính Tiết nhún vai: “Chẳng qua, người như ta, nên bất kể ở nơi nào cũng có thể sống rất tốt.”
“Ngươi… Sẽ không nhớ y sao?”
“Đương nhiên có. Kỳ thật ta hiện tại cũng rất nhớ y rồi. Đã xa nhau lâu như vậy.”
Phong Kính Tiết cười nói: “Nhưng ta hiện tại có thể vừa nhớ y, vừa sống thật tốt. Thanh Dao… Năm ngàn năm, trong mắt ngươi là lữ trình rất dài lâu rất tịch mịch, trong mắt ngươi, ta thuần túy vì y mà lưu lại, hy sinh rất nhiều, cho nên y cũng cần lấy sinh mệnh vô tận báo đáp ta, nhưng mà, Thanh Dao, năm ngàn năm, thật sự rất dài sao? Trước đây, ta đã sống qua những năm tháng dài đằng đẵng thế kia. Về sau, ta sẽ còn sống lâu hơn. Trước kia ta là một học sinh ngoan, một công dân tốt, nhưng mà sâu trong nội tâm, ta phủ định hết thảy, hoài nghi hết thảy, lạnh lùng đối đãi cả thế giới. Mà hiện tại, ta tin tưởng sự tốt đẹp và kiên trì trong lòng mọi người, ta tin tưởng rất nhiều câu chuyện tráng mỹ động lòng người trong sách sử, ta tin tưởng, vô luận nhân tính hắc ám lãnh khốc cỡ nào, cũng luôn có người có thể chiến thắng chính mình. Ta hiện tại đang nhiệt ái sinh mệnh, nhiệt ái thế giới mà xưa chưa từng có. Ta như vậy, hẳn có thể rất khoái lạc vượt qua quãng thời gian năm ngàn năm này. Năm ngàn năm…”
Phong Kính Tiết mỉm cười.
“Ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người, ta sẽ kết giao càng nhiều bằng hữu hơn, ta sẽ trải qua rất nhiều sự tình đáng hồi ức. Ta sẽ nhìn thấy rất nhiều người như y, dốc hết tâm lực, muốn vì quốc gia, vì bách tính làm thêm một số việc. Ta sẽ bồi thế giới này, nhìn nó thay đổi từng chút một…”
Tô Thanh Dao lẳng lặng nghe Phong Kính Tiết nói từng câu, trầm mặc rất lâu.
“Kính Tiết, ngươi từng nói, sẽ tận lực làm cho chính cục Triệu quốc phát triển theo phương hướng các ngươi hy vọng, sau đó Lư Đông Ly có thể trở về đoàn tụ cùng thê tử, chăm sóc bảo hộ hồi báo thê tử y. Nói như vậy, đời này các ngươi còn có thể có bao nhiêu ngày làm bạn? Để y sống tiếp, để y có cơ hội sống tiếp với ngươi, tốt biết mấy? Đời này, y dùng hết những năm tháng có thể dùng mai sau, yêu quý chăm sóc bảo hộ thê tử, mà đời tiếp theo, làm bạn với ngươi, tiêu dao khoái lạc, không tốt sao? Kính Tiết! Không phải ta không tin ngươi là người tiêu sái! Cũng không phải ta không tin, cho dù trong những năm tháng y vĩnh viễn rời đi, ngươi vẫn có thể sống rất tốt. Nhưng nếu bên cạnh ngươi có y, ngươi có thể sống tốt hơn, không phải sao?”
Phong Kính Tiết hơi buồn cười: “Phải, thời điểm không có y, ta vẫn sẽ sống rất tốt. Nhưng có y bên cạnh, ta sẽ sống tốt hơn. Ta và y là bằng hữu, là bằng hữu rất rất tốt, tri tâm tri ý, có thể chết vì đối phương, chúng ta thích ở bên nhau. Chúng ta hưởng thụ khoái lạc khi ở bên nhau, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta nhất định phải vĩnh viễn dính nhau mới khoái hoạt. Thanh Dao, mượn lời Tiểu Dung thường nói mà nói, ngươi kết giao một bằng hữu, ngươi đi làm một số việc cho y, ngươi muốn y cao hứng, không hề cần tính toán xem y có thể hồi báo ngươi bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tình cảm. Đây không phải đi chợ mua đồ, ngươi trả một lượng bạc, là nhất định phải mang về hai mươi cân thịt. Ta không có quyền lực đi phân cắt tính toán an bài kiếp sau hoặc đời này của y.”
Tô Thanh Dao rốt cuộc cười khổ một tiếng: “Thật kỳ quái, đời này các ngươi rõ ràng đều đã đầu nhập tình cảm sâu sắc như vậy, ta vốn cho rằng đề nghị này vừa nói ra, các ngươi sẽ là người cao hứng nhất, thế nhưng, các ngươi lại toàn giữ thái độ bảo lưu như thế.”
Phong Kính Tiết chỉ cười.
“Nhưng mà, ngươi cũng không có quyền lực đi cự tuyệt tương lai thay y! Kính Tiết, làm sao ngươi biết, bản thân họ sẽ không nguyện ý có cơ hội trường sinh như vậy, bản thân họ sẽ không thích cùng các ngươi bầu bạn, vượt qua quãng thời gian ngàn năm hơn? Các ngươi cứ như vậy, một mực cự tuyệt thay họ, chẳng lẽ là công bằng với họ?”
Vẻ mặt Phong Kính Tiết dần dần ngưng trọng.
“Tu luyện *** thần, vốn là việc cực khó khăn. Nếu bỏ ra cả đời cố gắng, đầy lòng kỳ vọng, cuối cùng vẫn thất bại, lại đi đối mặt với sinh ly tử biệt, đó là cảm giác như thế nào? Cho dù thành công, sau khi một mộng tỉnh lại, sẽ thế nào đây? Thanh Dao… Họ không phải chúng ta. Chúng ta là đồng bạn của nhau, phía sau chúng ta, có Tiểu Lâu, sau Tiểu Lâu, còn có thế giới thuộc về chúng ta kia. Mà họ, bởi vì quy tắc hạn chế của Tiểu Lâu, vĩnh viễn không thể dung nhập Tiểu Lâu, đồng bạn họ chân chính có được, cuối cùng chỉ có mình chúng ta. Mà ngay cả đồng bạn duy nhất này, mấy ngàn năm sau, đến lúc thông đạo thời không mở lại, nên đi nơi nào. Quy tắc quản lý của cục thời không, không thể nào cho phép chúng ta dẫn họ quay về thế giới của chúng ta, cho dù có thể, chúng ta cũng sẽ không dẫn họ vào một thời không tiên tiến hơn mười vạn năm, chịu đựng thế nhân lãnh nhãn kỳ thị. Cho nên họ cuối cùng chỉ có thể một mình, đối mặt với cả thế giới, không tìm được đồng bạn, không tìm được chỗ dựa, bị bài xích ngoài xã hội, lẻ loi nhìn nhân thế biến ảo…”
Tô Thanh Dao ngắt lời y: “Kính Tiết, ngươi… tức chết ta rồi. Muốn sống tiếp khó, sống khó chịu muốn giải thoát, còn không dễ dàng? Huống chi, năm ngàn năm về sau, há biết các ngươi sẽ không lựa chọn lưu lại.”
Phong Kính Tiết cười lắc đầu không nói. Gọi là lời thề vĩnh viễn không phân ly này kia, trong mắt y, thật sự là hào ngôn tráng ngữ thiếu niên mười mấy tuổi ngây thơ, không biết thế sự mới mở miệng nói ra. Năm tháng đằng đẵng, nhiều biến số không thể lường… Dù thực có khả năng cùng nhau vượt qua năm ngàn năm, y cũng chỉ bình tĩnh quý trọng mỗi một ngày, mà không phải hiện tại đã thề nguyền son sắt, nói vĩnh viễn không phân ly gì đó.
“Tại sao nhất định phải đi nghĩ chuyện năm ngàn năm sau chứ? Lui một vạn bước nói, cho dù cuối cùng rời đi thì thế nào? Chỉ bởi không thể bên nhau lâu dài, là dứt khoát không gặp nữa? Có bao nhiêu người, về sau chia ly hoặc cô độc, thực sự quan trọng vậy sao? Có năm ngàn năm làm bạn bên nhau, chẳng lẽ thực sự không đáng.”
Tô Thanh Dao khẽ thở dài: “Nè, ngươi đem tâm so tâm một chút được không? Ngươi chịu vì y ở lại năm ngàn năm, y nếu có thể làm bạn với ngươi năm ngàn năm, cái giá như vậy, với y mà nói, lại có gì không chấp nhận được.”
Phong Kính Tiết trầm giọng nói: “Họ phải gánh vác phải đối mặt, nặng nề hơn xa chúng ta. Đem so sánh, chúng ta lưu lại vì họ, ngược lại là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.”
Tô Thanh Dao bật cười ra tiếng: “Kính Tiết, là ai vừa rồi nói với ta, kết giao bằng hữu không phải mua đồ ăn, không cần so đo. Ai trả tiền nhiều, ai đưa thịt nhiều…”
Phong Kính Tiết bị nàng phản bác ngẩn ra, rồi lại cười: “Thôi, ta không tranh cãi với ngươi. Chuyện của người ngoài ta mặc kệ, nhưng nếu liên quan đến Đông Ly, nếu đó là một lựa chọn lưỡng nan, ta sẽ không muốn đặt lựa chọn này trước mặt y. Hà tất làm y trong mấy chục năm mai sau, thêm vô số phiền não. Cho dù cuối cùng y lựa chọn sống lại. Trong vô số năm tháng tương lai, nhớ tới thê tử, cũng sẽ càng nhiều đau buồn giày vò.”
