An Tử thấy thế thì vô cùng sợ hãi nép vào trong lòng râu quai nón, khóc ngất.
Hoắc Đô bước vào trong vòng vây, liếc mắt nhìn 3 người bọn tôi, khi nhìn đến tôi, thì mày kiếm nhíu lại. Tôi biết hắn đã nhận ra mình, nên chỉ có thể cười gượng hai cái, nói: “Chào, đã lâu không gặp, ngươi trúng độc đã khỏe chưa? Haha.” Ánh mắt tên này cũng lợi hại không kém sư phụ đâu. Chặc chặc.
“Là ngươi giết tên thập trưởng kia?”
“Haha, phải!” Dù gì cũng chết, nhận đại cho rồi.
“Uhm, vậy đi theo ta.” Hoắc Đô nói rồi, xoay người rời đi.
Tôi kinh ngạc, nhưng vẫn không quên việc chính, bật thốt lên: “Thế còn hai người này?”
Hoắc Đô dừng lại, xoay người nhìn về phía râu quai nón và An Tử, nhả ra 1 câu: “Ta cho hai người các ngươi 1 canh giờ, nhanh chóng rời khỏi đại doanh.”
Tôi ngẩng ra, râu quai nón và An Tử cũng ngẩng ra. Nhưng hai người đó nhanh chóng hồi phục tinh thần. Râu quai nón nhìn tôi nói 1 câu: “Bảo trọng!” rồi lập tức xoay người chạy đi. Đám binh lính đang bao vây chúng tôi nhanh chóng tách ra để cho bọn họ rời đi. Tôi nhìn thấy 1 màn này thì kinh ngạc đến nỗi miệng há to không khép lại được. Hoắc Đô thật sự tha cho hai người họ sao? Đến tận sau này, khi tôi hỏi về việc này, Hoắc Đô chỉ cười nói: “Ai mà quan tâm đến việc tên thập trưởng vô dụng đó bị ai giết? Chỉ là ta cảm thấy buồn chán cho nên xin Vương huynh điều tra hung thủ thôi.”
“Còn đứng đó làm gì, mau theo ta.”
Tôi ngơ ngác gật đầu, rồi vô thức đi theo sau Hoắc Đô trở về lều của hắn.
Vừa bước vào cửa lều, Hoắc Đô giựt phăng cái túi da bên hông của tôi, bước đến giường ngồi xuống, lục lội những thứ bên trong.
Tôi lúc này mới hồi phục tinh thần, cả kinh kêu lên: “Ngươi làm gì?”
“Xem xem, trong cái túi này chứa những gì quý giá, mà suốt ngày thấy ngươi mang bên mình.” Hoắc Đô, nắm lấy cái túi lắc lắc trước mặt tôi.
Tôi định xông tới giật lại cái túi, bên trong thật sự có những thứ có tiền cũng không mua được đâu nha. Nó là túi bách bảo của tôi, thế mà hắn dám…
“Đang ở địa bàn của ta, mà ngươi còn hung hăng như thế?” Hoắc Đô cười nói 1 câu, khiến động tác của tôi cứng đờ. Lập tức đứng im bất động. Hoắc Đô nói đúng, đây là đại doanh Mông Cổ, nếu tôi có thể đánh thắng Hoắc Đô thì sao, làm sao thoát khỏi mấy trăm, mấy vạn quân lính Mông Cổ kia chứ. Hống hồ tôi cũng không có khả năng đánh thắng hắn. Tôi nhịn.
“1 quyển sách cũ, hai mảnh khăn tay rách, 1 cây tiêu ngọc, giải dược toàn năng, ngọc lộ cao, cửu hoa ngọc lộ hoàn, thuốc mê, thuốc ngứa, đại bổ hoàn, thuốc sổ, xuân dược…” Hoắc Đô thật sự ngồi kiểm kê đồ vật trong túi của tôi. Mỗi lần hắn đọc tên 1 món là gân xanh trên trán tôi lại xuất hiện 1 sợi. Tôi nhịn, nóng nảy là ma quỷ, nóng nảy là ma quỷ.
“…Bánh bao! Ngay cả bánh bao mà ngươi cũng bỏ vào?” Hoắc Đô cầm gói giấy bánh bao tôi cất giữ từ bửa ăn chiều, phá lên cười.
“Ngươi không ăn thì sẽ chết đó.” Tôi không nhịn được nữa, gào lên.
