Nó đỡ anh Minh nhưng đôi mắt vẫn nhìn bóng dáng hắn đi khuất. Nhưng rồi, hình ảnh của hắn cũng mờ dần,thay vào đó, nó đỡ anh Minh và lau vết máu khóe môi anh.
-
Anh không sao chứ? Thật sự không?
-
Ừ. Không sao. Vũ là như vậy, anh có thể thông cảm cho cậu ấy!
-
Cậu ấy đánh anh đau như thế, cậu ta không xin lỗi lại còn mặt nhăn nhó bỏ đi. Đáng gét mà!
Anh xoa đầu nó, cười:
-
Em mắng cậu ấy thậm tệ như thế, cậu ấy sẽ giận đấy, em mau đi xin lỗi cậu ấy đi!
Nó ngớ người nhìn anh, rồi lại cặm cụi lau vết máu:
-
Em thấy mình mắng cậu ta như thế không sai!
-
Em sai!
Anh nhìn thẳng nó, nói chắc nịch. Nó ngừng ngay mọi hoạt động, đôi mắt tròn vo nhìn anh:
-
Tại sao chứ?
-
Cậu ấy thích em như thế, em mắng cậu ấy, em đâu biết, cậu ấy sẽ đau đớn thế nào đâu? Cậu ấy từ hồi lớp 8, đã cô đơn một mình, nhờ ông quản gia Lam chăm sóc mới lớn đến bây giờ, cậu ấy dễ tổn thương. Chúng ta lúc ấy cũng hơi quá, anh cũng hơi quá, hỏi thăm em mà không hỏi thăm Vũ, cậu ta gen với anh là phải, đánh anh là phải!
Nó bĩu môi:
-
Em không tin!
-
EM hãy nghe anh, đi xin lỗi cậu ta đi, anh cũng se xin lỗi Vũ!
Nó thấy anh quan tâm hắn kinh, nó liếc xéo anh:
-
Được rồi, em sẽ xin lỗi, em xin lỗi rồi thì anh đừng xin lỗi cậu ta, cậu ta đánh anh cơ mà! Cái này cậu ta sai nhé?
-
Được, được…
Anh cười dịu dàng với nó. Nó cũng cười đáp lại anh.
Nó đạp xe một mình trên hồ Gươm, nó nghĩ lại sáng hôm nay, nó thấy đau đầu kinh, một mớ lộn xộn. Nhớ đến cái mặt của hắn mà nó muốn táng cho hắn một quả, cái mặt đó là cái mặt giận, giận gì chứ? Bây giờ, nó đang suy nghĩ xem có nên đến xin lỗi hắn hay không. Nó cũng chẳng muốn đi, thật mất mặt. Học sinh ưu tú như nó mà lép vế trước 1 anh chàng Hot Boy nổi tiếng học hành không đâu vào đâu sao? Nó chẳng cam tâm tý nào.
Nghĩ thế nào mà nó vẫn đạp xe đi thẳng đến nhà hắn…
Gọi cửa…
Ông quản gia Lam ra nghênh đón nó, ông mỉm cười:
-
Chào tiểu thư, lâu quá không thấy tiểu thư ghé nhà thiếu gia chơi?!
Nó dắt xe đạp vào trong, cười:
-
Tôi bận học nên chẳng đến đc, với lại, hết hạn làm ô sin cho cậu ta rồi nên cũng chẳng còn lưu luyến gì mà đến chơi!
-
Nó đỡ anh Minh nhưng đôi mắt vẫn nhìn bóng dáng hắn đi khuất. Nhưng rồi, hình ảnh của hắn cũng mờ dần,thay vào đó, nó đỡ anh Minh và lau vết máu khóe môi anh.
-
Anh không sao chứ? Thật sự không?
-
Ừ. Không sao. Vũ là như vậy, anh có thể thông cảm cho cậu ấy!
-
Cậu ấy đánh anh đau như thế, cậu ta không xin lỗi lại còn mặt nhăn nhó bỏ đi. Đáng gét mà!
Anh xoa đầu nó, cười:
-
Em mắng cậu ấy thậm tệ như thế, cậu ấy sẽ giận đấy, em mau đi xin lỗi cậu ấy đi!
Nó ngớ người nhìn anh, rồi lại cặm cụi lau vết máu:
-
Em thấy mình mắng cậu ta như thế không sai!
-
Em sai!
Anh nhìn thẳng nó, nói chắc nịch. Nó ngừng ngay mọi hoạt động, đôi mắt tròn vo nhìn anh:
-
Tại sao chứ?
-
Cậu ấy thích em như thế, em mắng cậu ấy, em đâu biết, cậu ấy sẽ đau đớn thế nào đâu? Cậu ấy từ hồi lớp , đã cô đơn một mình, nhờ ông quản gia Lam chăm sóc mới lớn đến bây giờ, cậu ấy dễ tổn thương. Chúng ta lúc ấy cũng hơi quá, anh cũng hơi quá, hỏi thăm em mà không hỏi thăm Vũ, cậu ta gen với anh là phải, đánh anh là phải!
Nó bĩu môi:
-
Em không tin!
-
EM hãy nghe anh, đi xin lỗi cậu ta đi, anh cũng se xin lỗi Vũ!
Nó thấy anh quan tâm hắn kinh, nó liếc xéo anh:
-
Được rồi, em sẽ xin lỗi, em xin lỗi rồi thì anh đừng xin lỗi cậu ta, cậu ta đánh anh cơ mà! Cái này cậu ta sai nhé?
-
Được, được…
Anh cười dịu dàng với nó. Nó cũng cười đáp lại anh.
Nó đạp xe một mình trên hồ Gươm, nó nghĩ lại sáng hôm nay, nó thấy đau đầu kinh, một mớ lộn xộn. Nhớ đến cái mặt của hắn mà nó muốn táng cho hắn một quả, cái mặt đó là cái mặt giận, giận gì chứ? Bây giờ, nó đang suy nghĩ xem có nên đến xin lỗi hắn hay không. Nó cũng chẳng muốn đi, thật mất mặt. Học sinh ưu tú như nó mà lép vế trước anh chàng Hot Boy nổi tiếng học hành không đâu vào đâu sao? Nó chẳng cam tâm tý nào.
Nghĩ thế nào mà nó vẫn đạp xe đi thẳng đến nhà hắn…
Gọi cửa…
Ông quản gia Lam ra nghênh đón nó, ông mỉm cười:
-
Chào tiểu thư, lâu quá không thấy tiểu thư ghé nhà thiếu gia chơi?!
Nó dắt xe đạp vào trong, cười:
-
Tôi bận học nên chẳng đến đc, với lại, hết hạn làm ô sin cho cậu ta rồi nên cũng chẳng còn lưu luyến gì mà đến chơi!
-