☆ ☆ ☆
Buổi gặp mặt này ước chừng có khoảng năm mươi mấy người tham dự, nhà trường đặt sẵn ba gian phòng lớn ở khách sạn khu trung tâm thương mại Hoa Hải, cả đám học sinh tụ thành từng nhóm làm quen tán gẫu, náo nhiệt vô cùng.
Tiếu Lang, Vương Mân cùng với vài nam sinh cùng niên khóa ngồi chung một bàn, mà các nữ sinh thì lại ngồi ở bàn khác. Bàn này chỉ có mỗi Phùng Hoằng Khải cùng với hai người họ là thuộc về lớp bình thường, những người còn lại cơ hồ đều là học sinh lớp ưu tú với thực nghiệm.
Một vị đàn chị khoa kinh tế học bước lại chào hỏi bắt chuyện cùng đám nam sinh bên này, cô nàng này vài năm trước chính là thủ khoa của ban tự nhiên, vốn dĩ đích thân đi sang chào hỏi là muốn lôi kéo đám đàn em chú ý tới mình, nhưng nói một lúc mới phát giác có hai tên nam sinh không thèm bận tâm đến mình, châu đầu kề tai thì thầm cùng nhau cái gì đó ở một góc, đến chú ý cũng không thèm chú ý một cái.
Lúc nãy cả đám người đều tự giới thiệu lẫn nhau, cũng biết được tên của hai nam sinh nọ, nhưng mà thưc sự không ngờ hai tên nam sinh mà quan hệ lại thân thiết tới mức như vậy, cả hai người đều vô cùng tự nhiên không thèm kiêng nể ai, thoải mái cười đùa thân mật, giống như không ai có thể chen vào giữa bọn họ được.
Nữ sinh như cô nàng trước giờ vẫn luôn được kính nể, tâm cao khí ngạo, lúc này lại bị người khác không thèm nhìn tới, cảm thấy có chút phiền muộn, liền dứt khoát chỉ mặt gọi tên hai người “Nè hai đứa bên kia, Vương Mân Tiếu Lang đúng không?”
Hai nam sinh sửng sốt, quay đầu lại nhìn.
Nữ sinh nói “Tên tôi là Cố Thước Di, sinh viên khoa kinh tế Kinh Đại, là người liên hệ giữa các đồng hương J tỉnh lần này.”
Thấy hai người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Cố Thước Di lại nói tiếp “Vương Mân có di động chứ, đọc để tôi lưu lại cái, có gì cũng thuận lợi liên hệ hơn, Tiếu Lang, cậu sang bàn bên kia tìm một người tên Trịnh Phàm, tên đó xem như đứng đầu trong đám đồng hương chúng ta ở Khoa Đại.”
Tiếu Lang liền đứng dậy tính đi sang bên kia, Vương Mân nắm tay cậu hơi giật giật, Tiếu Lang nhìn Vương Mân, mỉm cười.
Ánh mắt của cả hai nhìn lẫn nhau đều chứa đầy ắp ngôn ngữ riêng, Cố Thước Di nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên không hiểu tại sao tim lại đập thật nhanh, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cả hai.
Vương Mân đọc số điện thoại, đồng thời cũng lưu số điện thoại của Cố Thước Di vào máy.
Cố Thước Di “Hai người là hôm 24 tháng 8 mới đến nơi báo danh đúng không?”
Vương Mân “Phải.”
Cố Thước Di “Nếu có gì cần hỗ trợ báo tôi một tiếng, tới chừng đó chuẩn bị cũng dễ hơn.”
Vương Mân “Không cần.”
Cố Thước Di “….” Rõ ràng lúc nãy tên này nhìn thằng nhóc kia thì ánh mắt nhiệt tình như lửa, hiện tại lại lạnh lùng như nước đá, chuyện gì đã xảy ra?
Vương Mân trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi “Đàn chị, cho hỏi một chút, từ Kinh Đại sang Khoa Đại phải ngồi xe bao lâu?”
Cố Thước Di “Còn phải xem cậu đi đến đâu nữa, khuôn viên đại học rất lớn, nội đi từ cửa nam đến cửa bắc kinh đại thôi, đi xe bus cũng phải chạy vài trạm.”
Vương Mân “…” Không phải bảo khoảng cách chỉ có mỗi một con lộ thôi sao!?
Cố Thước Di “Cậu học quản lý kinh tế?”
Vương Mân “Ừ.”
Cố Thước Di “Bình thường ký túc xá của Kinh Đại đều là ở gần cửa nam, cậu thông qua cửa nam ngồi chuyến 101 đến cửa tây Khoa Đại, nếu may mắn không gặp kẹt xe thì chừng nửa tiếng là tới nơi… Bất quá cậu học Kinh Đại mò qua Khoa Đại làm chi? A, nhóc kia là học bên Khoa Đại?”
Vương Mân “Ừ.”
Cố Thước Di “Chẹp chẹp, tên nhóc kia bộ dạng xinh xắn như vậy, lại không vào Khoa Đại bên này mà chạy sang bên chỗ kỹ thuật của đám đàn ông thối kia, quả thực là lãng phí!”
Vương Mân “…”
Bên kia, Tiếu Lang cũng hỏi cùng một vấn đề tương tự.
Trịnh Phàm “Qua Kinh Đại? Vượt qua một con đường là tới.”
Tiếu Lang “Woa woa ~ thật là gần tới vậy sao?”
Trịnh Phàm “Ha ha, tại nhóc mày không biết đó thôi, Kinh Đại chẳng khác gì phân khoa xã hội của Khoa Đại chúng ta a! Cho nên ở xa để mà làm chi, cái gì của mấy nhỏ cũng là của chúng ta, đều là chung một chuồng thôi, chung một chuồng a ~”
Tiếu Lang “…” Anh ~ nhìn đi! Em lựa chọn quả nhiên là chính xác mà!
☆ ☆ ☆
Trong suốt buổi tụ hội, bị hỏi số điện thoại mấy lần liên tiếp, Tiếu Lang mới chợt cảm thấy hình như mình nên sắm một cái di động.
Về nhà nhắc tới chuyện này, Tiếu mẹ lập tức xách theo thẻ ATM, hùng hùng hổ hổ đi theo con trai lớn đến trung tâm mua sắm mua điện thoại, tốn gần ba ngàn tệ mua một cái di động Nokia màu đen, vậy mà Tiếu mẹ quét thẻ trả tiền không hề cảm thấy xót của chút nào.
Tiếu Lang bỏ sim vào điện thoại, sau đó nhắn tin nhắn đầu tiên cho Vương Mân.
Tiếu Lang “Đoán xem bổn đại gia đây là ai!?”
Vương Mân “Tiểu Tiểu.”
Tiếu Lang “…Làm sao anh biết?”
Vương Mân “Hôm qua em nhắc đến phải mua di động còn gì..”
Tiếu Lang cười, mắng một câu “Cụt cả hứng!”, lại trả lời tin nhắn “Mau mau lưu lại số của em đi!”
Tiếu mẹ đứng ở bên cạnh cũng hỏi một câu “Vương Mân cũng là ở ký túc xá Kinh Đại nhỉ? Tới hôm báo danh cậu ấy đi với ai? Có cha mẹ hay người thân gì cùng đi không? Nếu không bảo cậu ấy đi cùng chúng ta đi.”
Tiếu Lang nói “Nhà Vương Mân hình như ai cũng bận rộn rất nhiều việc, có lẽ là chỉ có mình Vương Mân đi.”
Tiếu mẹ “Vậy con mau mau nói với cậu ấy, bảo cậu ấy đi cùng với chúng ta đi, mẹ giúp xách hành lý cũng tốt.”
Tiếu Lang “Mẹ này a! Hai đứa tụi con đường đường đàn ông con trai mà lại để mẹ xách hành lý cho sao!? Tự tụi con mang theo là được rồi!”
Tiếu mẹ nghe vậy mỉm cười “Xem đi, còn chưa rời khỏi nhà a, đã tỏ ra ghét bỏ mẹ rồi.”
Tiếu Lang nghe mà nghẹn họng, xoay người lại nhắn tin hỏi Vương Mân có muốn cùng nhau đặt vé máy bay hay không.
Một lát sau, Vương Mân mới trả lời lại “Lúc nãy có đi hỏi ôngn ội, ông nội bảo đến hôm ấy để lái xe đưa anh chạy đến nơi đó luôn.”
