- Được rồi!! Em đi đi!! Cẩn thận đấy!! - nói đến đây, Vũ Cường và Quý Phàm cố nén cười. Nha đầu này, còn ngốc đến mức nào đây??... Minh Khánh ngồi một góc, độ nhăn trên trán cũng theo đó mà rộng hơn...
- Vâng!! - nó giương tay vẫy vẫy tạm biệt rồi chạy đi mất... Quý Phàm hơi nhếch môi, nói giọng như vẫn cố nén cười...
- 5 giây sau nó sẽ quay lại thôi!!
.
.
.
Vâng!! Đúng như dự đoán của Quý Phàm. Từ xa xa đã thấy bóng ai đó chạy thục mạng về phía này, mặt đã hơi ửng đỏ...
- Sao vậy?? Em không rửa nữa à?? - Vũ Cường giở giọng trêu ghẹo... Mặt nó đỏ gay, gãi đầu hơi ngượng ngùng...
- Ư... Cho em hỏi... nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ??
Nghe đến đây, Vũ Cường cùng Quý Phàm ôm bụng cười sặc sụa, thậm chí còn nằm ra sàn lăn lộn...
- Ư!! Cậu... cậu chỉ đường đi, Minh Khánh!! - Quý Phàm quệt nước mắt, ho khan, cố ra vẻ bình tĩnh...
Cậu không nói gì, chỉ đứng dậy, chậm rãi bưóc về phía nó. Ngoắc đầu ý bảo nó đi theo... Nó cúi thấp đầu, rồi cũng lẽo đẽo đi theo cậu...
.
.
.
- Xong chưa??
- Ư!! Chờ tôi chút!!
Trong khi nó chật vật với chiếc váy dính đầy nước ngọt trong nhà vệ sinh, thì cậu lại nhàn nhã đứng ngoài cửa, thong thả đưa đôi mắt tro tím hướng về bầu trời xa xăm...
- Được rồi!! Xong rồi!! Về thôi... - nó nhìn cậu, cười toe toét. Nhói!! Tại sao nó còn có thể cười tươi như thế chứ??...
- Cậu thật sự... không nhớ gì sao?? - cậu hỏi nó, nhịp tim đập nhanh đến kì lạ... Nó như không hiểu ý, giương đôi mắt hơi ngấn nước về phía cậu, cúi thấp đầu, giọng lí nhí như trẻ con bị phát hiện làm sai...
- Tôi... tôi xin lỗi!!
Tim cậu như thắt lại... vì ai mà nó lại thành ra thế này?? Không phải là vì cậu sao??...
- Tôi... tôi sẽ cố gắng nhớ lại mà...!! - giọng nó thấp xuống, nước mắt nơi bờ mi như trực chờ sắp rơi...
// Rầm //...
Đôi mắt nó mở lớn kinh hoàng nhìn cậu... Như bắt đầu được ý thức, nó bắt đầu giãy giụa...
- Cậu... Tôi... tôi đã làm sai gì sao?? - bị cậu dồn sát vào góc tường, nó hoảng sợ lắp bắp... Gương mặt cậu nheo lại, trong đáy ánh mắt dường như chứa một cảm xúc khó tả...
Nhìn nó như vậy, lòng cậu sao lạnh quá!!... Xin lỗi!! Xin lỗi!! Người nói câu xin lỗi ở đây đáng ra phải là cậu mới đúng...
.
.
.
Gió thổi qua, khiến mái tóc rối của nó phất nhẹ... Bờ môi khép hờ e lệ, đỏ mọng... Đôi mắt long lanh màu nước, ngây thơ nhìn cậu... Như không thể kìm chế nổi bản thân nữa, người cậu nóng ran như bị ánh nắng mùa hạ quất vào người...
Nắng gay gắt quá, khiến bản thân nó như muốn mềm nhũn, không còn sức đứng vững... Không khí như muốn căng ra đến mức nổ tung khi... bờ môi lạnh lẽo của cậu áp vào bờ môi nó... Thật ấm, nóng... và ngọt...!!
Nó ra sức giãy giụa, bờ môi bị cậu nhấm nháp sớm đã bị sưng đỏ như tô son... Cậu cắn nhẹ môi nó, nó rên khẽ. Kích thích!! Mút và liếm môi nó, mạnh mẽ tách răng nó ra, luồn chiếc lưỡi ấm nóng vào trong, bắt lấy chiếc lưỡi đang cố trốn tránh của nó...
- Ưm... ahh!!~!!... - nó thở dốc, sắp chịu không nổi nữa rồi. Cậu tha cho nó đi... Chân nó mềm hoặc, thở dốc... Không khí!! Nó cần không khí...
