Thọ Hỉ lại lui tới Tô gia như những ngày trước kia, nhưng không lần nào “xảo ngộ” Thư Cẩn. Nín vài ngày, thật sự không nín được nữa, rốt cuộc tự mình chạy đến thư phòng của Tô đại thiếu gia, bất chấp hậu quả nguy hiểm khi quấy rầy công vụ của Lại bộ thị lang, thắc mắc: “Người kia đâu?”
Mới qua Trung thu đã không thấy thiếu niên xinh đẹp mà nguy hiểm kia, Lữ Thọ Hỉ thân là bằng hữu của gã, đương nhiên phải tò mò.
“Về rồi.” Tô Niệm Thanh không hề ngẩng đầu lên.
Công văn trên bàn còn cao hơn ngày xưa, lung lay như muốn đổ, khiến người ta nhìn vào phải kinh hãi.
Thọ Hỉ còn muốn hỏi chút nữa, mở miệng, cuối cùng lại nuốt trở về.
Tô Niệm Thanh bên cạnh có một ly trà đã không còn bốc khói, chén canh gà trên mặt đông thành một lớp mỡ, với cả một khay bánh táo tựa hồ đã cứng ngắc. Mấy thứ này đều là những thứ thường ngày hắn vẫn thích ăn nhưng hiện tại còn chưa động đến một chút, có thể thấy công vụ bận rộn chừng nào.
Hiện tại không phải lúc đàm luận chuyện nhi nữ tình trường.
Có lẽ Thư Cẩn chính vì thế này mới trở về, hoặc bản thân gã cũng có việc bận?
Thọ Hỉ lặng lẽ đặt nước trà, canh gà và bánh táo lên bàn trà, lại khẽ khàng lui ra ngoài.
Vừa mới quay người, trước mắt liền gặp phải tổng quản đang muốn vào phòng. Tổng quản kinh ngạc dùng miệng hỏi hắn mục đích đến đây, Thọ Hỉ chỉ chỉ người trong phòng, cũng hỏi không thành tiếng: gần đây đều bận bịu như vậy?
Tổng quản bất đắc dĩ gật đầu. Bận rộn đã nhiều ngày, dường như không có thời điểm kết thúc.
Thọ Hỉ nháy mắt mấy cái.
Vị Thị lang đại nhân rất hiếm khi thấy làm việc tích cực này sao lại bận rộn như thế? Hay triều đình đã nảy sinh đại sự gì?
Tò mò đến hỏi Tô Ánh Tử, người cũng bởi vì nhập đông điều hành mà bận tối mày tối mặt kia chỉ lạnh lùng nói: Tô Niệm Thanh nếu có thể cho ngươi xem hiểu được thì y sẽ không phải là Tô Niệm Thanh.
Kẻ tự chuốc lấy mất mặt là Thọ Hỉ chỉ có thể không truy vấn thêm nữa.
Nhưng về sau lại càng thêm kỳ quái.
Tô Niệm Thanh không bước khỏi kinh thành một bước. Mỗi ngày chỉ lui tới hoàng thành cùng Tô gia, thỉnh thoảng mới ra đường một chút, hoặc là đến chùa miếu gần đó khấn bái.
Mà thiếu niên cuồng vọng kia cũng không thấy quay lại.
Một tháng, hai tháng. Lá khô rụng sạch, tuyết trắng tan hết, hoa đào nở rồi lại tàn, thậm chí đã kết quả, rốt cuộc vẫn không thấy bóng dáng thiếu niên đâu. Tô Niệm Thanh giống như đã quên mất sự tồn tại của người này, công văn mỗi ngày vẫn nhiều đến mức gần như có thể chôn vùi cơ thể càng lúc càng gầy của hắn.
Thọ Hỉ dù thế nào cũng không nguyện tin rằng hai người lại đột nhiên chấm dứt như thế, kẻ không tin tà ma là hắn thậm chí còn ngồi dưới mái hiên phòng Tô Niệm Thanh giữa đêm khuya lạnh giá chỉ vì muốn nhìn thấy trong phòng đột nhiên có thêm một thân ảnh quen thuộc.
