Và thế rồi này địng mệnh đã đến. Ngày chủ nhật định mệnh xấu số nhất đời nó...
- Cậu định đi đâu sao?? - cái giọng nói lanh lảnh vang lên phía cửa. Vẫn là cái giọng nói bá đạo kiêu ngạo hằng ngày....
-Ư ~!! A!! Hôm nay tôi có việc ra ngoài... - nó ngập ngừng như vừa bị phát hiện ra việc gì đó. Dưới ánh mắt dò xét của cậu thì nó càng như bị khó xử... Mà vốn việc của nó có dính gì đến cậu đâu nhỉ??...
-Tốt!! Hôm nay tôi cũng bận... - cậu nói rồi đi thẳng một mạch, nó khẽ thở phào... cậu buông tha nó dễ dàng vậy sao?? Thật là lạ nha...
.
.
.
Bận gì chứ!! Đống tài liện cậu đã xử lý xong từ tối hôm qua rồi. Hôm nay thì cậu khá rảnh và không có việc gì làm... chắc vậy!! Rồi rồi, cậu chỉ tò mò tí xíu xem nó gặp ai thôi mà... Sớm muộn gì thì nó cũng là của cậu thôi, nhưng muốn chắc chắn thì cậu phải giữ chặt đồ của cậu chứ... cậu nghĩ vậy...
.
.
.
Nó khẽ nhón chân lén lút bước qua hành lang với mong muốn cầu rằng cậu không phát hiện, đùa gì chứ!! Hình ảnh qua camera của phòng cậu rất rõ nét nha!! Phải nói cậu hơi ghen tị một chút... Hôm nay phải nói là nó khá xinh nha. Diện hẳn một chiếc váy trắng thiên thần ngang đầu gối với chiếc áo khoác ren mỏng bên ngoài, mang bốt cao và vứt mái tóc giả xấu xí và thay vào đó là mai tóc hạt dẻ nâu dài xinh ngất ngây... Thật may cho tên nào có được khoảng thời gian hạnh phúc bên nó hôm nay... Ai da!! Mặt cậu lại đen sì đến khó coi rồi...
.
.
.
8h30~ tại sân bay...
Nó đảo mắt như tìm kiếm một thứ gì đó mà không nhận ra rằng nó đang là điểm thu hút nhất của cái sân bay này... Con trai liếc mắt đưa tình với nhỏ hầu như chiếm cả gần nửa sân bay, rồi còn cả những lời tán dương khen ngợi, thì thầm ghen tị xì xào nổi lên ngày một càng nhiều...
- Này!! Mày có thấy hình như hơi lạnh không?? - một chàng trai đứng gần nó nhất lên tiếng hỏi tên kế bên...
- Ừ!! Công nhận lạnh thật... đang ngoài trời nắng đẹp thế này mà tao lại thấy rờn rợn sống lưng mày ạ!!
Rồi phút chốc, hàn khí bủa vây tạo cho sân bay một không khí ảm đạm đến kì lạ!! E hèm!! Có vẻ ''tủ lạnh'' của nó đang lên tiếng công bố quyền cá nhân kìa... Cậu ngồi trên chiếc BWN đen quen thuộc đối diện sân bay, và thẳng tay ném cho bất cứ tên nào một cái lườm sát thủ khi cảm thấy nóng mắt... À thì cậu hơi khó chịu thôi, chắc là do trời hôm nay nóng quá... Hoàn toàn chả phải liên quan gì đến nó đâu...!! Mà có vẻ càng lặp lại câu đó thì nó như càng mất đi sức thuyết phục a ~!!...
- A!! Ở đằng này!! - mặt nó thoáng chút hồng kêu vang, khẽ vẫy tay gọi ai đó....
- Charly!!
Mọi người hướng lên nhìn phía đối diện nó, trong đó còn có cả cậu nữa... Chu choa~~!! Một chàng trai ngoại quốc trông cực đẹp nha!! Mái tóc vàng xoăn nhẹ và đôi mắt màu cẩm thạch như càng lung linh trong ánh nắng mặt trời... Chàng trai khẽ chạy lại ôm chặt lấy nó xoay mấy vòng rồi... cái gì đây??!... Chàng trai đặt lên môi nó một nụ hôn nhẹ nhàng...
-Nhi Nhi!! Nhớ cậu quá đi!! Thật không thể tin được!! - chàng trai nhìn nó cười tít mắt...
-Gì đây?? Mau bỏ tớ xuống!! Nhi Nhi là để cậu gọi à? - nó hơi nheo mày, cậu bạn thân này lại làm quá lên rồi....
Và cặp trai gái của chúng ta không để ý rằng ngoài những hình trái tim xum họp xung quanh họ thì những trái tim còn lại chỉ mang hai chữ ''đổ vỡ''... Ạch!! Hết cơ hội rồi... Và từ xa xa, mặt cậu đanh lại đến khó coi... cái quái gì vậy?? Tên tóc vàng kia vừa mới... hôn nó?? Vậy mà thậm chí nó còn cười mà không có dấu hiệu phản kháng nữa chứ... Thật muốn cậu tức chết mà...!!
