Hoa Sơn là một ngọn núi thuộc đoạn đông dãy Tần Lĩnh phía nam tỉnh Thiểm Tây. Hoa Sơn có năm đỉnh núi chính, trong đó đỉnh cao nhất Nam Phong có tên Lạc Nhạn cao 2.154 mét. Ngọn núi bao bọc bởi toàn đá hoa cương, từ xa vọng về, hình núi dựng đứng như một bông hoa vì vậy mà có tên Hoa Sơn, mà đỉnh chính giữa cao 2.083 mét, gọi là Thái Hoa Sơn hoặc Tây Nhạc, đứng trên đỉnh, mây dưới chân, cảnh đẹp vô cùng. Có điều dốc núi dựng đứng, hiểm nguy trùng trùng, không phải ai cũng có thể leo lên được đỉnh núi để tận hưởng cái cảm giác được làm thần tiên, đạp mây cưỡi gió. Nhưng lúc này đây trên đỉnh Tây Nhạc lại có rất nhiều người, nhiều đến nỗi đỉnh Tây Nhạc xém chút không còn chỗ đứng. Mà điều kỳ lạ là, đám người đang đứng trên đỉnh núi này khuôn mặt đều trắng bệch, còn ẩn hiện chút sắc xanh mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trán xuống cằm, có người thân hình còn có chút run. Nên biết rằng, nếu đã là những người có thể leo lên được tới đỉnh Hoa Sơn, ắt hẳn cũng không phải người bình thường. Vậy cớ làm sao, đám người không phải là người thường này, lại có biểu hiện khác thường như vậy? Câu trả lời chỉ có một, họ đã nhìn thấy một điều đáng sợ, đáng sợ đến nỗi họ không rét mà run.
Phải, sao có thể không sợ cho được kia chứ, ngay cả tôi người vốn đã quen với sự giận dữ của sư phụ, vậy mà lúc này toàn thân cũng sợ đến nỗi mềm nhũn, nếu không phải tôi kèm chế tốt, có lẽ đã tiểu ra quần mất rồi.
Sống bên sư phụ nhiều năm như vậy, nhiều lần thấy sư phụ tức giận, nhưng tôi lại chưa lần nào thấy sư phụ giận dữ như lần này, sát khí tỏa ra từ người còn dày đặc hơn cả mây và sương mù trên Hoa Sơn. Còn nguyên do khiến sư phụ giận dữ, có lẽ là sau khi nghe 1 câu của Vô Trần sư phụ, mà giận dữ.
Tiết trời đầu xuân, mặc dù không còn lạnh như khi trời đông, nhưng do đứng trên đỉnh núi cao của Hoa Sơn, nên không khí cũng còn rất lạnh. Có điều đối với võ lâm cao thủ đang ở đây, chút lạnh này thì có đáng gì. Chỉ là… Ngay lúc Vô Trần đại sư thốt lên câu: “Hay cho 1 chiêu “Tiên thiên công”. Ta tuyên bố Vương Trùng Dương là người chiến thắng.” Tất cả mọi người ở đây ngay cả Vô Trần đại sư đều hít vào một ngụm khí lạnh, bởi lẽ không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống âm độ, và có xu hướng càng lúc càng giảm. Bầu trời trong xanh không có gợn mây (do mây đều nằm bên dưới), cũng trở nên u ám vài phần.
Mọi ánh mắt lúc này đều nhất loạt nhìn về phía đang phát mây đen. Chỉ thấy thanh y của Hoàng Dược Sư phần phật bay trong gió, ngọc tiêu bị siết chặt trong tay, kêu “rắc” 1 tiếng, gãy đôi, sát khí lan tràn tứ phía. Thế nhưng hắn lại nhếch mép cười: “Vật sở hữu của ta, cũng muốn cướp.” Ánh mắt không biết vô tình hay cố ý lướt về phía Phùng Hành, nhưng rất nhanh rời đi, nhìn thẳng về phía vị thế ngoại cao nhân Vô Trần đại sư vừa rồi còn vô cùng lớn tiếng nói đó, khiến cho lão cũng có chút chột dạ, vội lảng tránh ánh mắt của hắn.
Vô Trần đại sư võ công ắt hẳn cao thâm hơn Hoàng Dược Sư gấp mấy mươi lần, nhưng khi bị ánh mắt Hoàng Dược Sư chiếu thẳng về phía mình, trong mắt còn chứa đầy sát khí, liền biết tên tiểu tử này là loại liều mạng, dù cho có đoán biết trước sẽ đấu thua, cũng nhất quyết phải giựt sạch mấy sợi râu lưa thưa dưới cằm của lão, mới cam tâm chịu chết. Vô Trần đại sư xuống núi được một thời gian, đối với những chuyện gần đây trên giang hồ cũng có nghe qua. Hoàng Dược Sư tính tình kỳ quái, đối với tội danh “khi sư diệt tổ”, “giết người đoạt thê” đang mang trên người, hắn cũng chẳng màng quan tâm, sớm đã được gắn một chữ “Tà”. Lão thừa biết, đối với loại người này không nên dây vào. Nên…
“Tiểu tử, nhận lấy!” Vô Trần sư phụ đột nhiên xách lấy cổ áo của tôi, cùng hộp gỗ chứa “Cửu Âm chân kinh”, dùng tốc độ ánh sáng, ném mạnh về phía Vương Trùng Dương. Mọi người chưa hết ngỡ ngàng trước chuyện này, thì Vô Trần sư phụ dùng tốc độ âm thanh túm lấy Đoàn Trí Hưng, vọt cái biến mất như sương khói, chỉ còn lưu lại trong không trung giọng nói già nua của lão: “Vô Ưu, sư phụ có chuyện đi trước, con bảo trọng.”, và giọng nói bất đắc dĩ của Đoàn Trí Hưng: “Sư phụ, còn Yên Hoa…”, “Đồ ngốc, suốt ba ngày qua nha đầu Yên Hoa không xuất hiện, chứng tỏa nó không đến Hoa Sơn, ta với con đi chỗ khác tìm.”
Vì thế, tôi lần đầu tiên được dùng thân thể Phùng Hành bay lượn trong không trung, bay thẳng về phía Vương Trùng Dương.
Nhiều năm làm Trình Anh, đối với tôi việc dùng khinh công bay lượn trong không trung là điều bình thường, chẳng có gì đáng sợ cả, thế nhưng, bây giờ tôi là mỹ nhân nhu nhược Phùng Hành. Cho nên… đầu óc tôi trống rỗng rồi, đến la cũng không nỗi, vì sợ mà nước mắt nước mũi cũng chảy dài, từng vệt nước mắt nước mũi uốn lượn trong không trung, phi thường có tính nghệ thuật. Trong lòng thầm mặc niệm đến 3000 lần, nhất định Vương Trùng Dương phải đón được tôi, nhất định phải đón được tôi. Nếu không… sống lưng tôi chỉ có nước đem hầm canh.
