☆ ☆ ☆
Vương Mân bị phản ứng này của Tiếu Lang khiến cho toàn thân chấn động. Hơn cả tháng nay vô cùng dung túng Tiểu Tiểu, lại dẫn đến dối gạt cùng cố tình gây sự vừa mới nãy—— nguyên bản tâm tình hẳn là vì thế mà giận dữ, trong nháy mắt bị Tiếu Lang ôm chầm lấy thắt lưng, đột nhiên trở nên nhu hòa vô cùng.
Trước kia đọc tiểu thuyết, từng có lần nhìn thấy được một đoạn mô tả cảnh tượng hệt như vậy… Hai kẻ vốn yêu nhau tha thiết, cuối cùng lại vì khoảng cách mà chia tay. Lúc chia tay, người nam bảo rằng “Cứ hễ những lúc giữa hai chúng ta có mâu thuẫn, đều không thể ôm lấy đôi phương mà an ủi vỗ về… Nếu như ngay cả thân thể em mà anh cũng không chạm đến được, thì làm sao có thể chạm vào linh hồn của em chứ?”
.
Lúc ấy, đọc mãi cũng không hiểu đoạn mô tả kia, nhưng mà giờ phút này, Vương Mân mới cảm nhận được, ý nghĩa của sự đụng chạm giữa xác thịt với nhau…
Ngay lúc Tiếu Lang dùng sức ôm chặt chính mình, lại dùng thanh âm giống như cầu xin tha thứ mà gọi một tiếng “anh”, Vương Mân không tốn chút sức nào cũng có thể cảm nhận được yếu ớt cùng kinh hoàng trong lòng cậu lúc này.
Cái cách thức thông qua tiếp xúc giữa thân thể với nhau truyền đạt tình cảm từ sâu trong nội tâm, khiến nhịp đập trong tim Vương Mân đột nhiên tăng tốc thật nhanh, thình thịch thình thịch cộng hưởng với xương cốt toàn thân.
“Tiểu Tiểu…”
Vương Mân cố gắng cưỡng chế dục vọng khác thường đang như muốn vọt ra, lý trí cùng phần cảm tình vẫn còn chưa thành thục kịch liệt đấu tranh với nhau. Nếu như dụng tâm lắng nghe, Tiếu Lang sẽ lập tức phát hiện âm điệu của Vương Mân lúc này như khẽ run lên, hoàn toàn khác hẳn bình thường.
Nhưng mà, Tiếu Lang của lúc này chẳng thể cảm thụ được bất cứ thứ gì khác được nữa, cậu ôm Vương Mân thật chặt, tựa như ôm lấy chiếc phao cứu mạng cuối cùng… úp mặt vào lưng đối phương, khóc nức nở nỉ non cầu xin “Anh… Đừng bỏ mặc em…”
Vương Mân dùng ngón cái khe khẽ vuốt ve mu bàn tay của Tiếu Lang, Tiếu Lang tựa như một đứa trẻ cô độc thật lâu, một mực khát khao tình yêu, liều mạng hấp thu ấm áp từ những tiếng gọi “Tiểu Tiểu” rất nhẹ từ đối phương…
Vương Mân nói “Anh không đi, em buông tay ra trước được không?”
Tiếu Lang dùng sức lắc đầu, thanh âm ngắt quãng từ cổ họng phát ra “Không buông!”… không thể buông tay… Nếu như buông tay, Vương Mân sẽ lập tức biến mất, sẽ giống như cảnh trong mơ, mặc kệ mình kêu thế nào gọi thế nào cũng đều lạnh lùng thờ ơ, không hề do dự xoay lưng bước đi về phía ngày càng cách xa mình.
Vương Mân “…Em ôm anh như vậy làm anh không thể nhìn được em, để anh nhìn em được chứ?”
Tiếu Lang nói “Không được.”
Lúc này em rất khó chịu rất xấu xí, rất mất mặt… em không dám để anh nhìn.
Vương Mân bất đắc dĩ cố xoay đầu ra sau nhìn nhìn, Tiếu Lang nguyên bản áp má trái vào lưng Vương Mân, lập tức xoay mặt qua đổi lại áp má phái.
