Nếu đã nói rõ ràng thì sau đó Lạc Thanh Hoài cùng Hoắc Chu cũng không cần đánh đố nữa, hai người trao đổi tin tức với nhau, lại thương thảo chi tiết những bước đi tiếp.
Thân thể Hoắc Chu quá mệt mỏi, sau đó rõ ràng mọi việc thì tảng đá lớn đè trong lòng nhẹ đi một ít, chịu đựng không nổi mà bắt đầu mệt rã rời, mí mắt trên dưới đánh nhau.
Lạc Thanh Hoài vỗ vỗ lưng Hoắc Chu để anh dễ ngủ, hắn cũng cả một đêm không ngủ, lúc này lại không có chút buồn ngủ nào mà chỉ si mê nhìn chằm chằm Hoắc Chu ngủ, tiếc không chớp mắt.
Thật tốt, nhìn thấy anh liền cảm thấy thế giới rất tốt đẹp.
Hoắc Chu ngủ rất bình yên nhưng giữa mày lại có sầu lo không dễ phát hiện.
Rất hiển nhiên, anh không thể thoải mái, vẫn lo lắng như cũ.
Đúng vậy, sự tình nguy hiểm như vậy, tình huống mỗi ngày đều thay đổi trong nháy mắt, hứa hẹn của Lạc Thanh Hoài nhìn sao cũng thấy có chút vô lực. Hắn kỳ thật không thể đảm bảo được cái gì, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Lạc Thanh Hoài nhẹ nhàng hôn lên ấn đường của Hoắc Chu, muốn hôn bay đi sầu lo kia.
Hoắc Chu đang ngủ tựa như phát hiện ra, thầm thì một câu "Hoài Bảo" sau đó cọ cọ ngực Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài ôm lấy Hoắc Chu, cái gì cũng lười suy nghĩ.
Để hắn trộm lười vài phút là được rồi.
Nhưng hắn vừa mới nhắm mắt lại, di động của Hoắc Chu liền vang lên.
Lạc Thanh Hoài vội che lại lỗ tai Hoắc Chu, cầm điện thoại của anh.
Vốn chỉ muốn tắt tiếng điện thoại lại nhìn thấy người gọi là "Bàn Tử".
Lạc Thanh Hoài do dự một chút, tay chân nhẹ nhàng xuống giường, tới ban công nhận điện thoại.
"Tiểu Mễ Chúc! Cậu ở đâu rồi? Tôi tới rồi, tại sao lại không thấy?" Bàn Tử trong điện thoại lớn tiếng ồn ào.
Lạc Thanh Hoài hỏi: "Anh ở đâu?"
Bàn Tử: "Anh không phải Tiểu Mễ Chúc, anh là ai?"
Lạc Thanh Hoài nói: "Tôi là ông xã của anh ấy."
Điện thoại ngắt cái rụp.
Một lát sau Bàn Tử gọi lại, không quá chắc chắn hỏi: "Lạc Thanh Hoài?"
"Chu Chu hẹn anh gặp ở đâu?" Lạc Thanh Hoài nói, "Tôi đi gặp anh."
Bàn Tử hẳn bị chấn động đến có chút mờ mịt, ngây ngốc mà nói ra địa chỉ.
Lạc Thanh Hoài trở lại phòng, hôn lên mặt anh một cái, đi khỏi cửa gặp Bàn Tử.
Bàn Tử nhìn thấy Lạc Thanh Hoài, cả người đều không ổn: "Cậu, cậu vừa nói..."
"Là thật." Lạc Thanh Hoài rót một chén nước cho gã, "Như thế nào? Kỳ thị chúng tôi?"
"Không không không, tuyệt đối không có." Bàn Tử vội vàng xua tay, lại thở dài, "Thì ra là thế."
Lạc Thanh Hoài hơi hơi nhíu mày: "Sao tôi thấy lời này của anh là có chuyện?"
"Cậu biết Tiểu Mễ Chúc comeout với gia đình chứ?" Bàn Tử hỏi lại.
Bàn tay cầm chén nước của Lạc Thanh Hoài bỗng chốc căng thẳng: "Anh nói cái gì?"
"Cậu ta thế mà không nói cho cậu?" Bàn Tử tựa như rất kinh ngạc, "Tiểu Mễ Chúc vừa tốt nghiệp đại học liền comeout với nhà. Cậu biết đấy, hai người chú Hoắc từ nhỏ đã vô cùng thương Tiểu Mễ Chúc, bọn này khi đó còn rất hâm mộ cậu ta, cảm thấy cậu ta mệnh thật tốt, gặp được cha mẹ tốt nhất trên đời. Nhưng lần đó cả chú cả dì đều tức đến điên, nghe nói chú trực tiếp lấy dây lưng đánh cậu ta, lại đuổi ra khỏi cửa, nói không bao giờ nhận Hoắc Chu..."