“Ôi, Kính Tiết… Nếu Lư Đông Ly sau khi sự nghiệp thành công, một nhà đoàn tụ, yên vui sống đến thọ cao, con cháu đầy nhà, tuổi già khỏe mạnh. Sau khi y tận thọ mà mất, ngươi phải chăng có thể ôm tâm tình khá thoải mái, đi đối mặt với năm tháng tương lai. Cho dù nhớ tới y, cũng sẽ không thương tâm quá nhiều, ngược lại sẽ suy nghĩ một chút thời gian vui vẻ lúc trước nhiều hơn. Vì thế, bản thân cũng liền vui vẻ?”
Phong Kính Tiết cười bất đắc dĩ. Đoạn sau của Tô Thanh Dao, y đã có thể đoán được, chỉ là hiện tại muốn lật lọng nói y tương lai không thể bỏ xuống, cũng chẳng thể nào nói nổi, đành phải thở dài: “Hẳn là như thế thôi.”
“Vậy thì sao ngươi biết, Lư Đông Ly nhất định sẽ không thể buông ra? Chỉ cần đời này, y có thể sống vui vẻ với Tô Uyển Trinh. Chỉ cần họ có khoảng thời gian mấy chục năm hạnh phúc, nhìn Tô Uyển Trinh mất đi trong yên vui thỏa mãn, y chắc gì không thể buông xuống như ngươi. Y cũng nên có thể có đủ độ lượng và lòng dạ đối mặt với ngày sau. Tương lai vô luận thời gian dài lâu như thế nào, thời điểm hồi tưởng chuyện cũ, y cũng nên vui vẻ nhiều hơn, mà không phải bi thương bứt rứt chứ?”
Phong Kính Tiết thở dài: “Thanh Dao, sao hôm nay ngươi giống Trương Mẫn Hân quá vậy.”
“Ê ê, nói không lại, liền kéo ta vào với nữ đồng nhân kia hả.”
“Với tính cách của ngươi, cho dù nghĩ đến chủ ý này, nói ra cũng được rồi, chúng ta có quyết định làm như vậy hay không, ngươi nên không để ý dư thừa chứ, tại sao chẳng ngại phiền khuyên bảo ta như vậy? Cứ như Trương Mẫn Hân, khắc ý mượn đủ loại đạo lý để kiểm tra phản ứng của chúng ta vậy.”
“Ta chẳng qua là muốn mượn cơ hội này, nhắc nhở các ngươi nghĩ rõ các vấn đề các phương diện, ta chỉ muốn để trong lòng các ngươi có đủ chuẩn bị trước, xác định tâm ý của mình, tương lai khi gặp phải sinh ly tử biệt, đừng hối hận nữa…”
“Thanh Dao…”
Một lát sau, mới nghe thấy Tô Thanh Dao nói với ngữ khí trầm tĩnh: “Kính Tiết, hiện tại ngươi biểu hiện rất tiêu sái, thế nhưng nếu tương lai thật có một ngày ngươi nhìn thấy Lư Đông Ly chết, ngươi thật sự có thể thoải mái như vậy sao? Nếu đến lúc đó ngươi lại luyến tiếc, ngươi lại đau khổ, lại muốn vãn hồi, cũng chẳng còn kịp nữa. Cho nên, ta mới cảm thấy… cần thiết lúc này cố gắng tấn công ngươi. Bất kể cuối cùng ngươi quyết định như thế nào, ít nhất ngươi đều đã cân nhắc kỹ càng, tương lai chung quy không đến mức sẽ có chuyện hối tiếc không kịp xảy ra.”
Đây là lời cuối cùng Tô Thanh Dao nói trong lần thông tấn ấy, từ sau đó nàng không mở miệng nữa, mà Phong Kính Tiết cũng vẫn trầm tư, không nói chuyện nữa.
Y một đường hướng đến Triệu quốc, cũng một đường lặp đi lặp lại tự hỏi, cuối cùng vẫn không nỡ do mình có thể tịch mịch mà kéo Lư Đông Ly vào trong trường sinh cô độc kia. Vô luận lý do Tô Thanh Dao cho ra trọn vẹn cỡ nào, động cơ lúc đầu nàng đưa ra kiến nghị, vẫn là để bạn mình có thể sống tốt hơn.
Mà Phong Kính Tiết sau nhiều lần cân nhắc, cũng vẫn có thể tin chắc, cho dù đến cuối cùng, mình sẽ không như Tô Thanh Dao lo lắng, đau khổ rối rắm, hối hận tột cùng. Đời này, Lư Đông Ly làm cho y tìm được ý nghĩa của sinh mệnh, nhìn thấy những tốt đẹp của nhân sinh, năm tháng mai sau, tuy là một mình độc hành, vị tất không phong quang vô hạn.
Tuy y đã hạ quyết định như vậy, nhưng sau khi gặp lại, lập tức dạy Lư Đông Ly công pháp tu luyện. Mà lúc này, thần công bí bản Phương Khinh Trần viết, còn ngày ngày cất trong ngực, không chịu cho ai, Dung Khiêm cũng còn do dự, vẫn không dạy Yên Lẫm.
Phương Khinh Trần và Dung Khiêm cũng biết trường sinh như vậy, đối với phàm nhân mà nói, mất đi e rằng nhiều hơn là nhận được, cái giá phải trả quá nặng nề, bởi vậy không nỡ cũng không muốn chỉ vì mình mà đưa ra yêu cầu như vậy với người khác, cho lựa chọn nặng trĩu như vậy.
Mà Phong Kính Tiết buông ra chuyện này sớm nhất, hoàn toàn không suy xét trường sinh không trường sinh gì đó, y chỉ coi công pháp này là một loại kỹ xảo kiện thân nâng cao *** thần để truyền thụ cho Lư Đông Ly.
Lư Đông Ly năm đó khi sa sút lưu lạc, thân thể chịu tổn thương quá lớn, rồi sau đó một vai gánh tân chính cả nước. Mỗi ngày công vụ phải xử lý, tâm thần phải phí, thật là nhiều vô số kể, thể lực *** lực hao tổn thật sự quá lớn. Tiếp tục như thế, thật khó vĩnh thọ. Không chừng chí nghiệp chưa thành đã phải vĩnh biệt nhân thế. Cho dù Phong Kính Tiết có y thuật xuất chúng, nhưng chỉ cần loại bận rộn lao tâm này một ngày chưa ngừng, tất cả thủ đoạn trị liệu, hiệu quả đều có hạn.
Mà sau khi học tập công pháp Phong Kính Tiết truyền dạy, *** thần lực của Lư Đông Ly tăng trưởng cực rõ ràng, dù bận rộn vất vả, nhọc lòng tốn sức như thế nào, trên *** thần cũng không có cảm giác mỏi mệt không chịu nổi. Cho dù là mấy ngày mấy đêm làm việc không ngủ không nghỉ, vẫn *** thần phấn chấn, suy nghĩ rõ ràng.
Năm rộng tháng dài, chẳng những *** thần càng ngày càng tốt, *** lực càng ngày càng đủ, thân thể cũng dần dần khỏe mạnh, bách bệnh không sinh, mùa hè không sợ nóng, mùa đông không sợ lạnh, cho dù là hiện giờ thân giữa biển khơi, cũng chẳng sợ nỗi khổ say tàu, chẳng sợ cái lạnh của gió biển chút nào.
Ngay cả bản thân Phong Kính Tiết cũng hơi thấy kỳ quái. Tu luyện *** thần lực, kỳ thật là một quá trình rất gian nan, mà mấy năm nay Lư Đông Ly vẫn tục vụ quấn thân, thế nhưng thành tựu luyện tập lại thật sự không nhỏ. Là bởi vì tâm tính y khá hợp với công pháp, hay bởi vì không biết chân tướng, hoàn toàn không có tâm được mất, tùy ý luyện, ngược lại hiệu quả rõ rệt?
Dù sao theo tiến độ này mà nhìn, mấy chục năm sau, *** thần lực của Lư Đông Ly thật sự có khả năng có thể ngưng tụ sơ sơ…
Vốn cho là đều đã có thể tiếp nhận, có thể nhìn thoáng. Thế nhưng, thật sự nhìn thấy khả năng thành công, Phong Kính Tiết vẫn không thể ức chế mà thêm chút tạp niệm!
“Đông Ly, ngươi tin ta không, rồi có một ngày, rồi có một ngày, công bằng chân chính, sẽ có thể thực hiện. Không còn hôn chủ, không còn bạo quân, người đứng ở điểm cao nhất của quốc gia, tất nhiên là hiền năng nhất, được hy vọng nhất. Quan viên không thể tùy ý bắt nạt bách tính, mà bách tính lại có thể quang minh chính đại chỉ trích sự thất trách của quan viên. Bách tính có thể an cư lạc nghiệp, quốc gia có thể giàu có thịnh vượng. Nhưng mà, quang minh như vậy, phải đi qua hắc ám rất rất lâu, mới có thể nhìn thấy, ngày này, phải trải qua rất rất nhiều đấu tranh, mới có thể đến. Đông Ly, hết thảy không phải dựa vào một hai thanh quan, hai ba anh hùng là có thể làm được, điều này cần vô số người, vô số năm vô số đời tranh thủ và cố gắng, cho dù chuyện mọi người vì mưu cầu công bình công chính mà làm, tại cả thế giới nhỏ như bụi, nhưng vô số hạt bụi tích tụ một chỗ, đó là tòa tháp cao không thể lay động. Điều này cũng cần tất cả bách tính tất cả dân chúng đi đổ máu, đi bị thương, chỉ có đau đớn mới làm người ta dần dần tỉnh ngộ, chỉ có đau thương mới làm họ chậm rãi, từng đời đi phản tỉnh, đi tranh thủ… Đông Ly, hết thảy rồi có một ngày sẽ đến, có lẽ chúng ta không nhìn thấy, nhưng chúng ta từng dùng sinh mệnh của chúng ta, thêm một hạt cát trên tòa tháp cao kia, cho nên, Đông Ly, chúng ta chưa từng không hề làm gì.”
