☆ ☆ ☆
Hai ngày nghỉ cuối cùng của tuần lễ Quốc Khánh, cộng thêm từ lúc khai giảng tới nay mỗi ngày sau khi tan học nửa giờ đều phải cùng nhau diễn tập đi diễu hành, khiến cho lúc này, tất cả các học sinh đối với hoạt động tập thể phát ra nhiệt tình bắt đầu tăng dần về phía cao triều.
Buổi chiều thứ sáu ngày mười ba tháng mười, toàn trường cử hành diễn tập chính thức diễu hành vào sân, coi như là bước chuẩn bị cuối cùng đối với tuần lễ văn hóa vận động sắp sửa diễn ra.
Hôm diễn tập, Tiếu Lang có chút thấp thỏm lo lắng, Nhan Ny ở bên cạnh kịp thời an ủi “Hôm nay vẫn chưa cần mặc nữ trang, đòn sát thủ phải lưu đến khắc cuối cùng mới bày ra!”
Tiếu Lang thở phào một hơi nhẹ nhõm, có thể né lúc nào hay lúc đó đi vậy!
Hành khúc vận động bắt đầu vang lên, toàn trường bắt đầu tiến hành từ niên cấp cao nhất dần cho đến niên cấp thấp nhất, theo thứ tự bắt đầu đi vào sân. Toàn trường đông nghìn nghịt một mảnh, nếu không phải nhìn thấy dẫn đầu từng lớp giơ cao bảng tên lớp, căn bản không phân biệt nổi đâu là năm hai, đâu là năm ba.
Lác đác cũng có vài người thoạt nhìn có vẻ đặc biệt bắt mắt, Tiếu Lang chăm chú nhìn kỹ, mới phát hiện mấy người nọ đa phần đều là người dẫn đầu của các lớp. Ví dụ như lớp thực nghiệm là Liêu Tư Tinh, lúc này cô nàng mặc trên người áo sơ-mi trắng cùng với váy màu xanh biển, tóc cột thành đuôi ngựa đánh một vòng nơ màu hồng, nhìn có vẻ nhẹ nhàng thoải mái, lại rất xinh đẹp.
Còn có một nam sinh của lớp C5 vẻ ngoài nhìn cũng rất là bắt mắt. Tên nọ rất cao, mặc trên người quần áo vận động rất thoải mái. Thoạt nhìn trông xứng đôi với Liêu Tư Tinh vô cùng.
Tiếu Lang quay đầu lại nhìn Vương Mân, Vương Mân lúc này không biết đang nói cái gì với Nhạc Bách Kiêu đứng bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên nụ cười thản nhiên. Giống như cảm giác được tầm mắt của Tiếu Lang, chỉ một khoảnh khắc, ánh mắt của hai người liền giao nhau một chỗ, Tiếu Lang lập tức nhanh nhanh quay đầu lại.
“Hừ, tên Vương Mân hỗn đản muốn chết, công việc khổ sai này đáng lẽ ra là do ông làm mới đúng!” Tiếu Lang trong lòng lên tiếng oán giận, bực bội không hề tình nguyện theo sát đội ngũ của lớp ưu tú phía trước.
Trên sân khấu chính, có một học sinh làm nhiệm vụ thuyết minh lần lượt giới thiệu tình huống của từng lớp, lúc này cũng không cần micro cùng loa phát thanh, chỉ là đơn giản tập luyện khống chế thời gian nói liên tục từng đoạn mà thôi.
Lớp trưởng của từng lớp cũng đồng loạt đứng trên sân khấu quan sát đội ngũ diễu hành của lớp mình, xem có cần điều chỉnh cái gì hay không, có cần cải tiến đoạn nào hay không.
☆ ☆ ☆
Hơn hai tiếng sau, diễn tập mới chấm dứt, cả đám người Tiếu Lang mệt chịu không nổi, nhất trí trở về lớp học, Cố Thuần bắt đầu tiến hành họp lớp.
Cố Thuần “Mới nãy tớ đứng ở trên sân khấu nhìn, cảm thấy trong mấy lớp toàn khối, lớp mình đi là chỉnh tề nhất!”
