Sau khi Vương Đại Tiền hoàn tất báo cáo, Lý Giáp nháy mắt mấy cái với Triệu Ất: “Xem đi, ta nói không sai chứ, môn chủ nhất định sẽ kêu Đại Tiền về trước, hắn không muốn có người quấy rầy hắn và Đường lão bản…” Hai đại nam nhân với nhau thì tưởng tượng thế nào đây?
“Vậy thì sao? Môn chủ luôn rất quan tâm tới các huynh đệ của mình mà.” Triệu Ất không thích bàn luận về sinh hoạt cá nhân của môn chủ như Lý Giáp.
“Thôi đi nào, ngươi đã thấy môn chủ đối xử với huynh đệ nào như thế này chưa?”
Triệu Ất nghĩ nghĩ, “Có mà, lúc ngươi uống say, môn chủ có nhiều lần gọi ta khiêng ngươi đi, miễn cho ngươi lợi dụng nữ nhân nhà người ta khiến người ta thương tâm.”
Lý Giáp trợn mắt lườm, “Ta thì có gì mà nói? Dù sao ngươi cũng thấy rồi đó,Thừa Thiên Môn của chúng ta sắp song hỷ lâm môn rồi.”
“Song hỷ gì?” Đối với những chuyện này, phản ứng của Triệu Ất luôn chậm hơn Lý Giáp một chút.
“Này, vậy mà vẫn không rõ? Chẳng những chúng ta sắp có nữ chủ nhân, đoán chừng cũng sẽ có nam chủ nhân nhanh thôi…Nhưng mà, vẫn phải hỏi nữ chủ nhân trước chứ nhỉ?”
“Ngươi ít nói huơu nói vượn đi! Coi chừng lại để cho người Phương gia nghe được thì chết.” Triệu Ất hung hăng liếc hắn một cái, tiểu tử này thật sự là không biết giữ cái miệng của mình, có thiệt thòi cũng chỉ là hắn hay là môn chủ mà thôi. Bởi vì thái độ của môn chủ luôn mập mờ, gần đây bên Phương gia luôn có người tới tạo cảm tình.
“Sợ cái gì?” Lý Giáp không hề băn khoăn mà lắc lắc cái đầu, “Phương gia bọn hắn chẳng lẽ lại mong môn chủ cả đời chỉ chăm sóc có một mình Phương đại tiểu thư thôi sao? Nạp nam thiếp so với mỹ thiếp có thể sinh con đẻ cái dù sao vẫn tốt hơn nhiều.”
“Nam thiếp gì?”
“Môn chủ! Ngài, ngài về rồi sao?” Mặt mũi Lý Giáp tràn đầy tươi cười, hy vọng lão đại nể tình hôm nay hắn đã đi mật báo mà nhân nhượng không truy cứu mấy lời không cố kỵ vừa rồi của hắn.
“Môn chủ, sao chưa gì hết mà một mình trở về rồi?” Lý Giáp chú ý thấy sắc mặt của Kim Đao Sai không sáng lạn như trong tưởng tượng của hắn, nhưng cũng không phi thường khó coi, có chút không đoán ra, trong lòng lập tức bắt đầu thấp thỏm không yên.
“Ta ra ngoài một mình, vì sao không thể trở về một mình? Ta cũng không thể sinh con được.” Kim Đao Sai hỏi ngược lại, thần sắc trên mặt vẫn không nhìn ra buồn vui, nhưng câu nói sau cùng hiển nhiên cũng có chút oán khí.
“Hắc hắc, ý của huynh đệ là, môn chủ sao lại trở về sớm vậy?” Lý Giáp lườm Triệu Ất, nghĩ thầm tên tiểu tử đúng là không có nghĩa khí.
Thế mà lại lo khi thấy hắn về quá sớm! Đây là ý gì? Chẳng lẽ trong đầu tiểu tử này luôn tưởng tượng hắn và Đường Đa Lệnh…
Mày kiếm của Kim Đao Sai nhảy lên, Triệu Ất lúc này mới chậm rì rì nói: “Ý của Lý Giáp là, chúng ta mới vừa tiễn quản gia của Phương gia về, đang nói không biết đêm nay lúc nào ngài về, thật không ngờ ngài về nhanh như vậy.”
“Đúng vậy, đúng vậy đó.” Lý Giáp vội vàng gật đầu, nói.
“À.” Kim Đao Sai à xong một tiếng, lập tức không để ý tới Lý Giáp nữa, tiếp tục đi tới phía trước, đi hai bước rồi dừng lại, quay đầu nói: “Nói với quản gia của Phương gia, mai ta sẽ gặp hắn.”
