Lời nói này của Đường Đa Lệnh vừa ra khỏi miệng đã biết rõ là nguy rồi, quanh co một chút lại nói thêm: “Hai người họ đều là cô nhi, không có nổi tên, sư phụ liền đặt theo tên của ta. Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
“Vương Ngũ!” Kim Đao Sai đột nhiên hô một tiếng.
Đường Đa Lệnh nhìn lại, sau lưng cả quỷ cũng không có, đành phải hỏi: “Kim đại ca, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Kim Đao Sai cũng có chút kinh ngạc, “Tên này ngươi chưa từng nghe qua sao?”
“Nghe qua, sao lại chưa từng nghe qua được? Trương Tam nè, Lý Tứ nè, Vương Ngũ nè, Triệu Lục nữa.” Đây đều là tên thông dụng của quần chúng mà, y sao chưa từng nghe qua chứ? “Kim đại ca, nếu ngươi đã hỏi xong thì ta đi đây, ngươi biết ta rất bận mà.”
Đường Đa Lệnh đứng lên muốn chạy, nhưng lại bị Kim Đao Sai cản lại, Kim Đao Sai cẩn thận nhìn nét mặt của y, sau đó nói: “A Đường, ngươi nói thật cho ta biết, Đường Đa Ngọc và Đường Đa Hoa rốt cuộc có phải là sư đệ của ngươi hay không, ngươi sao lại quen bọn hắn?”
“Kim đại ca, câu hỏi của ngươi thật lạ, bọn họ đương nhiên là sư đệ của ta. Sao mà quen được hả? Đương nhiên là quen lúc sư phụ ta thu bọn họ vào môn chứ gì nữa.” Trong lòng đã có đề phòng, Đường Đa Lệnh rốt cuộc cũng không nói bậy.
“Sư phụ kia của ngươi là ai? Có thể dạy ra ba sư đệ có sở trường riêng như vậy, không thể nào là hạng người vô danh.” Kim Đao Sai tiếp tục truy vấn.
“Sư phụ ta? Hắn… tên là Lương Kim Cổ! Không phải là ta nói khoác, nói về võ học, sư phụ ta không phải là thiên hạ đệ nhất cũng là đệ nhị, chỉ có điều trời sinh hắn chỉ thích nghiên cứu, không thích lưu lạc trong võ lâm, nên các ngươi không có nghe qua tên của hắn thôi.” Hợp thể của Lương Vũ Sinh, Kim Dung, Cổ Long, ai dám tranh danh?
Kim Đao Sai mặc dù có chút hoài nghi, nhưng cũng không dám kết luận trên đời không có người tên là Lương Kim Cổ này. Nhưng dựa vào phản ứng vừa rồi của Đường Đa Lệnh để phán đoán, y tựa hồ thật sự không phải là ám vệ kia. Nếu nói như thế, y hẳn là bị hai người Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn lừa gạt hoặc uy hiếp.
“A Đường, ta không biết ngươi thật sự không hiểu, hay là không dám nói thật với đại ca, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, hai người ngươi gọi là sư đệ kia không phải là người bình thường.” Kim Đao Sai giữ chặt Đường Đa Lệnh đang nóng lòng muốn đi kia, hắn không thể để y trở về bên người hai nhân vật nguy hiểm kia.
“Bọn hắn đương nhiên không phải là người bình thường! Bọn họ là sư đệ của ta, là… người yêu của ta! Kim đại ca, ngươi cũng không thể vì bị ta cự tuyệt mà nói bậy về bọn họ như vậy!” Đường Đa Lệnh vô cùng nóng nảy.
Trong lòng của Kim Đao Sai đau đớn một trận, hắn rút tay lại, cười lạnh nói: “Người yêu? Ngươi biết “người yêu” của ngươi là người nào sao? Bọn họ một tên là Hoa Tương Dung, một tên là Ngọc Liên Hoàn, đều đã từng là các chủ của tổ chức sát thủ Triêu Thiên Các tiếng xấu vang danh trong chốn võ lâm, trên tay nhuốm máu vô số mạng người, cũng đã từng vì cầu quyền thế mà cam nguyện bán rẻ nhan sắc, người người trong võ lâm đều khinh thường. Đương nhiên, cuối cùng bọn họ chỉ có thể rơi vào kết cục bị mọi người xa lánh, bây giờ còn bị thủ hạ cũ đuổi giết. Bọn họ ở cùng với ngươi chỉ là để lợi dụng thân phận của ngươi để che giấu cho bọn họ. Ngươi thật sự cho rằng bọn họ coi ngươi là người yêu sao?”
Lòng Đường Đa Lệnh lập tức chìm xuống đáy cốc, chuyện lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra.
