Vương Ngân chìm trong dòng suy nghĩ miên man, bên môi hiện lên nét cười ôn nhu yếu ớt. Trong con mắt tím thẫm xinh đẹp như bảo thạch, từng chút hận thù đang hỗn loạn cũng dần dần tiêu tán, những tia sáng nhu hòa ấm áp lặng lẽ tràn vào.
Đúng lúc này,nàng cảm nhận lồng ngực truyền đến từng đợt đau nhói. Sau đó, động mạch chủ truyền đến cơn đau tê tâm phế liệt.
“Bực! Roạc!”
Vương Ngân nghe được phi thường rõ ràng âm thanh động mạch chủ của nàng rách toạc ra. Đôi mắt xinh đẹp mở lớn, trong mắt là một mảnh kinh ngạc.
Ngay trước khi nàng mất đi ý thức, một chuỗi thông tin chạy qua đại nào, đáy mắt hiện ra một tia thông suốt, thân hình thẳng tắp gục xuống.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Ở một khoảng không - thời gian khác, hoa tuyết xinh đẹp đang tự do nhảy múa trong không khí, từng bông tuyết nhỏ phiêu phiêu rơi xuống, nhẹ nhàng chạm vào tấm thảm tuyết trắng muốt bên dưới, rồi lập tức hòa vào tấm thảm dày mịn kia, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Tuyết trắng giăng đầy khắp nơi, không khí hết sức bình lặng, một chút dị động cũng không có. Giống như trừ tuyết trắng đang rơi rơi xung quanh, tuyết trắng đang nằm im dưới đất, thì không còn một tồn tại bất cứ thứ gì.
Trong khoảng không tĩnh lặng kỳ dị ấy, từng tia năng lượng bắt đầu xuất hiện, dị động theo một quy luật quỷ mị khó lường. Rồi chỉ trong chớp mắt sau đó, từng đợt từng đợt sóng năng lượng mãnh liệt bùng nổ, cuồng oanh lạm tạc (liên miên không dứt), uy thế trong đó phảng phất như kinh đào hải lãng (sóng lớn cuồn cuộn). Nhưng, cư nhiên vẫn y theo quy luật ban đầu mà dị động. Từ một điểm này, đủ thấy nguồn gốc phát ra thứ năng lượng ấy có bao nhiêu cường đại.
Năng lượng quỷ dị cứ thế phát tán ra khắp xung quanh, uy thế càng lúc càng lớn. Năng lượng tản ra bán kính 50 dặm (=25km) thì va đập mạnh vào vật thể vô hình nào đó. Nếu quan sát cảnh tượng này từ trên cao, sẽ thấy rõ năng lượng cuồn cuộn tỏa ra tứ phía bị vây kín trong một bán cầu tím trong suốt (giống như thủy tinh tím) khổng lồ, mặt cắt giữa bán cầu với mặt đất chu vi lên đến hơn ba trăm dặm cũng được bao phủ bởi thứ đã cấu tạo nên bán cầu.
Sóng năng lượng vẫn tiếp tục tuôn ra không ngớt, vì bán cầu kia mà không ngừng bị áp súc lại. Biên độ dao động của năng lượng vì bị nén lại mà càng ngày càng lớn, đồng thời trên bán cầu từng đợt ba động cũng dần dần xuất hiện, vẽ ra những hoa văn tím xinh đẹp sáng chói, tản mát ra một cỗ hơi thở uy nghiêm cổ kính.
Quá trình này cứ như vậy tiếp diễn, bán cầu khổng lồ bị bao phủ hoàn toàn bởi hoa văn tím thẫm, tỏa ra ánh sáng lấn át cả mặt trời chói lọi trên cao, năng lượng vây kín bên trong quả cầu lúc này cũng đã bị áp súc đến cực điểm, tưởng chừng đã trở nên chân thực như vật chất rắn thông thường.
Nếu quá trình này tiếp diễn thêm một nano giây nữa, không thể nghi ngờ bán cầu kia sẽ vỡ tan. Lực phá hoại của năng lượng bên trong khi bán cầu này bị vỡ, chính là không có khả năng xác định!!!!