Kết quả là ngoại trừ đông lạnh sinh bệnh, dĩ nhiên chẳng có cái gì xảy ra.
Tô Ánh Tử sau khi hung tợn giáo huấn hắn một phen, rốt cuộc lộ ra một bí mật kinh thiên động địa.
Tô Niệm Thanh là ai? Thứ y đã coi trọng tuyệt đối sẽ không buông tay, mấy ngày nay bận rộn đương nhiên không phải chỉ vì tiểu Hoàng đế kia. Xem y gần đây nhúng tay vào công việc của Tô gia, dường như có ý muốn từ quan.
Nhưng y rốt cuộc đang tính toán cái gì, hai người đệ đệ bọn họ đều không rõ.
Thọ Hỉ đang cuộn mình trong ổ chăn chảy nước mũi cơ hồ trợn tròn cả hai mắt.
Từ quan? Trên đời này còn người thích hợp làm quan hơn Tô Niệm Thanh sao? Vì sao phải từ quan?!
Mới vừa dứt lời, trán lập tức trúng một đòn nghiêm trọng.
Niệm Thanh ca không phải tự mình muốn làm quan. Tô Ánh Tử lạnh lùng ném ra những lời này.
Hả? Thọ Hỉ đang quấn trong chăn bông chỉ ngẩn người, không thốt nên lời, từ miệng đối phương nghe được chuyện của Tô Niệm Thanh mà hắn không biết.
Hồi lâu mới mở miệng nói một câu: “… Hả?”
Nhưng thời gian vẫn phải trôi qua.
Chớp mắt lại đến mùa thu lá khô vàng úa.
Trong thời gian này, Tô gia có chuyện đại sự xảy ra. Chẳng qua là mọi người cũng không giật mình lắm.
Tô Niệm Thanh quả nhiên từ quan, tiểu Hoàng đế đương nhiên giữ lại, nhưng sau đó tấu chương Tô Niệm Thanh đưa tiểu Hoàng đế không biết viết cái gì, tiểu Hoàng đế khuôn mặt tươi cười giật giật, chấp nhận cho hắn từ quan.
Không làm quan cả người liền nhẹ tênh. Tô Niệm Thanh du ngoạn bên ngoài rất lâu mới trở lại Tô gia.
Lúc mọi người ở đây đều nghĩ Tô Niệm Thanh muốn quay về tiếp quản Tô gia, Tô đại thiếu gia lại tuyên bố, Tô gia vẫn do Tô tam thiếu gia phụ trách, ngoại trừ tiếp xúc với triều đình, những việc còn lại hắn đều không quan tâm.
Mà chính hắn thì mở Mỹ Nhân tiễn trang ngay tại kinh thành.
Đúng vậy, chính là “Mỹ Nhân tiễn trang”. Không có mỹ nhân nhưng có rất nhiều bạc trắng làm nền. Mỹ Nhân tiễn trang quy mô to lớn, ngay cả ở kinh thành cũng có thể ngạo thị quần hùng.
Đây mới là hứng thú thật sự của Tô Niệm Thanh. Tiếp xúc với bạc trắng sáng choang này chẳng biết sung sướng bao nhiêu, còn hơn là phải tiếp xúc với chúng quan văn đỏm dáng.
Mà Tô đại thiếu gia giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang đương nhiên không thể không công đem quan chức chắp tay nhượng lại. Bọn quan viên những năm gần đây Tô Niệm Thanh đề bạt trợ giúp cả trong tối lẫn ngoài sáng đại bộ phận đều trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của hắn, đến cả Lại bộ thượng thư cũng trở thành khách quen của Tô gia. Có những thứ này đệm lưng, Tô đại thiếu gia có thể không vui vẻ tiêu dao sao?
Thì ra Tô đại thiếu gia lúc trước bận bịu đều là vì việc này! Thọ Hỉ thật sự rất kính nể. Trước kia đã vô cùng kính ngưỡng Tô đại thiếu gia thần bí, hiện giờ nhìn thấy Mỹ Nhân tiễn trang nhà này nhanh chóng cướp lấy hào quang của tất cả tiễn trang trong kinh thành lại càng bội phục sát đất. Ban đầu chỉ gọi là “Niệm thanh ca” “Niệm thanh ca”, hiện giờ đã sửa thành “Đại ca” “Đại ca”, trực tiếp đem mình nhập vào lãnh địa của Tô gia. Loại thay đổi cấp tốc này làm Tô Ánh Tử nhìn vào hết sức ghen tị.