Phút chốc, cảm giác quen thuộc tràn vào cổ họng nó... Ngọt ngào?? Nó biết cảm giác này...
Nó đánh thùm thụp vào ngực cậu... lắc cái đầu đã bị cậu kiềm chặt đến không thể di chuyển... Nụ hôn sâu quá!! Mãnh liệt đến nỗi khiến đầu óc nó quay cuồng, hoa cả mắt... Nếu tiếp tục, chắc nó sẽ điên lên mất...
Cậu cuồng nhiệt hôn nó, hôn nó mãi. Vị ngọt từ môi nó khiến cậu muốn nữa, muốn nhiều hơn nữa. Với cậu, chỉ với bấy nhiêu là không đủ thoả mãn...
Đến khi nó sắp ngất trong vòng tay cậu, cậu mới miễn cưỡng buông nó ra... Nó thở dốc, mặt ửng đỏ, môi sưng tấy. Trông quyến rũ đến mê người. Thôi rồi!! Cậu sẽ lại hôn nó mất thôi...
Cậu xoay người bước đi trước, để lại nó phía sau như níu lại chút hơi thở tràn vào cuống họng... Vô thức, nó đưa tay chạm vào bờ môi sưng đỏ... Ngọt!! Cái cảm giác tiếc nuối đang đọng trong tim nó liệu là cảm giác gì??...
.
.
.
Phía xa... không ai hay biết rằng vẫn có một ánh mắt theo sát cậu và nó...
// Rầm //...
Chiếc bàn bị hất ra xa không thương tiếc, bàn tay siết chặt, móng bấu vào lòng bàn tay đến độ bật máu... Đôi mắt bồ câu sắt lạnh ánh lên những tia nhìn ganh ghét, bờ môi vô thức phát ra nhựng tiếng kêu ken két...
- Chuyện bị thương không lung lay được hai người à??... Được rồi!! Hai người chọc điên tôi rồi đấy...
.
.
.
Viết đến chỗ hôn nhau mình mệt đến đứt hơi. Vote cổ vũ mình nhá!!:-)))
Tai cậu ù đi... tựa hồ như từng câu chữ của bác sĩ khó khăn lắm mới tiếp thu được vào não bộ...
Đây chính là... di chứng đó sao??...
Nó giương đôi mắt ngây thơ, lay lay tay áo Quý Phàm đã sớm bị sốc đến đông cứng...
- Anh...!! Đây là đâu vậy??
Cả căn phòng thoáng chốc lại yên tĩnh đến ngạt thở... Andy lắc đầu không tin được, còn Vũ Cường chỉ lắc đầu rồi thở dài...
Cậu nhìn nó, cảm xúc khó tả bỗng dâng lên... một thứ cảm xúc khó nói. Nó đảo mắt, nhìn cậu, khẽ nghiêng đầu...
Nụ cười xinh xắn ngây ngô nở trên đôi môi nhỏ nhắn, ống thở dường như không là vật cản mất tầm nhìn của cậu... Nó cất giọng, thều thào đến bi thương...
- Chúng ta đã từng gặp nhau chưa??...
.
.
.
Cậu như cười nhạo chính bản thân mình... “ Chúng ta đã từng gặp nhau chưa??” ư?? Thật ngu ngốc!! Vì lẽ gì mà cậu còn hy vọng nó sẽ nhớ ra cậu chứ??...
.
.
.
Đúng vậy!! Cậu thật ngu ngốc!!...
.
.
.
Đừng!!...
.
.
.
Em đã trêu ghẹo tôi quá đủ rồi!! Nha đầu ạ!!...
.
.
.
Hai tuần sau....
- Cậu định cho Quý Nhi nhập học trường chúng ta á?? - Vũ Cường như muốn hét toáng lên khi nghe xong quyết định của ông bạn thân...
- Tớ nghĩ là sẽ ổn!! Về chuyện chúng tớ bày trò và chuyện du học ở Mĩ đã khiến cho ông già tớ đau đầu lắm rồi!! Ông ta đặt cách cho Nhi Nhi học ở đây luôn!! - Quý Phàm thở dài,vò đầu suy nghĩ
- Nhưng trí nhớ của Charly...!! - Andy ngập ngừng, nó không nhớ ra thật sự là đau cả đầu nha ~!!...
- Không sao!! Không sao!! Tiếp xúc nhiều với trường chắc nó sẽ nhớ ra nhiều hơn thôi...!! Có điều... - lần này đến lượt lời nói của Quý Phàm đứt quãng..,
-Điều...?? - Vũ Cường nhướn mày, tỏ vẻ khó hiểu...
-... Cô ta!! Tôi không muốn con bé tiếp xúc với con mụ đấy!! - Nói đến đây, Quý Phàm tay không tự chủ mà siết chặt lại...