Triệu Ất cũng sững sờ, “Môn chủ muốn…”
“Nói chuyện kết hôn, nói chuyện sính lễ.” Kim Đao Sai nói xong, lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng lúc này không quay đầu lại nữa.
“Haaaa…! Xem đi, ta đoán trúng rồi mà.” Lý Giáp dương dương đắc ý nhìn Triệu Ất.
Triệu Ất lại nghĩ nhiều hơn hắn. Môn chủ mới gặp Đường lão bản đã muốn nghị hôn với bên Phương gia, quyết định này hình như cũng không có vui vẻ gì nhiều.
Ngọc Liên Hoàn và Hoa Tương Dung cùng một lúc ném Đường Đa Lệnh ngủ mê không tỉnh lên giường, vuốt vuốt eo, thở dài: “Còn tưởng mấy ngày nay A Đường không vui ăn cơm nước không vô, không ngờ lại mập thêm không ít.”
Hoa Tương Dung tức thì si ngốc nhìn mặt của Đường Đa Lệnh, bỗng nhiên cười nói: “Ta muốn thu hồi câu nói kia của ta lại.”
“Câu nói gì?” Ngọc Liên Hoàn sững sờ, không hiểu Hoa Tương Dung đang nói gì.
“Ta nói A Đường không ngốc, thật ra hắn rất ngu.” Hoa Tương Dung bò lên giường, yêu thương vỗ vỗ đôi má của Đường Đa Lệnh, lại nhận được mấy tiếng hừ hừ bất mãn của Đường Đa Lệnh.
Ngọc Liên Hoàn cũng nở nụ cười, “Ha ha, đúng vậy đó, tên ngu ngốc này còn cho là chúng ta vì kích thích nhau nên mới ở cùng một chỗ với hắn.” Hắn ngẩng đầu nhìn cái liếc mắt của Hoa Tương Dung, “Hừ, ta vì sao phải làm vậy chứ? Cả ngón chân của hắn ngươi cũng không bằng.”
Hoa Tương Dung cũng ngẩng đầu bắn mấy cái ánh mắt sắc lẻm như dao về phía hắn, sau đó lại cúi đầu nhìn Đường Đa Lệnh, “A Đường sao vẫn còn bất tỉnh vậy? Mấy cái rượu hắn mua đều rất nhẹ, sao còn say thành vầy?”
Ngọc Liên Hoàn cũng đi qua, “Kim Đao Sai nói hắn mới bị sét đánh ngất xỉu. Quái lạ, sao lại bị sét đánh trúng, nhưng chỉ đánh có một cái chứ?”
“Chả lẽ A Đường đã làm gì trái với lương tâm? Nếu nói như vậy, đáng ra hai ta mới là người đáng bị sét đánh nhất.” Hoa Tương Dung lo lắng đưa tay vuốt vuốt cái ót của Đường Đa Lệnh, Kim Đao Sai nói y bụm cái ót rồi ngã xuống, chắc là bị đánh ở chỗ này rồi.
“A…” Đường Đa Lệnh đột nhiên kêu lên một tiếng ngắn, mày nhăn lại, mí mắt nhẹ rung rung.
“Tỉnh! A Đường tỉnh rồi!” Hai người đều vui sướng mà kêu lớn, sau đó cùng nhau nhìn đôi mắt nhỏ của Đường Đa Lệnh chậm rãi mở ra.
“Ta….không xuyên qua sao…” Câu đầu tiên Đường Đa Lệnh nói sau khi tỉnh lại chính là câu này.
“Không mặc1 ” Ngọc Liên Hoàn sửng sốt một chút, nhanh chóng lắc lắc hay tay, “Có mặc quần áo mà! Ta thề đó, lần này cả ta và Hoa Tương Dung không có ai chạm ngươi hết á.”
Đường Đa Lệnh nhìn nhìn quần áo trên người, lại nhìn hai người trước mắt một chút, lẩm bẩm nói: “Thật sự không có xuyên, thật sự là không xuyên về được rồi.” Trong lòng buồn phiền nói không nên lời, tựa hồ là tiếc nuối, lại tựa hồ là may mắn.
“A Đường ngươi không sao chứ. Ngươi muốn xuyên cái gì?” Hoa Tương Dung lo lắng đưa tay vỗ vỗ hai má của y. Không phải A Đường bị sét đánh ngu luôn rồi chớ? A Đường ngốc ngốc tuy rất đáng yêu, nhưng cũng không nên ngu thật nha.