Mà “tẩu tẩu” của Thọ Hỉ thủy chung chưa hề quay lại.
Lại sắp đến Trung thu.
Lữ Thọ Hỉ nhìn hoa quế ngoài cửa sổ lục tục hé nụ, không khỏi thất thần. Tô Dạ vẫn là một kẻ cô đơn, mà Tô Niệm Thanh đã ba ngày không ra khỏi thư phòng lại cũng cô đơn chiếc bóng.
Người ngoài nhìn vào ê ẩm trong lòng.
Thở dài, Thọ Hỉ mang quế hoa cao mới mua tiến về phía thư phòng của “Đại ca”, vừa mới đi đến hành lang, trước mặt gặp phải một người đang bước nhanh tới, kéo hắn quay ngược lại.
“Quá chút thời điểm lại đến.” Đó là thanh âm của Tô Ánh Tử.
“Nhưng quế hoa…” “Trong phòng huynh ấy còn nhiều mà.” Tô Ánh Tử dường như đang nghĩ đến điều gì, thanh âm mang theo ý cười.
Thọ Hỉ thấy dáng vẻ kỳ quái này của hắn, bỗng nhiên trừng lớn ánh mắt, lộ ra vẻ kinh hỉ: “Hắn đã trở lại?”
“Ngươi rất cao hứng?” Tô Ánh Tử nhướng mi.
“Ngươi mất hứng?” Thọ Hỉ hỏi lại.
“… Ta mới không thèm gọi hắn là đại tẩu.” Tô Ánh Tử chẳng qua để ý điều này.
Thọ Hỉ cười to. Ban đầu là tình địch, hiện giờ lại thành đại tẩu. Trên đời này còn có chuyện đáng yêu gì muốn phát sinh nữa đây?
Trong thư phòng, trên bàn, sổ sách vốn chỉnh tề hiện tại đều bị làm cho lộn xộn, Tô Niệm Thanh thậm chí không kịp cứu lại món bánh điểm tâm bị rơi xuống đất. “Ngươi… Ngươi chậm một chút… Ư…” Ngực bị người cắn khẽ, Tô Niệm Thanh ngay cả nói cũng không cách nào nói cho hoàn chỉnh.
“Đã tích tụ cả một năm, còn phải chậm thế nào?” Người nọ không yên lòng phản bác.
“Nhưng ngươi cũng không thể vừa vào cửa liền bắt đầu cắn… Ánh Tử còn đang…” Bị đệ đệ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nói không xấu hổ là giả nha.
“Hắn sau này sẽ là đệ đệ của ta, dám có ý kiến gì?” Rốt cuộc buông hắn ra, Thư Cẩn tươi cười ác liệt.
Tô Niệm Thanh nhướng mi. Khó trách ánh mắt Ánh Tử vừa rồi bất thường.
Người trước mắt đã dần thoát ly thiếu niên non nớt, ngũ quan đều đã trở nên rõ ràng sắc bén. Vẻ đẹp từng có cũng càng thêm thành thục tinh xảo.
“… Ngươi đều đã giải quyết sao?” Vì tương lai của cả hai bên, bọn họ mới quyết định tạm thời xa nhau, cũng ước định trước khi đạt thành mục tiêu quyết không gặp mặt. Tuy nói ra vấn đề này có hơi ngu xuẩn nhưng Tô Niệm Thanh vẫn nhịn không được phải hỏi. Dù sao việc này cũng liên quan đến hạnh phúc của mình.
“Trong Thiên Lộc thành còn người nào có thể thích hợp làm thành chủ như ta sao?” Giải quyết những kẻ phản đối, lại hiển lộ năng lực cho thành chủ thưởng thức, Thư Cẩn hiện giờ đã không còn là một Thiếu chủ sát nhân u mê.
