Tại một biệt thự lớn của Lâm Gia, khung cảnh được trưng bày thật trang trọng, từ chiếc bàn đến ghế và tất cả đều đậm chất quý tộc. Khách khứa đang thưa thớt bỗng tấp nập, càng ngày càng đông, trên người ai cũng mặc y phục dạ tiệc, một bức tranh đầy tôn nghiêm và trang trọng.
Trong một căn phòng lớn, một thân ảnh nhỏ ngồi cạnh cửa sổ, đôi đồng tử hướng vào chiếc laptop đang chiếu bao quát quang cảnh bữa tiệc một lúc rồi ngoái cổ lên bầu trời, cô bắt gặp một thứ ánh sáng màu vàng huyền bí, mặt trăng!
Trăng thật tròn, ánh trăng sáng, rất sáng, đêm nay, đêm Huyết Nguyệt!
Đôi đồng tử dìu dịu nhìn mê mẩn trước ánh trăng ấy,phảng phất chút đau thương!
Bỗng!
Đôi mắt cafe đục chốc đổi màu liên tục, màu đen rồi lại màu đỏ, cô thấy khuôn miệng mình có chút ngứa ngáy, từ đôi môi anh đào tức thì hai chiếc răng nanh nhọn dài ra, cảm giác khó chịu, như thiếu thiếu một thứ dung dịch màu đỏ chói mới có thể ngăn lại được, cô thật nhanh lấy từ trong túi một hộp thuốc trắng, quá gấp rút, cô đổ tất cả thứ thuốc Ziloko ấy vào bàn tay và đưa vào khuôn miệng thật nhanh, đôi mắt từ từ dịu lại, nó trở lại là đôi mắt lạnh lùng màu cafe đục, hai chiếc răng nanh từ từ rút lại nhưng đôi mắt vẫn hướng lên vầng trăng ngắm nhìn, tay cô buông hộp thuốc, nó rơi ngay xuống nền.
Tiếng động không to lắm, nhưng có lẽ làm cho người ta có thể nghe thấy, một người con trai tuấn tú bước vào đứng ngay cạnh nó, nhìn viên thuốc dưới sàn mà xót, anh đứng lằng lặng nhìn nó, anh biết, đêm nay, đêm Huyết Nguyệt, thật khó để nó có thể kìm ma tính trong người không bộc phát.
Nó cảm thấy tĩnh động, ngước đôi mắt lên nhìn người con trai bên cạnh, lúc nào, bên cạnh nó, cũng là anh hai nó!
--------------------------------------------------------
Tóm tắt một chút:
Lúc trước có chi tiết nói nó có thể dùng bộ não để ra lệnh cho những tia phân tử điện, thứ đo skhoogn phải tự nhiên mà có, khi ở Anh, vì nó bị nhấn chìm quá sâu trong thù hận một vị ma cà rồng thuần chủng đã trao đổi với nó và nó sẽ có khả năng ấy nhưng phải đưa ma tính vào người, nó đồng ý!
Anh nó cùng nó đi du học, tất nhiên là anh biết, và chỉ anh biết!
Nó là ma cà rồng! ( Đêm Huyết Nguyệt là ngày khát máu đến đỉnh điểm của ma cà rồng)
----------------------------------------------
- Rine, hãy cẩn thận... đêm nay! - Giọng anh trầm ấm, mang theo sự cưng chiều tới vô bờ.
Cô nhìn anh đầy cảm kích
- Em biết rồi, ba đang đợi, ra cho em thay đồ nào! - Cô nở một nụ cười hơi gượng gạo, cô biết, đêm nay thật nguy hiểm!
ANh mỉm cười, đi ra ngoài.
Cô tiến lại chiếc gương trắng cỡ lớn, ngắm nhìn người con gái phản chiếc trong gương rồi nhếch môi cười nhẹ.
Chiếc Lambor đỗ trước cổng Lâm Gia, từ quan khách cho đến kẻ hầu người hạ cũng đã dừng lại mọi âm thanh xì xào để hướng mắt vào nhân vật ngồi trong xe.
Hắn bước ra, toàn thân tỏa ra sát khí ngùn ngụt, đôi mắt màu phách hổ không ngừng đảo quanh tìm bóng dáng thân thuộc, khá lâu, bên cạnh hắn xuất hiện một cô gái thật xinh đẹp, khuôn mặt trắng ngần, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt như một con búp bê sống xinh đẹp không kém phần ngây thơ, trong sáng.
Nhỏ tự nhiên khoác tay hắn, lực ở tay hơn kéo, ý bảo đi vào bữa tiệc.
