Nụ cười trên mặt Uy Kiệt cứng ngắc, nghe thấy âm thanh chói tai ấy, lại có một dự cảm không lành, đánh mặt về phía cô, mày rậm nhíu lại.
- Nghi nghi, ăn nhiều một chút! - anh gắp chút thức ăn cho cô, nụ cười trên miệng ôn hòa, sủng nịch vô cùng, vốn coi sự hiện diện của nữ nhân kia là không khí.
Khuôn mặt ả nữ nhân vặn vẹo, khó coi vô cùng, ánh mắt ngoan độc nhìn cô lại cứ bắt gặp cái nhìn hờ hững kia, lập tức không biết được ngụ ý của cô, càng tức giận, ánh mắt lóe sáng, cười một cái âm hiểm.
Khóe môi cong lên nhẹ, bây giờ, trước mắt cô, một cô gái thánh thiện!
Ả nữ nhân tiền gần Kiệt, nhanh lẹ mà ngồi lên đùi hắn, vòng tay quấn nơi cổ, từ khuôn miệng thoát ra một câu nhảo nhoẹt, đủ ngây thơ và ủy mị:
- Kiệt ca, sao lại để ả nữ nhân hèn mọn kia ngồi cùng bàn, Tuệ Tuệ không thích!
Anh không nghe đủ mấy lời kia, ánh mắt thủy chung nhìn sự biến đôi trên mặt cô, cư nhiên ngũ quan tuấn dật xanh mét, đẩy mạnh nữ nhân trên đùi mình, còn không thèm ban phát cho cô ta một cái nhìn giễu cợt.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng toát, đôi võng tử thoáng biến thành một màu đỏ quỷ dị, rất nhanh chóng lại là một cafe sẫm vô hồn.
Ả nữ nhân không cam tâm nhìn cô, khuôn mặt ả lập dị vặn vẹo như nùi giẻ, quyết bước nhanh mà vồ lấy cổ áo cô mà nắm, khuôn miệng ác độc thoát ra một câu độc địa:
- Đồ đĩ này, nghe cho kĩ, Kiệt là của tao!
- Bỏ ra - Giọng cô võng bổng, bay bổng mà mê muội nhưu một bản nhạc không chưa một tia cảm xúc.
Ả nữ nhân cười lớn, tay cố tình xốc mạnh hơn, nghiễm nhiên lại bị một giọng nói uy lực, quye dị làm cho bẫng đi:
- Bỏ-ra - Cô gắn mạnh, giọng nói vẫn vậy, nhưng lại trong suốt như một con quỷ tula giả dạng, đôi mắt đỏ huyết man rợ.
Aaaaa!
Đèn chùm rơi xuống nhưng lại nồng nặc một mùi máu tanh tưởi, Uy Kiệt bất động nhìn ả nữ nhân kia tay lìa ra khỏi bộ phận, xương mục, thịt cháy rì, cho dù là anh, kẻ tàn bạo lâ nay, cũng chưa từng thấy thứ ghê dị như vậy.
- Nhớ cho kĩ, đồ đĩ là cô. Hữu Tuệ. - Giọng cô bây giờ âm trầm, vang vẳng, ù ù trong căn biệt thự.
Sau khi lấy lại ý thức, trong căn biệt thự đã tanh rờn mùi máu, một lá bài kì dị bay trên không trung, bóng dáng nhỏ nhắn kia lại một màn ma không biết quỷ không hay rời khỏi, kẻ gia nhân kia khiêng Hữu Tuệ mất máu đến trắng người cấp cứu, họ không biết, trên cổ cô ta, có hai dấu răng.
Trong căn bếp, một lá bài bay vơ vẩn trên không trung, Át Bích!
- Nghi nghi, ăn nhiều một chút! - anh gắp chút thức ăn cho cô, nụ cười trên miệng ôn hòa, sủng nịch vô cùng, vốn coi sự hiện diện của nữ nhân kia là không khí.
Khuôn mặt ả nữ nhân vặn vẹo, khó coi vô cùng, ánh mắt ngoan độc nhìn cô lại cứ bắt gặp cái nhìn hờ hững kia, lập tức không biết được ngụ ý của cô, càng tức giận, ánh mắt lóe sáng, cười một cái âm hiểm.
Khóe môi cong lên nhẹ, bây giờ, trước mắt cô, một cô gái thánh thiện!
Ả nữ nhân tiền gần Kiệt, nhanh lẹ mà ngồi lên đùi hắn, vòng tay quấn nơi cổ, từ khuôn miệng thoát ra một câu nhảo nhoẹt, đủ ngây thơ và ủy mị:
- Kiệt ca, sao lại để ả nữ nhân hèn mọn kia ngồi cùng bàn, Tuệ Tuệ không thích!
Anh không nghe đủ mấy lời kia, ánh mắt thủy chung nhìn sự biến đôi trên mặt cô, cư nhiên ngũ quan tuấn dật xanh mét, đẩy mạnh nữ nhân trên đùi mình, còn không thèm ban phát cho cô ta một cái nhìn giễu cợt.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng toát, đôi võng tử thoáng biến thành một màu đỏ quỷ dị, rất nhanh chóng lại là một cafe sẫm vô hồn.
Ả nữ nhân không cam tâm nhìn cô, khuôn mặt ả lập dị vặn vẹo như nùi giẻ, quyết bước nhanh mà vồ lấy cổ áo cô mà nắm, khuôn miệng ác độc thoát ra một câu độc địa:
- Đồ đĩ này, nghe cho kĩ, Kiệt là của tao!
- Bỏ ra - Giọng cô võng bổng, bay bổng mà mê muội nhưu một bản nhạc không chưa một tia cảm xúc.
Ả nữ nhân cười lớn, tay cố tình xốc mạnh hơn, nghiễm nhiên lại bị một giọng nói uy lực, quye dị làm cho bẫng đi:
- Bỏ-ra - Cô gắn mạnh, giọng nói vẫn vậy, nhưng lại trong suốt như một con quỷ tula giả dạng, đôi mắt đỏ huyết man rợ.
Aaaaa!
Đèn chùm rơi xuống nhưng lại nồng nặc một mùi máu tanh tưởi, Uy Kiệt bất động nhìn ả nữ nhân kia tay lìa ra khỏi bộ phận, xương mục, thịt cháy rì, cho dù là anh, kẻ tàn bạo lâ nay, cũng chưa từng thấy thứ ghê dị như vậy.
- Nhớ cho kĩ, đồ đĩ là cô. Hữu Tuệ. - Giọng cô bây giờ âm trầm, vang vẳng, ù ù trong căn biệt thự.
Sau khi lấy lại ý thức, trong căn biệt thự đã tanh rờn mùi máu, một lá bài kì dị bay trên không trung, bóng dáng nhỏ nhắn kia lại một màn ma không biết quỷ không hay rời khỏi, kẻ gia nhân kia khiêng Hữu Tuệ mất máu đến trắng người cấp cứu, họ không biết, trên cổ cô ta, có hai dấu răng.
Trong căn bếp, một lá bài bay vơ vẩn trên không trung, Át Bích!