Đường Đa Lệnh lắc đầu, “Ta không sao… Tại sao ta lại ở đây?” Y không phải đang uống rượu ca hát ở bờ sông sao? Sao lại quay về Đoạn Bối Sơn rồi? Chẳng lẽ y vẫn xuyên, nhưng không phải xuyên dọc, mà là xuyên ngang?
Ngọc Liên Hoàn một hơi thở dài, cũng bắt chước Hoa Tương Dung khẽ dựa lên người Đường Đa Lệnh, “Đương nhiên là chúng ta mang ngươi trở về! A Đường, ngươi đúng là lớn gan, một người vậy mà dám chạy đến bờ sông uống rượu, cũng không sợ uống say rồi rớt xuống nước cho rùa ăn.” Kỳ thật hắn lo A Đường bị ăn…bởi cái con đại sắc lang Kim Đao Sai kia hơn.
“Các ngươi theo dõi ta?” Hình như sau khi bị sét đánh trúng đầu thì y thông minh hơn trước rồi.
Hoa Tương Dung cũng cau mày nói: “A Đường, không phải chúng ta muốn theo đuôi ngươi, chỉ là tình hình lúc đó của ngươi thật sự khiến người ta lo lắng. Sau này nếu ngươi có chuyện không vui đừng ngại nói ra, muốn uống rượu cùng chúng ta cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng có một mình trốn đi, như vậy… chúng ta sẽ rất lo lắng.” Để nói ra câu sau cùng, trong lòng Hoa Tương Dung không biết phải tự cổ vũ chính mình bao nhiêu lần.
Đường Đa Lệnh giơ hai tay, không ngừng lắc tới lắc lui, “Ta, ta không có gì không vui mà, chỉ là muốn ở một mình thôi.” Cùng hai người kia uống rượu, không phải là nhảy múa với sói sao chứ? Y đã bị giáo huấn đến máu chảy đầm đìa rồi.
“Hừ, một mình? Ngươi muốn một mình ở đó, chờ Kim Đao Sai tới làm gì sao?” Ngọc Liên Hoàn bất mãn, khẽ nói. Hắn và Hoa Tương Dung vì sợ bị phát hiện nên phải trốn rất xa, còn Kim Đao Sai lại có thể ngồi kế bên Đường Đa Lệnh giở trò.
“Ngọc Liên Hoàn, ngươi đừng có nói nhảm! Kim môn chủ là huynh đệ tốt của A Đường, hắn và A Đường chỉ tình cờ gặp nhau, ngươi đừng có dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Hoa Tương Dung lại đột nhiên đưa cùi chỏ ra ngoài.2
Ngọc Liên Hoàn lập tức im lặng, Đường Đa Lệnh cũng nhất thời tim đập mạnh loạn nhịp. Kim Đao Sai là huynh đệ tốt của y sao? Y đã từng vì để Kim Đao Sai tránh xa bọn họ mà nói những lời phi thường khó nghe, cố ý xuyên tạc ý tốt của Kim Đao Sai, nhưng trong lúc y thương tâm và khổ sở nhất, Kim Đao Sai vẫn ở bên cạnh y.
“A Đường…” Ngọc Liên Hoàn lại mở miệng, “Kỳ thật, lần đó là do ta hạ dược ngươi, không có quan hệ gì với Kim Đao Sai hết.” Từ trong giọng nói của Kim Đao Sai, hắn cũng biết Đường Đa Lệnh đã biết rõ chân tướng, nhưng vẫn quyết định nói ra từ chính miệng mình.
“Chủ ý giá họa cho Kim Đao Sai là của ta, bởi vì A Ngọc đồng ý cho ta làm đầu tiên, cho nên ta đồng ý giúp hắn giấu diếm.” Hoa Tương Dung cũng không chút do dự nói ra chân tướng.
“Các ngươi… Ai…” Đối mặt với hai tên tội nhân thành thật như thế, Đường Đa Lệnh cũng không biết nên nói gì cho tốt. Nên ca ngợi bọn họ đã chân thành đoàn kết với nhau, hay là phê bình bọn họ dám cấu kết nhau làm chuyện xấu?
“A Đường, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên hiểu lầm chúng ta làm vậy là để tranh đấu với nhau, cũng không phải làm cho người nào đó ghen ghét. Hừ, trong mắt ta, hắn còn thua cả ngón chân út của ngươi.” Ngọc Liên Hoàn lại hung hăng trừng mắt nhìn cái liếc mắt của Hoa Tương Dung, nếu không phải có thêm cái tên khốn đáng ghét này, thì hắn đã được độc chiếm A Đường rồi.