Tô Niệm Thanh cười rộ thành tiếng: “Thư thành chủ, cần ta đề cử một vài nhân tài chưởng quản tài vụ chứ? Bổn tiễn trang có rất nhiều nhân tài, bảo đảm có thể làm cho kim khố của ngài càng ngày càng đầy.”
Nói đến Mỹ nhân tiễn trang, Thư Cẩn nhíu mày: “Tiễn trang kia của ngươi sao lại lấy cái tên khó nghe như vậy?”
Mỹ nhân tiễn trang. Nghe thế nào cũng khiến người ta hiểu lầm.
“Bởi vì ta phải dự trữ để nuôi dưỡng một tiểu mỹ nhân.” Tô Niệm Thanh cười nói.
“A? Vậy Tô đại nhân nuôi ở đâu?” Thư Cẩn vừa hỏi vừa ném y phục của hắn qua một bên.
“Bây giờ còn chưa có cách bắt nhốt lại bên cạnh để nuôi dưỡng. Tử viết: Chỉ nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi, tiểu mỹ nhân so với bọn họ e càng khó nuôi hơn, ta bây giờ còn chưa dám tùy tiện ra tay nha…”
“Vậy ngươi còn không mau một chút? Để người khác bắt mất thì sao?”
“Thứ ngay cả ta còn không bắt được, người khác bắt được sao?”
“… Ngươi con hồ ly chết tiệt này.” Rốt cuộc không cách nào chịu được danh hiệu “tiểu mỹ nhân” này, Thư Cẩn căm tức đặt hắn lên chồng sổ sách, lột ra sạch sẽ, bắt đầu dùng bữa.
“Niệm Thanh ca, ta mua cho huynh hạnh nhân đường mà Lưu gia thành Đông làm đây!” Thanh âm lâu ngày không gặp của Tô Dạ vọng đến gần, cùng với tiếng cửa phòng bị thô lỗ đá văng ra.
…
“A a a………………”
Nuôi một tiểu mỹ nhân, cũng cần có bổn sự [bản lĩnh]. Không phải sao?
Thọ Hỉ lại lui tới Tô gia như những ngày trước kia, nhưng không lần nào “xảo ngộ” Thư Cẩn. Nín vài ngày, thật sự không nín được nữa, rốt cuộc tự mình chạy đến thư phòng của Tô đại thiếu gia, bất chấp hậu quả nguy hiểm khi quấy rầy công vụ của Lại bộ thị lang, thắc mắc: “Người kia đâu?”
Mới qua Trung thu đã không thấy thiếu niên xinh đẹp mà nguy hiểm kia, Lữ Thọ Hỉ thân là bằng hữu của gã, đương nhiên phải tò mò.
“Về rồi.” Tô Niệm Thanh không hề ngẩng đầu lên.
Công văn trên bàn còn cao hơn ngày xưa, lung lay như muốn đổ, khiến người ta nhìn vào phải kinh hãi.
Thọ Hỉ còn muốn hỏi chút nữa, mở miệng, cuối cùng lại nuốt trở về.
Tô Niệm Thanh bên cạnh có một ly trà đã không còn bốc khói, chén canh gà trên mặt đông thành một lớp mỡ, với cả một khay bánh táo tựa hồ đã cứng ngắc. Mấy thứ này đều là những thứ thường ngày hắn vẫn thích ăn nhưng hiện tại còn chưa động đến một chút, có thể thấy công vụ bận rộn chừng nào.
Hiện tại không phải lúc đàm luận chuyện nhi nữ tình trường.
Có lẽ Thư Cẩn chính vì thế này mới trở về, hoặc bản thân gã cũng có việc bận?
Thọ Hỉ lặng lẽ đặt nước trà, canh gà và bánh táo lên bàn trà, lại khẽ khàng lui ra ngoài.
Vừa mới quay người, trước mắt liền gặp phải tổng quản đang muốn vào phòng. Tổng quản kinh ngạc dùng miệng hỏi hắn mục đích đến đây, Thọ Hỉ chỉ chỉ người trong phòng, cũng hỏi không thành tiếng: gần đây đều bận bịu như vậy?
