Ngày thứ hai, Tô gia quả nhiên xảy ra đại loạn giống như hắn đã tưởng tượng.
Tô Niệm Thanh vẫn đứng bên cạnh đệ đệ, mỉm cười nhìn mọi chuyện phát triển. Người đệ đệ từng cuồng vọng cao ngạo như vậy, đối mặt với người yêu vẫn không hề thay đổi bản tính, nhưng dục vọng độc chiếm bá đạo kia cũng không thể chia cắt tình cảm sâu đậm.
Cảm giác không được tự nhiên khiến người ta phải đau lòng.
Hắn đương nhiên cũng không bỏ qua nét ghen ghét cùng mất mát trong mắt Thư Cẩn.
Dù cho bề ngoài có tỏ ra kiên cường thế nào, bên trong cuối cùng cũng chỉ là một hài tử yếu đuối mới mười bảy, mười tám tuổi. Hắn không khỏi có chút cảm thông.
Tô gia rất nhanh liền yên bình trở lại. Tô lão gia sắc mặt đen sì nhưng không thể không nhượng bộ. Mà Thư Cẩn ngày đó cũng rời khỏi Tô gia.
Việc này cũng là khó tránh khỏi chăng?
Trong đầu Tô Niệm Thanh chợt hiện lên thân ảnh màu trắng dưới ánh trăng, bất giác vỗ nhẹ cổ tay từng bị thương.
Một hồi giông gió nho nhỏ bất ngờ xảy ra cũng không thể cải biến cuộc sống của hắn. Tô lão gia quả nhiên không quá vài ngày liền bắt đầu bóng gió chuyện nhi tử lớn nhất có phải nên thành thân, hai mươi bốn tuổi, sự nghiệp đã thành, nói thế nào cũng là lúc tốt nhất để thành thân, nếu không nắm chặt…
Nhưng Tô Niệm Thanh chỉ xốc lại thái cực không nhanh không chậm.
Tô lão gia đã chịu qua đả kích, vừa nhìn thấy tình hình này, trong lòng liền cảm thấy bất an, ngày kế tiếp không biết tìm đâu ra một đám bà mai, các bà mai trang điểm lộng lẫy khiến cả Tô gia nồng nặc mùi son phấn, ngay cả bọn hạ nhân trong Tô gia cũng sợ tới mức tránh đi thật xa.
Tô Niệm Thanh vừa xong buổi triều sớm, còn chưa về đến nhà đã nhận được cảnh báo do đệ đệ phát ra, lập tức quay đầu đi Vãn Nguyệt lâu không chút do dự, không thèm trở về nữa. Cũng trong đêm hôm đó, mấy bóng đen bắt đầu tấp nập ra ra vào vào phòng của đại thiếu gia.
Ngày hôm sau, Lại bộ thị lang Tô Niệm Thanh chủ động đề xuất được đi Lăng Châu kiểm tra lại trị [tác phong và uy tín của quan lại thời xưa], tiểu Hoàng đế cũng chưa quên, trước đó vài ngày, án tử của quan viên vùng Lăng Châu dám làm trái pháp luật mà ăn hối lộ là do Tô Niệm Thanh chủ trì, cân nhắc một hồi cuối cùng cũng ân chuẩn cho lần tuần tra đặc biệt này.
Tô lão gia ngay cả cái đuôi của nhi tử còn chưa tóm được đã để cho hắn chuồn mất, ảo não đến mức phải đấm ngực giậm chân.
Lăng Châu là một trong những khu vực phồn hoa nhất phương Nam. Tuy hàng năm không ngừng xảy ra lũ lụt nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến sự phồn vinh của Lăng Châu. Tri phủ ở đây cũng xem như tương đối chăm lo việc nước, hơn nữa người dân lại cần cù thông minh, khiến cho thuế má của Lăng Châu mỗi năm đều đứng hàng đầu.
Nhưng hai năm nay, chẳng những lũ lụt càng lúc càng nặng nề, ngay cả Tri phủ cũng trở nên thối nát không thể tả.