Mọi người hi hi ha ha cười chế nhạo, cảm thấy Cố Thuần đúng là bà già bán dưa khen dưa ngọt.
“Nói vậy không đúng, trong mắt tớ lớp mình mới là tốt nhất, bởi vì tớ căn bản không nhìn mấy lớp khác…” Cố Thuần vừa chuyển lời, lại nói tiếp “Bất quá a, người nào đó, thứ hai này diễu hành đi ngang qua sân khấu chính thì cũng đừng có lớn tiếng nói tớ bộ dạng giống bánh bao nữa nha, khi dễ tớ đây nghe không được a!”
Mọi người “Ha ha ha…”
Cố Thuần “Trên sân khấu ai làm gì, ai kề tai nói nhỏ với nhau đều xem rõ ràng mồn một a nha! Còn nữa, Tiếu Lang, cậu cúi cúi đầu làm chi vậy, làm gì mà giống như bé cừu đang mắc cỡ xấu hổ vậy?”
Tiếu Lang “…”
Mọi người “Ha ha ha ha…”
Cố Thuần “Thứ hai diễu hành, Nhan Ny sẽ giúp cậu chỉnh lý trang phục toàn thân một phen, cậu không cần phải tự ti cái gì hết!”
Mọi người “Ha ha ha ha ha…”
Sau khi tan họp, Nhan Ny giữ chặt Cố Thuần lại, nhỏ giọng hỏi “Không nói với Tiếu Lang chuyện đó sao?”
Cố Thuần trầm ngâm một lát, nói “Quên đi, đừng gia tăng thêm áp lực cho cậu ấy, có thể đoạt giải thưởng là chuyện tốt, không lấy được cũng không sao hết.”
Nhan Ny “Ừ, đã hiểu.”
Cố Thuần “Còn phía cậu, mấy thứ cần cho cậu ta dùng, chuẩn bị tốt hết chưa?”
Nhan Ny giảo hoạt cười “Cái đó còn cần phải hỏi sao, tớ còn đặc biệt hỏi mượn mẹ tớ một bộ trang điểm Estee Lauder nữa, bảo đảm chuẩn không cần chỉnh!”
☆ ☆ ☆
Cuối tuần, Tiếu Lang cùng Vương Mân vẫn còn dư thời gian rảnh rỗi tranh thủ chạy ra tiệm Net ngồi. Vào game thì không gặp anh hai của Vương Mân, nhưng lại trùng hợp đụng phải đám người Vọng Tình.
Vương Mân sau khi login, suýt chút nữa không nhận ra acc của mình, nhân vật chú tạo sư tên Âu Dã Tử hiện ra trước màn hình, mới có vài ngày thời gian, đã từ 50 cấp vọt một cái lên 75 cấp?
Hóa ra… đây là cái gọi là “luyện thay” trong truyền thuyết sao, đã vậy vẫn là không cần tốn tiền nữa… mèn ơi.
Trong lòng Vương Mân có một chút chút hưng phấn nho nhỏ, đang tính xách lấy acc của mình chạy đi tìm Tiếu Lang chơi, kết quả lại phát hiện Tiếu Lang đã bị thích khách tên “Mạt Danh” kia bắt cóc mất tiêu rồi… Còn Vương Mân, bản thân cũng bị Khốc Lạc Lạc quấn lấy.
Khốc Lạc Lạc : “Lâu như vậy không onl, làm gì a?”
Âu Dã Tử : “Trường học sắp tổ chức đại hội thể thao, mấy hôm nay có chút bận.”
Khốc Lạc Lạc : “Ồ, anh còn tưởng rằng chú mày lừa anh chứ, quăng acc cho anh xong rồi phủi mông chạy mất.”
Âu Dã Tử : “Làm gì có chuyện đó, quăng cho anh cũng vô dụng còn gì.”
Khốc Lạc Lạc 囧, quả thực, nếu như bản thân đối phương không onl, bản thân mình căn bản không biết làm như thế nào tính toán số liệu chế tác thần khí.
Âu Dã Tử : “Không ngờ nháy mắt lại thăng cấp mau như vậy, cảm ơn.”
