“Hắn…”
Sau khi bật thốt một câu không nên bật thốt, tôi vui sướng phát hiện, nét mặt của hai người Trần Mai đã biến thành màu xanh đậm.
Ặc! Da mặt tôi giật giật, cố gắng áp chế cảm xúc run sợ, ngước đầu nhìn tướng công. Chỉ thấy tướng công khuôn mặt lạnh băng, tinh mâu sắc lạnh, thản nhiên nói: “Hắn? Vi phu không ngờ nương tử của ta lại có thú vui “trèo tường”.” Thanh âm cứng gắn lạnh như băng vang lên. “Nếu đã thế… Ta thành toàn cho nàng.”
Nương tử muốn “trèo tường”, tướng công lại muốn “thành toàn”. Chẳng lẽ Đông Tà Hoàng Dược Sư của chúng ta lại có tấm lòng từ bi độ lượng đến như vậy?
“AAAAAA…. Tướng công ~ ~ ~ Thiếp không có a ~ ~ ~”
“Nàng không có, thế ai hôm nay bỏ thuốc sổ vào đồ ăn của Khúc Nhi hả?”
“Huhuhuhu… Chuyện này… làm sao thiếp biết được…”
“Còn dám chối!”
“AAAAAA… Tướng công nhẹ thôi, nhẹ thôi… Mông đau lắm…”
“Đau sao? Đau như thế mà vẫn chưa chịu chừa sao?”
“Oa… Oa… Thiếp là người có bệnh a, có ai tàn bạo với thê tử đang mang bệnh trong người như chàng không… Oa… Oa… Khúc – Linh – Phong… Ta với ngươi không đội trời chung.”
“Còn dám nói!”
“…”
Câu trả lời là: Tất nhiên là không rồi! Chỉ cần nhìn tình trạng thê thảm của Phùng Hành lúc này thì chúng ta đã đủ hiểu.
Như mọi người đã biết, Hoàng Dược Sư muốn “thành toàn” cho ý định “trèo tường” của nương tử nhà mình. Nhưng mọi người có biết ý nghĩa của việc “thành toàn” này là như thế nào không?
Đó chính là… Dẫn “gian phu” về, nhận làm đồ đệ, đối xử ân cần, chăm sóc chu đáo, nói đúng hơn là còn chăm sóc chu đáo hơn cả nương tử nhà mình. Rồi mỗi ngày dắt tay “gian phu” lượn qua lượn lại trước mặt nương tử. Cái gọi là nhìn được, sờ không được, sờ được, ăn không được, chính là đây. Khiến cho tâm trạng của người nào đó càng ngày càng tệ, theo cách nói của Trần Huyền Phong chính là: “Oán linh bay khắp nơi!”
Cũng chính vì thế, quan môn đồ đệ thứ ba của tướng công tôi, chính thức vào cửa.
“Khúc Linh Phong ngươi giỏi lắm, cướp túi bách bảo của ta, khiến cho tướng công ta hiểu lầm ta muốn trèo tường, giờ còn dám làm tiểu tình nhân của tướng công ta, đồ tiểu thụ xấu xa, đồ tiểu thụ chết tiệt, ta nguyền rủa ngươi sau này sinh con không có tiểu kê kê…”
“Khụ!” Ai đó cố tình ho một cái.
“Phi phi… Không đúng, Tiểu Hoa Nhi là nữ nhân, tức nhiên không có tiểu kê kê rồi… Phải nghĩ ra một câu nguyền rủa độc ác hơn thế…” Người nào đó không thèm chú ý.
“Khụ! Khụ!” Ai đó lại tiếp tục cố tình ho vài cái.
“Khúc Linh Phong ta nguyền rủa ngươi sau này lấy nương tử bị bất lực, có động phòng cũng bị đè bên dưới, mãi mãi không được nằm bên trên, suốt đời bị nương tử đè đầu cưỡi cổ… Ta đánh, ta đánh… Cho ngươi tỏ ra ngoan hiền này. Ta đánh, ta đánh… Cho ngươi bám theo tướng công ta này.” Người nào đó vẫn hăng say chửi rủa, làm ngơ. “Đồ tiểu thụ chết tiệc, ta đánh xẹp tiểu kê kê của ngươi luôn này…”
“Khụ khụ khụ… khụ… khụ…” Người nào đó từ ho giả bị sặc nước miếng trở thành ho thiệt mất rồi.
“Á….” Nghe được tiếng ho tê tâm liệt phế từ phía sau truyền đến, tôi giật mình, cây búa đang giáng xuống vô tình đập vào ngón tay, khiến cho ngón tay thon dài trắng trẻo như bạch ngọc của tôi liền ửng đỏ, còn có xu hướng trở nên tím đen… “Thối tiểu tử, ngươi định hù chết ta hả?”
“Khụ… khụ…” Trần Huyền Phong áp chế con ho, trừng đôi mắt đỏ ngầu ngập nước vì ho của mình nhìn tôi, nhìn tôi có chút bất đắc dĩ nói: “Sư phụ bảo ta đến gọi… gọi… Ơ hèm… ngươi mau chuẩn bị hành lý, chúng ta sẽ rời Hàng Châu.”