“Kim đại ca, ngươi đang nói đùa à, lão đại của tổ chức sát thủ gì chứ? Hai người bọn họ cả dao phay cũng không biết dùng, sao có thể là sát nhân được?” Đường Đa Lệnh quyết tâm thà chết không nhận tội. “Kim đại ca, ta thật sự phải đi rồi, ta còn phải về nhà… nấu cơm.”
“Ngươi không phải muốn về nhà nấu cơm, ngươi muốn về mật báo cho bọn hắn.” Ngữ khí của Kim Đao Sai càng lạnh như đá, còn mang theo thất vọng nồng đậm. Hắn luôn hi vọng Đường Đa Lệnh chỉ là bị bắt phải che giấu, nhưng xem ra sự thật không phải là như vậy.
Đường Đa Lệnh muốn nặn ra một nụ cười tự nhiên, nhưng nặn mãi không ra nổi, trong ánh mắt không che giấu được lo nghĩ và lo lắng.
“Ngươi cho rằng lúc này ngươi đi còn kịp sao?” Kim Đao Sai chậm rãi đi tới trước mặt Đường Đa Lệnh, nhìn thẳng vào mắt y.
“Ngươi…” Ngực của Đường Đa Lệnh đột nhiên bay lên một luồng khí, “Ngươi muốn sao đây? Giết ta trước sau đó giết bọn họ?”
“A Đường, sao ngươi lại nghĩ như vậy? Ta sao có thể giết ngươi?” Kim Đao Sai cười khổ nói, đồng thời trì hoãn thần sắc lạnh như băng trên mặt, tránh hù Đường Đa Lệnh. “Nhân phẩm của ngươi là dạng gì ta còn không biết sao? Tuy ngươi che giấu giùm bọn hắn, nhưng khác với bọn hắn, không phải là người ác…”
“Ta đương nhiên khác với bọn họ.” Đường Đa Lệnh đột nhiên tỉnh táo lại, “Nếu như ta là A Hoa, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị bắt tới một nơi mạnh được yếu thua như Triêu Thiên Các, ta nghĩ ta chắc chắn không sống nổi cho tới khi trưởng thành. Nếu như ta là A Ngọc, toàn bộ người nhà đều bị giết hết, mình lại lớn lên trong nhục nhã như vậy, ta nghĩ ta cũng sẽ không có nổi dũng khí để sống sót.”
“A Đường, ta không có ý này.”
“Không phải ý này, vậy ngươi có ý gì?” Đường Đa Lệnh lại đột nhiên nổi giận, “Các ngươi luôn miệng nói A Hoa và A Ngọc là người ác, là kẻ giết người, có chứng cớ gì chứ? Là vì bọn họ đã từng là thành viên của Triêu Thiên Các? Nhưng ngươi có nghĩ tới vì sao bọn họ phải gia nhập Triêu Thiên Các không? Bọn họ bị ép đó! Bị bắt vào đó!”
“Thế nhưng…”
“Nhưng mà cái gì? Ngươi muốn nói nhưng mà bọn họ không nên vì mạng sống mà bán nhan sắc sao? Đây là lỗi của bọn họ sao? Một người muốn sống thì có gì sai chứ? Không muốn bị người khác tra tấn cho tới chết thì có gì là sai? Ngươi cho là bọn họ thích làm vậy lắm sao? Ngươi cho là bọn họ cả chút tự tôn cũng không có sao? Đó là vì bọn họ không có cách nào nữa cả! Bọn họ tứ cố vô thân, tình cảnh của họ gian nan, nếu không bán đi tự ái của họ, thân thể của họ, bọn họ không có biện pháp nào khác để sống sót cả!”
“A Đường, nhưng mà…”
“Còn nhưng mà cái gì? Mấy danh môn chính phái các ngươi không quen nhìn hành vi này của bọn họ, vì sao lúc bọn họ cần người giúp lại không giúp bọn hắn? Nếu như các ngươi có thể nhận nuôi A Hoa lúc hắn biến thành cô nhi, lúc cả nhà A Ngọc bị giết mà cứu vớt hắn, cho bọn họ sống trong hòa bình như các ngươi ở đây, trong cái thế giới chính nghĩa này, ngươi cho là bọn họ có thể tự bán đi chính mình, còn có thể tự gia nhập tổ chức sát thủ sao?”
“A Đường, ngươi đừng kích động, ta thừa nhận cuộc sống trước kia của bọn họ có thể thật đáng thương và đáng buồn, nhưng cái này không thể che đi tội nghiệt bọn họ tạo nên lúc làm các chủ của Triêu Thiên Các.” Kim Đao Sai rốt cuộc bắt lấy thời cơ Đường Đa Lệnh đang lấy hơi nói hết lời của mình, không thể tưởng tượng được A Đường cũng có lúc miệng lưỡi lưu loát như thế.
