Nói rồi cậu đạp hai thằng bạn mình xuống đất thẳng cẳng. Hai tên ngồi dậy, khẽ xoa má...:
- Tên này!! Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Cậu làm như vậy thì sau này còn nàng nào thèm mê tớ nữa?? - Vũ Cường rống lớn...́
- Ai da!! Cậu cứ như vậy thì sao được!! Gương mặt tớ phải làm nhiều việc lớn lắm đấy... - Quý Phàm miệng khóc mắt cười...
- ĐẦU HEO!! - cậu gằn hai chữ rồi lại úp mặt xuống gối...
Hai thằng bạn thở dài nhìn cậu... Tên này mặt dày thật. Lạnh như băng.... Và rồi, tiing... Hai cái đầu thông minh với chỉ số IQ cao ngất ngưỡng bỗng loé lên một ý nghĩa hết sức.... điên rồ...
Hai tên bắt đầu tìm dụng cụ bắt đầu cho công việc của mình. Còn tên kia á hả?? Trời sập chưa chắc làm hắn tỉnh mộng được đâu ạ!! ~
.
.
.
~ Sáng ~
Cậu mở mắt...
Mở mắt rất lớn là đằng khác....
Mặt nổi gân xanh...
Đôi mắt đỏ ngầu....
Hai thằng bạn điên của cậu đã chuồn mất tự lúc nào...
Và điều cuối cùng, cậu dặn lòng lần sau gặp lại, hai thằng điên đó sẽ không có cái kết êm đẹp...
Và từ đó trở về sau, cậu dặn lòng sẽ không bao giờ đặt chân vào căn phòng mà hai tên quý hoá nhà cậu đã sửa màu giấy dán tường - màu kem...
~~> End flasback
Vâng!! Mấy bạn phũ lắm ạ!! Chả ai chịu giúp mình cả!! Mong các bạn sẽ ủng hộ truyện của mình cho tới chap cuối cùng!!! ^.^
.
.
.
Nó chạy vèo vèo vào nhà bỏ mặt cậu đi lững thững đi đằng sau... À à!! Chắc là muốn chọn phòng đây mà...
-Này!! Cậu muốn phá nhà tôi hả?? - cậu bình tĩnh hỏi nó, nhưng trong đôi mắt đã ánh lên chút tia giận dữ... Suốt gần phút mà nó cứ phá nhà cậu thì sớm muộn gì nó cũng sập thôi!!
- Người ta nói những con người sống với cái đầu óc đen tối thì cuộc đời cũng đen tối quả chẳng sai mà... - nó lẩm bẩm nguyền rủa!! Suốt gần phút nó đã đi hết gần phòng ngủ, thế mà nguyền rủa thay là phòng nào cũng bốn bề màu đen... Tên này không biết chọn màu giấy dán tường à??
- Giờ tôi có một câu hỏi cho cậu đây!!
-Hn??
- Cậu bị bệnh mù màu à?? - nó hỏi với chất
giọng cực cực kì ngây thơ...
-....- đáp lại nó là một sự im lặng đến ngạt thở... Chưa có ai lại vô lễ với cậu như nó. Rốt cuộc trong mắt nó thì cậu bằng cái gì?? Có thể còn nhỏ hơn cả hạt tiêu ấy chứ
́
-Căn phòng sát cầu thang.... - cậu nói đều đều, vốn định cho nó tìm thêm chút nữa nhưng nó lại cao tay quá, đâm chọt cậu đủ kiểu. Hơn nữa nếu cậm cự thêm chút nữa thì nhà cậu sẽ sập mất...
Nó lao đi với tốc độ ánh sáng tới căn phòng mà cậu đã chỉ điểm, khẽ mở cửa...
- Cậu được tha thứ!! - nó mừng ra mặt... Căn phòng nó ở khá rộng. Màu tông chủ đạo là màu kem và màu trắng. Ôi!! Mấy căn phòng kia toàn đen với xám thì căn phòng này như rực rỡ sắc màu bấy nhiêu... A ~ a!! Màu của ánh sáng....!!
́
.
.
.
Nói thật là cậu chả muốn có một căn phòng như thế trong chính căn biệt thự của cậu. Đây là nơi mà cậu chôn giấu bao kỉ niệm đau buồn, che giấu đau thương, che giấu nỗi cô đơn. Hẳn là cậu rất khó chịu với căn phòng tràn ngập ánh sáng đó, vì nó đối lập hẳn với cậu...
Còn nói nguyên do vì sao căn phònng màu kem đó ra đời thì chính là đây.... hai thằng bạn khốn nạn của cậu.... Vâng!! Là soái ca trẻ con và tên biến thái. Hai thằng bạn thân chí cốt thật sự khốn nạn của cậu....
~~> Flasback Tút