Vương Mân “…”
Làm như vậy, Vương Mân chỉ có thể nhìn thấy gáy tóc của cậu, đành bất đắc dĩ mặc Tiếu Lang ôm mình.
Ôm một hồi như thế, vốn dĩ sợi dây lý trí trong đầu gần như vỡ tan cùng với lửa giận cơ hồ như muốn sôi trào trong nội tâm, cũng dần dần bình ổn lắng đọng lại, còn lại có chăng chỉ như cơn gió nhẹ khẽ vuốt ngang mặt hồ gợn sóng…
Vương Mân mở miệng, phảng phất như đang tự nói với chính mình, khẽ giọng nỉ non “Tiểu Tiểu… anh không nỡ đánh em, cũng không nỡ mắng em… Lúc nào anh cũng xem em như em trai ruột của mình…”
Tiếu Lang dùng mặt dụi dụi lưng Vương Mân, cảm thấy có chút chua xót…
Vương Mân “Nhưng là, con người anh, chịu không nổi nhất bị người khác gạt mình… Vô luận anh cố gắng thế nào đi nữa, cũng không thể tha thứ người khác gạt mình.”
“Anh…” nước mắt của Tiếu Lang lại bắt đầu ứa ra, lăn dài tẩm thấu vào áo Vương Mân, thanh âm đầy nức nở vang lên “Đừng mà…” Đừng có giận em, em thực sự rất khó chịu, rất khó chịu!
Vương Mân cười khổ một tiếng, nói “Nhưng mà, phàm là chỉ cần chuyện có dính đến em, tất cả đều trở thành ngoại lệ.”
Tiếu Lang “…”
“Bởi vì anh rất quan tâm đến em, cho nên em gạt anh càng khiến anh cảm thấy khó chịu hơn rất nhiều so với người khác…” Vương Mân tiếp tục nói “Nhưng là cho dù anh tức giận đến cỡ nào đi nữa, cũng không từng nghĩ sẽ không tha thứ cho em. Ngược lại, tối nay anh đang định sẽ cùng em nói rõ ràng mọi chuyện, anh cảm thấy có lẽ là em có lý do riêng của mình, anh muốn biết em đang suy nghĩ cái gì… Nhưng là vừa trở về, không khí giữa hai chúng ta liền trở nên rất kỳ quái, anh đang tự hỏi mình nên mở lời như thế nào, đột nhiên em lại lớn tiếng hét một câu, hỏi anh tại sao không nói lời nào, làm cho suy nghĩ của anh bị cắt ngang…”
Tiếu Lang vừa áy náy lại vừa cảm động, cậu ôm chặt lấy Vương Mân, giải thích không ngừng “Xin lỗi, thực xin lỗi…”
Vương Mân vỗ về mu bàn tay của cậu, lại hỏi “Bây giờ, hai chúng ta có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện được chứ?”
“Ừ…” Tiếu Lang rối rắm một lát, có chút bất an trả lời.
Vương Mân xoay người lại, thấy Tiếu Lang đầu cúi thấp môi mím chặt, tay vẫn là níu chặt tay mình không buông ra, như muốn thông qua động tác này để bản thân cảm thấy an toàn hơn…
Con nhím con lúc này đã muốn thu lại gai nhọn trên người, nhưng vẫn là nhát gan vô cùng, giống như sẵn sàng tùy thời tùy lúc xù lông lên, làm tổn thương người khác, đồng thời cũng tổn thương chính mình.
Vương Mân cảm thấy đau lòng, Tiếu Lang như vậy… vừa đáng thương lại đáng yêu…
Hai người cùng ngồi trên giường, Vương Mân khoác lấy bả vai Vương Mân, Tiếu Lang như chú ốc sên vươn hai đôi xúc giác cẩn thận thăm dò tìm kiếm, như là muốn thích ứng tư thế này, hồi lâu mới cất tiếng gọi “Anh” hai lần, Vương Mân đều đáp lại.
Tiếu Lang rốt cuộc yếu ớt mở miệng, thẳng thắn “Anh, em với Trương Văn Đình không có quen nhau…”
Vương Mân dùng tay vuốt ve lưng cậu, nói “Ừ, anh biết.”