Khốc Lạc Lạc : “Khách khí cái gì. Cấp này là đã có thể thăng lên được công tượng cao cấp, anh cũng chỉ giúp chú mày cày cấp thôi, lại không có giúp chú mày luyện kỹ năng, chú mày xem coi có thiếu cái gì kỹ năng thư, để anh đi tìm cho, chú mày lo thăng cấp bậc công tượng đi, cũng không mất bao lâu thời gian đâu, có thể mở ra thủy tu luyện thần tượng một cấp.”
Âu Dã Tử : “…ừm.”
Khốc Lạc Lạc giúp Vương Mân rao kênh thế giới thu thập một đống kỹ năng thư chuẩn bị cho công tượng cao cấp, Vương Mân lần lượt mở ra từng bản kỹ năng thư, máy móc lựa chọn học tập, hệ thống phát ra thanh âm vang lên leng keng leng keng, nhìn nhìn màn hình, Vương Mân đột nhiên cảm thấy có chút vô nghĩa.
——Khi mà một thứ gì đó đạt được quá mức dễ dàng, lại cảm thấy không có tí giá trị nào.
Từ lúc nào trong đầu đột nhiên có hứng khởi chơi trò này nhỉ? Hình như là lúc ấy anh mình thi Đại học xong rồi, còn dư thời gian rảnh rỗi không biết làm gì liền chạy đi chơi Hiệp Minh, thuận tay kéo luôn mình vào chơi chung cho vui. Anh hai bảo “Ngó mày mỗi ngày cũng chẳng có việc gì làm, thôi thì theo tao cùng nhau chơi đi, mày chơi chú tạo sư, giúp tao làm một thanh kiếm đi.”
Vương Mân liền tùy tiện xem thử một chút thuyết minh về các loại nhân vật trong trò chơi, sau đó lại làm một cái thí nghiệm chức nghiệp đơn giản, cảm thấy chơi chức nghiệp chú tạo sư này cũng không phải nhàm chán lắm. Tiếp đó, thuần túy là chơi cho qua thời gian, cũng có khi coi như chút gia vị điều chỉnh cuộc sống nhàm chán, cho nên mới bắt đầu chơi.
Vương Mân chưa bao giờ chú trọng kết quả của việc chơi game, nếu chơi là vì thăng cấp mới chơi, liền mất đi ý nghĩa thật sự của chính bản thân việc chơi rồi…
Cũng giống như bản thân Vương Mân dùng nhãn quan của một thiếu niên mười lăm tuổi nhìn ngắm nhân sinh của chính mình——
Nếu như vì thi đấu với nhau, vì trường học tên tuổi, vì công tác tốt đẹp, vì tiền tài vân vân, vì những thứ đó mà vùi đầu học tập, như vậy thực sự rất không đáng… Bởi vì, những thứ mà con cái của những gia đình bình thường luôn theo đuổi, là những thứ mà từ nhỏ cậu chưa từng bao giờ thiếu thốn quá lần nào…
Trong mắt người ngoài, nhị công tử nhà họ Vương, có lẽ là một đứa bẻ thật lòng, kiên định lại thâm trầm cơ trí, từ nhỏ có khát vọng, nhìn xa trông rộng, làm người ổn trọng, mọi sự lại giỏi giang… Nhưng mà, rất ít người biết được bản tính thật của Vương Mân, đối với rất nhiều sự việc, thái độ của cậu không phải thật lòng như người ngoài vẫn tưởng.
. . .
Là cái gì khiến cho tâm tình đối với trò chơi của bản thân vẫn luôn nắm chặt trong tay dần dần lệch khỏi quỹ đạo?
Vương Mân nghĩ… nếu như phải truy cứu ngọn nguồn, có lẽ… là bởi vì Tiếu Lang.
Tiếu Lang, người này với Vương Mân mà nói, không thể kết luận rõ ràng là như thế nào, nhưng có một điều cậu có thể khẳng định, trong lòng cậu, Tiếu Lang khác xa so với những người khác, cậu ấy là một loại sinh vật thần kỳ mà trước giờ Vương Mân chưa từng tiếp xúc qua, không giống với các nam sinh thông thường khác, tất nhiên, cũng không giống với nữ sinh.
