☆ ☆ ☆
Tiếu mẹ bị một loạt những hành động đầy vẻ thành thục chín chắn không thuộc về lứa tuổi thiếu niên của Vương Mân khiến cho kinh sợ, trong lòng cảm thấy tán thưởng đứa trẻ này, mà đồng thời, bà càng quan tâm hơn chuyện ba của Vương Mân có phải thực sự giúp được Tiếu Mông hay không.
Thái độ tự tin trong lời nói của Vương Mân khiến người nghe không cảm thấy có chút nghi ngờ, nhưng là trong nội tâm của Vương Mân, lại là có chút thất thường không thể xác định rõ được.
Theo lý mà nói, ba mình tuyệt đối sẽ hỗ trợ, dù gì cũng chỉ là nói đôi ba lời, không phải quá mức khó khăn. Nhưng bản thân mình từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lúc cãi lời ba tùy theo tâm ý thi vào Hoa Hải lần đó ra thì, hầu như chưa bao giờ từng nhờ vả hay cầu xin ông ấy điều gì, lần này đối với chuyện nhà Tiếu Lang, nếu như mình biểu hiện tỏ vẻ thật khẩn trương thật để ý chuyện này, có khi sẽ bị mấy lão hồ ly trong nhà hoài nghi… Nếu bị bọn họ nắm được nhược điểm, sau này muốn tự do liền khó khăn vô cùng.
Vương Mân nhíu mày lưỡng lự không chừng, tình cảnh này lọt vào trong mắt Tiếu Mông, lại bị hiểu thành Vương Mân đau lòng anh mình bị thương, chuẩn một bộ anh chàng si tình… Còn Tiếu Lang trì độn thì nằm úp trên giường bệnh, vẻ mặt cảm động, những khi mặt đối mặt với Vương Mân thì đầy mắt đều là tín nhiệm cùng ỷ lại.
Tiếu Mông nhìn xem mà cảm thấy tóc gáy dựng thẳng, càng lúc càng chắc chắn hơn về bí mật không thể nói của anh mình cùng Vương Mân mà mình vừa mới phát giác… Nhưng hiện tại, người không có quyền lên tiếng nhất lại là mình, thế nên Tiếu Mông chỉ có thể đứng yên ở đó, cúi đầu không lên tiếng.
Tình huống của Tiếu Lang không cần phải nằm viện, cũng không cần phải vào nước biển, chỉ cần bó thuốc thúc đẩy xương cốt nhanh chóng sinh trưởng lại, cùng với phối hợp tĩnh dưỡng, đúng hạn tái khám là được… Thế nên ngay đêm hôm đó, Tiếu Lang liền cắn răng chịu đau trở về nhà.
Đây là lần đầu tiên Vương Mân đến nhà Tiếu Lang, ấn trình độ cuộc sống của dân chúng C thị mà nói, điều kiện của gia đình Tiếu Lang không kém, coi như là trên mức khá giả. Một căn hộ chung cư hơn hai trăm mét vuông, phòng ở cùng với trang trí bên trong đều còn rất mới, bày biện gia cụ mặc dù không phải quý giá sang trọng như trong nhà mình vậy, nhưng là chỉnh chu gọn gàng đâu vào đấy.
Chỉ là trong phòng khách bừa bãi lộn xộn đến mức làm người ta nhìn thấy có chút sợ hãi, trên sàn nhà rơi đầy xác báo chí, khăn tay, hoa quả dập, remote bị đập vỡ ra nhiều mảnh, cả cái bàn trà thủy tinh làm Tiếu Lang bị thương cũng nằm kia.
Vương Mân lúc này mới sợ hãi nghĩ, nếu như bàn trà này làm bằng chất liệu gỗ lim giống bàn trà ở nhà mình, ném vào người Tiếu Lang một cái, phỏng chừng Tiểu Tiểu mạng nhỏ đều mất!