Hôm nay lúc ở thư viện, Vương Mân đã nghe đích thân Trương Văn Đình nói về chuyện này, đối phương còn cường điệu mấy lượt, rằng bản thân cùng Tiếu Lang chỉ là quan hệ bạn bè thông thường.
Thực sự mà nói, ngay lúc đó Vương Mân phẫn nộ vô cùng…
Dựa theo những gì Vương Mân biết, hơn một tháng nay Tiếu Lang đối với Trương Văn Đình có thể nói là thật lòng vô cùng, dạy Trương Văn Đình làm Toán, một Tiểu Tiểu trước giờ vốn lề mề lười biếng có thể vì cô gái này thật lòng thật dạ ngồi liệt kê ra các công thức biểu đồ, còn đặc biệt hỏi mình xem ghi như vậy liệu đối phương có thể hiểu hay không. Nhất là ngay lúc mới bắt đầu, mỗi lần hẹn cùng đi thư viện với Trương Văn Đình, Tiểu Tiểu đều biểu hiện như rất là vui vẻ, sau khi trở về còn có thể líu ra líu ríu khoe với mình cả buổi.
Khoảng thời gian dạo gần đây, bởi vì sắp tới thi giữa học kỳ, áp lực của Tiếu Lang khá lớn, cho nên luôn luôn nhăn mặt nhăn mày.
Tiểu Tiểu là một người không có định lực, làm việc luôn luôn được đầu không tròn đuôi, lại mắc chứng dây dưa kéo dài, nếu lúc trước không phải do mình nghiêm khắc quản lý, rất khó để Tiểu Tiểu chuyên tâm làm một việc cho đến cùng.
Vương Mân thì nghĩ là, Tiếu Lang đang trong quá trình cân nhắc giữa việc học cùng chuyện tình cảm, khó tránh khỏi việc lơ là bỏ bê chiếu cố bạn gái mình, cho nên cả hai người mới vì vậy mà cãi nhau, dẫn đến Tiếu Lang tâm tình buồn bực không vui…
Nhưng mà, Vương Mân thật không ngờ, Tiếu Lang cùng Trương Văn Đình hóa ra không có quen nhau, hơn nữa hôm nay, bản thân Trương Văn Đình lại ra sức giải thích rõ một điều, mình cùng Tiếu Lang chỉ là bạn bè bình thường.
Vương Mân không có hứng thú muốn biết Trương Văn Đình đang suy nghĩ cái gì, cậu chỉ biết một điều, đối phương vội vàng muốn làm rõ quan hệ với Tiếu Lang, đồng thời, cũng phủ định toàn bộ những cố gắng của Tiếu Lang.
Cho nên, Vương Mân thực sự tức giận, cố gắng nỗ lực vì loại nữ sinh này, cậu thấy không đáng thay cho Tiểu Tiểu!
“Anh, em cảm thấy em không có thích Trương Văn Đình…” Tiếu Lang nhăn mày, giống như rất đang khổ não phân tích thế giới nội tâm của chính mình.
“Ừ, anh cũng cảm thấy cô gái đó không tốt.” Buổi nói chuyện lúc nãy cùng Trương Văn Đình, khiến Vương Mân cảm giác được nữ sinh nọ là người hư vinh lại hết sức bạc tình, nếu một người không thể nhận rõ được cái tốt của người khác, không hiểu cái gì gọi là biết ơn, vậy người nọ không phải là người đáng để thâm giao. Giả như Tiếu Lang thực sự muốn tiếp tục theo đuổi, có lẽ bản thân mình sẽ ra mặt ngăn cản.
Tiểu Tiểu của mình xứng đáng với một cô gái tốt hơn thế, Tiểu Tiểu của mình không phải để người khác thương tổn.
“Em không muốn nói dối gạt anh đâu… em, em…” Tiếu Lang không biết nên giải thích như thế nào, bắt đầu tỏ ra bất an vô ý làm ra động tác nhỏ, cọ tới cọ lui trên người Vương Mân.