May mà Tô Niệm Thanh dựa vào bằng chứng do đệ đệ tìm được, chỉ một lần đã quăng sạch cả mạng lưới hủ bại ở Lăng Châu, Lăng Châu cao thấp đều không vui vẻ gì. Bây giờ nghe nói vị quan tốt này muốn tới Lăng Châu tuần tra, bọn quan viên lớn nhỏ ở đây đương nhiên không dám sơ suất.
Vừa bước chân vào địa giới Lăng Châu đã bị người khiêng đến chỗ Tri phủ, Tô Niệm Thanh đối mặt với dòng chảy yến tiệc cũng chỉ cười nhạt, không hề cự tuyệt, ngược lại còn hết sức tiếp nhận rượu kính của mọi người, từng ly từng ly dốc cả vào bụng.
Tân nhiệm Tri phủ vừa thấy tình hình này liền cười đến nỗi ánh mắt cũng mị thành một đường. Lập tức vỗ tay để một nhóm vũ nữ y phục mỏng manh tiến lên sân khấu.
Đã là đầu thu mà còn ăn mặc phong phanh như vậy, nếu không có mưu đồ thì cũng là toan tính.
Tô Niệm Thanh khóe miệng mỉm cười, ánh mắt vẫn không dời khỏi thân mình các cô nương, nói: “Tri phủ thật quá khách khí…”
Tri phủ cười híp mắt.
Chúng quan viên nâng chén, hớn hở tươi cười.
Mặt trăng đã lên đến giữa bầu trời, nhưng trong viện vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Tô Niệm Thanh chậm rãi đứng dậy, hướng Tri phủ đại nhân chắp tay: “Bản quan ngày mai còn có chuyện quan trọng, thật đáng tiếc là không thể tiếp tục phụng bồi…”
Tri phủ đại nhân nghe vậy vội vàng nói: “Nếu Tô đại nhân không chê có thể ở lại trong phủ, ta sớm đã sai người chuẩn bị tốt mọi thứ, Tô đại nhân chỉ cần nghỉ ngơi ở đây là được”.
Tô Niệm Thanh cười nói: “Điều này sao có thể, ta đến đây để khảo hạch, nếu nghỉ lại nơi này, không cẩn thận sẽ trở thành đề tài cho người ta bàn tán. Tô gia cũng có biệt quán ở đây, Tri phủ đại nhân ngài không cần hao tâm”.
Tri phủ nghe vậy liền gật đầu tiếc nuối, nhưng vẫn không chịu cam lòng, lại tiếp tục đề xuất: “Vậy ta lập tức phái người đưa ngài về”.
“Vẫn là đa tạ đại nhân”. Tô Niệm Thanh lắc đầu nói: “Ta đã lâu chưa tới Lăng Châu, đang muốn thưởng thức một chút cảnh đêm ở Lăng Châu, vậy nên không cần làm phiền đến đại nhân”.
Thị lang trẻ tuổi này chẳng những bộ dạng đẹp đẽ, đến cả tính tình xem ra cũng tốt vào hàng bậc nhất a!
Tri phủ chỉ đành bỏ cuộc, ở đằng sau bái ba bái, Tô Niệm Thanh cuối cùng có thể thoát thân khỏi trạch viện yến tiệc linh đình.
Giờ này đã là đêm khuya tĩnh lặng.
Tô Niệm Thanh rời khỏi nơi ở của Tri phủ, bước chân lúc này mới bắt đầu không vững.
Nói thật là tửu lượng của hắn chẳng tốt chút nào, cố sức chống được đến bây giờ đã là quá sức. Bình thường nữ nhi hồng lâu năm mà Tô Dạ mang về, chỉ với nửa chung đã có thể làm cho sắc mặt của hắn đại biến, hôm nay còn có thể cùng Tri phủ mập mạp kia chuyện trò vui vẻ, quả thực giống như kỳ tích.
Đường phố vào đêm đầu thu mang theo đôi chút hơi lạnh. Tô Niệm Thanh vịn chân tường, cố nén cái dạ dày đang muốn trào ra, dựa vào tường, hít một hơi thật sâu.
