Tiêu Kinh Sơn hiểu ra tác dụng của khăn trắng, rất nhanh liền hiểu được chuyện ngày ấy, nhìn thân hình tiểu nương tử của mình bị chăn bao kín ngồi trên giường hỏi: “Ngày đó nàng không phải sợ hãi, mà là muốn khăn, đúng không?”
Mai Tử xoay mặt vào trong, con ngươi vừa thẹn vừa ngượng, cắn môi không nói câu nào.
Tiêu Kinh Sơn thấp giọng nở nụ cười, nhấc chân lên giường, đôi chân thon dài khụy xuống, cả người quỳ trước mặt Mai Tử, dùng tay kéo người nàng lại. Mai Tử khẩn trương mở mắt, thấy Tiêu Kinh Sơn quỳ trước hai chân nàng, cúi đầu nhìn nàng.
Nàng lập tức hoảng hốt, khẽ chớp lông mi, xấu hổ đến tâm phát hoảng, toàn thân như có điện truyền qua run run kịch liệt, thật là muốn xỉu cho xong. Tiêu Kinh Sơn chậm rãi ôm lấy nàng, đem hai tay nàng bỏ lên cổ của mình, trực tiếp cúi đầu xuống ngực nàng.
Thì ra ngực Mai Tử tuy không được lớn nhưng lại như nước mềm mại ngọc sơn sơ long, phía trên ngọc sơn có hai đóa hoa đào đẹp đẽ. Thân hình nàng khẩn trương run run, ngay cả hai đóa hoa cũng hơi hơi run rẩy đứng lên, giống như trên nền tuyết trắng có hai đóa anh đào rung động, làm cho Tiêu Kinh Sơn nhịn không được cúi đầu hôn lên.
Mai Tử chỉ cảm thấy ngực mình bị Tiêu Kinh Sơn ngậm vào tê dại khó nhịn, nhiệt khí từ từ đỉnh tiểu đào lan ra toàn thân, Tiêu Kinh Sơn còn cố tình cắn mút không buông. Mai Tử không hiểu, nhịn không được cắn môi xấu hổ nhỏ giọng hỏi: “Đây là muốn làm gì?”
Tiêu Kinh Sơn buông đóa anh đào trong miệng ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của nàng, nhịn không được vỗ vỗ hai má nàng, ôn nhu nói: “Nàng còn nhỏ, chịu không được của ta, ta làm nàng thả lỏng trước”.
Mai Tử không hiểu ý của lời này, nhưng nghe thanh âm khàn khàn ôn nhu của hắn, không nhịn được xấu hổ, nhắm hai mắt lại mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm. Tiêu Kinh Sơn thấy nàng nhẹ nhàng nhắm đôi mắt yêu kiều, hôn lấy hai đỉnh anh đào, động tác có vài phần vội vàng, bàn tay to cũng bắt đầu vuốt ve thắt lưng tinh tế của nàng, cuối cùng từ từ đi vào khe hở hẹp phía sau Mai Tử.
Khe hẹp phía sau Mai Tử chưa bao giờ có người chạm qua, cảm nhận được ngón tay của Tiêu Kinh Sơn xẹt qua nơi đó, thân hình nàng lại run lên, trợn mắt mang theo ý sợ hãi nhìn Tiêu Kinh Sơn.
Bàn tay thô lệ của Tiêu Kinh Sơn ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve nàng, cảm giác được Mai Tử bình tĩnh trở lại, tay của hắn mới dọc theo khe hẹp kia chậm rãi tiến lên phía trước. Bàn tay thô ráp hữu lực cẩn thận tách ra lông tơ bao bọc hai bên cánh hoa mềm mại mẫm cảm của nàng, từ giữa tìm được tiểu hạch thần bí, sau đó nhẹ nhàng trêu chọc, giống như vỗ về chơi đùa, cuối cùng ngón tay cái mạnh mẽ ma sát hoa châu phấn nộn, ngón trỏ cùng ngón giữa trong miệng tiểu huyệt của nàng không ngừng xoay tròn, day day….
Mai Tử như bị điện giật đến chấn động, một cỗ khoái cảm xa lạ xuyên thẳng qua toàn thân của nàng, nàng nhịn không được ngửa đầu phát ra tiếng kêu thanh thúy, tiếng kêu kia tựa như mật ngọt vang lên, mang theo sự trong trẻo ý nhị, rất dễ nghe: “A……Không cần nhu….không cần ở nơi đó…….A……” Cùng với tiếng kêu yêu kiều của nàng, mật ngọt thơm ngát cũng ồ ồ chảy ra, làm ướt đẫm nhụy hoa động tình đang mấp máy, không ngừng tỏa ra mùi thơm mời mọc cùng lấp lánh ánh nước nhầy nhụa.
Cổ họng Tiêu Kinh Sơn căng thẳng, hôn lên đôi môi nàng rồi chậm rãi dời xuống, lướt qua thắt lưng mềm mại tinh tế, đi tới nơi huyền bí của nàng. Hai cánh hoa nhỏ của nàng giống như đóa hoa xinh đẹp nhất, mỹ lệ nhất ở trước mắt hắn. Cỏ mềm mại ướt át ôm lấy miệng hoa, hai phiến hoa hồng thuận, bao bọc lấy viên ngọc châu đẹp đẽ, lấy tay đẩy ra hai phiến hoa làm chảy ra một dòng mật hoa ngọt ngào, cảnh đẹp dâm mỹ ngay trước mắt làm cho yết hầu hắn căng thẳng.
