- Maximas..... Cái quái gì cơ?? - nó lầm bẩm trong miệng, rồi phút chốc mặt nó in hẳn dòng chữ không thể tin được cùng cái miệng mở to trông rất mất thẩm mĩ... Maximas Group?? Andy?? Con trai viện trưởng... Nó đang thật hay mơ vậy???.....
- Ngậm mồm vào nào Charly!! Trong thật mất thẩm mĩ nha ~!! - Andy cười tươi đi kèm hạnh động khép miệng nó lại...
Trời đất!! Nó còn đang định chuồn cơ mà, thế trời xui quỷ khiến thế nào mà gặo ngay Andy thế này?? À mà khoan đã... hắc hắc!! Nó quả thật ngày càng thông minh nha ~!!!...
- Andy!! Chúng ta tìm cách hủy hôn đi!! Dù gì cậu cũng chưa muốn có vợ mà phải không?? Sao chúng ta....
- Ai nói tớ không muốn kết hôn??! - Andy lên tiếng, đều đều và chậm rãi, nhưng sao mơ hồ nó cảm giác như vừa bị một tảng đá 200kg rơi xuống đầu, lục phủ ngũ tạng đều bị lộn ngược... Và rồi cái miệng đã được đóng lại một lần nữa ngoạc mở ra to gấp đôi...
- Ặc!! Charly dùng kem đánh răng hiệu gì mà nhìn sáng bóng luôn nha!! Không có một cái răng sâu nào!!...
Andy nghiêng đầu cúi thấp ngước nhìn vào miệng nó, khiến nó không khỏi giật nảy mà ngậm mồm lại!!...
- Andy?? Sao vậy?? Sao lại muốn kết hôn chứ?? Sao lại... - nó hoang mang, luống cuống cả tay chân... mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như mưa!! Làm sao đây?? Không lẽ nó thật sự phải lên xe hoa sớm vậy sao?? Nó thật lòng không muốn đâu a ~!!...
Andy nhìn nó tần ngân, nhìn thật lâu, thật kĩ. Như sợ hình ảnh này của nó rồi sẽ bay đi mất!!... Hắn hít một hơi thật sâu... không khí cũng như muốn chậm lại nghe nhịp tim của hắn... Đôi môi khẽ mấp máy, chậm rãi, như nghe theo tiếng lòng của mình mà nói ra...
- Charly!! Tớ thích cậu...
...
Nó sững sờ, hai bàn tay không yên phận ngọ nguậy giờ cũng buông thỏng... Đôi mắt mở lớn ngạc nhiên, bờ môi khẽ mở hờ như muốn nuốt cả không khí và câu nói ấm lòng vào bụng...
...
Hắn đã nói lòng mình cho nó nghe... Thổ lộ?? Nực cười, trong tận đáy lòng như đã sẵn biết câu trả lời... Nó giật mình hơi đỏ mặt, gương mặt cúi thấp, không dám ngẩng đầu...
- Xin lỗi cậu, nhưng tớ...!!
- Tớ biết!! - Andy nói lớn, lấn át cả tiếng nói của nó, thật sự hắn chưa bao giờ muốn nghe hai tiếng “xin lỗi” của nó...
-... Là Minh Khánh, đúng chứ?? - nó giật thót, gương mặt phút chốc ửng đỏ. Lại không hề biết, chính hành động này như muốn cứa vào tim Andy vài nhát...
Hắn thở dài, lòng nặng nề như bị đá đè... Trái tim nặng trĩu thật sự muốn buông xuôi tất cả... Vậy là... đã kết thúc...!!
- Được rồi!! Được rồi!! Quay về chỗ thôi nào!! - Andy vươn tay ra sau gáy, ngước mặt lên trời, cố nở một nụ cười gượng gạo...̣
Phút chốc, cảm giác thương cảm và tội lỗi tràn ngập trong cuống họng, nghẹn ngào nói không thành lời...
Nó biết, nó chỉ xem hắn là bạn bè, đơn giản, không hơn... Và để một người bạn tốt trẻ con của nó buồn, lòng nó quả thật day dứt không yên... Thôi thì, xin Thượng đế hãy để nó ích kỉ một lần, làm tổn thương người khác một lần, có như vậy, lòng nó mới không ân hận...
.
.
.
- Nghe nói cháu là bạn của Andy nhà bác khi ở Mĩ?? - cha Andy cười cười, lộ rõ vẻ gì đó khó thấy, nó cảm thấy khó chịu với vị trưởng bối này... Ở dưới gầm bàn, bàn tay Quý Phàm không hiểu sao siết chặt bàn tay của nó...
Khó hiểu quay sang anh, anh cũng chỉ nheo mày rồi lắc đầu... Phía đối diện, dường như Andy cũng nhìn thấy điều khác lạ...