- Đi!! Andy!! Chúng ta tìm chỗ nói chuyện...
.
.
.
Và cuối cùng nó cũng tìm được một chỗ ngồi thích hợp ở một quán cà phê.., À!! đằng xa xa còn có cặp mắt đang dõi theo hai người nữa...
-Nhi Nhi!! - Andy cười tít mắt....
-Vớ vẩn!! Ai cho cậu gọi như thế hả?? - nó giơ nắm đấm hù dọa, hôm nay với nó đã đủ phiền phức rồi... Nghe nó nói vậy, Andy khẽ xụ mặt, chu miệng nói rất đáng yêu...
-Rõ ràng cái tên kia...
-Đó là anh tớ, có quyền hơn cậu đấy!! - nó bình thản hút ngụm nước cam, biết ngay là học từ soái ca ''đập chai'' của nó mà...
-Nghe tớ nói đây... - ánh mắt nó nghiêm túc -... anh tớ đã kể cho cậu nghe hết mọi chuyện rồi đúng không?? Kể cả chuyện tớ giả trai và cả lý do tớ phải làm vậy...
-Phải!! Nhưng... - ánh mắt Andy trở nên nghiêm túc không kém... -... chuyện cậu sống chung với một tên con trai thì không thể chấp nhận được...
Nó suy nghĩ một hồi, Ady nói cũng đúng... nhưng mà...
-Không sao!! Không sao!! Tên đó không biết mình là con gái đâu... - nó cười xòa...
''Vớ vẩn!! Biết ngay từ đầu!!'' - cậu hơi tức, nó nghĩ cậu ngốc như vậy sao...
Andy thấy nó nghiêm túc như vậy thì cũng an tâm được phần nào... Thấy rõ nét vui mừng trên gương mặt Andy, nó ra vẻ... khẽ chỉ chỉ ống hút vào mặt Andy...
-Nè!!! Còn cậu nữa đó!! Sau này không được hôn tớ nữa!! Đây không phải Anh Mĩ, được chứ??
'' Nói đúng trọng tâm rồi đấy!!'' - cậu nghĩ thầm, vẫn còn hơi tức tối khi nghĩ về chuyện hồi nãy...
-Gì chứ!! Trước giờ đều vậy mà!! - Andy chu miệng buồn phiền....
''Cái quái gì cơ?? Trước giờ ư??''
Chờ chút đã, nói vậy là Minh Khánh cũng biết chuyện về Quý Phàm và cô nhóc này sao?? Vũ Cương đăm chiêu nhìn người con gái trước mặt, quả thật nhìn rất giống Qúy Phàm nha... Khẽ vươn tay định chạm vào mái tóc của nó.... Nhìn nó ngủ ấm áp quá...
- Cậu định làm gì đó??
Giọng nói với hàn khí và uy nghi cao cút trời từ phía cửa vang lên, mang theo chút âm sắc lạnh lẽo...
- Minh Khánh?? Sao cậu...?? - Vũ Cường bàng hoàng nhìn cậu... Sao cậu lại ở đây?? Sắp vô tiết học rồi mà... - Minh Khánh vẫn nhìn chàng với ánh mắt không đổi. Lần đầu tiên chàng mới nhận được từ cậu một ánh mắt giết người như vậy. Chả phải cậu đã từng nói chúng ta là bằng hữu sao?? Và kia chính là ánh mắt để nhìn một vị bằng hữu à??
- Người của tôi bệnh!! Không thể làm ngơ!! - cậu chậm rãi tiến về phía giường. Vũ Cường hướng vẫn ánh mắt bàng hoàng về phía cậu. Có phải cậu vừa khẳng định chủ quyền không vậy??
- Từ khi nào mà cô nhóc này thành người của cậu vậy hử?? Và rốt cuộc cô nhóc này là ai?? - lần này thì nó thành người hứng chịu ánh mắt nghi ngờ. Thật sự thì toàn bộ sự việc này là như thế nào vậy??
Cậu không thèm nhìn chàng lấy một cái. Toàn bộ tâm trí của cậu đã đặt hoàn toàn vào người con gái trước mặt. Khi nghe tin nó ngất, nó đâu biết cảm giác tội lỗi dâng trào và lấp đầy trong cậu, chính cậu đã hại nó. Đáng lẽ không nên trêu nó bằng cách tắt đồng hồ báo thức để nó không kịp ăn sáng. Đáng lẽ cậu nên đi theo nó. Đáng lẽ cậu nên đưa nó đến trường. Tất cả, tất cả đều là lỗi của cậu... Là cậu đã hại nó thành ra thế này...