Đúng lúc này, quá trình áp súc dừng lại, mà toàn bộ năng lượng khổng lồ kia lấy tốc độ điện quang hỏa thạch mà tiêu tán. Không, nói chính xác hơn, là bị hấp thu!!!!!
Đúng vậy, giữa không gian băng thiên tuyết địa, ẩn ẩn một hang động, nằm sâu trong tuyết trắng. Mà ở chính giữa hang động này, từng dòng năng lượng khổng lồ cuồn cuộn chảy thành một dòng xoáy. Lốc xoáy năng lượng không ngừng rót vào một điểm cố định, lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được, một tiểu hài nhi (trẻ sơ sinh) dần dần thành hình.
Nếu có một người sống ở thế kỷ 21 trên Trái đất nhìn thấy một màn này, chắc chắn sẽ cho rằng mình bị hoa mắt rồi!!! Dùng năng lượng - thuần túy năng lượng – không cách nào tạo ra vật thể!!!!! Huống hồ, đây còn là tạo ra một CON NGƯỜI!!!! Điều này không sai chính là trái ngược hoàn toàn với định luật bảo toàn vật chất và năng lượng!!!!
Mỗi khoảng không - thời gian đều vận hành theo những quy luật nhất định. Mà từ đây xét ra, hiển nhiên khoảng không - thời gian này không vận hành theo những quy luật trong khoảng không - thời gian mà con người đang sống trong đó.
Nói cách khác, rất đơn giản: Đây, là dị giới.
Hài nhi kia đã hoàn toàn thành hình, chính xác là một cơ thể hoàn chỉnh không hề có sai sót hay khuyết thiếu. Thậm chí, có thể nói vì được tạo ra hoàn toàn từ năng lượng thuần khiết tinh túy nhất, thể chất của đứa bé này, chính là vượt xa người thường!!!
Nhưng, điều kỳ lạ là từ trên người hài nhi này, cư nhiên, không có lấy một tia khí tức ba động, cũng không hề nhìn ra một chút thần thức nào. Xét trên góc độ khoa học, chính là trên cơ thể đứa bé này không hề tồn tại hoạt động trao đổi vật chất và năng lượng!!!
Nó không hề có dấu hiệu của một cơ thể sống...
Nói cách khác, chính là một vật chết....
Hài nhi được bao bọc trong một lớp năng lượng mỏng, mà phía trên nó, lốc xoáy năng lượng vẫn chưa tiêu tán, nhưng cư nhiên cũng không có dấu hiệu dung nhập vào trong cơ thể hài nhi. Giống như, đang chờ đợi một cái gì đó...
Đúng lúc này, trên thiên không bỗng xuất hiện một đạo ánh sáng, mà ngay sau đó đã thấy đạo ánh sáng này xuyên qua bán cầu kia, tiến vào trong xoáy năng lượng.
Chính tại thời khắc này, năng lượng đang an ổn kia lập tức bạo động, sau đó lấy tốc độ sét đánh dung nhập vào giữa mi tâm của đứa bé kia. Sau đó, một loạt phản ứng xuất hiện. Lồng ngực của nó bắt đầu phập phồng lên xuống, trong hang động bắt đầu vang lên tiếng tim đập cùng tiếng thở nhè nhẹ. Nhìn sâu vào từng tế bào, chính là bắt đầu xuất hiện các hoạt động sống. Mà ở đại não, bắt đầu có sự trao đổi thông tin giữa các neuron, xuất hiện từng đợt sóng điện não dao động.
Hài nhi này chính là đang chìm vào trạng thái ngủ sâu, mà đợt năng lượng kia sau khi dung nhập vào mi tâm, thành công khơi dậy các hoạt động sống trong cơ thể hài nhi cũng vẫn chưa tiêu tán hết, mà chính là bắt đầu từng chút từng chút thay đổi một số quy luật vận hành nhất định của tế bào.
Cùng với quá trình thay đổi dần dần hoàn thiện, năng lượng này cũng chính là tiêu biến từng chút từng chút một.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Ngân khó khăn mở mắt, cảm giác mà nàng đang có lúc này chính là rất kỳ lạ, nàng thế nhưng phải cố gắng mới có thể điều khiển được cơ thể của mình, giống như đã rất lâu rồi nàng cũng chưa từng thử qua việc này vậy!!!