Vương Trùng Dương không hổ danh là đại đệ tử của Thanh Hư chân nhân, là chưởng môn Toàn Chân giáo, người đứng đầu trong ngũ tuyệt, hắn mặc dù ngạc nhiên đến há hốc mồm, nhưng vẫn đón được … hộp gỗ.
Trời cao đất dày ơi, Thượng Đế, Jesus, Như Lai, Phật Tổ ơi, cho dù là ai cũng được, mau mau hiển linh đi, hiển linh cho một tia sét, đánh nát óc cái tên khốn Vương Trùng Dương đó đi. Sau một hồi váng vất, đau đến muốn ngất. Tôi cố gắng áp chế cơn đau, mở mắt ra, đang muốn mắng người, nhưng người đâu. Vương Trùng Dương chết tiệc, hắn chạy đi đâu rồi. Sau này nghe kể lại, thì ra lúc đó Vương Trùng Dương tay cầm “Cửu Âm chân kinh”, vội vàng đề khí đuổi theo một thiếu nữ mặc lam y.
Mà tên khốn Vương Trùng Dương kia đuổi theo ai không phải là đều quan trọng, mà quan trọng ở đây là, tại sao tôi nằm trên đất hơn cả nữa ngày, chẳng có ai đến đỡ mỹ nhân như tôi đứng lên thế này. Sư phụ… Ôi ôi, sư phụ người đừng đi. Tiểu Thất, sao ngươi cũng bỏ mặc ta thế này. Mấy tên nhân sỹ giang hồ kia, các ngươi có còn được gọi là nam nhân không, sao tất cả đều đi hết vậy. (Tất nhiên là lo đuổi theo Vương Trùng Dương, giành lại “Cửu Âm chân kinh” rồi.)
Tôi hai mắt đẫm lệ, nhìn theo bóng từng người từng người dùng khinh công rời đi, đến cuối cùng, trên đỉnh Tây Nhạc chỉ còn trơ lại tôi và Chu Bá Thông, hiện đang bị điểm huyệt nằm cứng đờ 1 bên nãy giờ, hóa đá, hóa lửa, hóa khói. Một cơn gió lạnh thổi qua, làn khói mờ nhạt là tôi đây, tan biến vào hư vô. Mẹ của tôi ơi! Đây là tình hình gì đây?
“A Hành, A Hành, ngươi nói xem, chúng ta phải đi đâu tìm sư huynh của ta đây.” Chu Bá Thông đưa khuôn mặt đến sát mặt tôi, vừa nói, vừa nhìn kỹ những nếp nhăn trên miếng mặt nạ da người.
Tôi bị ánh mắt soi mói của hắn làm cho bực bội, hắn đã nhìn suốt mấy ngày rồi, nhìn đến nỗi miếng da trên mặt tôi sắp bị thủng luôn rồi, chưa đủ hay sao, chỉ là một cái mặt nạ thôi mà, có gì mà đáng nhìn như vậy. Tôi hí mắt cười, đẩy khuôn mặt đáng đánh đoàn của hắn ra cách xa tôi, mở miệng nói: “Ta cũng muốn biết…” nhưng chưa nói hết câu, đột nhiên sống lưng phát lãnh. Cái cảm giác này…
Phải, cái người mà tôi đang sầu não là không biết nên đi đâu để tìm kia, hiện tại đang đứng trước mặt tôi tỏa sát khí kia kìa. “Hoàng… Hoàng công tử…”
Ngày đó, tại Hoa Sơn luận kiếm, Hoàng Dược Sư sau khi thấy Vương Trùng Dương cầm theo “Cửu Âm chân kinh” đuổi theo lam y nữ tử thì cũng nhanh chóng đề khí đuổi theo. Lúc đó trong đầu hắn chỉ nghĩ đến một việc làm thế nào để lấy lại “Cửu Âm chân kinh”. Hoàng Thường người sáng tạo ra bộ chân kinh này là tổ tiên của Hoàng Dược Sư, mà cũng bởi bộ chân kinh này mà cha mẹ hắn bị Triệu Bất Phàm bức chết, hắn phải sống 18 năm, trong nỗi nhục nhận giặt làm cha. Nên đối với bộ chân kinh, hắn không chỉ là một chút cố chắp. Hắn nhất quyết phải lấy được chân kinh. Có điều, khi Hoàng Dược Sư đuổi theo Vương Trùng Dương được khoảng 1 ngày đường, hắn đột nhiên nhớ tới 1 chuyện… Hình như hắn bỏ quên cái gì đó ở đỉnh Tây Nhạc Hoa Sơn rồi. Mà hình như cái gì bị bỏ quên đó, còn có mấy phần cân lượng hơn với “Cửu Âm chân kinh” trong lòng Hoàng Dược Sư. Nên hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà quay ngược trở lại để tìm. Có điều, về tới nơi, thì đỉnh Tây Nhạc sớm đã không còn thấy bóng người nào, vì thế Hoàng Dược Sư lại phi một mạch xuống núi. Nhưng vừa xuống chân núi, lại cho hắn bắt gặp một cảnh… Cái người nào đó từng nói sẽ “lấy thân báo đáp ân cứu mạng” của hắn, “nguyện suốt đời hầu hạ” hắn, “chỉ duy nhất trung thành” với hắn, lại đang dùng móng vuốt lang sói của mình, véo véo khuôn mặt hồng hào của nam nhân khác. Thử hỏi hắn nên xử lý “vật sở hữu” nhỏ này như thế nào, mới khiến sự tức giận trong lòng hắn giảm xuống đây?
“A Hành! Còn không mau qua đây.” Hoàng Dược Sư nhìn đôi móng vuốt nhỏ của người nào đó vẫn còn đặt nguyên trên mặt Chu Bá Thông mà nghiến răng nói. Có lẽ chỗ nào đó trong tim Hoàng Dược Sư, đã bắt đầu rụt rịch xuất hiện 1 tế bào gọi là “ghen” rồi.
“Hazzz…”
1 đêm xuân trong lành, sao sáng đầy trời, cảnh sắc tươi đẹp như vậy lại phát ra một tiếng thở dài ngao ngán, làm phá vỡ khung cảnh nên thơ.
“Hazzz…” Lại thêm một tiếng thở dài nữa phát ra, mà tiếng thở dài này càng sầu thảm hơn tiếng thở dài kia gấp trăm ngàn lần.
“Ngươi là đang phiền não cái gì?” Người mới tới, không cần biết là tôi có đồng ý hay không đã đặt mông ngồi xuống cạnh tôi. Nhưng lúc này tôi nào có tâm trạng đôi co với hắn làm gì, tôi thật sự vô cùng phiền não.
Không hiểu lý do gì, mấy ngày nay, sư phụ trở nên vô cùng kỳ lạ, mức độ nổi giận của người còn đột nhiên tăng mạnh hơn cả lúc người tuổi đã về già, còn luôn luôn làm ngơ sự có mặt của tôi. Nói dễ nghe là không để tôi vào mắt, nói khó nghe là xem tôi là không khí. Chẳng hạn như lúc này, người đặt phòng trọ trong khách điếm, cũng chẳng nhớ đặt phòng giúp tôi. Tôi lại không có tiền, nên… “Hazzz…” Tôi lại thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, không lẽ tôi phải thức ngắm sao một đêm sao?