Tổng quản bất đắc dĩ gật đầu. Bận rộn đã nhiều ngày, dường như không có thời điểm kết thúc.
Thọ Hỉ nháy mắt mấy cái.
Vị Thị lang đại nhân rất hiếm khi thấy làm việc tích cực này sao lại bận rộn như thế? Hay triều đình đã nảy sinh đại sự gì?
Tò mò đến hỏi Tô Ánh Tử, người cũng bởi vì nhập đông điều hành mà bận tối mày tối mặt kia chỉ lạnh lùng nói: Tô Niệm Thanh nếu có thể cho ngươi xem hiểu được thì y sẽ không phải là Tô Niệm Thanh.
Kẻ tự chuốc lấy mất mặt là Thọ Hỉ chỉ có thể không truy vấn thêm nữa.
Nhưng về sau lại càng thêm kỳ quái.
Tô Niệm Thanh không bước khỏi kinh thành một bước. Mỗi ngày chỉ lui tới hoàng thành cùng Tô gia, thỉnh thoảng mới ra đường một chút, hoặc là đến chùa miếu gần đó khấn bái.
Mà thiếu niên cuồng vọng kia cũng không thấy quay lại.
Một tháng, hai tháng. Lá khô rụng sạch, tuyết trắng tan hết, hoa đào nở rồi lại tàn, thậm chí đã kết quả, rốt cuộc vẫn không thấy bóng dáng thiếu niên đâu. Tô Niệm Thanh giống như đã quên mất sự tồn tại của người này, công văn mỗi ngày vẫn nhiều đến mức gần như có thể chôn vùi cơ thể càng lúc càng gầy của hắn.
Thọ Hỉ dù thế nào cũng không nguyện tin rằng hai người lại đột nhiên chấm dứt như thế, kẻ không tin tà ma là hắn thậm chí còn ngồi dưới mái hiên phòng Tô Niệm Thanh giữa đêm khuya lạnh giá chỉ vì muốn nhìn thấy trong phòng đột nhiên có thêm một thân ảnh quen thuộc.
Kết quả là ngoại trừ đông lạnh sinh bệnh, dĩ nhiên chẳng có cái gì xảy ra.
Tô Ánh Tử sau khi hung tợn giáo huấn hắn một phen, rốt cuộc lộ ra một bí mật kinh thiên động địa.
Tô Niệm Thanh là ai? Thứ y đã coi trọng tuyệt đối sẽ không buông tay, mấy ngày nay bận rộn đương nhiên không phải chỉ vì tiểu Hoàng đế kia. Xem y gần đây nhúng tay vào công việc của Tô gia, dường như có ý muốn từ quan.
Nhưng y rốt cuộc đang tính toán cái gì, hai người đệ đệ bọn họ đều không rõ.
Thọ Hỉ đang cuộn mình trong ổ chăn chảy nước mũi cơ hồ trợn tròn cả hai mắt.
Từ quan? Trên đời này còn người thích hợp làm quan hơn Tô Niệm Thanh sao? Vì sao phải từ quan?!
Mới vừa dứt lời, trán lập tức trúng một đòn nghiêm trọng.
Niệm Thanh ca không phải tự mình muốn làm quan. Tô Ánh Tử lạnh lùng ném ra những lời này.
Hả? Thọ Hỉ đang quấn trong chăn bông chỉ ngẩn người, không thốt nên lời, từ miệng đối phương nghe được chuyện của Tô Niệm Thanh mà hắn không biết.
Hồi lâu mới mở miệng nói một câu: “… Hả?”
Nhưng thời gian vẫn phải trôi qua.
Chớp mắt lại đến mùa thu lá khô vàng úa.
Trong thời gian này, Tô gia có chuyện đại sự xảy ra. Chẳng qua là mọi người cũng không giật mình lắm.
Tô Niệm Thanh quả nhiên từ quan, tiểu Hoàng đế đương nhiên giữ lại, nhưng sau đó tấu chương Tô Niệm Thanh đưa tiểu Hoàng đế không biết viết cái gì, tiểu Hoàng đế khuôn mặt tươi cười giật giật, chấp nhận cho hắn từ quan.