Hoắc Đô lúc này cũng ngừng cười, chùi vệt nước nơi khóe mắt, vẩy vẩy tay về phía tôi. Tôi mặc dù vô cùng khó chịu nhưng vẫn bước đến. Ai biểu ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
“Đến đây làm gì?”
“Ham vui, nên đến đây tham quan.”
Hoắc Đô “hử” 1 tiếng, cười hỏi: “Thật sao?”
Tôi bực bội nói: “Nếu không phải thế thì ta đến đây làm gì, ngươi cũng thật kỳ lạ, chẳng lẽ muốn ta nói là do ta thầm thương trộm nhớ ngươi, gặp ngươi 1 lần thì mãi không quên được, không có ngươi thì sống không nỗi, nên mới bất chấp nguy hiểm mà đến đây tìm ngươi, thì ngươi mới bằng lòng sao?”
Hoắc Đô mị mắt cười, chớp mắt 1 cái, tôi không kịp phản ứng, đã bị hắn đè xuống giường: “Sớm nói thật như thế này, có phải tốt không!” Hắn dừng lại 1 chút, kê sát miệng vào tai tôi nói: “Ta đành miễn cưỡng tiếp nhận ngươi vậy?”
“…” Tên Hoắc Đô này không phải là có bệnh tự luyến đó chứ?
Tôi vì được Hoắc Đô “miễn cưỡng tiếp nhận” nên từ 1 thợ phó ở khu rèn binh khí, trở thành thân vệ bên người hắn. Cũng từ lúc đó, các binh sĩ ở đại danh thường thường đi tuần ngang qua lều của tiểu vương tử Hoắc Đô sẽ nghe thấy tiếng tiểu vương tử gọi “Tiểu Trình!” và thấy 1 binh sĩ tướng người nhỏ nhắn, chạy ra chạy vào. Lúc thì bưng đồ ăn, lúc thì xách nước tắm, lúc lại cầm theo 1 đống quần áo chạy về phía bờ sông, lúc lại ngồi ngây ngốc trước cửa lều, hai mắt đẫm lệ nhìn trời.
Nếu không phải hắn giữ túi bách bảo của tôi, nếu không phải trong túi bách bảo đó có bình “giải dược toàn năng”, “đại bổ hoàn”, cuốn “ngũ độc thần chưởng”, hai mảnh khăn tay cứu mạng và 1 số thuốc độc cùng thuốc giải khác, thì tôi đã sớm bỏ của chạy lấy người từ lâu rồi.
Thật ra, của cũng có thể bỏ, chỉ có mạng thì không bỏ được thôi. Huhuhu. Bởi vì Hoắc Đô cư nhiên lấy “tam thi não thần đan” trong túi bách bảo của tôi cho tôi uống, nếu không có thuốc giải định kỳ mỗi tháng thì cả người sẽ giống như có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng cắn đốt suốt 1 canh giờ, mỗi ngày. Muốn chết không được, muốn sống không xong. Không uống thuốc giải 3 lần thì chỉ có nước đi gặp Diêm Vương uống trà. Nếu muốn điều chế loại thuốc giải này ít nhất cũng mất 3 tháng. Còn cần có nguyên liệu đặc biệt, tôi cũng không muốn đùa giỡn với mạng của mình. Trước đây khi tôi đều chế thành công loại thuốc này thì vô cùng đắc ý, nhưng lại không ngờ tới, tôi lại là người thử nghiệm đầu tiên. Thật con bà nó xui mà.
Cho nên mặc dù ấm ức, mặc dù giận dữ tôi chỉ có thể ngoan ngoãn như con thỏ nhỏ, ở bên cạnh hầu hạ vị đại gia Hoắc Đô, chụi đủ sự tra tấn về mặc thể xác lẫn tinh thần, tìm cơ hội trộm túi bách bảo về mà thôi. Tuy nhiên trước đó, tôi cũng đã tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện với Phùng sư huynh, nếu không sợ là có màn mưa máu sảy ra rồi.
“Tiểu Trình, ngươi hôm nay không có ăn cơm à? Mạnh tay lên.” Hoắc đại gia ngồi chễm chệ trong bồn tắm lớn, cao giọng ra lệnh. Tôi mặc dù rất muốn bóp nát cái đầu đẹp đẽ của hắn nhưng chỉ có thể yểu xùi “Dạ!” 1 tiếng, rồi dùng thêm chút sức bóp đôi vai ngà ngọc của Hoắc Đô. Mà phải công nhận, da Hoắc Đô thật là mịn màng, sờ vào cảm giác rất thích, chặc chặc.