Tiêu Kinh Sơn cúi thân mình xuống, dùng ngón tay của mình thử thăm dò đẩy ra một phiến hoa, ai biết Mai Tử cúi đầu kêu lên một tiếng, lập tức bên trong phấn môi liền thấm ra càng nhiều mật dịch, mật dịch kia trong suốt, mê người. Tiêu Kinh Sơn chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, đưa lưỡi liếm thử, quả nhiên vị ngọt ngào thơm ngát giống như tưởng tượng hương, mang theo mùi vị đặc trưng của Mai Tử. Hắn dứt khoát cúi người xuống, tách hai chân thon dài của nàng ra, cúi đầu hút cam lộ kia, lưỡi đưa vào trong cánh môi đỏ mọng, vừa ra vừa vào, môi đỏ rung động, mật ngọt liền không ngừng chảy ra bên ngoài, rất nhanh làm ướt át cỏ dại xung quanh.
Lúc này Mai Tử đã khóc không thành tiếng, chỉ nức nở nức nở, gắt gao che miệng nhìn nóc nhà tranh. Nàng không biết đây là chuyện gì, cũng không biết vì sao Tiêu Kinh Sơn lại muốn ăn chỗ xấu hổ kia của nàng, cảm thấy nhiệt năng của Tiêu Kinh Sơn ở chỗ đó, thân thể nàng giống như không còn là của nàng. Mà ngay tại lúc cái lưỡi của Tiêu Kinh Sơn ra vào, một cổ khoái cảm vây quanh người nàng, thân hình không chủ động được run rẩy, tiếp theo cảm thấy phía dưới trào ra cái gì nong nóng. Nàng bấu chặt bàn tay xuống chiếu, nghĩ không biết đây có phải là cái mà tỷ muội ngày xưa nói hay không? Nhưng mà khăn trắng đâu, như thế nào lại không dùng đến?
Tuy rằng trong lòng vô cùng thẹn thùng, nhưng nàng vẫn mở miệng nhỏ giọng nhắc nhở: “Khăn, chớ quên”.
Tiêu Kinh Sơn gặp Mai Tử lên đỉnh, phía dưới đã lầy lội một mảng, hiện tại hắn đã có thể đi vào. Lúc này bỗng nhiên nghe được lời này của Mai Tử, hắn nâng con ngươi nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, thanh âm trầm thấp nói: “Nhớ rõ, còn chưa có bắt đầu đâu”.
Mai Tử không dám nhìn hắn, quay mặt hỏi: “Sẽ đau đúng không?”
Tiêu Kinh Sơn khàn khàn ở bên tai nàng nói: “Lần đầu tiên luôn đau một chút, ta sẽ tận lực khắc chế”.
Mai Tử không hiểu hắn tận lực khắc chế cái gì, nhưng Tiêu Kinh Sơn trả lời như vậy, nàng cũng chỉ có thể gật gật đầu lung tung, nói: “Cũng tốt, vậy chàng chú ý chút”. Nói xong lại nhắm hai mắt, chờ Tiêu Kinh Sơn tiếp tục làm.
Tiêu Kinh Sơn muốn nàng mở mắt ra nhìn, nhưng hắn biết đây là lần đầu tiên nên khẳng định nàng rất xấu hổ, cũng không có cưỡng ép. Hắn cầm cái khăn đã được chuẩn bị từ sớm nâng mông nàng lên, để cho cái khăn sạch sẽ kia vừa vặn đặt ở phía dưới, tách hai đùi của nàng ra để chính mình qùy vào bên trong. Phân thân của hắn đã sớm căng trào cứng rắn như sắt, lấy tay cầm lấy, hắn còn có thể cảm nhận được nhịp đập mơ hồ. Nhìn tiểu nương tử dưới thân, nàng chính là nương tử của hắn, thẹn thùng xấu hổ đang chờ hắn phá cửa xông vào.
Hắn là Tiêu Kinh Sơn, từng trên lưng ngựa rong ruổi sa trường, từng trải qua cửu tử nhất sinh, hắn xem hết vinh hoa nhìn thấu quyền thế, quy ẩn tại thôn Bích Thủy non xanh nước biếc này. Vốn không ngờ chuyện kết hôn nhưng nhân duyên trùng hợp, hắn cùng thôn quê cô nương kết nghĩa vợ chồng. Nếu đã có duyên, nàng nên là của hắn, cùng hắn vượt qua tháng năm dài dằng dặc vô tận sau này.
Tiêu Kinh Sơn nhắm con ngươi lại, cảm thụ cảm giác được cách môi mềm mại mút lấy phân thân của hắn, thắt lưng từ từ dùng sức, đầu phân thân cứng rắn chậm rãi tách hai cánh hoa, xâm nhập vào nơi ấm áp ẩm ướt kia. Mai Tử kinh hoàng mở mắt hoảng sợ nhìn Tiêu Kinh Sơn: “Hiện tại, hiện tại đã xong chưa?”
Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nhìn thân hình xinh đẹp của Mai Tử, chỗ thần bí mềm mại của nàng hắn chưa từng tiến vào, nơi đó thít chặt cùng ấm áp bao vây hắn. Hắn chưa phá cửa thành, nhưng tiểu nương tử dưới thân đã bắt đầu kinh hoàng. Hắn dừng lại không dám tiến, bàn tay to vuốt ve chờ thân thể nàng bình tĩnh lại. Cảm giác được nỗi kinh hoàng của Mai Tử dần dần giảm xuống, hắn dùng đầu phân thân của mình chậm rãi đâm vào chỗ hai cánh môi khép mở kia, khắc chế dùng vài phần lực đạo, chỉ nghe “tức” một tiếng lại tiến thêm vài phần.
Trong lòng Mai Tử vẫn hồi hộp chờ đợi cơn đau đớn trong truyền thuyết, nhưng mà nàng không ngờ cái loại đau đớn này lại đau đến tâm tê liệt phế, chướng bụng gian nan đến thế. Nàng gắt gao bắt lấy tay Tiêu Kinh Sơn, bấu chặt đến tưởng chừng như chảy máu, mê mang bất lực kêu: “Đau quá……”
Tiêu Kinh Sơn nhíu chặt mày rậm, mím bạc môi, mồ hôi theo thái dương chảy xuống.
Mai Tử cảm thấy phân thân Tiêu Kinh Sơn tiến vào cơ thể của mình nhẹ nhàng ma sát, vì thế đau đớn dần dần bị đánh tan, cảm giác khó chịu dâng lên, nàng mở con ngươi mênh mông nhìn vẻ mặt thống khổ của Tiêu Kinh Sơn, thở gấp hỏi: “Chàng cũng rất đau sao?”
Tiêu Kinh Sơn cắn răng phun ra vài chữ: “Ta không đau”. Chẳng những không đau mà còn rất sung sướng, khoái hoạt đến tưởng chừng như lập tức muốn lại làm nàng đau!
Mai Tử không rõ, dưới thân truyền đến cảm giác tê dại, nàng nhẹ nhàng vặn vẹo eo, động tác này khiến cho Tiêu Kinh Sơn hít vào một hơi. Nàng liền cảm thấy vật dưới kia rục rịch, lại tiến vào thêm vài phần. Mai Tử cảm thấy thân thể có vật tiến vào tạo ra cảm giác, trong lòng nghĩ chắc là vật kia đã hoàn toàn tiến vào cơ thể mình, vừa thẹn vừa sợ.
Tuy rằng dưới thân xúc động mãnh liệt, nhưng bản tính Tiêu Kinh Sơn lại trầm ổn khắc chế, tại thời khắc mấu chốt này vẫn cố kỵ đây là lần đầu tiên của Mai Tử, tiến ba phân lùi hai phân, một bước một đẩy mạnh, vách thịt nộn hồng gắt gao bao quanh thiết nóng, rốt cuộc thiết nóng cũng đã vào hơn phân nữa. Lúc sau, Mai Tử chống đỡ không nổi, nũng nịu khóc nói không được, đừng vào nữa, Tiêu Kinh Sơn đành phải dừng lại.
Kỳ thật phân thân của hắn còn ở bên ngoài mấy tấc chưa vào hết, nhưng hắn biết chính mình so với những nam nhân bình thường khác có phần to hơn, Mai Tử tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu, hắn không dám dùng toàn lực, chỉ có thể chấp nhận như vậy. Lúc này bên ngoài mưa to cuồng xả, tiếng sấm từng trận, Tiêu Kinh Sơn nhịn xuống xúc động dâng lên ào ạt trong cơ thể, không dám lộn xộn, tay vuốt ve chỗ hai người chặt chẽ tiếp xúc để làm cho Mai Tử bình tĩnh lại.
Lúc mới bắt đầu Mai Tử cảm thấy khó chịu chống đỡ, sau lại chỉ cảm thấy chỗ vật kia ở trong cơ thể phát ra hơi nóng thiêu đốt chính mình, liền nhịn không được động đậy. Mai Tử uốn éo nhích người, mặc cho Tiêu Kinh Sơn khắc chế thế nào cũng nhịn không được nhẹ nhàng chậm chạp đi động hông. Mà Tiêu Kinh Sơn vừa động, Mai Tử liền cảm thấy cả người như nổi sóng, thậm chí nàng cảm thấy lúc Tiêu Kinh Sơn rút ra, cánh môi của mình còn mút lấy hắn không chịu buông tha. Tiêu Kinh Sơn khí lực lớn làm sự việc này cũng mãnh, nàng cảm giác giống như ruột gan chính mình cũng bị kéo ra ngoài.
Mà Tiêu Kinh Sơn chuyển động vài lần, phát hiện Mai Tử đã không còn kêu đau đớn, chỉ kêu to, động tác của hắn liền nhanh lên. Hắn động một chút, Mai Tử liền sợ hãi kêu lên một chút, đi vào mỗi lúc càng nhanh, tiếng kêu của Mai Tử chưa từng ngừng lại, đến cuối cùng nàng kêu không thành tiếng, chỉ còn lại tiếng nức nở yêu kiều.