“Bọn họ tạo tội nghiệt gì? Ngươi có hiểu tổ chức sát thủ là cái gì không? Đây chẳng qua là một hình thức dịch vụ lấy tiền của người ta rồi thay người đó giết người thôi!” Đường Đa Lệnh thở gấp một hơi, uốn lưỡi rồi tiếp tục như pháo liên thanh. “Sát nhân thực sự chính là những người trả tiền muốn mạng của người kia kìa, không phải là sát thủ. Oan có đầu nợ có chủ, không thể chụp mũ loạn được. Hơn nữa, ngươi có thể xác định mấy người bị giết không có chỗ đáng chết sao? Hơn nữa, ngươi có thể xác định chính phái nhân sĩ các ngươi chưa từng giết người? Hơn nữa…”
“Đủ rồi, A Đường, ngươi đừng nói nữa.” Kim Đao Sai nhíu mày, “Dù ngươi có nói nhiều lý lẽ hơn nữa cũng không thể thay đổi được sự thật, bây giờ Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn trong lời của người giang hồ đều là những người tâm ngoan thủ lạt, không tuân theo giang hồ đạo nghĩa, thân phận của ta là môn chủ của Thừa Thiên Môn, đã biết rõ tung tích của bọn hắn thì không thể có đạo lý chỉ khoanh tay đứng nhìn.”
Đường Đa Lệnh yên lặng lại, “Ngươi cái gì cũng biết hết rồi, gọi ta tới nơi này là để tách ta ra khỏi bọn họ nhỉ.”
“Đúng vậy. A Đường, tuy ta không rõ ngươi vì chuyện gì mà phải bảo vệ cho bọn họ, nhưng ta biết rõ ngươi không phải là người của Triêu Thiên Các, cho nên ta hy vọng ngươi ở chỗ này, cho tới khi… mọi chuyện chấm dứt.”
Đường Đa Lệnh cười lạnh hai tiếng, “Vì sao ta phải bảo vệ cho bọn họ hả? Bởi vì ta là ám vệ của các chủ Triêu Thiên Các, bảo vệ các chủ là sứ mạng của ta mà. Kim môn chủ, làm ngươi thất vọng rồi, thật ra ta cũng là một thành viên của cái tổ chức sát thủ có tiếng xấu đó, trên tay ta cũng nhuốm máu tươi của không ít người rồi.”
“A Đường, ngươi đừng nói nhảm với ta, ta biết rõ ngươi không phải. Tuy hình dáng tướng mạo của ngươi có chút tương tự với ám vệ kia, nhưng cả tên của hắn ngươi cũng chưa từng nghe qua, sao có thể là hắn? Hơn nữa, chỉ sợ Vương Ngũ chính thức kia có thật sự ở đây, cũng sẽ không tiếp tục bán mạng cho hai người kia đâu.”
Hóa ra Vương Ngũ là tên của chủ nhân thân thể này! Thiệt là, sinh ra giống người qua đường thì cũng thôi đi, cà cái tên cũng là của người qua đường, đúng là không có sáng tạo gì hết.
Đường Đa Lệnh không phủ nhận, vì thật sự mà nói thì y không phải là Vương Ngũ. “Ngươi thật sự không rõ sao? Ta cũng sẽ không bán mạng cho bọn hắn, vì giữa chúng ta không phải là quan hệ mua bán. Trên thế giới này, ta chỉ có thể dựa vào bọn họ cùng giúp nhau, bọn họ chính là người thân của ta. Ngươi có thể không tin giữa ta và bọn họ có tình yêu thật sự, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới chuyện ta bảo vệ cho bọn họ.”
“A Đường, ngươi cũng có thể dựa vào ta mà.” Kim Đao Sai nhịn không được, nói ra.
Đường Đa Lệnh nhìn hắn một cái, “Kim đại ca, ta biết ngươi là người tốt, nếu ta lưu lại, ngươi nhất định sẽ chăm sóc ta thật tốt. Nhưng mà, ta không thể vứt bỏ bọn họ, ta không ở lại đâu, ta phải đi về, kính xin ngươi hãy để ta đi.”
“Ngươi quay về thì làm được gì chứ? Võ công của ngươi tuy không tính là quá thấp, nhưng ngươi hoàn toàn không có biện pháp cứu bọn hắn ra. Hơn nữa, ta dám khẳng định bọn hắn nhất định sẽ lợi dụng ngươi để áp chế ta, tạo cho mình cơ hội để thoát chết. Cho nên ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi mà thôi, không phải là cố tình nhốt ngươi đâu.” Kim Đao Sai như trước, một bước cũng không nhường.
“Ai, thật ra các ngươi cũng giống như nhau.” Đều nghĩ quyết định của mình là vì tốt cho y, ai biết được là y thực sự muốn gì?
