Ánh mắt Đông Ngưng Song nhìn xung quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại ở trên giường, nghĩ tới hình ảnh tối hôm qua lửa nóng triền miên , hai gò má không khỏi đỏ ửng.
"Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?" Lệ Hướng Phong trầm thấp giọng thình lình từ phía sau nàng đi lên.
Nàng nhanh chóng quay đầu, đụng vào lồng ngực rộng lớn của hắn, sợ hãi lui về phía sau từng bước.
"Ngươi, ngươi làm gì phải đứng gần như vậy, muốn hù chết người sao?" Vừa ngửi thấy mùi vị quen thuộc của hắn, nhịp tim nàng đột nhiên tăng nhanh.
"Xin lỗi, ta không cố ý." Lệ Hướng Phong cũng lui từng bước, đối với phản ứng của nàng cảm thấy buồn cười.
Hai người kéo ra một khoảng cách, Đông Ngưng Song cảm thấy không còn áp lực từ hắn mới mở miệng, "Hồ Tử bảo ngày mai mọi người sẽ rời đi. . . . . . Như vậy ngươi có thể thuận đường mang ta cùng Nghênh Xảo đi không?" Nàng muốn, hắn cũng đã phá hủy nàng trong sạch, nên đáp ứng điều kiện của nàng.
Lệ Hướng Phong nhướng mày, "Thuận đường?" Nàng nói xong thật nhẹ nhõm, tuyệt không miễn cưỡng người.
"Đúng! Thuận đường dẫn chúng ta đi, ta cùng Nghênh Xảo sẽ không gây phiền toái."
Đông Ngưng Song nín thở chờ đợi câu trả lời, nhưng Lệ Hướng Phong cũng không nói một câu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Nàng cho là hắn không tính toán mang nàng đi, "Ghê tởm! Thân thể của ta cũng giao cho ngươi, ngươi còn không chịu đáp ứng ta?" Nàng phẫn uất giơ quả đấm hướng đến bộ ngực của hắn mà đánh.
Lệ Hướng Phong không ngăn cản, mặc cho nàng phát tiết trên người hắn, tận tình mà đánh chửi, chỉ cần có thể tiêu tan sự tức giận của nàng là tốt rồi.
Trên đường trở lại sơn trại, hắn nghiêm túc suy tư, mặc dù nàng không nói láo, nàng thật hết sức thống hận Đông Tiến Thần, nhưng hắn không biết nếu cùng nàng tiếp tục dính líu, hắn có thể kìm lòng được hay không?
Đáng chết! Nếu như chưa từng đoạt lấy quá nàng, hắn cũng sẽ không chật vật như vậy, tiến hay lùi đều khó.
"Tại sao. . . . . . Tại sao ngươi không muốn ta? Ô ô. . . . . ." Nàng đáng đánh mệt mỏi, quả đấm không hề rơi xuống trên người hắn , ngược lại níu chặt y phục của hắn, nước mắt xen lẫn trong tiếng nức nở.
Giờ khắc này, tim nàng bi thương, để cho nàng cảm thấy hắn thật ác độc, hắn không muốn nàng, hắn từ bỏ nàng, không để ý đến nàng.
Nàng không hiểu, hai ngày ở đây, tại sao nàng lại lệ thuộc vào hắn vượt quá sức tưởng tượng, thật sợ hãi nếu hắn rời đi. . . . . .
Nhìn thấy nước mắt thương tâm dính ướt trên váy của nàng, Lệ Hướng Phong không khỏi hỗn loạn, dùng sức ôm lấy nàng , cố gắng ngăn cản tiếng khóc thút thít."Song nhi, ngươi đừng khóc, có được không? Không phải ta không muốn mang ngươi đi."
Hắn vỗ nhẹ lưng của nàng, nhẹ giọng trấn an nàng, "Đều là lỗi của ta, ngày hôm qua khống chế không được dục vọng của mình, khi dễ ngươi." Mặc dù là nàng mở miệng đề nghị, nhưng hắn chủ động cưỡng chiếm nàng cũng là sự thật.
"Thật xin lỗi ngươi." Lời nói phát ra từ nội tâm chân thành mở miệng.
Đông Ngưng Song không nghĩ tới hắn sẽ mở miệng nói xin lỗi, nhất thời ngây người, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm hắn.
Nàng lộ ra vẻ ngây thơ, mặt đầy nước mắt, Lệ Hướng Phong cảm thấy vừa buồn cười lại có chút tâm tư, "Được rồi! Ngày mai chúng ta cùng nhau xuống núi."