Tiếu Lang “Đùa sao? Từ nơi này tới thủ đô khoảng cách xa vạn dặm a!”
Vương Mân “Xuất phát sớm một chút, trên đường chậm rãi đi, sẵn dịp chơi đùa một vài ngày rồi chạy đến nơi, ông nội bảo anh kêu em theo cùng, hai người có gì có thể chiếu cố lẫn nhau, ha ha.”
Tiếu Lang “Mẹ em bảo phải đi theo cùng em a!!!”
Vương Mân “…Vậy em bảo dì đi theo chúng ta luôn đi.”
Tiếu mẹ nghe Tiếu Lang nói tin tức này, mới chờ Tiếu ba trở về bàn bạc một chút, Tiếu ba liền nói “Thằng nhỏ cũng lớn rồi, bà làm mẹ nó cũng đừng giống như bà vú, chỗ nào cũng đòi theo sát con nó, làm cho thằng nhỏ cảm thấy không có tự do.”
Tiếu mẹ suy ngẫm một đêm, đến ngày hôm sau, nhân bữa cơm tối, bà do dự nói “Long Long, con với Vương Mân cùng đến thủ đô báo danh, mẹ đi theo có phải là có hơi không thích hợp không?”
Tiếu Lang nghe thấy, trong lòng mừng rơn, nhưng vẻ mặt lại không tỏ vẻ chút gì “Con cũng rất muốn dẫn mẹ cùng nhau đến thủ đô tham quan một hồi, nhưng mà nghĩ tới công việc làm ăn của ba với mẹ bận rộn tới vậy, một chuyến đi này ít nhất cũng mười bữa nửa tháng, khoảng thời gian mẹ không có nhà, ai nấu cơm cho ba với Mông Mông… ha ha, nói thật lần này mẹ không cần đi cũng không có gì, chờ đến lúc con quen thuộc hết mọi thứ, giao thộng hay thắng cảnh cái gì đều biết năm mười, mọi người mới cùng nhau đến, tới lúc đó con có thể dẫn mọi người đi một vòng quanh thủ đô chơi một chuyến.”
Tiếu Mông nghe xong, ở bên cạnh phụ họa “Mẹ a, anh hai dù sao cũng là đi ké xe của anh Mân a, người ta ít nhiều cũng bạn học ba năm, trên đường cũng có chuyện để nói, còn mẹ một bà thím trung niên làm sao có đề tài chung để nói chuyện với bọn họ chứ!”
Tiếu mẹ “Mẹ biết rồi, ai… nhưng mà trong lòng mẹ vẫn thấy lo a…”
Tiếu Lang nói “Suốt cao trung con cũng ở trong ký túc xá trường, bây giờ cũng chỉ là đến tỉnh khác học đại học thôi, ngoại trừ chỗ khác ra thì mấy cái khác cũng y hệt, có gì mà mẹ phải lo tới lo lui, hơn nữa còn có Vương Mân a, nghe nói bác lái xe chở tụi con đi là lái xe lâu năm, có kinh nghiệm phong phú, chắc chắn sẽ an toàn mà!”
Tiếu mẹ nhìn Tiếu Lang, cảm thấy con trai mình lúc này thực sự trưởng thành rồi, chín chắn hơn, nên người hơn, sắp sửa phải tung cánh bay cao…
Tiếu ba lật trang báo nhìn nhìn, miệng nói “Bà đó, đừng có suy nghĩ nhiều nữa, thằng nhỏ giờ cũng lên đại học rồi, bà cứ nó tới đâu theo tới đó kiểu này, không sợ bé lớn nhà mình bị người ta chê cười, nói nó đi đâu cũng phải dắt theo mẹ mới chịu sao!”
Tiếu mẹ thở dài, thỏa hiệp “Được rồi, được rồi, vậy con với Vương Mân đi cùng nhau, nhất định phải chú ý an toàn a!”
Tiếu Lang “Mẹ, một ngày con gọi điện thoại báo bình an cho mẹ ba lần!”
Tiếu mẹ nghe vậy cười rộ thành tiếng, nói “Cách một ngày gọi một lần là được rồi.”
Tiếu ba nói “Rồi rồi, nếu dư thời gian đi lo lắng mấy chuyện nhỏ nhặt này, không bằng cho đứa nhỏ thêm chút tiền, a phải rồi, thằng nhỏ Vương Mân kia mua những thứ gì để chuẩn bị mang đi, bà cũng mua cho bé lớn một phần y hệt như vậy, đừng để thằng nhỏ thiếu thốn về mặt vật chất.”
Tiếu Lang “…Không cần đâu!”
☆ ☆ ☆
Tháng 8, đám học sinh cùng lớp cũng lần lượt nhận được thư thông báo trúng tuyển, Tiếu Lang lúc này bận rộn tham gia một đống tiệc tụ họp giữa đám bạn học với nhau.
Ngày 16 tháng 8, Tiếu Lang bắt đầu thu dọn hành lý, vài bộ quần áo tùy thân, đồ dùng vệ sinh xài liền, một ít thuốc men thường dùng, một ít đặc sản của địa phương, một túi nhỏ đất bùn ở dưới lầu nhà mình, vác theo một quyển sách từ vựng cấp bốn, một cái laptop mới được mua cho.
Sáng sớm ngày 18 tháng 8, Tiếu Lang mặc một thân áo sơmi kẻ ca-rô màu xanh da trời, trên lưng đeo balô, nhảy nhót đi xuống lầu. Tiếu ba ở phía sau giúp Tiếu Lang kéo theo vali đồ dùng, Tiếu Mông theo sau cầm laptop giúp anh hai, Tiếu mẹ đi cuối cùng liên tục lải nhải…
Ở tiểu khu dưới lầu, một chiếc xe ô-tô đậu đợi sẵn từ sớm.
Vừa xuống, kính xe lập tức được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị lại không kém phần đẹp trai của thiếu niên.
Thiếu niên nọ nhìn thấy Tiếu Lang, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên “Tới rồi.”
Tiếu Lang “Chờ lâu chưa a?”
Vương Mân “Mới đến một lát.”
Tiếu Lang “Ai, không cần xuống xe a, mở ra cốp xe phía sau đi, em tự bỏ vào được rồi.”
…
Tiếu Lang “Mẹ, con đi đây.”
“Thư thông báo trúng tuyển có nhớ mang theo không? Tiền cất kỹ rồi chưa? Di động đừng bỏ trong túi quần biết không, nhớ lấy cái dây đeo mẹ cố ý mua cho đeo vào lên cổ sẽ không bị người ta lấy mất…” Tiếu mẹ đứng ở cạnh xe liên tục lẩm ba lẩm bẩm.
Tiếu Lang “Mang theo đầy đủ! Con biết rồi, mẹ mau trở về đi!”
Tiếu mẹ “Vương Mân, hai đứa ra ngoài phải biết chiếu cố giúp đỡ lẫn nhau a!”
Vương Mân “Dì cứ yên tâm, tụi con sẽ nhớ mà.”
Tiếu Lang “Rồi rồi rồi, tụi con phải xuất phát!”
Tiếu mẹ “Nhớ phải gọi điện thoại về!”
Tiếu Lang “Biết rồi mà, ba ngày gọi một cuộc điện thoại… Ba nhớ chú ý sức khỏe, Tiếu Mông phải nghe lời ba mẹ a, cố gắng học tập!”
Tiếu ba “Ừ ừ, tự mình cũng phải chú ý thân thể.”
Tiếu Mông “Đi lẹ đi, tới năm mới cũng trở về thôi, đến lúc đó nhớ mang đặc sản thủ đô về cho em nha!”
Tiếu Lang “Tạm biệt ~~~ Tạm biệt ~~~”
Xe ô-tô chậm rãi rời xa, hai đứa con trai ngồi trong xe không ngừng vẫy tay, Tiếu mẹ đứng tại chỗ, yên lặng lau nước mắt.
Lát sau, bà mới nhẹ giọng lẩm bẩm “Sao cứ cảm thấy, giống như gả con trai ra ngoài a…”
【 Chính văn hoàn 】
- – - - - – - - - – - - - – - - - – - - - – - - - – - - - – - -
Phiên ngoại kết thúc : Sách kỷ vật tốt nghiệp
♥ ♥ ♥
Xe ô-tô bắt đầu tiến vào đường cao tốc, Tiếu Lang tối qua hưng phấn suốt cả đêm, hiện tại bị khí lạnh trong xe thổi phất một lát, cảm giác có hơi buồn ngủ.