Vương Mân đối với thiếu niên, vừa tò mò, lại vừa yêu thích, theo bản năng mà chiếu cố, lại vô ý thức tiếp xúc.
Lần trước, Tiếu Lang vui tươi hớn hở kể về chuyện Mạt Danh dẫn mình đi chơi, lúc ấy trong đầu Vương Mân chỉ tràn ngập những ý nghĩ đại loại như “Vì cậu ấy làm cái gì đó, làm cho cậu ấy vui vẻ”, liền đưa acc giao cho Khốc Lạc Lạc, trong lúc bất tri bất giác, người này đã cải biến dự tính ban đầu chơi trò chơi của bản thân mình.
Đây là lần đầu Vương Mân phân tích cái nhìn của bản thân đối với Tiếu Lang một cách rõ ràng triệt để như vậy, khi ý thức được tình cảm xa lạ này, cùng với những hành vi không hề có đạo lý thì… Vương Mân có một chút không biết phải làm sao.
☆ ☆ ☆
Mà, “sinh vật thần kỳ” theo lời của Vương Mân, cũng chính là Tiếu Lang, đang lon ton đi theo anh bạn Mạt Danh, luyện tập những thao tác cơ bản của một thích khách cao cấp cần phải biết.
Những động tác khó khăn này cần phải dùng bàn phím khống chế, Tiếu Lang luyện tập vài lượt rồi thì, bắt đầu học được có hình có dáng, hảo cảm của Mạt Danh đối với Tiểu Long Nữ lại tăng thêm vài phần!
Mạt Danh : “Wa! Mấy đứa con gái đầu óc nhanh nhẹn thông minh giống như ngốc không nhiều lắm a! Con gái bây giờ, chậc chậc…”
Tiểu Long Nữ : “Con gái bây giờ làm sao thế?”
Mạt Danh : “ đều toàn là một đám tiểu bạch chỉ biết ăn rồi chờ chết thôi, biết mỗi làm nũng giả đáng yêu, ngốc đừng học mấy đứa đó a!”
Tiếu Lang nhớ đến mới nãy cùng Vọng Tình chào hỏi một câu thì, đối phương đáp lại mình thế nào, thật bình tĩnh mà trả lời lại Mạt Danh “Vọng Tình ca nói tui đã thực đáng yêu, không cần giả vờ!”
Mạt Danh : “…”
『 Tư Tín 』Mạt Danh to Thường Tiếu Thiên : “A Phong! Tau nhất định phải bồi dưỡng Tiểu Long Nữ thành một nữ thích khách không thua gì Nương Nương! Sau đó phái nhỏ vào Bắc Vân phái, làm tức chết cái tên họ Dạ kia! “
『 Tư Tín 』Thường Tiếu Thiên to Mạt Danh : “…”
Đương nhiên, đối với chí hướng của anh chàng Mạt Danh cùng với âm mưu của Tây Phong phái, Tiếu Lang không hề biết được tí ti nào.
Nhìn giao diện trò chơi trên màn hình, “Tiểu Long Nữ” cực kỳ tinh thần mà xoay tròn phi đao, lui bước ám sát, lại nháy mắt bay lên… từng mỗi cái tư thế đều là vạt áo tung bay, phi thường phóng khoáng, tinh thần tự kỷ của Tiếu lang trong nháy mắt đầy ắp : lão tử thật là một hảo cô nương a ~!!
Bên này, Vương Mân đã thành công thăng lên thần tượng cao cấp, Khốc Lạc Lạc lôi ra một tên Thánh Kiếm Sĩ một cấp trong môn phái, bảo Vương Mân tính cho đối phương trị số thần khí.
Chừng mười phút sau, số liệu tính ra hoàn toàn dập tắt bất an cùng hoài nghi của Khốc Lạc Lạc, lúc này chỉ còn lại lòng kính nể đối với Vương Mân giống như nước sông cuồn cuộn lao mình nhập vảo biển cả, sự sùng bái đối với Vương Mân tự như liệt hỏa hừng hực trong nháy mắt cháy lan ra đồng cỏ!