Tiếu Lang ngủ ở phòng ngủ của mình, Vương Mân cõng cậu vào phòng, Tiếu mẹ theo sau, lại tủ treo quần áo lôi ra chiếc mền lụa trải ở trên giường trước, sau đó mới để Tiếu Lang nằm xuống. Tiếu Lang oán giận nói “Trời nóng muốn chết còn bắt nằm úp trên chăn bông!”
“Lần này nằm úp là phải nằm nguyên cả một tháng đấy, nằm trên chiếu con nhắm mình chịu nổi không!?” Dù sao vẫn là người làm mẹ cẩn thận, Tiếu mẹ nói “Nếu thấy nóng thì mở điều hòa, lót chăn tơ ở dưới, có nằm sấp cũng thoải mái hơn.”
Vương Mân đặt Tiếu Lang xuống dưới, lập tức nghe thấy tiếng kêu đau thảm thiết của người nào đó, Vương Mân nhíu mày hỏi “Sao vậy? Đau lắm sao?” Tiếu Lang nhíu chặt mi đầu bĩu môi, điều chỉnh tư thế rồi mới nằm úp người xuống.
Sắp xếp chỗ nằm cho Tiếu Lang xong rồi, Tiếu mẹ mới an bài chỗ ngủ cho Vương Mân. Trong nhà chỉ có ba cái phòng ngủ, phòng của Tiếu Lang vẫn luôn để làm phòng cho khách, hiện tại người bị thương coi như là lớn nhất, độc chiếm cả cái giường, nhưng nếu để cho vị “khách” này ngủ chung phòng với Tiếu mông, có vẻ không được ổn lắm.
Tiếu Lang cố gắng nhúc nhích thân thể nhíchi sang một bên, miệng nói “Ngủ với con ngủ với con, giường của con lớn!”
Tiếu mẹ đang định mở miệng phản đối, đã nghe Vương Mân mở miệng chỉ trích trước cả mình “Đừng động đậy, bị thương còn không chịu an phận nữa!”
“…” Thân thể Tiếu Lang lập tức cứng đờ, không dám nhúc nhích nữa.
Vương Mân nghiêm túc nói “Ngủ chung lỡ đụng vào vết thương làm đau thì sao? Vậy đi, để lát tối tớ đón xe trở lại trường.”
“Không được, không được đi!” Tiếu Lang vội la lên.
Tiếu mẹ cũng mở miệng ngăn cản “Đã trễ thế này rồi, vẫn là ở lại nhà của chúng ta ngủ một đêm đi!”
Tiếu Mông thu được ánh mắt của mẹ mình, hiểu ý lập tức nói “Mân ca nếu không chê thì tạm ngủ chung với em một bữa đi.”
Vương Mân gật đầu “Cũng được, vậy làm phiền.”
Tiếu Lang vui vẻ, khóe miệng cong cong hướng về phía Vương Mân nháy mắt ra hiệu.
Tiếu mẹ đi chuẩn bị bàn chải đánh răng mới cùng khăn mặt mới cho Vương Mân, sau đó lại bận rộn xoay người đi thu dọn tàn cục ở phòng khách, cảnh tượng trong nhà lúc nãy khiến con trai lớn đánh mất mặt mũi trước bạn học mình, mà bản thân bà cũng rất khó chịu.
Tiếu Mông cũng định phụ giúp mẹ quét dọn, nhưng lại bị Tiếu mẹ trừng mắt liếc một cái nói “Dẫn bạn của anh con về phòng đi, tâm sự với người ta một chút, nhìn người ta đi, lớn hơn con có bao nhiêu đâu mà đã hiểu chuyện như vậy, học người ta một chút!”
☆ ☆ ☆
Vương Mân tắm sơ một chút, mặc vào áo ngủ của Tiếu Lang, kích cỡ hơi nhỏ chút, Tiếu Mông bèn lục tìm trong tủ một cái áo thun đưa cho Vương Mân đổi, Vương Mân không thèm để ý ngay tại trước mặt Tiếu Mông cởi áo ra thay, để lộ cơ bụng cùng cánh tay rắn chắc.