Vương Mân thấy vậy liền bảo cậu gối đầu lên chân mình, chợp mắt một lát, còn bản thân thì cầm sách đọc. Tiếu Lang cuộn người lại nằm xuống ghế xe, mắt liếc nhìn thoáng qua balô Vương Mân đặt ở trên ghế.
“A, anh mang cả sách kỷ vật của lớp nữa sao?” Tiếu Lang lập tức thò tay rút ra.
Vương Mân đưa tay xoa xoa đầu Tiếu Lang, nói “Ừ, cảm thấy bọn họ viết bên trong khá thú vị.”
Bìa ngoài của sách kỷ vật tốt nghiệp có một dòng chữ màu đen viền vàng : Sách kỷ vật tốt nghiệp lớp C1 – Trung học Hoa Hải C thị, tỉnh J, niên khóa 0x, được thiết kế rất xinh đẹp.
Trang đầu tiên là bức ảnh chụp chung của toàn thể học sinh giáo viên cả lớp C1, Tiếu Lang còn nhớ rõ ảnh này chụp là hồi đầu tháng năm của năm đầu tiên, chính mình trong ảnh chụp lúc ấy vẫn là kẻ đang lạc trong bóng đêm, mờ mịt không biết đi về phía nào, chớp mắt một cái liền trở thành quá khứ, tựa như một giấc mơ vậy.
Tiếu Lang tìm thấy Vương Mân trong ảnh chụp, ba năm… gương mặt non nớt trẻ con của người này dần dần trở nên có góc cạnh của người trưởng thành…
Thật không ngờ, vậy mà vẫn một đường cùng người này đi đến hiện tại, lại muốn tiếp tục đi tiếp nữa…
- - - – - - - – - - - – - - - -
【 Tiếu Lang 】
Biệt danh : Tiểu Long Nhân, Tiểu Long Nữ, hoa hậu lớp, Tiểu Tiểu (thuộc riêng về Vương Mân)
Sinh nhật : 14/02
Chòm sao : Thủy Bình
Tính cách của tớ : khá là tốt
Đại học của tớ : Đại học Khoa kỹ tổng hợp quốc gia.
Châm ngôn của bản thân : Kiên trì nhất định thắng lợi.
『 Những năm ở C1 』
Bạn thân : Vương Mân
Thích nhất là : WM (đường cuộn sóng)
Thích làm nhất : làm phây cơ ~
Chuyện gây ấn tượng sâu nhất : thi đại học
Ước mơ của tớ : được một lần ngồi trên máy bay do mình thiết kế
『 Lời tớ muốn nói với mọi người 』
Chúc mọi người mỗi ngày đều vui vẻ, tình bạn sẽ kéo dài mãi mãi, nhớ giữ liên lạc!
Còn nữa, không được gọi tui là hoa hậu! (╰_╯)#
- - - – - - - – - - - – - - - -
【 Vương Mân 】
Biệt danh : Mân ca, thủ khoa thị, cái tên hạng nhất, cái tên 891 điểm (…)
Sinh nhật : 22/09
Chòm sao : Xử Nữ
Tính cách của tớ : Trầm ổn, nội hướng
Đại học của tớ : Đại học Yến Kinh
Châm ngôn của bản thân : đạm bạc minh chí, ninh tĩnh trí viễn. [34]
『 Những năm ở C1 』
Bạn thân : Tiếu Lang
Thích nhất là : XL
Thích làm nhất : đọc sách, chơi bóng rỗ
Chuyện gây ấn tượng sâu nhất : tết năm kia
Ước mơ của tớ : cố gắng làm người
『 Lời tớ muốn nói với mọi người 』
Cảm ơn lớp C1 đã lưu lại những ký ức tốt đẹp cho tớ, tớ cảm thấy rất vui vẻ, chúc mọi người hạnh phúc.
- - - – - - - – - - - – - - - -
【 Nhạc Bách Kiêu】
Biệt danh : Nhạc Nhạc, miệng quạ đen
Sinh nhật : 14/08
Chòm sao : Sư Tử
Tính cách của tớ chấp nhất
Đại học của tớ : : Đại học Thượng Phục
Châm ngôn của bản thân : Nếu như bạn không đạt được thành công, ấy chứng minh bạn vẫn chưa đủ điên cuồng.
『 Những năm ở C1 』
Bạn thân : Cố Thuần
Thích nhất là : Gia Cát Lượng
Thích làm nhất : thi cử
Chuyện gây ấn tượng sâu nhất : lần chiêu sinh Kinh đại tổ chức
Ước mơ của tớ : cưới một mỹ nữ làm bà xã!
『 Lời tớ muốn nói với mọi người 』
Cẩu phú quý, vô tương vong!!! [35]
- - - – - - - – - - - – - - - -
【 Cố Thuần 】
Biệt danh : mỡ đạm, lớp trưởng
Sinh nhật : 30/06
Chòm sao : Cự Giải
Tính cách của tớ : thoải mái
Đại học của tớ : Đại học Giang Dũng
Châm ngôn của bản thân : đơn giản mới là niềm vui
『 Những năm ở C1 』
Bạn thân : Nhạc Bách Kiêu
Thích nhất là : Chu Ân Lai
Thích làm nhất : ăn cơm. ngủ
Chuyện gây ấn tượng sâu nhất : thi đậu vào Hoa Hải
Ước mơ của tớ : thế giới hòa bình
『 Lời tớ muốn nói với mọi người 』
Thời gian như thoi đưa, tuy là chúng ta chỉ ở cạnh nhau ba năm, nhưng lại cho tớ vô số cảm động, tớ mãi mãi cũng sẽ không bao giờ quên những người bạn đáng yêu của C1.
- - - – - - - – - - - – - - - -
【 Trần Dư Lâm 】
Biệt danh : quỷ muội
Sinh nhật : 03/03
Chòm sao : Song NGư
Tính cách của tớ : không giỏi giao tế
Đại học của tớ : Đại học Yến Kinh
Châm ngôn của bản thân : im lặng là vàng
『 Những năm ở C1 』
Bạn thân : không có
Thích nhất là : bí mật
Thích làm nhất : vẽ
Chuyện gây ấn tượng sâu nhất : có người cùng mình ở lại lớp tự học
Ước mơ của tớ : trở thành một bác sĩ cố vấn tâm lý
『 Lời tớ muốn nói với mọi người 』
Tuy rằng ở học kỳ cuối cùng tớ rời khỏi mọi người, nhưng tớ cảm thấy mình vẫn là người của C1, tớ thích những người bạn đáng yêu của C1, cảm ơn mọi người đã trở thành bạn học của tớ, chúc mọi người đều có thể đạt được như ý nguyện.
- - - – - - - – - - - – - - - -
【 Triệu Vu Kính 】
Biệt danh : Triệu Tiểu Quy, Tiểu Quy, Ô Quy
Sinh nhật : 12/11
Chòm sao : Thiên Hạt
Tính cách của tớ : hào phóng không nhại (là không ngại)
Đại học của tớ : Đại học Đông Pháp
Châm ngôn của bản thân : đi con đường của mình, mặc người khác muốn nói gì nói!
『 Những năm ở C1 』
Bạn thân : Phương Húc
Thích nhất là : con gái
Thích làm nhất : chơi bóng rổ
Chuyện gây ấn tượng sâu nhất : đại hội văn hóa thể thao
Ước mơ của tớ : tam thê tứ thiếp
『 Lời tớ muốn nói với mọi người 』
Bảo trọng! Hẹn gặp lại!
- - - – - - - – - - - – - - - -
【 Phương Húc 】
Biệt danh : cương thi
Sinh nhật : 17/01
Chòm sao : Ma Yết
Tính cách của tớ : ôn hòa
Đại học của tớ : Đại học công lập tỉnh
Châm ngôn của bản thân : Hôm nay là quá khứ của ngày mai
『 Những năm ở C1 』
Bạn thân : Triệu Tiểu Quy
Thích nhất là : Michael Jackson
Thích làm nhất : ngẩn người
Chuyện gây ấn tượng sâu nhất : giả quỷ làm Triệu Tiểu Quy sợ tới mức lăn bịch xuống giường
Ước mơ của tớ : béo lên chút
『 Lời tớ muốn nói với mọi người 』
Đừng quên tớ!
