**
Trên đại lục, không ai không biết nữ thừa tướng Tân Y...
**
Nàng là Tân Y, trước nàng là tân tiệp dư nhỏ trong hậu cung của Sở Hiên - tân đế vương mới nhậm ngôi vàng.
Nàng lớn lên dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, khí thế dịu dàng, uyển chuyển, kiều diễm như một đóa hoa mỏng manh thuần khiết chỉ tiếc ai dám mạnh gan đụng tới, sợ một chút cũng có thể làm bỏng vỡ...
Nàng từ bé mê đắm dung mạo anh tuấn khí phách của Sở Hiên, từ trước đã một lòng một dạ muốn hiến thê cho chàng, và...
Chốn hậu cung khắc nghiệt, kẻ ngồi cao hơn thì đàn áp kẻ dưới, huống chi một tiệp dư nhỏ bé như nàng, làm sao mà chịu nổi?
Còn chưa kể từ lúc tiến cung, thậm chí nàng còn chưa được thấy mặt phu quân, nói gì đến thị tẩm...? Ha, nực cười, chỉ sợ hắn còn chưa biết đến sự tồn tại của nàng...
Nàng, Tân Y,, kiếp này hối hận nhất là... nhập thê với Sở Hiên, hối hận nhất là nhập cung để rồi chịu đủ sự dày vò như vậy...
**
Nàng ngước nhìn chiếc dây thừng lơ đễnh lủng lẳng trên không trung, khuôn miệng nhợt nhạt nở một nụ cười thê lương. Nàng bước lên ghế, ướm cổ mình vào vòng dây thừng thắt lại, sự lạnh lẽo và gỗ gễ nơi dây thừng khiến da đầu nàng tê dại, chân nàng run rẩy đứng trên chiếc ghế, trong đầu hiện lên chuỗi ký ức mới nhập cung, mím môi đạp ghế...
Mắt nàng trợn tròn, mặt mũi trắng bệch, dãy dụa hồi lâu, rồi im lịm, lặng đi, không thoi thót gì nữa...
Trời đất âm u, tiếng gió xào xạc vẳng trong linh hồn nàng, trời bỗng nổi giông, mưa tấp tới...
*********************************************
Gió lay lay lọn tóc xinh đẹp của một nữ nhân, nữ nhân đứng trên nóc cung đình uy vũ, khuôn mặt diễm lệ tỏa ra sức chói lóa hơn người, y phục bạch kim kiêu ngạo cuốn theo làn gió bay xiết, khung cảnh bễ nghễ, uy nghi, kiêu ngạo lại yêu nghiệt cuốn mắt người....
Mắt nàng ta lướt qua một hơi lạnh lẽo, tay vuốt ve thanh thiết kiếm sắc bén, môi vẫn duy trì một nụ cười như có như không, nàng ta là ai? Còn phải hỏi sao, là Tân Y.
Cách đây một thời gian, cái bàn dân thiên hạ trông thấy là một thiếu nữ xinh đẹp mỏng manh, yếu ớt hiền lành trong hậu cung nhưng bây giờ?
Đại lục không ai không biết cái danh Tân Y, từ một tiếp dư bé nhỏ một bước nhảy lên thừa tướng, lần đầu tiên trong lịch sử Mạc Triều, một nữ tử được phong làm thừa tướng.
Tuy có hơi vô lý, nhưng cứ nhìn thì biết, thiên hạ nay nằm trong tay nàng như một cái chớp mắt ngoan độc, người ta cung kính với nàng không kịp, huống chi là so đo, chỉ trích nàng?
Nàng ta một tay đưa Tân Gia rách nát trước kia ngang với hoàng thất, giang sơn nằm gọn trong tay nàng, đến nay vị phu quân quá cố kia cũng phải cúi đầu cung kính với nàng, chỉ kính trọng, không dám khinh nhường...
Nhưng thiên hạ vẫn âm thầm bàn tán, không rõ vì sao, một nữ nhân trước kia yếu ớt như thế, nháy mắt trở nên yêu nghiệt, ngạo nghễ như vậy? Hỏi tại sao hoàng thất không vùng lên à?
Người đừng ngu xuẩn thế chứ! Nàng ta dơ một ngón tay, bá khí thiên hạ, nhấc chân, thiên hạ như quỳ xuống chân nàng, có ngu ngốc đến mức nào mới đối đầu với nàng lúc này...
Chỉ là... không phải tự nhiên nàng có được địa vị này, giang sơn kia, địa vị kia, phải chống mắt lên mà xem sự bễ nghễ, cao ngạo của nàng...
Nàng chính là xuyên không!