Vương Mân cao hơn Tiếu Mông cũng không nhiều lắm, cho nên lần này áo coi như vừa vặn.
Thay áo xong, Vương Mân bước đến trước tủ sách của Tiếu Mông nhìn một chút, Tiếu Mông hỏi “Nghe nhạc không?” vừa hỏi, vừa tự quyết định lấy một cái đĩa CD hòa tấu dương cầm bỏ vào máy nghe nhạc.
Vương Mân “CD của em nhiều thật nhỉ, toàn là bản gốc sao?”
Tiếu Mông “ừ” một tiếng, ngữ điệu có vẻ đầy kiêu ngạo, nhưng trả lời xong rồi, nháy mắt vẻ mặt lại trở nên suy sụp.
Cậu nhớ đến khoảng thời gian ngắn ngủi bản thân phải ở trong căn phòng ký túc xấ cũ nát dành cho học sinh kia, thứ gì cũng không có… Lúc quyết định bỏ đi, không hề có chút cảm giác những thứ như CD sách vở này có trọng yếu, quý giá với mình bao nhiêu, nhưng hiện tại mất rồi lại có trở về, mới giật mình phát giác hóa ra bản thân vô cùng “giàu có”.
Phải rồi, sở hữu hết thảy những thứ này đều là ba mẹ cho mình, là gia đình này cho mình… Dẫu cho trong lòng luôn biết rõ như vậy, lại vẫn cứ quật cường không chịu cúi đầu, nên mới gây ra cảnh ngộ giờ phút này.
Vương Mân quét mắt nhìn ngắm bài trí trong phòng : máy CD Sony, loa nghe Matsushita, dương cầm Hương Sơn, thiết bị âm nhạc coi như đầy đủ… Trên giá sách còn có một hàng cầm phổ cùng tập tranh được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng… Ở niên đại này mà nói, cầm phổ cùng tập tranh đều là những loại sách đắt tiền.
Ngoại trừ những thứ đó ra, trong phòng còn đặt máy vi tính, bóng rổ, vợt đánh tennis, bảng phóng phi tiêu, những món đang lưu hành trong giới thiếu niên đương thời.
Tiếu Mông thật sự có một gia đình với hoàn cảnh điều kiện khiến tất cả những thiếu niên khác phải hâm mộ, đố kị…
Đối lập với Tiếu Mông, Tiếu Lang đơn giản hơn rất nhiều, hay cũng có thể nói ở phương diện này, ý thức cái tôi của cậu ấy phi thường khiếm khuyết, vô luận dù là ở trường học hay ở trong nhà, đều không có một lãnh địa tư nhân thuộc riêng về bản thân mình… Có đôi khi, người giống như Tiếu Lang vậy lại càng có thể dễ dàng thích ứng với mọi loại hoàn cảnh hơn, là một người mà bất luận ở nơi nào đều có thể nhanh chóng dung nhập vào quần thể.
Vừa nghĩ đến Tiếu Lang đã bị mình kéo gia nhập vào lãnh địa của chính mình, trở thành vật sở hữu của mình, Vương Mân cảm thấy vô cùng cao hứng.
Tiếu Mông rất tự giác nhường một bên giường mà anh hai mình thường ngủ cho Vương Mân, nếu như đổi ngược lại là ở chỗ khác, người khác, mà bảo Vương Mân cùng một nam sinh xa lạ ngủ chung giường, cậu tuyệt đối sẽ không ngủ được, cũng không bao giờ đồng ý. Nhưng chỗ này lại có mùi của Tiểu Tiểu, gối nằm, chăn mền đều là những thứ Tiểu Tiểu từng dùng qua, tưởng tượng như vậy, Vương Mân cũng thấy có chút hưng phấn.