Kim Đao Sai không hiểu câu cảm thán của Đường Đa Lệnh, nhưng trong lòng Đường Đa Lệnh bọn họ đều giống nhau, vậy chẳng phải là đại biểu hắn cũng không phải là không có cơ hội.
“A Đường, không giống đâu, ta tuyệt đối sẽ không tổn thương ngươi.”
Đường Đa Lệnh cười lạnh nhạt, “Cũng đúng, không giống nhau. Nếu cũng gặp phải tình huống giống như vậy, bọn họ nhất định sẽ không bỏ lại ta mà đi, nhưng ngươi có lẽ sẽ…”
Sắc mặt Kim Đao Sai đại biến, hắn trong lòng của Đường Đa Lệnh kinh khủng như vậy sao?
Đường Đa Lệnh nhanh chóng giải thích: “Kim đại ca đừng hiểu lầm, không phải ta nói ngươi không đủ nghĩa khí, chỉ là ngươi là môn chủ của Thừa Thiên Môn, có quá nhiều thứ quan trọng hơn ta, cho nên chỉ sợ ngươi chỉ có thể bỏ ta lại. Nhưng A Hoa và A Ngọc thì khác, bọn họ giờ không còn gì nữa, không có gì có thể khiến bọn họ bỏ ta lại.” Y cũng như thế, ngoại trừ hai người nhà không được tính là người tốt này, cũng không có gì nữa.
“Hừ, ngươi cho là bọn hắn sẽ không vứt bỏ ngươi, cho nên ngươi cũng sẽ không bỏ bọn hắn, đúng không?” Kim Đao Sai hừ lạnh một tiếng, “A Đường, ngươi đừng quá tự tin. Bọn hắn hiện giờ có lẽ chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng bọn hắn là người đã từng có quyền thế và tài phú, nhất định sẽ tìm cách đoạt lại, vì thế không có gì là không thể bỏ đâu. Khỏi cần phải nói chuyện đó, chỉ cần nói thù hận giữa hai người bọn họ, một ngày nào đó phải giải quyết thôi. Một núi không thể chứa hai hổ, tới lúc đó, ngươi sẽ bảo vệ ai?”
Trong lòng Đường Đa Lệnh nảy một cái rất nhanh, gần đây không thường nghe hai người Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn lải nhải chuyện báo thù, nhưng bọn họ một người dồn lực luyện công, một người ra sức luyện độc là vì cái gì chứ?
“Có lẽ lời ngươi nói mới là sự thật, nhưng bây giờ ta vẫn tin tưởng bọn họ sẽ không vứt bỏ ta, cho nên ta cũng không thể vì mạng sống mà bỏ bọn họ. Kim đại ca, nếu ngươi thật sự tốt với ta, xin hãy để cho ta đi.” Đường Đa Lệnh đè xuống hoài nghi trong lòng, nghiêm mặt nói.
“Nếu ngươi đã kiên trì phải đi, ta cũng không thể giữ được ngươi. Nhưng nếu ngươi nhất định giúp bọn hắn đào tẩu, ta cũng đành…” Trong lòng Kim Đao Sai lại đau đớn một trận, xem ra A Đường nói không sai, hắn có quá nhiều thứ không bỏ được.
Đường Đa Lệnh gật gật đầu, “Ta hiểu mà, cũng không trách ngươi đâu, dù sao ngươi cũng đã cho ta cơ hội rồi.”
A Đường sau khi được nạp năng lượng tức giận đã nã pháo liên hoàn vào anh Sai, khiến anh Sai vuốt mặt không kịp =))))
Nhưng mà nghe cũng có phần đúng.
Mọi người có để ý là truyện nào cũng coi các tổ chức sát thủ là người xấu không? Lúc nào cũng bảo họ là kẻ giết người, là yêu ma gì gì đó. Thật sự ra, tổ chức sát thủ chỉ là một hình thức dịch vụ mà thôi. Dịch vụ muốn sống thì phải có người dùng. Họ đâu phải tự dưng đi ra giết người. Họ nhận việc, sau đó mới đi giết người. Kẻ giết người thật sự là mấy người bỏ tiền để trả dịch vụ kìa, chứ không phải là người làm nhiệm vụ.
Cũng như khi một người dùng con dao đâm chết một người khác, thì người ta bắt giam người đâm, chứ có phải giam con dao đâu? Dịch vụ cũng như thế, tốt hay xấu là do người dùng thôi.
Nói qua nói lại, mấy người tự nhận mình là chính nghĩa cũng giết người đấy thôi. Tuy họ bảo là họ giết người vì chính nghĩa, nhưng đó là dưới góc nhìn của họ. Có thể dưới góc nhìn của người khác thì họ lại là kẻ sát nhân, ác ma không nói đạo nghĩa.
