“Triêu Thiên Các nghèo lắm sao? Nghèo tới nỗi không cho ta nổi một bộ y phục hay là một cái mền sao chứ?” Phương nữ hiệp đứng đầu giang hồ vì bị trúng kế mà ngồi ôm mình thành một đống, tựa vào góc tường ở nhà tù. Nàng không phàn nàn vì thẹn thùng, mà là vì lạnh.
“Chịu đi, chờ Kim đại ca tới là không sao rồi.” Đường Đa Lệnh cũng không khá hơn gì, không thể nào vận nội công để bớt lạnh.
“Bọn họ không phải là không biết tung tích của chúng ta, sao lâu rồi mà vẫn không có người tới?” Nhắc tới Kim Đao Sai, Phương Ninh lại thêm phàn nàn.
“Giờ mới qua 7 ngày mà thôi, có lẽ họ mới biết tung tích chúng ta. Sau đó thì cũng phải chuẩn bị một chút mới có thể tới cứu chúng ta chứ.” Đường Đa Lệnh kiên nhẫn an ủi Phương Ninh, dù lòng y cũng nóng như lửa đốt — y cũng không chắc nguyên nhân như thế nào.
“Còn chuẩn bị cái gì nữa? Mang người xông tới luôn không được sao?” Phương Ninh bất mãn với tính cẩn thận của Kim Đao Sai, chẳng lẽ không biết nàng đang ở đây chịu khổ sao?
“Ây, Triêu Thiên Các dù sao cũng là môn phái lớn trong võ lâm, đâu phải là ổ kiến mà muốn xông vào thì xông?” Đường Đa Lệnh đột nhiên đồng tình với Kim Đao Sai, “Hơn nữa, chúng ta còn ở trong tay bọn họ, dù sao cũng cần phải có một sách lược vẹn toàn mới được. Ngươi không hy vọng bọn Kim Đao Sai tới đây chỉ lo tiêu diệt Triêu Thiên Các mà không để ý gì tới an nguy của chúng ta chứ.”
Phương Ninh hé miệng, không nói gì nữa, nàng đương nhiên không mong hai người sẽ bị thương trong trận chiến của Thừa Thiên Môn và Triêu Thiên Các, nhất là nàng, nhất định phải trở về không có một vết thương.
Nghĩ tới không một vết thương gì, trong lòng Phương Ninh đột nhiên lo sợ. “A Đường, trước khi Kim đại ca tới cứu chúng ta, tên Hạ cô Phong kia… có định làm gì chúng ta không?”
“Ha ha, đương nhiên là không, hắn còn muốn lợi dụng chúng ta làm mồi dụ những người kia nên sẽ không để chúng ta bị thương dễ dàng vậy đâu.” Đường Đa Lệnh cho rằng Phương Ninh nói “làm gì” là giết bọn họ, nên vội vàng cười an ủi.
“A Đường, ta, ta nói làm gì tức là… Bọn họ có khi nào bắt nạt nữ nhân hay không…” Phương Ninh nửa xấu hộ, nửa sợ hãi, giọng cũng lạc đi đôi chút.
Đường Đa Lệnh sửng sốt một chút, “Chắc là… Không đâu. Ta nghe nói Hạ các chủ kia thích nam nhân mà.” Kỳ thật y cũng không biết Hạ Cô Phong có thích nam sắc hay không, nhưng giờ cũng chỉ có thể nói vậy cho Phương Ninh yên tâm.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Phương Ninh quả nhiên yên lòng, lần đầu tiên cảm thấy nam nhân thích nam nhân cũng không phải là chuyện xấu. Nhưng nàng lập tức phát hiện mình đã nói sai.
“Thật xin lỗi, A Đường, ý ta là.. chuyện này thật sự không tốt…” Nếu Hạ Cô Phong không thích làm nhục nữ nhân, thì mình chắc chắn an toàn, nhưng A Đường thì sao? Nếu y bị Hạ Cô Phong làm nhục, mình sao có thể trả y lại cho Kim đại ca chứ?
“Ha ha, ngươi nghĩ lung tung gì đó. Mấy người có quyền thế thế kia nhất định có không ít người ở đằng sau nguyện ý làm với hắn, sao có thể có hứng thú với một phạm nhân vừa xấu lại vừa bẩn như ta chứ?” Đường Đa Lệnh cũng rất xấu hổ, một đại nam nhân như y lại thảo luận cùng một khuê nữ mới lớn ai là người dễ bị làm hơn.