Ngoài dự đoán của mọi người, Hoa Tương Dung cũng không có lên tiếng phản bác, chỉ đưa tay nắm lấy một tay của Đường Đa Lệnh, Ngọc Liên Hoàn cũng lập tức nắm lấy bàn tay còn lại của Đường Đa Lệnh, còn nắm chặt hơn.
Đường Đa Lệnh tức muốn lệch mũi. Vậy mà còn dám nói không phải tranh đấu với nhau? Quả nhiên là hai tiểu hài tử đang tranh giành món đồ chơi yêu thích mà. Y không muốn làm đồ chơi, cho dù là món đồ chơi được yêu thích nhất. Đồ chơi chắn chắn sẽ có một ngày bị vứt bỏ.
Hoa Tương Dung phát giác Đường Đa Lệnh muốn giãy tay ra khỏi hắn, lập tức nắm chặt hơn, dùng ngón tay tinh tế chạm vào lòng bàn tay của Đường Đa Lệnh, kể cả những vết chai vì gần đây luôn vất vả mà dần dần hình thành, quanh quẩn trong nội tâm có chút tư vị nói không nên lời.
Cuối cùng, hắn vẫn quyết định nói ra.
“A Đường, ngươi cũng biết cuộc sống trước kia của ta rồi đấy. Ngoại trừ cha mẹ đã mất sớm ra, không còn ai yêu thương ta nữa, cho nên ta cũng không có cơ hội yêu thương ai. Ta không biết yêu một người là như thế nào, cũng không nghĩ qua sẽ yêu ai, ta đã quen dùng thủ đoạn cường ngạnh để đoạt lấy những gì mình muốn.” Hoa Tương Dung vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Đường Đa Lệnh, không thể tưởng tượng tới giờ hắn còn có lúc sẽ sợ hãi.
“Nhưng ta biết rõ phương thức này là vô dụng với ngươi. Ta rất tham, ta không ngừng nghĩ đến thân thể của ngươi, cũng muốn đoạt được lòng của ngươi. Cho nên… A Đường, ngươi dạy ta đi, ngươi dạy ta phải làm thế nào. Ngươi luôn có thể đơn giản làm cho người ta thấy được điểm tốt của ngươi, cũng khiến cho người ta không kìm lòng được mà đối xử tốt với ngươi.” Tay Hoa Tương Dung nắm càng chặt hơn, như sợ một khi buông ra sẽ không bắt lại được nữa.
Đường Đa Lệnh trợn tròn mắt. Y có bản lĩnh lớn vậy sao? Nếu y có bản lĩnh lớn như vậy, vì sao Quyên Tử lại bỏ y? Nếu y thực sự có bản lĩnh lớn như vậy, vì sao chỉ toàn hấp dẫn mỹ nam chứ không phải mỹ nữ chứ? Chẳng lẽ ông trời đã định là y nhất định phải làm gay?
“A Đường…” Ngọc Liên Hoàn cũng muốn bắt chước Hoa Tương Dung tỏ bày tâm sự, lại lo lắng Đường Đa Lệnh sẽ hiểu lầm hắn đang tị nạnh với Hoa Tương Dung, nhất thời sốt ruộc, cũng đành phải dùng sức nắm lấy tay của Đường Đa Lệnh.
“Á, A Ngọc ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Đừng có bóp thịt của y mạnh như vậy chứ!
“A Đường… Trước kia ta thật sự không quen nhìn nam nhân và nam nhân với nhau, cho dù là lúc bị Hoa Tương Dung cưỡng chiếm lẫn lúc sau này ta câu dẫn Hạ Cô Phong cũng thế…” Đã được Đường Đa Lệnh cổ vũ, Ngọc Liên Hoàn cũng lấy hết dũng khí nói ra tiếng lòng.
“Nhưng lúc cùng ngươi một chỗ hoàn toàn không giống với lúc trước, ta thật sự rất vui vẻ, hạnh phúc… Thực tế lúc ta biết ngươi cũng có cảm giác giống như vậy, ta càng vui vẻ, hạnh phúc hơn!”
“Nói đùa! Lúc đó ta bị ngươi hạ độc,ngay cả mình làm cái gì cũng không biết, vui vẻ cái gì?” Đường Đa Lệnh nóng nảy, y cũng không thể vì vậy mà bị người ta hiểu lầm là gay trời sinh.