Tiêu Kinh Sơn vẫn tận lực khắc chế chính mình, nhưng mà động tác ra vào vẫn nhanh hơn. Bên ngoài mưa to tầm tã, thế công của hắn chưa từng ngừng lại, chẳng qua mỗi lần tiến vào cũng không dám tiến hoàn toàn, e sợ tiểu nương tử của hắn chịu không nổi.
Nếu Mai Tử nương lúc trước lo lắng hoa màu nhà mình không có đủ nước thì nay đã không cần lo lắng nữa, ruộng đồng sau một hồi mưa sa càng thêm màu mỡ, bao nhiêu gia đình sung sướng mừng thầm. Thời điểm bên ngoài mưa đã muốn ngừng, bên trong nhà lá, tiểu Mai Tử vẫn như cũ chịu cuồng phong bạo vũ giày xéo.
Nàng đã khóc không thành tiếng, thân thể nhỏ bé uyển chuyển run rẩy đến xụi lơ, nhưng mà Tiêu Kinh Sơn trên người nàng vẫn chưa từng ngừng nghỉ.
Lúc trước bên ngoài mưa lớn át mất mọi âm thanh, bây giờ khi mưa đã nhỏ dần, nàng mới biết tiếng kêu của mình mắc cỡ đến chừng nào, mới biết Tiêu Kinh Sơn thở gấp là như thế nào làm lòng người nóng bức khó chịu. Hắn gắng sức cày cấy, giọt mồ hôi rơi xuống trước khuôn ngực mềm mại của nàng, chọc cho nàng bất lực vặn vẹo eo, nhưng không biết động tác này của mình chỉ làm cho đầu v* nhỏ càng thêm diễm lệ, khiến cho nam tử cường tráng trước mắt càng ra sức vì động tình.
Lúc cuồng phong trong nhà tranh chấm dứt cũng là lúc gà trong thôn cũng bắt đầu gáy sáng rồi.
Tiêu Kinh Sơn hiểu ra tác dụng của khăn trắng, rất nhanh liền hiểu được chuyện ngày ấy, nhìn thân hình tiểu nương tử của mình bị chăn bao kín ngồi trên giường hỏi: “Ngày đó nàng không phải sợ hãi, mà là muốn khăn, đúng không?”
Mai Tử xoay mặt vào trong, con ngươi vừa thẹn vừa ngượng, cắn môi không nói câu nào.
Tiêu Kinh Sơn thấp giọng nở nụ cười, nhấc chân lên giường, đôi chân thon dài khụy xuống, cả người quỳ trước mặt Mai Tử, dùng tay kéo người nàng lại. Mai Tử khẩn trương mở mắt, thấy Tiêu Kinh Sơn quỳ trước hai chân nàng, cúi đầu nhìn nàng.
Nàng lập tức hoảng hốt, khẽ chớp lông mi, xấu hổ đến tâm phát hoảng, toàn thân như có điện truyền qua run run kịch liệt, thật là muốn xỉu cho xong. Tiêu Kinh Sơn chậm rãi ôm lấy nàng, đem hai tay nàng bỏ lên cổ của mình, trực tiếp cúi đầu xuống ngực nàng.
Thì ra ngực Mai Tử tuy không được lớn nhưng lại như nước mềm mại ngọc sơn sơ long, phía trên ngọc sơn có hai đóa hoa đào đẹp đẽ. Thân hình nàng khẩn trương run run, ngay cả hai đóa hoa cũng hơi hơi run rẩy đứng lên, giống như trên nền tuyết trắng có hai đóa anh đào rung động, làm cho Tiêu Kinh Sơn nhịn không được cúi đầu hôn lên.
Mai Tử chỉ cảm thấy ngực mình bị Tiêu Kinh Sơn ngậm vào tê dại khó nhịn, nhiệt khí từ từ đỉnh tiểu đào lan ra toàn thân, Tiêu Kinh Sơn còn cố tình cắn mút không buông. Mai Tử không hiểu, nhịn không được cắn môi xấu hổ nhỏ giọng hỏi: “Đây là muốn làm gì?”
Tiêu Kinh Sơn buông đóa anh đào trong miệng ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của nàng, nhịn không được vỗ vỗ hai má nàng, ôn nhu nói: “Nàng còn nhỏ, chịu không được của ta, ta làm nàng thả lỏng trước”.
Mai Tử không hiểu ý của lời này, nhưng nghe thanh âm khàn khàn ôn nhu của hắn, không nhịn được xấu hổ, nhắm hai mắt lại mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm. Tiêu Kinh Sơn thấy nàng nhẹ nhàng nhắm đôi mắt yêu kiều, hôn lấy hai đỉnh anh đào, động tác có vài phần vội vàng, bàn tay to cũng bắt đầu vuốt ve thắt lưng tinh tế của nàng, cuối cùng từ từ đi vào khe hở hẹp phía sau Mai Tử.
Khe hẹp phía sau Mai Tử chưa bao giờ có người chạm qua, cảm nhận được ngón tay của Tiêu Kinh Sơn xẹt qua nơi đó, thân hình nàng lại run lên, trợn mắt mang theo ý sợ hãi nhìn Tiêu Kinh Sơn.