An Tử thấy thế thì vô cùng sợ hãi nép vào trong lòng râu quai nón, khóc ngất.
Hoắc Đô bước vào trong vòng vây, liếc mắt nhìn người bọn tôi, khi nhìn đến tôi, thì mày kiếm nhíu lại. Tôi biết hắn đã nhận ra mình, nên chỉ có thể cười gượng hai cái, nói: “Chào, đã lâu không gặp, ngươi trúng độc đã khỏe chưa? Haha.” Ánh mắt tên này cũng lợi hại không kém sư phụ đâu. Chặc chặc.
“Là ngươi giết tên thập trưởng kia?”
“Haha, phải!” Dù gì cũng chết, nhận đại cho rồi.
“Uhm, vậy đi theo ta.” Hoắc Đô nói rồi, xoay người rời đi.
Tôi kinh ngạc, nhưng vẫn không quên việc chính, bật thốt lên: “Thế còn hai người này?”
Hoắc Đô dừng lại, xoay người nhìn về phía râu quai nón và An Tử, nhả ra câu: “Ta cho hai người các ngươi canh giờ, nhanh chóng rời khỏi đại doanh.”
Tôi ngẩng ra, râu quai nón và An Tử cũng ngẩng ra. Nhưng hai người đó nhanh chóng hồi phục tinh thần. Râu quai nón nhìn tôi nói câu: “Bảo trọng!” rồi lập tức xoay người chạy đi. Đám binh lính đang bao vây chúng tôi nhanh chóng tách ra để cho bọn họ rời đi. Tôi nhìn thấy màn này thì kinh ngạc đến nỗi miệng há to không khép lại được. Hoắc Đô thật sự tha cho hai người họ sao? Đến tận sau này, khi tôi hỏi về việc này, Hoắc Đô chỉ cười nói: “Ai mà quan tâm đến việc tên thập trưởng vô dụng đó bị ai giết? Chỉ là ta cảm thấy buồn chán cho nên xin Vương huynh điều tra hung thủ thôi.”
“Còn đứng đó làm gì, mau theo ta.”
Tôi ngơ ngác gật đầu, rồi vô thức đi theo sau Hoắc Đô trở về lều của hắn.
Vừa bước vào cửa lều, Hoắc Đô giựt phăng cái túi da bên hông của tôi, bước đến giường ngồi xuống, lục lội những thứ bên trong.
Tôi lúc này mới hồi phục tinh thần, cả kinh kêu lên: “Ngươi làm gì?”
“Xem xem, trong cái túi này chứa những gì quý giá, mà suốt ngày thấy ngươi mang bên mình.” Hoắc Đô, nắm lấy cái túi lắc lắc trước mặt tôi.
Tôi định xông tới giật lại cái túi, bên trong thật sự có những thứ có tiền cũng không mua được đâu nha. Nó là túi bách bảo của tôi, thế mà hắn dám…
“Đang ở địa bàn của ta, mà ngươi còn hung hăng như thế?” Hoắc Đô cười nói câu, khiến động tác của tôi cứng đờ. Lập tức đứng im bất động. Hoắc Đô nói đúng, đây là đại doanh Mông Cổ, nếu tôi có thể đánh thắng Hoắc Đô thì sao, làm sao thoát khỏi mấy trăm, mấy vạn quân lính Mông Cổ kia chứ. Hống hồ tôi cũng không có khả năng đánh thắng hắn. Tôi nhịn.
“ quyển sách cũ, hai mảnh khăn tay rách, cây tiêu ngọc, giải dược toàn năng, ngọc lộ cao, cửu hoa ngọc lộ hoàn, thuốc mê, thuốc ngứa, đại bổ hoàn, thuốc sổ, xuân dược…” Hoắc Đô thật sự ngồi kiểm kê đồ vật trong túi của tôi. Mỗi lần hắn đọc tên món là gân xanh trên trán tôi lại xuất hiện sợi. Tôi nhịn, nóng nảy là ma quỷ, nóng nảy là ma quỷ.
“…Bánh bao! Ngay cả bánh bao mà ngươi cũng bỏ vào?” Hoắc Đô cầm gói giấy bánh bao tôi cất giữ từ bửa ăn chiều, phá lên cười.
“Ngươi không ăn thì sẽ chết đó.” Tôi không nhịn được nữa, gào lên.