Một câu nói thoát ra, sự im lặng lại ùa tới, bao trùm cả căn phòng, như một sự đồng tình, không ai mở miệng nói một lời nào nữa...
- Cứ cho đi đi!! - một tiếng nói vang lên, nghe còn rợn người hơn cả khi im lặng... Mọi người đều quay phắt lại nơi phát ra tiếng nói... Là cậu!! Thật ngạc nhiên nha!! Cả hai tuần nay cậu chả hề nói một lời nào...
- Cậu chắc chứ?? Nhưng còn Tử...
- Cứ kệ cô ta!! Tôi sẽ xử cô ta sau...!! - giọng cậu trầm ổn, hơi khản đặc, cắt ngang lời của Vũ Cường. Nói rồi, cậu chậm rãi bước ra khỏi phòng, mang theo cả sự rợn người chết chóc...
.
.
.
Cả lớp học hôm nay thực sự vô cùng căng thẳng a ~!! Nguyên do ư?? Đơn giản là vì mấy anh hotboy của lớp dường như mất đi vẻ rôm rả mọi ngày, trông mặt ai ai cũng có vẻ nhăn nhó không vui, kéo theo cả nhiệt độ trong lớp xuống hẳn...
- Honey ~!! - Tử Duyên cười tươi đi đến chỗ bọn cậu, đôi mắt dường như đã mờ đục đi vài phần... Khẽ quàng tay ôm lấy cổ cậu... thì thầm vào tai, mang theo một vẻ quyến rũ chết người!! Thật là vô cùng chướng mắt!!...
- Con bé đấy có vẻ may hơn Lệ Châu nhỉ?? Nhưng chỉ lần này mà thôi!!...
Cả nhóm dường như đen mặt lại vì câu nói đấy... Quý Phàm như không tự chủ mà siết chặt bàn tay đến độ bật máu... Cậu chậm rãi buông lời, khí chất dường như lạnh đi thấy rõ...
- Thật không may!! Tôi không nghĩ rằng ở trận sau, cô sẽ là người thắng!!...
Tử Duyên nghe vậy, cười khanh khách, nói cợt nhả...
- Honey à!! Nên nhớ, anh sẽ phải quay về bên em... - rồi xoay gót, bước hẳn đi...
.
.
.
- Lớp học mới ổn chứ?? Nhi Nhi?? - giờ ăn trưa, cả nhóm tụ lại, không khí dường như vẫn còn mấy phần e dè, không thoải mái...
- Vâng!! Anh... anh hai!! - Quý Phàm nghe vậy nhếch môi cười đắng cay. Nhớ trước đây không biết bao nhiêu lần anh dụ dỗ con nha đầu này nói hai tiếng “anh hai”, vậy mà mãi không thành công. Giờ đây sao được nghe nó gọi, mà anh lại thấy khó chịu quá...!!
Để tránh khỏi sự dòm ngó của Tử Duyên, cậu và Vũ Cường đã xếp cho nó học lớp khác. Chỉ mong sao nó sớm hoà đồng...
Cậu mặt lạnh băng nhìn nó, lạnh. Ừ!! Tim cậu bây giờ quả thật đang rất lạnh. Rất muốn được nó ủ ấm...
- À mà!! Sao hôm nay không thấy Andy đến lớp?? - Vũ Cường hỏi Quý Phàm, giọng cũng không mấy vui vẻ...
- Tên tóc vàng đó về nước thu xếp gì đó rồi, vài hôm nữa sẽ trở lại!! - vừa nói, anh thở dài thườn thượt... Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà lại về nước. Thật muốn đâm chết tên đó mà...!!
- Ạch!! Á!! - nó nói như mếu, thu hút sự chú ý. À!! Trong đó còn có cả cậu nữa... Nước ngọt vấy đầy áo rồi...huhuhu!!
- Thật tình!! Em hậu đậu quá đi!! - Quý Phàm thở dài, chìm người qua đưa cho nó miếng khăn giấy... Nó hơi lắc đầu, cười trừ...
- Không sao!! Không sao!! Em sẽ đi rửa!! - Quý Phàm nghe vậy cười nhạt, lễ phép như vậy thật chẳng giống em gái ương bướng của anh tí nào cả...
- Minh Khánh!! Dẫn Nhi Nhi đi giùm tớ!!
Nó nghe xong càng lắc đầu dữ dội hơn, quơ quơ tay chân...
- Ơ!! Không cần đâu!! Em tự đi được!!
Anh nó nghe vậy thì cười phì, cậu thì hơi nhăn trán, “hn” một tiếng, ghét cậu đi cùng nó đến như vậy sao??...