Tiếu Mông điều chỉnh máy CD phát nhạc thiết trí thành loại hình giấc ngủ, nằm trên giường, nói “Tắt đèn.”
“Ừ.” Vương Mân là một người im lặng, Tiếu Mông cũng không giống với anh hai mình thích ồn ào huyên náo, vì thế hai người im lặng ở cạnh nhau liền khiến không khí lâm vào trầm mặc, vừa nghe nhạc vừa tự mính uy nghĩ…
Vương Mân thì ảo tưởng, sau này sẽ có một căn nhà nhỏ thuộc về mình và Tiểu Tiểu, hai người sẽ sinh hoạt bên nhau, giống như hai cốc nước được rót vào cùng một chiếc bồn, hết thảy những chi tiết vụn vặt trong cuộc sống đều sẽ thẩm thấu vào lẫn nhau, không hề phân biệt là của anh hay của em.
Còn Tiếu Mông lại suy nghĩ đến tiền đồ của mình, đến ngày mai đầy thảm đạm, đến một đống tàn cục đang đợi mình thu thập, suy nghĩ vấn đề này trong chốc lát lại chuyển sang rối rắm vấn đề quỷ dị trong quan hệ giữa anh mình và Vương Mân.
Cậu trở người qua lại, không tài nào ngủ được, Vương Mân cũng không để ý cho lắm, vốn dĩ cậu không phải là loại người sẽ chủ động chào hỏi hay bắt chuyện với người khác, càng không có thói quen tâm sự với người khác.
Cuối cùng vẫn là Tiếu Mông không nhịn được mở miệng trước “Mân ca, ngủ chưa?”
☆ ☆ ☆
Vương Mân vốn định giả vờ như đã ngủ, cậu cảm thấy mình có chút uể oải cả người, hơn nữa đối với Tiếu Mông, trong lòng vẫn là có chút ẩn ẩn tức giận… Đều là bởi thằng nhóc này hại Tiếu Lang thành như vậy.
Biểu hiện khi tức giận của Vương Mân chính là không thèm để ý tới người nọ, nhưng câu nói tiếp theo của Tiếu Mông lại khiến cho cậu không thể không bắt mình tỉnh táo lại, thậm chí còn có chút kinh hoảng.
“Anh với anh hai em, là cái loại quan hệ kia sao?” Tiếu Mông hỏi.
“…”
“Cứ cảm giác, hai người giống như người yêu vậy.”
Vương Mân cố ra vẻ trấn định nói “Sao lại nói vậy?”
Tiếu Mông nói “Ánh mắt, ngữ khí, đều có chút bất thường, em nhìn ra được.”
Không sai, anh mình với Vương Mân tuyệt đối có vấn đề! Tiếu Mông đột nhiên nghĩ đến một loạt hết thảy những chi tiết, từ hồi dịp mừng năm mới anh mình gọi điện thoại cho Vương Mân, sau lại dùng QQ tán gẫu, đến biểu tình mỗi lần anh mình nhắc tới Vương Mân…
Vương Mân trầm mặc một thoáng, mới hỏi “Em thấy thế nào?”
Vốn dĩ chỉ là muốn hỏi Vương Mân để xác định thực hư, lại không ngờ bị Vương Mân đánh ngược lại một cú, Tiếu Mông có chút ngốc lăng : thấy thế nào? Còn có thể thấy thế nào? Hai nam sinh mà yêu nhau là không bình thường!