Ngọc Liên Hoàn không tức giận, chỉ ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “A Đường không tin sao, vậy chúng ta làm lại lần nữa đi.”
“Vậy thì sao? Môn chủ luôn rất quan tâm tới các huynh đệ của mình mà.” Triệu Ất không thích bàn luận về sinh hoạt cá nhân của môn chủ như Lý Giáp.
“Thôi đi nào, ngươi đã thấy môn chủ đối xử với huynh đệ nào như thế này chưa?”
Triệu Ất nghĩ nghĩ, “Có mà, lúc ngươi uống say, môn chủ có nhiều lần gọi ta khiêng ngươi đi, miễn cho ngươi lợi dụng nữ nhân nhà người ta khiến người ta thương tâm.”
Lý Giáp trợn mắt lườm, “Ta thì có gì mà nói? Dù sao ngươi cũng thấy rồi đó,Thừa Thiên Môn của chúng ta sắp song hỷ lâm môn rồi.”
“Song hỷ gì?” Đối với những chuyện này, phản ứng của Triệu Ất luôn chậm hơn Lý Giáp một chút.
“Này, vậy mà vẫn không rõ? Chẳng những chúng ta sắp có nữ chủ nhân, đoán chừng cũng sẽ có nam chủ nhân nhanh thôi…Nhưng mà, vẫn phải hỏi nữ chủ nhân trước chứ nhỉ?”
“Ngươi ít nói huơu nói vượn đi! Coi chừng lại để cho người Phương gia nghe được thì chết.” Triệu Ất hung hăng liếc hắn một cái, tiểu tử này thật sự là không biết giữ cái miệng của mình, có thiệt thòi cũng chỉ là hắn hay là môn chủ mà thôi. Bởi vì thái độ của môn chủ luôn mập mờ, gần đây bên Phương gia luôn có người tới tạo cảm tình.
“Sợ cái gì?” Lý Giáp không hề băn khoăn mà lắc lắc cái đầu, “Phương gia bọn hắn chẳng lẽ lại mong môn chủ cả đời chỉ chăm sóc có một mình Phương đại tiểu thư thôi sao? Nạp nam thiếp so với mỹ thiếp có thể sinh con đẻ cái dù sao vẫn tốt hơn nhiều.”
“Nam thiếp gì?”
“Môn chủ! Ngài, ngài về rồi sao?” Mặt mũi Lý Giáp tràn đầy tươi cười, hy vọng lão đại nể tình hôm nay hắn đã đi mật báo mà nhân nhượng không truy cứu mấy lời không cố kỵ vừa rồi của hắn.
“Môn chủ, sao chưa gì hết mà một mình trở về rồi?” Lý Giáp chú ý thấy sắc mặt của Kim Đao Sai không sáng lạn như trong tưởng tượng của hắn, nhưng cũng không phi thường khó coi, có chút không đoán ra, trong lòng lập tức bắt đầu thấp thỏm không yên.
“Ta ra ngoài một mình, vì sao không thể trở về một mình? Ta cũng không thể sinh con được.” Kim Đao Sai hỏi ngược lại, thần sắc trên mặt vẫn không nhìn ra buồn vui, nhưng câu nói sau cùng hiển nhiên cũng có chút oán khí.
“Hắc hắc, ý của huynh đệ là, môn chủ sao lại trở về sớm vậy?” Lý Giáp lườm Triệu Ất, nghĩ thầm tên tiểu tử đúng là không có nghĩa khí.
Thế mà lại lo khi thấy hắn về quá sớm! Đây là ý gì? Chẳng lẽ trong đầu tiểu tử này luôn tưởng tượng hắn và Đường Đa Lệnh…
Mày kiếm của Kim Đao Sai nhảy lên, Triệu Ất lúc này mới chậm rì rì nói: “Ý của Lý Giáp là, chúng ta mới vừa tiễn quản gia của Phương gia về, đang nói không biết đêm nay lúc nào ngài về, thật không ngờ ngài về nhanh như vậy.”
“Đúng vậy, đúng vậy đó.” Lý Giáp vội vàng gật đầu, nói.
“À.” Kim Đao Sai à xong một tiếng, lập tức không để ý tới Lý Giáp nữa, tiếp tục đi tới phía trước, đi hai bước rồi dừng lại, quay đầu nói: “Nói với quản gia của Phương gia, mai ta sẽ gặp hắn.”