- Cô nhóc này... là Bạch Quý Nhi... - cậu chậm rãi nói
- Bạch Quý Nhi... Bạch Quý Phàm... CÁI GÌ?? - chàng ngồi lẩm nhẩm mãi rồi mới thốt lên một sự thật... Là em gái song sinh ''yêu quái'' mà Quý Phàm suốt ngày lải nhải hay sao?? Giờ gặp mới biết quả thật danh bất hư truyền a!! Chuyện tày trời thế này mà cũng dám làm. Thật quả là anh em nhà Bạch gia nha ~!!
- Thế.... tại sao cậu...?? - và đây chính là câu hỏi mà chàng muốn hỏi cậu nhất trong ngày... -... cậu biết sự thật mà vẫm im lặng sao??
Nét ngỡ ngàng bỗng thoáng qua đôi mắt của cậu. Cậu trước giờ chưa bao giờ nghĩ đến điều này?? Cậu cũng muốn biết tại sao... Tại sao sự có mắt của nó từ khi nào đã trở thành không thể thiếu trong cuộc sống của cậu??
Như không nhận được câu trả lời ý muốn, chàng gặng hỏi lại, hỏi lại rất nhiều lần. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ nhận lại sự im lặng....
- Minh Khánh?? Không lẽ cậu... - Vũ Cường ngập ngừng, chưa kịp nói hết câu thì ngay tức khắc đã nhận được một ánh nhìn tóe lửa của cậu bạn thân... ý như muốn nói “cẩn thận cái mồm“....
Và thế là ngày hôm đó cũng kết thúc, kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai người bạn, kết thúc một mối nghi ngờ và cũng như là vùi lấp đi một bí mật của một người...
.
.
.
Và cũng như thế, một tuần lễ trôi qua nhanh chóng. Mà thật là lạ nha, cả tuần nay nó muốn gặp cậu còn khó hơn lên trời. Phải nói sao ta?? Cậu bận khủng khiếp. Công việc trong tập đoàn dường như chỉ chất lên mỗi đầu cậu...
Rồi cái ngày mà nó không muốn nhất đã đến. Cái ngày mà tai họa ập xuống đầu nó. Tất cả chỉ xuất phát từ một cuộc điện thoại chưa đầy mười phút từ người anh trai của nó.....
- Cái gì?? - nó hét lớn như muốn thọc lủng màn hình điện thoại....
-Anh xin lỗi!! Nhi Nhi!! - anh nói giọng vẻ hối lỗi, rốt cuộc anh đã làm gì thế này??
.
.
.
Thật là soái ca của nó lúc nào cũng thích gây chuyện... Vì sao ư??? Vì tất cả đã đi tong hết rồi. Vốn tưởng chuyện này sẽ êm đẹp đến kết thúc. Thế mà chưa tới một tháng mọi chuyện đã đổ vỡ. Anh nó đã bị lộ... Và chắc chắn chuyện này sẽ chẳng dễ dàng gì đâu. Chắc chắn ngày mai nó sẽ mỏi mồm giải thích tất cả những chuyện rấc rối này với một người rồi đây...
.
.
.
Tối rồi mà phòng nó vẫn còn sáng đèn. Cậu chỉ định bụng kiếm thứ gì đó bỏ vào bụng sau khi đã giải quyết xong đống giấy tờ. Nhưng khi nghe xong cuộc nói chuyện giữa nó và người chủ mưu gây ra tất cả chuyện này thì cậu mới thở dài. Quả là một tên chuyên gấy rắc rối. Mà nói đến rắc rối thì nó cũng có khác gì đâu nhỉ?? Vì thực sự là ngay ngày đầu tiên nó đã gây chuyện rồi đó thôi. Thậm chí là đã lộ ngay với hai người ngày một ngày hai cơ mà!! Quả thật là con nhà tông không giống lông cũng phải giống cánh...
Nhưng mà điều khiến cậu bận tâm là tên ngốc Quý Phàm đó đã bị lộ như thế nào làm sao và với ai thế nhỉ?? Và rồi tiếng nói oang oang của nó cắt đi dòng suy nghĩ của cậu. Từ khi nào mà cậu đã mất hình tương thế này?? Nghe lén chuyện người khác vốn không phải là tác phong của cậu cơ mà...
- Cái quái gì cơ?? Anh đang tắm và cậu ta xông vào rủ anh đi học ư?? - nó hét lớn... Thế rồi cả nó và cậu đều không hẹn mà có cùng chung một suy nghĩ... ''Thật may đó không phải là mình/nha đầu ngốc''!!
- À!! Và còn một chuyện nữa!! - Quý Phàm càng về cuối câu càng nhỏ giọng...
Bên ngoài cửa cậu đang nghe ngóng tình hình bỗng nghe giọng nó quát lớn...
-Cái gì cơ?? Cậu ta sẽ đến đay vào sáng ngày mai ư?? Không thể nào..!!
Cuộc đời của nó thế là đi cả rồi. Nó tiêu chắc...