Bàn tay thô lệ của Tiêu Kinh Sơn ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve nàng, cảm giác được Mai Tử bình tĩnh trở lại, tay của hắn mới dọc theo khe hẹp kia chậm rãi tiến lên phía trước. Bàn tay thô ráp hữu lực cẩn thận tách ra lông tơ bao bọc hai bên cánh hoa mềm mại mẫm cảm của nàng, từ giữa tìm được tiểu hạch thần bí, sau đó nhẹ nhàng trêu chọc, giống như vỗ về chơi đùa, cuối cùng ngón tay cái mạnh mẽ ma sát hoa châu phấn nộn, ngón trỏ cùng ngón giữa trong miệng tiểu huyệt của nàng không ngừng xoay tròn, day day….
Mai Tử như bị điện giật đến chấn động, một cỗ khoái cảm xa lạ xuyên thẳng qua toàn thân của nàng, nàng nhịn không được ngửa đầu phát ra tiếng kêu thanh thúy, tiếng kêu kia tựa như mật ngọt vang lên, mang theo sự trong trẻo ý nhị, rất dễ nghe: “A……Không cần nhu….không cần ở nơi đó…….A……” Cùng với tiếng kêu yêu kiều của nàng, mật ngọt thơm ngát cũng ồ ồ chảy ra, làm ướt đẫm nhụy hoa động tình đang mấp máy, không ngừng tỏa ra mùi thơm mời mọc cùng lấp lánh ánh nước nhầy nhụa.
Cổ họng Tiêu Kinh Sơn căng thẳng, hôn lên đôi môi nàng rồi chậm rãi dời xuống, lướt qua thắt lưng mềm mại tinh tế, đi tới nơi huyền bí của nàng. Hai cánh hoa nhỏ của nàng giống như đóa hoa xinh đẹp nhất, mỹ lệ nhất ở trước mắt hắn. Cỏ mềm mại ướt át ôm lấy miệng hoa, hai phiến hoa hồng thuận, bao bọc lấy viên ngọc châu đẹp đẽ, lấy tay đẩy ra hai phiến hoa làm chảy ra một dòng mật hoa ngọt ngào, cảnh đẹp dâm mỹ ngay trước mắt làm cho yết hầu hắn căng thẳng.
Tiêu Kinh Sơn cúi thân mình xuống, dùng ngón tay của mình thử thăm dò đẩy ra một phiến hoa, ai biết Mai Tử cúi đầu kêu lên một tiếng, lập tức bên trong phấn môi liền thấm ra càng nhiều mật dịch, mật dịch kia trong suốt, mê người. Tiêu Kinh Sơn chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, đưa lưỡi liếm thử, quả nhiên vị ngọt ngào thơm ngát giống như tưởng tượng hương, mang theo mùi vị đặc trưng của Mai Tử. Hắn dứt khoát cúi người xuống, tách hai chân thon dài của nàng ra, cúi đầu hút cam lộ kia, lưỡi đưa vào trong cánh môi đỏ mọng, vừa ra vừa vào, môi đỏ rung động, mật ngọt liền không ngừng chảy ra bên ngoài, rất nhanh làm ướt át cỏ dại xung quanh.
Lúc này Mai Tử đã khóc không thành tiếng, chỉ nức nở nức nở, gắt gao che miệng nhìn nóc nhà tranh. Nàng không biết đây là chuyện gì, cũng không biết vì sao Tiêu Kinh Sơn lại muốn ăn chỗ xấu hổ kia của nàng, cảm thấy nhiệt năng của Tiêu Kinh Sơn ở chỗ đó, thân thể nàng giống như không còn là của nàng. Mà ngay tại lúc cái lưỡi của Tiêu Kinh Sơn ra vào, một cổ khoái cảm vây quanh người nàng, thân hình không chủ động được run rẩy, tiếp theo cảm thấy phía dưới trào ra cái gì nong nóng. Nàng bấu chặt bàn tay xuống chiếu, nghĩ không biết đây có phải là cái mà tỷ muội ngày xưa nói hay không? Nhưng mà khăn trắng đâu, như thế nào lại không dùng đến?
Tuy rằng trong lòng vô cùng thẹn thùng, nhưng nàng vẫn mở miệng nhỏ giọng nhắc nhở: “Khăn, chớ quên”.
Tiêu Kinh Sơn gặp Mai Tử lên đỉnh, phía dưới đã lầy lội một mảng, hiện tại hắn đã có thể đi vào. Lúc này bỗng nhiên nghe được lời này của Mai Tử, hắn nâng con ngươi nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, thanh âm trầm thấp nói: “Nhớ rõ, còn chưa có bắt đầu đâu”.
Mai Tử không dám nhìn hắn, quay mặt hỏi: “Sẽ đau đúng không?”
Tiêu Kinh Sơn khàn khàn ở bên tai nàng nói: “Lần đầu tiên luôn đau một chút, ta sẽ tận lực khắc chế”.
Mai Tử không hiểu hắn tận lực khắc chế cái gì, nhưng Tiêu Kinh Sơn trả lời như vậy, nàng cũng chỉ có thể gật gật đầu lung tung, nói: “Cũng tốt, vậy chàng chú ý chút”. Nói xong lại nhắm hai mắt, chờ Tiêu Kinh Sơn tiếp tục làm.