Rất nhiều năm trước, y từng nói với Lư Đông Ly như vậy. Rất nhiều năm qua, Lư Đông Ly bỏ ra hết thảy có thể bỏ, biết đâu cũng chính là vì cái ngày xa xôi đến mức nhìn cũng không thấy đó.
Nếu… nếu y lại có thể thấy… phải chăng, vốn nên cho y cơ hội đi nhìn này.
Nhìn thế giới này, tuy rằng rất thong thả, nhưng quả thật có thể thấy tiến bộ từng chút. Nhìn một thế hệ lại một thế hệ cũng giống y, vì một lý tưởng mà bỏ ra toàn bộ cố gắng. Nhìn mấy ngàn năm về sau, một thế giới có lẽ vẫn có rất nhiều khuyết điểm, nhưng khá công bình công chính, cuối cùng xuất hiện, đó sẽ là niềm vui như thế nào, có thể đền bù bao nhiêu tiếc nuối và không đủ.
Phong Kính Tiết rốt cuộc cảm thấy mê mang và do dự.
Y tin, đời này nếu có thể cùng Tô Uyển Trinh nắm tay đến già, tương lai dù có vô hạn thời gian, Lư Đông Ly hẳn cũng sẽ không than vãn đau buồn quá nhiều. Y tin, với tính tình của Lư Đông Ly, cho dù ngàn năm thời gian lưu chuyển, cũng nhất định có thể tìm được chuyện mình có thể làm, nên làm. Dù có rất nhiều người và sự, nhất nhất trôi qua trước mắt, nhưng mà cố gắng từng bỏ ra, vẫn thật sự ở lại đó, một hạt cát, một giọt nước, dần dần biến thành biển cả, hóa thành núi cao, cuối cùng thay đổi thế giới này.
Đã có cơ hội này, y có thể cho Lư Đông Ly khi không hề biết chuyện, hoàn toàn lỡ mất sao?
Trước kia nói nhìn thoáng hơn, suy cho cùng y vẫn hơi không dám suy nghĩ. Không dám suy nghĩ Lư Đông Ly nho sinh cơ hồ hoàn toàn không có cơ sở võ công như vậy, thực có khả năng luyện thành. Mà hiện tại, y đã không xác định.
Lúc này, y đã biết, Phương Khinh Trần và Dung Khiêm đều đã có quyết định.
Trên thực tế Phương Khinh Trần là uống say, nhất thời xúc động, đem sách cho Tần Húc Phi. Sau đó trái lại đã tìm thời gian giải thích rõ tình huống với Tần Húc Phi.
Nhưng Tần Húc Phi tràn đầy tự tin, ngược lại cười không chút khiêm tốn mà ca ngợi mình một phen: “Ta từ nhỏ chính là kỳ tài luyện võ, bất kể công pháp gì, ta vừa điểm là hiểu, vừa luyện là thông. Trong cung đã tìm cho ta rất nhiều sư phụ, thế nhưng mỗi người dạy không bao lâu là chẳng còn gì để dạy, công phu nhà nghề của mỗi người ta luyện rất nhanh chóng có thể vượt qua bản thân họ. A Hằng cùng học võ với ta, ngươi coi ta mạnh hơn y bao nhiêu. Ta đời này đúng thật chưa từng gặp phải công pháp luyện không thành đâu. Từ nhỏ đến lớn đã ngóng trông có thể đụng công pháp khó một chút, coi như là một thách thức. Cho nên ngươi yên tâm đi, công phu kia của ngươi tuy nói không coi là võ công, nhưng có rất nhiều chỗ tương thông với võ công, nếu ta mà luyện không thành, thế mới kêu là việc quái lạ đó.”
Tuy nói người thiên hạ đều biết Tần Húc Phi Tần quốc phương diện võ học, là thiên tài trong thiên tài, nhưng biết y từng đắc ý dương dương khen chính mình như vậy, Phong Kính Tiết cũng thấy thập phần buồn cười, không tự chủ được tưởng tượng sau khi nghe lời này, khả năng Phương Khinh Trần nhắm mũi y đấm cho một quyền, giáo huấn đối phương kỳ tài võ học là gì lớn chừng nào.
Về phần những quy tắc hạn chế đó, Tần Húc Phi căn bản không để trong lòng.
“Trừ sống lâu thì không có lợi ích gì khác, cũng không được thần thông thần kỳ gì. Điều này còn cần ngươi giải thích à? Ta quen biết ngươi lâu như vậy, trừ phát hiện ngươi võ công cao, tâm nhãn nhiều, cũng chẳng thấy thần thông gì khác. Ta cũng chưa từng hiếm lạ thần thông lợi ích gì. Ngươi sẽ không lo lắng đến lúc đó ta thấy một đống người có thần thông rồi trong lòng không thoải mái chứ? Ngươi coi ta, là người hẹp hòi như vậy à? Đời này, nếu ta luyện theo công phu ngươi cho, sống đến hơn một trăm tuổi chẳng thành vấn đề phải không, vậy thì quá tốt! Ta vẫn lo lắng, sau khi ta chết, Hoàng đế mới không thể thiện đãi cựu bộ huynh đệ của ta, mà với tính tình của A Hằng, cho dù bị thiệt bị ủy khuất, nể tình ta, cũng sẽ chỉ ẩn nhẫn. Cùng với như vậy, không bằng ta tự mình làm người thủ đến cuối cùng kia. Có mặt ta, chung quy phải bảo vệ họ một đời bình yên, nhìn họ cả nhà vui vẻ, để họ có thể an an ổn ổn, không lo nghĩ gì mà rời đi. Ta cũng sẽ không có vướng bận gì quá lớn. Đến lúc đó, ngủ một giấc dài nhất cả đời, ngược lại là chuyện tốt. Đỡ phải về sau nhìn bọn hậu bối không nên thân đấu đá, giúp quá nhiều không ổn, không đếm xỉa thì lại có chút không hợp tình lý. Chẳng qua…”
Nhìn Phương Khinh Trần nói tới đây, vẻ mặt Tần Húc Phi toàn là ủy khuất không nói nên lời: “Ta vẫn thân trong nguy hiểm, mỗi lần ra đây, đều có một đống thích khách chui ra, ở trong cung, không chừng cũng có người âm thầm tính kế… Nếu ta còn chưa luyện thành đã bị người hại, thế thì chết không nhắm mắt. Khinh Trần, nếu ngươi không có việc gì khác thì cứ ở lại kiêm chức bảo tiêu, ừm, việc này, ba… Không, năm mươi năm, thế nào… Lại đánh người, lại đánh người! Không phải ngươi nói ta luyện công phu này, tối thiểu có thể sống một trăm tuổi sao? Ta không báo sáu mươi năm bảy mươi năm, đã khách khí lắm rồi… Ai da, đánh thì đánh, ai sợ ai chứ!”
Mà Dung Khiêm bên kia, lại là Yên Lẫm trực tiếp phát hiện chân tướng, cũng không đấu tranh tự hỏi bao lâu đã ra quyết định. Tuy rằng đối với luyện thành công pháp, không tự tin như Tần Húc Phi, thái độ lại cực kỳ rộng rãi, qua lời Dung Khiêm thuật lại sau đó, Phong Kính Tiết cũng lần đầu tiên nghĩ đến, bất luận thành bại được mất, cho dù là quá trình cố gắng kia, cũng là một loại hưởng thụ, một loại hạnh phúc.
Do Tần Húc Phi, do Yên Lẫm, hôm nay, Phong Kính Tiết rốt cuộc vẫn chủ động nhắc tới công pháp với Lư Đông Ly: “Đông Ly, bộ công pháp kia nguyên là ta sợ ngươi vất vả quá sức, dạy cho ngươi cường thân kiện thể.”
“Đúng vậy, sau khi luyện, quả thật có kỳ hiệu. Mấy năm nay dường như ta chưa từng có cảm giác mệt mỏi, cũng bắt đầu không sợ nóng lạnh như cao thủ võ lâm các ngươi, hơn nữa rất nhiều người đều nói ta mấy năm nay chẳng những không thấy già, lại như còn trẻ ra.”
Ngữ khí của Lư Đông Ly cũng là thoải mái vui mừng. Có thể có thân thể tốt như vậy, vô luận thế nào cũng là một việc tốt, đối với bộ công pháp này, y vẫn chưa từng có ngờ vực và ý kiến quá nhiều. Y không phải Tần Húc Phi, có năng lực vừa nhìn là nhìn ra bản chất công phu đó, y cũng không phải Yên Lẫm, mẫn cảm đa nghi, hơn nữa có đủ thực lực để nghiệm chứng suy đoán của mình. Sự tín nhiệm của y với Phong Kính Tiết, vượt qua tín nhiệm với chính mình. Không phải y không có tâm nhãn, chỉ là y chưa từng đem những khôn ngoan ấy, dùng trên người Phong Kính Tiết.
Chuyện Phong Kính Tiết đã làm, lời đã nói, vô luận hợp tình lý hay chăng, đều quyết không tốn tâm tư đi ngờ vực suy nghĩ. Cho nên, tuy rằng bộ công pháp này hiệu quả tốt đến có phần cổ quái, nhưng chỉ cần Phong Kính Tiết nói đây chỉ dùng để cường thân kiện thể, vậy vô luận công pháp này có thần thông lớn hơn hay không, có giá trị khó tin hay không, Lư Đông Ly cũng chỉ coi đây là một bộ công pháp cường thân.