Hắn cũng đi, nhưng sự chú ý không phải ở nhỏ, anh đang ráo rức tìm cô, lý do anh tham dự buổi tiệc cũng vì cô!
Đến cổng, hắn thấy Lâm Thế Hùng khoác tay một người phụ nữ phúc hậu tiến tới, đôi măt schoocs ánh lên tia vui vẻ, hơi liếc phía sau tìm kiếm nhưng.... vẫn không thấy.
- Mừng Khắc tổng tới! - Giọng Lâm Thế Hùng nghiêm nghị không kém phần tán thưởng.
-... - Đáp lại ông chỉ là sự im lặng.
- Ồ, cô đây là bạn gái của Khắc tổng sao? - Hạ Hân Đồng lên tiếng, bà nhìn người con gái trước mắt có chút không thực.
- Từ khi nào hai người thích quản chuyện của tôi? - Hắn lên tiếng, bầu không khí bắt đầu trở nên u ám.
- Ồ, Khắc tổng cũng có hứng thú với tiệc tùng sao? - Từ đâu, Hàn Uy Kiệt lạnh lùng lên tiếng, khuôn miệng hơi nhếch lên khinh miệt.
-...
- Cô gái bên cạnh là bạn gái của cậu sao, thực xinh đẹp. Vậy có lẽ cậu... thua! - Kiệt lại nói, anh nhìn qua một lượt cô gái bên cạnh, thầm vui trong lòng đã loại bỏ một tình địch không chút mất sức.
- Tôi... không thua - Giọng hắn chắc nịch, gằn từng chữ.
Bụp..... ( đèn tắt)
Mọi ánh sáng đều chiếu lên hai con người đang từ từ bước ra trong ngôi biệt thự tráng lệ, là nó và anh.
Nó ướm trên mình chiếc váy ngắn tới đùi màu tím sẫm, tại eo có một chiếc đai nhấn, bộ váy thật đơn giản và lộng lẫy, khi ánh đèn chiếu vào lại càng trở nên lấp lánh và mị hoặc, bên cạnh, người con trai mặc âu phục vest, anh đi song hành với nó nhưng trên gương mặt cả hai không nở lấy nụ cười.
Phía dưới, tim hắn bỗng rạo rực, nhìn đinh ninh vào người con gái đó, cô rất biết làm "say" người khác, kể cả anh.
Chap này có lẽ không hay, tại tác giả hơi sốt ạ, mấy bros tha thứ nhé:D
Ta sẽ cố bù vào chap sau:>
Trong một căn phòng lớn, một thân ảnh nhỏ ngồi cạnh cửa sổ, đôi đồng tử hướng vào chiếc laptop đang chiếu bao quát quang cảnh bữa tiệc một lúc rồi ngoái cổ lên bầu trời, cô bắt gặp một thứ ánh sáng màu vàng huyền bí, mặt trăng!
Trăng thật tròn, ánh trăng sáng, rất sáng, đêm nay, đêm Huyết Nguyệt!
Đôi đồng tử dìu dịu nhìn mê mẩn trước ánh trăng ấy,phảng phất chút đau thương!
Bỗng!
Đôi mắt cafe đục chốc đổi màu liên tục, màu đen rồi lại màu đỏ, cô thấy khuôn miệng mình có chút ngứa ngáy, từ đôi môi anh đào tức thì hai chiếc răng nanh nhọn dài ra, cảm giác khó chịu, như thiếu thiếu một thứ dung dịch màu đỏ chói mới có thể ngăn lại được, cô thật nhanh lấy từ trong túi một hộp thuốc trắng, quá gấp rút, cô đổ tất cả thứ thuốc Ziloko ấy vào bàn tay và đưa vào khuôn miệng thật nhanh, đôi mắt từ từ dịu lại, nó trở lại là đôi mắt lạnh lùng màu cafe đục, hai chiếc răng nanh từ từ rút lại nhưng đôi mắt vẫn hướng lên vầng trăng ngắm nhìn, tay cô buông hộp thuốc, nó rơi ngay xuống nền.
Tiếng động không to lắm, nhưng có lẽ làm cho người ta có thể nghe thấy, một người con trai tuấn tú bước vào đứng ngay cạnh nó, nhìn viên thuốc dưới sàn mà xót, anh đứng lằng lặng nhìn nó, anh biết, đêm nay, đêm Huyết Nguyệt, thật khó để nó có thể kìm ma tính trong người không bộc phát.
Nó cảm thấy tĩnh động, ngước đôi mắt lên nhìn người con trai bên cạnh, lúc nào, bên cạnh nó, cũng là anh hai nó!