Tiêu Kinh Sơn muốn nàng mở mắt ra nhìn, nhưng hắn biết đây là lần đầu tiên nên khẳng định nàng rất xấu hổ, cũng không có cưỡng ép. Hắn cầm cái khăn đã được chuẩn bị từ sớm nâng mông nàng lên, để cho cái khăn sạch sẽ kia vừa vặn đặt ở phía dưới, tách hai đùi của nàng ra để chính mình qùy vào bên trong. Phân thân của hắn đã sớm căng trào cứng rắn như sắt, lấy tay cầm lấy, hắn còn có thể cảm nhận được nhịp đập mơ hồ. Nhìn tiểu nương tử dưới thân, nàng chính là nương tử của hắn, thẹn thùng xấu hổ đang chờ hắn phá cửa xông vào.
Hắn là Tiêu Kinh Sơn, từng trên lưng ngựa rong ruổi sa trường, từng trải qua cửu tử nhất sinh, hắn xem hết vinh hoa nhìn thấu quyền thế, quy ẩn tại thôn Bích Thủy non xanh nước biếc này. Vốn không ngờ chuyện kết hôn nhưng nhân duyên trùng hợp, hắn cùng thôn quê cô nương kết nghĩa vợ chồng. Nếu đã có duyên, nàng nên là của hắn, cùng hắn vượt qua tháng năm dài dằng dặc vô tận sau này.
Tiêu Kinh Sơn nhắm con ngươi lại, cảm thụ cảm giác được cách môi mềm mại mút lấy phân thân của hắn, thắt lưng từ từ dùng sức, đầu phân thân cứng rắn chậm rãi tách hai cánh hoa, xâm nhập vào nơi ấm áp ẩm ướt kia. Mai Tử kinh hoàng mở mắt hoảng sợ nhìn Tiêu Kinh Sơn: “Hiện tại, hiện tại đã xong chưa?”
Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nhìn thân hình xinh đẹp của Mai Tử, chỗ thần bí mềm mại của nàng hắn chưa từng tiến vào, nơi đó thít chặt cùng ấm áp bao vây hắn. Hắn chưa phá cửa thành, nhưng tiểu nương tử dưới thân đã bắt đầu kinh hoàng. Hắn dừng lại không dám tiến, bàn tay to vuốt ve chờ thân thể nàng bình tĩnh lại. Cảm giác được nỗi kinh hoàng của Mai Tử dần dần giảm xuống, hắn dùng đầu phân thân của mình chậm rãi đâm vào chỗ hai cánh môi khép mở kia, khắc chế dùng vài phần lực đạo, chỉ nghe “tức” một tiếng lại tiến thêm vài phần.
Trong lòng Mai Tử vẫn hồi hộp chờ đợi cơn đau đớn trong truyền thuyết, nhưng mà nàng không ngờ cái loại đau đớn này lại đau đến tâm tê liệt phế, chướng bụng gian nan đến thế. Nàng gắt gao bắt lấy tay Tiêu Kinh Sơn, bấu chặt đến tưởng chừng như chảy máu, mê mang bất lực kêu: “Đau quá……”
Tiêu Kinh Sơn nhíu chặt mày rậm, mím bạc môi, mồ hôi theo thái dương chảy xuống.
Mai Tử cảm thấy phân thân Tiêu Kinh Sơn tiến vào cơ thể của mình nhẹ nhàng ma sát, vì thế đau đớn dần dần bị đánh tan, cảm giác khó chịu dâng lên, nàng mở con ngươi mênh mông nhìn vẻ mặt thống khổ của Tiêu Kinh Sơn, thở gấp hỏi: “Chàng cũng rất đau sao?”
Tiêu Kinh Sơn cắn răng phun ra vài chữ: “Ta không đau”. Chẳng những không đau mà còn rất sung sướng, khoái hoạt đến tưởng chừng như lập tức muốn lại làm nàng đau!
Mai Tử không rõ, dưới thân truyền đến cảm giác tê dại, nàng nhẹ nhàng vặn vẹo eo, động tác này khiến cho Tiêu Kinh Sơn hít vào một hơi. Nàng liền cảm thấy vật dưới kia rục rịch, lại tiến vào thêm vài phần. Mai Tử cảm thấy thân thể có vật tiến vào tạo ra cảm giác, trong lòng nghĩ chắc là vật kia đã hoàn toàn tiến vào cơ thể mình, vừa thẹn vừa sợ.
Tuy rằng dưới thân xúc động mãnh liệt, nhưng bản tính Tiêu Kinh Sơn lại trầm ổn khắc chế, tại thời khắc mấu chốt này vẫn cố kỵ đây là lần đầu tiên của Mai Tử, tiến ba phân lùi hai phân, một bước một đẩy mạnh, vách thịt nộn hồng gắt gao bao quanh thiết nóng, rốt cuộc thiết nóng cũng đã vào hơn phân nữa. Lúc sau, Mai Tử chống đỡ không nổi, nũng nịu khóc nói không được, đừng vào nữa, Tiêu Kinh Sơn đành phải dừng lại.
Kỳ thật phân thân của hắn còn ở bên ngoài mấy tấc chưa vào hết, nhưng hắn biết chính mình so với những nam nhân bình thường khác có phần to hơn, Mai Tử tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu, hắn không dám dùng toàn lực, chỉ có thể chấp nhận như vậy. Lúc này bên ngoài mưa to cuồng xả, tiếng sấm từng trận, Tiêu Kinh Sơn nhịn xuống xúc động dâng lên ào ạt trong cơ thể, không dám lộn xộn, tay vuốt ve chỗ hai người chặt chẽ tiếp xúc để làm cho Mai Tử bình tĩnh lại.