Trên đại lục, không ai không biết nữ thừa tướng Tân Y...
**
Nàng là Tân Y, trước nàng là tân tiệp dư nhỏ trong hậu cung của Sở Hiên - tân đế vương mới nhậm ngôi vàng.
Nàng lớn lên dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, khí thế dịu dàng, uyển chuyển, kiều diễm như một đóa hoa mỏng manh thuần khiết chỉ tiếc ai dám mạnh gan đụng tới, sợ một chút cũng có thể làm bỏng vỡ...
Nàng từ bé mê đắm dung mạo anh tuấn khí phách của Sở Hiên, từ trước đã một lòng một dạ muốn hiến thê cho chàng, và...
Chốn hậu cung khắc nghiệt, kẻ ngồi cao hơn thì đàn áp kẻ dưới, huống chi một tiệp dư nhỏ bé như nàng, làm sao mà chịu nổi?
Còn chưa kể từ lúc tiến cung, thậm chí nàng còn chưa được thấy mặt phu quân, nói gì đến thị tẩm...? Ha, nực cười, chỉ sợ hắn còn chưa biết đến sự tồn tại của nàng...
Nàng, Tân Y,, kiếp này hối hận nhất là... nhập thê với Sở Hiên, hối hận nhất là nhập cung để rồi chịu đủ sự dày vò như vậy...
**
Nàng ngước nhìn chiếc dây thừng lơ đễnh lủng lẳng trên không trung, khuôn miệng nhợt nhạt nở một nụ cười thê lương. Nàng bước lên ghế, ướm cổ mình vào vòng dây thừng thắt lại, sự lạnh lẽo và gỗ gễ nơi dây thừng khiến da đầu nàng tê dại, chân nàng run rẩy đứng trên chiếc ghế, trong đầu hiện lên chuỗi ký ức mới nhập cung, mím môi đạp ghế...
Mắt nàng trợn tròn, mặt mũi trắng bệch, dãy dụa hồi lâu, rồi im lịm, lặng đi, không thoi thót gì nữa...
Trời đất âm u, tiếng gió xào xạc vẳng trong linh hồn nàng, trời bỗng nổi giông, mưa tấp tới...
*********************************************
Gió lay lay lọn tóc xinh đẹp của một nữ nhân, nữ nhân đứng trên nóc cung đình uy vũ, khuôn mặt diễm lệ tỏa ra sức chói lóa hơn người, y phục bạch kim kiêu ngạo cuốn theo làn gió bay xiết, khung cảnh bễ nghễ, uy nghi, kiêu ngạo lại yêu nghiệt cuốn mắt người....
Mắt nàng ta lướt qua một hơi lạnh lẽo, tay vuốt ve thanh thiết kiếm sắc bén, môi vẫn duy trì một nụ cười như có như không, nàng ta là ai? Còn phải hỏi sao, là Tân Y.
Cách đây một thời gian, cái bàn dân thiên hạ trông thấy là một thiếu nữ xinh đẹp mỏng manh, yếu ớt hiền lành trong hậu cung nhưng bây giờ?
Đại lục không ai không biết cái danh Tân Y, từ một tiếp dư bé nhỏ một bước nhảy lên thừa tướng, lần đầu tiên trong lịch sử Mạc Triều, một nữ tử được phong làm thừa tướng.
Tuy có hơi vô lý, nhưng cứ nhìn thì biết, thiên hạ nay nằm trong tay nàng như một cái chớp mắt ngoan độc, người ta cung kính với nàng không kịp, huống chi là so đo, chỉ trích nàng?
Nàng ta một tay đưa Tân Gia rách nát trước kia ngang với hoàng thất, giang sơn nằm gọn trong tay nàng, đến nay vị phu quân quá cố kia cũng phải cúi đầu cung kính với nàng, chỉ kính trọng, không dám khinh nhường...
Nhưng thiên hạ vẫn âm thầm bàn tán, không rõ vì sao, một nữ nhân trước kia yếu ớt như thế, nháy mắt trở nên yêu nghiệt, ngạo nghễ như vậy? Hỏi tại sao hoàng thất không vùng lên à?
Người đừng ngu xuẩn thế chứ! Nàng ta dơ một ngón tay, bá khí thiên hạ, nhấc chân, thiên hạ như quỳ xuống chân nàng, có ngu ngốc đến mức nào mới đối đầu với nàng lúc này...
Chỉ là... không phải tự nhiên nàng có được địa vị này, giang sơn kia, địa vị kia, phải chống mắt lên mà xem sự bễ nghễ, cao ngạo của nàng...
Nàng chính là xuyên không!