- - - – - - - – - - - – - - - -
【 Nhan Ny 】
Biệt danh : Ny Ny, ác ma, bé heo
Sinh nhật : 17/04
Chòm sao : Bạch Dương
Tính cách của tớ : hoạt bát sáng sủa
Đại học của tớ : Đại học sư phạm J tỉnh
Châm ngôn của bản thân : Nếu như bảo những vui buồn hợp tan của đời người là một vở kịch, vậy, duyên phận trăm năm liền đã sớm được vận mệnh an bài.
『 Những năm ở C1 』
Bạn thân : Dung Hiểu Tuyết
Thích nhất là : S.H.E
Thích làm nhất : hóa trang
Chuyện gây ấn tượng sâu nhất : đại hội văn hóa thể thao
Ước mơ của tớ : ăn không béo lên, giảm béo không bị tác dụng ngược!
『 Lời tớ muốn nói với mọi người 』
Chúc nữ sinh C1 càng lớn càng xinh hơn, nam sinh càng lớn càng đẹp trai! (ngoại trừ Tiểu Long Nhân nha~ )
- - - – - - - – - - - – - - - -
【 Hứa Xảo Nhàn】(cô nàng đi chơi xuân đến trễ lần ấy)
Biệt danh : bà chủ tiệm lề mề
Sinh nhật : 10/12
Chòm sao : Nhân Mã
Tính cách của tớ : dịu dàng
Đại học của tớ : Cao đẳng ngoại ngữ C thị
Châm ngôn của bản thân : những thứ nhỏ bé quyết định thành bại
『 Những năm ở C1 』
Bạn thân : Tiểu Lạc
Thích nhất là : Vương Mân với Tiếu Lang
Thích làm nhất : sưu tập những thứ nho nhỏ
Chuyện gây ấn tượng sâu nhất : lần du hồ Minh Kính chơi xuân năm nhất
Ước mơ của tớ : dịch giả
『 Lời tớ muốn nói với mọi người 』
Tiểu Lang, Vương Mân, hy vọng hai người vĩnh viễn ở bên nhau!!!
☆ ☆ ☆
Cái thời mà trong chiếc MP3 nho nhỏ thường được lưu những bài hát của Chu Kiệt Luân cùng Hứa Ngụy, cái thời mà vẫn chưa lưu hành việc trao đổi QQ giữa mọi người với nhau, cái thời mà hai nam sinh dù cho môi chạm môi nhau cũng không bị ai hoài nghi là đồng tính luyến ái, cái thời mà mọi người sẽ tỉ mỉ viết lại cách liên lạc với nhau ở sách kỷ vật tốt nghiệp, cái thời mà lứa tuổi mười tám mới xem như bắt đầu một đoạn nhân sinh…
Chớp mắt, đã lưu lại ở phía sau chúng ta, trở thành bóng ảnh của tuổi thanh xuân.
.
Hẹn gặp lại, cao trung của tôi, C1 của tôi.
.
【 Toàn văn hoàn 】
______________________________
Cuộc sống tình yêu của Mân ca & Tiểu Tiểu
(01)
.
Vương Mân kéo hai chân của Tiếu Lang ra, dùng ngón tay cọ xát khe giữa hai mông cậu, nhẹ cười một tiếng, nói “Tiểu Tiểu, còn nhớ năm ấy lúc chúng ta học năm nhất, em chơi bóng rổ làm té bị thương xương cụt không?”
Tiếu Lang “…”
“Lần đó, anh cũng giúp em ‘ làm ‘ một lần, dùng ngón tay.” Vương Mân cười, thanh âm rất chậm, tiếng nói vừa dứt, ngón tay tìm được lối vào, dùng một chút sức liền cắm vào. Tiếu Lang hừ một tiếng, nói “Thêm một chút bôi trơn đi…”
Vương Mân đưa tay lấy dầu bôi trơn, trực tiếp nhắm ngay hậu huyệt của cậu, đâm vào trong rồi bóp ra một chút.
Tiếu Lang bị dầu bôi trơn lành lạnh kích thích hừ lên một tiếng, đằng trước cũng đứng lên.
Vương Mân cười nhìn cậu, không chạm vào phân thân dạng hình xinh xắn của cậu, mà dùng ngón tay giúp khuếch trương hậu huyệt của cậu.
Tiếu Lang hừ nhẹ “Anh… Chỗ đó của anh lớn như vậy, vào được sao?”
Vương Mân “…Thử thì sẽ biết thôi.”
Tiếu Lang càng mở rộng hai chân ra hơn, thoải mái nằm trên giường, hơi hơi hóp mắt nhìn Vương Mân “bận rộn”, anh mình những lúc chăm chú… thật đẹp…
Tiếu Lang bị ngón tay của Vương Mân ấn ấn thực sự rất thoải mái, ngoại trừ lúc vừa mới cắm vào thì có chút khó chịu ra thì, động tác ma sát ra vào rất là có cảm giác, nhất là những lúc hướng vào càng sâu, vừa tê lại vừa dại..
Dần dần, Tiếu Lang cảm giác có hơi không thỏa mãn với Vương Mân chỉ dùng ngón tay rút ra cắm vào như vậy, liền vội vàng hỉ “Được rồi chưa?”
Vương Mân nói “Ừ, em nằm sấp xuống đi.”
Tiếu Lang nói “Em muốn nhìn anh vào.”
Vương Mân “…”
Vương Mân khẽ vỗ vỗ chân cậu “Nghe lời anh, anh không muốn làm em bị thương.”
Tiếu Lang chỉ đành xoay người nằm sấp xuống, động tác tựa như cẩu con nâng mông lên, Vương Mân tiếp tục vuốt ve lưng cậu, nhẹ nhàng vuốt xuống thắt lưng, khe mông, sau đó vuốt ve tiền căn của cậu.
Tiếu Lang tình dục dâng trào, phía trước bị Vương Mân xoa đến phát trướng thẳng đứng, phía sau bị khuếch trương quá, chỉ ngóng trong có gì đó nhồi vào.
Vương Mân một mặt trấn an Tiếu Lang, một mặt nâng lấy tính khí đã muốn phát ngạnh của mình, nhắm ngay hậu huyệt của Tiếu Lang, từng chút từng chút một đẩy vào, vừa vào đến một nửa liền cảm giác thật chật, không thể vào được nữa.
Người nằm dưới thân liều mạng thở gấp, ngón tay khẩn trương xiết chặn drap giường, mông có một chút một chút co rút lại.
Vương Mân khống chế được tiết tấu hô hấp của mình, cố gắng để bản thân không bị mất kiểm soát, cúi đầu hỏi “Khó chịu lắm sao? Có đau hay không?” Vừa nói vừa lui ra ngoài.
Tiếu Lang vội vàng nói “Không sao, tiếp tục vào đi.”
Vương Mân khẽ cười một tiếng, sờ sờ tiền cái có hơi mềm nhũn xuống của Tiếu Lang, nói “Không cần nóng vội, Tiểu Tiểu, chúng ta từ từ cũng được.”
Đến lần thứ hai Vương Mân tiến vào, so với lần thứ nhất sâu hơn một chút, Tiếu Lang nhỏ giọng hỏi “…vào hết rồi sao?”
Vương Mân cầm lấy tay cậu kéo xuống, để cậu tự mình sờ lấy nơi mà hai người tiếp xúc với nhau. Tiếu Lang xoay lưng về phía Vương Mân, nhìn không được gì cả, chí có thể chạm đến một chút phần lộ ra bên ngoài của đối phương, có chút sợ hãi, nhẹ nhàng lắc đầu, nói “Không được, dài quá, em đến cực hạn rồi.”
Vương Mân lại khẽ cười, thấp giọng hỏi “Thật không?”
Tiếu Lang “…”
Tay của Tiếu Lang vẫn chưa được buông ra, vẫn còn bị giữ chặt đặt tại nơi nối liền giữa hai người, cậu chỉ có thể dựa vào một tay còn lại để chống đỡ thân thể của chính mình.
Vương Mân hơi lùi ra ngoài khoảng nửa tấc, tiếp đó lại dùng một chút lực, đẩy vào lại chừng một tấc, đâm sâu đến Tiếu Lang kêu “A” lên một tiếng, cánh tay bị đối phương nắm chặt thoáng nhè nhẹ run lên.