“Đúng vậy, đúng vậy… Á, ý ta là, A Đường, ngươi không xấu…”
Đường Đa Lệnh cười ha ha, trong lòng lại thấy không ổn. Y vốn chỉ lo sống chết của mình nên không ngờ tới điểm này, nhưng nghe qua lời của Phương Ninh cũng không tự chủ được mà thấy lo cho trinh tiết của mình.
Hạ Cô Phong đương nhiên sẽ không có tình thú gì với mình, nhưng có khi nào hắn vì Ngọc Liên Hoàn mà cố ý tra tấn mình không? Tuy Hạ Cô Phong có thể nhẫn tâm giết Ngọc Liên Hoàn, nhưng một người lòng dạ hẹp hòi như hắn chỉ sợ không thể tha thứ dễ dàng cho chuyện Ngọc Liên Hoàn lợi dụng hắn rồi lại thật lòng thích mình.
Đường Đa Lệnh vô thức kéo chặt dây lưng quần, y đột nhiên rất nhớ Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn, nếu thật phải thất thân cho Hạ Cô Phong hay là người nào khác, y tình nguyện bị Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn làm 100 lần.
“A Đường, những người khác thì sao? Bọn họ cũng thích nam nhân sao?” Phương Ninh nhớ tới Mạnh đường chủ có một đôi mắt khiến người ta chán ghét đã nhận ra A Đường, còn có một hắc y nhân khác, dù không nhìn mình chằm chằm nhưng thật sự đã từng quan sát mình.
“Chuyện này..” Chuyện này sao y biết được chứ? Hơn nữa, nếu ai ở Triêu Thiên Các cũng thích nam nhân, vậy không phải y càng gặp nguy hiểm hơn sao?
“Phương Ninh ngươi đừng lo lắng, nếu thật sự có người muốn bắt nạt ngươi, ta nhất định sẽ liều mạng với hắn!” Đường Đa Lệnh cắn răng, kiên quyết nói.
“A Đường, ngươi thật sự là người tốt.” Phương Ninh ngẩng mặt, hai mắt ướt át. Nàng tin Đường Đa Lệnh nói thật, dù hiện giờ cả một người đứng canh y cũng đánh không lại, nhưng y nhất định sẽ liều mạng với người xấu để bảo vệ nàng.
“Không đâu…Thật ra…” Thật ra y cũng chỉ hô khẩu hiệu vậy thôi, y giờ có thể làm gì được đây?
“A Đường, ngươi thật sự rất thích hai tên xấu xa Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn kia sao?”
“Bọn họ cũng chỉ vì bị cuộc sống bức bách mà thôi, không phải là người xấu thật đâu.” Đường Đa Lệnh nhẹ nhàng biện hộ.
Phương Ninh lại khinh thường bĩu môi, “Nếu so với ngươi thì bọn họ là người xấu. Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi thật sự chỉ thích bọn họ thôi sao?”
Đường Đa Lệnh vốn không muốn trả lời vấn đề này, nhưng nghĩ lại, bây giờ thật không biết có thể thoát khỏi hiểm cảnh hay không, không biết có thể còn sống mà gặp lại hai người kia hay không, có lẽ thật sự không có cơ hội cho họ biết lòng mình nữa rồi.
“Ta nghĩ…là vậy…” Y vẫn có chút không xác định được mình có phải là… một người đồng tính thật sự hay không, nhưng giờ phút này, y thật sự có chút hối hận không nói rõ ràng cho hai người kia, y thích bọn họ.
“Chuyện này không công bằng!” Phương Ninh đột nhiên kêu lên, “A Đường, ngươi tốt như vậy, đáng ra phải ở cùng với một cô gái tốt, ngươi bảo vệ nàng, nàng chăm sóc ngươi, cuộc sống như vậy mới hạnh phúc chứ! Ai, đáng tiếc ta gặp được Kim đại ca trước, bằng không, ta nhất định nguyện ý gả cho A Đường.”
Đường Đa Lệnh cảm thấy nhiệt độ trong phòng giam bỗng rớt xuống thấp, thấp tới nỗi y sắp không giữ nổi tác phong nữa rồi. Y cười gượng hai tiếng rồi nói: “Phương Ninh, ngươi thật biết nói giỡn.”