Vì thế, trên đời không có gì là xấu hay tốt, chỉ có sự đánh giá của người đời mà thôi.
“Vương Ngũ!” Kim Đao Sai đột nhiên hô một tiếng.
Đường Đa Lệnh nhìn lại, sau lưng cả quỷ cũng không có, đành phải hỏi: “Kim đại ca, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Kim Đao Sai cũng có chút kinh ngạc, “Tên này ngươi chưa từng nghe qua sao?”
“Nghe qua, sao lại chưa từng nghe qua được? Trương Tam nè, Lý Tứ nè, Vương Ngũ nè, Triệu Lục nữa.” Đây đều là tên thông dụng của quần chúng mà, y sao chưa từng nghe qua chứ? “Kim đại ca, nếu ngươi đã hỏi xong thì ta đi đây, ngươi biết ta rất bận mà.”
Đường Đa Lệnh đứng lên muốn chạy, nhưng lại bị Kim Đao Sai cản lại, Kim Đao Sai cẩn thận nhìn nét mặt của y, sau đó nói: “A Đường, ngươi nói thật cho ta biết, Đường Đa Ngọc và Đường Đa Hoa rốt cuộc có phải là sư đệ của ngươi hay không, ngươi sao lại quen bọn hắn?”
“Kim đại ca, câu hỏi của ngươi thật lạ, bọn họ đương nhiên là sư đệ của ta. Sao mà quen được hả? Đương nhiên là quen lúc sư phụ ta thu bọn họ vào môn chứ gì nữa.” Trong lòng đã có đề phòng, Đường Đa Lệnh rốt cuộc cũng không nói bậy.
“Sư phụ kia của ngươi là ai? Có thể dạy ra ba sư đệ có sở trường riêng như vậy, không thể nào là hạng người vô danh.” Kim Đao Sai tiếp tục truy vấn.
“Sư phụ ta? Hắn… tên là Lương Kim Cổ! Không phải là ta nói khoác, nói về võ học, sư phụ ta không phải là thiên hạ đệ nhất cũng là đệ nhị, chỉ có điều trời sinh hắn chỉ thích nghiên cứu, không thích lưu lạc trong võ lâm, nên các ngươi không có nghe qua tên của hắn thôi.” Hợp thể của Lương Vũ Sinh, Kim Dung, Cổ Long, ai dám tranh danh?
Kim Đao Sai mặc dù có chút hoài nghi, nhưng cũng không dám kết luận trên đời không có người tên là Lương Kim Cổ này. Nhưng dựa vào phản ứng vừa rồi của Đường Đa Lệnh để phán đoán, y tựa hồ thật sự không phải là ám vệ kia. Nếu nói như thế, y hẳn là bị hai người Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn lừa gạt hoặc uy hiếp.
“A Đường, ta không biết ngươi thật sự không hiểu, hay là không dám nói thật với đại ca, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, hai người ngươi gọi là sư đệ kia không phải là người bình thường.” Kim Đao Sai giữ chặt Đường Đa Lệnh đang nóng lòng muốn đi kia, hắn không thể để y trở về bên người hai nhân vật nguy hiểm kia.
“Bọn hắn đương nhiên không phải là người bình thường! Bọn họ là sư đệ của ta, là… người yêu của ta! Kim đại ca, ngươi cũng không thể vì bị ta cự tuyệt mà nói bậy về bọn họ như vậy!” Đường Đa Lệnh vô cùng nóng nảy.
Trong lòng của Kim Đao Sai đau đớn một trận, hắn rút tay lại, cười lạnh nói: “Người yêu? Ngươi biết “người yêu” của ngươi là người nào sao? Bọn họ một tên là Hoa Tương Dung, một tên là Ngọc Liên Hoàn, đều đã từng là các chủ của tổ chức sát thủ Triêu Thiên Các tiếng xấu vang danh trong chốn võ lâm, trên tay nhuốm máu vô số mạng người, cũng đã từng vì cầu quyền thế mà cam nguyện bán rẻ nhan sắc, người người trong võ lâm đều khinh thường. Đương nhiên, cuối cùng bọn họ chỉ có thể rơi vào kết cục bị mọi người xa lánh, bây giờ còn bị thủ hạ cũ đuổi giết. Bọn họ ở cùng với ngươi chỉ là để lợi dụng thân phận của ngươi để che giấu cho bọn họ. Ngươi thật sự cho rằng bọn họ coi ngươi là người yêu sao?”
Lòng Đường Đa Lệnh lập tức chìm xuống đáy cốc, chuyện lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra.
“Kim đại ca, ngươi đang nói đùa à, lão đại của tổ chức sát thủ gì chứ? Hai người bọn họ cả dao phay cũng không biết dùng, sao có thể là sát nhân được?” Đường Đa Lệnh quyết tâm thà chết không nhận tội. “Kim đại ca, ta thật sự phải đi rồi, ta còn phải về nhà… nấu cơm.”