Hoắc Đô lúc này cũng ngừng cười, chùi vệt nước nơi khóe mắt, vẩy vẩy tay về phía tôi. Tôi mặc dù vô cùng khó chịu nhưng vẫn bước đến. Ai biểu ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
“Đến đây làm gì?”
“Ham vui, nên đến đây tham quan.”
Hoắc Đô “hử” tiếng, cười hỏi: “Thật sao?”
Tôi bực bội nói: “Nếu không phải thế thì ta đến đây làm gì, ngươi cũng thật kỳ lạ, chẳng lẽ muốn ta nói là do ta thầm thương trộm nhớ ngươi, gặp ngươi lần thì mãi không quên được, không có ngươi thì sống không nỗi, nên mới bất chấp nguy hiểm mà đến đây tìm ngươi, thì ngươi mới bằng lòng sao?”
Hoắc Đô mị mắt cười, chớp mắt cái, tôi không kịp phản ứng, đã bị hắn đè xuống giường: “Sớm nói thật như thế này, có phải tốt không!” Hắn dừng lại chút, kê sát miệng vào tai tôi nói: “Ta đành miễn cưỡng tiếp nhận ngươi vậy?”
“…” Tên Hoắc Đô này không phải là có bệnh tự luyến đó chứ?
Tôi vì được Hoắc Đô “miễn cưỡng tiếp nhận” nên từ thợ phó ở khu rèn binh khí, trở thành thân vệ bên người hắn. Cũng từ lúc đó, các binh sĩ ở đại danh thường thường đi tuần ngang qua lều của tiểu vương tử Hoắc Đô sẽ nghe thấy tiếng tiểu vương tử gọi “Tiểu Trình!” và thấy binh sĩ tướng người nhỏ nhắn, chạy ra chạy vào. Lúc thì bưng đồ ăn, lúc thì xách nước tắm, lúc lại cầm theo đống quần áo chạy về phía bờ sông, lúc lại ngồi ngây ngốc trước cửa lều, hai mắt đẫm lệ nhìn trời.
Nếu không phải hắn giữ túi bách bảo của tôi, nếu không phải trong túi bách bảo đó có bình “giải dược toàn năng”, “đại bổ hoàn”, cuốn “ngũ độc thần chưởng”, hai mảnh khăn tay cứu mạng và số thuốc độc cùng thuốc giải khác, thì tôi đã sớm bỏ của chạy lấy người từ lâu rồi.
Thật ra, của cũng có thể bỏ, chỉ có mạng thì không bỏ được thôi. Huhuhu. Bởi vì Hoắc Đô cư nhiên lấy “tam thi não thần đan” trong túi bách bảo của tôi cho tôi uống, nếu không có thuốc giải định kỳ mỗi tháng thì cả người sẽ giống như có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng cắn đốt suốt canh giờ, mỗi ngày. Muốn chết không được, muốn sống không xong. Không uống thuốc giải lần thì chỉ có nước đi gặp Diêm Vương uống trà. Nếu muốn điều chế loại thuốc giải này ít nhất cũng mất tháng. Còn cần có nguyên liệu đặc biệt, tôi cũng không muốn đùa giỡn với mạng của mình. Trước đây khi tôi đều chế thành công loại thuốc này thì vô cùng đắc ý, nhưng lại không ngờ tới, tôi lại là người thử nghiệm đầu tiên. Thật con bà nó xui mà.
Cho nên mặc dù ấm ức, mặc dù giận dữ tôi chỉ có thể ngoan ngoãn như con thỏ nhỏ, ở bên cạnh hầu hạ vị đại gia Hoắc Đô, chụi đủ sự tra tấn về mặc thể xác lẫn tinh thần, tìm cơ hội trộm túi bách bảo về mà thôi. Tuy nhiên trước đó, tôi cũng đã tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện với Phùng sư huynh, nếu không sợ là có màn mưa máu sảy ra rồi.
“Tiểu Trình, ngươi hôm nay không có ăn cơm à? Mạnh tay lên.” Hoắc đại gia ngồi chễm chệ trong bồn tắm lớn, cao giọng ra lệnh. Tôi mặc dù rất muốn bóp nát cái đầu đẹp đẽ của hắn nhưng chỉ có thể yểu xùi “Dạ!” tiếng, rồi dùng thêm chút sức bóp đôi vai ngà ngọc của Hoắc Đô. Mà phải công nhận, da Hoắc Đô thật là mịn màng, sờ vào cảm giác rất thích, chặc chặc.