“Ta không nói giỡn đâu.” Thần sắc Phương Ninh rất chăm chú, “Nhưng A Đường ngươi cũng đừng nóng, tuy ta không thể gả cho ngươi, nhưng Phương gia chúng ta cũng không thiếu con gái cần gả, chờ ta trở về ta sẽ giúp ngươi chọn một người dịu dàng hiền lành, tài mạo song toàn…”
“Không cần, không cần! Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta thật sự không cần đâu!” Đường Đa Lệnh đổ mồ hôi lạnh. Nếu để cho Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn nghe được lời này, không chừng sẽ giết toàn bộ con gái cần gả của Phương gia mất.
Phương Ninh nhăn mũi nhỏ, “A Đường, ngươi lo Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn sẽ không đồng ý sao? Hừ, bọn họ có tư cách gì để không đồng ý? Bọn họ mới là người không xứng với ngươi!”
“Trước đây người với người cũng không có luật nào nói ai xứng với ai, hơn nữa, người khác cảm thấy không xứng chưa hẳn là không xứng. Hai người… hoặc là nhiều người sống chung có hợp hay không, chỉ có bọn họ mới biết.”
Đường Đa Lệnh dùng một phương thức uyển chuyển bác bỏ câu nói không xứng của Phương Ninh, nhưng Phương Ninh lại nghe không hiểu lắm, vì vậy nàng dùng phương thức đơn giản nhất mắng lại: “Nhưng bọn họ cũng không dám tới cứu ngươi, người như vậy còn xứng với ngươi sao?”
“Bọn họ nhất định sẽ tới cứu ta. Ta biết, bọn họ giờ đang nghĩ cách để cứu ta.” Đường Đa Lệnh từ bàng hoàng trở nên vững tin, người để cứu y cả Kim Đao Sai cũng dám gây hấn, sao lại e ngại Hạ Cô Phong?
“Ai, vú già nói ta vì thích Kim đại ca mà trở nên ngu ngốc, ta thấy A Đường ngươi mới thế, xem ra ngươi thật sự thích bọn họ rồi.” Phương Ninh trong lúc bất tri bất giác mà coi Đường Đa Lệnh là bạn khuê phòng lâu năm.
Đường Đa Lệnh cười ngây ngô hai tiếng, xem như xác nhận kết luận của Phương Ninh.
“Thế nhưng bọn họ không thể sinh con cho ngươi! Nếu nam nhân ở chung với nam nhân, loài người sao có thể sinh sôi nảy nở tiếp? Nước Đại Tống chúng ta chẳng phải sẽ xong đời luôn rồi sao? Cho nên, bên người nam nhân phải có một nữ nhân, vì chỉ có nữ nhân mới có thể sinh con.” Phương Ninh rốt cuộc tìm ra được một lý do.
Đường Đa Lệnh trợn mắt há hốc mồm, không thể ngờ được một Phương đại tiểu thư có vẻ ngoài như không học vấn không nghề nghiệp còn có thể nói ra những triết lý tràn ngập nhân sinh như thế.
“Ha ha, cho dù ngươi không cưới vợ, cũng nên nạp một tiểu thiếp, hai tên nam nhân xấu xa kia cũng không thể để Đường gia của ngươi đoạn tuyệt hương khói chứ. Ừm, Phương gia chúng ta cũng không thiếu nha hoàn thông minh lanh lợi đâu, chờ ta về nhà sẽ giúp ngươi để ý.” Phương Ninh lại có ham muốn vô tận muốn mai mối cho A Đường.
“…Thật sự không cần! Một người như ta không có hậu đại, đối với sự sinh tồn của nhân loại không có ảnh hưởng gì đâu. Hơn nữa, tài nguyên thiên nhiên có hạn, sinh quá nhiều con cháu cũng không tốt, coi như ta thay nước Đại Tống khống chế miệng ăn đi.”
Nếu y thật sự muốn có con để kéo dài hương khói, có lẽ Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng y chỉ vì sinh con mà phải ở cùng nữ nhân, tự mình không thể qua nổi cửa ải này. Hơn nữa, dù y không có con, hai người Hoa Ngọc cũng không thể có con, trong lòng nghĩ nghĩ thấy cũng cân đối rồi.
“Nhiều con cái thì có gì mà sợ? Kiếm thêm chút tiền không được sao?” Phương Ninh vẫn nghe không hiểu tư tưởng mới của Đường Đa Lệnh, “Nếu ngươi cưới nha hoàn của Phương gia chúng ta còn có thể nhận được không ít đồ cưới nữa.”