“Về sau nếu ngươi có thể thoái ẩn, không còn bận rộn như ngày trước, cũng đừng bỏ công phu không luyện, chỉ cần ngươi có thể kiên trì luyện tập mỗi ngày, ta cam đoan ngươi sống đến một trăm tuổi, vẫn thân nhẹ như yến, linh hoạt như vượn, răng không rụng, tóc không bạc, thân thể *** thần đều tốt hơn người trẻ tuổi.”
“Nhiều chỗ tốt như vậy, đương nhiên vẫn phải luyện tiếp.” Lư Đông Ly đáp rất tùy ý, Phong Kính Tiết cũng không dặn dò nhiều hơn nữa. Bao lâu nay, chỉ cần là chuyện Lư Đông Ly đáp ứng y, cho dù chỉ là một câu thuận miệng, cũng nhất định làm được.
Y cuối cùng vẫn không đem chân tướng của công pháp, cùng lựa chọn về sinh mệnh bày ra trước mặt Lư Đông Ly. Y mong muốn Lư Đông Ly có thể không bị quấy nhiễu hưởng thụ niềm vui đoàn tụ tương lai, y không nỡ làm Lư Đông Ly thời điểm ngày ngày bên cạnh Tô Uyển Trinh, trong lòng còn phải phân phân loạn loạn, thống khổ mâu thuẫn nghĩ khoảng thời gian mấy ngàn năm không có Tô Uyển Trinh kia. Cho dù Lư Đông Ly tính tình rộng rãi hơn, có thể nhìn thấu sinh ly tử biệt hơn. Lựa chọn như vậy, vẫn phải đau đớn, thời điểm đối mặt với thê tử, vẫn phải thương tâm áy náy. Y chỉ muốn bằng hữu của y, mấy mươi năm thời gian tương lai, có thể sống bình an hỉ lạc, không còn ưu sầu. Cho nên, y chung quy không nói ra.
Y muốn bằng hữu của y, có thể hưởng thụ tình yêu tốt đẹp nhất thế gian, tình thân cảm động lòng người nhất. Có thể trong một đời này, cùng người chí thân chí ái, bên nhau lâu dài, không phân ly, nắm tay đến già. Cho dù thời gian cuối cùng, cũng chỉ là ưu nhã già đi, không bị đủ loại tra tấn của thân thể suy nhược, không bị ma ốm ức hiếp, vẫn *** thần quắc thước, ý khí phiêu nhiên. Cho nên, y vẫn dặn dò Lư Đông Ly phải tiếp tục luyện.
Không cần khắc ý khổ luyện, không cần cho mình thêm nhiều gánh nặng hơn, hết thảy tùy duyên.
Nếu Lư Đông Ly cuối cùng có thể luyện thành, nếu Lư Đông Ly vào khoảng thời gian cuối cùng của sinh mệnh, sau khi mỉm cười tiễn bước người từng chí thân chí cận kia, còn có thể có tâm tình rộng rãi thong dong hơn đối mặt với sinh mệnh tương lai, vẫn không đổi sự nhiệt ái với sinh mệnh, với thế giới này. Thế thì, biết đâu cuối cùng sẽ đem chân tướng nói cho bằng hữu mấy chục năm tình nghĩa không đổi kia, giao quyền lực lựa chọn cho y.
Mà nếu Lư Đông Ly không luyện thành, hoặc sau khi mất đi Tô Uyển Trinh, không thể khôi phục tâm tình thoải mái, thế thì y sẽ mỉm cười tiễn người kia tâm không vấn vương rời đi, sau đó dùng vô số năm để hoài niệm bằng hữu này, cũng do phân hoài niệm này mà có thể đi con đường của mình tốt hơn, có thể quyến luyến nhiệt ái sinh mệnh chân thành hơn.
Khoảnh khắc này, nhìn sóng nước cuồn cuộn, cùng Lư Đông Ly đứng sóng vai, y tin tưởng chân thiết như thế. Há chỉ là năm ngàn năm tuế nguyệt tương lai, cho dù năm ngàn năm qua hết, cho dù thông đạo thời không một lần nữa mở ra, vô luận y thân tại hiện thế hay trở về tương lai, vô luận quyết định cuối cùng của Lư Đông Ly là gì, y đều có thể sống rất tốt, rất vui vẻ.
Bởi vì đời này, trong mười mấy năm ngắn ngủi này, y đã tìm được ý nghĩa tốt đẹp nhất trong sinh mệnh.
“Đông Ly…” Giờ khắc này, y thậm chí không hề ý thức được mình đang khe khẽ gọi bằng hữu.
Lư Đông Ly khẽ đáp một tiếng, lại không nghe thấy lời khác, vì thế hơi chuyển mắt, dùng ánh mắt thoáng hỏi dò mà nhìn y.
Phong Kính Tiết cười: “Không có gì.”
Lư Đông Ly cũng cười, không hỏi thêm nữa. Y biết giờ khắc này, Phong Kính Tiết dường như có lời gì muốn nói, nhưng người kia đã không nói, thế y cũng không truy hỏi.
Vô luận lúc nào, nơi nào, vô luận lời Phong Kính Tiết muốn nói là gì, y luôn sẽ ở đó, luôn sẽ lắng nghe. Mà vô luận người kia không muốn nói gì, y cũng luôn có thể chờ.
Phong Kính Tiết lẳng lặng nhìn y, những phiền não mâu thuẫn bao lâu nay ấy cũng liền bị gió biển gào thét thổi về phương xa. Tất cả rối rắm đều đã nhỏ nhặt không đáng kể, những chân tướng ấy, những bí mật ấy chẳng qua là phiền não y tự tìm.
Vô luận lúc nào, nếu y muốn nói, người nọ sẽ mỉm cười lắng nghe, không chút giữ lại mà tiếp nhận hết thảy y thuyết minh. Vô luận là việc nhỏ nhặt không đáng kể, hay là bí mật về sinh mệnh.
Mà trước đó, y nên làm, chỉ là tận sức mình, làm cho hết thảy hỗn loạn mau chóng kết thúc, cho bằng hữu tốt nhất vài chục năm vui vẻ an bình, hạnh phúc thỏa mãn, như vậy… đã đủ rồi, như vậy… là tốt rồi!
“Tại sao?”
“Bởi vì người là động vật xã hội, tại thế giới lạ lẫm này, chúng ta cần đồng bạn nương tựa lẫn nhau. Khi chúng ta mô phỏng, mỗi ban đều là trên dưới hai mươi người, đây chính là nhân số tốt nhất chuyên gia liên quan sau khi nghiên cứu mới xác định. Hiện tại, chỉ còn lại vài người chúng ta, liên hệ giữa mọi người cũng không phải đặc biệt chặt chẽ. Khoảng thời gian năm ngàn năm đằng đẵng, cho dù cắn răng nhịn qua, tâm tính tình cảm chưa biết chừng cũng sẽ có biến hóa tiêu cực…”
Phong Kính Tiết có phần buồn cười: “Chuyện kiểu này mà ngươi cũng có thể đề cao đến độ cao của lĩnh vực học thuật để nói. Hiện tại lại chẳng có cục thời không giám sát, ngươi cứ nói trực tiếp, là sợ mọi người không chịu nổi tịch mịch, muốn kéo một người đến bồi, không phải được rồi sao?”
Tô Thanh Dao cười nói: “Đừng quan tâm ta nói như thế nào, ngươi chỉ cho ta biết, ngươi có ý kiến gì?”
Phong Kính Tiết vẫn rất coi là thật: “Nhân loại thế giới này, *** thần lực còn thập phần nhỏ nhoi, cho dù cố gắng hơn cũng chẳng thể rèn luyện ra *** thần thể không tiêu tan. Ý tưởng kia của ngươi, từ trên nền tảng đã không thể thực hiện.”
“Nếu là chuyện hoàn toàn không khả thi, sao ta phải nói với ngươi? Chúng ta có thể dạy họ phương pháp tăng cường *** thần lực. Muốn họ bồi dưỡng ra *** thần thể vững chắc như chúng ta, không một vạn năm sợ là không được. Nhưng bảo được họ sau khi chết, sóng *** thần sẽ không lập tức tiêu tan, lại là có thể. Như vậy chúng ta có thể kịp thời tiếp dẫn họ về Tiểu Lâu, lợi dụng thiết bị của Tiểu Lâu trợ giúp họ sống lại.”
Phong Kính Tiết hơi nhíu mày, hồi lâu không nói gì.
“Kính Tiết, chuyện ngươi lo lắng, ta cũng đều cân nhắc cả. Thiết bị của Tiểu Lâu, tối đa chỉ có thể cho hai mươi người đổi thân thể sống lại. Mà với năng lượng của Tiểu Lâu hiện tại, có thể cho mỗi người chúng ta, có được một danh ngạch, cơ hội cho một người mình để ý nhất sống lại, đã cực kỳ gian nan. Người thế giới này, *** thần lực đều mỏng manh như thế, ngay cả người được chúng ta lựa chọn, cuối cùng có thể thành công dẫn vào Tiểu Lâu, họ cũng cần thời gian dài ngủ say, mới có thể dung hợp với thân thể mới.”
