Chương
“Quan điểm của tôi khác quan điểm của ông, con tôi sử dụng tài năng mới giành được tấm huy chương, không phải ai muốn lấy thì lấy, trừ khi con bé đồng ý cho thì tôi sẽ không can thiệp, bởi vì đó là công sức của con bé đổi lấy.”
“Hừ, con cái cũng bị ảnh hưởng từ ba mẹ, ba mẹ ích kỷ như thế thì sao con trẻ có thể phát triển tốt được, chỉ làm liên lụy đến xã hội mà thôi” Ông hiệu trưởng nghe Mai nói như vậy thì không đồng tình, ngược lại còn nói rất nặng lời, giọng nói rất hậm hực.
Ngay lúc này Vương Đình Quân đi từ trong sân đi ra, nghe được câu nói này của hiệu trưởng, lại nhìn về nghe được câu nói này của hiệu trưởng, lại nhìn về hướng Mai và Thiên An, thấy con gái sợ sệt đứng khép nép ở cạnh chân cô, đôi mắt ngấn lệ, đỏ hoe rất đáng thương.
Mới một chút đã ủy khuất rồi!
“Ai dám nói con gái tôi liên lụy đến xã hội vậy?” Anh lạnh giọng lên tiếng.
Mọi người đang xem náo nhiệt và cả những người trong cuộc đều hướng ánh mắt nơi có giọng nói phát ra.
‘Yương Đình Quân đầu tóc rũ rượi vì vừa vận động mạnh, bung xõa không ngay ngắn, trên má còn những hạt mồ hôi chảy dài, cần cỔ óng ánh vì ánh nắng mặt trời phản chiếu vào, trông không còn vẻ lịch lãm thường thấy trong bỘ vest kinh điển nữa, mà bây giỜ trông rất bụi nhưng quyến rũ đến kỳ lạ.
Hiệu trưởng thấy anh đi đến gần thì chột dạ, ông ta nhận ra người đàn ông này là ai, chính là nhân vật hô mưa gọi gió trong giới doanh nhân, người đàn ông thành đạt, gương mặt trẻ tiêu biểu toàn cầu, tổng giám đốc tập đoàn Thiên Hạ -Vương Đình Quân.
Ông ta cũng nghe nói Vương Đình Quân có một cặp song sinh học Ở ngôi trường này, trên tay anh đang dắt theo Thiên Từ, chẳng lẽ cô bé kia chính là con gái của bậc đế vương như anh?
Nếu vậy thì toang rồi!
“Anh là ai mà dám hỗn láo với hiệu trưởng như vậy hả?” Mẹ của bé Na vẫn chưa biết trời đất gì gắt gỏng với Vương Đình Quân.
Nhưng chưa đợi anh lên tiếng thì hiệu trưởng Bình đã quát lên: “lm miệng!”
Sau đó ông ta đi đến trước mặt Vương Đình Quân khúm núm chào hỏi: “Tổng giám đốc Quân, anh đến lúc nào mà tôi không biết để tiếp đón cho chu toàn?”
“Nếu tôi không đến thì có phải ông sẽ ÿ thế ức hiếp vợ con tôi không?” Vương Đình Quân bước đến bên cạnh Mai, sau đó nhẹ nhàng kéo Thiên An ra rồi bế cô bé lên.
Hiệu trưởng Bình há hốc mồm, chỉ nghe nói anh có hai đứa con song sinh, chứ chưa từng nghe nói anh có vợ, người phụ nữ xinh đẹp, khí chất ngời ngời này là vợ cửa anh sao?
Thiên An thấy ba mình đến thì khóc lớn lên “Huhu..
“Ba ơi, con sợ…”
“Con gái ngoan, đừng khóc nữa, ba xin lỗi, ba đến muộn”Vương Đình Quân dịu dàng nói với con gái, bà tay đặt sau lưng cô bé vỗ về.
Đứa con anh cưng như cưng trứng, vậy mà sẩy chân một cái lại bị người ta làm cho sợ sệt đến mức này, nghĩ thế anh cho người phụ nỮ kia và hiệu trưởng một ánh mắt hình viên đạn.
Người phụ nữ chanh chưa lúc nãy đột nhiên rùng mình, nếu anh hỌ cũng phải khép nép như vậy thì người đàn ông này khủng bố đến mức nào chứ, bà ta đột nhiên thấy mình đã thất thố rồi, không tìm quan hệ được thì thôi lại còn làm ảnh hưởng đến người khác nữa.
“Chúng ta về thôi ba, con không muốn Ở đây nữa …” Cô bé nhõng nhẽo.
“Được, nếu con không muốn chơi nữa thì chúng ta đi về'” Anh cưng chiều nói với con gái.
Hiệu trưởng bây giờ toát hết mồ hôi hột, ông ta chấp hai tay phía trước, đi đến cạnh Vương Đình Quân, cúi đầu nói “Anh Quân, là tôi có mắt như mù làm con gái anh sợ, tôi thành thật xin lỗi”