Tay của Vương Mân không ngừng vuốt ve lưng cậu, Tiếu Lang bị động tác này an ủi, liền dũng cảm thốt ra lời nói thật lòng “Em cảm thấy nhỏ đó không có thích em chút nào, cho nên em cũng không thích nhỏ… Không phải, là ngay lúc đầu cảm thấy rất thích, nhưng mà về sau, mỗi lần nhỏ hẹn em ra gặp, em đều có cảm giác giống như đang bị lợi dụng… Không phải, có thể là do em quá hẹp hòi, nghĩ nhiều nên… Nhỏ rất tốt, nhưng là em không muốn quen với nhỏ, em cảm thấy ở cạnh nữ sinh thực sự không có ý nghĩa… Em muốn ở bên cạnh anh hơn…”
Vương Mân “Ừ..”
Tiếu Lang ủ rũ cúi đầu, nói tiếp “Anh… Em thực sự không có cố ý nói dối để gạt anh, anh hỏi em có phải đang hẹn hò với nhỏ không, lúc đầu em không nói rõ ràng lắm, về sau lại không có cơ hội nói rõ… Ngày hôm qua anh hẹn Liêu Tư Tinh ở ký túc xá cùng nhau ôn tập, em cảm thấy trong lòng rất không thoải mái…. Em biết, Liêu Tư Tinh là bạn gái của anh, hai người hẹn nhau ôn tập cũng rất bình thường, nhưng là… trong lòng em thực sự rất khó chịu, vậy nên em mới nói, em đã hẹn với Trương Văn Đình rồi…”
Vương Mân ngồi nghe, chỉ cảm giác trong lòng ngọt ngào lại ê ẩm, đầy cõi lòng ôm ấp một ý tưởng : Tiểu Tiểu thích mình hơn cả Trương Văn Đình, Tiểu Tiểu muốn ỷ lại mình, Tiểu Tiểu sợ hãi bị mình bỏ mặc, Tiểu Tiểu thực để ý mình… Tiểu Tiểu sẽ thích mình sao? Giống như mình thích cậu ấy… thích chứ?
Tiếu Lang đáng thương ngước đầu lên hỏi “Anh, có phải anh cảm thấy em rất hẹp hòi, lại còn sính hư vinh không, em cũng chán ghét khi thấy bản thân mình như vậy…”
“Không có, Tiểu Tiểu.” Vương Mân ôm chặt bả vai của cậu, kềm lòng không được nói “Anh cũng thích ở bên cạnh Tiểu Tiểu, kỳ thật những lúc em cùng Trương Văn Đình hẹn nhau đi thư viện, anh cũng có chút ghen tị, ha ha… Chỉ có một mình anh ở lại ký túc xá, cảm thấy rất cô đơn, rất buồn, trước kia dù có một mình, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn hết.”
Đôi mắt vì khóc mà ướt đẫm của Tiếu Lang dần dần nở rộ ánh sáng, ngữ khí có chút hoài khi lại mâu thuẫn, cầu mong được chứng thực “Thật sao?”
Vương Mân gật đầu, nói “Thật, anh chỉ muốn em ở cạnh anh, nhưng là, nếu như em thực sự muốn cùng nữ sinh hẹn hò, anh lại không thể ngăn cản không cho em đi…”
“Không cần, không cần, em không cần hẹn hò với ai hết, em cảm thấy rất phiền rất mệt mỏi…” giống như muốn vội vã chứng minh tâm ý của mình, thanh âm của Tiếu Lang có chút vội vàng lại đầy thành khẩn “Anh, em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi, chúng ta có thể ở bên cạnh nhau hoài không tách ra như thế này được không?”
Đôi môi hé mở ra rồi đóng lại của thiếu niên, không chút tự giác mà thổ lộ ra lời bày tỏ đơn thuần nhất, thẳng thắn nhất, rồi lại khiến cho người nghe cảm động nhất, làm cho Vương Mân nghe mà thấy lồng ngực nảy lên bùm bùm…
Ngay giây phút này đây, Vương Mân đã muốn trúng thật sâu “chất độc” của người này—— thật chỉ muốn ôm chặt thiếu niên vào lòng, lấp đầy hai cánh môi khiến người ta vừa yêu lại vừa tức kia của thiếu niên, không để cho nó thốt ra những lời nói khiến toàn thân mình như muốn đốt cháy, hôn cậu ấy, cắn cậu ấy, làm cho cậu ấy khóc lên nức nở…
…Dừng lại Vương Mân, mày rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì…
Tiếu Lang không hay biết, lời nói của mình rốt cuộc ảnh hưởng với Vương Mân lớn đến cỡ nào, đối phương cái gì cũng không nói, nhưng cánh tay xiết chặt kia đủ để thay thế hết thảy mọi loại ngôn ngữ.