“A… Rời Hàng Châu? Đi đâu?” Tôi giật mình, quên mất ngón tay bị đau, ngu ngơ hỏi.
Trần Huyền Phong không trả lời tôi, chỉ là trước khi rời đi, nhìn tôi mỉm cười đầy thâm ý, bỏ lại một câu: “Chơi hình nhân gỗ rất vui sao?”
Cái gì mà “chơi hình nhân gỗ”, tôi rõ ràng là đang đánh tiểu nhân a. Hắn là muốn méc tướng công sao?
“AAAA… Thối tiểu tử, ta là thê tử của sư phụ ngươi đó. Là sư mẫu của ngươi đó…”
“Oh, nhưng sao ta thấy Tiểu Khúc giống hơn a. Có phải không sư mẫu ~ ~ ~” Bóng người đã mất hút ở ngã rẻ hành lang, nhưng giọng nói vẫn còn vang vảng ở nơi này.
“Sư mẫu? Gọi nghe rất hay.” Tôi vui sướng lẩm bẩm. Mới lúc nãy, Trần Huyền Phong còn ấp a ấp úng không biết nên gọi tôi như thế nào. Vậy mà giờ đây, vì mãi lo chiêu chọc tôi, lại gọi một tiếng “sư mẫu” êm tai như vậy. Thôi được, nghĩ tình hắn gọi tôi là “sư mẫu”. Tôi người lớn, sao có thể chấp nhất trẻ nhỏ. Lần này bỏ qua. Hihi… Thật sự được hắn gọi “sư mẫu” nghe thật thích.
Ở lại thành Hàng Châu đón giao thừa, đón tết Nguyên Tiêu, nhưng chưa kịp đón tết Đoan Ngọ thì tôi phải theo tướng công rời khỏi chốn phồn hoa với vô số món ngon đặc sản chỉ nơi này mới có. Lòng tôi buồn da giết, tiếc nuối vô biên, nhưng người ta nói: Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó (Hoàng Dược Sư: “Nàng nói ta là gà, là chó?”; Phùng Hành: “AAA… Không phải a…”). Cho nên tôi chỉ đành nuốt nước mắt vào lòng. Ngoái đầu nhìn lại nơi phong cảnh hữu tình Hàng Châu lần cuối, rồi ngậm ngùi theo sau Mai Siêu Phong (tức Mai Nhược Hoa) bước lên thuyền. Mà lý do tại sao tôi lại theo sau Mai Siêu Phong chứ không phải tướng công nhà mình thì…
“Sư phụ, chúng ta sẽ đi đâu?” Tiểu Khúc Linh Phong chớp chớp đôi mắt to, tỏa vẻ vô cùng ngây thơ thuần khiết nhìn Hoàng Dược Sư hỏi.
“Đến lúc đó Khúc Nhi sẽ biết.” Hoàng Dược Sư mỉm cười ngọt ngào, kéo tay Tiểu Khúc Linh Phong. Hai người vui vui vẻ dắt tay nhau bước lên thuyền.
“Mai Nhi, nào đưa tay đây.” Trần Huyền Phong híp mắt cười tươi, chìa tay về phía Mai Siêu Phong.
“Huyền Phong ca ca thật tốt.” Mai Siêu Phong mỉm cười hồn nhiên, đưa tay ra cho Trần Huyền Phong nắm. Hai người cũng vẻ vẻ vui vui dắt tay nhau bước lên thuyền.
“Vèo!” Một cơn gió lạnh thổi qua. Số tôi là số con riệp. Chỉ có thể lủi thủi một thân một mình, lê lết từng bậc thang gỗ lên thuyền mà thôi. Hazzz…
“Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận,
Sơn tự đào hoa thủy thịnh khai,
Trường hận xuân quy vô mịch xứ,
Bất tri chuyển nhập thử trung lai.”
(Dịch:
Tháng tư, trăm hoa đã tàn phai,
Hoa đào chùa núi mới mãn khai.
Giận mãi nàng Xuân sao kính tiếng,
Về ẩn non này, xuân với ai!)
Chỉ một câu để hình dung cảnh tượng trước mắt: “Thật nhiều hoa đào.” Tôi nghĩ, vườn đào mười dặm của Chiết Nhan cũng chỉ thế này thôi. Khiến tôi nhìn đến nỗi ngây ngốc, hai mắt dạy ra, miệng há to.
Tôi biết bộ dạng của mình lúc này không thể gọi là đẹp mắt được, nhưng biết làm sao được. Tám năm làm Trình Anh, nhưng chưa lần nào tôi đặt chân lên Đào Hoa đảo, chỉ thấy qua phim ảnh đã xem lúc trước, nhưng đó đều là giả, mọi thứ chẳng bằng một góc của sự thật. Cho nên hiện tại khi đứng trước cảnh tượng khắp nơi đều là sắc đào này, tôi sao có thể không luống cuống.
“Oa, đây là đâu vậy, thật sự rất đẹp a.” Mai Siêu Phong kinh hỷ reo lên.