Triệu Ất cũng sững sờ, “Môn chủ muốn…”
“Nói chuyện kết hôn, nói chuyện sính lễ.” Kim Đao Sai nói xong, lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng lúc này không quay đầu lại nữa.
“Haaaa…! Xem đi, ta đoán trúng rồi mà.” Lý Giáp dương dương đắc ý nhìn Triệu Ất.
Triệu Ất lại nghĩ nhiều hơn hắn. Môn chủ mới gặp Đường lão bản đã muốn nghị hôn với bên Phương gia, quyết định này hình như cũng không có vui vẻ gì nhiều.
Ngọc Liên Hoàn và Hoa Tương Dung cùng một lúc ném Đường Đa Lệnh ngủ mê không tỉnh lên giường, vuốt vuốt eo, thở dài: “Còn tưởng mấy ngày nay A Đường không vui ăn cơm nước không vô, không ngờ lại mập thêm không ít.”
Hoa Tương Dung tức thì si ngốc nhìn mặt của Đường Đa Lệnh, bỗng nhiên cười nói: “Ta muốn thu hồi câu nói kia của ta lại.”
“Câu nói gì?” Ngọc Liên Hoàn sững sờ, không hiểu Hoa Tương Dung đang nói gì.
“Ta nói A Đường không ngốc, thật ra hắn rất ngu.” Hoa Tương Dung bò lên giường, yêu thương vỗ vỗ đôi má của Đường Đa Lệnh, lại nhận được mấy tiếng hừ hừ bất mãn của Đường Đa Lệnh.
Ngọc Liên Hoàn cũng nở nụ cười, “Ha ha, đúng vậy đó, tên ngu ngốc này còn cho là chúng ta vì kích thích nhau nên mới ở cùng một chỗ với hắn.” Hắn ngẩng đầu nhìn cái liếc mắt của Hoa Tương Dung, “Hừ, ta vì sao phải làm vậy chứ? Cả ngón chân của hắn ngươi cũng không bằng.”
Hoa Tương Dung cũng ngẩng đầu bắn mấy cái ánh mắt sắc lẻm như dao về phía hắn, sau đó lại cúi đầu nhìn Đường Đa Lệnh, “A Đường sao vẫn còn bất tỉnh vậy? Mấy cái rượu hắn mua đều rất nhẹ, sao còn say thành vầy?”
Ngọc Liên Hoàn cũng đi qua, “Kim Đao Sai nói hắn mới bị sét đánh ngất xỉu. Quái lạ, sao lại bị sét đánh trúng, nhưng chỉ đánh có một cái chứ?”
“Chả lẽ A Đường đã làm gì trái với lương tâm? Nếu nói như vậy, đáng ra hai ta mới là người đáng bị sét đánh nhất.” Hoa Tương Dung lo lắng đưa tay vuốt vuốt cái ót của Đường Đa Lệnh, Kim Đao Sai nói y bụm cái ót rồi ngã xuống, chắc là bị đánh ở chỗ này rồi.
“A…” Đường Đa Lệnh đột nhiên kêu lên một tiếng ngắn, mày nhăn lại, mí mắt nhẹ rung rung.
“Tỉnh! A Đường tỉnh rồi!” Hai người đều vui sướng mà kêu lớn, sau đó cùng nhau nhìn đôi mắt nhỏ của Đường Đa Lệnh chậm rãi mở ra.
“Ta….không xuyên qua sao…” Câu đầu tiên Đường Đa Lệnh nói sau khi tỉnh lại chính là câu này.
“Không mặc1 ” Ngọc Liên Hoàn sửng sốt một chút, nhanh chóng lắc lắc hay tay, “Có mặc quần áo mà! Ta thề đó, lần này cả ta và Hoa Tương Dung không có ai chạm ngươi hết á.”
Đường Đa Lệnh nhìn nhìn quần áo trên người, lại nhìn hai người trước mắt một chút, lẩm bẩm nói: “Thật sự không có xuyên, thật sự là không xuyên về được rồi.” Trong lòng buồn phiền nói không nên lời, tựa hồ là tiếc nuối, lại tựa hồ là may mắn.
“A Đường ngươi không sao chứ. Ngươi muốn xuyên cái gì?” Hoa Tương Dung lo lắng đưa tay vỗ vỗ hai má của y. Không phải A Đường bị sét đánh ngu luôn rồi chớ? A Đường ngốc ngốc tuy rất đáng yêu, nhưng cũng không nên ngu thật nha.