Lúc mới bắt đầu Mai Tử cảm thấy khó chịu chống đỡ, sau lại chỉ cảm thấy chỗ vật kia ở trong cơ thể phát ra hơi nóng thiêu đốt chính mình, liền nhịn không được động đậy. Mai Tử uốn éo nhích người, mặc cho Tiêu Kinh Sơn khắc chế thế nào cũng nhịn không được nhẹ nhàng chậm chạp đi động hông. Mà Tiêu Kinh Sơn vừa động, Mai Tử liền cảm thấy cả người như nổi sóng, thậm chí nàng cảm thấy lúc Tiêu Kinh Sơn rút ra, cánh môi của mình còn mút lấy hắn không chịu buông tha. Tiêu Kinh Sơn khí lực lớn làm sự việc này cũng mãnh, nàng cảm giác giống như ruột gan chính mình cũng bị kéo ra ngoài.
Mà Tiêu Kinh Sơn chuyển động vài lần, phát hiện Mai Tử đã không còn kêu đau đớn, chỉ kêu to, động tác của hắn liền nhanh lên. Hắn động một chút, Mai Tử liền sợ hãi kêu lên một chút, đi vào mỗi lúc càng nhanh, tiếng kêu của Mai Tử chưa từng ngừng lại, đến cuối cùng nàng kêu không thành tiếng, chỉ còn lại tiếng nức nở yêu kiều.
Tiêu Kinh Sơn vẫn tận lực khắc chế chính mình, nhưng mà động tác ra vào vẫn nhanh hơn. Bên ngoài mưa to tầm tã, thế công của hắn chưa từng ngừng lại, chẳng qua mỗi lần tiến vào cũng không dám tiến hoàn toàn, e sợ tiểu nương tử của hắn chịu không nổi.
Nếu Mai Tử nương lúc trước lo lắng hoa màu nhà mình không có đủ nước thì nay đã không cần lo lắng nữa, ruộng đồng sau một hồi mưa sa càng thêm màu mỡ, bao nhiêu gia đình sung sướng mừng thầm. Thời điểm bên ngoài mưa đã muốn ngừng, bên trong nhà lá, tiểu Mai Tử vẫn như cũ chịu cuồng phong bạo vũ giày xéo.
Nàng đã khóc không thành tiếng, thân thể nhỏ bé uyển chuyển run rẩy đến xụi lơ, nhưng mà Tiêu Kinh Sơn trên người nàng vẫn chưa từng ngừng nghỉ.
Lúc trước bên ngoài mưa lớn át mất mọi âm thanh, bây giờ khi mưa đã nhỏ dần, nàng mới biết tiếng kêu của mình mắc cỡ đến chừng nào, mới biết Tiêu Kinh Sơn thở gấp là như thế nào làm lòng người nóng bức khó chịu. Hắn gắng sức cày cấy, giọt mồ hôi rơi xuống trước khuôn ngực mềm mại của nàng, chọc cho nàng bất lực vặn vẹo eo, nhưng không biết động tác này của mình chỉ làm cho đầu v nhỏ càng thêm diễm lệ, khiến cho nam tử cường tráng trước mắt càng ra sức vì động tình.
Lúc cuồng phong trong nhà tranh chấm dứt cũng là lúc gà trong thôn cũng bắt đầu gáy sáng rồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiêu Kinh Sơn hiểu ra tác dụng của khăn trắng, rất nhanh liền hiểu được chuyện ngày ấy, nhìn thân hình tiểu nương tử của mình bị chăn bao kín ngồi trên giường hỏi: “Ngày đó nàng không phải sợ hãi, mà là muốn khăn, đúng không?”
Mai Tử xoay mặt vào trong, con ngươi vừa thẹn vừa ngượng, cắn môi không nói câu nào.
Tiêu Kinh Sơn thấp giọng nở nụ cười, nhấc chân lên giường, đôi chân thon dài khụy xuống, cả người quỳ trước mặt Mai Tử, dùng tay kéo người nàng lại. Mai Tử khẩn trương mở mắt, thấy Tiêu Kinh Sơn quỳ trước hai chân nàng, cúi đầu nhìn nàng.
Nàng lập tức hoảng hốt, khẽ chớp lông mi, xấu hổ đến tâm phát hoảng, toàn thân như có điện truyền qua run run kịch liệt, thật là muốn xỉu cho xong. Tiêu Kinh Sơn chậm rãi ôm lấy nàng, đem hai tay nàng bỏ lên cổ của mình, trực tiếp cúi đầu xuống ngực nàng.
Thì ra ngực Mai Tử tuy không được lớn nhưng lại như nước mềm mại ngọc sơn sơ long, phía trên ngọc sơn có hai đóa hoa đào đẹp đẽ. Thân hình nàng khẩn trương run run, ngay cả hai đóa hoa cũng hơi hơi run rẩy đứng lên, giống như trên nền tuyết trắng có hai đóa anh đào rung động, làm cho Tiêu Kinh Sơn nhịn không được cúi đầu hôn lên.