“Thôi thôi, ngươi đừng có ở đó mà thở dài nữa, có gì phiền não thì nói ra đi, ta giúp ngươi giải quyết.” Chu Bá Thông vỗ bình bịch lên vai tôi, hào khí ngút trời nói. Đột nhiên không khí xung quanh giảm mạnh, quay đầu nhìn lại, lại chẳng thấy ai. Nhưng cái vạt áo màu xanh vừa lướt qua kia, thật sự rất quen mắt.
“Vì Hoàng lão tà sao?” Chu Bá Thông nhìn nét mặt biến hóa thành bảy màu của tôi khi nhìn thấy vạt áo xanh, thì nhất thời sáng rõ, kích động kêu lên: “Đừng nói với ta, ngươi là thích cái tên quái đản Hoàng lão tà đó nhé?”
“…” Tôi tức nhiên là thích, vô cùng thích nữa là đằng khác, nhưng làm sao có thể không biết xấu hổ, đi nói cho hắn nghe cơ chứ, nếu để cho hắn biết được, tôi bị sư phụ lạnh lùng làm ngơ trước lời tỏ tình của tôi không dưới 20 lần, chắc chắn hắn sẽ cười thúi mũi tôi mất. “Hoàng lão tà, Hoàng lão tà, ngươi đừng có hễ mở miệng là gọi loạn lên có được không, cái biệt hiệu này của người cũng tại vì ngươi gọi loạn lên mà có.” Nên đành chuyển hướng chủ đề khác.
“Ngươi đừng có mà đánh trống lãng. Ngươi thực sự thích Hoàng lão tà sao?” Chu Bá Thông hỏi dồn.
“…”
“Đúng là nữ nhân, phiền phức, thích thì cứ thừa nhận là thích, cứ khẳng khái mà nói với hắn là mình thích hắn là được, hơi đâu mà ngồi ở đây than ngắn thở dài. Nếu ta là ngươi sớm đã đem hắn thành người của mình, để xem hắn có dám không chịu trách nhiệm hay không?” Chu Bá Thông nhìn khuôn mặt tựa khổ hoa sau mưa của tôi mà khó chịu, lài nhãi lài nhài mấy câu, sau phủi mông bỏ đi. Nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi đó của hắn, lại như khai sáng cho cái đầu óc đang ngập tràn trong mực đen của tôi. “Đem hắn thành người của mình, để xem hắn có dám không chịu trách nhiệm hay không?”, tại sao tôi lại không sớm nghĩ ra cơ chứ. Ôi “Nhất tiếu xuân phong” của tôi quăng ở đâu rồi.
“Nhất tiếu xuân phong” cái tên được đặt vô cùng tao nhã, nhưng nó đích thị là một loại xuân dược, chủ yếu kích thích dục vọng trong cơ thể con người, nhưng nó lại không giống những loại xuân dược bình thường, bởi vì nó còn được thêm vào thành phần của một loại thuốc mê đã thất truyền từ lâu của “Tiêu dao phái” là “Bi tô thanh phong”, nên công hiệu càng trở nên vượt bậc, người trúng thuốc chắc chắn dục vọng dâng cao, nhưng toàn thân vô lực, không thể vận nội công, dù cho có tức giận cũng không thể dùng một chưởng đánh chết cái người bỏ thuốc mình, chỉ có thể nằm đơ trên giường để mặc người khác dày vò. Nhưng nếu chỉ nằm xụi lơ ra đó thì làm ăn được gì. Tất nhiên “Nhất tiếu xuân phong” không vô dụng như vậy, chỉ sau nữa khắc đầu tiên khi hai người bắt đầu giao hợp, thì sức lức người trúng độc cũng được trả trở về, có điều, lúc này dục vọng đã lấn ác lý trí, có muốn dừng lại cũng khó mà dùng lại được. Đây đúng là một loại xuân dược hiếm có trên thế gian, ngay cả hoàng thượng muốn dùng cũng không có mà dùng.
Nhưng Hoàng Dược Sư lại được cái may mắn được đích thân trải nghiệm, quả là phúc phần mấy đời tổ tiên để lại, đã thế, người định cùng hắn trải nghiệm thuốc quý lại là một mỹ nhân, mà mỹ nhân này cũng chính là người chế thuốc, cùng hạ thuốc Phùng Hành. Chỉ có điều…
“Sư phụ, đồ nhi cuối cùng tìm được…” Chữ “người” bị nghẹn lại trong cổ họng của người nào đó rồi.
“…(||| _ _)” Con bà nó, sớm không đến, muộn không đến, sao có thể đến ngay lúc này.
Thái Sơn như tọa (ngồi),
Hành Sơn như phi (bay),
Tung Sơn như ngọa (nằm),
Hằng Sơn như hành (đi),
Hoa Sơn như lập (đứng).
Hoa Sơn là một ngọn núi thuộc đoạn đông dãy Tần Lĩnh phía nam tỉnh Thiểm Tây. Hoa Sơn có năm đỉnh núi chính, trong đó đỉnh cao nhất Nam Phong có tên Lạc Nhạn cao . mét. Ngọn núi bao bọc bởi toàn đá hoa cương, từ xa vọng về, hình núi dựng đứng như một bông hoa vì vậy mà có tên Hoa Sơn, mà đỉnh chính giữa cao . mét, gọi là Thái Hoa Sơn hoặc Tây Nhạc, đứng trên đỉnh, mây dưới chân, cảnh đẹp vô cùng. Có điều dốc núi dựng đứng, hiểm nguy trùng trùng, không phải ai cũng có thể leo lên được đỉnh núi để tận hưởng cái cảm giác được làm thần tiên, đạp mây cưỡi gió. Nhưng lúc này đây trên đỉnh Tây Nhạc lại có rất nhiều người, nhiều đến nỗi đỉnh Tây Nhạc xém chút không còn chỗ đứng. Mà điều kỳ lạ là, đám người đang đứng trên đỉnh núi này khuôn mặt đều trắng bệch, còn ẩn hiện chút sắc xanh mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trán xuống cằm, có người thân hình còn có chút run. Nên biết rằng, nếu đã là những người có thể leo lên được tới đỉnh Hoa Sơn, ắt hẳn cũng không phải người bình thường. Vậy cớ làm sao, đám người không phải là người thường này, lại có biểu hiện khác thường như vậy? Câu trả lời chỉ có một, họ đã nhìn thấy một điều đáng sợ, đáng sợ đến nỗi họ không rét mà run.
Phải, sao có thể không sợ cho được kia chứ, ngay cả tôi người vốn đã quen với sự giận dữ của sư phụ, vậy mà lúc này toàn thân cũng sợ đến nỗi mềm nhũn, nếu không phải tôi kèm chế tốt, có lẽ đã tiểu ra quần mất rồi.
Sống bên sư phụ nhiều năm như vậy, nhiều lần thấy sư phụ tức giận, nhưng tôi lại chưa lần nào thấy sư phụ giận dữ như lần này, sát khí tỏa ra từ người còn dày đặc hơn cả mây và sương mù trên Hoa Sơn. Còn nguyên do khiến sư phụ giận dữ, có lẽ là sau khi nghe câu của Vô Trần sư phụ, mà giận dữ.
