Anh Hoàng Minh mỉm cười, đôi tay với lấy cái cặp sách trên vai cô, đeo lên vai mình:
- Anh không ngờ em lại đi vào khuôn viên của trường, anh còn tưởng em sẽ đứng đợi ở cổng trường cơ! Nên anh cứ đứng đó mãi!
Nó như sét giật qua người.
Vậy mà bố mình cũng nói đây là cổng chính sao? đây là cổng sau mà, sao ổng lại vứt mình ở cổng sau chứ?
- Haha! Em cũng không biết! haha!
- Không sao, may mà anh nghĩ ra chỗ này, không thì em cứ lạc mãi ở đây đấy! haha.
Bố! sao bố lại đối xử vs con như vậy hả bố! ừ thì con thông minh, nhưng đến độ này con cũng chịu luôn! =.=
Nhược Hi đi bên cạnh anh, anh ấy đẹp trai thật đấy, không hổ danh là chủ tịch hội sinh viên, những người như thế này thì luôn có vẻ đẹp ngời ngời, không như cái tên lạnh lùng vừa nãy. Nhắc đến hắn mà trong lòng nó sôi sùng sục! Đồ kí sinh trùng! đồ cỏ dại hoang tàn! Đồ khó ưa đó!
- Em làm sao vậy? đang tức ai à? Người Trung Quốc chẳng bao giờ dấu nổi nét mặt của mình! Hơ hơ!
Nó đỏ mặt, tay đan chéo vào nhau:
- Hi hi! Chỉ là em đang bực mình cái tên trời đánh đã sỉ nhục người Trung Quốc và bố em, nên em thấy tức! cái mặt thì lạnh như tờ!
- Ồ, em gặp Minh Vũ sao?
- Minh Vũ? Sao anh chắc như vậy? nhỡ không phải thì sao?
- Hơ hơ, chắc chắn là cậu ta rồi, cái mặt lạnh như tờ thì cả trường này chỉ có cậu ta thôi, cậu ta rất gét người Trung Quốc, vì một lí do quá đáng!
- Anh có thể nói em nghe được không?
- Hơ hơ, trừ khi em là bạn gái của cậu ta, người quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu ta!
Nhược Hi nghiêng đầu nhìn anh Hoàng Minh. Anh ấy nhìn nó, ái ngại:
- Haha, đừng nhìn anh, vậy để anh nói lí lịch về cậu ta cho em nghe nhé, có ích cho em thì sao! haha, cậu ta là Triệu Minh Vũ, phó chủ tịch hội sinh viên, đội trưởng của đội thể thao, lực học thấp…
Nhược Hi ngạc nhiên:
- Lực học kém? Sao anh?
- Ừ. Toàn đứng thứ 3 từ dưới lên, là một đại công tử, con trai duy nhất của nhà họ Triệu buôn bán bất động sản nổi tiếng hàng đầu thế giới!
- A, em biết họ, họ rất nổi tiếng, hóa ra, con trai của họ cũng chẳng bằng em, ha ha!
- Haha, mẹ của cậu ta là nhà triết học nổi tiếng, cao siêu như vậy mà chỉ có 1 đứa con trai lực học kém, còn lại đều hoàn hảo! cậu ta nổi tiếng trong trường về ngoại hình và mọi mặt!
- Thảo nào cậu ta trông khác hẳn! cậu ta là bạn học với anh sao?
- Không, cậu nhóc bằng tuổi em, học lớp 11a3!
Nó sốc. Vậy thì sẽ chạm mặt cậu ta thường xuyên sao?
- Cô nhóc, em cũng ấn tượng về cậu ta phải không? Cũng phải thôi, Hoàng tử Gió mà, cậu ta thổi sáo rất hay!
- Ồ, người lạnh như cậu ta mà cũng thổi sáo sao? Thật kì lạ! Mà em chẳng ấn tượng cậu ta đâu, thấy cậu ta mà gét!
- Thông tin như vậy chắc đủ rồi phải không? Còn vì sao cậu ta gét Trung Quốc thì anh nghĩ, em nên hỏi tận mặt cậu ta thì tốt hơn!
- Ha ha, anh Minh, em với cậu ta chỉ gặp mặt có 1 lần thôi! Em thề, nếu gặp lại cậu ta, em sẽ coi như người dưng, em không thích cậu ta chút nào!
- Biết sao được! Thôi nào, anh sẽ đưa em đi tham quan trường, nhân tiện, dạy em một số quy định trường nhé!
Anh Hoàng Minh cười, nụ cười thật sự ấm áp, trái tim Nó đập sai một nhịp, khiến Nhược Hi thấy rùng mình.
Sau khi anh Minh đưa tham quan trường và dạy cho một số kỉ luật chính thì Nhược Hi cảm thấy thật vui, anh Hoàng Minh là người Việt Nam đầu tiên là bạn của nó. Vào lớp 11a2, các bạn Việt thật dễ gần, dễ thương lắm, Viên Viên và Mẫn Mẫn là những người bạn nữ thân thiết với nó, họ không gét Trung Quốc đến quá đáng, lớp trẻ bây giờ không như xã hội cũ. Viên Viên cười:
- Nhược Hi, tên cậu đẹp quá!^^
- Cảm ơn Viên Viên!