Mặc dù không phù hợp với kế hoạch ban đầu, nhưng hắn đã đoạt lấy thân thể của nàng, đáp ứng cùng nàng trao đổi điều kiện, nên đem nàng đi.
"Ngươi. . . . . . Ngươi nguyện ý mang ta rời đi?" Mắt Đông Ngưng Song mở to đến nỗi không thể lớn hơn nữa, cho là mình nghe lầm.
"Đúng, ngày mai ngươi có thể đi cùng ta." Lệ Hướng Phong cười nói.
Hắn nhất thời có thể thấy rõ, không phải vì hắn muốn tuân thủ trao đổi điều kiện với nàng, mà là hắn không thể độc ác đến nỗi hất nàng ra.
Như vậy không biết đã là tốt chưa?
Đông Ngưng Song cười để lộ má lúm đồng tiền, khuôn mặt thống khổ tươi sáng lên. Mặc dù lấy thân thể trao đổi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn khiến nàng hài lòng.
"Thật tốt quá!" Hưng phấn không nhịn được nàng đánh về phía Lệ Hướng Phong.
Lệ Hướng Phong đem nàng ôm vào trong ngực, nhớ tới hình ảnh tối hôm qua, kìm lòng không được lại muốn thưởng thức tư vị của nàng lần nữa.
Vừa nâng tầm mắt lên, liền thấy ánh mắt thâm thúy của Lệ Hướng Phong đột nhiên mặt nàng cúi thấp, Đông Ngưng Song phản xạ muốn né ra, nhưng bàn tay hắn đã chế trụ cằm của nàng.
"Lệ Hướng. . . . . ." Nàng khẩn trương, thanh âm đột nhiên biến mất, bởi vì môi của hắn đã chiếm đóng đôi môi nàng.
Khi Lệ Hướng Phong hôn nàng, hắn điên cuồng đoạt lấy làm nàng run lên, hắn thăm dò cái miệng nhỏ nhắn của nàng, cảm thấy nàng vẫn tuyệt vời như vậy, thật say mê . . . . .
Ngày thứ hai mặt trời xuống núi , Lệ Hướng Phong mới mang theo Đông Ngưng Song rời khỏi sơn trại.
Bọn họ là nhóm người cuối cùng rời đi, bởi vì thân là thủ lĩnh sơn trại, Lệ Hướng Phong xác định tất cả mọi người đều đã đi mới có thể rời đi, nhưng bọn họ lại có thêm một người bạn.
Vốn Hương Ngọc sẽ theo các thành viên khác rời đi trước, nhưng nàng lấy cớ không mang di vật của cha, quay trở lại sơn trại. Nàng cố ý muốn cùng Lệ Hướng Phong rời đi, bởi vì nàng vô tình phát hiện Đông Ngưng Song và Lệ Hướng Phong cùng đi với nhau
Bất kể hai người bọn họ có hành động gì mập mờ hay không, một cô gái từ phòng nam nhân đi ra, sẽ dễ dàng làm cho người khác phải nghi ngờ. Huống chi còn là nữ nhân xinh đẹp Đông Ngưng Song.
Cứ như vậy, Hương Ngọc mang lòng nghi ngờ Đông Ngưng Song, quyết ý muốn đi theo Lệ Hướng Phong, âm thầm quan sát hắn và Đông Ngưng Song
Bởi vì lo lắng ban ngày ban mặt sẽ bị người khác nhìn thấy, cho nên bọn họ thừa dịp bóng đêm lên đường xuống núi, đi đến chỗ đã được an bài trước, trời cũng đã sáng.
"Lệ đại ca, xem ra chúng ta không thể đuổi kịp đoàn xe rồi ." Hương Ngọc liền nói.
Sau khi rút lui khỏi sơn trại , Lệ Hướng Phong quyết định rời khỏi huyện, dù sao của cải mà bọn họ cướp được từ Đông Tiến Thần cũng rất nhiều, đủ để cải thiện cuộc sống nghèo khổ, đến ngoại thành kiếm sống.
Lệ Hướng Phong suy tư hồi lâu, cuối cùng gật đầu đáp ứng, "Ừ! Tạm thời ngươi ở lại đây đi!"
Bởi vì hắn hoặc Hồ Tử cũng không có biện pháp rút người ra, đem nàng đưa đến Ngưu gia, huống chi nàng lưu lại còn có thể cùng Đông Ngưng Song làm bạn, điều này cũng làm cho hắn cảm thấy an tâm một chút.