Lạc Thanh Hoài cắn chặt răng, đầu lưỡi nếm được hương vị tanh ngọt.
Hắn cùng Hoắc Chu rất khó mà nói rốt cuộc là ai bẻ cong ai, có lẽ đều là đồng tính luyến ái trời sinh, nhưng Lạc Thanh Hoài nhớ rất rõ ràng, thẳng đến khi hắn rời đi, Hoắc Chu đối với tình cảm đều là mờ mịt, không có nhận thức rõ ràng.
Nếu không phải có cuộc điện thoại thổ lộ của hắn, Hoắc Chu nói không chừng chỉ đem hắn trở thành bạn thân, một cậu em trai, theo thời gian trôi đi liền dần trở thành xa lạ. Tựa như hắn cùng Hứa Diệu cùng Bàn Tử, cùng cả những người bạn bình thường khác, khi gặp lại sẽ rất vui vẻ nói một câu "Đã lâu không gặp", sau đó lại một lần nữa thân thiết hoặc lại dần dần xa cách...
Nói không chừng hiện tại Hoắc Chu đã tìm được bạn gái, sinh hoạt vui vẻ với cha mẹ, nhưng cũng nói không chừng Hoắc Chu sẽ cẩn thận suy nghĩ, vẫn chờ hắn như cũ...
Nhưng mặc dù tình cảm của Hoắc Chu là như thế nào thì cũng là hành động thổ lộ của hắn kéo Hoắc Chu xuống nước, ép anh phải đối mặt. Sau đó hắn lại biệt tăm, để một mình Hoắc Chu gánh vác áp lực, đối mặt với thất vọng cùng trách cứ của người nhà, đây là một hành vi vô cùng vô trách nhiệm.
"Hiện tại chú dì vẫn không chịu chấp nhận anh ấy sao?" Lạc Thanh Hoài khó khăn hỏi.
Khó trách không thấy Hoắc Chu liên lạc với cha mẹ, cũng không thấy nhắc tới. Hắn nhớ rõ khi còn nhỏ quan hệ của anh với cha mẹ vô cùng tốt, lên đến cao trung cũng sẽ theo chân bọn họ làm nũng.
"Cậu không cần nghĩ nhiều." Bàn Tử hiểu được ý hắn, "Nghe nói hiện tại chú dì đã chấp nhận rồi."
Lạc Thanh Hoài đầu tiên thả lỏng đáy lòng, nhưng ngay sau đó lại đau đớn một chút, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt. Hắn đương nhiên hy vọng Hoắc Chu có thể sớm làm hòa với cha mẹ, rồi lại khổ sở vì không thể cùng Hoắc Chu đối mặt với khó khăn.
"Tôi không nghĩ rằng cậu ta lại không nói cho cậu." Bàn Tử xin lỗi, "Trước kia tôi còn cảm thấy rất kỳ quái vì không nghe nói Tiểu Mễ Chúc có quen bạn trai, tại sao đột nhiên comeout, thì ra là bởi vì cậu. Hay là hai người vẫn luôn liên lạc, chỉ là gạt chúng tôi?"
Lạc Thanh Hoài hiểu ý Bàn Tử, anh ta là bạn từ nhỏ chân chính của Hoắc Chu, tuy rằng khi còn nhỏ ồn ào nhốn nháo nhưng tình nghĩa hai mươi mấy năm cũng không phải nói chơi. Bàn Tử đau lòng Hoắc Chu nên có ý kiến với Lạc Thanh Hoài, chẳng qua không tiện nói rõ.
"Không liên lạc." Lạc Thanh Hoài thành thật nói, "Chúng tôi cũng chỉ vừa mới gặp lại."
Bàn Tử "À" một tiếng, không nói gì.
Lạc Thanh Hoài dừng lại một chút, nói: "Tôi rất thích Hoắc Chu, sẽ nghiêm túc bên anh ấy cả đời."
Bàn Tử thấy hắn dễ dàng mà nói ra cả đời, hỏi: "Cậu cũng comeout với nhà rồi?"
"Chỉ còn mình tôi." Lạc Thanh Hoài nói, "Trong nhà chỉ còn một mình tôi."
Giọng hơi lạc, lại bổ sung: "Không, bây giờ còn có Hoắc Chu."
Bàn Tử: "..."
Gã cảm giác bị nhồi đầy cẩu lương: "Mẹ cậu đâu?"
Trong trí nhớ của Bàn Tử, mẹ Lạc Thanh Hoài có điểm cao thâm khó đoán, phỏng chừng còn khó hơn cha mẹ Hoắc Chu.
"Bà ấy không còn nữa." Lạc Thanh Hoài nói, "Việc này đừng nói cho Hoắc Chu vội."