Tô Thanh Dao thở dài nói: “Chờ thời điểm họ tỉnh lại, nhân gian chẳng biết đã qua bao nhiêu năm. Người và sự quan hệ mật thiết với họ đều đã không còn tồn tại, họ sống lại, thật sự cũng chính là một khởi đầu mới. Người kiếp trước kia, chẳng khác nào đã chết thật, cho nên không cần lo lắng họ bởi vì thân phận kiếp trước mà có quá nhiều điều không thể buông ra, không muốn bỏ xuống, tăng thêm biến số cho nhân gian. Hơn nữa…”
Tô Thanh Dao cắn môi: “Máy tính của Tiểu Lâu, sớm đã đặt chết, chỉ nghe theo lệnh của một nhóm sư sinh chúng ta. Ngay cả bản thân chúng ta cũng không cách nào tháo ra. Cho nên, ngươi cũng không cần lo lắng, trong mấy ngàn năm này, sẽ có người đột nhiên nảy lòng tham, lợi dụng lực lượng Tiểu Lâu làm chuyện gì không thỏa đáng. Trong Tiểu Lâu, không có chúng ta dẫn đường, ngay cả một cánh cửa họ cũng không có quyền lợi mở ra. Ta đã nghĩ rất nhiều lần, dự định của ta, tác dụng phụ với thế giới này sẽ rất rất nhỏ.”
Phong Kính Tiết nghe mà cười khổ. Những hạn chế này tuy rằng hà khắc, nhưng quả thật, mỗi một điều đều có đạo lý của nó. Nhưng mà…
“Nhiều hạn chế như thế, đối với họ, trường sinh lại tính là chuyện gì tốt đẹp.”
Tô Thanh Dao cười hỏi: “Được hưởng thọ mệnh mấy ngàn năm, không phải chuyện tốt sao? Ngươi có thể tùy tiện túm một người lập tức phải chết mà hỏi thử, nếu có thể cho y tiếp tục sống sót, y có chịu hay không.”
Phong Kính Tiết khe khẽ thở dài một tiếng.
“Thanh Dao. Ta thừa nhận, phần lớn thế nhân vì có thể trường sinh, không tiếc trả hết thảy. Mà rất nhiều người, cố ý cắt tuyệt tình ái, khổ sở tu hành, trả cái giá còn lớn hơn hạn chế ngươi nói, cũng là vì trường sinh. Thế nhưng, Thanh Dao, nếu như chúng ta tiếp nhận ý kiến của ngươi, đi lựa chọn người có thể làm bạn mấy ngàn năm, thế người chúng ta chọn, cũng nhất định sẽ không là người bình thường, với họ mà nói…”
Tô Thanh Dao cười: “Đừng nếu như nếu như nữa. Còn ai không biết chứ, ngươi muốn chọn sẽ chỉ là Lư Đông Ly, Tiểu Dung chọn, sẽ chỉ là Yên Lẫm. Họ đều không phải người bình thường, chẳng lẽ ngươi còn lo lắng Lư Đông Ly tương lai sẽ trống vắng mất mát? Yêu cầu của họ với sinh mệnh rất cao, nhưng họ cũng có đủ tài năng trí tuệ, có thể làm sinh mệnh của mình tốt hơn, chẳng cần ngươi nhọc lòng không đâu. Huống chi, bên cạnh họ không phải còn có các ngươi.”
“Nhưng trừ chúng ta ra, bên cạnh họ còn có ai nữa. Nếu họ trường sinh, sẽ càng cô độc hơn chúng ta.”
Phong Kính Tiết mỉm cười: “Thanh Dao, nếu họ không nhìn thông, hà tất để họ ở lại thế gian này mà đau khổ. Nếu họ có thể nhìn thông, thế bản thân chúng ta, không phải càng nên có thể nhìn thông, càng nên có đủ độ lượng và trí tuệ, không đi cưỡng cầu.”
Tô Thanh Dao trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng hỏi: “Kính Tiết, ngươi chỉ vì mình Lư Đông Ly mà lưu lại. Mà sinh mệnh của y, lại chỉ có mỗi mấy chục năm. Kính Tiết, năm ngàn năm tuế nguyệt sau này, ngươi sẽ không tịch mịch ư?”
“Đại khái sẽ có một chút.” Phong Kính Tiết nhún vai: “Chẳng qua, người như ta, nên bất kể ở nơi nào cũng có thể sống rất tốt.”
“Ngươi… Sẽ không nhớ y sao?”
“Đương nhiên có. Kỳ thật ta hiện tại cũng rất nhớ y rồi. Đã xa nhau lâu như vậy.”
Phong Kính Tiết cười nói: “Nhưng ta hiện tại có thể vừa nhớ y, vừa sống thật tốt. Thanh Dao… Năm ngàn năm, trong mắt ngươi là lữ trình rất dài lâu rất tịch mịch, trong mắt ngươi, ta thuần túy vì y mà lưu lại, hy sinh rất nhiều, cho nên y cũng cần lấy sinh mệnh vô tận báo đáp ta, nhưng mà, Thanh Dao, năm ngàn năm, thật sự rất dài sao? Trước đây, ta đã sống qua những năm tháng dài đằng đẵng thế kia. Về sau, ta sẽ còn sống lâu hơn. Trước kia ta là một học sinh ngoan, một công dân tốt, nhưng mà sâu trong nội tâm, ta phủ định hết thảy, hoài nghi hết thảy, lạnh lùng đối đãi cả thế giới. Mà hiện tại, ta tin tưởng sự tốt đẹp và kiên trì trong lòng mọi người, ta tin tưởng rất nhiều câu chuyện tráng mỹ động lòng người trong sách sử, ta tin tưởng, vô luận nhân tính hắc ám lãnh khốc cỡ nào, cũng luôn có người có thể chiến thắng chính mình. Ta hiện tại đang nhiệt ái sinh mệnh, nhiệt ái thế giới mà xưa chưa từng có. Ta như vậy, hẳn có thể rất khoái lạc vượt qua quãng thời gian năm ngàn năm này. Năm ngàn năm…”
Phong Kính Tiết mỉm cười.
“Ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người, ta sẽ kết giao càng nhiều bằng hữu hơn, ta sẽ trải qua rất nhiều sự tình đáng hồi ức. Ta sẽ nhìn thấy rất nhiều người như y, dốc hết tâm lực, muốn vì quốc gia, vì bách tính làm thêm một số việc. Ta sẽ bồi thế giới này, nhìn nó thay đổi từng chút một…”
Tô Thanh Dao lẳng lặng nghe Phong Kính Tiết nói từng câu, trầm mặc rất lâu.
“Kính Tiết, ngươi từng nói, sẽ tận lực làm cho chính cục Triệu quốc phát triển theo phương hướng các ngươi hy vọng, sau đó Lư Đông Ly có thể trở về đoàn tụ cùng thê tử, chăm sóc bảo hộ hồi báo thê tử y. Nói như vậy, đời này các ngươi còn có thể có bao nhiêu ngày làm bạn? Để y sống tiếp, để y có cơ hội sống tiếp với ngươi, tốt biết mấy? Đời này, y dùng hết những năm tháng có thể dùng mai sau, yêu quý chăm sóc bảo hộ thê tử, mà đời tiếp theo, làm bạn với ngươi, tiêu dao khoái lạc, không tốt sao? Kính Tiết! Không phải ta không tin ngươi là người tiêu sái! Cũng không phải ta không tin, cho dù trong những năm tháng y vĩnh viễn rời đi, ngươi vẫn có thể sống rất tốt. Nhưng nếu bên cạnh ngươi có y, ngươi có thể sống tốt hơn, không phải sao?”
Phong Kính Tiết hơi buồn cười: “Phải, thời điểm không có y, ta vẫn sẽ sống rất tốt. Nhưng có y bên cạnh, ta sẽ sống tốt hơn. Ta và y là bằng hữu, là bằng hữu rất rất tốt, tri tâm tri ý, có thể chết vì đối phương, chúng ta thích ở bên nhau. Chúng ta hưởng thụ khoái lạc khi ở bên nhau, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta nhất định phải vĩnh viễn dính nhau mới khoái hoạt. Thanh Dao, mượn lời Tiểu Dung thường nói mà nói, ngươi kết giao một bằng hữu, ngươi đi làm một số việc cho y, ngươi muốn y cao hứng, không hề cần tính toán xem y có thể hồi báo ngươi bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tình cảm. Đây không phải đi chợ mua đồ, ngươi trả một lượng bạc, là nhất định phải mang về hai mươi cân thịt. Ta không có quyền lực đi phân cắt tính toán an bài kiếp sau hoặc đời này của y.”
Tô Thanh Dao rốt cuộc cười khổ một tiếng: “Thật kỳ quái, đời này các ngươi rõ ràng đều đã đầu nhập tình cảm sâu sắc như vậy, ta vốn cho rằng đề nghị này vừa nói ra, các ngươi sẽ là người cao hứng nhất, thế nhưng, các ngươi lại toàn giữ thái độ bảo lưu như thế.”
Phong Kính Tiết chỉ cười.
“Nhưng mà, ngươi cũng không có quyền lực đi cự tuyệt tương lai thay y! Kính Tiết, làm sao ngươi biết, bản thân họ sẽ không nguyện ý có cơ hội trường sinh như vậy, bản thân họ sẽ không thích cùng các ngươi bầu bạn, vượt qua quãng thời gian ngàn năm hơn? Các ngươi cứ như vậy, một mực cự tuyệt thay họ, chẳng lẽ là công bằng với họ?”
Vẻ mặt Phong Kính Tiết dần dần ngưng trọng.