Tuy với bộ dáng hiện tại có nguy cơ say ngã ở ngoài đường, nhưng dù sao so với ngồi trong kiệu, chịu đựng cái loại tròng trành lắc lư đáng sợ đó, rõ ràng là tự làm khổ bản thân chỉ vì cái thứ sĩ diện chết toi.
Dựa vào vách tường lạnh như băng, y phục có phần phong phanh khiến cho hơi lạnh không ngừng ùa vào người, rốt cuộc thanh tỉnh rất nhiều.
Trời đêm hơi lạnh, ánh trăng mông lung, dường như sẽ có chuyện gì phát sinh.
Đặc biệt là không nên ngẩng đầu nhìn trời.
Sẽ không có ai giẫm lên đầu ngươi, cho nên đừng luôn nhìn lên trời.
Ngươi xem, Tô Niệm Thanh sau đó không phải liền hối hận sao?
Một thân ảnh màu trắng thình lình xẹt qua đầu, nhưng cũng quay ngược trở lại trong tích tắc, đứng ngay đầu tường đối diện.
Tô Niệm Thanh sửng sốt, người nọ hiển nhiên cũng hơi sửng sốt. Ai ngờ mà được sẽ lại gặp nhau ở nơi này?
Tô Niệm Thanh bỗng nhiên cúi đầu, tựa vào vách tường, che miệng, dáng vẻ vô cùng chật vật. Ánh trăng trong suốt chiếu vào khiến cho sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
Người nọ do dự một hồi mới nhảy xuống, có chút không kiên nhẫn mà hỏi han: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Căn bản là lưng còn không đứng thẳng nổi, ngươi bảo hắn phải trả lời thế nào?
“Ê!” Không nhận được câu trả lời, lại nhìn hắn chật vật như vậy, người nọ không khỏi đưa tay kéo hắn.
Lôi kéo như vậy lại vừa vặn đâm trúng thời điểm, Tô Niệm Thanh sắc mặt trắng xanh, túm lấy tay áo của gã, cúi đầu nói một câu: “Thật… khó chịu…” Liền oàng oạc nôn ra ngay trước mặt gã.
Giống như nước lũ không thể vãn hồi.
Thư Cẩn tức giận đến nỗi thiếu chút nữa đã phải bóp chết người này.
Vô duyên vô cớ gặp hắn ở Lăng Châu, lần đầu giáp mặt liền đụng phải chuyện này! Nhã nhặn thư sinh cái quái gì? Hiện giờ phó ra bộ dáng này, còn đâu thần thái phong lưu bình tĩnh thường nhật nữa?!
“Cút ngay cho ta!” Muốn đẩy hắn ra nhưng rốt cuộc lại vô dụng. Tô Niệm Thanh tuy không nôn lên người gã nhưng cái mùi xú uế kia nhất định cũng tiêm nhiễm vào y phục chỉnh kiện.
Tô Niệm Thanh vẫn túm chặt lấy gã, không hề có ý định buông tay. Đừng nhìn vào dáng vẻ trói gà không chặt của hắn mà lầm, lúc thật sự muốn nắm giữ thứ gì, hắn nhất định sẽ dính cứng không thua gì keo, muốn ném cũng đừng mong ném qua một bên được.
Chưa được một hồi, Tô Niệm Thanh sau khi nôn sạch những thứ trong dạ dày lại lăn ra hôn mê bất tỉnh. Có lẽ là đã ngủ.
Thư Cẩn nhìn chằm chằm tên thư sinh năm lần bảy lượt ngất xỉu trước mặt mình này, nhất thời cảm thấy bản thân đã không còn cái gọi là nóng nảy nữa rồi.
Tên thư sinh lớn mật, thật sự nghĩ là mình sẽ không xuống tay với hắn sao?
Hừ.
Tức giận xé ngoại y bị bẩn trên người hắn ra, Thư Cẩn khiêng Tô Niệm Thanh lên, hướng về nơi ở của mình.
