“Đi thôi!”
“Hoắc Đô, ngươi nói như thế là có ý gì? Ngươi đúng lại, mau nói rõ cho ta biết.” Tôi khó hiểu đuổi theo Hoắc Đô rời khỏi Trùng Dương cung.
“Bây giờ ta không còn là vương tử Mông Cổ nữa, lúc nãy lại bỏ rơi sư phụ, coi như phản bội sư môn rồi, trong người còn mang thương tích. Giờ nàng không thu nhận ta, ta không biết sẽ ra sao? Không chừng sẽ chết bờ chết bụi ở đâu đó.”
“…”
“Chẳng phải nếu 1 người có dung mạo như ta mà chết đi, thì quá phí phạm của trời sao?”
“… (||| – -)”
“Cho nên, sau này việc ăn uống, ngủ nghĩ của ta đều phải trong cậy vào nàng đó… Chủ nhân!”
“Chủ nhân cái đầu ngươi, mà sau khi không ngươi có thể không còn là vương tử kia chứ? Ta bộ là con nít 3 tuổi, dễ bị ngươi lừa lắm sao?”
“Nàng không phải, nhưng cũng tương tự thế thôi! Hahahaha….”
“Hoắc… Đô…”
“Ta bị thương, nếu nàng đánh, ta chết thiệt đó. Chủ nhân!” Hai chữ cuối, Hoắc Đô cố ý nhấn mạnh, còn cười rất vui vẻ.
“…” Con bà nó, Hoắc Đô ngươi được lắm. Trước đây ta chỉ tưởng ngươi là tiểu nhân thôi, nào ngờ ngươi còn là 1 tiểu nhân da mặt còn dày hơn tường thành.
Nói là đi đến tòa cổ mộ trước đợi Dương Quá và Tiểu Long Nữ đến, nhưng vấn đề là tòa cổ mộ đó nằm ở đâu trên núi Chung Nam này kia chứ, lúc nãy nhờ có tiếng đánh nhau cùng với kim luân của lão khỉ già bay vèo vèo trên không trung, tôi mới tìm được Ngọc Hư cung, nhưng giờ thì hay rồi, đã đi cả canh giờ, vẫn không đến được cổ mộ.
“Tiểu Trình, con bé đói rồi, nàng cho nó b-ú sữa đi!” Hoắc Đô bồng Quách Tương đi theo sau tôi, nhìn thấy con bé mặt nhăn mày nhó, như muốn mếu khóc thì biết nó đói bụng, bèn lên tiếng, nhưng mà…
“Con bà nó, ngươi đi mà cho b-ú.” Tại sao ai cũng kêu tôi cho nó b-ú thế này? Bộ tôi giống người có sẵn sữa cho nó b-ú sao?
“Ta cũng muốn thế, tiếc là ta không được như nàng.”
“Ngươi nhìn cái gì?” Tôi bị ánh mắt Hoắc Đô liếc nhìn về bộ phận nào đó mà giật mình, bất giác đưa tay lên che lại. “Ngươi nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra.”
“Móc đi rồi thì sẽ không đẹp nữa, nàng nhẫn tâm sao?”
“…”
“Oa oa oa… oa oa oa…”
“Con bé đói bụng lắm rồi, nàng nên kiếm cái gì cho nó ăn tạm thì hơn.”
“Bộ ta không biết hay sao mà cần ngươi chỉ!” Chỉ là, ở nơi rừng núi hoang vu này, chỉ có cây cối và chim chóc, lấy gì cho nó ăn đây. Hức.
“Oa oa oa… oa oa oa…”
“AAAAA…..” Tôi không kiềm chế được cảm xúc mà ngửa đầu lên trời thét to. Tôi muốn khóc, thật sự muốn khóc. Dương Quá, ngươi đang ở đâu?
Tôi và Hoắc Đô bồng theo Quách Tương cứ đi đi lại lại vòng quanh núi Chung Nam, cũng may nhìn thấy 1 cánh đồng trồng bí đỏ, tôi bức liền 4, 5 trái chín, dùng đá đập nát 1 trái chín nhất, xé áo vắt lấy nước cho Quách Tương uống tạm, nếu không tôi thật phải cho con bé nhịn đói rồi.
“Thật ra tòa cổ mộ kia ở đâu chứ?” Tôi ảo nảo ngồi bó gối nhìn lên trời. Trời sắp tối, mà tôi vẫn chưa tìm thấy đường vào tòa cổ mộ, vô cùng chán chường. Biết trước sẽ như thế này, tôi thà cứ mặc kệ, không thèm quan tâm đến sống chết của vợ chồng bọn họ nữa, mà rời đi rồi.