Không làm quan cả người liền nhẹ tênh. Tô Niệm Thanh du ngoạn bên ngoài rất lâu mới trở lại Tô gia.
Lúc mọi người ở đây đều nghĩ Tô Niệm Thanh muốn quay về tiếp quản Tô gia, Tô đại thiếu gia lại tuyên bố, Tô gia vẫn do Tô tam thiếu gia phụ trách, ngoại trừ tiếp xúc với triều đình, những việc còn lại hắn đều không quan tâm.
Mà chính hắn thì mở Mỹ Nhân tiễn trang ngay tại kinh thành.
Đúng vậy, chính là “Mỹ Nhân tiễn trang”. Không có mỹ nhân nhưng có rất nhiều bạc trắng làm nền. Mỹ Nhân tiễn trang quy mô to lớn, ngay cả ở kinh thành cũng có thể ngạo thị quần hùng.
Đây mới là hứng thú thật sự của Tô Niệm Thanh. Tiếp xúc với bạc trắng sáng choang này chẳng biết sung sướng bao nhiêu, còn hơn là phải tiếp xúc với chúng quan văn đỏm dáng.
Mà Tô đại thiếu gia giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang đương nhiên không thể không công đem quan chức chắp tay nhượng lại. Bọn quan viên những năm gần đây Tô Niệm Thanh đề bạt trợ giúp cả trong tối lẫn ngoài sáng đại bộ phận đều trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của hắn, đến cả Lại bộ thượng thư cũng trở thành khách quen của Tô gia. Có những thứ này đệm lưng, Tô đại thiếu gia có thể không vui vẻ tiêu dao sao?
Thì ra Tô đại thiếu gia lúc trước bận bịu đều là vì việc này! Thọ Hỉ thật sự rất kính nể. Trước kia đã vô cùng kính ngưỡng Tô đại thiếu gia thần bí, hiện giờ nhìn thấy Mỹ Nhân tiễn trang nhà này nhanh chóng cướp lấy hào quang của tất cả tiễn trang trong kinh thành lại càng bội phục sát đất. Ban đầu chỉ gọi là “Niệm thanh ca” “Niệm thanh ca”, hiện giờ đã sửa thành “Đại ca” “Đại ca”, trực tiếp đem mình nhập vào lãnh địa của Tô gia. Loại thay đổi cấp tốc này làm Tô Ánh Tử nhìn vào hết sức ghen tị.
Mà “tẩu tẩu” của Thọ Hỉ thủy chung chưa hề quay lại.
Lại sắp đến Trung thu.
Lữ Thọ Hỉ nhìn hoa quế ngoài cửa sổ lục tục hé nụ, không khỏi thất thần. Tô Dạ vẫn là một kẻ cô đơn, mà Tô Niệm Thanh đã ba ngày không ra khỏi thư phòng lại cũng cô đơn chiếc bóng.
Người ngoài nhìn vào ê ẩm trong lòng.
Thở dài, Thọ Hỉ mang quế hoa cao mới mua tiến về phía thư phòng của “Đại ca”, vừa mới đi đến hành lang, trước mặt gặp phải một người đang bước nhanh tới, kéo hắn quay ngược lại.
“Quá chút thời điểm lại đến.” Đó là thanh âm của Tô Ánh Tử.
“Nhưng quế hoa…” “Trong phòng huynh ấy còn nhiều mà.” Tô Ánh Tử dường như đang nghĩ đến điều gì, thanh âm mang theo ý cười.
Thọ Hỉ thấy dáng vẻ kỳ quái này của hắn, bỗng nhiên trừng lớn ánh mắt, lộ ra vẻ kinh hỉ: “Hắn đã trở lại?”
“Ngươi rất cao hứng?” Tô Ánh Tử nhướng mi.
“Ngươi mất hứng?” Thọ Hỉ hỏi lại.
“… Ta mới không thèm gọi hắn là đại tẩu.” Tô Ánh Tử chẳng qua để ý điều này.
Thọ Hỉ cười to. Ban đầu là tình địch, hiện giờ lại thành đại tẩu. Trên đời này còn có chuyện đáng yêu gì muốn phát sinh nữa đây?
