Chương
“Haha…”
“Cũng nghỉ ngờ lắm “Có vài tuần nó không lên công ty, tôi còn tưởng là chắn rồi, ai ngờ mấy ngày nay lại lên tiếp rồi”
“Ừm, con nhỏ này cũng đáo để, chắc cũng muốn ngồi vào cái ghế đó lắm rồi, có khi bây giờ nó cũng chẳng muốn chồng nó tỉnh lại đầu”
“Cho nên chúng ta bây giờ phải ra một đòn quyết định, cho nó khiếp sợ, khỏi tơ vương đến cái ghế tổng giám đốc đó nữa, nó tưởng cái ghế đó ai muốn ngồi thì ngồi chắc.”
“Chú út, nãy giờ chú ngồi im lặng vậy, chú có chủ ý gì không?”
“Nãy giờ nghe mọi người nói, tôi cũng rất đồng ý với mọi người, nếu anh Thông không muốn để chúng ta tiếp quản Thiên Hạ, vậy chỉ bằng lần này chúng ta rứt dép ra đi thôi, đường nào ở lại cũng có giá trị gì đâu, lại ăn rồi phải nghe mấy đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch chỉ tay năm ngón”
“Đúng vậy, lần họp thường niên sắp tới chúng ta đồng loạt lên tiếng rút lui, chắc chấn cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của đám ông giả kia, lúc đó đổ xem con nhỏ đó có còn vênh cái mặt lên được nữa không cũng muốn nhìn xem cái mặt méo mó của con nhỏ đó như thế nào.”
‘Vương Đình Quân vừa nghe vừa nhìn chằm chằm lên màn hình máy tính, miệng câu lên, cũng không nhìn ra tâm tư gi, lời nói của mấy người họ hàng cứ lặp đi lặp lại trong đầu của anh như thể câu thần chú nào đó.
Muốn đi thì cứ đi thôi, để anh xem, bỌn hỌ hàng rác rười này rời khỏi Thiên Hạ thì lấy gì mà ăn.
Anh tháo tai nghe ra đưa cho anh bạn kỹ sư đang ngồi bên cạnh rồi ngẩng mặt, dựa lưng ra phía sau thở một hơi.
“Cậu tính sao?” Thanh Phong hỏi.
Họ muốn đi thì tôi sẽ mở cửa mời họ.
“Thiếu vốn thì nói tôi” Thanh Phong không ngần ngại nói Thấy chưa, bạn bè người ta còn giang tay giúp đỡ nhau như vậy, còn họ hàng thì sao chứ?
“Không sao, lúc tôi cần, cậu cũng không thoát được đầu” Anh nói.
Thanh Phong trêu ghẹo: “Nhớ chia hoa hồng nhiều một chút”
“Cậu thiếu chút tiền đó sao!”
“Không thiếu nhưng có thêm tôi cũng không chê nha, hoặc là cậu cho tôi một đứa nhóc làm con nuôi cũng được, tôi rất thích hai đứa nhóc nhà cậu, dù sao cậu cũng sắp có đứa nhóc khác mà.”
“Không đùa với cậu nữa, gửi đoạn ghi âm vào máy cho tôi, tôi đi trước đây” Vương Đình Quân nói xong thì mở cửa xe bưƯỚc xuỐng.
Ngay lập tức Thanh Phong kêu lên: “Này, cậu không tính trả công cho tôi à?”
“Hôm nào tôi sẽ nấu cho cậu một bữa ăn ngon, được không?”
“Được thôi.”
Hiếm khi mới được Vương Đình Quân nấu cho ăn, tiếc gì mà không đồng ý chứ, phải biết anh chỉ nấu cho.
Mai ăn thôi, còn những người bạn như anh ta chỉ được đi ăn kế.
Bạn bè gì đâu mả keo kiệt!
Hôm sau Mai lên công ty cùng với Vương Đình Trường, hai người đang đi bộ thong dong Ở sảnh tầng, trệt thì gặp phải Lê Văn Sơn cũng đang đi vào.
“Chảo chú”” Mai cúi đầu chào hỏi như bình thường.
“Chào tổng giám đốc tạm thời, và phó tổng” Ông ta cũng lên tiếng, giỌng nói rất ma mai.
‘Chú đến đây có chuyện gì vậy ạ?” Mai hỏi.
‘Ồ bây giờ tôi làm gì cũng phải báo cáo với cháu dâu âm Theo quy tắc thì chú không có phận sự gì Ở trong công ty nữa thì không được phép vào đây: Mai thẳng thừng nói.