Tiết trời đầu xuân, mặc dù không còn lạnh như khi trời đông, nhưng do đứng trên đỉnh núi cao của Hoa Sơn, nên không khí cũng còn rất lạnh. Có điều đối với võ lâm cao thủ đang ở đây, chút lạnh này thì có đáng gì. Chỉ là… Ngay lúc Vô Trần đại sư thốt lên câu: “Hay cho chiêu “Tiên thiên công”. Ta tuyên bố Vương Trùng Dương là người chiến thắng.” Tất cả mọi người ở đây ngay cả Vô Trần đại sư đều hít vào một ngụm khí lạnh, bởi lẽ không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống âm độ, và có xu hướng càng lúc càng giảm. Bầu trời trong xanh không có gợn mây (do mây đều nằm bên dưới), cũng trở nên u ám vài phần.
Mọi ánh mắt lúc này đều nhất loạt nhìn về phía đang phát mây đen. Chỉ thấy thanh y của Hoàng Dược Sư phần phật bay trong gió, ngọc tiêu bị siết chặt trong tay, kêu “rắc” tiếng, gãy đôi, sát khí lan tràn tứ phía. Thế nhưng hắn lại nhếch mép cười: “Vật sở hữu của ta, cũng muốn cướp.” Ánh mắt không biết vô tình hay cố ý lướt về phía Phùng Hành, nhưng rất nhanh rời đi, nhìn thẳng về phía vị thế ngoại cao nhân Vô Trần đại sư vừa rồi còn vô cùng lớn tiếng nói đó, khiến cho lão cũng có chút chột dạ, vội lảng tránh ánh mắt của hắn.
Vô Trần đại sư võ công ắt hẳn cao thâm hơn Hoàng Dược Sư gấp mấy mươi lần, nhưng khi bị ánh mắt Hoàng Dược Sư chiếu thẳng về phía mình, trong mắt còn chứa đầy sát khí, liền biết tên tiểu tử này là loại liều mạng, dù cho có đoán biết trước sẽ đấu thua, cũng nhất quyết phải giựt sạch mấy sợi râu lưa thưa dưới cằm của lão, mới cam tâm chịu chết. Vô Trần đại sư xuống núi được một thời gian, đối với những chuyện gần đây trên giang hồ cũng có nghe qua. Hoàng Dược Sư tính tình kỳ quái, đối với tội danh “khi sư diệt tổ”, “giết người đoạt thê” đang mang trên người, hắn cũng chẳng màng quan tâm, sớm đã được gắn một chữ “Tà”. Lão thừa biết, đối với loại người này không nên dây vào. Nên…
“Tiểu tử, nhận lấy!” Vô Trần sư phụ đột nhiên xách lấy cổ áo của tôi, cùng hộp gỗ chứa “Cửu Âm chân kinh”, dùng tốc độ ánh sáng, ném mạnh về phía Vương Trùng Dương. Mọi người chưa hết ngỡ ngàng trước chuyện này, thì Vô Trần sư phụ dùng tốc độ âm thanh túm lấy Đoàn Trí Hưng, vọt cái biến mất như sương khói, chỉ còn lưu lại trong không trung giọng nói già nua của lão: “Vô Ưu, sư phụ có chuyện đi trước, con bảo trọng.”, và giọng nói bất đắc dĩ của Đoàn Trí Hưng: “Sư phụ, còn Yên Hoa…”, “Đồ ngốc, suốt ba ngày qua nha đầu Yên Hoa không xuất hiện, chứng tỏa nó không đến Hoa Sơn, ta với con đi chỗ khác tìm.”
Vì thế, tôi lần đầu tiên được dùng thân thể Phùng Hành bay lượn trong không trung, bay thẳng về phía Vương Trùng Dương.
Nhiều năm làm Trình Anh, đối với tôi việc dùng khinh công bay lượn trong không trung là điều bình thường, chẳng có gì đáng sợ cả, thế nhưng, bây giờ tôi là mỹ nhân nhu nhược Phùng Hành. Cho nên… đầu óc tôi trống rỗng rồi, đến la cũng không nỗi, vì sợ mà nước mắt nước mũi cũng chảy dài, từng vệt nước mắt nước mũi uốn lượn trong không trung, phi thường có tính nghệ thuật. Trong lòng thầm mặc niệm đến lần, nhất định Vương Trùng Dương phải đón được tôi, nhất định phải đón được tôi. Nếu không… sống lưng tôi chỉ có nước đem hầm canh.
Vương Trùng Dương không hổ danh là đại đệ tử của Thanh Hư chân nhân, là chưởng môn Toàn Chân giáo, người đứng đầu trong ngũ tuyệt, hắn mặc dù ngạc nhiên đến há hốc mồm, nhưng vẫn đón được … hộp gỗ.
Trời cao đất dày ơi, Thượng Đế, Jesus, Như Lai, Phật Tổ ơi, cho dù là ai cũng được, mau mau hiển linh đi, hiển linh cho một tia sét, đánh nát óc cái tên khốn Vương Trùng Dương đó đi. Sau một hồi váng vất, đau đến muốn ngất. Tôi cố gắng áp chế cơn đau, mở mắt ra, đang muốn mắng người, nhưng người đâu. Vương Trùng Dương chết tiệc, hắn chạy đi đâu rồi. Sau này nghe kể lại, thì ra lúc đó Vương Trùng Dương tay cầm “Cửu Âm chân kinh”, vội vàng đề khí đuổi theo một thiếu nữ mặc lam y.
Mà tên khốn Vương Trùng Dương kia đuổi theo ai không phải là đều quan trọng, mà quan trọng ở đây là, tại sao tôi nằm trên đất hơn cả nữa ngày, chẳng có ai đến đỡ mỹ nhân như tôi đứng lên thế này. Sư phụ… Ôi ôi, sư phụ người đừng đi. Tiểu Thất, sao ngươi cũng bỏ mặc ta thế này. Mấy tên nhân sỹ giang hồ kia, các ngươi có còn được gọi là nam nhân không, sao tất cả đều đi hết vậy. (Tất nhiên là lo đuổi theo Vương Trùng Dương, giành lại “Cửu Âm chân kinh” rồi.)
Tôi hai mắt đẫm lệ, nhìn theo bóng từng người từng người dùng khinh công rời đi, đến cuối cùng, trên đỉnh Tây Nhạc chỉ còn trơ lại tôi và Chu Bá Thông, hiện đang bị điểm huyệt nằm cứng đờ bên nãy giờ, hóa đá, hóa lửa, hóa khói. Một cơn gió lạnh thổi qua, làn khói mờ nhạt là tôi đây, tan biến vào hư vô. Mẹ của tôi ơi! Đây là tình hình gì đây?
“A Hành, A Hành, ngươi nói xem, chúng ta phải đi đâu tìm sư huynh của ta đây.” Chu Bá Thông đưa khuôn mặt đến sát mặt tôi, vừa nói, vừa nhìn kỹ những nếp nhăn trên miếng mặt nạ da người.