Trong thư phòng, trên bàn, sổ sách vốn chỉnh tề hiện tại đều bị làm cho lộn xộn, Tô Niệm Thanh thậm chí không kịp cứu lại món bánh điểm tâm bị rơi xuống đất. “Ngươi… Ngươi chậm một chút… Ư…” Ngực bị người cắn khẽ, Tô Niệm Thanh ngay cả nói cũng không cách nào nói cho hoàn chỉnh.
“Đã tích tụ cả một năm, còn phải chậm thế nào?” Người nọ không yên lòng phản bác.
“Nhưng ngươi cũng không thể vừa vào cửa liền bắt đầu cắn… Ánh Tử còn đang…” Bị đệ đệ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nói không xấu hổ là giả nha.
“Hắn sau này sẽ là đệ đệ của ta, dám có ý kiến gì?” Rốt cuộc buông hắn ra, Thư Cẩn tươi cười ác liệt.
Tô Niệm Thanh nhướng mi. Khó trách ánh mắt Ánh Tử vừa rồi bất thường.
Người trước mắt đã dần thoát ly thiếu niên non nớt, ngũ quan đều đã trở nên rõ ràng sắc bén. Vẻ đẹp từng có cũng càng thêm thành thục tinh xảo.
“… Ngươi đều đã giải quyết sao?” Vì tương lai của cả hai bên, bọn họ mới quyết định tạm thời xa nhau, cũng ước định trước khi đạt thành mục tiêu quyết không gặp mặt. Tuy nói ra vấn đề này có hơi ngu xuẩn nhưng Tô Niệm Thanh vẫn nhịn không được phải hỏi. Dù sao việc này cũng liên quan đến hạnh phúc của mình.
“Trong Thiên Lộc thành còn người nào có thể thích hợp làm thành chủ như ta sao?” Giải quyết những kẻ phản đối, lại hiển lộ năng lực cho thành chủ thưởng thức, Thư Cẩn hiện giờ đã không còn là một Thiếu chủ sát nhân u mê.
Tô Niệm Thanh cười rộ thành tiếng: “Thư thành chủ, cần ta đề cử một vài nhân tài chưởng quản tài vụ chứ? Bổn tiễn trang có rất nhiều nhân tài, bảo đảm có thể làm cho kim khố của ngài càng ngày càng đầy.”
Nói đến Mỹ nhân tiễn trang, Thư Cẩn nhíu mày: “Tiễn trang kia của ngươi sao lại lấy cái tên khó nghe như vậy?”
Mỹ nhân tiễn trang. Nghe thế nào cũng khiến người ta hiểu lầm.
“Bởi vì ta phải dự trữ để nuôi dưỡng một tiểu mỹ nhân.” Tô Niệm Thanh cười nói.
“A? Vậy Tô đại nhân nuôi ở đâu?” Thư Cẩn vừa hỏi vừa ném y phục của hắn qua một bên.
“Bây giờ còn chưa có cách bắt nhốt lại bên cạnh để nuôi dưỡng. Tử viết: Chỉ nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi, tiểu mỹ nhân so với bọn họ e càng khó nuôi hơn, ta bây giờ còn chưa dám tùy tiện ra tay nha…”
“Vậy ngươi còn không mau một chút? Để người khác bắt mất thì sao?”
“Thứ ngay cả ta còn không bắt được, người khác bắt được sao?”
“… Ngươi con hồ ly chết tiệt này.” Rốt cuộc không cách nào chịu được danh hiệu “tiểu mỹ nhân” này, Thư Cẩn căm tức đặt hắn lên chồng sổ sách, lột ra sạch sẽ, bắt đầu dùng bữa.
“Niệm Thanh ca, ta mua cho huynh hạnh nhân đường mà Lưu gia thành Đông làm đây!” Thanh âm lâu ngày không gặp của Tô Dạ vọng đến gần, cùng với tiếng cửa phòng bị thô lỗ đá văng ra.
…
“A a a………………”
Nuôi một tiểu mỹ nhân, cũng cần có bổn sự [bản lĩnh]. Không phải sao?