“Ngươi không phải muốn về nhà nấu cơm, ngươi muốn về mật báo cho bọn hắn.” Ngữ khí của Kim Đao Sai càng lạnh như đá, còn mang theo thất vọng nồng đậm. Hắn luôn hi vọng Đường Đa Lệnh chỉ là bị bắt phải che giấu, nhưng xem ra sự thật không phải là như vậy.
Đường Đa Lệnh muốn nặn ra một nụ cười tự nhiên, nhưng nặn mãi không ra nổi, trong ánh mắt không che giấu được lo nghĩ và lo lắng.
“Ngươi cho rằng lúc này ngươi đi còn kịp sao?” Kim Đao Sai chậm rãi đi tới trước mặt Đường Đa Lệnh, nhìn thẳng vào mắt y.
“Ngươi…” Ngực của Đường Đa Lệnh đột nhiên bay lên một luồng khí, “Ngươi muốn sao đây? Giết ta trước sau đó giết bọn họ?”
“A Đường, sao ngươi lại nghĩ như vậy? Ta sao có thể giết ngươi?” Kim Đao Sai cười khổ nói, đồng thời trì hoãn thần sắc lạnh như băng trên mặt, tránh hù Đường Đa Lệnh. “Nhân phẩm của ngươi là dạng gì ta còn không biết sao? Tuy ngươi che giấu giùm bọn hắn, nhưng khác với bọn hắn, không phải là người ác…”
“Ta đương nhiên khác với bọn họ.” Đường Đa Lệnh đột nhiên tỉnh táo lại, “Nếu như ta là A Hoa, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị bắt tới một nơi mạnh được yếu thua như Triêu Thiên Các, ta nghĩ ta chắc chắn không sống nổi cho tới khi trưởng thành. Nếu như ta là A Ngọc, toàn bộ người nhà đều bị giết hết, mình lại lớn lên trong nhục nhã như vậy, ta nghĩ ta cũng sẽ không có nổi dũng khí để sống sót.”
“A Đường, ta không có ý này.”
“Không phải ý này, vậy ngươi có ý gì?” Đường Đa Lệnh lại đột nhiên nổi giận, “Các ngươi luôn miệng nói A Hoa và A Ngọc là người ác, là kẻ giết người, có chứng cớ gì chứ? Là vì bọn họ đã từng là thành viên của Triêu Thiên Các? Nhưng ngươi có nghĩ tới vì sao bọn họ phải gia nhập Triêu Thiên Các không? Bọn họ bị ép đó! Bị bắt vào đó!”
“Thế nhưng…”
“Nhưng mà cái gì? Ngươi muốn nói nhưng mà bọn họ không nên vì mạng sống mà bán nhan sắc sao? Đây là lỗi của bọn họ sao? Một người muốn sống thì có gì sai chứ? Không muốn bị người khác tra tấn cho tới chết thì có gì là sai? Ngươi cho là bọn họ thích làm vậy lắm sao? Ngươi cho là bọn họ cả chút tự tôn cũng không có sao? Đó là vì bọn họ không có cách nào nữa cả! Bọn họ tứ cố vô thân, tình cảnh của họ gian nan, nếu không bán đi tự ái của họ, thân thể của họ, bọn họ không có biện pháp nào khác để sống sót cả!”
“A Đường, nhưng mà…”
“Còn nhưng mà cái gì? Mấy danh môn chính phái các ngươi không quen nhìn hành vi này của bọn họ, vì sao lúc bọn họ cần người giúp lại không giúp bọn hắn? Nếu như các ngươi có thể nhận nuôi A Hoa lúc hắn biến thành cô nhi, lúc cả nhà A Ngọc bị giết mà cứu vớt hắn, cho bọn họ sống trong hòa bình như các ngươi ở đây, trong cái thế giới chính nghĩa này, ngươi cho là bọn họ có thể tự bán đi chính mình, còn có thể tự gia nhập tổ chức sát thủ sao?”
“A Đường, ngươi đừng kích động, ta thừa nhận cuộc sống trước kia của bọn họ có thể thật đáng thương và đáng buồn, nhưng cái này không thể che đi tội nghiệt bọn họ tạo nên lúc làm các chủ của Triêu Thiên Các.” Kim Đao Sai rốt cuộc bắt lấy thời cơ Đường Đa Lệnh đang lấy hơi nói hết lời của mình, không thể tưởng tượng được A Đường cũng có lúc miệng lưỡi lưu loát như thế.