Mặc dù đang ở là người giữ vị trí cao nhất trong sơn trại , nhưng Lệ Hướng Phong chưa bao giờ ỷ vào thân phận trêu chọc các cô gái độc thân trong sơn trại , ngược lại giữ một khoảng cách, cho nên tới nay vẫn không phát hiện Hương Ngọc thầm mến hắn.
"Cám ơn ngươi, Lệ đại ca, như vậy ta liền an tâm." Hương Ngọc vô cùng vui vẻ, trên mặt không giấu được sự mãn nguyện.
Thành thật mà nói, Đông Ngưng Song theo Lệ Hướng Phong rời khỏi sơn trại, để cho nàng mơ hồ bất an.
Chẳng lẽ. . . . . . Hương Ngọc cắn môi dưới suy tư, sáng sớm hôm nay chứng kiến cảnh tượng đó nàng vẫn không thể quên được, nàng không phải không thừa nhận, trong tâm có suy nghĩ Lệ Hướng Phong và Đông Ngưng Song có quan hệ gì đó!
Nhất thời, nàng đem sự chú ý chuyển sang Lệ Hướng Phong đang nói chuyện cùng Đông Ngưng Song.
Một lòng muốn cùng Lệ Hướng Phong chuyện trò, nàng không để ý ánh mắt băng lãnh của Hương Ngọc đang bắn trên người nàng. Nàng kéo ống tay áo của hắn, cố gắng đưa tới sự chú ý của hắn.
"Lệ Hướng Phong. . . . . ." Nhìn nam nhân đã từng chung đụng với mình, Đông Ngưng Song không cách nào ngăn cản gương mặt đang nóng lên của mình.
"Thế nào? Song nhi." Nghĩ đến cách xưng hô quá thân mật, sợ Hồ Tử đem lòng nghi ngờ bọn họ, Lệ Hướng Phong lập tức đổi lời nói, "Có chuyện gì sao? Đông tiểu thư."
Nhưng vô luận bọn họ xưng hô như thế nào , cũng không lừa được người, mặc dù Hồ Tử cùng Nghênh Xảo không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ cảm thấy hai người có cái gì không đúng, giống như rất thân mật, Hương Ngọc thì càng không cần nói, nàng sớm nhìn ra giữa hai người không chỉ ... mà còn trên cả mức thân mật.
Đông Ngưng Song sợ hãi mà nhìn hắn, mắt chứa đầy lo âu, "Ngươi, ngươi không phải tính toán một lát nữa sẽ phải rời đi?" Nàng mới vừa nghe được hắn giao phó cho Hồ Tử một ít chuyện, hình như là có chuyện muốn tạm thời rời đi.
"Đúng, có một số việc ta phải đi làm." Lệ Hướng Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo âu của nàng, gật đầu một cái.
Đông Ngưng Song nghe vậy đáy lòng không khỏi hốt hoảng, tay nhỏ bé bắt lấy cánh tay hắn truy hỏi: "Vậy ngươi muốn đi đâu? Lúc nào thì mới có thể trở lại?"
Lệ Hướng Phong mỉm cười trấn an nàng, "Đi đâu, làm chuyện gì, chờ ta trở lại sẽ nói cho ngươi biết, cho tới lúc nào thì trở lại. . . . . ." Hắn dừng một chút, đương nhiên là càng nhanh càng tốt, nhưng từ đây đến nha môn Tuần phủ ít nhát cũng phải mất năm, sáu ngày.
"Tại sao ngươi không nói chuyện?" Đột nhiên trái tim nàng lo lắng, một đôi mắt to lộ ra sự sợ hãi, "Không phải ngươi muốn đi tìm Đông Tiến Thần báo thù chứ. . . . . ."
Nàng nói gì cũng không chịu buông tay hắn ra, mặc dù nàng hận tên ác nhân Đông Tiến Thần vẫn chưa nhận được báo ứng, nhưng mà toàn bộ mọi người ở sơn trại đều đã đi hết, hắn một người một ngựa đi tìm ông ta . . . . . Ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ đến hậu quả sẽ là như thế nào.
"Ngươi nghĩ quá nhiều, không phải ta đi tìm Đông Tiến Thần." Lệ Hướng Phong lắc đầu một cái, nghĩ thầm nàng thật sẽ suy đoán, "Ta có nhiệm vụ quan trọng muốn làm, nếu như không có gì xảy ra ngoài ý muốn, trễ nhất sáu ngày sẽ về.".
"Cái gì? Sáu ngày? !" Đông Ngưng Song kêu lên một tiếng.