“Tu luyện *** thần, vốn là việc cực khó khăn. Nếu bỏ ra cả đời cố gắng, đầy lòng kỳ vọng, cuối cùng vẫn thất bại, lại đi đối mặt với sinh ly tử biệt, đó là cảm giác như thế nào? Cho dù thành công, sau khi một mộng tỉnh lại, sẽ thế nào đây? Thanh Dao… Họ không phải chúng ta. Chúng ta là đồng bạn của nhau, phía sau chúng ta, có Tiểu Lâu, sau Tiểu Lâu, còn có thế giới thuộc về chúng ta kia. Mà họ, bởi vì quy tắc hạn chế của Tiểu Lâu, vĩnh viễn không thể dung nhập Tiểu Lâu, đồng bạn họ chân chính có được, cuối cùng chỉ có mình chúng ta. Mà ngay cả đồng bạn duy nhất này, mấy ngàn năm sau, đến lúc thông đạo thời không mở lại, nên đi nơi nào. Quy tắc quản lý của cục thời không, không thể nào cho phép chúng ta dẫn họ quay về thế giới của chúng ta, cho dù có thể, chúng ta cũng sẽ không dẫn họ vào một thời không tiên tiến hơn mười vạn năm, chịu đựng thế nhân lãnh nhãn kỳ thị. Cho nên họ cuối cùng chỉ có thể một mình, đối mặt với cả thế giới, không tìm được đồng bạn, không tìm được chỗ dựa, bị bài xích ngoài xã hội, lẻ loi nhìn nhân thế biến ảo…”
Tô Thanh Dao ngắt lời y: “Kính Tiết, ngươi… tức chết ta rồi. Muốn sống tiếp khó, sống khó chịu muốn giải thoát, còn không dễ dàng? Huống chi, năm ngàn năm về sau, há biết các ngươi sẽ không lựa chọn lưu lại.”
Phong Kính Tiết cười lắc đầu không nói. Gọi là lời thề vĩnh viễn không phân ly này kia, trong mắt y, thật sự là hào ngôn tráng ngữ thiếu niên mười mấy tuổi ngây thơ, không biết thế sự mới mở miệng nói ra. Năm tháng đằng đẵng, nhiều biến số không thể lường… Dù thực có khả năng cùng nhau vượt qua năm ngàn năm, y cũng chỉ bình tĩnh quý trọng mỗi một ngày, mà không phải hiện tại đã thề nguyền son sắt, nói vĩnh viễn không phân ly gì đó.
“Tại sao nhất định phải đi nghĩ chuyện năm ngàn năm sau chứ? Lui một vạn bước nói, cho dù cuối cùng rời đi thì thế nào? Chỉ bởi không thể bên nhau lâu dài, là dứt khoát không gặp nữa? Có bao nhiêu người, về sau chia ly hoặc cô độc, thực sự quan trọng vậy sao? Có năm ngàn năm làm bạn bên nhau, chẳng lẽ thực sự không đáng.”
Tô Thanh Dao khẽ thở dài: “Nè, ngươi đem tâm so tâm một chút được không? Ngươi chịu vì y ở lại năm ngàn năm, y nếu có thể làm bạn với ngươi năm ngàn năm, cái giá như vậy, với y mà nói, lại có gì không chấp nhận được.”
Phong Kính Tiết trầm giọng nói: “Họ phải gánh vác phải đối mặt, nặng nề hơn xa chúng ta. Đem so sánh, chúng ta lưu lại vì họ, ngược lại là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.”
Tô Thanh Dao bật cười ra tiếng: “Kính Tiết, là ai vừa rồi nói với ta, kết giao bằng hữu không phải mua đồ ăn, không cần so đo. Ai trả tiền nhiều, ai đưa thịt nhiều…”
Phong Kính Tiết bị nàng phản bác ngẩn ra, rồi lại cười: “Thôi, ta không tranh cãi với ngươi. Chuyện của người ngoài ta mặc kệ, nhưng nếu liên quan đến Đông Ly, nếu đó là một lựa chọn lưỡng nan, ta sẽ không muốn đặt lựa chọn này trước mặt y. Hà tất làm y trong mấy chục năm mai sau, thêm vô số phiền não. Cho dù cuối cùng y lựa chọn sống lại. Trong vô số năm tháng tương lai, nhớ tới thê tử, cũng sẽ càng nhiều đau buồn giày vò.”
“Ôi, Kính Tiết… Nếu Lư Đông Ly sau khi sự nghiệp thành công, một nhà đoàn tụ, yên vui sống đến thọ cao, con cháu đầy nhà, tuổi già khỏe mạnh. Sau khi y tận thọ mà mất, ngươi phải chăng có thể ôm tâm tình khá thoải mái, đi đối mặt với năm tháng tương lai. Cho dù nhớ tới y, cũng sẽ không thương tâm quá nhiều, ngược lại sẽ suy nghĩ một chút thời gian vui vẻ lúc trước nhiều hơn. Vì thế, bản thân cũng liền vui vẻ?”
Phong Kính Tiết cười bất đắc dĩ. Đoạn sau của Tô Thanh Dao, y đã có thể đoán được, chỉ là hiện tại muốn lật lọng nói y tương lai không thể bỏ xuống, cũng chẳng thể nào nói nổi, đành phải thở dài: “Hẳn là như thế thôi.”
“Vậy thì sao ngươi biết, Lư Đông Ly nhất định sẽ không thể buông ra? Chỉ cần đời này, y có thể sống vui vẻ với Tô Uyển Trinh. Chỉ cần họ có khoảng thời gian mấy chục năm hạnh phúc, nhìn Tô Uyển Trinh mất đi trong yên vui thỏa mãn, y chắc gì không thể buông xuống như ngươi. Y cũng nên có thể có đủ độ lượng và lòng dạ đối mặt với ngày sau. Tương lai vô luận thời gian dài lâu như thế nào, thời điểm hồi tưởng chuyện cũ, y cũng nên vui vẻ nhiều hơn, mà không phải bi thương bứt rứt chứ?”
Phong Kính Tiết thở dài: “Thanh Dao, sao hôm nay ngươi giống Trương Mẫn Hân quá vậy.”
“Ê ê, nói không lại, liền kéo ta vào với nữ đồng nhân kia hả.”
“Với tính cách của ngươi, cho dù nghĩ đến chủ ý này, nói ra cũng được rồi, chúng ta có quyết định làm như vậy hay không, ngươi nên không để ý dư thừa chứ, tại sao chẳng ngại phiền khuyên bảo ta như vậy? Cứ như Trương Mẫn Hân, khắc ý mượn đủ loại đạo lý để kiểm tra phản ứng của chúng ta vậy.”
“Ta chẳng qua là muốn mượn cơ hội này, nhắc nhở các ngươi nghĩ rõ các vấn đề các phương diện, ta chỉ muốn để trong lòng các ngươi có đủ chuẩn bị trước, xác định tâm ý của mình, tương lai khi gặp phải sinh ly tử biệt, đừng hối hận nữa…”
“Thanh Dao…”
Một lát sau, mới nghe thấy Tô Thanh Dao nói với ngữ khí trầm tĩnh: “Kính Tiết, hiện tại ngươi biểu hiện rất tiêu sái, thế nhưng nếu tương lai thật có một ngày ngươi nhìn thấy Lư Đông Ly chết, ngươi thật sự có thể thoải mái như vậy sao? Nếu đến lúc đó ngươi lại luyến tiếc, ngươi lại đau khổ, lại muốn vãn hồi, cũng chẳng còn kịp nữa. Cho nên, ta mới cảm thấy… cần thiết lúc này cố gắng tấn công ngươi. Bất kể cuối cùng ngươi quyết định như thế nào, ít nhất ngươi đều đã cân nhắc kỹ càng, tương lai chung quy không đến mức sẽ có chuyện hối tiếc không kịp xảy ra.”
Đây là lời cuối cùng Tô Thanh Dao nói trong lần thông tấn ấy, từ sau đó nàng không mở miệng nữa, mà Phong Kính Tiết cũng vẫn trầm tư, không nói chuyện nữa.
Y một đường hướng đến Triệu quốc, cũng một đường lặp đi lặp lại tự hỏi, cuối cùng vẫn không nỡ do mình có thể tịch mịch mà kéo Lư Đông Ly vào trong trường sinh cô độc kia. Vô luận lý do Tô Thanh Dao cho ra trọn vẹn cỡ nào, động cơ lúc đầu nàng đưa ra kiến nghị, vẫn là để bạn mình có thể sống tốt hơn.
Mà Phong Kính Tiết sau nhiều lần cân nhắc, cũng vẫn có thể tin chắc, cho dù đến cuối cùng, mình sẽ không như Tô Thanh Dao lo lắng, đau khổ rối rắm, hối hận tột cùng. Đời này, Lư Đông Ly làm cho y tìm được ý nghĩa của sinh mệnh, nhìn thấy những tốt đẹp của nhân sinh, năm tháng mai sau, tuy là một mình độc hành, vị tất không phong quang vô hạn.
Tuy y đã hạ quyết định như vậy, nhưng sau khi gặp lại, lập tức dạy Lư Đông Ly công pháp tu luyện. Mà lúc này, thần công bí bản Phương Khinh Trần viết, còn ngày ngày cất trong ngực, không chịu cho ai, Dung Khiêm cũng còn do dự, vẫn không dạy Yên Lẫm.
Phương Khinh Trần và Dung Khiêm cũng biết trường sinh như vậy, đối với phàm nhân mà nói, mất đi e rằng nhiều hơn là nhận được, cái giá phải trả quá nặng nề, bởi vậy không nỡ cũng không muốn chỉ vì mình mà đưa ra yêu cầu như vậy với người khác, cho lựa chọn nặng trĩu như vậy.
Mà Phong Kính Tiết buông ra chuyện này sớm nhất, hoàn toàn không suy xét trường sinh không trường sinh gì đó, y chỉ coi công pháp này là một loại kỹ xảo kiện thân nâng cao *** thần để truyền thụ cho Lư Đông Ly.
Lư Đông Ly năm đó khi sa sút lưu lạc, thân thể chịu tổn thương quá lớn, rồi sau đó một vai gánh tân chính cả nước. Mỗi ngày công vụ phải xử lý, tâm thần phải phí, thật là nhiều vô số kể, thể lực *** lực hao tổn thật sự quá lớn. Tiếp tục như thế, thật khó vĩnh thọ. Không chừng chí nghiệp chưa thành đã phải vĩnh biệt nhân thế. Cho dù Phong Kính Tiết có y thuật xuất chúng, nhưng chỉ cần loại bận rộn lao tâm này một ngày chưa ngừng, tất cả thủ đoạn trị liệu, hiệu quả đều có hạn.