“Bọn họ tạo tội nghiệt gì? Ngươi có hiểu tổ chức sát thủ là cái gì không? Đây chẳng qua là một hình thức dịch vụ lấy tiền của người ta rồi thay người đó giết người thôi!” Đường Đa Lệnh thở gấp một hơi, uốn lưỡi rồi tiếp tục như pháo liên thanh. “Sát nhân thực sự chính là những người trả tiền muốn mạng của người kia kìa, không phải là sát thủ. Oan có đầu nợ có chủ, không thể chụp mũ loạn được. Hơn nữa, ngươi có thể xác định mấy người bị giết không có chỗ đáng chết sao? Hơn nữa, ngươi có thể xác định chính phái nhân sĩ các ngươi chưa từng giết người? Hơn nữa…”
“Đủ rồi, A Đường, ngươi đừng nói nữa.” Kim Đao Sai nhíu mày, “Dù ngươi có nói nhiều lý lẽ hơn nữa cũng không thể thay đổi được sự thật, bây giờ Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn trong lời của người giang hồ đều là những người tâm ngoan thủ lạt, không tuân theo giang hồ đạo nghĩa, thân phận của ta là môn chủ của Thừa Thiên Môn, đã biết rõ tung tích của bọn hắn thì không thể có đạo lý chỉ khoanh tay đứng nhìn.”
Đường Đa Lệnh yên lặng lại, “Ngươi cái gì cũng biết hết rồi, gọi ta tới nơi này là để tách ta ra khỏi bọn họ nhỉ.”
“Đúng vậy. A Đường, tuy ta không rõ ngươi vì chuyện gì mà phải bảo vệ cho bọn họ, nhưng ta biết rõ ngươi không phải là người của Triêu Thiên Các, cho nên ta hy vọng ngươi ở chỗ này, cho tới khi… mọi chuyện chấm dứt.”
Đường Đa Lệnh cười lạnh hai tiếng, “Vì sao ta phải bảo vệ cho bọn họ hả? Bởi vì ta là ám vệ của các chủ Triêu Thiên Các, bảo vệ các chủ là sứ mạng của ta mà. Kim môn chủ, làm ngươi thất vọng rồi, thật ra ta cũng là một thành viên của cái tổ chức sát thủ có tiếng xấu đó, trên tay ta cũng nhuốm máu tươi của không ít người rồi.”
“A Đường, ngươi đừng nói nhảm với ta, ta biết rõ ngươi không phải. Tuy hình dáng tướng mạo của ngươi có chút tương tự với ám vệ kia, nhưng cả tên của hắn ngươi cũng chưa từng nghe qua, sao có thể là hắn? Hơn nữa, chỉ sợ Vương Ngũ chính thức kia có thật sự ở đây, cũng sẽ không tiếp tục bán mạng cho hai người kia đâu.”
Hóa ra Vương Ngũ là tên của chủ nhân thân thể này! Thiệt là, sinh ra giống người qua đường thì cũng thôi đi, cà cái tên cũng là của người qua đường, đúng là không có sáng tạo gì hết.
Đường Đa Lệnh không phủ nhận, vì thật sự mà nói thì y không phải là Vương Ngũ. “Ngươi thật sự không rõ sao? Ta cũng sẽ không bán mạng cho bọn hắn, vì giữa chúng ta không phải là quan hệ mua bán. Trên thế giới này, ta chỉ có thể dựa vào bọn họ cùng giúp nhau, bọn họ chính là người thân của ta. Ngươi có thể không tin giữa ta và bọn họ có tình yêu thật sự, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới chuyện ta bảo vệ cho bọn họ.”
“A Đường, ngươi cũng có thể dựa vào ta mà.” Kim Đao Sai nhịn không được, nói ra.
Đường Đa Lệnh nhìn hắn một cái, “Kim đại ca, ta biết ngươi là người tốt, nếu ta lưu lại, ngươi nhất định sẽ chăm sóc ta thật tốt. Nhưng mà, ta không thể vứt bỏ bọn họ, ta không ở lại đâu, ta phải đi về, kính xin ngươi hãy để ta đi.”
“Ngươi quay về thì làm được gì chứ? Võ công của ngươi tuy không tính là quá thấp, nhưng ngươi hoàn toàn không có biện pháp cứu bọn hắn ra. Hơn nữa, ta dám khẳng định bọn hắn nhất định sẽ lợi dụng ngươi để áp chế ta, tạo cho mình cơ hội để thoát chết. Cho nên ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi mà thôi, không phải là cố tình nhốt ngươi đâu.” Kim Đao Sai như trước, một bước cũng không nhường.
“Ai, thật ra các ngươi cũng giống như nhau.” Đều nghĩ quyết định của mình là vì tốt cho y, ai biết được là y thực sự muốn gì?
