Hai đứa tụi nó sau khi trả chú chó cho chủ nhân của nó, cả hai rẽ vào một quán bánh gần đó.
-Ưm, ngon thiệt! - Nó ngoặm luôn hai miếng bánh bông lan to bổ chảng vô trong miệng.
-Cậu ngộ thật đấy! - Hắn nhìn nó ăn, tay chọt chọt cái má phính to ra nhờ thức ăn trong miệng.
-Ậu ôi ay i! Ể yên o ớ ăn! (Cậu thôu ngay đi! Để yên cho tớ ăn!) - Nó nhìn hắn bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
- Thôi thôi! Ăn từ từ ko mắc nghẹn giờ - Hắn nhìn nó cười. Nào ngờ, lúc sau nó mắc nghẹn thật. Tay phải đập mạnh vô ngực còn tay trái vẫn nhất quyết bám chiếc bánh. Mặt trắng bệch, hắn hốt hoảng lấy cốc nước mik đang uống đổ ực vào miệng nó. Lúc sau thì hết nghẹn.
-Phù phù! - Nó thở gấp để lấy oxi.
-Thấy chưa? Bảo rồi ko nghe! - Hắn nhìn nó trách móc.
-Uh uh! - Nó thở gấp.
Đang nc vui vẻ thì từ đâu có một nhóm 4 ng đi về phía bàn tụi nó.
-Ê, mày cho tao mượn 2 triệu đi! Tao lỡ thua ván cá cược nên giờ hết tiền rồi.
-Tại sao tao phải đưa cho mày? - Hắn đưa bộ mặt hơi khó chịu ra.
-Chúng ta là bn phải ko? - Hắn ta tiến lại phía hắn, chìa tay ra.
-Uh, bn bè giúp nhau là chuyện bình thường mà! - Hắn vui vẻ đưa tiền cho cái thằng đó.
Sau khi tụi thằng đó rời đi, nó ko thể ăn đc nữa. Nó bỗng hỏi:
-Sao cậu lại làm bn với những người đó?! - Nó nhìn thẳng mắt hắn. Lúc đầu hắn hơi giật mình nhưng cũng bình tĩnh trả lời:
-Họ là nhưng ng bn đầu tiên của tớ cũng là những ng đầu tiên chơi với tớ mà ko chút sợ hãi. - Hắn kể, nó hơi giật mình, hắn tiếp - Mọi ng luôn sợ sệt khi ở gần tớ, nhưng họ lại khác. Họ bình thường chơi với tớ ko chút sợ hãi. - Hắn hơi mỉm cười. Nó nghe xong câu đó, tay đặt chiếc bánh ăn dở xuống, đầu hơi cúi.
-Sao vậy Dương? - Hắn nhìn nó lo lắng hỏi.
-Chỉ có cậu là ng tìm bn kiểu vậy. Có những ng bn nhứ thế, thà tớ ko có bn còn hơn. - Nó hơi cúi xuống nói. Hắn hơi giật mình. Bỗng nc trà từ trên đầu nó chảy xuống. Nó ngạc nhiên ngước lên, hắn đang đổ nc trà xuống đầu nó.
-Bn là ng xấu! - Hắn nói rồi bước ra khỏi tiệm. Còn nó, tay cầm chặt vải quần, chạy ù ra ngoài.
-Ê! - Nó kêu. Hắn quay lại thì nhận ngay một chiếc bánh kem vô mặt.
-Cậu ko hiểu gì hết! - Nó hét rồi chạy thật nhanh về nhà. Hắn đuổi theo để trả thù. Trong đầu nó nghĩ:
-"Tại sao? Mình chỉ cho cậu ta một lời khuyên thôi mà!"
-Ưm, ngon thiệt! - Nó ngoặm luôn hai miếng bánh bông lan to bổ chảng vô trong miệng.
-Cậu ngộ thật đấy! - Hắn nhìn nó ăn, tay chọt chọt cái má phính to ra nhờ thức ăn trong miệng.
-Ậu ôi ay i! Ể yên o ớ ăn! (Cậu thôu ngay đi! Để yên cho tớ ăn!) - Nó nhìn hắn bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
- Thôi thôi! Ăn từ từ ko mắc nghẹn giờ - Hắn nhìn nó cười. Nào ngờ, lúc sau nó mắc nghẹn thật. Tay phải đập mạnh vô ngực còn tay trái vẫn nhất quyết bám chiếc bánh. Mặt trắng bệch, hắn hốt hoảng lấy cốc nước mik đang uống đổ ực vào miệng nó. Lúc sau thì hết nghẹn.
-Phù phù! - Nó thở gấp để lấy oxi.
-Thấy chưa? Bảo rồi ko nghe! - Hắn nhìn nó trách móc.
-Uh uh! - Nó thở gấp.
Đang nc vui vẻ thì từ đâu có một nhóm 4 ng đi về phía bàn tụi nó.
-Ê, mày cho tao mượn 2 triệu đi! Tao lỡ thua ván cá cược nên giờ hết tiền rồi.
-Tại sao tao phải đưa cho mày? - Hắn đưa bộ mặt hơi khó chịu ra.
-Chúng ta là bn phải ko? - Hắn ta tiến lại phía hắn, chìa tay ra.
-Uh, bn bè giúp nhau là chuyện bình thường mà! - Hắn vui vẻ đưa tiền cho cái thằng đó.
Sau khi tụi thằng đó rời đi, nó ko thể ăn đc nữa. Nó bỗng hỏi:
-Sao cậu lại làm bn với những người đó?! - Nó nhìn thẳng mắt hắn. Lúc đầu hắn hơi giật mình nhưng cũng bình tĩnh trả lời:
-Họ là nhưng ng bn đầu tiên của tớ cũng là những ng đầu tiên chơi với tớ mà ko chút sợ hãi. - Hắn kể, nó hơi giật mình, hắn tiếp - Mọi ng luôn sợ sệt khi ở gần tớ, nhưng họ lại khác. Họ bình thường chơi với tớ ko chút sợ hãi. - Hắn hơi mỉm cười. Nó nghe xong câu đó, tay đặt chiếc bánh ăn dở xuống, đầu hơi cúi.
-Sao vậy Dương? - Hắn nhìn nó lo lắng hỏi.
-Chỉ có cậu là ng tìm bn kiểu vậy. Có những ng bn nhứ thế, thà tớ ko có bn còn hơn. - Nó hơi cúi xuống nói. Hắn hơi giật mình. Bỗng nc trà từ trên đầu nó chảy xuống. Nó ngạc nhiên ngước lên, hắn đang đổ nc trà xuống đầu nó.
-Bn là ng xấu! - Hắn nói rồi bước ra khỏi tiệm. Còn nó, tay cầm chặt vải quần, chạy ù ra ngoài.
-Ê! - Nó kêu. Hắn quay lại thì nhận ngay một chiếc bánh kem vô mặt.
-Cậu ko hiểu gì hết! - Nó hét rồi chạy thật nhanh về nhà. Hắn đuổi theo để trả thù. Trong đầu nó nghĩ:
-"Tại sao? Mình chỉ cho cậu ta một lời khuyên thôi mà!"