Chương
“Vân Hạ,ai chỉ cho con cái trò đánh người vậy hả?”
bà Thảo không ngờ con gái bà bình thường như vậy lại có thể ra ngoài đi đánh người, đạo đức của một nhà giáo không muốn chuyện này xảy ra.
Mẹ là cô giáo, con lại đi đánh người ta?
“Cái này… chỉ….chỉ là hiểu lầm thôi ạ:”Vân Hạ lắp bắp nói.
Vương Đình Quân hỏi: “Là cái hôm mà Ở trong nhà em cũng đeo kính râm đó sao?
Rồi xong!
Tại sao mẹ lại biết chuyện này được chứ?
Chuyện xấu hổ như thế mà đi khoe cho cả thiên hạ biết mới vừa lòng, đúng là bà mẹ tốt, bà mẹ có tâm thật sựt Mặt Vương Đình Trường xấu hổ đỏ ứng lên.
Lúc anh ta nhìn sang Thiên Từ để cầu cứu thì nhận được ánh mắt khinh bỉ của đứa cháu, ôi, cầu cứu sai người rồi.
Thiên Từ nghĩ: Chú thật là mất mặt, còn để cho gái đánh thâm mắt mới chịu!
Bà Hương nhìn thấy sự quẫn bách của con trai thì vui vẻ trong lòng, cũng may lần này nó chọn đúng người lầm vợ, lại còn tìm được bạn thân của bà, coi như cũng có chút công lao.
Nghĩ lại hôm đó,Vương Đình Trường về khá khuya, cả nhà đã tắt đèn đi ngủ rồi, nên anh ta cứ tưởng không ai biết, lấy hòm thuốc ra, ngồi ở phòng khách tự xử lý vết thương. Bà Hương tình cờ đi uống nước thấy được, nói gì thì nói, con trai của bà, bà thích đánh thích mắng thì kệ bà, chứ người khác thì không được quyền như vậy.
Ngày hôm sau đó, bà kêu người điều tra có chuyện gì, mới thấy được đoạn video lấy từ camera thang máy của chung cư chỗ Vương Đình Quân ở, thấy đứa con trai của mình bị một đứa con gái đánh không phản kháng được, bà cười ha hả cả ngày. Không ngờ lực tay của cô gái này lại khỏe như vậy, mãi sau này mới biết cô là người luyện tập boxing thường xuyên, tính ra ăn cú đấm đó cũng không hồ nhẹ nha!
Từ đó bả cũng nhớ mặt cô gái này, chắc chắn oan gia ngõ hẹp sẽ về bên nhau, đúng như dự đoán, hai người đã thành một cặp sau đó không lâu.
Bây giờ cô gái đó lại là con gái của bạn thân lưu lạc bao nhiêu năm của bà, mọi thứ cứ như tình cờ mà cũng có thể là sự sắp đặt của số phận vậy.
Ngày hôm đó, bữa ăn diễn ra sôi nổi, sau khi ăn xong, bà Hương nhất quyết kéo bà Thảo đi spa, rồi hai người cùng nói chuyện, ăn uống đến khuya thì hai bả chui vào khách sạn nghỉ tạm, không thèm về nhà, để lại mấy ba con bơ vơ như vậy. Quá đáng hơn là tối đến chỉ nhắn một tin là “Hôm nay em ngủ Ở khách sạn với Thảo” cho ông Thông, cũng không hề gọi điện nói một câu cho rõ ràng gì cả, già cái đầu rồi còn mê chơi dễ sợ.
Đầu tuần sau đó, Mai vẫn tiếp tục chủ trì cuộc họp thường niên với hội đồng quản trị, tình hình của công ty vẫn như vậy, một số dự án đã có vốn hoạt động, Mai ưu tiên những dự án trọng điểm trước, mọi người dù có lo lắng cho kinh nghiệm non trẻ của cô nhưng vẫn nhìn nhận ra sự cố gắng của người phụ nữ này.
Gần hết cuộc họp, lần lượt những cô chú họ hàng còn lại của Vương Đình Quân là Vương Đình Tuệ,Vương Thị Kim Thanh,Vương Đình Tuấn và Vương Thế Hùng lần lượt xin từ chức và rút vốn.
Những cổ đông còn lại bản tán xôn xao, không hiểu chuyện gì đã xây ra,Vương Đình Tuệ thay mặt những, người còn lại lên tiếng: “Mặc dù là họ hàng nhưng trong việc làm ăn vẫn nên rõ ràng, chúng tôi không nhìn ra được sự phát triển của Thiên Hạ trong thời gian tới, vì vậy chúng tôi muốn dừng hợp tác “Chú chắc chắn rồi chị ‘” Mai chỉ tỉnh bơ hỏi một “Tất nhiên, chúng tôi đã suy nghĩ và trăn trở rất nhiều trước khi đưa ra quyết định này.”
“Được, mong mọi người sẽ có bước phát triển vượt bậc trong thời gian tới, mọi người có thể lên phòng tôi, luật sư sẽ làm việc với mọi ngư: Chưa chờ cô nói xong, mấy người đã cất bước rời đi.