Vương Mân “Lại vào nữa rồi.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Anh cảm giác có thể sâu hơn nữa.”
Tiếu Lang nói không nên lời, chỉ có thể liều mạng hít thở để thả lỏng thân thể của mình, cậu yếu ớt hô nhẹ một tiếng “Anh…”
Vương Mân nghe thấy, lại đẩy vào sâu hơn một chút, lại nghe thấy tiếng kêu của Tiếu Lang, Vương Mân cả người đẩy một cái, toàn bộ đều cắm vào.
Tiếu Lang trong nháy mắt cảm giác mất đi thân bằng, cả người suýt chút là bị đâm khiến cho té ập xuống giường. Cậu vừa choáng váng lại nghẹn ngào, trên tay cảm xúc chạm vào cơ bụng của Vương Mân đang áp sát mông mình, cảm thấy có chút không thể tin được…
Cậu theo bản năng co rút hậu huyệt của mình một chút, hình như là bị nhét vào đến phát đầy, khó chịu đến phát trướng… nhưng mà, trong cơ thể lại đột nhiên nảy sinh một cỗ khoái cảm tựa như bị làm nhục cùng với cảm giác hạnh phúc được người mình yêu lấp đầy thân thể mình, thanh âm cậu run rẩy thốt lên “Anh…”
Vương Mân cuối cùng cũng buông tay cậu ra, anh dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp mông cậu, trượt dần về phía trước ma sát phân thân cậu, sau đó bắt đầu chậm rãi đong đưa phần eo.
Dần dần, dưới tác dụng khuếch trương của dầu bôi trơn cùng với khoái cảm cọ xát mang dến, nơi nối kết giữa hai người càng lúc càng trở nên mền mại, động tác trừu sáp cũng càng dễ dàng hơn.
Vương Mân bắt đầu chuyển động, lúc ban đầu tiết tấu tương đối chậm rãi, biên độ rút ra đẩy vào cũng không lớn lắm, đợi đến lúc Tiếu Lang thích ứng rồi, liền chuyển động thoải mái hơn, từng đợt từng đợt đâm vào.
Nơi mẫn cảm nhất bên trong bị người nọ vừa dùng lực lại cấp tốc ma sát, Tiếu Lang thoải mái đến nhíu cả mắt, a a ư ư mà rên rỉ thành tiếng.
Cậu nằm sấp trên giường, cảm thụ động tác của Vương Mân, trái tim điên cuồng mà đập. Tuyến tiền liệt bên trong cơ thể không ngừng bị ma sát đè nén, hạ thân của cậu cứng rắn đến phát trướng, ở phần đầu liên tục tiết ra dịch tuyến tiền liệt, tùy theo cử động của cơ thể mà lắc lư lắc lư từng chút một tựa như giọt mưa.
“Anh…” Tiếu Lang đưa tay vòng ra phía sau, muốn ôm lấy Vương Mân, Vương Mân tựa như có tâm hữu linh tê cúi người xuống, vòng tay ôm Tiếu Lang ngồi dậy, để cậu ngồi xổm trên chân đưa lưng về phía mình, tư thế này khiến cho phân thân vào càng sâu hơn.
Vương Mân nghe thấy tiếng kêu tựa như khó chịu lại cực kỳ hưởng thụ của Tiếu Lang, anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, thắt lưng nâng lên hạ xuống từng chút từng chút, thẳng đâm vào, đâm đến Tiếu Lang thở dốc rên rỉ liên tục.
Tay cả hai nắm lấy đan lồng vào nhau, Vương Mân hỏi “Thoải mái không?”
Tiếu Lang “Thoải… Thoải mái… vào sâu hơn một chút…”
Vương Mân nhẹ cười, dùng sức sáp mấy cái liên tục, khiến Tiếu Lang kêu càng lớn hơn.
Anh nhẹ nhàng hôn lên hõm vai của cậu, thanh âm khàn khàn nói “Tiểu Tiểu, tiếng em kêu thật êm tai.”
Bị động tác cợt nhã cùng ngôn ngữ của đối phương khiêu khích, cả người Tiếu Lang đột nhiên trở nên xiết chặt lại, hô hấp cũng rối loạn cả lên, trái tim giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Không được, em muốn tiết…” Cậu dùng tay vịnh lấy Vương Mân, một tay sờ soạng xuống tiền căn của mình.
Vương Mân giữ tay cậu lại, nói “Đợi đã, cùng nhau.”
Lại sáp vài cái liên tục, vật kia của Vương Mân cắm trong cơ thể Tiếu Lang cứng rắn như sắt, không có một chút dấu hiệu phải tiết ra.
Tiếu Lang kềm chế không được, thanh âm tựa như nức nở thúc giục “Được rồi chưa, được rồi chưa?”
Vương Mân “Vẫn chưa.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Không muốn tiết…”
Tiếu Lang muốn phát điên lên đi được, cậu bị Vương Mân sáp đến hai mắt như tan rã, phân thân phía trước lại không được chạm vào mà chỉ dựa vào ma sát tuyến tiền liệt ở phía sau để tiết ra thì rất khó… Nhưng là lại thoải mái tới như vậy, thoải mái đến muốn hỏng mất rồi…
Cậu giãy dụa thắt lưng của mình, muốn khiến cho Vương Mân đạt tới cao trào, thuận tiện làm dịu bớt nhu cầu của chính mình, ý đồ mong được giải thoát sớm một chút.
Tiếu Lang cầu xin “Anh, nhanh một chút…”
Vương Mân không hề nghe, chỉ ôm lấy cậu, giữa chặt hai tay không để cậu lộn xộn, sau đó lại từng chút từng chút một nhanh chóng đâm vào.
Tiếu Lang chợt nhớ tới hồi còn học năm nhất, Vương Mân nằm trên giường làm mẫu nằm ngửa bật dậy cho mình xem, cũng là không nhanh không chậm từng lần từng lần một, nhưng lại có thể bảo trì một tốc độ nhất định để mà làm hệt như người máy vậy…
Choáng, lúc này mà suy nghĩ lảm nhảm cái gì vậy a! Tiếu Lang 囧囧 nhắm hai mắt lại, tiếp tục bị sáp đến kêu a a ư ư…
Thật khó chịu, lại thật thoải mái, sắp phát điên rồi!
“Anh…” Tiếu Lang bắt đầu mất tự chủ mở miệng run rẩy van xin, rên rỉ “Ha…”
Ngay lúc Tiếu Lang cảm thấy khoái cảm tích lũy đến mình sắp phải tiết ra thì, tốc độ Vương Mân đột nhiên chậm lại, thậm chí dừng hẳn.
Anh khẽ thì thầm bên tai Tiếu Lang “Mệt rồi, nghỉ ngơi một chút mới tiếp tục.”
Tiếu Lang “…”
Sau đó, Vương Mân liền vẫn giữ tư thế sáp nhập này, ôm Tiếu Lang vào trong lòng, hôn lên lưng cậu, vẫn là không cho phép cậu chạm vào phía trước.
Tiếu Lang nôn nóng đến muốn cắn người, toàn thân mẫn cảm đến phát run lên, còn thiếu vài cái nữa thôi, cư nhiên dừng lại!!
AAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!
Cậu bắt đầu tự lực cánh sinh đong đưa thắt lưng của mình, ma sát một chút cũng tốt, dòng điện nho nhỏ, từng chút từng chút một thông qua điểm kia bên trong cơ thể, truyền đến toàn thân.
“…Muốn tiết, để cho em tiết a, hic…”
Vương Mân vuốt ve lưng của cậu, vuốt ve ngực cậu, không ngừng làm động tác trấn an, nhưng vẫn là không cho phép cậu chạm vào đằng trước.
Tiếu Lang cọ cọ Vương Mân, đẩy đẩy Vương Mân, tựa như một con thú nhỏ theo bản năng cầu hoan ái, dùng hết mọi biện pháp để thân cận đối phương.
Vương Mân nhẹ nhàng mỉm cười một tiếng, trầm giọng hỏi “Tiểu Tiểu, đổi sang tư thế chính diện được không?”
Tiếu Lang mất đi khả năng tự hỏi, Vương Mân nói cái gì liền là cái gì, cậu liều mạng trả lời “Ừ, ừ…”
Vương Mân rút phân thân ra khỏi cơ thể cậu, Tiếu Lang chợt thấy hậu huyệt hư không, mất mác rên rỉ một chút.