Ngày thứ hai, Tô gia quả nhiên xảy ra đại loạn giống như hắn đã tưởng tượng.
Tô Niệm Thanh vẫn đứng bên cạnh đệ đệ, mỉm cười nhìn mọi chuyện phát triển. Người đệ đệ từng cuồng vọng cao ngạo như vậy, đối mặt với người yêu vẫn không hề thay đổi bản tính, nhưng dục vọng độc chiếm bá đạo kia cũng không thể chia cắt tình cảm sâu đậm.
Cảm giác không được tự nhiên khiến người ta phải đau lòng.
Hắn đương nhiên cũng không bỏ qua nét ghen ghét cùng mất mát trong mắt Thư Cẩn.
Dù cho bề ngoài có tỏ ra kiên cường thế nào, bên trong cuối cùng cũng chỉ là một hài tử yếu đuối mới mười bảy, mười tám tuổi. Hắn không khỏi có chút cảm thông.
Tô gia rất nhanh liền yên bình trở lại. Tô lão gia sắc mặt đen sì nhưng không thể không nhượng bộ. Mà Thư Cẩn ngày đó cũng rời khỏi Tô gia.
Việc này cũng là khó tránh khỏi chăng?
Trong đầu Tô Niệm Thanh chợt hiện lên thân ảnh màu trắng dưới ánh trăng, bất giác vỗ nhẹ cổ tay từng bị thương.
Một hồi giông gió nho nhỏ bất ngờ xảy ra cũng không thể cải biến cuộc sống của hắn. Tô lão gia quả nhiên không quá vài ngày liền bắt đầu bóng gió chuyện nhi tử lớn nhất có phải nên thành thân, hai mươi bốn tuổi, sự nghiệp đã thành, nói thế nào cũng là lúc tốt nhất để thành thân, nếu không nắm chặt…
Nhưng Tô Niệm Thanh chỉ xốc lại thái cực không nhanh không chậm.
Tô lão gia đã chịu qua đả kích, vừa nhìn thấy tình hình này, trong lòng liền cảm thấy bất an, ngày kế tiếp không biết tìm đâu ra một đám bà mai, các bà mai trang điểm lộng lẫy khiến cả Tô gia nồng nặc mùi son phấn, ngay cả bọn hạ nhân trong Tô gia cũng sợ tới mức tránh đi thật xa.
Tô Niệm Thanh vừa xong buổi triều sớm, còn chưa về đến nhà đã nhận được cảnh báo do đệ đệ phát ra, lập tức quay đầu đi Vãn Nguyệt lâu không chút do dự, không thèm trở về nữa. Cũng trong đêm hôm đó, mấy bóng đen bắt đầu tấp nập ra ra vào vào phòng của đại thiếu gia.
Ngày hôm sau, Lại bộ thị lang Tô Niệm Thanh chủ động đề xuất được đi Lăng Châu kiểm tra lại trị [tác phong và uy tín của quan lại thời xưa], tiểu Hoàng đế cũng chưa quên, trước đó vài ngày, án tử của quan viên vùng Lăng Châu dám làm trái pháp luật mà ăn hối lộ là do Tô Niệm Thanh chủ trì, cân nhắc một hồi cuối cùng cũng ân chuẩn cho lần tuần tra đặc biệt này.
Tô lão gia ngay cả cái đuôi của nhi tử còn chưa tóm được đã để cho hắn chuồn mất, ảo não đến mức phải đấm ngực giậm chân.
Lăng Châu là một trong những khu vực phồn hoa nhất phương Nam. Tuy hàng năm không ngừng xảy ra lũ lụt nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến sự phồn vinh của Lăng Châu. Tri phủ ở đây cũng xem như tương đối chăm lo việc nước, hơn nữa người dân lại cần cù thông minh, khiến cho thuế má của Lăng Châu mỗi năm đều đứng hàng đầu.
Nhưng hai năm nay, chẳng những lũ lụt càng lúc càng nặng nề, ngay cả Tri phủ cũng trở nên thối nát không thể tả.