Tôi bị ánh mắt soi mói của hắn làm cho bực bội, hắn đã nhìn suốt mấy ngày rồi, nhìn đến nỗi miếng da trên mặt tôi sắp bị thủng luôn rồi, chưa đủ hay sao, chỉ là một cái mặt nạ thôi mà, có gì mà đáng nhìn như vậy. Tôi hí mắt cười, đẩy khuôn mặt đáng đánh đoàn của hắn ra cách xa tôi, mở miệng nói: “Ta cũng muốn biết…” nhưng chưa nói hết câu, đột nhiên sống lưng phát lãnh. Cái cảm giác này…
Phải, cái người mà tôi đang sầu não là không biết nên đi đâu để tìm kia, hiện tại đang đứng trước mặt tôi tỏa sát khí kia kìa. “Hoàng… Hoàng công tử…”
Ngày đó, tại Hoa Sơn luận kiếm, Hoàng Dược Sư sau khi thấy Vương Trùng Dương cầm theo “Cửu Âm chân kinh” đuổi theo lam y nữ tử thì cũng nhanh chóng đề khí đuổi theo. Lúc đó trong đầu hắn chỉ nghĩ đến một việc làm thế nào để lấy lại “Cửu Âm chân kinh”. Hoàng Thường người sáng tạo ra bộ chân kinh này là tổ tiên của Hoàng Dược Sư, mà cũng bởi bộ chân kinh này mà cha mẹ hắn bị Triệu Bất Phàm bức chết, hắn phải sống năm, trong nỗi nhục nhận giặt làm cha. Nên đối với bộ chân kinh, hắn không chỉ là một chút cố chắp. Hắn nhất quyết phải lấy được chân kinh. Có điều, khi Hoàng Dược Sư đuổi theo Vương Trùng Dương được khoảng ngày đường, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện… Hình như hắn bỏ quên cái gì đó ở đỉnh Tây Nhạc Hoa Sơn rồi. Mà hình như cái gì bị bỏ quên đó, còn có mấy phần cân lượng hơn với “Cửu Âm chân kinh” trong lòng Hoàng Dược Sư. Nên hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà quay ngược trở lại để tìm. Có điều, về tới nơi, thì đỉnh Tây Nhạc sớm đã không còn thấy bóng người nào, vì thế Hoàng Dược Sư lại phi một mạch xuống núi. Nhưng vừa xuống chân núi, lại cho hắn bắt gặp một cảnh… Cái người nào đó từng nói sẽ “lấy thân báo đáp ân cứu mạng” của hắn, “nguyện suốt đời hầu hạ” hắn, “chỉ duy nhất trung thành” với hắn, lại đang dùng móng vuốt lang sói của mình, véo véo khuôn mặt hồng hào của nam nhân khác. Thử hỏi hắn nên xử lý “vật sở hữu” nhỏ này như thế nào, mới khiến sự tức giận trong lòng hắn giảm xuống đây?
“A Hành! Còn không mau qua đây.” Hoàng Dược Sư nhìn đôi móng vuốt nhỏ của người nào đó vẫn còn đặt nguyên trên mặt Chu Bá Thông mà nghiến răng nói. Có lẽ chỗ nào đó trong tim Hoàng Dược Sư, đã bắt đầu rụt rịch xuất hiện tế bào gọi là “ghen” rồi.
“Hazzz…”
đêm xuân trong lành, sao sáng đầy trời, cảnh sắc tươi đẹp như vậy lại phát ra một tiếng thở dài ngao ngán, làm phá vỡ khung cảnh nên thơ.
“Hazzz…” Lại thêm một tiếng thở dài nữa phát ra, mà tiếng thở dài này càng sầu thảm hơn tiếng thở dài kia gấp trăm ngàn lần.
“Ngươi là đang phiền não cái gì?” Người mới tới, không cần biết là tôi có đồng ý hay không đã đặt mông ngồi xuống cạnh tôi. Nhưng lúc này tôi nào có tâm trạng đôi co với hắn làm gì, tôi thật sự vô cùng phiền não.
Không hiểu lý do gì, mấy ngày nay, sư phụ trở nên vô cùng kỳ lạ, mức độ nổi giận của người còn đột nhiên tăng mạnh hơn cả lúc người tuổi đã về già, còn luôn luôn làm ngơ sự có mặt của tôi. Nói dễ nghe là không để tôi vào mắt, nói khó nghe là xem tôi là không khí. Chẳng hạn như lúc này, người đặt phòng trọ trong khách điếm, cũng chẳng nhớ đặt phòng giúp tôi. Tôi lại không có tiền, nên… “Hazzz…” Tôi lại thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, không lẽ tôi phải thức ngắm sao một đêm sao?
“Thôi thôi, ngươi đừng có ở đó mà thở dài nữa, có gì phiền não thì nói ra đi, ta giúp ngươi giải quyết.” Chu Bá Thông vỗ bình bịch lên vai tôi, hào khí ngút trời nói. Đột nhiên không khí xung quanh giảm mạnh, quay đầu nhìn lại, lại chẳng thấy ai. Nhưng cái vạt áo màu xanh vừa lướt qua kia, thật sự rất quen mắt.
“Vì Hoàng lão tà sao?” Chu Bá Thông nhìn nét mặt biến hóa thành bảy màu của tôi khi nhìn thấy vạt áo xanh, thì nhất thời sáng rõ, kích động kêu lên: “Đừng nói với ta, ngươi là thích cái tên quái đản Hoàng lão tà đó nhé?”
“…” Tôi tức nhiên là thích, vô cùng thích nữa là đằng khác, nhưng làm sao có thể không biết xấu hổ, đi nói cho hắn nghe cơ chứ, nếu để cho hắn biết được, tôi bị sư phụ lạnh lùng làm ngơ trước lời tỏ tình của tôi không dưới lần, chắc chắn hắn sẽ cười thúi mũi tôi mất. “Hoàng lão tà, Hoàng lão tà, ngươi đừng có hễ mở miệng là gọi loạn lên có được không, cái biệt hiệu này của người cũng tại vì ngươi gọi loạn lên mà có.” Nên đành chuyển hướng chủ đề khác.
“Ngươi đừng có mà đánh trống lãng. Ngươi thực sự thích Hoàng lão tà sao?” Chu Bá Thông hỏi dồn.
“…”
“Đúng là nữ nhân, phiền phức, thích thì cứ thừa nhận là thích, cứ khẳng khái mà nói với hắn là mình thích hắn là được, hơi đâu mà ngồi ở đây than ngắn thở dài. Nếu ta là ngươi sớm đã đem hắn thành người của mình, để xem hắn có dám không chịu trách nhiệm hay không?” Chu Bá Thông nhìn khuôn mặt tựa khổ hoa sau mưa của tôi mà khó chịu, lài nhãi lài nhài mấy câu, sau phủi mông bỏ đi. Nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi đó của hắn, lại như khai sáng cho cái đầu óc đang ngập tràn trong mực đen của tôi. “Đem hắn thành người của mình, để xem hắn có dám không chịu trách nhiệm hay không?”, tại sao tôi lại không sớm nghĩ ra cơ chứ. Ôi “Nhất tiếu xuân phong” của tôi quăng ở đâu rồi.