“…Vì sao ta nhất định phải có con chứ?” Đường Đa Lệnh không biết nên khóc hay nên cười trước sự kiên trì của Phương Ninh.
“Ha ha, vì ta còn chờ tương lai con của ta có thể lấy con gái của A Đường làm vợ mà.” Con gái của A đường nhất định cũng dịu dàng nhân hậu như A Đường, nhưng khuôn mặt này… Ừm, nhất định phải giúp A Đường tìm một nha hoàn xinh đẹp.
“…Ngươi nghĩ cũng xa quá rồi đó.”
“A Đường, nghe nói sinh con đau lắm, có thật vậy không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Ninh lại hóa đỏ.
“Ta, ta cũng chưa từng sinh mà….”
“Ai, mẹ và vú đều nói, nữ nhân phải sinh nhiều con mới giữ được trượng phu của mình, ta cũng nguyện ý sinh nhiều con vì Kim địa ca, nhưng, nếu đau lắm thì… Ai, vẫn là nam nhân các ngươi sướng, không cần sinh con.”
Miệng Đường Đa Lệnh mở rộng, nói không ra lời, vị đại tiểu thư này có tự biết được mình là một tù nhân hay không vậy?
Đột nhiên, trong lỗ tai Đường Đa Lệnh vang lên một chuỗi bước chân vừa nhẹ vừa nhanh, không giống người canh lười nhác, cũng không nặng nề như bọn người Hạ Cô Phong, ngược lại có vài phần lén lút, trong lòng của y không khỏi hoảng sợ.
“Đừng nói chuyện, có người tới.” Y nhẹ giọng nói với Phương Ninh.
Tiếng nói vừa mới dừng, cửa lao liền hiện ra một người, đúng là một trong bốn hắc y nhân cùng tới đây “thị sát” với Hạ Cô Phong ngày ấy.
Người này bây giờ một mình tới đây, cho nên không giống bộ dạng luôn phục tùng lần trước mắt luôn cúi xuống, mà giờ đây ánh mắt suồng sã không ngừng đánh giá hai người, trong mắt còn mang theo vài phần khinh thường.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Phương Ninh vô thức kéo chặt vạt áo, ai biết nam nhân này thích nam sắc hay là nữ sắc chứ!
“Chịu đi, chờ Kim đại ca tới là không sao rồi.” Đường Đa Lệnh cũng không khá hơn gì, không thể nào vận nội công để bớt lạnh.
“Bọn họ không phải là không biết tung tích của chúng ta, sao lâu rồi mà vẫn không có người tới?” Nhắc tới Kim Đao Sai, Phương Ninh lại thêm phàn nàn.
“Giờ mới qua 7 ngày mà thôi, có lẽ họ mới biết tung tích chúng ta. Sau đó thì cũng phải chuẩn bị một chút mới có thể tới cứu chúng ta chứ.” Đường Đa Lệnh kiên nhẫn an ủi Phương Ninh, dù lòng y cũng nóng như lửa đốt — y cũng không chắc nguyên nhân như thế nào.
“Còn chuẩn bị cái gì nữa? Mang người xông tới luôn không được sao?” Phương Ninh bất mãn với tính cẩn thận của Kim Đao Sai, chẳng lẽ không biết nàng đang ở đây chịu khổ sao?
“Ây, Triêu Thiên Các dù sao cũng là môn phái lớn trong võ lâm, đâu phải là ổ kiến mà muốn xông vào thì xông?” Đường Đa Lệnh đột nhiên đồng tình với Kim Đao Sai, “Hơn nữa, chúng ta còn ở trong tay bọn họ, dù sao cũng cần phải có một sách lược vẹn toàn mới được. Ngươi không hy vọng bọn Kim Đao Sai tới đây chỉ lo tiêu diệt Triêu Thiên Các mà không để ý gì tới an nguy của chúng ta chứ.”
Phương Ninh hé miệng, không nói gì nữa, nàng đương nhiên không mong hai người sẽ bị thương trong trận chiến của Thừa Thiên Môn và Triêu Thiên Các, nhất là nàng, nhất định phải trở về không có một vết thương.