“Nàng muốn đến cổ mộ?” Hoắc Đô đang cho Quách Tương uống nước bí, nghe tôi ngồi kế bên chán chường nói thì lên tiếng.
“Đi cả ngày rồi, mà chỉ thấy cây toàn là cây, ngay cả 1 ngôi mộ nhỏ cũng không thấy chứ đừng nói là tòa cổ mộ to lớn. Hơi…”
“Tại nàng đi sai hướng, thì làm sao mà thấy cho được.”
“Ngươi làm như mình biết đường không bằng, có giỏi thì ngươi dẫn ta đến đó đi.” Tôi tức giận, trừng mắt nhìn hắn.
“Ta biết đường!”
“Biết đường thì hay lắm sao… Gì? Ngươi biết đường, sao không nói sớm?”
“Nàng có chịu nói là muốn đi đâu đâu.”
Tôi nhịn, nổi nóng là ma quỷ, nhịn, phải nhịn. “Mà sao ngươi lại biết đường tới cổ mộ?”
“Lúc trước, có mang sính lễ đến đó cầu thân Tiểu Long Nữ.” Hoắc Đô không thèm nhìn tôi mà nhàn nhạt nói 1 câu.
“Hoắc Đô, ngươi là tên khốn!” Không thể nhịn được nữa rồi, tôi phải dạy cho cái tên cốc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga này 1 trận. Hắn nghĩ hắn là ai mà dám cầu thân Tiểu Long Nữ kia chứ?
“Tiểu Trình, nàng bình tĩnh, làm con bé sợ rồi nè… A… Ta đang bị thương mà… Tiểu Trình….”
“Oa oa oa… oa oa…”
Sau nhiều phen trắc trở, trèo đèo lội suối, rốt cuộc tôi cũng… không đến được cổ mộ. Lý do ư, lý do vì…
Kim Luân Pháp Vương lần đầu dẫn quân Mông Cổ tiến đánh Toàn Chân giáo, bị Dương Quá đánh cho trọng thương, được Đạt Nhĩ Ba cỏng rời đi. Nhưng quân Mông Cổ nào có để yên chuyện này. Lại 1 lần nữa tiến đánh Toàn Chân giáo. Lần này vì để bảo toàn lực lượng. Khưu Xứ Cơ và Toàn Chân ngũ tử quyết định kế sách “vườn không nhà trống”, toàn bộ rời khỏi Trùng Dương cung, tránh nạn. Vì thế khiến vị tướng lãnh dẫn quân Mông Cổ nổi giận. Nổi lửa hỏa thêu Chung Nam sơn.
Mùa đông hanh khô, gió bấc cứ thổi vù vù, thế lửa mạnh mẽ. Cả 1 ngọn núi với những cây cổ thụ cao mấy trượng, trở thành những ngọn đuốc lớn. Ánh lửa đỏ rực cả 1 vùng trời.
“Mau đi thôi! Lửa lớn như vậy, nàng còn đứng đó làm gì?” Hoắc Đô tiến đến muốn nắm lấy tay tôi.
“Phịch!” Nhưng tay chưa kịp vươn về phía tôi thì “vèo, vèo” 2 tiếng. 2 hòn sỏi bay nhanh đến, bắn vào vai và chân Hoắc Đô. Khiến hắn ngã khuỵ xuống, cũng may hắn bồng Quách Tương rất chắc nên mới khiến con bé không rớt xuống đất.
“Hoắc Đô!” Tôi kinh hoảng hét lên 1 tiếng, muốn tiếng đến xem hắn như thế nào. Nhưng chân chưa nhấc thì trước mặt tôi đột nhiên xuất hiện 1 người.
Trong cảnh khói lửa mịt mù, nhiệt độ không khí có khi lên đến 50 – 60 độ, thế nhưng trên khuôn mặt như thiên tiên của người đó, không có lấy nữa giọt mồ hôi, từng góc cạnh trên khuôn mặt hoàn mỹ cũng trở nên rõ nét hơn. Thanh y bay bay trong gió, bị ánh lửa nhượm đỏ trở nên huyền ảo rạng ngời. Người đứng đó, không hiển lộ sự vui mừng hay giận dữ, nhưng sắc mặt lạnh nhạt đó, lại khiến người khác sợ run người.
“Sư phụ!”