“Nhất tiếu xuân phong” cái tên được đặt vô cùng tao nhã, nhưng nó đích thị là một loại xuân dược, chủ yếu kích thích dục vọng trong cơ thể con người, nhưng nó lại không giống những loại xuân dược bình thường, bởi vì nó còn được thêm vào thành phần của một loại thuốc mê đã thất truyền từ lâu của “Tiêu dao phái” là “Bi tô thanh phong”, nên công hiệu càng trở nên vượt bậc, người trúng thuốc chắc chắn dục vọng dâng cao, nhưng toàn thân vô lực, không thể vận nội công, dù cho có tức giận cũng không thể dùng một chưởng đánh chết cái người bỏ thuốc mình, chỉ có thể nằm đơ trên giường để mặc người khác dày vò. Nhưng nếu chỉ nằm xụi lơ ra đó thì làm ăn được gì. Tất nhiên “Nhất tiếu xuân phong” không vô dụng như vậy, chỉ sau nữa khắc đầu tiên khi hai người bắt đầu giao hợp, thì sức lức người trúng độc cũng được trả trở về, có điều, lúc này dục vọng đã lấn ác lý trí, có muốn dừng lại cũng khó mà dùng lại được. Đây đúng là một loại xuân dược hiếm có trên thế gian, ngay cả hoàng thượng muốn dùng cũng không có mà dùng.
Nhưng Hoàng Dược Sư lại được cái may mắn được đích thân trải nghiệm, quả là phúc phần mấy đời tổ tiên để lại, đã thế, người định cùng hắn trải nghiệm thuốc quý lại là một mỹ nhân, mà mỹ nhân này cũng chính là người chế thuốc, cùng hạ thuốc Phùng Hành. Chỉ có điều…
“Sư phụ, đồ nhi cuối cùng tìm được…” Chữ “người” bị nghẹn lại trong cổ họng của người nào đó rồi.
“…(||| _ _)” Con bà nó, sớm không đến, muộn không đến, sao có thể đến ngay lúc này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thái Sơn như tọa (ngồi),
Hành Sơn như phi (bay),
Tung Sơn như ngọa (nằm),
Hằng Sơn như hành (đi),
Hoa Sơn như lập (đứng).
Hoa Sơn là một ngọn núi thuộc đoạn đông dãy Tần Lĩnh phía nam tỉnh Thiểm Tây. Hoa Sơn có năm đỉnh núi chính, trong đó đỉnh cao nhất Nam Phong có tên Lạc Nhạn cao 2.154 mét. Ngọn núi bao bọc bởi toàn đá hoa cương, từ xa vọng về, hình núi dựng đứng như một bông hoa vì vậy mà có tên Hoa Sơn, mà đỉnh chính giữa cao 2.083 mét, gọi là Thái Hoa Sơn hoặc Tây Nhạc, đứng trên đỉnh, mây dưới chân, cảnh đẹp vô cùng. Có điều dốc núi dựng đứng, hiểm nguy trùng trùng, không phải ai cũng có thể leo lên được đỉnh núi để tận hưởng cái cảm giác được làm thần tiên, đạp mây cưỡi gió. Nhưng lúc này đây trên đỉnh Tây Nhạc lại có rất nhiều người, nhiều đến nỗi đỉnh Tây Nhạc xém chút không còn chỗ đứng. Mà điều kỳ lạ là, đám người đang đứng trên đỉnh núi này khuôn mặt đều trắng bệch, còn ẩn hiện chút sắc xanh mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trán xuống cằm, có người thân hình còn có chút run. Nên biết rằng, nếu đã là những người có thể leo lên được tới đỉnh Hoa Sơn, ắt hẳn cũng không phải người bình thường. Vậy cớ làm sao, đám người không phải là người thường này, lại có biểu hiện khác thường như vậy? Câu trả lời chỉ có một, họ đã nhìn thấy một điều đáng sợ, đáng sợ đến nỗi họ không rét mà run.
Phải, sao có thể không sợ cho được kia chứ, ngay cả tôi người vốn đã quen với sự giận dữ của sư phụ, vậy mà lúc này toàn thân cũng sợ đến nỗi mềm nhũn, nếu không phải tôi kèm chế tốt, có lẽ đã tiểu ra quần mất rồi.
Sống bên sư phụ nhiều năm như vậy, nhiều lần thấy sư phụ tức giận, nhưng tôi lại chưa lần nào thấy sư phụ giận dữ như lần này, sát khí tỏa ra từ người còn dày đặc hơn cả mây và sương mù trên Hoa Sơn. Còn nguyên do khiến sư phụ giận dữ, có lẽ là sau khi nghe 1 câu của Vô Trần sư phụ, mà giận dữ.
Tiết trời đầu xuân, mặc dù không còn lạnh như khi trời đông, nhưng do đứng trên đỉnh núi cao của Hoa Sơn, nên không khí cũng còn rất lạnh. Có điều đối với võ lâm cao thủ đang ở đây, chút lạnh này thì có đáng gì. Chỉ là… Ngay lúc Vô Trần đại sư thốt lên câu: “Hay cho 1 chiêu “Tiên thiên công”. Ta tuyên bố Vương Trùng Dương là người chiến thắng.” Tất cả mọi người ở đây ngay cả Vô Trần đại sư đều hít vào một ngụm khí lạnh, bởi lẽ không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống âm độ, và có xu hướng càng lúc càng giảm. Bầu trời trong xanh không có gợn mây (do mây đều nằm bên dưới), cũng trở nên u ám vài phần.
Mọi ánh mắt lúc này đều nhất loạt nhìn về phía đang phát mây đen. Chỉ thấy thanh y của Hoàng Dược Sư phần phật bay trong gió, ngọc tiêu bị siết chặt trong tay, kêu “rắc” 1 tiếng, gãy đôi, sát khí lan tràn tứ phía. Thế nhưng hắn lại nhếch mép cười: “Vật sở hữu của ta, cũng muốn cướp.” Ánh mắt không biết vô tình hay cố ý lướt về phía Phùng Hành, nhưng rất nhanh rời đi, nhìn thẳng về phía vị thế ngoại cao nhân Vô Trần đại sư vừa rồi còn vô cùng lớn tiếng nói đó, khiến cho lão cũng có chút chột dạ, vội lảng tránh ánh mắt của hắn.