Việc hoài nghi nhận ra quan hệ của bọn họ thực sự không khó, bởi vì Tiếu Mông biết cái gì gọi là đồng tính luyến ái. Lúc Tiếu Mông học năm hai sơ trung, khoảng thời điểm cuối học kỳ, trong trường Nhất Trung từng xảy ra một vụ ồn ào về chuyện của một đôi nam đồng tính luyến ái. Nghe nói hai nam sinh kia ở trong trường học hôn nhau bị chủ nhiệm bắt gặp, sau đó đủ các loại nhân chứng vật chứng được liệt ra, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, ai ai cũng xôn xao nghe ngóng tám chuyện, cứ như là thấy chuyện rành rành tận mắt, bắt gặp tận nơi vậy… Sau hai nam sinh nọ một người bị buộc phải chuyển trường, người còn lại thì tạm nghỉ học một tháng, về sau trở lại trường học không được bao lâu, cũng không chịu nổi lời đồn phải chuyển trường.
Sự kiện lần đó cơ hồ phổ cập cho tất cả các học sinh toàn trường Nhất Trung về cái từ đồng tính luyến ái này, hơn nữa thời điểm đó cũng có một thời gian đồn đãi những tin tức lá cải của một minh tinh Hong Kong là “đồng tính luyến ái” ồn ào huyên náo trên khắp tất cả các tờ báo, cũng làm cho Tiếu Mông đối với từ này càng thêm quen thuộc.
“…Hai người thật sự là đồng tính luyến ái?” Thực sự không ngờ, loại chuyện này cư nhiên lại phát sinh trên người của thân nhân mình! Nếu anh hai cùng Vương Mân thật sự là cái loại quan hệ này, vậy phải làm sao bây giờ!?
Vương Mân nói “Nếu như chúng ta thật là, em nghĩ như thế nào?”
“…” Nếu là người khác, Tiếu Mông nhất định sẽ cảm thấy rất ghê tởm, nhưng kia là anh ruột của mình… cũng… không có cảm giác gì mấy, anh hai mình rất bình thường a.
Nếu anh hai thật sự là đồng tính luyến ái, vậy mình phải làm cái gì bây giờ? Nói cho ba mẹ biết sao?
Bình thường bản thân luôn phản cảm chuyện anh hai cái gì cũng đi nói lại cho mẹ nghe, hơn nữa, mình tuyệt đối sẽ không bán đứng bí mật của anh hai mình! Huống hồ gì dựa theo tình huống thân thể kiểu như anh hai mình, vạn nhất ba mẹ biết được chân tướng, gia đình này liền thật sự biến thành “Ngươi không chết thì ta chết”!
Tiếu Mông phát giác, thế giới quan của mình trong nháy mắt bị bóp méo hoàn toàn triệt để!
“Hai người như vậy là không bình thường…” Tiếu Mông bối rối nói.
Trái tim của Vương Mân đập đến điên cuồng, mồ hôi lạnh cũng chảy ròng.
“Ừ.” Đến lúc này, giấu diếm cũng không còn ý nghĩa gì, Vương Mân thừa nhận nói “Ở trong mắt người ngoài nhìn vào, chuyện này quả thực không bình thường, nhưng thích là không có sai… Anh thích anh hai của em, muốn cùng cậu ấy ở bên nhau cả đời.”
Tiếu Mông lập tức hỏi lại “Vậy còn anh hai?”
“Cậu ấy cũng thích anh.” Vương Mân nói “Cậu ấy suy nghĩ có phần đơn giản, có lẽ vẫn chưa ý thức được con đường này khó đi dến cỡ nào, cậu ấy chỉ đơn thuần là chấp nhất theo anh thôi.”
Tiếu Mông “…”
“Nếu em ủng hộ thì tốt, còn nếu em phản đối…” Vương Mân hạ giọng nói “Vì cậu ấy, anh sẽ tạm thời rời khỏi cậu ấy, anh không muốn cậu ấy phải chịu bất cứ thương tổn nào, bất quá, chắc chắn sẽ có lúc anh trở lại mang cậu ấy rời đi.”
Trong tiếng nói đầy trầm ổn từ tính lạị lộ ra một loại khí phách khiến người khác không thể xem nhẹ, chỉ một acua nói vô cùng đơn giản lại ẩn chứa một loại chấp nhấn kiên trì không lùi bước, khiến cho Tiếu Mông cảm thấy rung động… Loại khí thế này làm cho cậu vừa kính sợ, lại giống như sinh ra một loại ảo giác “dù cho mình có phản đối cũng không thay đổi được cái gì”.