- Cháu à!!... - vị trưởng bối cười cười nhìn nó, ánh mắt nhìn thấy hẳn một màu vấn đục. Bàn tay thô ráp phút chốc đặt trin bàn tay nhỏ trắng của nó, khiến nó không khỏi rợn người. Quý Phàm cùng Andy thấy vậy thì cái nheo mày càng lúc càng sâu...
- Gì... gì vậy ạ?? - nó run run, hơi nhăn trán. Quý Phàm à!! Tay em thật sự rất đau đó nha ~!! Có cần nắm chặt tay em thế không hả??...
- À!! Trông cháu có vẻ còn rất trẻ, còn ta năm nay gẫn chỉ mới ngoài ba mươi... Mẹ Andy lại mất khi nó còn nhỏ, cháu biết đó...!!
- Không được!!...
Quý Phàm và Andy đều bức xúc, ông già này quả thật không có lòng tự trọng của mộy vụ trưởng bối mà... Máu dồn lên tới não, có khi còn nghe được cả tiếng ong ong... Andy quả thật rất muốn đập bàn hét lớn, nhưng cơ hội quả là chưa có thì lại vang lên một giọng khàn khàn lạnh băng quen thuộc...
Chưa đầy năm giây sau, bàn tay thô ráp đặt trên bàn tay của nó cũng bị hất ra không thương tiếc... Nó ngước nhìn... A ~!! Đây chính là gương mặt nó muốn thấy nhất ngay giờ phút này...
Quý Phảm chậm rãi buông tay nó ra, đứng lên cười cười hơi nghiêng đầu...
- Anh bạn!! Cậu đến trễ đấy!!...
...
Sao?? Sao?? Mấy readers chờ lâu hơm?? Ba ngày rồi đó nha!! Au nói là au bị cấm xem phone nên thông cảm!!:-)))!! Cũg tại mấy readers hk ai comment hay vote cho au hết nên au hơi tủi thân!!:-(((( Chap ms dành tặg các bạn đã ủg hộ truyện nha!! Iu iu nhiều!!
Hắc hắc!! Lần này au đã đăng chap siêu tốc ào ào luôn rồi nha!! Lý do thứ nhất là vì bộ truyện đầu tay này của Au sắp đi đến hồi kết rồi, thứ hai là Au sắp đi học, mẹ Au không cho xem nhiều nên cố gắng bù...!! Vậy thôi!! Chúc mấy readers đọc truyện vui vẻ!!:-)))
...
- Bộ cậu ưng ý mỹ nhân nào rồi hay sao mà lại nói vậy?? - nói đến đây, Vũ Cường nhe răng cười nham hiểm... Còn cậu vẫn thoải mái thả hồn theo mây...
- Không phải tớ!! - Quý Phàm nhìn tứ hướng thở dài, hồn cậu vẫn thoải mái bay nhảy...
-... mà là Nhi nhi!! - ngay lập tức, hồn cậu theo gió cuốn về đúng vị trí cậu, nheo nheo mày, đôi mắt trừng lớn phẫn nộ...
- Chào mừng trở về!! Chuyến du ngoạn của ngài vui không ạ?? - Vũ Cường giễu cợt nhìn thằng bạn, quả là phản ứng rất nhanh a ~!!...
Như không để lời thằng bạn lọt vào tai, cậu trực tiếp trừng mắt khó hiểu nhìn người kế bên, nói vậy là có ý gì??...
- Tớ vô tội!! - nhận được ánh mắt giết người của vị bằng hữu, Quý Phàm nghệch mặt giơ hai tay đầu hàng.... -... Đây vốn chỉ là hình phạt cho hai đứa tớ thôi!! Ai mà ngờ được ông già đó lại nặng tay thế chứ!!...
Nghe đến đây, đôi lông mày thanh tú nhíu lại hết mức có thể. Kết hôn?? Đùa cậu chắc. Vốn cậu vừa tống đi một cái hôn nhân, giờ lại thêm một cái nữa ư?? Đúng là ông trời hành cậu mà...
- Tớ nói thật đấy!! Tớ cũng muốn giúp lắm, nhưng mà...
- Muốn giúp thì giúp đi!! - cậu cắt ngang, mặt đậm hàn khí hơn bao giờ hết... Chưa kể đến hai người một thằng thì á khẩu, một tên thì cứng miệng trơ hai mắt nhìn cậu đằng kia....̀
- Không muốn giúp?? - cậu nheo mày, mang rõ vẻ uy hiếp... Quý Phàm xua xua tay...
- Không!! Không!! Tớ sẽ giúp!! Sẽ giúp mà!! Nhưng....!! - nói gì thì nói, cậu thật sự là không muốn lên xe hoa sớm vậy đâu a ~!!...