Bàn Tử không nghĩ tới sẽ là như thế nào, có chút xin lỗi mà "Ừ" một tiếng.
Lúc này gã mới hoảng hốt cảm nhận, Lạc Thanh Hoài giống như cũng đã trải qua không ít chuyện.
"Trước đừng nói những việc này, về sau có cơ hội chậm rãi nói tiếp." Lạc Thanh Hoài đổi đề tài, "Tôi còn muốn hỏi anh một chút việc, về Long Hạo Kiệt."
Bàn Tử nhíu mày: "Tiểu Mễ Chúc cũng đang hỏi cậu ta, sao vậy? Các cậu còn muốn báo thù sao?"
"Không phải báo thù, mà là..." Lạc Thanh Hoài đã sớm nghĩ kỹ lý do, "Chúng tôi gần đây phát hiện bị người theo dõi, cảm giác là người của anh ta nên muốn tìm hiểu với anh một chút."
Bàn Tử hoảng sợ: "Không thể nào? Nhưng mà... Ài, kỳ thật tôi cũng cảm thấy cậu ta hiện tại nhìn không thấu, dù sao cũng không phải cùng nhau lớn lên."
Lạc Thanh Hoài nói: "Anh có thể nói những gì anh biết về Long Hạo Kiệt cho tôi một chút được không? Chúng tôi cũng không phải có vấn đề gì với anh ta, chỉ là hy vọng có thể làm rõ vấn đề trong lòng. Anh yên tâm, chúng tôi sẽ không nói là anh nói."
Bàn Tử lắc đầu: "Không có việc gì... Tôi chỉ muốn hỏi một chút, cậu nói cậu ta theo dõi hai người là có chứng cứ hay là suy đoán?"
"Tám chín phần mười." Lạc Thanh Hoài nói, "Nhưng việc này không có liên quan gì với anh, anh đang hợp tác với anh ta thì cứ tiếp tục hợp tác đi, không trái pháp luật là được."
"Kia không giống nhau." Bàn Tử nói, "Tuy rằng tôi muốn kiếm tiền nhưng tiền nào không thể kiếm thì sẽ tránh. Vốn dĩ cũng phải là nhà cậu ta xin lỗi nhà cậu, nếu hiện tại còn tới tìm việc thì cũng thật quá đáng. Nếu tôi có kiếm tiền thì cũng không thể hợp tác với cậu ta được nữa. Cậu còn nhớ không, khi còn nhỏ cậu đã từng cứu mạng tôi, tôi không thể đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy được."
Lạc Thanh Hoài có chút dở khóc dở cười, lại có chút cảm động: "Chỉ là việc lông gà vỏ tỏi mà thôi, anh đừng ghi nhớ trong lòng. Hiện tại không có chứng cứ, tôi chỉ tìm hiểu một chút."
Hắn không dám nói với Bàn Tử quá nhiều, gã không giống bọn họ, chỉ là người thường, một khi biết thân phận Long Hạo Kiệt thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Bàn Tử bèn nói về công ty của Long Hạo Kiệt, mặt hàng buôn bán, còn cả quan hệ mà gã biết cho Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài rất bận, hỏi rõ ràng xong liền chào tạm biệt, trước khi đi còn dặn dò Bàn Tử: "Việc hôm nay tôi tới tìm anh, nếu Long Hạo Kiệt có hỏi thì cũng không cần gạt anh ta, càng không cần có ý tới chỗ anh ta tìm hiểu. Chẳng may anh ta có tâm hại người, anh hỏi sẽ rút dây động rừng. Chẳng may chúng ta hiểu lầm thì càng gây tổn thương người khác. Chờ chúng tôi điều tra xong thì nhất định sẽ nói cho anh đầu tiên."
Bàn Tử tốt nghiệp cao trung liền không đi học đại học, vẫn luôn lăn lộn trong xã hội, đã sớm không còn là Bàn Đôn chỉ có cậy mạnh khi còn nhỏ, gã hiện tại cũng vô cùng khôn khéo.
Vừa nghe những lời này của Lạc Thanh Hoài, gã liền biết sự tình không đơn giản như vậy, vội vàng đồng ý: "Yên tâm, tôi rõ rồi."
Tạm biệt Phó Dư Phi, Lạc Thanh Hoài nhìn đồng hồ, đoán chừng Hoắc Chu còn ngủ bèn đi tới tiệm bánh kem đối diện cảnh cục.
Trong tiệm lúc này không có khách, chỉ có cô gái thu ngân xinh đẹp, cậu nhóc trước đó đã gặp vài lần cũng ở đó.
Nhìn thấy Lạc Thanh Hoài đi vào, hai người vội cùng nhau chào hỏi hắn.