Chợt trong đôi mắt tím thẫm xinh đẹp hiện lên kinh ngạc, “nàng phải cố gắng điều khiển cơ thể mình”, như vậy, có phải hay không nàng chưa chết???
Thực ra, nàng chính là đã xuyên không, nhưng quan trọng là, bản thân nàng vẫn chưa ý thức được một điểm này.
Đưa mắt nhìn xung quanh, trong con ngươi tím thẫm hiện ra nghi hoặc. Theo như những gì thấy được thì có vẻ nàng đang nằm trong một hang động, phía bên ngoài hang động là tuyết bay trắng xóa, mà khắp trên mặt đất từ trong ra ngoài cư nhiên đều bị tuyết bao phủ hoàn toàn.
Lúc này, Vương Ngân mới bắt đầu cảm nhận được từng chút lạnh giá xuyên qua da thịt. Theo thời gian, cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Vương Ngân có một suy nghĩ lạ kỳ, giống như là bởi vì nàng nhìn thấy khắp nơi đều là tuyết, đại não mới bắt đầu xử lý những thông tin mà các thụ thể trên da gửi đến.
Lạnh giá mãnh liệt truyền tới, cảm thụ của Vương Ngân cũng ngày một rõ ràng hơn. Từng tế bào trong cơ thể giống như bởi vì giá lạnh mà đông cứng, thậm chí ngay cả tốc độ lưu thông máu cũng tựa hồ chậm lại. Nếu đổi lại là người bình thường, chắc chắn lúc này sẽ cảm thấy rất thống khổ, vậy mà Vương Ngân thế nhưng chỉ cảm thấy có chút không thoải mái.
Tiếp tục quan sát xung quanh, Vương Ngân nhận ra hang động này rất kỳ lạ, ngoại trừ tuyết và tuyết thì chính là không còn gì khác. Mà ở những nơi không bị tuyết bao phủ, có thể thấy vật chất tạo nên hang động này chính là vô cùng xinh đẹp, giống như được kết thành từ đá quý.
Vật chất này từ trong ra ngoài đều là sắc tím, mà màu tím này không sai chính là màu mắt của Vương Ngân. Ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một mảng huyết sắc yêu dị đẹp đẽ được bao bọc hoàn toàn trong sắc tím trong suốt kia. Mà càng kỳ dị hơn nữa, chính là bản thân mỗi màu sắc này đều tinh khiết đến cực điểm, không hể pha lẫn một tia tạp chất nào*. Những mảng huyết sắc này vẽ lên vách hang động từng hoa văn xinh đẹp, tản mát ra một loại hơi thở lạ kỳ.
Loại vật chất này rất kỳ lạ, tuy nó khá giống với Ametrine*, nhưng Ametrine đa phần là tím - vàng, trong khi loại vật chất này sở hữu sắc tím thâm trầm xen lẫn huyết sắc yêu dị. Độ tinh khiết của mỗi loại màu sắc riêng biệt cũng là đạt đến cực hạn, hoàn toàn khác với Ametrine thường lẫn tạp sắc. Quan trọng nhất, toàn bộ hang động này chính là một khối hoàn chỉnh, chứ không phải là nhiều mảnh ghép lại. Không có một loại đá quý nào có thể tập trung một chỗ với lượng lớn như vậy, hơn nữa, càng không thể tạo thành hang động!!!
Một loạt hồi ức lúc này lại hiện ra, Vương Ngân nhớ rõ sau khi bị bắn, cảm giác của nàng chính là ý thức không phải đơn giản mất đi, mà phảng phất như nó vẫn tồn tại, nhưng lại bị tách ra khỏi cơ thể. Sau đó, nàng chỉ còn cảm thấy một mảnh hư vô, giống như nàng biết rõ nàng vẫn còn tồn tại, nhưng lại không có bất kỳ thông tin nào chứng minh cho sự tồn tại của nàng. Nàng không còn khái niệm về không gian và thời gian, xung quanh nàng không hề có vật chất hay năng lượng, mà chính bản thân nàng, cũng không giống bất kỳ một dạng vật chất hay năng lượng nào.