Nghĩ tới không một vết thương gì, trong lòng Phương Ninh đột nhiên lo sợ. “A Đường, trước khi Kim đại ca tới cứu chúng ta, tên Hạ cô Phong kia… có định làm gì chúng ta không?”
“Ha ha, đương nhiên là không, hắn còn muốn lợi dụng chúng ta làm mồi dụ những người kia nên sẽ không để chúng ta bị thương dễ dàng vậy đâu.” Đường Đa Lệnh cho rằng Phương Ninh nói “làm gì” là giết bọn họ, nên vội vàng cười an ủi.
“A Đường, ta, ta nói làm gì tức là… Bọn họ có khi nào bắt nạt nữ nhân hay không…” Phương Ninh nửa xấu hộ, nửa sợ hãi, giọng cũng lạc đi đôi chút.
Đường Đa Lệnh sửng sốt một chút, “Chắc là… Không đâu. Ta nghe nói Hạ các chủ kia thích nam nhân mà.” Kỳ thật y cũng không biết Hạ Cô Phong có thích nam sắc hay không, nhưng giờ cũng chỉ có thể nói vậy cho Phương Ninh yên tâm.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Phương Ninh quả nhiên yên lòng, lần đầu tiên cảm thấy nam nhân thích nam nhân cũng không phải là chuyện xấu. Nhưng nàng lập tức phát hiện mình đã nói sai.
“Thật xin lỗi, A Đường, ý ta là.. chuyện này thật sự không tốt…” Nếu Hạ Cô Phong không thích làm nhục nữ nhân, thì mình chắc chắn an toàn, nhưng A Đường thì sao? Nếu y bị Hạ Cô Phong làm nhục, mình sao có thể trả y lại cho Kim đại ca chứ?
“Ha ha, ngươi nghĩ lung tung gì đó. Mấy người có quyền thế thế kia nhất định có không ít người ở đằng sau nguyện ý làm với hắn, sao có thể có hứng thú với một phạm nhân vừa xấu lại vừa bẩn như ta chứ?” Đường Đa Lệnh cũng rất xấu hổ, một đại nam nhân như y lại thảo luận cùng một khuê nữ mới lớn ai là người dễ bị làm hơn.
“Đúng vậy, đúng vậy… Á, ý ta là, A Đường, ngươi không xấu…”
Đường Đa Lệnh cười ha ha, trong lòng lại thấy không ổn. Y vốn chỉ lo sống chết của mình nên không ngờ tới điểm này, nhưng nghe qua lời của Phương Ninh cũng không tự chủ được mà thấy lo cho trinh tiết của mình.
Hạ Cô Phong đương nhiên sẽ không có tình thú gì với mình, nhưng có khi nào hắn vì Ngọc Liên Hoàn mà cố ý tra tấn mình không? Tuy Hạ Cô Phong có thể nhẫn tâm giết Ngọc Liên Hoàn, nhưng một người lòng dạ hẹp hòi như hắn chỉ sợ không thể tha thứ dễ dàng cho chuyện Ngọc Liên Hoàn lợi dụng hắn rồi lại thật lòng thích mình.
Đường Đa Lệnh vô thức kéo chặt dây lưng quần, y đột nhiên rất nhớ Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn, nếu thật phải thất thân cho Hạ Cô Phong hay là người nào khác, y tình nguyện bị Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn làm 100 lần.
“A Đường, những người khác thì sao? Bọn họ cũng thích nam nhân sao?” Phương Ninh nhớ tới Mạnh đường chủ có một đôi mắt khiến người ta chán ghét đã nhận ra A Đường, còn có một hắc y nhân khác, dù không nhìn mình chằm chằm nhưng thật sự đã từng quan sát mình.
“Chuyện này..” Chuyện này sao y biết được chứ? Hơn nữa, nếu ai ở Triêu Thiên Các cũng thích nam nhân, vậy không phải y càng gặp nguy hiểm hơn sao?
“Phương Ninh ngươi đừng lo lắng, nếu thật sự có người muốn bắt nạt ngươi, ta nhất định sẽ liều mạng với hắn!” Đường Đa Lệnh cắn răng, kiên quyết nói.
“A Đường, ngươi thật sự là người tốt.” Phương Ninh ngẩng mặt, hai mắt ướt át. Nàng tin Đường Đa Lệnh nói thật, dù hiện giờ cả một người đứng canh y cũng đánh không lại, nhưng y nhất định sẽ liều mạng với người xấu để bảo vệ nàng.
