Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Đình Trường mỉa mai:
“Cô Chi nói vậy là có ý gì? Bây giờ người không có quyền nói chuyện nhất là vợ chồng cô đấy, không phải chiều nay chú Sơn đã làm thủ tục rút vốn xong xuôi rồi à? Cô làm như vậy còn trắng trợn hơn cả kẻ cướp đó.”
“Trắng trợn hơn kẻ cướp là sao vậy chứ?” Thiên An đang ngồi trên đùi của Vương Đình Trường ngước đầu lên hỏi.
“À, giống như kiểu đồ chơi của cháu mà bạn cháu đòi lấy như hôm bữa cháu nhận được huy chương vàng, sau đó có một bạn đến giật của cháu ấy”Vương Đình Trường giải thích cho Thiên An mà cũng đang nói cho những người ngồi ở đây nghe vậy.
“Vậy sao? Thật là hư hỏng” Cô nhóc Thiên An hồn nhiên nói.
“Đúng vậy, như vậy là rất hư”.
Suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, cô bé cứ hồn nhiên nói như vậy làm những người lớn xung quanh cũng bị chột dạ..
Mai thầm cho em chồng một like, cái giọng nói thiếu đòn của Vương Đình Trường đặt trong hoàn cảnh này sao mà nó đã đời gì đầu ả..
“Cháu … Sao cháu có thể nói người lớn như vậy hả?” Kim Chi tức giận nói.
“Sao nào, cổ thẹn quá hóa giận à? Ngay lúc công ty gặp khó khăn, chị dâu không quản ngại khó khăn áp lực làm việc, mọi người thì hay rồi, thân là họ hàng ruột thịt thì lại đâm một nhát sau lưng, thế mà bây giờ còn đến đây mà ngồi nói chuyện như đúng rồi vậy. Sau này đi ra đừng nói mấy người là họ hàng với cháu, ngại lắm ạ.”
Từ lúc sáng anh đã ngồi thu hết thái độ của những người này vào mắt, mặc dù chỉ có Lê Văn Sơn đi ra khỏi
phòng nhưng đó chỉ là một con chuột bạch thôi, họ đang ngồi chờ hôm nay sẽ như thế nào mới hành động tiếp.
Anh còn lạ gì mấy người này nữa! Bình thường có Vương Đình Quân nên mấy người này không dám thái độ gì, cũng không biết sau lưng đã làm ra những chuyện gì, chỉ là không dám đụng đến Thiên Hạ, mà Vương Đình Quân cơ bản là không thèm để vào mắt nên họ tưởng không ai biết, bây giờ anh trai nằm. xuống chưa biết sống chết thế nào đã muốn phản động rồi.
Vương Đình Trường nói mà Mai thật muốn cho một tràng pháo tay, nói hay lắm em trai!
Cô rất muốn cười một trang cho đã cái tức nhưng mà nghĩ ở đây còn nhiều người, làm như vậy hơi vô duyên nên thôi.
“Mày ….” Kim Chi tức sôi máu với cái thái độ của Vương Đình Trường nhưng không thể nói gì, bởi vì anh nói không sai chút nào.
Xem ra vị trí của đứa con dâu này không phải là dạng vừa!
Hôm tết gặp qua một lần, chỉ thấy cô phụ giúp bà Hương nấu ăn, dọn dẹp, không thấy cô nói năng gì nên những người này cũng không để ý đến sự tồn tại của cô. Ai ngờ Vương Đình Quân ngã bệnh một cái, những người này tụ lại để bàn bạc xem tiếp theo nên như thế nào, cô lại đứng lên quản lý Thiên Hạ chứ.
Xem ra những người này đã khinh thường có quá rồi.
Nghĩ vậy bà ta cho Mai một ánh mắt như lửa điện, nhưng cô làm gì còn sợ nữa, có ba mẹ chồng và em chồng hậu thuẫn rồi.
“Được rồi, bây giờ tình hình công ty đang rất rối loạn, tôi rất mong các cô các chú cùng nỗ lực giúp hai đứa nhỏ một tay, còn đối với những người không sẵn lòng thì có thể ra đi, tôi không có ý kiến” Ông Thông tổng kết, quả thật ông rất ngại với con dâu và vợ, dù sao đó cũng là họ hàng của ông, những lúc thịnh vượng thì đến nịnh nọt, còn lúc gặp chuyện thì quay đít bỏ đi, thứ anh em họ hàng gì không biết nữa.
Bà Hương từ nãy giờ không nói một câu nào, bà chỉ ngồi yên lặng lắng nghe và xem thái độ của những người được gọi là họ hàng này. Bà không tiện nói vì đó là họ hàng của chồng, vẫn là nên để cho chồng tự giải quyết, bà không muốn làm chồng quá khó xử. Đó chính là sự khéo léo của một người vợ hiện đại, biết tiến biết lùi, làm hậu thuẫn vững chắc cho chồng.
Mấy người họ hàng nghe nói vậy thì muối mặt, không nói được gì nữa, đành phải ra về.
Đợi đám họ hàng về hết rồi, chỉ còn những người trong nhà, ông Thông VỖ vai Mai nói:
“Con làm rất tốt!”
“Cảm ơn ba đã động viên con, chỉ sợ con và chú Trường phá hoại cái cơ nghiệp ba mẹ và chồng con đã
gây dựng bao lâu nay thôi.”