Sau đó nàng chính là cảm thấy mình có thân thể một lần nữa, cảm thấy xung quanh một lần nữa.
Nghĩ đến đây, trong đôi con ngươi tím thẫm trong suốt lóe lên một tia thấu hiểu: Nàng xuyên qua rồi!!!!
Trước kia nàng cũng từng đọc rất nhiều truyện xuyên không để giải trí, đây cũng là thể loại mà nàng thích nhất a!!!! Giờ nghĩ đến bản thân xuyên qua, cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Nhận ra điểm này, Vương Ngân một lần nữa cố gắng di chuyển thân thể, dần dần, nàng bắt đầu thích nghi với quá trình này. Sau một phen chật vật, rốt cuộc đưa được hai bàn tay lên trước mặt, đôi mắt xinh đẹp lại một lần nữa trừng lớn.
Kích thước này.....không phải chính là tay của trẻ sơ sinh sao??? Cái này có lẽ cũng khá hợp lý, dù sao nàng không thấy bất kỳ thông tin nào từ đại não truyền tới. Nhưng mà một tiểu hài nhi lại rơi vào trong tình cảnh này, cũng không phải là bị cha mẹ vứt bỏ đi??!!
Nàng chợt nhớ đến một nhân vật mà nàng rất thích: Hách Liên Tử Phong. Hắn chính là một nam thứ, nhưng nàng đối với hắn thiện cảm thậm chí lấn át cả nam chủ. Kiểu khốc như hắn đương nhiên không thể đấu với nam chủ tà mị yêu nghiệt, kiểu nam thứ như hắn đương nhiên có kết cục không hạnh phúc, mà kiểu nam thứ khốc như hắn đương nhiên EQ thấp, dẫn đến nhiều phen bị nữ chủ hiểu lầm. Mà cũng bởi vì vậy, nàng chính là cảm thấy hắn thật đáng thương, sau đó bắt đầu chú ý hắn nhiều hơn, đến cuối cùng là vì tính cách của hắn mà sinh ra quý mến.
Khi hắn còn là một tiểu thiếu niên, liền bị chính mẫu thân của mình bỏ vào hầm băng!!! Tiểu thiếu niên ấy, chính là phải đồng thời thừa nhận thống khổ trên thân thể, lẫn đau đớn trong tâm hồn. Có lẽ cũng vì vậy mà hắn lớn lên thành một bộ lãnh khốc như vậy đi.
Vương Ngân bật cười, nàng bây giờ tuy cũng nằm trong hầm băng như thế, nhưng là không thể nào cảm nhận được những gì hắn đã phải tải qua.
Nàng lăn lộn trong hắc đạo 15 năm, tự ép mình phải nếm trải những loại thống khổ mà con người khó lòng chịu được. Cùng một cảm giác, người khác là bởi vì luôn mặc định nó là đau đớn mà cảm thấy đau đớn, luôn mặc định nó là thống khổ rồi cảm thấy thống khổ. Còn nàng, chính là học cách làm quen với nó, học cách tiếp nhận nó như một dạng thông tin thụ cảm thông thường. Nàng vẫn như cũ cảm nhận được đau đớn cùng thống khổ trên thân thể, nhưng đối với nàng, những cảm nhận ấy, đều như cũ rất bình thường.
Một lần nữa nhìn đôi bàn tay bé nhỏ đã bắt đầu thâm tím, Vương Ngân thở dài. Tuy nàng có thể chịu đựng được, nhưng nếu tình trạng này tiếp diễn, thân thể non nớt này chắc chắn không qua khỏi. Lần đầu tiên Vương Ngân cảm thấy bất lực, nàng bây giờ chỉ là một hài nhi, thậm chí muốn đứng lên cũng không thể chứ đừng nói đến đi lại.
Bất quá, nếu đã xuyên qua, đương nhiên không có khả năng nàng cứ như vậy lặng lẽ liền chết đi. Không bằng đánh cuộc một lần. Nàng tin tưởng ít nhất khi thân thể này gần đạt đến cực hạn, chắc chắn sẽ có người đến cứu.