“Không đâu…Thật ra…” Thật ra y cũng chỉ hô khẩu hiệu vậy thôi, y giờ có thể làm gì được đây?
“A Đường, ngươi thật sự rất thích hai tên xấu xa Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn kia sao?”
“Bọn họ cũng chỉ vì bị cuộc sống bức bách mà thôi, không phải là người xấu thật đâu.” Đường Đa Lệnh nhẹ nhàng biện hộ.
Phương Ninh lại khinh thường bĩu môi, “Nếu so với ngươi thì bọn họ là người xấu. Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi thật sự chỉ thích bọn họ thôi sao?”
Đường Đa Lệnh vốn không muốn trả lời vấn đề này, nhưng nghĩ lại, bây giờ thật không biết có thể thoát khỏi hiểm cảnh hay không, không biết có thể còn sống mà gặp lại hai người kia hay không, có lẽ thật sự không có cơ hội cho họ biết lòng mình nữa rồi.
“Ta nghĩ…là vậy…” Y vẫn có chút không xác định được mình có phải là… một người đồng tính thật sự hay không, nhưng giờ phút này, y thật sự có chút hối hận không nói rõ ràng cho hai người kia, y thích bọn họ.
“Chuyện này không công bằng!” Phương Ninh đột nhiên kêu lên, “A Đường, ngươi tốt như vậy, đáng ra phải ở cùng với một cô gái tốt, ngươi bảo vệ nàng, nàng chăm sóc ngươi, cuộc sống như vậy mới hạnh phúc chứ! Ai, đáng tiếc ta gặp được Kim đại ca trước, bằng không, ta nhất định nguyện ý gả cho A Đường.”
Đường Đa Lệnh cảm thấy nhiệt độ trong phòng giam bỗng rớt xuống thấp, thấp tới nỗi y sắp không giữ nổi tác phong nữa rồi. Y cười gượng hai tiếng rồi nói: “Phương Ninh, ngươi thật biết nói giỡn.”
“Ta không nói giỡn đâu.” Thần sắc Phương Ninh rất chăm chú, “Nhưng A Đường ngươi cũng đừng nóng, tuy ta không thể gả cho ngươi, nhưng Phương gia chúng ta cũng không thiếu con gái cần gả, chờ ta trở về ta sẽ giúp ngươi chọn một người dịu dàng hiền lành, tài mạo song toàn…”
“Không cần, không cần! Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta thật sự không cần đâu!” Đường Đa Lệnh đổ mồ hôi lạnh. Nếu để cho Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn nghe được lời này, không chừng sẽ giết toàn bộ con gái cần gả của Phương gia mất.
Phương Ninh nhăn mũi nhỏ, “A Đường, ngươi lo Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn sẽ không đồng ý sao? Hừ, bọn họ có tư cách gì để không đồng ý? Bọn họ mới là người không xứng với ngươi!”
“Trước đây người với người cũng không có luật nào nói ai xứng với ai, hơn nữa, người khác cảm thấy không xứng chưa hẳn là không xứng. Hai người… hoặc là nhiều người sống chung có hợp hay không, chỉ có bọn họ mới biết.”
Đường Đa Lệnh dùng một phương thức uyển chuyển bác bỏ câu nói không xứng của Phương Ninh, nhưng Phương Ninh lại nghe không hiểu lắm, vì vậy nàng dùng phương thức đơn giản nhất mắng lại: “Nhưng bọn họ cũng không dám tới cứu ngươi, người như vậy còn xứng với ngươi sao?”
“Bọn họ nhất định sẽ tới cứu ta. Ta biết, bọn họ giờ đang nghĩ cách để cứu ta.” Đường Đa Lệnh từ bàng hoàng trở nên vững tin, người để cứu y cả Kim Đao Sai cũng dám gây hấn, sao lại e ngại Hạ Cô Phong?
“Ai, vú già nói ta vì thích Kim đại ca mà trở nên ngu ngốc, ta thấy A Đường ngươi mới thế, xem ra ngươi thật sự thích bọn họ rồi.” Phương Ninh trong lúc bất tri bất giác mà coi Đường Đa Lệnh là bạn khuê phòng lâu năm.
Đường Đa Lệnh cười ngây ngô hai tiếng, xem như xác nhận kết luận của Phương Ninh.