Mà sau khi học tập công pháp Phong Kính Tiết truyền dạy, *** thần lực của Lư Đông Ly tăng trưởng cực rõ ràng, dù bận rộn vất vả, nhọc lòng tốn sức như thế nào, trên *** thần cũng không có cảm giác mỏi mệt không chịu nổi. Cho dù là mấy ngày mấy đêm làm việc không ngủ không nghỉ, vẫn *** thần phấn chấn, suy nghĩ rõ ràng.
Năm rộng tháng dài, chẳng những *** thần càng ngày càng tốt, *** lực càng ngày càng đủ, thân thể cũng dần dần khỏe mạnh, bách bệnh không sinh, mùa hè không sợ nóng, mùa đông không sợ lạnh, cho dù là hiện giờ thân giữa biển khơi, cũng chẳng sợ nỗi khổ say tàu, chẳng sợ cái lạnh của gió biển chút nào.
Ngay cả bản thân Phong Kính Tiết cũng hơi thấy kỳ quái. Tu luyện *** thần lực, kỳ thật là một quá trình rất gian nan, mà mấy năm nay Lư Đông Ly vẫn tục vụ quấn thân, thế nhưng thành tựu luyện tập lại thật sự không nhỏ. Là bởi vì tâm tính y khá hợp với công pháp, hay bởi vì không biết chân tướng, hoàn toàn không có tâm được mất, tùy ý luyện, ngược lại hiệu quả rõ rệt?
Dù sao theo tiến độ này mà nhìn, mấy chục năm sau, *** thần lực của Lư Đông Ly thật sự có khả năng có thể ngưng tụ sơ sơ…
Vốn cho là đều đã có thể tiếp nhận, có thể nhìn thoáng. Thế nhưng, thật sự nhìn thấy khả năng thành công, Phong Kính Tiết vẫn không thể ức chế mà thêm chút tạp niệm!
“Đông Ly, ngươi tin ta không, rồi có một ngày, rồi có một ngày, công bằng chân chính, sẽ có thể thực hiện. Không còn hôn chủ, không còn bạo quân, người đứng ở điểm cao nhất của quốc gia, tất nhiên là hiền năng nhất, được hy vọng nhất. Quan viên không thể tùy ý bắt nạt bách tính, mà bách tính lại có thể quang minh chính đại chỉ trích sự thất trách của quan viên. Bách tính có thể an cư lạc nghiệp, quốc gia có thể giàu có thịnh vượng. Nhưng mà, quang minh như vậy, phải đi qua hắc ám rất rất lâu, mới có thể nhìn thấy, ngày này, phải trải qua rất rất nhiều đấu tranh, mới có thể đến. Đông Ly, hết thảy không phải dựa vào một hai thanh quan, hai ba anh hùng là có thể làm được, điều này cần vô số người, vô số năm vô số đời tranh thủ và cố gắng, cho dù chuyện mọi người vì mưu cầu công bình công chính mà làm, tại cả thế giới nhỏ như bụi, nhưng vô số hạt bụi tích tụ một chỗ, đó là tòa tháp cao không thể lay động. Điều này cũng cần tất cả bách tính tất cả dân chúng đi đổ máu, đi bị thương, chỉ có đau đớn mới làm người ta dần dần tỉnh ngộ, chỉ có đau thương mới làm họ chậm rãi, từng đời đi phản tỉnh, đi tranh thủ… Đông Ly, hết thảy rồi có một ngày sẽ đến, có lẽ chúng ta không nhìn thấy, nhưng chúng ta từng dùng sinh mệnh của chúng ta, thêm một hạt cát trên tòa tháp cao kia, cho nên, Đông Ly, chúng ta chưa từng không hề làm gì.”
Rất nhiều năm trước, y từng nói với Lư Đông Ly như vậy. Rất nhiều năm qua, Lư Đông Ly bỏ ra hết thảy có thể bỏ, biết đâu cũng chính là vì cái ngày xa xôi đến mức nhìn cũng không thấy đó.
Nếu… nếu y lại có thể thấy… phải chăng, vốn nên cho y cơ hội đi nhìn này.
Nhìn thế giới này, tuy rằng rất thong thả, nhưng quả thật có thể thấy tiến bộ từng chút. Nhìn một thế hệ lại một thế hệ cũng giống y, vì một lý tưởng mà bỏ ra toàn bộ cố gắng. Nhìn mấy ngàn năm về sau, một thế giới có lẽ vẫn có rất nhiều khuyết điểm, nhưng khá công bình công chính, cuối cùng xuất hiện, đó sẽ là niềm vui như thế nào, có thể đền bù bao nhiêu tiếc nuối và không đủ.
Phong Kính Tiết rốt cuộc cảm thấy mê mang và do dự.
Y tin, đời này nếu có thể cùng Tô Uyển Trinh nắm tay đến già, tương lai dù có vô hạn thời gian, Lư Đông Ly hẳn cũng sẽ không than vãn đau buồn quá nhiều. Y tin, với tính tình của Lư Đông Ly, cho dù ngàn năm thời gian lưu chuyển, cũng nhất định có thể tìm được chuyện mình có thể làm, nên làm. Dù có rất nhiều người và sự, nhất nhất trôi qua trước mắt, nhưng mà cố gắng từng bỏ ra, vẫn thật sự ở lại đó, một hạt cát, một giọt nước, dần dần biến thành biển cả, hóa thành núi cao, cuối cùng thay đổi thế giới này.
Đã có cơ hội này, y có thể cho Lư Đông Ly khi không hề biết chuyện, hoàn toàn lỡ mất sao?
Trước kia nói nhìn thoáng hơn, suy cho cùng y vẫn hơi không dám suy nghĩ. Không dám suy nghĩ Lư Đông Ly nho sinh cơ hồ hoàn toàn không có cơ sở võ công như vậy, thực có khả năng luyện thành. Mà hiện tại, y đã không xác định.
Lúc này, y đã biết, Phương Khinh Trần và Dung Khiêm đều đã có quyết định.
Trên thực tế Phương Khinh Trần là uống say, nhất thời xúc động, đem sách cho Tần Húc Phi. Sau đó trái lại đã tìm thời gian giải thích rõ tình huống với Tần Húc Phi.
Nhưng Tần Húc Phi tràn đầy tự tin, ngược lại cười không chút khiêm tốn mà ca ngợi mình một phen: “Ta từ nhỏ chính là kỳ tài luyện võ, bất kể công pháp gì, ta vừa điểm là hiểu, vừa luyện là thông. Trong cung đã tìm cho ta rất nhiều sư phụ, thế nhưng mỗi người dạy không bao lâu là chẳng còn gì để dạy, công phu nhà nghề của mỗi người ta luyện rất nhanh chóng có thể vượt qua bản thân họ. A Hằng cùng học võ với ta, ngươi coi ta mạnh hơn y bao nhiêu. Ta đời này đúng thật chưa từng gặp phải công pháp luyện không thành đâu. Từ nhỏ đến lớn đã ngóng trông có thể đụng công pháp khó một chút, coi như là một thách thức. Cho nên ngươi yên tâm đi, công phu kia của ngươi tuy nói không coi là võ công, nhưng có rất nhiều chỗ tương thông với võ công, nếu ta mà luyện không thành, thế mới kêu là việc quái lạ đó.”
Tuy nói người thiên hạ đều biết Tần Húc Phi Tần quốc phương diện võ học, là thiên tài trong thiên tài, nhưng biết y từng đắc ý dương dương khen chính mình như vậy, Phong Kính Tiết cũng thấy thập phần buồn cười, không tự chủ được tưởng tượng sau khi nghe lời này, khả năng Phương Khinh Trần nhắm mũi y đấm cho một quyền, giáo huấn đối phương kỳ tài võ học là gì lớn chừng nào.
Về phần những quy tắc hạn chế đó, Tần Húc Phi căn bản không để trong lòng.
“Trừ sống lâu thì không có lợi ích gì khác, cũng không được thần thông thần kỳ gì. Điều này còn cần ngươi giải thích à? Ta quen biết ngươi lâu như vậy, trừ phát hiện ngươi võ công cao, tâm nhãn nhiều, cũng chẳng thấy thần thông gì khác. Ta cũng chưa từng hiếm lạ thần thông lợi ích gì. Ngươi sẽ không lo lắng đến lúc đó ta thấy một đống người có thần thông rồi trong lòng không thoải mái chứ? Ngươi coi ta, là người hẹp hòi như vậy à? Đời này, nếu ta luyện theo công phu ngươi cho, sống đến hơn một trăm tuổi chẳng thành vấn đề phải không, vậy thì quá tốt! Ta vẫn lo lắng, sau khi ta chết, Hoàng đế mới không thể thiện đãi cựu bộ huynh đệ của ta, mà với tính tình của A Hằng, cho dù bị thiệt bị ủy khuất, nể tình ta, cũng sẽ chỉ ẩn nhẫn. Cùng với như vậy, không bằng ta tự mình làm người thủ đến cuối cùng kia. Có mặt ta, chung quy phải bảo vệ họ một đời bình yên, nhìn họ cả nhà vui vẻ, để họ có thể an an ổn ổn, không lo nghĩ gì mà rời đi. Ta cũng sẽ không có vướng bận gì quá lớn. Đến lúc đó, ngủ một giấc dài nhất cả đời, ngược lại là chuyện tốt. Đỡ phải về sau nhìn bọn hậu bối không nên thân đấu đá, giúp quá nhiều không ổn, không đếm xỉa thì lại có chút không hợp tình lý. Chẳng qua…”
Nhìn Phương Khinh Trần nói tới đây, vẻ mặt Tần Húc Phi toàn là ủy khuất không nói nên lời: “Ta vẫn thân trong nguy hiểm, mỗi lần ra đây, đều có một đống thích khách chui ra, ở trong cung, không chừng cũng có người âm thầm tính kế… Nếu ta còn chưa luyện thành đã bị người hại, thế thì chết không nhắm mắt. Khinh Trần, nếu ngươi không có việc gì khác thì cứ ở lại kiêm chức bảo tiêu, ừm, việc này, ba… Không, năm mươi năm, thế nào… Lại đánh người, lại đánh người! Không phải ngươi nói ta luyện công phu này, tối thiểu có thể sống một trăm tuổi sao? Ta không báo sáu mươi năm bảy mươi năm, đã khách khí lắm rồi… Ai da, đánh thì đánh, ai sợ ai chứ!”