Vô Trần đại sư võ công ắt hẳn cao thâm hơn Hoàng Dược Sư gấp mấy mươi lần, nhưng khi bị ánh mắt Hoàng Dược Sư chiếu thẳng về phía mình, trong mắt còn chứa đầy sát khí, liền biết tên tiểu tử này là loại liều mạng, dù cho có đoán biết trước sẽ đấu thua, cũng nhất quyết phải giựt sạch mấy sợi râu lưa thưa dưới cằm của lão, mới cam tâm chịu chết. Vô Trần đại sư xuống núi được một thời gian, đối với những chuyện gần đây trên giang hồ cũng có nghe qua. Hoàng Dược Sư tính tình kỳ quái, đối với tội danh “khi sư diệt tổ”, “giết người đoạt thê” đang mang trên người, hắn cũng chẳng màng quan tâm, sớm đã được gắn một chữ “Tà”. Lão thừa biết, đối với loại người này không nên dây vào. Nên…
“Tiểu tử, nhận lấy!” Vô Trần sư phụ đột nhiên xách lấy cổ áo của tôi, cùng hộp gỗ chứa “Cửu Âm chân kinh”, dùng tốc độ ánh sáng, ném mạnh về phía Vương Trùng Dương. Mọi người chưa hết ngỡ ngàng trước chuyện này, thì Vô Trần sư phụ dùng tốc độ âm thanh túm lấy Đoàn Trí Hưng, vọt cái biến mất như sương khói, chỉ còn lưu lại trong không trung giọng nói già nua của lão: “Vô Ưu, sư phụ có chuyện đi trước, con bảo trọng.”, và giọng nói bất đắc dĩ của Đoàn Trí Hưng: “Sư phụ, còn Yên Hoa…”, “Đồ ngốc, suốt ba ngày qua nha đầu Yên Hoa không xuất hiện, chứng tỏa nó không đến Hoa Sơn, ta với con đi chỗ khác tìm.”
Vì thế, tôi lần đầu tiên được dùng thân thể Phùng Hành bay lượn trong không trung, bay thẳng về phía Vương Trùng Dương.
Nhiều năm làm Trình Anh, đối với tôi việc dùng khinh công bay lượn trong không trung là điều bình thường, chẳng có gì đáng sợ cả, thế nhưng, bây giờ tôi là mỹ nhân nhu nhược Phùng Hành. Cho nên… đầu óc tôi trống rỗng rồi, đến la cũng không nỗi, vì sợ mà nước mắt nước mũi cũng chảy dài, từng vệt nước mắt nước mũi uốn lượn trong không trung, phi thường có tính nghệ thuật. Trong lòng thầm mặc niệm đến 3000 lần, nhất định Vương Trùng Dương phải đón được tôi, nhất định phải đón được tôi. Nếu không… sống lưng tôi chỉ có nước đem hầm canh.
Vương Trùng Dương không hổ danh là đại đệ tử của Thanh Hư chân nhân, là chưởng môn Toàn Chân giáo, người đứng đầu trong ngũ tuyệt, hắn mặc dù ngạc nhiên đến há hốc mồm, nhưng vẫn đón được … hộp gỗ.
Trời cao đất dày ơi, Thượng Đế, Jesus, Như Lai, Phật Tổ ơi, cho dù là ai cũng được, mau mau hiển linh đi, hiển linh cho một tia sét, đánh nát óc cái tên khốn Vương Trùng Dương đó đi. Sau một hồi váng vất, đau đến muốn ngất. Tôi cố gắng áp chế cơn đau, mở mắt ra, đang muốn mắng người, nhưng người đâu. Vương Trùng Dương chết tiệc, hắn chạy đi đâu rồi. Sau này nghe kể lại, thì ra lúc đó Vương Trùng Dương tay cầm “Cửu Âm chân kinh”, vội vàng đề khí đuổi theo một thiếu nữ mặc lam y.
Mà tên khốn Vương Trùng Dương kia đuổi theo ai không phải là đều quan trọng, mà quan trọng ở đây là, tại sao tôi nằm trên đất hơn cả nữa ngày, chẳng có ai đến đỡ mỹ nhân như tôi đứng lên thế này. Sư phụ… Ôi ôi, sư phụ người đừng đi. Tiểu Thất, sao ngươi cũng bỏ mặc ta thế này. Mấy tên nhân sỹ giang hồ kia, các ngươi có còn được gọi là nam nhân không, sao tất cả đều đi hết vậy. (Tất nhiên là lo đuổi theo Vương Trùng Dương, giành lại “Cửu Âm chân kinh” rồi.)
Tôi hai mắt đẫm lệ, nhìn theo bóng từng người từng người dùng khinh công rời đi, đến cuối cùng, trên đỉnh Tây Nhạc chỉ còn trơ lại tôi và Chu Bá Thông, hiện đang bị điểm huyệt nằm cứng đờ 1 bên nãy giờ, hóa đá, hóa lửa, hóa khói. Một cơn gió lạnh thổi qua, làn khói mờ nhạt là tôi đây, tan biến vào hư vô. Mẹ của tôi ơi! Đây là tình hình gì đây?
“A Hành, A Hành, ngươi nói xem, chúng ta phải đi đâu tìm sư huynh của ta đây.” Chu Bá Thông đưa khuôn mặt đến sát mặt tôi, vừa nói, vừa nhìn kỹ những nếp nhăn trên miếng mặt nạ da người.
Tôi bị ánh mắt soi mói của hắn làm cho bực bội, hắn đã nhìn suốt mấy ngày rồi, nhìn đến nỗi miếng da trên mặt tôi sắp bị thủng luôn rồi, chưa đủ hay sao, chỉ là một cái mặt nạ thôi mà, có gì mà đáng nhìn như vậy. Tôi hí mắt cười, đẩy khuôn mặt đáng đánh đoàn của hắn ra cách xa tôi, mở miệng nói: “Ta cũng muốn biết…” nhưng chưa nói hết câu, đột nhiên sống lưng phát lãnh. Cái cảm giác này…
Phải, cái người mà tôi đang sầu não là không biết nên đi đâu để tìm kia, hiện tại đang đứng trước mặt tôi tỏa sát khí kia kìa. “Hoàng… Hoàng công tử…”
Ngày đó, tại Hoa Sơn luận kiếm, Hoàng Dược Sư sau khi thấy Vương Trùng Dương cầm theo “Cửu Âm chân kinh” đuổi theo lam y nữ tử thì cũng nhanh chóng đề khí đuổi theo. Lúc đó trong đầu hắn chỉ nghĩ đến một việc làm thế nào để lấy lại “Cửu Âm chân kinh”. Hoàng Thường người sáng tạo ra bộ chân kinh này là tổ tiên của Hoàng Dược Sư, mà cũng bởi bộ chân kinh này mà cha mẹ hắn bị Triệu Bất Phàm bức chết, hắn phải sống 18 năm, trong nỗi nhục nhận giặt làm cha. Nên đối với bộ chân kinh, hắn không chỉ là một chút cố chắp. Hắn nhất quyết phải lấy được chân kinh. Có điều, khi Hoàng Dược Sư đuổi theo Vương Trùng Dương được khoảng 1 ngày đường, hắn đột nhiên nhớ tới 1 chuyện… Hình như hắn bỏ quên cái gì đó ở đỉnh Tây Nhạc Hoa Sơn rồi. Mà hình như cái gì bị bỏ quên đó, còn có mấy phần cân lượng hơn với “Cửu Âm chân kinh” trong lòng Hoàng Dược Sư. Nên hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà quay ngược trở lại để tìm. Có điều, về tới nơi, thì đỉnh Tây Nhạc sớm đã không còn thấy bóng người nào, vì thế Hoàng Dược Sư lại phi một mạch xuống núi. Nhưng vừa xuống chân núi, lại cho hắn bắt gặp một cảnh… Cái người nào đó từng nói sẽ “lấy thân báo đáp ân cứu mạng” của hắn, “nguyện suốt đời hầu hạ” hắn, “chỉ duy nhất trung thành” với hắn, lại đang dùng móng vuốt lang sói của mình, véo véo khuôn mặt hồng hào của nam nhân khác. Thử hỏi hắn nên xử lý “vật sở hữu” nhỏ này như thế nào, mới khiến sự tức giận trong lòng hắn giảm xuống đây?