- Nhưng...?? - cậu nhướn một bên mày, Quý Phàm vẫn ngồi một bên câm nín... Thấy không có động tĩnh, cậu điềm đạm tiếp lời...
- Người yêu cầu tráo thân phận là....??
-... tớ!! - Quý Phàm chán nản tiếp lời...
- Người đáng lẽ phải làm không công là...??
-... tớ!! - mặt Quý Phàm rũ xuống đến mức đáng thương...́
- người ung dung trốn đi, để người khác lao động cực khổ là...??
-.... Là tớ!! Là tớ hết!! Được chưa!! - Quý Phàm vò đầu hét ầm, thật cãi không lại tên chết tiệt này!!...
- Tốt!! - cậu thản nhiên nhả một chữ!!... Quay đầu bước đi hẳn. Nhất định không để chuyện này cản trở cả hai... Huống hồ... cậu còn chuyện muốn nói với nó...
.
.
.
- Nhất định phải đi thật sao?? - mặt nó nhăn nhó như khỉ ăn ớt, khó chịu thay bộ váy xoè xinh xắn màu trắng tuyết...
...
- Tiểu thư!! Tóc của tiểu thư!!....
- Tiểu thư!! Người còn chưa mang giày...
- Tiểu thư à!! Còn túi xách!!...
Trong hành lang biệt thự Bạch gia thật sự đang diễn ra một cảnh tượng hết sức... buồn cười. Chủ tớ đi lòng vòng mấy chục vòng trong nha. Ai oán nhìn vị tiểu thư đi trước mà không thầm thở dài... Thật là chưa chuẩn bị xong gì cả. Sớm muộn cũng bị lão gia mắng cho xem...
.
.
.
Kết hôn!! Nghe hai từ đơn giản mà lại phức tạp quá. Kết hôn kết hôn!! Tại sao nó phải kết hôn?? Chết tiệt cái kết hôn!!...
Nó lầm bần nguyền rủa, không hả giận vò nát góc váy thêu ren tinh xảo. Nguyền rủa!! Ta nguyền rủa tên thiếu gia thiếu chủ của Maximas Group!! Gzz!! Ta hận...
- Tiểu thư!! Đến giờ rồi!! - phía sau, Thiên Nhã cúi người cung kính. Nó là nó hằng ngày rất thích nghe giọng của Thiên Nhã nha ~!! Nhưng không hiểu sao hôm nay khi nghe Thiên Nhã nói, thật tình cứ như là nghe tiếng chuông báo oán đòi mạng...!!
... Huhu!! Quả thật là khóc không ra nước mắt!!....
.
.
.
- Chậc chậc!! - nó đứng trước cửa nhà hàng Black Rosé mãi không dám bước vào!!... Địa ngục là đây sao??
Thấy nó đứng sững sờ, Quý Phàm không kìm lòng được mà lên tiếng nhắc nhở!!...
- Nhi nhi!! Nhanh lên!! Người ta đang chờ!!...
Nó không nói không rằng, phẫn nộ nhìn anh, ném ba chữ thẳng vào mặt như dội thẳng gạo nước lạnh...
- Đồ phản bội!! -... rồi đi thẳng vào trong. Anh phía ngoài chỉ biết lắc đầu ngao ngán...
.
.
.
Hai anh em nó đằng xa xa, đã thấy thấp thoáng vị chủ tịch trẻ tuổi người Anh cùng một thiếu niên ngồi hướng xoay lưng lại, không hiểu sao... nó lại thấy bóng lưng này quen quen!!!
Nó và anh đi đến, chào vị trưởng bối mà không dám ngẩng mặt. Đến khi nó định bụng ngồi xuống ghế, xoay sang thì thấy Quý Phảm lại á khẩu nhìn phía đối diện... Nó nheo mắt nhìn theo...
.
.
.
... Tiếp theo cũng rơi vào tình trạng chết lâm sàng như người kế bên... Nó run run... lắp bắp miệng...
- An... Andy??...
- Hi ~!! Charly!! Trông có vẻ cậu ổn rồi nhỉ??!...
.
.
.
Nó một mạch kéo Andy ra ngoài, để vị soái ca ngồi lại tiếp nước cho trưởng bối...
- Sao cậu lại ở đây??! - nó há mồm lay lay vai Andy hỏi...
- Sao tớ không được ở đây?? Hôm nay là ngày đính hôn của tớ cơ mà!! - Andy híp mắt cười tươi rói...
- Đính... hôn??...cậu??...- đầu óc nó quay cuồng, mơ hồ chưa rõ chuyện gì đang xảy ra...
- Ủa?? Tớ chưa nói tớ là con trai của viện trưởng Maximas Group à??...