Lạc Thanh Hoài đứng trước quầy kính, nói: "Giúp tôi lấy cái này một chút..."
Cậu thu ngân kia đứng ở ngoài, nghe thấy vậy liền ra mở tủ: "Quý khách muốn cái nào..."
Giọng cậu ta bỗng nhiên ngừng lại, vị trí sau eo có một đồ vật bén nhọn, cảm giác là dao nhỏ.
Cậu thu ngân thẳng eo: "Anh có ý gì?"
Lạc Thanh Hoài hỏi lại: "Cậu tên là gì?"
Cậu thu ngân trả lời: "Tiểu Thiên."
Lạc Thanh Hoài lại hỏi: "Cậu cùng Hoắc Chu rốt cuộc có quan hệ gì?"
Tiểu Thiên nhướng mày, cười nói: "Ghen sao?"
Dao trong tay Lạc Thanh Hoài ấn sâu hơn một chút.
"Đừng đừng đừng..." Tiểu Thiên bất đắc dĩ nói, "Mặc kệ nói như thế nào thì tôi cũng đã giúp anh, anh lại đối xử với tôi như vậy không phải lấy oán trả ơn sao?"
Lạc Thanh Hoài còn muốn nói cái gì thì một vị khách đội mũ đi vào mua đồ, hắn liền nhịn xuống.
Tiểu Thiên cũng không có ý cầu cứu, tiếp tục giúp hắn lấy bánh kem.
Cô gái thu ngân xinh đẹp kia tiếp đón vị khách này rất nhiệt tình, mà người kia dường như đang vội, mua đồ xong liền đi.
Lạc Thanh Hoài thu dao lại, nói với Tiểu Thiên: "Tai nạn xe lần đó là cậu cố ý?"
Tiểu Thiên nói: "Tôi biết anh đã nhìn ra, bằng không cũng sẽ không viết lúc đưa tôi thuốc. Chỉ là, anh có nghi vấn thì sao không trực tiếp đi hỏi anh Hoắc?"
Lạc Thanh Hoài không nói lời nào.
Hắn tới cửa hàng này mua bánh kem rất nhiều lần, vị trí tiệm này quá đặc thù, thái độ của Tiểu Thiên mỗi lần tới cũng có chút kỳ quái. Hắn là nằm vùng, có chút gió thổi cỏ lay nào cũng sẽ mẫn cảm hơn người khác một ít, vì thế nhịn không được mà thử cậu ta. Vài lần như vậy, hắn liền xác định Tiểu Thiên không phải thu ngân bình thường, chỉ là không biết cậu ta rốt cuộc là ai.
Tai nạn xe lúc bọn họ đi thực hiện giao dịch, nhìn thấy cậu giao hàng là Tiểu Thiên, lại thêm thời điểm náo loạn ngang ngược vô lý thì Lạc Thanh Hoài liền đoán được là cậu ta cố ý. Cho nên khi đưa thuốc cho Tiểu Thiên, hắn viết vào lòng bàn tay cậu ta.
Lạc Thanh Hoài lúc ấy chỉ nghĩ nếu Tiểu Thiên không biết gì thì chỉ cần gọi điện thoại báo nguy, cảnh sát khẳng định sẽ truy tìm tung tích xe bọn họ.
Nhưng hôm nay Hoắc Chu nói Tiểu Thiên không báo nguy, chỉ nói lại biển số xe cho anh.
Trong lời nói của Hoắc Chu, Tiểu Thiên chỉ là một nhân vật qua đường bình thường.
Lạc Thanh Hoài không hỏi nhiều, trực giác thấy không đơn giản như vậy.
"Anh đừng đùa cậu ấy nữa." Cô thu ngân xinh đẹp chuyển hướng Lạc Thanh Hoài, "Anh đẹp trai, nói cho anh một bí mật, chủ nhân tiệm bánh này họ Hoắc."
Trái tim Lạc Thanh Hoài bị chọc mạnh, không dám tin tưởng: "Cửa tiệm này là Hoắc Chu mở?"
"Anh Hoắc nói ảnh từng có nguyện vọng mở một tiệm kẹo, bởi người ảnh thích thích ăn kẹo." Tiểu Thiên mỉm cười nói với Lạc Thanh Hoài, "Sau đó ảnh phát hiện đồ ngọt trên thế giới không chỉ có kẹo, vì thế liền mở một cửa tiệm bánh kem. Có phải anh chưa từng phát hiện ra không, nơi này chúng tôi cũng bán kẹo cùng chocolate."
Lạc Thanh Hoài theo ngón tay cậu ta mà nhìn qua, góc trên cùng của kệ để hàng bày toàn kẹo đóng gói tinh xảo cùng chocolate.
Trên kệ để hàng có một nhãn dán: Loạt sản phẩm "Chờ yêu".