May mà Tô Niệm Thanh dựa vào bằng chứng do đệ đệ tìm được, chỉ một lần đã quăng sạch cả mạng lưới hủ bại ở Lăng Châu, Lăng Châu cao thấp đều không vui vẻ gì. Bây giờ nghe nói vị quan tốt này muốn tới Lăng Châu tuần tra, bọn quan viên lớn nhỏ ở đây đương nhiên không dám sơ suất.
Vừa bước chân vào địa giới Lăng Châu đã bị người khiêng đến chỗ Tri phủ, Tô Niệm Thanh đối mặt với dòng chảy yến tiệc cũng chỉ cười nhạt, không hề cự tuyệt, ngược lại còn hết sức tiếp nhận rượu kính của mọi người, từng ly từng ly dốc cả vào bụng.
Tân nhiệm Tri phủ vừa thấy tình hình này liền cười đến nỗi ánh mắt cũng mị thành một đường. Lập tức vỗ tay để một nhóm vũ nữ y phục mỏng manh tiến lên sân khấu.
Đã là đầu thu mà còn ăn mặc phong phanh như vậy, nếu không có mưu đồ thì cũng là toan tính.
Tô Niệm Thanh khóe miệng mỉm cười, ánh mắt vẫn không dời khỏi thân mình các cô nương, nói: “Tri phủ thật quá khách khí…”
Tri phủ cười híp mắt.
Chúng quan viên nâng chén, hớn hở tươi cười.
Mặt trăng đã lên đến giữa bầu trời, nhưng trong viện vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Tô Niệm Thanh chậm rãi đứng dậy, hướng Tri phủ đại nhân chắp tay: “Bản quan ngày mai còn có chuyện quan trọng, thật đáng tiếc là không thể tiếp tục phụng bồi…”
Tri phủ đại nhân nghe vậy vội vàng nói: “Nếu Tô đại nhân không chê có thể ở lại trong phủ, ta sớm đã sai người chuẩn bị tốt mọi thứ, Tô đại nhân chỉ cần nghỉ ngơi ở đây là được”.
Tô Niệm Thanh cười nói: “Điều này sao có thể, ta đến đây để khảo hạch, nếu nghỉ lại nơi này, không cẩn thận sẽ trở thành đề tài cho người ta bàn tán. Tô gia cũng có biệt quán ở đây, Tri phủ đại nhân ngài không cần hao tâm”.
Tri phủ nghe vậy liền gật đầu tiếc nuối, nhưng vẫn không chịu cam lòng, lại tiếp tục đề xuất: “Vậy ta lập tức phái người đưa ngài về”.
“Vẫn là đa tạ đại nhân”. Tô Niệm Thanh lắc đầu nói: “Ta đã lâu chưa tới Lăng Châu, đang muốn thưởng thức một chút cảnh đêm ở Lăng Châu, vậy nên không cần làm phiền đến đại nhân”.
Thị lang trẻ tuổi này chẳng những bộ dạng đẹp đẽ, đến cả tính tình xem ra cũng tốt vào hàng bậc nhất a!
Tri phủ chỉ đành bỏ cuộc, ở đằng sau bái ba bái, Tô Niệm Thanh cuối cùng có thể thoát thân khỏi trạch viện yến tiệc linh đình.
Giờ này đã là đêm khuya tĩnh lặng.
Tô Niệm Thanh rời khỏi nơi ở của Tri phủ, bước chân lúc này mới bắt đầu không vững.
Nói thật là tửu lượng của hắn chẳng tốt chút nào, cố sức chống được đến bây giờ đã là quá sức. Bình thường nữ nhi hồng lâu năm mà Tô Dạ mang về, chỉ với nửa chung đã có thể làm cho sắc mặt của hắn đại biến, hôm nay còn có thể cùng Tri phủ mập mạp kia chuyện trò vui vẻ, quả thực giống như kỳ tích.
Đường phố vào đêm đầu thu mang theo đôi chút hơi lạnh. Tô Niệm Thanh vịn chân tường, cố nén cái dạ dày đang muốn trào ra, dựa vào tường, hít một hơi thật sâu.