Vương Mân để cậu nằm trên giường, sau đó nâng hai chân lên, nhắm ngay huyệt khẩu, nhất cổ tác khí đâm vào đến tận cùng, đâm đến Tiếu Lang há mồm thở dốc, kêu lên một tiếng hòa lẫn sung sướng hạnh phúc.
Lúc này cả hai đều có thể mặt đối mặt nhìn rõ đối phương, Tiếu Lang hai mắt tan rã, sắc mặt hồng nhuận, phả ra hơi thở tràn đầy tình dục, Vương Mân cũng thế, nhưng màu sắc ánh mắt của Vương Mân trầm hơn rất nhiều, cũng là ánh mắt chăm chú mà Tiếu Lang thích ngắm nhất.
Bị Vương Mân nhìn như vậy, cảm giác giống như bản thân là toàn bộ trong thế giới của anh…
Tiếu Lang cảm động đến muốn khóc lên, hai chân thon dài quấn lấy thắt lưng Vương Mân, nói “Anh, làm em!…”
Vương Mân áp lên người cậu, ánh mắt mang theo ôn nhu dịu dàng cùng yêu tựa như muốn tràn ra dến, bắt đầu trừu sáp liên tục… vẫn cấp tốc như cũ.
Tiếu Lang thực sự khóc, hai giọt nước mắt từ khóe mắt trượt dài xuống, cậu rên rỉ kêu lên, a a ô ô không rõ đang nói cái gì, Vương Mân hạ thấp người xuống hôn cậu, hôn lên ánh mắt của cậu, hôn lên sống mũi, hôn lên bờ môi của cậu, ngậm lấy đầu lưỡi, cơ thể cả hai người quấn lấy nhau, tựa như muốn dung hòa lẫn nhau làm một thể.
“Tiểu Tiểu…” Vương Mân gọi cậu, mỗi một lần kêu lên hai chữ này, hạ thân sẽ mạnh mẽ đẩy về phía trước một chút, đâm thẳng vào nơi sâu nhất.
Về sau mỗi lần sáp như vậy, Tiếu Lang lại phân ra một cái linh hồn đi đếm thử, một lần, hai lần, ba lần… cửu thiển nhất thâm, kêu Tiểu Tiểu… Vương Mân anh thực sự là vô vị quá ~~~ a~~~!!
Vương Mân “…Em đang phân tâm sao?”
Tiếu Lang nhân cơ hội cầu xin “Không có, em muốn tiết, chịu không nổi nữa, anh để em tiết di…”
Vương Mân “Ngay từ đầu em đã kêu la muốn tiết, tới giờ vẫn chưa tiết đó thôi.”
Tiếu Lang “…” QAQ là anh không cho em sờ đằng trước mờ!!!
Vương Mân ôn nhu nói “Chắc là có thể sáp bắn mà.”
Tiếu Lang lắc đầu thúc giục “Không được rồi, anh, mau sờ sờ em đi, em chịu không nổi, hic…”
Vương Mân dùng một tay đè lại không cho cậu lộn xộn, một tay sờ soạng vuốt ve từ gót chân lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi âm mao hạ phúc của Tiếu Lang, nhưng lại cố ý tránh đi tính khí của cậu, không chạm vào một chút nào.
Tiếu Lang quả thực khóc không ra nước mắt, muốn tự mình sờ sờ lại không dám, chỉ có thể nói năng không đầu đuôi hô “Anh, dùng sức một chút, hic, khó chịu quá đi à, a thật thoải mái, sâu hơn một chút…”
Vương Mân trừu sáp một lúc, lại cúi người ôm Tiếu Lang dậy, để cậu cưỡi ngồi trên người mình, hai người lại tiếp tục làm.
Tư thế lúc này giúp phân thân của Vương Mân tiến vào càng sâu hơn, Tiếu Lang mơ hồ cảm thấy cũng sắp đến lúc… Cậu hôn lên môi Vương Mân, dùng lưỡi liếm lấy cằm anh, cắn cắn cổ của anh, nức nở nức nở rên rỉ.
Động tác của Vương Mân rốt cuộc bắt đầu nhanh dần lên, từng chút từng chút một, mỗi lần rút ra cắm vào đều ra sức đâm vào đến nơi sâu nhất bên trong Tiếu Lang.
Tiếu Lang ôm anh, vong tình mà kêu “Anh, anh… em yêu anh… em yêu anh…”
Vương Mân hai mắt thâm trầm như biển cả, cảm giác được tràng bích của Tiếu Lang xiết lại rồi giãn ra, từng chút từng chút co rút dần… tần suất động tác dưới hạ thân càng lúc càng nhanh, đến một lần cuối cùng hung hăng đâm vào, anh thấp giọng nói “Tiểu Tiểu, anh cũng yêu em…”
Tiếp theo đó, Vương Mân cảm giác bụng của mình nóng lên một chút, Tiếu Lang tiết ra trên người mình… mà mình cũng bắn vào bên trong cơ thể của Tiếu Lang.
Chờ đến lúc cả hai đều hồi thần trở lại thì, Tiếu Lang vẫn còn a a kêu rên…
Vương Mân vuốt ve lưng của cậu, hạ thân vẫn còn chưa hoàn toàn mềm xuống, vẫn còn cắm bên trong nhẹ nhàng xoay tròn ma sát.
Tiếu Lang hai mắt ngấn lệ mê mang nhìn anh, lại cúi mắt xuống nhìn bụng Vương Mân, vẻ mặt đỏ bừng không chịu được.
Vương Mân nhẹ nhàng hôn lên môi Tiếu Lang, nói “Sáp bắn.”
Tiếu Lang vô lực nói “Ừ, thoải mái thật… anh bắn rồi chưa?”
Vương Mân “Ừ…”
Tiếu Lang rốt cuộc có can đảm thò tay sờ sờ hạ thân mình, một hơi bắn liên tục mấy lận, lúc này nhóc kia vẫn còn trong tình trạng kiệt sức nằm bệt ra.
Vương Mân vẫn còn cắm bên trong cơ thể cậu, bởi vì lúc nãy vừa lên cao trào, cho nên tràng bích bên trong vẫn đang không ngừng co rút lại, khiến cho Vương Mân lại một lần nữa cương lên.
Tiếu Lang “…”
Vương Mân nói “Nghỉ ngơi một chút rồi làm tiếp.”
Tiếu Lang ai oán liếc Vương Mân một cái, nhưng là không có cự tuyệt, bởi vì… thực sự rất thích.
Hai người bắt đầu hôn nhau, Tiếu Lang nằm bệt trên người Vương Mân, nghĩ thầm, cứ như vậy mà tiếp tục… bản thân sớm muộn gì cũng bị anh làm chết cho coi!!
~ END
Cuộc sống tình yêu của Mân ca & Tiểu Tiểu
(02)
.
Tiếu Lang nằm trên giường, ngủ chưa sâu lắm…
Không biết là qua bao lâu, mơ hồ nghe thấy thanh âm sàn sạt từ bên ngoài vọng vào.
Có người từ trong thư phòng bước ra, đến phòng bếp rửa tách cafe, sau đó, lại nghe thấy từ trong phòng tắm vọng lại tiếng nước chảy.
…Anh ấy bận việc xong rồi sao?
Tiếu Lang mở to hai mắt ra, với tay lấy di động đặt ở đầu giường xem thử : lại tận hai giờ đêm nữa…
Ngày nào cũng một giờ khuya mới ngủ, sáng sớm lại đúng sáu giờ phải rời giường, liên tục cả tháng trời, chẳng khác gì người máy…!
Vương Mân tắm xong rồi, quấn khăn tắm quanh người trở về phòng ngủ. Anh vừa đẩy cửa phòng ra, đưa mắt liền nhìn thấy Tiếu Lang quấn mền, nằm sấp trên giường, hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy u oán nhìn chằm chằm mình.
“…Đánh thức em sao?” Anh thấp giọng hỏi, nhẹ nhàng từng bước lại gần giường.
Thanh âm dép lê vải đạp lên thảm trên sàn rất khẽ, nửa người trên trần trụi của nam nhân dưới ngọn đèn ngủ hôn ám đầu giường tản mát ra một tần sáng nhạt, trông gợi cảm vô cùng.