『 Tư Tín 』Khốc Lạc Lạc to Thường Tiếu Thiên : “Phong ca! đào được bảo, đào dược bảo đào được bảo rồi (lặp lại n lần)… Âu Dã Tử tên đó là thiên tài a a a a a!!!!”
『 Tư Tín 』Thường Tiếu Thiên to Khốc Lạc Lạc : “…”
☆ ☆ ☆
Sau khi rời mạng, Vương Mân hỏi Tiếu Lang “Chơi thế nào?”
Tiếu Lang có chút chưa đã, nói “Hôm nay cùng Mạt Danh học một vài thao tác, chỉ cần tập cho thật thuần thục, sẽ trở nên rất lợi hại!”
Vương Mân “Cấp mấy rồi?”
Tiếu Lang đắc ý dào dạt “57 cấp! Lẹ hông! Ho ho! Ông sao?”
Vương Mân “75.”
Tiếu Lang kinh hoàng “Ông làm sao thăng nhanh quá vậy!? Ông gian lận sao?”
Vương Mân sờ sờ chóp mũi “Không nói cho cậu biết.”
Tiếu Lang giận!
Vương Mân vỗ nhẹ vai cậu “Lần sau lên mạng, tớ làm cho cậu một cái chủy thủ 60 cấp ~”
Trong nháy mắt, Tiếu Lang lại bật trạng thái hai mắt lấp lánh tràn đầy cảm kích, sau lưng giống như có mọc một cái đuôi đang kịch liệt lay qua lay lại.
Vương Mân cũng trong nháy mắt cảm nhận cái cảm giác ưu việt nào đó, có lẽ miêu tả này không quá thỏa đáng lắm… nhưng mà, này là một loại cảm giác rất rất kỳ diệu, cảm giác đó tới vô thanh vô tức, đảo qua cảm xúc âm u lúc bản thân ngồi thăng kỹ năng một cách buồn tẻ.
☆ ☆ ☆
Hai người trở lại ký túc xá, Triệu Vu Kính đứng trước cửa phòng ký túc xá của bọn họ, vừa nhìn thấy Tiếu Lang liền quang quác kêu to “Tiểu Long Nhân! Cậu đi đâu vậy!?”
Tiếu Lang ngẩn ra “Có chuyện gì vậy?”
“Mới nãy Nhan Ny cùng mới hai nữ sinh khác mang theo một cái túi màu đen bự thật bự tới tìm cậu!” Triệu Vu Kính khoa tay múa chân diễn tả kích cỡ của cái túi bự thiệt bự kia, khoa trương nói “Mấy nhỏ là muốn tới bắt cậu đi đó!”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân liếc mắt nhìn ống tay áo trái của mình bị Tiếu Lang nhất thời níu chặt, bảo trì im lặng.
Tiếu Lang lúc này mới chợt nhớ tới ngày mai sẽ diễu hành, hay là mấy nhỏ đó tính tối hôm nay sẽ biến mình thành nữ nhân?
“Ở đây nè ở đây nè!” Trên hành lang cách đó không xa truyền đến tiếng la của Nhạc Bách Kiêu, tiếp theo đó một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần.
Bạn học A “Bắt lấy cậu ta!”
Bạn học B “Đừng để cậu ta chạy thoát!!”
Bạn học C D E F “Bô lô ba la xí xa xí xô…”
Một đám người la hét úa lên, vây quanh Tiếu Lang. Nhạc Bách Kiêu dẫn đầu túm lấy cánh tay Tiếu Lang, hưng phấn hô “Bắt được rồi!!”
Cả gương mặt Tiếu Lang trở nên 囧囧 : lão tử ngoan ngoãn đứng yên ở đây, lông mày cũng không nhúc nhích một chút, mấy người đừng nói là thực đem lão tử trở thành Tiểu Long Nhân bắt lấy nha nha!!!