Tiếu Mông có phần bất an hỏi “Hai người định làm như thế nào?” Mang đi? Vương Mân muốn mang anh hai mình đi đâu chứ?
Vương Mân “Anh sẽ ở bên cạnh cùng cậu ấy thi vào đại học, cậu ấy thi vào trường nào, anh liền vào trường đó, có lẽ hai chúng ta sẽ đi đến tỉnh khác làm việc, định cư, hoặc là xuất ngoại, đi đâu cũng được, anh vẫn sẽ ở bên cậu ấy.” Kỳ thật là muốn nói để Tiểu Tiểu ở bên cạnh mình, nhưng mà dù gì cũng đang ở trướng mặt Tiếu Mông, Vương Mân chỉ có thể nói như vậy— nhiều ít gì đây cũng là em trai ruột của vợ mình, nếu không dỗ cho tốt, sau này sẽ có phiền toái a…
“Như vậy sao…” Tiếu Mông hốt hoảng nói “Không kết hôn sao?”
Vương Mân “Nếu là ở trong nước, tất nhiên không thể kết hôn.”
Tiếu Mông nói “Ý em là, hai người không cưới vợ sao?”
Vương Mân khẽ cười một tiếng, nói “Chắc chắn rồi, anh và cậu ấy như vậy, về sau có thể xem như là… vợ chồng rồi.”
Tiếu Mông “…” Ai vợ ai chồng? Có vẻ như, vô luận là nhìn từ góc độ nào, “vợ” chỉ có thể là anh mình… 囧
“Vậy phía ba mẹ bên này làm sao bây giờ? Hai người họ là người cổ hủ truyền thống như vậy, không có khả năng đồng ý cho hai người!” Ở trong lòng họ, anh hai mình là đứa con trai tốt về mọi mặt, nếu như thật là quyết định ở bên Vương Mân, vậy cũng tương đương xóa sạch toàn bộ ưu điểm của anh ấy rồi.
Tiếu Mông không biết, trong lúc bất tri bất giác, tâm tình của chính mình đã bắt đầu chuyển biến, nguyên bản là đối với Tiếu Lang hơi hơi có chút hâm mộ, đến hiện tại bỗng dưng mạc danh kỳ diệu lại biến thành đồng tình, giống như là trong lúc ngẫu nhiên biết được tên họa sĩ khiến mình ghen tị bấy lâu nay bộ dạng xấu vô cùng, hoặc là một tên thành tích so với mình lúc nào cũng giỏi hơn kỳ thật mỗi ngày đều phải học đến hừng đông gà gáy, khổ không tả được, hay là một vị danh nhân nào đó cùng nghề với mình lớn hơn mình vài tuổi lại còn mắc phải bệnh nan y không thể cứu chữa được…
Thế cho nên bản thân liền cảm thấy thật vui vẻ, cảm thấy như vậy mới là lẽ thường thôi, một người không có khả năng được ai ai cũng yêu mến, càng không thể không có khuyết điểm, bằng không thì tới lúc “qua đời” cũng là một loại khuyết điểm khiến người ta phải đồng tình.
Loại tâm lý này thật sự rất kỳ quái, nhưng sự tồn tại của nó lại phổ biến vô cùng, bởi vì phàm là người ai ai cũng đều muốn tìm một cái cân bằng, nhân tiện trăm phương nghìn kế giở thủ đoạn bôi đen hoặc moi móc, như muốn cầu lấy khuây khỏa cho tâm lý.
