"Gọi là Tiếu Ân, Phượng Tiếu Ân!!"
"Hah! Gọi vậy thật nhàm chán! Ta với ngươi đây là đắp chung chăn, ăn chung bát! Sao phải gọi vậy?"
Khi ấy, tuyết rơi nhiều hơn năm trước. Chỉ là thích thú khi thấy một bông hoa lưu ly vẫn kiên cường mọc trên nền đất tuyết, ta liền kéo ngươi ra xem.
Tuyết thật nhiều. Phút chốc mảng tuyết đã phủ trắng cả vai, thế mà vai ngươi lại không hề gì. Ta quên, ngươi có mang dù.
"Ngươi xem! Hoa này thật đẹp!"
"Chút nữa sẽ nát."
Khi ấy, ta kinh ngạc ngước lên nhìn ngươi, nghiêng nghiêng mái đầu, cầu ngươi giải đáp.
Tuyết đã trắng, ấy mà tay ngươi còn trắng hơn. Ngươi làm tuyết ghen tỵ! Ta không biết từ khi nào, vai mình nhẹ hẳn đi! À! Tuyết không còn đọng trên vai ta nữa rồi! Ơ! Thế tuyết đi đâu rồi?
Ta lại quên, là ngươi ấy, ngươi khi nào đã dùng ngón tay trắng noãn kia gạt tuyết đi?... Trời ạ! Tay ngươi trắng! Cái trắng ấy như thể hòa lẫn với nền tuyết, như thể nó ẩn thân mình, ta nhìn không rõ thì sao biết đây?
"Ngươi thử nghĩ, kinh thành đông người như vậy, nó nhỏ như vậy. Ai quan tâm cơ chứ? Chút sẽ bị dẫm nát, sẽ không ai lưu tâm."
"Kể cả nó đẹp đến vậy?"
"Nó nát trước khi người ta biết nó đẹp."
"Ừ. Nát rồi thì đâu còn đẹp. Phải chi nó to lớn! Kẻ nào cũng biết! Như vậy nó sẽ không nát! Vạn người có thể thưởng thức nét đẹp của nó!"
Ta thấy ngươi đưa đôi tay tuyết trắng kia che ngang miệng. Tại sao lại làm vậy? Cánh môi đào thắm kiều mị đến vậy, sao lại che đi? Ngươi ấy, cánh môi kia, đôi mi đan phượng mê hồn kia, cả thiên hạ không ai có khả năng sở hữu.
Như vậy, có ném ngươi vào biển người, chỉ cần dựa vào đôi mi, đôi môi ấy liền có thể nhận ra.
Nhưng, ta không cần như vậy, thấy dáng hình ngươi, ta liền nhận ra.
Ây ây, cười cứ cười cho đã, đâu nhất thiết phải nén cười cơ chứ!
"Hoa đâu phải cái đầu gỗ ngốc ngốc như ngươi, sao có thể trường tồn vĩnh cửu? Nó có to bằng cả đường phủ này, có đẹp hơn tuyệt sắc vô song nữ tử của Dư Hương Lầu thì sớm cũng héo chết! Rồi thì "Vạn người" cũng quên đi nó thôi... Họa.. chỉ có mấy kẻ ngốc như ngươi..."
Mấy lời nói thâm thúy đầy hàm ý như ngươi, đúng, ngươi thừa biết đầu gỗ như ta sao hiểu hết.
Khi đó, ta chỉ gào lên :"Phụ thân khen ta:"Võ nghệ tinh thông!" Không phải đầu gỗ! Cũng không có ngốc vĩnh cửu!!!"
_________ _________ _______ _ __________ _____
Sơ Phong thức dậy thực sớm. Phi thân ảnh cường tráng đến một góc hẻm nào đó trong thành Nam Hàn, ngó nghiêng một lượt lại buồn chán phi đến đỉnh lầu cao nhất, trông xuống phía dưới.
Gà còn chưa buồn gáy, ấy vậy mà nhiều nho sĩ đã thức giấc. Chà, Đẳng Sơ Phong vẫn không thể hiểu được đám người sống dính lấy chữ như họ.
"Ngươi biết Phượng Tiếu Ân không?"
Nho sĩ thấy có giọng nói lạ, lạ là truyền từ trên xuống mới thật lạ, nghe đến tên đại tài tử ấy, liều cười khẽ.