“A Hành! Còn không mau qua đây.” Hoàng Dược Sư nhìn đôi móng vuốt nhỏ của người nào đó vẫn còn đặt nguyên trên mặt Chu Bá Thông mà nghiến răng nói. Có lẽ chỗ nào đó trong tim Hoàng Dược Sư, đã bắt đầu rụt rịch xuất hiện 1 tế bào gọi là “ghen” rồi.
“Hazzz…”
1 đêm xuân trong lành, sao sáng đầy trời, cảnh sắc tươi đẹp như vậy lại phát ra một tiếng thở dài ngao ngán, làm phá vỡ khung cảnh nên thơ.
“Hazzz…” Lại thêm một tiếng thở dài nữa phát ra, mà tiếng thở dài này càng sầu thảm hơn tiếng thở dài kia gấp trăm ngàn lần.
“Ngươi là đang phiền não cái gì?” Người mới tới, không cần biết là tôi có đồng ý hay không đã đặt mông ngồi xuống cạnh tôi. Nhưng lúc này tôi nào có tâm trạng đôi co với hắn làm gì, tôi thật sự vô cùng phiền não.
Không hiểu lý do gì, mấy ngày nay, sư phụ trở nên vô cùng kỳ lạ, mức độ nổi giận của người còn đột nhiên tăng mạnh hơn cả lúc người tuổi đã về già, còn luôn luôn làm ngơ sự có mặt của tôi. Nói dễ nghe là không để tôi vào mắt, nói khó nghe là xem tôi là không khí. Chẳng hạn như lúc này, người đặt phòng trọ trong khách điếm, cũng chẳng nhớ đặt phòng giúp tôi. Tôi lại không có tiền, nên… “Hazzz…” Tôi lại thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, không lẽ tôi phải thức ngắm sao một đêm sao?
“Thôi thôi, ngươi đừng có ở đó mà thở dài nữa, có gì phiền não thì nói ra đi, ta giúp ngươi giải quyết.” Chu Bá Thông vỗ bình bịch lên vai tôi, hào khí ngút trời nói. Đột nhiên không khí xung quanh giảm mạnh, quay đầu nhìn lại, lại chẳng thấy ai. Nhưng cái vạt áo màu xanh vừa lướt qua kia, thật sự rất quen mắt.
“Vì Hoàng lão tà sao?” Chu Bá Thông nhìn nét mặt biến hóa thành bảy màu của tôi khi nhìn thấy vạt áo xanh, thì nhất thời sáng rõ, kích động kêu lên: “Đừng nói với ta, ngươi là thích cái tên quái đản Hoàng lão tà đó nhé?”
“…” Tôi tức nhiên là thích, vô cùng thích nữa là đằng khác, nhưng làm sao có thể không biết xấu hổ, đi nói cho hắn nghe cơ chứ, nếu để cho hắn biết được, tôi bị sư phụ lạnh lùng làm ngơ trước lời tỏ tình của tôi không dưới 20 lần, chắc chắn hắn sẽ cười thúi mũi tôi mất. “Hoàng lão tà, Hoàng lão tà, ngươi đừng có hễ mở miệng là gọi loạn lên có được không, cái biệt hiệu này của người cũng tại vì ngươi gọi loạn lên mà có.” Nên đành chuyển hướng chủ đề khác.
“Ngươi đừng có mà đánh trống lãng. Ngươi thực sự thích Hoàng lão tà sao?” Chu Bá Thông hỏi dồn.
“…”
“Đúng là nữ nhân, phiền phức, thích thì cứ thừa nhận là thích, cứ khẳng khái mà nói với hắn là mình thích hắn là được, hơi đâu mà ngồi ở đây than ngắn thở dài. Nếu ta là ngươi sớm đã đem hắn thành người của mình, để xem hắn có dám không chịu trách nhiệm hay không?” Chu Bá Thông nhìn khuôn mặt tựa khổ hoa sau mưa của tôi mà khó chịu, lài nhãi lài nhài mấy câu, sau phủi mông bỏ đi. Nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi đó của hắn, lại như khai sáng cho cái đầu óc đang ngập tràn trong mực đen của tôi. “Đem hắn thành người của mình, để xem hắn có dám không chịu trách nhiệm hay không?”, tại sao tôi lại không sớm nghĩ ra cơ chứ. Ôi “Nhất tiếu xuân phong” của tôi quăng ở đâu rồi.
“Nhất tiếu xuân phong” cái tên được đặt vô cùng tao nhã, nhưng nó đích thị là một loại xuân dược, chủ yếu kích thích dục vọng trong cơ thể con người, nhưng nó lại không giống những loại xuân dược bình thường, bởi vì nó còn được thêm vào thành phần của một loại thuốc mê đã thất truyền từ lâu của “Tiêu dao phái” là “Bi tô thanh phong”, nên công hiệu càng trở nên vượt bậc, người trúng thuốc chắc chắn dục vọng dâng cao, nhưng toàn thân vô lực, không thể vận nội công, dù cho có tức giận cũng không thể dùng một chưởng đánh chết cái người bỏ thuốc mình, chỉ có thể nằm đơ trên giường để mặc người khác dày vò. Nhưng nếu chỉ nằm xụi lơ ra đó thì làm ăn được gì. Tất nhiên “Nhất tiếu xuân phong” không vô dụng như vậy, chỉ sau nữa khắc đầu tiên khi hai người bắt đầu giao hợp, thì sức lức người trúng độc cũng được trả trở về, có điều, lúc này dục vọng đã lấn ác lý trí, có muốn dừng lại cũng khó mà dùng lại được. Đây đúng là một loại xuân dược hiếm có trên thế gian, ngay cả hoàng thượng muốn dùng cũng không có mà dùng.
Nhưng Hoàng Dược Sư lại được cái may mắn được đích thân trải nghiệm, quả là phúc phần mấy đời tổ tiên để lại, đã thế, người định cùng hắn trải nghiệm thuốc quý lại là một mỹ nhân, mà mỹ nhân này cũng chính là người chế thuốc, cùng hạ thuốc Phùng Hành. Chỉ có điều…
“Sư phụ, đồ nhi cuối cùng tìm được…” Chữ “người” bị nghẹn lại trong cổ họng của người nào đó rồi.
“…(||| _ _)” Con bà nó, sớm không đến, muộn không đến, sao có thể đến ngay lúc này.