Tiếu Lang nhích nhích người qua một chút, để trống một khoảng giường bên cạnh mình, ý bảo Vương Mân nằm lên.
Vương Mân không tháo khăn tắm ra, để như vậy ngồi xuống dựa vào đầu giường, đợi cho ẩm ướt trên cơ thể khô ráo hẳn.
Tiếu Lang dời người qua, ôm choàng lấy thắt lưng Vương Mân, gối đầu lên bụng anh.
Ánh mắt Vương Mân dịu dàng nhìn người yêu mình làm nũng, dùng tay nhẹ xoa lấy mái tóc của cậu, Tiếu Lang nheo nheo mi mắt lại, thoải mái dụi dụi.
Ấm áp như vậy khiến người ta có chút buồn ngủ, Tiếu Lang hỏi Vương Mân “Công việc lần này đến khi nào mới xong?”
“Chắc là chừng một hai tháng nữa, dạo này giao nhận tổng bộ, bên kia ông nội lại thúc giục mãi cho nên…” Vương Mân nghiêng người nằm xuống, kéo Tiếu Lang lên một chút rồi dụi đầu cậu vào ngực mình, Môi anh tìm kiếm môi cậu, hết sức dịu dàng hôn lên, ôn nhu nói “Xin lỗi, gần đây để em lo lắng.”
Tiếu Lang vươn đầu lưỡi, liếm trả lại cánh môi Vương Mân, Vương Mân lập tức đoạt lấy lưỡi cậu, bắt đầu mút lấy.
Chỉ đụng chạm nhẹ nhàng lại dẫn đến một nụ hôn sâu, khiến cho cả hai đều trở nên rối loạn hơi thở.
Tiếu Lang nổi lên tình dục, cậu dùng thân thể mình ma sát hạ thân Vương Mân.
Vương Mân khẽ cười một tiếng, dùng chân ngăn ra khoảng cách giữa thân thể hai người, lại tiếp tục cúi xuống hôn lên môi Tiếu Lang.
Ma trảo của Tiếu Lang duỗi xuống mò mẫm đũng quần Vương Mân, sờ tới sờ lui hết sức không an phận.
Khăn tắm thoáng buông lỏng, cậu thò tay với vào bên trong, vuốt ve tính khí đã muốn cương cứng của Vương Mân.
“Tiểu Tiểu…” thanh âm của Vương Mân trầm thấp tỏ vẻ uể oải cả người, anh nhắm mắt lại nói “Anh rất mệt, hôm khác mới làm được không?”
Tiếu Lang ai oán nói “Đã hơn nửa tháng không làm rồi…” nam nhân đã muốn hai mươi sáu tuổi, lại làm nũng hệt như một đứa trẻ nhỏ.
Vương Mân ôm lấy cậu, cơn buồn ngủ cứ từng đợt dâng lên khiến cho thanh âm của anh ngày càng nhẹ dần “Anh cũng rất muốn em a, muốn vô cùng, nhưng là thân thể lại thực mỏi mệt… Anh sợ chưa thỏa mãn được em, bản thân liền ngủ mất…”
Tiểu Lang nhỏ giọng oán giận “Hiện tại anh cũng chả thỏa mãn được em..”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang “Nè…”
Không thấy Vương Mân trả lời nữa, tiếng hít thở đều đều của anh nhẹ nhàng vang lên bên tai của Tiếu Lang. Tiếu Lang đau lòng vuốt mái tóc của anh, bất đắc dĩ chịu đựng dục vọng đã muốn cương lên phân nửa của mình, nhắm hai mắt lại.
Nửa đêm nằm mơ chợt bừng tình, Tiếu Lang phát hiện Vương Mân dùng sức ôm chính mình, như là sợ mình sẽ chạy trốn mất vậy… khó trách trong giấc mơ lại thấy bản thân giống như không thể hít thở nổi…
Cậu đẩy Vương Mân qua một bên, ngồi dậy bước xuống giường vào WC. Lúc trở về, chợt bắt gặp mền đắp ngang đũng quần của nam nhân hơi hơi hở ra… Anh ấy… cũng rất lâu rồi chưa giải quyết nhỉ?
Tiếu Lang bò lại lên giường, nghĩ nghĩ, duỗi tay mò xuống sờ sờ, không bao lâu, thứ kia của đối phương liền cương cứng lên, thô to dựng thẳng tại chỗ…
Hừ, vậy mà dám nói mệt, này không phải tinh thần muốn chết sao…
Lúc này Tiếu Lang hoàn toàn hết buồn ngủ, ngồi khoanh chân xếp bằng, bắt đầu chuyên tâm chơi đùa… phân thân của Vương Mân, lúc thì vuốt ve hai cái túi cầu nhỏ ở phía dưới, lúc thì gãi gãi quy đầu…
Vương Mân đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn không tỉnh, có vẻ như thân thể đã muốn đến cực hạn, ngủ chìm tới như vậy, bị “đùa giỡn” cũng không mở mắt ra nhìn…
Tiếu Lang sờ sờ một lát, phát hiện bản thân cũng… có cảm giác.
Cậu nhìn nhìn đại điểu của Vương Mân, lại nhìn xuống tiểu điểu của mình… chớp chớp mắt hai cái, ngây ngô cười “hắc hắc”.
Tiếu Lang xốc lên chăn, tựa người vào Vương Mân, nương ánh đèn ngủ mờ nhạt đầu giường, quan sát “bé Vương Mân”.
Thực sự là càng xem càng thấy đáng yêu a… Tiếu Lang cúi thấp đầu, vươn lưỡi ra… liếm.
…Tuy là không thể ăn, nhưng phản ứng của nó thực thú vị a, cư nhiên lại run lên…
Tiếu Lang hưng trí bừng bừng, bắt đầu phun ra nuốt vào đại điểu của Vương Mân, cảm giác như đang ăn xúc xích ấy, nuốt từ trên xuống dưới rồi lại nhả ra…
A… to lên, ăn không vô nữa rồi…
Tiếu Lang định học mấy uke trong GV làm một cú chọc sâu vào cổ, kết quả mới vào được vài cái, đã theo phản xạ muốn ói trở ra.
“…” Mấy lần trước anh ấy làm cho mình như thế nào a?
Tiếu Lang níu chặt lấy quần lót của Vương Mân, giống như ăn kẹo que vậy, bắt đầu liếm liếm : cái thứ nhìn trông thành thật hiền lành này là hung thủ sáp cho mình dục tiên dục tử mọi khi na…
Nghĩ như vậy, đột nhiên “bé Tiếu Lang” ở dưới cũng theo bản năng nhảy dựng lên…
Đúng nha, cảm giác tới rồi muốn cản cũng không cản được a~~~!
Tiếu Lang mở tủ đầu giường, lấy ra tuýp dầu bôi trơn, tự dùng tay giúp hậu đình của mình làm khuếch trương.
Dùng ngón tay chọt chọt hơn mười cái, cảm thấy có lẽ cũng được rồi, liền nâng lên phân thân đang cương cứng của Vương Mân, chậm rãi ngồi xuống.
Khi thịt cái thẳng tắp thô to từng chút từng chút tiến vào thân thể của mình, Tiếu Lang thoải mái đến mức thẳng hít hà.
Chỗ kia của Vương Mân thiệt dài a… mới tiến vào được một nửa, đã cảm thấy bản thân giống như đã đến mức cực hạn… Tiếu Lang cố gắng mở rộng hai chân, áp cả người mình xuống, thân thể chặt chẽ khít khao dán sát vào phần hạ thân của Vương Mân, lúc này mới nuốt trọn được cả vật thể thô dài cương ngạnh kia…
Bé Vương Mân nóng rực chôn sâu trong cơ thể, dính sát vào nội bích bị dầu bôi trơn ướt đẫm khiến cho lành lạnh, thúc đẩy một cỗ khoái cảm khác thường nảy sinh trong Tiếu Lang (tự mình nhét cái kia vào người… đại khái đi).
Cậu xoay xoay thắt lưng, sờ sờ một chút phần bụng của Vương Mân, cảm thấy việc này thực sự rất thú… vị~
Duy trì tư thế này ngồi trên người Vương Mân một lúc, Tiếu Lang mới nhẹ nhàng cử động ma sát hai bộ phận kết nối với nhau, cảm giác được độ ấm giữa cả hai người vừa đúng, liền nâng mông ngồi dậy, bắt đầu vận động.