Anh Hoàng Minh mỉm cười, đôi tay với lấy cái cặp sách trên vai cô, đeo lên vai mình:
- Anh không ngờ em lại đi vào khuôn viên của trường, anh còn tưởng em sẽ đứng đợi ở cổng trường cơ! Nên anh cứ đứng đó mãi!
Nó như sét giật qua người.
Vậy mà bố mình cũng nói đây là cổng chính sao? đây là cổng sau mà, sao ổng lại vứt mình ở cổng sau chứ?
- Haha! Em cũng không biết! haha!
- Không sao, may mà anh nghĩ ra chỗ này, không thì em cứ lạc mãi ở đây đấy! haha.
Bố! sao bố lại đối xử vs con như vậy hả bố! ừ thì con thông minh, nhưng đến độ này con cũng chịu luôn! =.=
Nhược Hi đi bên cạnh anh, anh ấy đẹp trai thật đấy, không hổ danh là chủ tịch hội sinh viên, những người như thế này thì luôn có vẻ đẹp ngời ngời, không như cái tên lạnh lùng vừa nãy. Nhắc đến hắn mà trong lòng nó sôi sùng sục! Đồ kí sinh trùng! đồ cỏ dại hoang tàn! Đồ khó ưa đó!
- Em làm sao vậy? đang tức ai à? Người Trung Quốc chẳng bao giờ dấu nổi nét mặt của mình! Hơ hơ!
Nó đỏ mặt, tay đan chéo vào nhau:
- Hi hi! Chỉ là em đang bực mình cái tên trời đánh đã sỉ nhục người Trung Quốc và bố em, nên em thấy tức! cái mặt thì lạnh như tờ!
- Ồ, em gặp Minh Vũ sao?
- Minh Vũ? Sao anh chắc như vậy? nhỡ không phải thì sao?
- Hơ hơ, chắc chắn là cậu ta rồi, cái mặt lạnh như tờ thì cả trường này chỉ có cậu ta thôi, cậu ta rất gét người Trung Quốc, vì một lí do quá đáng!
- Anh có thể nói em nghe được không?
- Hơ hơ, trừ khi em là bạn gái của cậu ta, người quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu ta!
Nhược Hi nghiêng đầu nhìn anh Hoàng Minh. Anh ấy nhìn nó, ái ngại:
- Haha, đừng nhìn anh, vậy để anh nói lí lịch về cậu ta cho em nghe nhé, có ích cho em thì sao! haha, cậu ta là Triệu Minh Vũ, phó chủ tịch hội sinh viên, đội trưởng của đội thể thao, lực học thấp…
Nhược Hi ngạc nhiên:
- Lực học kém? Sao anh?
- Ừ. Toàn đứng thứ từ dưới lên, là một đại công tử, con trai duy nhất của nhà họ Triệu buôn bán bất động sản nổi tiếng hàng đầu thế giới!
- A, em biết họ, họ rất nổi tiếng, hóa ra, con trai của họ cũng chẳng bằng em, ha ha!
- Haha, mẹ của cậu ta là nhà triết học nổi tiếng, cao siêu như vậy mà chỉ có đứa con trai lực học kém, còn lại đều hoàn hảo! cậu ta nổi tiếng trong trường về ngoại hình và mọi mặt!
- Thảo nào cậu ta trông khác hẳn! cậu ta là bạn học với anh sao?
- Không, cậu nhóc bằng tuổi em, học lớp a!
Nó sốc. Vậy thì sẽ chạm mặt cậu ta thường xuyên sao?
- Cô nhóc, em cũng ấn tượng về cậu ta phải không? Cũng phải thôi, Hoàng tử Gió mà, cậu ta thổi sáo rất hay!
- Ồ, người lạnh như cậu ta mà cũng thổi sáo sao? Thật kì lạ! Mà em chẳng ấn tượng cậu ta đâu, thấy cậu ta mà gét!
- Thông tin như vậy chắc đủ rồi phải không? Còn vì sao cậu ta gét Trung Quốc thì anh nghĩ, em nên hỏi tận mặt cậu ta thì tốt hơn!
- Ha ha, anh Minh, em với cậu ta chỉ gặp mặt có lần thôi! Em thề, nếu gặp lại cậu ta, em sẽ coi như người dưng, em không thích cậu ta chút nào!
- Biết sao được! Thôi nào, anh sẽ đưa em đi tham quan trường, nhân tiện, dạy em một số quy định trường nhé!
Anh Hoàng Minh cười, nụ cười thật sự ấm áp, trái tim Nó đập sai một nhịp, khiến Nhược Hi thấy rùng mình.
Sau khi anh Minh đưa tham quan trường và dạy cho một số kỉ luật chính thì Nhược Hi cảm thấy thật vui, anh Hoàng Minh là người Việt Nam đầu tiên là bạn của nó. Vào lớp a, các bạn Việt thật dễ gần, dễ thương lắm, Viên Viên và Mẫn Mẫn là những người bạn nữ thân thiết với nó, họ không gét Trung Quốc đến quá đáng, lớp trẻ bây giờ không như xã hội cũ. Viên Viên cười:
- Nhược Hi, tên cậu đẹp quá!^^
- Cảm ơn Viên Viên!