“Phải đó sư phụ, đây là đâu vậy?” Trần Huyền Phong phụ họa.
“Sư phụ…” Khúc Linh Phong chớp chớp mắt, kéo kéo góc áo Hoàng Dược Sư.
“Là nhà!” Hoàng Dược Sư trả lời, quay đầu nhìn về phía tôi cười như tấm gió xuân, là nụ cười thật lòng, không hề tính toán, không có mưu tính hại người, cũng không phải kiểu cười giả tạo, lừa gạt thế gian. Trong ánh mắt chàng còn lấp lánh ánh sáng hạnh phúc, nói: “Chúng ta về nhà!”
Về nhà? Nơi này sẽ là nhà của chúng tôi sao? Có lẽ, sống mấy đời, cái tôi đang chờ đợi chính là câu nói này đây. “Tướng công ~ ~ ~” Tôi không khống chế được nước mắt, lao nhanh về phía chàng. Chiến tranh lạnh giữa tôi và chàng, cũng đến lúc kết thúc rồi phải không?
“A Hành, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi!”
Gió lạnh vần vũ nổi lên, thổi tung từng cánh hoa đào bay tán loạn trong không trung. Gió lạnh đến nỗi, nước mắt tôi cũng đóng băng rồi. Kết thúc sao? Vẫn chưa đâu.
“A Hành! A Hành! Giờ ta phải làm sao đây, nếu lỡ… nếu lỡ Anh Cô… A Hành, ngươi nhiều chiêu trò như vậy, ngươi nhất định phải giúp ta.”
“…”
“A Hành! Ngươi nói gì đi chứ! Ngươi không thể thấy chết không cứu a!”
“…”
“A Hành…”
“Câm miệng! Nếu ngươi còn nói thêm câu nào nữa, ta sẽ kêu tướng công của ta đuổi ngươi ra khỏi đảo.”
“Ta… Không nói thì không nói, có cần hung dữ như vậy không? Chẳng bằng một góc ngoan hiền của Anh Cô…”
“Lão – ngoan – đồng!” Tôi đã áp chế cảm xúc tới cực điểm, không thể nào áp chế được nữa, nên đành bộc phát thôi.
“Hahaha… Ta không nói, không nói. Ta đi đây.”
Nhìn theo bóng dáng lão ngoan đồng khuất dần sau rừng đào, tôi thở dài một hơi. Cứ tưởng trở về Đào Hoa đảo thì tình cảm của tôi và tướng công sẽ là mật ngọt, sớm sớm chiều chiều bên nhau, ban ngày dưới hoa ngâm thơ múa kiếm, ban đêm ngửa đầu ngắm trăng sao, hưởng phúc nhàn nhân. Nào ngờ, tên lão ngoan đồng chết tiệt không biết từ đâu rơi xuống, phá hỏng mộng đẹp của tôi. Đã thế còn mang theo một mối phiền phức đến nhà của chúng tôi nữa chứ.
Nói đến phiền phức này thì… Mọi phiền phức trên thiên hạ chỉ vì một chữ “Tình” mà ra.
“Chu lang… Chàng ra đây, chàng mau ra đây.” Giọng kêu ai quán, kèm theo tiếng khóc thê lương của thiếu nữ từ bên ngoài rừng đào truyền vào. Nghe mà không khỏi đau lòng xót dạ thay cho thiếu nữ. Nhưng…
“Lưu cô nương xin hãy quay về đi. Dù cho cô có chờ bao lâu thì Chu Bá Thông cũng không ra gặp cô đâu.” Tôi tận tình khuyên bảo.
“Vậy thì hãy cho ta vào trong, ta nhất định phải gặp chàng. Ta xin cô, ta xin cô… Hãy cho ta vào trong, ta chỉ muốn gặp chàng một lần, để hỏi rõ nguyên nhân, tại sao chàng lại bỏ lại ta…” Tiếng khóc thê lương lại vang lên.
Tôi bất lực lắc đầu, Anh Cô này cũng thật cố chấp, đã liên tiếp đợi bên ngoài Đào Lâm suốt 3 ngày 3 đêm rồi, vẫn không chịu bỏ cuộc. Nếu cứ để nàng ta gào khóc như thế này mãi, không phải là cách, nếu đả động đến tướng công, thì tôi cùng lão ngoan đồng chỉ có một con đường là chết chắc. Nhưng tôi lại không có cách nào bắt lão ngoan đồng ra ngoài gặp Anh Cô, lão ngoan đồng đã từng thề, có chết cũng không gặp Anh Cô, nếu để Anh Cô vào, hai người không quậy Đào Hoa đảo gà bay chó sủa mới là lạ. Nếu vậy chẳng phải là sẽ càng khủng khiếp hơn sao?
Cho nên tôi chỉ còn một cách, mở trận Đào Lâm, đích thân ra ngoài khuyên nhủ Anh Cô. Nhưng tôi lại không ngờ, lần này là một đi không trở lại.
“Anh Nhi! Đừng ngủ, mau mở mắt ra… Anh Nhi…”
Anh…Anh Nhi? Đây lại là tình huống gì đây?