Ôm tư tưởng đợi chờ là hạnh phúc, Vương Ngân cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Vương Ngân chìm trong dòng suy nghĩ miên man, bên môi hiện lên nét cười ôn nhu yếu ớt. Trong con mắt tím thẫm xinh đẹp như bảo thạch, từng chút hận thù đang hỗn loạn cũng dần dần tiêu tán, những tia sáng nhu hòa ấm áp lặng lẽ tràn vào.
Đúng lúc này,nàng cảm nhận lồng ngực truyền đến từng đợt đau nhói. Sau đó, động mạch chủ truyền đến cơn đau tê tâm phế liệt.
“Bực! Roạc!”
Vương Ngân nghe được phi thường rõ ràng âm thanh động mạch chủ của nàng rách toạc ra. Đôi mắt xinh đẹp mở lớn, trong mắt là một mảnh kinh ngạc.
Ngay trước khi nàng mất đi ý thức, một chuỗi thông tin chạy qua đại nào, đáy mắt hiện ra một tia thông suốt, thân hình thẳng tắp gục xuống.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Ở một khoảng không - thời gian khác, hoa tuyết xinh đẹp đang tự do nhảy múa trong không khí, từng bông tuyết nhỏ phiêu phiêu rơi xuống, nhẹ nhàng chạm vào tấm thảm tuyết trắng muốt bên dưới, rồi lập tức hòa vào tấm thảm dày mịn kia, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Tuyết trắng giăng đầy khắp nơi, không khí hết sức bình lặng, một chút dị động cũng không có. Giống như trừ tuyết trắng đang rơi rơi xung quanh, tuyết trắng đang nằm im dưới đất, thì không còn một tồn tại bất cứ thứ gì.
Trong khoảng không tĩnh lặng kỳ dị ấy, từng tia năng lượng bắt đầu xuất hiện, dị động theo một quy luật quỷ mị khó lường. Rồi chỉ trong chớp mắt sau đó, từng đợt từng đợt sóng năng lượng mãnh liệt bùng nổ, cuồng oanh lạm tạc (liên miên không dứt), uy thế trong đó phảng phất như kinh đào hải lãng (sóng lớn cuồn cuộn). Nhưng, cư nhiên vẫn y theo quy luật ban đầu mà dị động. Từ một điểm này, đủ thấy nguồn gốc phát ra thứ năng lượng ấy có bao nhiêu cường đại.
Năng lượng quỷ dị cứ thế phát tán ra khắp xung quanh, uy thế càng lúc càng lớn. Năng lượng tản ra bán kính dặm (=km) thì va đập mạnh vào vật thể vô hình nào đó. Nếu quan sát cảnh tượng này từ trên cao, sẽ thấy rõ năng lượng cuồn cuộn tỏa ra tứ phía bị vây kín trong một bán cầu tím trong suốt (giống như thủy tinh tím) khổng lồ, mặt cắt giữa bán cầu với mặt đất chu vi lên đến hơn ba trăm dặm cũng được bao phủ bởi thứ đã cấu tạo nên bán cầu.
Sóng năng lượng vẫn tiếp tục tuôn ra không ngớt, vì bán cầu kia mà không ngừng bị áp súc lại. Biên độ dao động của năng lượng vì bị nén lại mà càng ngày càng lớn, đồng thời trên bán cầu từng đợt ba động cũng dần dần xuất hiện, vẽ ra những hoa văn tím xinh đẹp sáng chói, tản mát ra một cỗ hơi thở uy nghiêm cổ kính.
Quá trình này cứ như vậy tiếp diễn, bán cầu khổng lồ bị bao phủ hoàn toàn bởi hoa văn tím thẫm, tỏa ra ánh sáng lấn át cả mặt trời chói lọi trên cao, năng lượng vây kín bên trong quả cầu lúc này cũng đã bị áp súc đến cực điểm, tưởng chừng đã trở nên chân thực như vật chất rắn thông thường.
Nếu quá trình này tiếp diễn thêm một nano giây nữa, không thể nghi ngờ bán cầu kia sẽ vỡ tan. Lực phá hoại của năng lượng bên trong khi bán cầu này bị vỡ, chính là không có khả năng xác định!!!!