Đường Đa Lệnh lắc đầu, “Ta không sao… Tại sao ta lại ở đây?” Y không phải đang uống rượu ca hát ở bờ sông sao? Sao lại quay về Đoạn Bối Sơn rồi? Chẳng lẽ y vẫn xuyên, nhưng không phải xuyên dọc, mà là xuyên ngang?
Ngọc Liên Hoàn một hơi thở dài, cũng bắt chước Hoa Tương Dung khẽ dựa lên người Đường Đa Lệnh, “Đương nhiên là chúng ta mang ngươi trở về! A Đường, ngươi đúng là lớn gan, một người vậy mà dám chạy đến bờ sông uống rượu, cũng không sợ uống say rồi rớt xuống nước cho rùa ăn.” Kỳ thật hắn lo A Đường bị ăn…bởi cái con đại sắc lang Kim Đao Sai kia hơn.
“Các ngươi theo dõi ta?” Hình như sau khi bị sét đánh trúng đầu thì y thông minh hơn trước rồi.
Hoa Tương Dung cũng cau mày nói: “A Đường, không phải chúng ta muốn theo đuôi ngươi, chỉ là tình hình lúc đó của ngươi thật sự khiến người ta lo lắng. Sau này nếu ngươi có chuyện không vui đừng ngại nói ra, muốn uống rượu cùng chúng ta cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng có một mình trốn đi, như vậy… chúng ta sẽ rất lo lắng.” Để nói ra câu sau cùng, trong lòng Hoa Tương Dung không biết phải tự cổ vũ chính mình bao nhiêu lần.
Đường Đa Lệnh giơ hai tay, không ngừng lắc tới lắc lui, “Ta, ta không có gì không vui mà, chỉ là muốn ở một mình thôi.” Cùng hai người kia uống rượu, không phải là nhảy múa với sói sao chứ? Y đã bị giáo huấn đến máu chảy đầm đìa rồi.
“Hừ, một mình? Ngươi muốn một mình ở đó, chờ Kim Đao Sai tới làm gì sao?” Ngọc Liên Hoàn bất mãn, khẽ nói. Hắn và Hoa Tương Dung vì sợ bị phát hiện nên phải trốn rất xa, còn Kim Đao Sai lại có thể ngồi kế bên Đường Đa Lệnh giở trò.
“Ngọc Liên Hoàn, ngươi đừng có nói nhảm! Kim môn chủ là huynh đệ tốt của A Đường, hắn và A Đường chỉ tình cờ gặp nhau, ngươi đừng có dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Hoa Tương Dung lại đột nhiên đưa cùi chỏ ra ngoài.2
Ngọc Liên Hoàn lập tức im lặng, Đường Đa Lệnh cũng nhất thời tim đập mạnh loạn nhịp. Kim Đao Sai là huynh đệ tốt của y sao? Y đã từng vì để Kim Đao Sai tránh xa bọn họ mà nói những lời phi thường khó nghe, cố ý xuyên tạc ý tốt của Kim Đao Sai, nhưng trong lúc y thương tâm và khổ sở nhất, Kim Đao Sai vẫn ở bên cạnh y.
“A Đường…” Ngọc Liên Hoàn lại mở miệng, “Kỳ thật, lần đó là do ta hạ dược ngươi, không có quan hệ gì với Kim Đao Sai hết.” Từ trong giọng nói của Kim Đao Sai, hắn cũng biết Đường Đa Lệnh đã biết rõ chân tướng, nhưng vẫn quyết định nói ra từ chính miệng mình.
“Chủ ý giá họa cho Kim Đao Sai là của ta, bởi vì A Ngọc đồng ý cho ta làm đầu tiên, cho nên ta đồng ý giúp hắn giấu diếm.” Hoa Tương Dung cũng không chút do dự nói ra chân tướng.
“Các ngươi… Ai…” Đối mặt với hai tên tội nhân thành thật như thế, Đường Đa Lệnh cũng không biết nên nói gì cho tốt. Nên ca ngợi bọn họ đã chân thành đoàn kết với nhau, hay là phê bình bọn họ dám cấu kết nhau làm chuyện xấu?
“A Đường, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên hiểu lầm chúng ta làm vậy là để tranh đấu với nhau, cũng không phải làm cho người nào đó ghen ghét. Hừ, trong mắt ta, hắn còn thua cả ngón chân út của ngươi.” Ngọc Liên Hoàn lại hung hăng trừng mắt nhìn cái liếc mắt của Hoa Tương Dung, nếu không phải có thêm cái tên khốn đáng ghét này, thì hắn đã được độc chiếm A Đường rồi.