"Có thể nào lại không biết đây?"
"Ngươi biết hắn ta ở đâu không?"
Nho sĩ kia mặc nhiên không biết người đối thoại kia đang ở hướng nào mà vẫn dơ lên bìa cuốn thư mình đang đọc.
"Hiệp sĩ đây thấy không? Quyển này do chính Phượng Tiếu Ân tài tử chấp bút."
"Ngươi lạc đề rồi."
"Không có, hiệp sĩ đây mới là lạc."
"Phượng Tiếu Ân cùng đám người các ngươi nói chuyện chỉ gây thương tổn não."
Nho sĩ kia làm bộ dáng cười to, đúng phong thái của người nho học, cười to mà lại không hề khiếm nhã.
"Ấy là hiệp sĩ hỏi khác người, nói đến dáng hình Người ấy, e là người trong thiên hạ nhớ được chỉ đếm trên đầu ngón tay chứ đừng nói đến nơi Người ngự lại."
"Ngươi biết Tiếu Nhi không?"
"Tiếu Nhi sao? Là ý chung nhân của hiệp sĩ đây ư? Chà, cái tên Tiếu ấy, Tiếu là cười, nữ nhân cười là cảnh vàng sắc xuân mà."
Không còn tiếng đáp lại, Nho sĩ ngầm hiểu người kia đã li khai. Thật ra đã rời đi từ lúc hiệp khách ấy hỏi về người tên "Tiếu Nhi.".
_______ ________ _______ _________ ________ _____
Ngươi xem, Thành Nam Hàn ngày càng nhỏ lại ấy nhỉ?
Khi ấy, ta cùng ngươi hòa mình trong đám hỗn độn mà vẫn dễ dàng len qua để tìm được chỗ đứng cho riêng mình.
Ngươi xem, ta là đang bị kẹp cứng đây này!! Hahaha!! Không cách nào lách qua đây!
Mà không có khả năng, thành đá sao có thể tự biến hóa to lên nhỏ đi được!
Vậy thì vì điều gì?
"Hôm nay đường sao còn chật hơn hôm qua vậy? Tiếu Nhi."
"Người xuất hiện thêm nhiều thì đường chật, nói ngốc."
A ... Sao có thể nào đến giờ ta vẫn ngốc như vậy nhỉ? Có thể hôm nay 1 người chết đi, nhưng có tận 2 người được sinh ra. Người sống luôn áp đảo người khuất.
"Bán đây!! Sách của đại Nam Hàn tài tử!! Phượng Tiếu Ân!! Ngài sau khi đi qua cầu Lương Hàn đã chính tay ngự bút!!"
Ngươi xem, tên kia nói láo chưa kìa. Ngươi này nào có 1 lần đặt chân đến cầu kia để mà viết cơ chứ!
Lũ người này, mang vẻ học thức, mở miệng câu nào là lại nhại lại mấy câu nói vu vơ của ngươi. Ấy mà có biết chút gì về ngươi đâu! Ta khinh!
Tiếu Ân.. à Tiếu Nhi.. à Tiếu Nhi... Ta hiểu rồi.
" Hoa đâu phải cái đầu gỗ ngốc ngốc như ngươi, sao có thể trường tồn vĩnh cửu? Nó có to bằng cả đường phủ này, có đẹp hơn tuyệt sắc vô song nữ tử của Dư Hương Lầu thì sớm cũng héo chết! Rồi thì " Vạn người" cũng quên đi nó thôi... Họa.. chỉ có mấy kẻ ngốc như ngươi..."
Ngươi đây là hoản hảo hơn bất cứ thứ gì hoàn hảo, ngươi là vạn vạn người biết... Mà xem này, vạn vạn người kia chỉ nói hươu vượn về ngươi là giỏi.
Ngươi nói ta ngốc vĩnh cửu quả là không sai lấy một li.
Ta ấy. Kẻ ngốc đầu gỗ ấy.
Vĩnh viễn không thể quên.
À, thật may lũ người "Thông tuệ" kia không biết ngươi là Tiếu Nhi.
Tiếu Nhi của Sơ Nhi.
_______ __ ______ ______ _______
Hoa lưu ly chính là có ý nghĩa: Xin đừng quên tôi.