Đúng lúc này, quá trình áp súc dừng lại, mà toàn bộ năng lượng khổng lồ kia lấy tốc độ điện quang hỏa thạch mà tiêu tán. Không, nói chính xác hơn, là bị hấp thu!!!!!
Đúng vậy, giữa không gian băng thiên tuyết địa, ẩn ẩn một hang động, nằm sâu trong tuyết trắng. Mà ở chính giữa hang động này, từng dòng năng lượng khổng lồ cuồn cuộn chảy thành một dòng xoáy. Lốc xoáy năng lượng không ngừng rót vào một điểm cố định, lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được, một tiểu hài nhi (trẻ sơ sinh) dần dần thành hình.
Nếu có một người sống ở thế kỷ trên Trái đất nhìn thấy một màn này, chắc chắn sẽ cho rằng mình bị hoa mắt rồi!!! Dùng năng lượng - thuần túy năng lượng – không cách nào tạo ra vật thể!!!!! Huống hồ, đây còn là tạo ra một CON NGƯỜI!!!! Điều này không sai chính là trái ngược hoàn toàn với định luật bảo toàn vật chất và năng lượng!!!!
Mỗi khoảng không - thời gian đều vận hành theo những quy luật nhất định. Mà từ đây xét ra, hiển nhiên khoảng không - thời gian này không vận hành theo những quy luật trong khoảng không - thời gian mà con người đang sống trong đó.
Nói cách khác, rất đơn giản: Đây, là dị giới.
Hài nhi kia đã hoàn toàn thành hình, chính xác là một cơ thể hoàn chỉnh không hề có sai sót hay khuyết thiếu. Thậm chí, có thể nói vì được tạo ra hoàn toàn từ năng lượng thuần khiết tinh túy nhất, thể chất của đứa bé này, chính là vượt xa người thường!!!
Nhưng, điều kỳ lạ là từ trên người hài nhi này, cư nhiên, không có lấy một tia khí tức ba động, cũng không hề nhìn ra một chút thần thức nào. Xét trên góc độ khoa học, chính là trên cơ thể đứa bé này không hề tồn tại hoạt động trao đổi vật chất và năng lượng!!!
Nó không hề có dấu hiệu của một cơ thể sống...
Nói cách khác, chính là một vật chết....
Hài nhi được bao bọc trong một lớp năng lượng mỏng, mà phía trên nó, lốc xoáy năng lượng vẫn chưa tiêu tán, nhưng cư nhiên cũng không có dấu hiệu dung nhập vào trong cơ thể hài nhi. Giống như, đang chờ đợi một cái gì đó...
Đúng lúc này, trên thiên không bỗng xuất hiện một đạo ánh sáng, mà ngay sau đó đã thấy đạo ánh sáng này xuyên qua bán cầu kia, tiến vào trong xoáy năng lượng.
Chính tại thời khắc này, năng lượng đang an ổn kia lập tức bạo động, sau đó lấy tốc độ sét đánh dung nhập vào giữa mi tâm của đứa bé kia. Sau đó, một loạt phản ứng xuất hiện. Lồng ngực của nó bắt đầu phập phồng lên xuống, trong hang động bắt đầu vang lên tiếng tim đập cùng tiếng thở nhè nhẹ. Nhìn sâu vào từng tế bào, chính là bắt đầu xuất hiện các hoạt động sống. Mà ở đại não, bắt đầu có sự trao đổi thông tin giữa các neuron, xuất hiện từng đợt sóng điện não dao động.
Hài nhi này chính là đang chìm vào trạng thái ngủ sâu, mà đợt năng lượng kia sau khi dung nhập vào mi tâm, thành công khơi dậy các hoạt động sống trong cơ thể hài nhi cũng vẫn chưa tiêu tán hết, mà chính là bắt đầu từng chút từng chút thay đổi một số quy luật vận hành nhất định của tế bào.
Cùng với quá trình thay đổi dần dần hoàn thiện, năng lượng này cũng chính là tiêu biến từng chút từng chút một.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Ngân khó khăn mở mắt, cảm giác mà nàng đang có lúc này chính là rất kỳ lạ, nàng thế nhưng phải cố gắng mới có thể điều khiển được cơ thể của mình, giống như đã rất lâu rồi nàng cũng chưa từng thử qua việc này vậy!!!