Một chút lại một chút nhẹ nhàng ma sát, còn có thể tự mình nắm giữ lực đạo cùng phương hướng trong tay, thật thoải mái, thật thoải mái…
“A…” Bất cẩn dùng sức hơi mạnh, nặng nề ngồi xuống khiến cho phân thân đâm thật mạnh vào tuyến tiền liệt…
…Quả nhiên, tự mình chơi cũng thú vị quá đó chứ…
Vừa hoãn thần lại, Tiếu Lang lại bắt đầu cố ý dò tìm điểm mẫn cảm lúc nãy.
“A… A…” Là chỗ này, trước giờ cứ mỗi lần bị Vương Mân đâm vào chỗ đó, luôn khiến mình chịu không nổi mà kêu lên thành tiếng.
Tiếu Lang hừ hừ kêu to, nâng lên ngồi xuống liên tục trên người Vương Mân giống như bị nghiện vậy,
Động tác càng ngày càng kịch liệt, thân thể càng ngày càng nóng hơn.
Tiếu Lang một tay cầm lấy tính khí ở phía trước của mình ra sức cọ sát, một bên lại tưởng tượng Vương Mân đang ra sức thao mình… rất nhanh, liền đạt tới cao trào.
Cậu ngồi bệt trên người Vương Mân, thở dốc không ngừng, nhưng thứ kia của đối phương trong cơ thể cậu vẫn chưa mềm xuống.
Nếu là mọi khi,Vương Mân tuyệt đối sẽ không cho mình bắn sớm như vậy… đúng là tự mình chơi có phần thoải mái tự do hơn ha…
Vậy bây giờ nên làm sao đây? Dùng tay giúp anh ấy bắn sao?
Tiếu Lang thật cẩn thận di động thân mình, vừa lo lắng nhìn chằm chằm Vương Mân, hi vọng không bị phát hiện.
Lại không ngờ ngay lúc Tiếu Lang làm chuyện xấu lo nớp nớp liếc mắt nhìn về phía Vương Mân, liền phát hiện Vương Mân đang mở to mắt im lặng chăm chú nhìn mình.
Vương Mân “…”
Tiếu Lang “…” Gậy massage sống lại rồi! QAQ
“Tự biên tự diễn cũng rất nhập tâm đó chứ, em…” Thanh âm của nam nhân có chút khàn khàn, theo sát sau đó là một cú đâm thật mạnh từ hạ thân hướng lên, khiến cho Tiếu Lang vẫn chưa kịp rời khỏi người Vương Mân trong nháy mắt kinh hô thành tiếng.
… Lần này thế rất kịch liệt, phân thân của Tiếu Lang vừa mới bắn xong trong nháy mắt liền cương lên.
Nha nha! Tự mình chơi cùng bị người ta chơi quả nhiên là hai loại cảm giác khác biệt nha~
Vương Mân dùng tay nâng thân người lên, sau đó chống lưng ngồi ngửa người, nói “Tiếp tục đi.”
Người ta đã bắn rồi a… hic…
Tiếu Lang liếc xuống nhìn một cái, lắp bắp nói “Anh… anh ngủ đủ rồi?”
Vương Mân tựa tiếu phi tiếu nói “Động tác của em kịch liệt như vậy, rên rỉ cũng lớn tới vậy, anh có thể không tỉnh sao?”
Tiếu Lang quẫn bách đến muốn chui xuống gầm giường trốn cho rồi, lại bị Vương Mân nâng hạ thân dùng sức đâm mạnh lên một cái, làm cậu thất thố hét to lên.
Vương Mân rút phân thân ra khỏi cơ thể cậu, đẩy Tiếu Lang ngã nằm xuống giường, sau đó, trên cao nhìn xuống người nằm dưới thân mình.
Tiếp theo, anh dùng phân thân nhắm ngay hậu huyệt của người yêu, nhìn chăm chú vào đôi mắt ướt sũng tràn đầy mị hoặc của đối phương, hung hăng đẩy vào.
“A…!”
Thật sâu a… Tựa hồ còn sâu hơn so với lúc tự mình làm nữa! Tiếu Lang kêu lên một tiếng, vừa ngọt ngào lại vừa khó chịu.
Vương Mân cúi người xuống, kề sát lỗ tai của cậu cười nhẹ “Bắt đầu rồi na…”
Động tác của Vương Mân vừa kịch liệt lại vừa dứt khoát đến cùng, mỗi một lần sáp đều đẩy vào thật sâu vào tận cùng cơ thể Tiếu Lang, khiến cho cậu cũng vô lực nghĩ đến chuyện khác.
Như có một loại ảo giác bản thân sẽ hoàn toàn bị xỏ xuyên qua vậy, khiến Tiếu Lang nắm chặt lấy drap giường, nức nở, rên rỉ phóng túng.
“Anh… Ha… anh… a… ha…a a… chậm một chút… anh… ha…a… chết mất!.!”
Vương Mân giống như không nghe thấy, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn vào người nằm dưới thân mình, tiết tấu rút ra đâm vào tựa như cuồng phong bạo vũ.
Ra ra rồi lại vào vào hơn nửa giờ, Tiếu Lang vừa rên rỉ lại vừa van xin bỏ cuộc…
Vương Mân tạm dừng trong chốc lát, Tiếu Lang tưởng là đã được giải thoát, trong lòng run sợ lắc lắc cái mông, muốn tự mình chấm dứt sự tra tấn ngọt ngào này.
Lại không ngờ đến đối phương lại lập tức túm lấy hai chân mình nâng lên, đặt trên vai, bắt đầu một vòng kịch liệt va chạm mới, so với lần trước càng mạnh hơn, càng nhanh hơn!
“Ha…a… anh… a!” Đến cuối cùng, ngay cả cổ họng cũng bị la hét làm cho mất tiếng, Tiếu Lang lúc này chỉ còn lại rên rỉ trong vô ý thức cùng những tiết nức nở đơn âm.
Vương Mân tựa như một con người máy không biết gì là mỏi mệt, dùng tần suất cao nhất trừu sáp… Tiếu Lang không nhớ là mình đã bắn mấy lần, mãi cho đến cả trước lẫn sau đều lâm vào kiệt sức.
Rốt cuộc, Vương Mân cũng bắn vào sâu trong cơ thể Tiếu Lang.
“Cho em ăn như vậy no chưa?” Vương Mân đè cả người lên Tiếu Lang, xấu xa hỏi.
“Hô…” Tiếu Lang vội vàng gật đầu không ngừng, thoạt nhìn giống như là đang gật gù đắc ý, khóc đến chóp mũi lẫn hốc mắt đều đỏ bừng lên, vừa đáng thương lại đáng yêu.
Vương Mân đè nặng cậu, hôn hôn lên môi cậu, mệt đến nhắm hai mắt lại “Ngoan, tự em đi tắm rửa lại đi, nhớ lấy thứ kia ra, anh bây giờ không động đậy nổi…”
Tiếu Lang “…” (gậy massage lại ngủ rồi)
Tiếu Lang đẩy cả thân thể Vương Mân đè nặng trên người mình xuống, rút khăn giấy ở đầu giường giúp anh lau khô phía dưới, sau đó mới ngọ nguậy đứng lên, cước bộ yếu ớt lết vào phòng tắm, mở vòi sen ra bắt đầu tẩy rửa.
Tinh dịch Vương Mân bắn trong cơ thể cậu theo hậu huyệt chảy ra, khiến Tiếu Lang đột nhiên nảy sinh một loại khoái cảm không cách nào khống chế được.
Nghiêng qua nhìn vào bản thân phản chiếu trong gương, liền thấy giữa hai chân một mảnh trắng trắng.
Tiếu Lang đỏ mặt, đưa ngón tay với vào moi sạch sẽ chất dịch còn sót lại bên trong. (sáp đến mức lỏng luôn! gậy massage đáng ghét…! !)
Đơn giản dùng nước ấm tắm một chút, trước lúc bản thân mệt té xỉu vội lết về giường.
“Anh…”
Vương Mân nghe thấy tiếng Tiếu Lang gọi mình, trong vô ý thức kề sát lại dùng môi hôn hôn cậu.
Tiếu Lang ôm lấy Vương Mân đã say ngủ, vừa hạnh phúc lại vừa ủy khuất, cũng ngủ…
~ END