Mà Dung Khiêm bên kia, lại là Yên Lẫm trực tiếp phát hiện chân tướng, cũng không đấu tranh tự hỏi bao lâu đã ra quyết định. Tuy rằng đối với luyện thành công pháp, không tự tin như Tần Húc Phi, thái độ lại cực kỳ rộng rãi, qua lời Dung Khiêm thuật lại sau đó, Phong Kính Tiết cũng lần đầu tiên nghĩ đến, bất luận thành bại được mất, cho dù là quá trình cố gắng kia, cũng là một loại hưởng thụ, một loại hạnh phúc.
Do Tần Húc Phi, do Yên Lẫm, hôm nay, Phong Kính Tiết rốt cuộc vẫn chủ động nhắc tới công pháp với Lư Đông Ly: “Đông Ly, bộ công pháp kia nguyên là ta sợ ngươi vất vả quá sức, dạy cho ngươi cường thân kiện thể.”
“Đúng vậy, sau khi luyện, quả thật có kỳ hiệu. Mấy năm nay dường như ta chưa từng có cảm giác mệt mỏi, cũng bắt đầu không sợ nóng lạnh như cao thủ võ lâm các ngươi, hơn nữa rất nhiều người đều nói ta mấy năm nay chẳng những không thấy già, lại như còn trẻ ra.”
Ngữ khí của Lư Đông Ly cũng là thoải mái vui mừng. Có thể có thân thể tốt như vậy, vô luận thế nào cũng là một việc tốt, đối với bộ công pháp này, y vẫn chưa từng có ngờ vực và ý kiến quá nhiều. Y không phải Tần Húc Phi, có năng lực vừa nhìn là nhìn ra bản chất công phu đó, y cũng không phải Yên Lẫm, mẫn cảm đa nghi, hơn nữa có đủ thực lực để nghiệm chứng suy đoán của mình. Sự tín nhiệm của y với Phong Kính Tiết, vượt qua tín nhiệm với chính mình. Không phải y không có tâm nhãn, chỉ là y chưa từng đem những khôn ngoan ấy, dùng trên người Phong Kính Tiết.
Chuyện Phong Kính Tiết đã làm, lời đã nói, vô luận hợp tình lý hay chăng, đều quyết không tốn tâm tư đi ngờ vực suy nghĩ. Cho nên, tuy rằng bộ công pháp này hiệu quả tốt đến có phần cổ quái, nhưng chỉ cần Phong Kính Tiết nói đây chỉ dùng để cường thân kiện thể, vậy vô luận công pháp này có thần thông lớn hơn hay không, có giá trị khó tin hay không, Lư Đông Ly cũng chỉ coi đây là một bộ công pháp cường thân.
“Về sau nếu ngươi có thể thoái ẩn, không còn bận rộn như ngày trước, cũng đừng bỏ công phu không luyện, chỉ cần ngươi có thể kiên trì luyện tập mỗi ngày, ta cam đoan ngươi sống đến một trăm tuổi, vẫn thân nhẹ như yến, linh hoạt như vượn, răng không rụng, tóc không bạc, thân thể *** thần đều tốt hơn người trẻ tuổi.”
“Nhiều chỗ tốt như vậy, đương nhiên vẫn phải luyện tiếp.” Lư Đông Ly đáp rất tùy ý, Phong Kính Tiết cũng không dặn dò nhiều hơn nữa. Bao lâu nay, chỉ cần là chuyện Lư Đông Ly đáp ứng y, cho dù chỉ là một câu thuận miệng, cũng nhất định làm được.
Y cuối cùng vẫn không đem chân tướng của công pháp, cùng lựa chọn về sinh mệnh bày ra trước mặt Lư Đông Ly. Y mong muốn Lư Đông Ly có thể không bị quấy nhiễu hưởng thụ niềm vui đoàn tụ tương lai, y không nỡ làm Lư Đông Ly thời điểm ngày ngày bên cạnh Tô Uyển Trinh, trong lòng còn phải phân phân loạn loạn, thống khổ mâu thuẫn nghĩ khoảng thời gian mấy ngàn năm không có Tô Uyển Trinh kia. Cho dù Lư Đông Ly tính tình rộng rãi hơn, có thể nhìn thấu sinh ly tử biệt hơn. Lựa chọn như vậy, vẫn phải đau đớn, thời điểm đối mặt với thê tử, vẫn phải thương tâm áy náy. Y chỉ muốn bằng hữu của y, mấy mươi năm thời gian tương lai, có thể sống bình an hỉ lạc, không còn ưu sầu. Cho nên, y chung quy không nói ra.
Y muốn bằng hữu của y, có thể hưởng thụ tình yêu tốt đẹp nhất thế gian, tình thân cảm động lòng người nhất. Có thể trong một đời này, cùng người chí thân chí ái, bên nhau lâu dài, không phân ly, nắm tay đến già. Cho dù thời gian cuối cùng, cũng chỉ là ưu nhã già đi, không bị đủ loại tra tấn của thân thể suy nhược, không bị ma ốm ức hiếp, vẫn *** thần quắc thước, ý khí phiêu nhiên. Cho nên, y vẫn dặn dò Lư Đông Ly phải tiếp tục luyện.
Không cần khắc ý khổ luyện, không cần cho mình thêm nhiều gánh nặng hơn, hết thảy tùy duyên.
Nếu Lư Đông Ly cuối cùng có thể luyện thành, nếu Lư Đông Ly vào khoảng thời gian cuối cùng của sinh mệnh, sau khi mỉm cười tiễn bước người từng chí thân chí cận kia, còn có thể có tâm tình rộng rãi thong dong hơn đối mặt với sinh mệnh tương lai, vẫn không đổi sự nhiệt ái với sinh mệnh, với thế giới này. Thế thì, biết đâu cuối cùng sẽ đem chân tướng nói cho bằng hữu mấy chục năm tình nghĩa không đổi kia, giao quyền lực lựa chọn cho y.
Mà nếu Lư Đông Ly không luyện thành, hoặc sau khi mất đi Tô Uyển Trinh, không thể khôi phục tâm tình thoải mái, thế thì y sẽ mỉm cười tiễn người kia tâm không vấn vương rời đi, sau đó dùng vô số năm để hoài niệm bằng hữu này, cũng do phân hoài niệm này mà có thể đi con đường của mình tốt hơn, có thể quyến luyến nhiệt ái sinh mệnh chân thành hơn.
Khoảnh khắc này, nhìn sóng nước cuồn cuộn, cùng Lư Đông Ly đứng sóng vai, y tin tưởng chân thiết như thế. Há chỉ là năm ngàn năm tuế nguyệt tương lai, cho dù năm ngàn năm qua hết, cho dù thông đạo thời không một lần nữa mở ra, vô luận y thân tại hiện thế hay trở về tương lai, vô luận quyết định cuối cùng của Lư Đông Ly là gì, y đều có thể sống rất tốt, rất vui vẻ.
Bởi vì đời này, trong mười mấy năm ngắn ngủi này, y đã tìm được ý nghĩa tốt đẹp nhất trong sinh mệnh.
“Đông Ly…” Giờ khắc này, y thậm chí không hề ý thức được mình đang khe khẽ gọi bằng hữu.
Lư Đông Ly khẽ đáp một tiếng, lại không nghe thấy lời khác, vì thế hơi chuyển mắt, dùng ánh mắt thoáng hỏi dò mà nhìn y.
Phong Kính Tiết cười: “Không có gì.”
Lư Đông Ly cũng cười, không hỏi thêm nữa. Y biết giờ khắc này, Phong Kính Tiết dường như có lời gì muốn nói, nhưng người kia đã không nói, thế y cũng không truy hỏi.
Vô luận lúc nào, nơi nào, vô luận lời Phong Kính Tiết muốn nói là gì, y luôn sẽ ở đó, luôn sẽ lắng nghe. Mà vô luận người kia không muốn nói gì, y cũng luôn có thể chờ.
Phong Kính Tiết lẳng lặng nhìn y, những phiền não mâu thuẫn bao lâu nay ấy cũng liền bị gió biển gào thét thổi về phương xa. Tất cả rối rắm đều đã nhỏ nhặt không đáng kể, những chân tướng ấy, những bí mật ấy chẳng qua là phiền não y tự tìm.
Vô luận lúc nào, nếu y muốn nói, người nọ sẽ mỉm cười lắng nghe, không chút giữ lại mà tiếp nhận hết thảy y thuyết minh. Vô luận là việc nhỏ nhặt không đáng kể, hay là bí mật về sinh mệnh.
Mà trước đó, y nên làm, chỉ là tận sức mình, làm cho hết thảy hỗn loạn mau chóng kết thúc, cho bằng hữu tốt nhất vài chục năm vui vẻ an bình, hạnh phúc thỏa mãn, như vậy… đã đủ rồi, như vậy… là tốt rồi!