Ngoài dự đoán của mọi người, Hoa Tương Dung cũng không có lên tiếng phản bác, chỉ đưa tay nắm lấy một tay của Đường Đa Lệnh, Ngọc Liên Hoàn cũng lập tức nắm lấy bàn tay còn lại của Đường Đa Lệnh, còn nắm chặt hơn.
Đường Đa Lệnh tức muốn lệch mũi. Vậy mà còn dám nói không phải tranh đấu với nhau? Quả nhiên là hai tiểu hài tử đang tranh giành món đồ chơi yêu thích mà. Y không muốn làm đồ chơi, cho dù là món đồ chơi được yêu thích nhất. Đồ chơi chắn chắn sẽ có một ngày bị vứt bỏ.
Hoa Tương Dung phát giác Đường Đa Lệnh muốn giãy tay ra khỏi hắn, lập tức nắm chặt hơn, dùng ngón tay tinh tế chạm vào lòng bàn tay của Đường Đa Lệnh, kể cả những vết chai vì gần đây luôn vất vả mà dần dần hình thành, quanh quẩn trong nội tâm có chút tư vị nói không nên lời.
Cuối cùng, hắn vẫn quyết định nói ra.
“A Đường, ngươi cũng biết cuộc sống trước kia của ta rồi đấy. Ngoại trừ cha mẹ đã mất sớm ra, không còn ai yêu thương ta nữa, cho nên ta cũng không có cơ hội yêu thương ai. Ta không biết yêu một người là như thế nào, cũng không nghĩ qua sẽ yêu ai, ta đã quen dùng thủ đoạn cường ngạnh để đoạt lấy những gì mình muốn.” Hoa Tương Dung vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Đường Đa Lệnh, không thể tưởng tượng tới giờ hắn còn có lúc sẽ sợ hãi.
“Nhưng ta biết rõ phương thức này là vô dụng với ngươi. Ta rất tham, ta không ngừng nghĩ đến thân thể của ngươi, cũng muốn đoạt được lòng của ngươi. Cho nên… A Đường, ngươi dạy ta đi, ngươi dạy ta phải làm thế nào. Ngươi luôn có thể đơn giản làm cho người ta thấy được điểm tốt của ngươi, cũng khiến cho người ta không kìm lòng được mà đối xử tốt với ngươi.” Tay Hoa Tương Dung nắm càng chặt hơn, như sợ một khi buông ra sẽ không bắt lại được nữa.
Đường Đa Lệnh trợn tròn mắt. Y có bản lĩnh lớn vậy sao? Nếu y có bản lĩnh lớn như vậy, vì sao Quyên Tử lại bỏ y? Nếu y thực sự có bản lĩnh lớn như vậy, vì sao chỉ toàn hấp dẫn mỹ nam chứ không phải mỹ nữ chứ? Chẳng lẽ ông trời đã định là y nhất định phải làm gay?
“A Đường…” Ngọc Liên Hoàn cũng muốn bắt chước Hoa Tương Dung tỏ bày tâm sự, lại lo lắng Đường Đa Lệnh sẽ hiểu lầm hắn đang tị nạnh với Hoa Tương Dung, nhất thời sốt ruộc, cũng đành phải dùng sức nắm lấy tay của Đường Đa Lệnh.
“Á, A Ngọc ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Đừng có bóp thịt của y mạnh như vậy chứ!
“A Đường… Trước kia ta thật sự không quen nhìn nam nhân và nam nhân với nhau, cho dù là lúc bị Hoa Tương Dung cưỡng chiếm lẫn lúc sau này ta câu dẫn Hạ Cô Phong cũng thế…” Đã được Đường Đa Lệnh cổ vũ, Ngọc Liên Hoàn cũng lấy hết dũng khí nói ra tiếng lòng.
“Nhưng lúc cùng ngươi một chỗ hoàn toàn không giống với lúc trước, ta thật sự rất vui vẻ, hạnh phúc… Thực tế lúc ta biết ngươi cũng có cảm giác giống như vậy, ta càng vui vẻ, hạnh phúc hơn!”
“Nói đùa! Lúc đó ta bị ngươi hạ độc,ngay cả mình làm cái gì cũng không biết, vui vẻ cái gì?” Đường Đa Lệnh nóng nảy, y cũng không thể vì vậy mà bị người ta hiểu lầm là gay trời sinh.
Ngọc Liên Hoàn không tức giận, chỉ ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “A Đường không tin sao, vậy chúng ta làm lại lần nữa đi.”