Chợt trong đôi mắt tím thẫm xinh đẹp hiện lên kinh ngạc, “nàng phải cố gắng điều khiển cơ thể mình”, như vậy, có phải hay không nàng chưa chết???
Thực ra, nàng chính là đã xuyên không, nhưng quan trọng là, bản thân nàng vẫn chưa ý thức được một điểm này.
Đưa mắt nhìn xung quanh, trong con ngươi tím thẫm hiện ra nghi hoặc. Theo như những gì thấy được thì có vẻ nàng đang nằm trong một hang động, phía bên ngoài hang động là tuyết bay trắng xóa, mà khắp trên mặt đất từ trong ra ngoài cư nhiên đều bị tuyết bao phủ hoàn toàn.
Lúc này, Vương Ngân mới bắt đầu cảm nhận được từng chút lạnh giá xuyên qua da thịt. Theo thời gian, cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Vương Ngân có một suy nghĩ lạ kỳ, giống như là bởi vì nàng nhìn thấy khắp nơi đều là tuyết, đại não mới bắt đầu xử lý những thông tin mà các thụ thể trên da gửi đến.
Lạnh giá mãnh liệt truyền tới, cảm thụ của Vương Ngân cũng ngày một rõ ràng hơn. Từng tế bào trong cơ thể giống như bởi vì giá lạnh mà đông cứng, thậm chí ngay cả tốc độ lưu thông máu cũng tựa hồ chậm lại. Nếu đổi lại là người bình thường, chắc chắn lúc này sẽ cảm thấy rất thống khổ, vậy mà Vương Ngân thế nhưng chỉ cảm thấy có chút không thoải mái.
Tiếp tục quan sát xung quanh, Vương Ngân nhận ra hang động này rất kỳ lạ, ngoại trừ tuyết và tuyết thì chính là không còn gì khác. Mà ở những nơi không bị tuyết bao phủ, có thể thấy vật chất tạo nên hang động này chính là vô cùng xinh đẹp, giống như được kết thành từ đá quý.
Vật chất này từ trong ra ngoài đều là sắc tím, mà màu tím này không sai chính là màu mắt của Vương Ngân. Ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một mảng huyết sắc yêu dị đẹp đẽ được bao bọc hoàn toàn trong sắc tím trong suốt kia. Mà càng kỳ dị hơn nữa, chính là bản thân mỗi màu sắc này đều tinh khiết đến cực điểm, không hể pha lẫn một tia tạp chất nào. Những mảng huyết sắc này vẽ lên vách hang động từng hoa văn xinh đẹp, tản mát ra một loại hơi thở lạ kỳ.
Loại vật chất này rất kỳ lạ, tuy nó khá giống với Ametrine, nhưng Ametrine đa phần là tím - vàng, trong khi loại vật chất này sở hữu sắc tím thâm trầm xen lẫn huyết sắc yêu dị. Độ tinh khiết của mỗi loại màu sắc riêng biệt cũng là đạt đến cực hạn, hoàn toàn khác với Ametrine thường lẫn tạp sắc. Quan trọng nhất, toàn bộ hang động này chính là một khối hoàn chỉnh, chứ không phải là nhiều mảnh ghép lại. Không có một loại đá quý nào có thể tập trung một chỗ với lượng lớn như vậy, hơn nữa, càng không thể tạo thành hang động!!!
Một loạt hồi ức lúc này lại hiện ra, Vương Ngân nhớ rõ sau khi bị bắn, cảm giác của nàng chính là ý thức không phải đơn giản mất đi, mà phảng phất như nó vẫn tồn tại, nhưng lại bị tách ra khỏi cơ thể. Sau đó, nàng chỉ còn cảm thấy một mảnh hư vô, giống như nàng biết rõ nàng vẫn còn tồn tại, nhưng lại không có bất kỳ thông tin nào chứng minh cho sự tồn tại của nàng. Nàng không còn khái niệm về không gian và thời gian, xung quanh nàng không hề có vật chất hay năng lượng, mà chính bản thân nàng, cũng không giống bất kỳ một dạng vật chất hay năng lượng nào.