Tuy với bộ dáng hiện tại có nguy cơ say ngã ở ngoài đường, nhưng dù sao so với ngồi trong kiệu, chịu đựng cái loại tròng trành lắc lư đáng sợ đó, rõ ràng là tự làm khổ bản thân chỉ vì cái thứ sĩ diện chết toi.
Dựa vào vách tường lạnh như băng, y phục có phần phong phanh khiến cho hơi lạnh không ngừng ùa vào người, rốt cuộc thanh tỉnh rất nhiều.
Trời đêm hơi lạnh, ánh trăng mông lung, dường như sẽ có chuyện gì phát sinh.
Đặc biệt là không nên ngẩng đầu nhìn trời.
Sẽ không có ai giẫm lên đầu ngươi, cho nên đừng luôn nhìn lên trời.
Ngươi xem, Tô Niệm Thanh sau đó không phải liền hối hận sao?
Một thân ảnh màu trắng thình lình xẹt qua đầu, nhưng cũng quay ngược trở lại trong tích tắc, đứng ngay đầu tường đối diện.
Tô Niệm Thanh sửng sốt, người nọ hiển nhiên cũng hơi sửng sốt. Ai ngờ mà được sẽ lại gặp nhau ở nơi này?
Tô Niệm Thanh bỗng nhiên cúi đầu, tựa vào vách tường, che miệng, dáng vẻ vô cùng chật vật. Ánh trăng trong suốt chiếu vào khiến cho sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
Người nọ do dự một hồi mới nhảy xuống, có chút không kiên nhẫn mà hỏi han: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Căn bản là lưng còn không đứng thẳng nổi, ngươi bảo hắn phải trả lời thế nào?
“Ê!” Không nhận được câu trả lời, lại nhìn hắn chật vật như vậy, người nọ không khỏi đưa tay kéo hắn.
Lôi kéo như vậy lại vừa vặn đâm trúng thời điểm, Tô Niệm Thanh sắc mặt trắng xanh, túm lấy tay áo của gã, cúi đầu nói một câu: “Thật… khó chịu…” Liền oàng oạc nôn ra ngay trước mặt gã.
Giống như nước lũ không thể vãn hồi.
Thư Cẩn tức giận đến nỗi thiếu chút nữa đã phải bóp chết người này.
Vô duyên vô cớ gặp hắn ở Lăng Châu, lần đầu giáp mặt liền đụng phải chuyện này! Nhã nhặn thư sinh cái quái gì? Hiện giờ phó ra bộ dáng này, còn đâu thần thái phong lưu bình tĩnh thường nhật nữa?!
“Cút ngay cho ta!” Muốn đẩy hắn ra nhưng rốt cuộc lại vô dụng. Tô Niệm Thanh tuy không nôn lên người gã nhưng cái mùi xú uế kia nhất định cũng tiêm nhiễm vào y phục chỉnh kiện.
Tô Niệm Thanh vẫn túm chặt lấy gã, không hề có ý định buông tay. Đừng nhìn vào dáng vẻ trói gà không chặt của hắn mà lầm, lúc thật sự muốn nắm giữ thứ gì, hắn nhất định sẽ dính cứng không thua gì keo, muốn ném cũng đừng mong ném qua một bên được.
Chưa được một hồi, Tô Niệm Thanh sau khi nôn sạch những thứ trong dạ dày lại lăn ra hôn mê bất tỉnh. Có lẽ là đã ngủ.
Thư Cẩn nhìn chằm chằm tên thư sinh năm lần bảy lượt ngất xỉu trước mặt mình này, nhất thời cảm thấy bản thân đã không còn cái gọi là nóng nảy nữa rồi.
Tên thư sinh lớn mật, thật sự nghĩ là mình sẽ không xuống tay với hắn sao?
Hừ.
Tức giận xé ngoại y bị bẩn trên người hắn ra, Thư Cẩn khiêng Tô Niệm Thanh lên, hướng về nơi ở của mình.