--------------------------------------------------------
Tóm tắt một chút:
Lúc trước có chi tiết nói nó có thể dùng bộ não để ra lệnh cho những tia phân tử điện, thứ đo skhoogn phải tự nhiên mà có, khi ở Anh, vì nó bị nhấn chìm quá sâu trong thù hận một vị ma cà rồng thuần chủng đã trao đổi với nó và nó sẽ có khả năng ấy nhưng phải đưa ma tính vào người, nó đồng ý!
Anh nó cùng nó đi du học, tất nhiên là anh biết, và chỉ anh biết!
Nó là ma cà rồng! ( Đêm Huyết Nguyệt là ngày khát máu đến đỉnh điểm của ma cà rồng)
----------------------------------------------
- Rine, hãy cẩn thận... đêm nay! - Giọng anh trầm ấm, mang theo sự cưng chiều tới vô bờ.
Cô nhìn anh đầy cảm kích
- Em biết rồi, ba đang đợi, ra cho em thay đồ nào! - Cô nở một nụ cười hơi gượng gạo, cô biết, đêm nay thật nguy hiểm!
ANh mỉm cười, đi ra ngoài.
Cô tiến lại chiếc gương trắng cỡ lớn, ngắm nhìn người con gái phản chiếc trong gương rồi nhếch môi cười nhẹ.
Chiếc Lambor đỗ trước cổng Lâm Gia, từ quan khách cho đến kẻ hầu người hạ cũng đã dừng lại mọi âm thanh xì xào để hướng mắt vào nhân vật ngồi trong xe.
Hắn bước ra, toàn thân tỏa ra sát khí ngùn ngụt, đôi mắt màu phách hổ không ngừng đảo quanh tìm bóng dáng thân thuộc, khá lâu, bên cạnh hắn xuất hiện một cô gái thật xinh đẹp, khuôn mặt trắng ngần, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt như một con búp bê sống xinh đẹp không kém phần ngây thơ, trong sáng.
Nhỏ tự nhiên khoác tay hắn, lực ở tay hơn kéo, ý bảo đi vào bữa tiệc.
Hắn cũng đi, nhưng sự chú ý không phải ở nhỏ, anh đang ráo rức tìm cô, lý do anh tham dự buổi tiệc cũng vì cô!
Đến cổng, hắn thấy Lâm Thế Hùng khoác tay một người phụ nữ phúc hậu tiến tới, đôi măt schoocs ánh lên tia vui vẻ, hơi liếc phía sau tìm kiếm nhưng.... vẫn không thấy.
- Mừng Khắc tổng tới! - Giọng Lâm Thế Hùng nghiêm nghị không kém phần tán thưởng.
-... - Đáp lại ông chỉ là sự im lặng.
- Ồ, cô đây là bạn gái của Khắc tổng sao? - Hạ Hân Đồng lên tiếng, bà nhìn người con gái trước mắt có chút không thực.
- Từ khi nào hai người thích quản chuyện của tôi? - Hắn lên tiếng, bầu không khí bắt đầu trở nên u ám.
- Ồ, Khắc tổng cũng có hứng thú với tiệc tùng sao? - Từ đâu, Hàn Uy Kiệt lạnh lùng lên tiếng, khuôn miệng hơi nhếch lên khinh miệt.
-...
- Cô gái bên cạnh là bạn gái của cậu sao, thực xinh đẹp. Vậy có lẽ cậu... thua! - Kiệt lại nói, anh nhìn qua một lượt cô gái bên cạnh, thầm vui trong lòng đã loại bỏ một tình địch không chút mất sức.
- Tôi... không thua - Giọng hắn chắc nịch, gằn từng chữ.
Bụp..... ( đèn tắt)
Mọi ánh sáng đều chiếu lên hai con người đang từ từ bước ra trong ngôi biệt thự tráng lệ, là nó và anh.
Nó ướm trên mình chiếc váy ngắn tới đùi màu tím sẫm, tại eo có một chiếc đai nhấn, bộ váy thật đơn giản và lộng lẫy, khi ánh đèn chiếu vào lại càng trở nên lấp lánh và mị hoặc, bên cạnh, người con trai mặc âu phục vest, anh đi song hành với nó nhưng trên gương mặt cả hai không nở lấy nụ cười.
Phía dưới, tim hắn bỗng rạo rực, nhìn đinh ninh vào người con gái đó, cô rất biết làm "say" người khác, kể cả anh.
Chap này có lẽ không hay, tại tác giả hơi sốt ạ, mấy bros tha thứ nhé:D
Ta sẽ cố bù vào chap sau:>