“Thế nhưng bọn họ không thể sinh con cho ngươi! Nếu nam nhân ở chung với nam nhân, loài người sao có thể sinh sôi nảy nở tiếp? Nước Đại Tống chúng ta chẳng phải sẽ xong đời luôn rồi sao? Cho nên, bên người nam nhân phải có một nữ nhân, vì chỉ có nữ nhân mới có thể sinh con.” Phương Ninh rốt cuộc tìm ra được một lý do.
Đường Đa Lệnh trợn mắt há hốc mồm, không thể ngờ được một Phương đại tiểu thư có vẻ ngoài như không học vấn không nghề nghiệp còn có thể nói ra những triết lý tràn ngập nhân sinh như thế.
“Ha ha, cho dù ngươi không cưới vợ, cũng nên nạp một tiểu thiếp, hai tên nam nhân xấu xa kia cũng không thể để Đường gia của ngươi đoạn tuyệt hương khói chứ. Ừm, Phương gia chúng ta cũng không thiếu nha hoàn thông minh lanh lợi đâu, chờ ta về nhà sẽ giúp ngươi để ý.” Phương Ninh lại có ham muốn vô tận muốn mai mối cho A Đường.
“…Thật sự không cần! Một người như ta không có hậu đại, đối với sự sinh tồn của nhân loại không có ảnh hưởng gì đâu. Hơn nữa, tài nguyên thiên nhiên có hạn, sinh quá nhiều con cháu cũng không tốt, coi như ta thay nước Đại Tống khống chế miệng ăn đi.”
Nếu y thật sự muốn có con để kéo dài hương khói, có lẽ Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng y chỉ vì sinh con mà phải ở cùng nữ nhân, tự mình không thể qua nổi cửa ải này. Hơn nữa, dù y không có con, hai người Hoa Ngọc cũng không thể có con, trong lòng nghĩ nghĩ thấy cũng cân đối rồi.
“Nhiều con cái thì có gì mà sợ? Kiếm thêm chút tiền không được sao?” Phương Ninh vẫn nghe không hiểu tư tưởng mới của Đường Đa Lệnh, “Nếu ngươi cưới nha hoàn của Phương gia chúng ta còn có thể nhận được không ít đồ cưới nữa.”
“…Vì sao ta nhất định phải có con chứ?” Đường Đa Lệnh không biết nên khóc hay nên cười trước sự kiên trì của Phương Ninh.
“Ha ha, vì ta còn chờ tương lai con của ta có thể lấy con gái của A Đường làm vợ mà.” Con gái của A đường nhất định cũng dịu dàng nhân hậu như A Đường, nhưng khuôn mặt này… Ừm, nhất định phải giúp A Đường tìm một nha hoàn xinh đẹp.
“…Ngươi nghĩ cũng xa quá rồi đó.”
“A Đường, nghe nói sinh con đau lắm, có thật vậy không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Ninh lại hóa đỏ.
“Ta, ta cũng chưa từng sinh mà….”
“Ai, mẹ và vú đều nói, nữ nhân phải sinh nhiều con mới giữ được trượng phu của mình, ta cũng nguyện ý sinh nhiều con vì Kim địa ca, nhưng, nếu đau lắm thì… Ai, vẫn là nam nhân các ngươi sướng, không cần sinh con.”
Miệng Đường Đa Lệnh mở rộng, nói không ra lời, vị đại tiểu thư này có tự biết được mình là một tù nhân hay không vậy?
Đột nhiên, trong lỗ tai Đường Đa Lệnh vang lên một chuỗi bước chân vừa nhẹ vừa nhanh, không giống người canh lười nhác, cũng không nặng nề như bọn người Hạ Cô Phong, ngược lại có vài phần lén lút, trong lòng của y không khỏi hoảng sợ.
“Đừng nói chuyện, có người tới.” Y nhẹ giọng nói với Phương Ninh.
Tiếng nói vừa mới dừng, cửa lao liền hiện ra một người, đúng là một trong bốn hắc y nhân cùng tới đây “thị sát” với Hạ Cô Phong ngày ấy.
Người này bây giờ một mình tới đây, cho nên không giống bộ dạng luôn phục tùng lần trước mắt luôn cúi xuống, mà giờ đây ánh mắt suồng sã không ngừng đánh giá hai người, trong mắt còn mang theo vài phần khinh thường.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Phương Ninh vô thức kéo chặt vạt áo, ai biết nam nhân này thích nam sắc hay là nữ sắc chứ!