Tiếu Lang rụt rè hỏi “Anh, tối nay chúng ta ngủ chung được không?”
Vương Mân nhịn không được cúi đầu kề sát gần, dùng môi khẽ chạm vào chóp mũi của thiếu niên, nói “Được.”
Tiếu Lang hơi cụp mi mắt, không hề hay biết bộ dáng ngượng ngùng lại có chút ngượng nghịu lúc này của mình, thoạt nhìn chẳng khác gì mấy cô gái nhỏ vừa mới rơi vào biển tình…
Bởi vì lúc nãy khóc lóc rồi lại ồn ào gần cả giờ đồng hồ, cả người Tiếu Lang đầy mồ hôi, cậu được một tấc lại muốn thêm một thước, hỏi “Anh, chúng ta cùng nhau tắm được không?”
Vương Mân “…không được!”
Vương Mân ghẹo một câu “Đều lớn tướng như vậy, còn muốn anh giúp em tắm rửa sao? Em đi tắm trước đi, anh trải drap giường xong rồi mới đi.”
Làm sao có thể cùng em tắm rửa được chứ… anh sẽ hoàn toàn khống chế không được bản thân mình a, ngu ngốc!
Bất quá, nếu có thể trắng trợn hỏi ra lời như vậy, cảm tình của em vẫn là không giống với anh a, ai…
.
Vương Mân đã lên tiếng cự tuyệt, Tiếu Lang cũng không biết xấu hổ hỏi đi hỏi lại… Cậu có chút bất mãn bĩu môi, bò xuống giường, tự lục quần áo cùng khăn tắm này kia ra rồi mới đi sang phòng tắm chung, trong lòng nghĩ : ai nhờ anh tắm giùm đâu chứ, ý của người ta là hai chúng ta cùng nhau tắm, nhưng là ở khác gian a!
Bất quá, lúc này Tiếu Lang rất vui vẻ, không có gì so với đã lý giải được “Mất đi rồi mới biết quý trọng” rồi lại cảm nhận được “Mất rồi có lại” khiến con người ta vui vẻ hạnh phúc bao nhiêu!
Tiếu Lang yên lặng làm ra quyết định trong lòng: sau này sẽ không bao giờ bởi vì cái loại ý niệm ngốc nghếch “không cam lòng” mà chủ động rời bỏ Vương Mân, chạy đi hẹn hò gì đó với đám nữ sinh nữa!
☆ ☆ ☆
Tẳm được cỡ năm phút, Tiếu Lang nghe thấy một trận tiếng bước chân.
“Anh…?” Cậu có thể phân biệt được thanh âm đi đường của Vương Mân.
Có vài người đi rất nhanh, lại có người đi rất chậm rãi, lại có người chân xỏ dép lê, lúc đi đường sẽ phát ra thanh âm lê dép lẹp xẹp. Vương Mân đi đường rất ổn, nghe ra được không vội vàng cũng không chậm chạp, hơn nữa thanh âm phát ra còn rất nhẹ nhàng.
“Ừ, em ở buồng nào?” Người trong phòng tắm không bao nhiêu, cho nên thanh âm của cả hai vang lên trong phòng có chút vọng lại hồi âm.
Tiếu Lang đang gội đầu, há mồm nói “Bên này, buồng thứ hai.”
Phòng tắm chung của nam sinh không giống với nữ sinh được phân buồng rộng rãi, mỗi gian lại còn được gắn cửa có chốt khóa. Bên này chỉ là một căn phòng tắm khá lớn được xây theo dạng công cộng, trên tường gắn một loạt vòi sen, mỗi vòi được phân thành một không gian nhỏ, ngăn bởi mấy vách tắm bằng nhựa.