Sáu ngày? Là nhiệm vụ gì cần thời gian lâu như vậy? Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên buồn bã nhìn hắn, nói không ra đối với chuyện hắn rời đi trong lòng có nhiều bất mãn cùng phiền muộn.
Mặc dù nàng không hiểu trái tim mình có cảm giác gì khi hắn ở trên người nàng, nhưng trời sanh ra nàng nhiệt tình thẳng thắn, sẽ không che giấu cảm giác đối với hắn .
"Vậy ngươi phải đáp ứng ta, sáu ngày nhất định phải trở lại, nhiều hơn một ngày cũng không được." Nếu không cách nào ngăn cản hắn rời đi, thì nàng muốn hắn hứa hẹn.
Giọng nói của nàng hơi bá đạo , chẳng những Lệ Hướng Phong không lơ đễnh, còn dần dần cảm nhận được đối với mình, nàng không muốn xa rời, bất kể Hồ Tử, Hương Ngọc đang quan sát, hắn đưa ra bàn tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
"Được, ta đáp ứng ngươi." Hắn nhu tình nói.
Đông Ngưng Song nghe vậy trong lòng mừng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng vẫn không quên liên tục xác nhận, "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ngươi không thể bởi vì ta là tiểu nữ tử liền đổi ý."
Lệ Hướng Phong khẽ cười một tiếng. Cái gì mà tiểu nữ tử chứ? Thật buồn cười
"Thế nào? Tại sao không nói lời nào, quả nhiên ngươi chỉ muốn dùng mấy câu nói đuổi ta!" Đông Ngưng Song thấy Lệ Hướng Phong thăm trứ cười, nửa câu cũng không chịu nói, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất lên án.
Lệ Hướng Phong thực sự bại trong tay cho nàng , không nghĩ tới nàng có thể lập tức cậy mạnh, lập tức giả bộ đáng thương, công kích hắn
"Nếu ta đáp ứng ngươi, liền nhất định làm được, tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi là tên " tiểu nữ tử " mà cố ý qua loa cho xong." Lệ Hướng Phong nhạo báng mà nói.
"Ta là tiểu nữ tử có cái gì không đúng? Ngươi làm gì cười ta?" Mặc dù thật cao hứng vì không phải hắn thuận miệng đáp ứng, nhưng Đông Ngưng Song vẫn nghe ra trong giọng nói của hắn có sự giễu cợt, hơn nữa vô cùng bất mãn.
"Ha hả! Không có gì không đúng, coi là ta sợ tiểu nữ tử này đi , được không?" Đối mặt với nàng, Lệ Hướng Phong nhanh chóng đầu hàng.
Đông Ngưng Song nghe vẫn không phục, vốn định thưởng hắn một cái liếc mắt, muốn hắn tự thu xếp cho ổn thoả, nhưng nàng liếc mắt nhìn về phía Hồ Tử, ngạc nhiên, trên mặt đột nhiên dâng lên sự e ngại.
Nhìn hắn hại nàng ở trước mặt mọi người thật xấu xí!
"Ghét, đều là ngươi ! Người ta không muốn để ý đến ngươi." Nàng không nhịn được oán trách, chân dẫm một cái, thân thể uốn éo một cái, bất kể những ánh mắt phía sau lưng , vừa xấu hổ vừa giận mà hướng vào phòng
"Ha ha. . . . . ." Đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng, Lệ Hướng Phong cuối cùng cũng không nhịn được cười to ra ngoài.
Lệ Hướng Phong vừa đươc thủ hạ thông báo, xác định Đông Tiến Thần mang nhóm quan binh lớn tấn công hướng núi Yến Mã, lập tức theo Cao Thiên Hải ước định động thân lên đường.
Nhiệm vụ của hắn vô cùng quan trọng, không chỉ liên quan đến việc hắn có thể báo thù cho cha hay không, mà trên thực tế hắn cũng muốn Đông Tiến Thần bị xử phạt, lấy lại đạo lý.
Lúc đi hắn cũng không đặc biệt hướng Đông Ngưng Song nói lời từ biệt, chỉ nói cho Hồ Tử một tiếng, không kinh động bất luận kẻ nào liền rời đi.
Mà Đông Ngưng Song được Hồ Tử nói cho mới biết hắn đã đi ra cửa. Nghe được tin hắn rời đi , nàng khó nén vẻ đau buồn mặt, hơn nữa cảm giác mình rất vô dụng, hắn mới rời đi một ngày, nàng liền cảm thấy sống một ngày bằng một năm, trong lòng rất đau khổ.