Lúc này, biết được anh hai mình, người mà từ nhỏ tới lớn luôn được chỉ định như một tâm gương hoàn mỹ cho mình noi theo là một đồng tính luyến ái, Tiếu Lang chợt thấy cân bằng đến cả người trở nên bối rối, chỉ số cân bằng vượt quá mức thông thường, cho nên mới nảy sinh một loại tâm lý mâu thuẫn, đối với anh hai biểu lộ nội tâm bối rối, đồng tình, tiếc hận lại có chút vui sướng khi người khác gặp họa…
Huống hồ gì, sau khi được Tiếu Lang chắn thay mình một cú mà bị thương, tâm lý áy náy lại hối hận vẫn luôn quan quẩn trong đầu Tiếu Mông, ý niệm phải đối tốt với anh mình hơn giống như đâm gốc rễ trong đầu vậy, vô luận bắt Tiếu Mông làm gì đi nữa, cậu cũng đều đồng ý, mà lúc này cơ hội đó lại xuất hiện trước mắt, đương nhiên Tiếu Mông sẽ đứng ở phía anh mình rồi!
“Em sẽ giúp hai người giữ bí mật,” Tiếu Mông tỏ thái độ nói “Em ủng hộ hai người.”
Vương Mân ngẩn cả người, không ngờ là nhanh như vậy đã vượt qua được ải này, coi bộ năng lực thừa nhận của Tiếu Mông không tệ! Được rồi, xem như nể tình thái độ ủng hộ mình và Tiểu Tiểu, giúp thằng nhóc này một phen đi vậy!
“Cảm ơn, anh cũng sẽ đối xử với em như em trai của mình…”
Sến súa một hồi xong, Vương Mân chuyển sang chuyện khác “Em còn muốn học về hội họa không?”
Tiếu Mông trầm mặc một lúc, nói “Hiện tại không muốn, về sau không biết.”
“Dù cho bây giờ em tiếp tục học lên cao trung, cũng không phải không có khả năng.” Vương Mân đột nhiên nói.
Tiếu Mông “?”
Vương Mân “Đại học có rất nhiều chuyên nghiệp tương quan đến mỹ thuật, ví dụ như thiết kế công nghiệp, thiết kế tàu thuyền, thiết ké kiến trúc… những chuyên nghiệp này đều có liên quan đến hội họa, nếu như em muốn đi theo con đường thuần nghệ thuật, ba năm cao trung đừng nên gián đoạn việc tập vẽ, tự mình cân nhắc cân lượng thời gian giữa việc học tập cùng tập vẽ, đến lúc đó vẫn có thể thi vào đại học mỹ thuật.”
Tiếu Mông bất đắc dĩ nói “Ba mẹ sẽ không đồng ý.”
Vương Mân cười nói “Ba mẹ của em sẽ đồng ý để anh và Tiếu Lang quen nhau sao? Đồng ý hay không đồng ý lại có ý nghĩa thế nào chứ? Loại chuyện bỏ nhà trốn đi này em cũng dám làm, nói đến cùng, em vẫn sẽ có lúc nghỗ nghịch bọn họ đúng không?”
Tiếu Mông im lặng.
Vương Mân nói “Có một số việc cần phải câu thông với nhau, không cần một lần vấp phải trắc trở đã cảm thấy vô vọng, từ từ rồi cũng sẽ đến, hai người họ dù gì cũng là ba mẹ em, hội họa so ra vẫn tốt hơn là phỏng hỏa phạm tội hay nghiện ngập, vì cớ gì mà cấm đoán không cho phép? Nếu thái độ của em nhẹ nhàng đi một chút, kiên nhẫn mài mòn họ từng chút từng chút một, dù cho họ không ủng hộ, cũng sẽ ngầm cam chịu lựa chọn của em.”
Những lời Vương Mân nói, hoàn toàn là đúc kết từ những việc mình từng trải qua, sống trong cái loại hoàn cảnh áp lực vô cùng lớn như nhà của Vương Mân, nếu cứ cố chấp dùng cứng đầu đối nghịch với trưởng bối, thì đến cuối cùng cũng sẽ không được chút ưu đãi nào.