Sau đó nàng chính là cảm thấy mình có thân thể một lần nữa, cảm thấy xung quanh một lần nữa.
Nghĩ đến đây, trong đôi con ngươi tím thẫm trong suốt lóe lên một tia thấu hiểu: Nàng xuyên qua rồi!!!!
Trước kia nàng cũng từng đọc rất nhiều truyện xuyên không để giải trí, đây cũng là thể loại mà nàng thích nhất a!!!! Giờ nghĩ đến bản thân xuyên qua, cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Nhận ra điểm này, Vương Ngân một lần nữa cố gắng di chuyển thân thể, dần dần, nàng bắt đầu thích nghi với quá trình này. Sau một phen chật vật, rốt cuộc đưa được hai bàn tay lên trước mặt, đôi mắt xinh đẹp lại một lần nữa trừng lớn.
Kích thước này.....không phải chính là tay của trẻ sơ sinh sao??? Cái này có lẽ cũng khá hợp lý, dù sao nàng không thấy bất kỳ thông tin nào từ đại não truyền tới. Nhưng mà một tiểu hài nhi lại rơi vào trong tình cảnh này, cũng không phải là bị cha mẹ vứt bỏ đi??!!
Nàng chợt nhớ đến một nhân vật mà nàng rất thích: Hách Liên Tử Phong. Hắn chính là một nam thứ, nhưng nàng đối với hắn thiện cảm thậm chí lấn át cả nam chủ. Kiểu khốc như hắn đương nhiên không thể đấu với nam chủ tà mị yêu nghiệt, kiểu nam thứ như hắn đương nhiên có kết cục không hạnh phúc, mà kiểu nam thứ khốc như hắn đương nhiên EQ thấp, dẫn đến nhiều phen bị nữ chủ hiểu lầm. Mà cũng bởi vì vậy, nàng chính là cảm thấy hắn thật đáng thương, sau đó bắt đầu chú ý hắn nhiều hơn, đến cuối cùng là vì tính cách của hắn mà sinh ra quý mến.
Khi hắn còn là một tiểu thiếu niên, liền bị chính mẫu thân của mình bỏ vào hầm băng!!! Tiểu thiếu niên ấy, chính là phải đồng thời thừa nhận thống khổ trên thân thể, lẫn đau đớn trong tâm hồn. Có lẽ cũng vì vậy mà hắn lớn lên thành một bộ lãnh khốc như vậy đi.
Vương Ngân bật cười, nàng bây giờ tuy cũng nằm trong hầm băng như thế, nhưng là không thể nào cảm nhận được những gì hắn đã phải tải qua.
Nàng lăn lộn trong hắc đạo năm, tự ép mình phải nếm trải những loại thống khổ mà con người khó lòng chịu được. Cùng một cảm giác, người khác là bởi vì luôn mặc định nó là đau đớn mà cảm thấy đau đớn, luôn mặc định nó là thống khổ rồi cảm thấy thống khổ. Còn nàng, chính là học cách làm quen với nó, học cách tiếp nhận nó như một dạng thông tin thụ cảm thông thường. Nàng vẫn như cũ cảm nhận được đau đớn cùng thống khổ trên thân thể, nhưng đối với nàng, những cảm nhận ấy, đều như cũ rất bình thường.
Một lần nữa nhìn đôi bàn tay bé nhỏ đã bắt đầu thâm tím, Vương Ngân thở dài. Tuy nàng có thể chịu đựng được, nhưng nếu tình trạng này tiếp diễn, thân thể non nớt này chắc chắn không qua khỏi. Lần đầu tiên Vương Ngân cảm thấy bất lực, nàng bây giờ chỉ là một hài nhi, thậm chí muốn đứng lên cũng không thể chứ đừng nói đến đi lại.
Bất quá, nếu đã xuyên qua, đương nhiên không có khả năng nàng cứ như vậy lặng lẽ liền chết đi. Không bằng đánh cuộc một lần. Nàng tin tưởng ít nhất khi thân thể này gần đạt đến cực hạn, chắc chắn sẽ có người đến cứu.
Ôm tư tưởng đợi chờ là hạnh phúc, Vương Ngân cứ như vậy ngủ thiếp đi.