Tiếu Lang nghe thấy tiếng bước chân của Vương Mân càng lúc càng gần, theo bản năng đưa tay che lại “thằng bé” của mình (?), bất quá lại lập tức buông ra. (đều là nam sinh a, xấu hổ cái con khỉ chứ xấu hổ!)
Vương Mân “Đây hả?”
Tiếu Lang “Ùa.”
Vương Mân xác nhận xong liền rời đi, không hiểu sao Tiếu Lang lại cảm thấy có chút uể oải (?)
“Anh ở buồng kế bên em a.” thanh âm của Vương Mân đột nhiên vang lên từ phía bên cạnh.
“Ồ.”
Kỳ thực, trong phòng tắm kiểu như thế này, muốn đột ngột xông vào, cũng rất là tiện (?)
Tiếu Lang có chút xấu xa nghĩ, hay là chờ anh mình cởi ra hết rồi mình xộc vào, hù cho hết hồn chơi?
Cậu vảnh tai lắng nghe thanh âm buồng bên cạnh, Vương Mân cởi áo… tới quần…
Lúc này chắc là đã lỏa toàn thân rồi nhỉ? Lỏa từ trên xuống dưới, từ trước ra sau?
“…”
“Tiểu Tiểu…” Vương Mân đột nhiên lên tiếng “Tâm tình em đã khá hơn chưa?”
Thanh âm của Vương Mân hòa với thanh âm sinh ra từ những bọt nước dội xuống da thịt pha trộn cùng nhau, tạo nên một loại gợi cảm hấp dẫn khác lạ.
Tiếu Lang nghe thấy, trong lòng đột nhiên như nhũn ra, hạ phúc căng thẳng… Cậu lập tức lắc lắc đầu, ý xấu gì cũng đều bị hù dọa chạy mất tăm!
Vương Mân lại nói “Chuyện cũng đã qua rồi, đừng suy nghĩ miên man nữa.”
Tiếu Lang “Ừ” một tiếng, ảo não dùng tay chà chà “thằng nhỏ” đang dần ngóc dậy…
Vương Mân nói xong câu kia, liền im lặng không lên tiếng nữa, Tiếu Lang nghe thấy được thanh âm Vương Mân dùng dầu gội đầu chà xát tóc, nghe thấy được thanh âm dùng bông tắm xoa ra bọt, nghe thấy được thanh âm Vương Mân dùng tay chà xát da thịt…
…Tiêu rồi, cứng lên luôn rồi!
Tiếu Lang vừa sợ lại vừa quẫn: làm sao bây giờ? Lén chà chà (?) cho nó ra sao?
Thiếu niên ở lứa tuổi này chung quy mà nói, thân thể vừa xảy ra phản ứng, đa phần là không muốn… nhẫn nại cho qua.
Huống hồ gì với loại người thiếu định lực như Tiếu Lang, không có tâm tính cấm dục, người mình thích (?) lại ở kế bên cách một tầng màn tắm mỏng manh, lại còn đang tắm rửa (?)
Càng cảm thấy tâm viên ý mãn a!
Anh mình chắc là sẽ không có mấy ý nghĩ như mình lúc này, bất thình lình xộc qua hù cho mình nhảy dựng này kia… đi ha 囧!
Chỉ cần không phát ra âm thanh, chắc là không sao đâu ha…
Tiếu Lang mở vòi nước ở mức lớn nhất, đưa tay phủ lên phần phân thân vẫn còn ngây ngô của mình, bắt đầu xoa bóp.
Ác cảm tự mình an ủi, lại thêm khẩn trương lo sợ có thể bị Vương Mân phát hiện, khiến cho cảm giác của Tiếu Lang xông đến, mãnh liệt một cách dị thường.
Cậu tưởng tượng như đang nhìn thấy đối phương lỏa thể, hạnh phúc mà nheo lại ánh mắt, áp lực đè nén hô hấp hỗ loạn của mình, làm chuyện xấu mà từng tên nam sinh ở thời kỳ trưởng thành cơ hồ đều sẽ làm…
Đúng ngay lúc ấy, thanh âm của Vương Mân đột nhiên vang lên “Tắm tới đâu rồi?”
Tiếu Lang “…”