Nhan Ny đẩy đám người ồn ào đi ra, biểu tình lẫn khí chất hoàn toàn không khác gì Hoàng hậu nương nương của một bộ phim truyền hình nào đó, phía sau đi theo một vị “Dung ma ma”, trên tay quả nhiên có cầm theo một túi màu đen bự ơi là bự.
Nhan Ny ra lệnh một tiếng “Mang đi!”
Vừa dứt lời, phía sau “Hoàng hậu” đột nhiên xuất hiện “Lý ma ma, Quế ma ma.”
Tiếu Lang vừa kinh lại vừa sợ, túm chặt cánh tay Vương Mân cầu cứu “Vương Mân… Vương Mân…”
“…” Trái tim bé nhỏ của Vương Mân nhói một chút, nhói một chút… vẫn là tiếp tục bảo trì im lặng.
Hai nữ sinh một trái một phải túm lấy Tiếu Lang, lôi đi xuống lầu, bạn lớp trưởng Cố Thuần dùng ánh mắt bi thương lại mang theo chờ mong dõi nhìn Tiếu Lang.
Tiếu Lang bị mang đi khỏi ký túc xá nam sinh rồi, phòng ngủ C1-402 còn lại ba người quây thành một hình tam giác, bắt đầu bàn luận kết cục của Tiểu Long Nhân.
Nhạc Bách Kiêu “Tiểu Long Nhân thật đáng thương, hai người nói xem Nhan Ny sẽ làm gì cậu ta a?”
Cố Thuần “Chắc là không cần phải lo lắng quá, tui tin tưởng bạn Nhan Ny!”
Nhạc Bách Kiêu “Nhìn thấy ánh mắt của cậu ta phút cuối cùng không? Cảm giác như là đi chết vậy! Ai…ngay cả trước giờ vốn ý chí sắt đá như tớ, đều cảm thấy có chút không đành lòng nhẫn tâm a!”
Cố Thuần “Vì vinh dự của cả lớp, hi sinh một chút cũng đáng mà!”
Nhạc Bách Kiêu “Nói cũng đúng, không biết cậu ta mặc nữ trang sẽ như thế nào hen.”
Vương Mân “…” không thể ngăn cản trạng thái não bổ.
Cố Thuần gãi đầu, nói “Có lẽ sẽ mặc váy không chừng?”
Nhạc Bách Kiêu “Có khi nào sẽ mang theo lỗ tai thỏ hay lỗ tai mèo gì đó ta?”
Vương Mân “…”
Cố Thuần “Chắc không đâu? Như cậu nói vậy có phần khoa trương quá rồi, tớ thấy cùng lắm là đội tóc giả à.”
Nhạc Bách Kiêu dùng tay chống cầm “Kỳ thật ăn mặc giả làm ‘ Tiểu Long Nhân ‘ cũng không tệ lắm a, có thể làm thêm cái đuôi gắn sau lưng!”
Cố Thuần “Vậy nếu mặc váy thì cái đuôi sẽ lộ ra ngoài rồi?”
Vương Mân “…”
Nhạc Bách Kiêu “Ê Vương Mân, sao ông không nói câu nào hết vậy?”
Cố Thuần “Vương Mân, chắc ông cảm giác khó chịu lắm hả, bình thường ông thân với Tiếu Lang nhất còn gì…”
Nhạc Bách Kiêu “Cũng phải, đối với cậu ta giống như em trai mà…”
Nếu như nói, giờ phút này trong đầu của Vương Mân là hình ảnh bạn nhỏ Tiếu Lang… trên đầu đội một cái lỗ tai mèo, sau lưng mọc một cái đuôi mèo, trên chân đeo tất chân màu đen cùng với mặc váy đeo dây màu đen, níu lấy tay áo của mình tội nghiệp nhìn mình, nũng nịu kêu tên của mình “Vương Mân~~ Vương Mân~~”
Thao, tại sao lại có xúc động muốn chảy máu mũi thế này!!
Tuyệt đối sẽ không nói ra!!
Vương Mân nhìn Nhạc Bách Kiêu cùng Cố Thuần, ra vẻ đạo mạo trả lời “Ừ, ủy khuất cậu ấy.”
______________________