Kim Đao Sai không hiểu câu cảm thán của Đường Đa Lệnh, nhưng trong lòng Đường Đa Lệnh bọn họ đều giống nhau, vậy chẳng phải là đại biểu hắn cũng không phải là không có cơ hội.
“A Đường, không giống đâu, ta tuyệt đối sẽ không tổn thương ngươi.”
Đường Đa Lệnh cười lạnh nhạt, “Cũng đúng, không giống nhau. Nếu cũng gặp phải tình huống giống như vậy, bọn họ nhất định sẽ không bỏ lại ta mà đi, nhưng ngươi có lẽ sẽ…”
Sắc mặt Kim Đao Sai đại biến, hắn trong lòng của Đường Đa Lệnh kinh khủng như vậy sao?
Đường Đa Lệnh nhanh chóng giải thích: “Kim đại ca đừng hiểu lầm, không phải ta nói ngươi không đủ nghĩa khí, chỉ là ngươi là môn chủ của Thừa Thiên Môn, có quá nhiều thứ quan trọng hơn ta, cho nên chỉ sợ ngươi chỉ có thể bỏ ta lại. Nhưng A Hoa và A Ngọc thì khác, bọn họ giờ không còn gì nữa, không có gì có thể khiến bọn họ bỏ ta lại.” Y cũng như thế, ngoại trừ hai người nhà không được tính là người tốt này, cũng không có gì nữa.
“Hừ, ngươi cho là bọn hắn sẽ không vứt bỏ ngươi, cho nên ngươi cũng sẽ không bỏ bọn hắn, đúng không?” Kim Đao Sai hừ lạnh một tiếng, “A Đường, ngươi đừng quá tự tin. Bọn hắn hiện giờ có lẽ chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng bọn hắn là người đã từng có quyền thế và tài phú, nhất định sẽ tìm cách đoạt lại, vì thế không có gì là không thể bỏ đâu. Khỏi cần phải nói chuyện đó, chỉ cần nói thù hận giữa hai người bọn họ, một ngày nào đó phải giải quyết thôi. Một núi không thể chứa hai hổ, tới lúc đó, ngươi sẽ bảo vệ ai?”
Trong lòng Đường Đa Lệnh nảy một cái rất nhanh, gần đây không thường nghe hai người Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn lải nhải chuyện báo thù, nhưng bọn họ một người dồn lực luyện công, một người ra sức luyện độc là vì cái gì chứ?
“Có lẽ lời ngươi nói mới là sự thật, nhưng bây giờ ta vẫn tin tưởng bọn họ sẽ không vứt bỏ ta, cho nên ta cũng không thể vì mạng sống mà bỏ bọn họ. Kim đại ca, nếu ngươi thật sự tốt với ta, xin hãy để cho ta đi.” Đường Đa Lệnh đè xuống hoài nghi trong lòng, nghiêm mặt nói.
“Nếu ngươi đã kiên trì phải đi, ta cũng không thể giữ được ngươi. Nhưng nếu ngươi nhất định giúp bọn hắn đào tẩu, ta cũng đành…” Trong lòng Kim Đao Sai lại đau đớn một trận, xem ra A Đường nói không sai, hắn có quá nhiều thứ không bỏ được.
Đường Đa Lệnh gật gật đầu, “Ta hiểu mà, cũng không trách ngươi đâu, dù sao ngươi cũng đã cho ta cơ hội rồi.”
A Đường sau khi được nạp năng lượng tức giận đã nã pháo liên hoàn vào anh Sai, khiến anh Sai vuốt mặt không kịp =))))
Nhưng mà nghe cũng có phần đúng.
Mọi người có để ý là truyện nào cũng coi các tổ chức sát thủ là người xấu không? Lúc nào cũng bảo họ là kẻ giết người, là yêu ma gì gì đó. Thật sự ra, tổ chức sát thủ chỉ là một hình thức dịch vụ mà thôi. Dịch vụ muốn sống thì phải có người dùng. Họ đâu phải tự dưng đi ra giết người. Họ nhận việc, sau đó mới đi giết người. Kẻ giết người thật sự là mấy người bỏ tiền để trả dịch vụ kìa, chứ không phải là người làm nhiệm vụ.
Cũng như khi một người dùng con dao đâm chết một người khác, thì người ta bắt giam người đâm, chứ có phải giam con dao đâu? Dịch vụ cũng như thế, tốt hay xấu là do người dùng thôi.
Nói qua nói lại, mấy người tự nhận mình là chính nghĩa cũng giết người đấy thôi. Tuy họ bảo là họ giết người vì chính nghĩa, nhưng đó là dưới góc nhìn của họ. Có thể dưới góc nhìn của người khác thì họ lại là kẻ sát nhân, ác ma không nói đạo nghĩa.
Vì thế, trên đời không có gì là xấu hay tốt, chỉ có sự đánh giá của người đời mà thôi.