Mai Tử chỉ cảm thấy ngực mình bị Tiêu Kinh Sơn ngậm vào tê dại khó nhịn, nhiệt khí từ từ đỉnh tiểu đào lan ra toàn thân, Tiêu Kinh Sơn còn cố tình cắn mút không buông. Mai Tử không hiểu, nhịn không được cắn môi xấu hổ nhỏ giọng hỏi: “Đây là muốn làm gì?”
Tiêu Kinh Sơn buông đóa anh đào trong miệng ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của nàng, nhịn không được vỗ vỗ hai má nàng, ôn nhu nói: “Nàng còn nhỏ, chịu không được của ta, ta làm nàng thả lỏng trước”.
Mai Tử không hiểu ý của lời này, nhưng nghe thanh âm khàn khàn ôn nhu của hắn, không nhịn được xấu hổ, nhắm hai mắt lại mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm. Tiêu Kinh Sơn thấy nàng nhẹ nhàng nhắm đôi mắt yêu kiều, hôn lấy hai đỉnh anh đào, động tác có vài phần vội vàng, bàn tay to cũng bắt đầu vuốt ve thắt lưng tinh tế của nàng, cuối cùng từ từ đi vào khe hở hẹp phía sau Mai Tử.
Khe hẹp phía sau Mai Tử chưa bao giờ có người chạm qua, cảm nhận được ngón tay của Tiêu Kinh Sơn xẹt qua nơi đó, thân hình nàng lại run lên, trợn mắt mang theo ý sợ hãi nhìn Tiêu Kinh Sơn.
Bàn tay thô lệ của Tiêu Kinh Sơn ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve nàng, cảm giác được Mai Tử bình tĩnh trở lại, tay của hắn mới dọc theo khe hẹp kia chậm rãi tiến lên phía trước. Bàn tay thô ráp hữu lực cẩn thận tách ra lông tơ bao bọc hai bên cánh hoa mềm mại mẫm cảm của nàng, từ giữa tìm được tiểu hạch thần bí, sau đó nhẹ nhàng trêu chọc, giống như vỗ về chơi đùa, cuối cùng ngón tay cái mạnh mẽ ma sát hoa châu phấn nộn, ngón trỏ cùng ngón giữa trong miệng tiểu huyệt của nàng không ngừng xoay tròn, day day….
Mai Tử như bị điện giật đến chấn động, một cỗ khoái cảm xa lạ xuyên thẳng qua toàn thân của nàng, nàng nhịn không được ngửa đầu phát ra tiếng kêu thanh thúy, tiếng kêu kia tựa như mật ngọt vang lên, mang theo sự trong trẻo ý nhị, rất dễ nghe: “A……Không cần nhu….không cần ở nơi đó…….A……” Cùng với tiếng kêu yêu kiều của nàng, mật ngọt thơm ngát cũng ồ ồ chảy ra, làm ướt đẫm nhụy hoa động tình đang mấp máy, không ngừng tỏa ra mùi thơm mời mọc cùng lấp lánh ánh nước nhầy nhụa.
Cổ họng Tiêu Kinh Sơn căng thẳng, hôn lên đôi môi nàng rồi chậm rãi dời xuống, lướt qua thắt lưng mềm mại tinh tế, đi tới nơi huyền bí của nàng. Hai cánh hoa nhỏ của nàng giống như đóa hoa xinh đẹp nhất, mỹ lệ nhất ở trước mắt hắn. Cỏ mềm mại ướt át ôm lấy miệng hoa, hai phiến hoa hồng thuận, bao bọc lấy viên ngọc châu đẹp đẽ, lấy tay đẩy ra hai phiến hoa làm chảy ra một dòng mật hoa ngọt ngào, cảnh đẹp dâm mỹ ngay trước mắt làm cho yết hầu hắn căng thẳng.
Tiêu Kinh Sơn cúi thân mình xuống, dùng ngón tay của mình thử thăm dò đẩy ra một phiến hoa, ai biết Mai Tử cúi đầu kêu lên một tiếng, lập tức bên trong phấn môi liền thấm ra càng nhiều mật dịch, mật dịch kia trong suốt, mê người. Tiêu Kinh Sơn chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, đưa lưỡi liếm thử, quả nhiên vị ngọt ngào thơm ngát giống như tưởng tượng hương, mang theo mùi vị đặc trưng của Mai Tử. Hắn dứt khoát cúi người xuống, tách hai chân thon dài của nàng ra, cúi đầu hút cam lộ kia, lưỡi đưa vào trong cánh môi đỏ mọng, vừa ra vừa vào, môi đỏ rung động, mật ngọt liền không ngừng chảy ra bên ngoài, rất nhanh làm ướt át cỏ dại xung quanh.
Lúc này Mai Tử đã khóc không thành tiếng, chỉ nức nở nức nở, gắt gao che miệng nhìn nóc nhà tranh. Nàng không biết đây là chuyện gì, cũng không biết vì sao Tiêu Kinh Sơn lại muốn ăn chỗ xấu hổ kia của nàng, cảm thấy nhiệt năng của Tiêu Kinh Sơn ở chỗ đó, thân thể nàng giống như không còn là của nàng. Mà ngay tại lúc cái lưỡi của Tiêu Kinh Sơn ra vào, một cổ khoái cảm vây quanh người nàng, thân hình không chủ động được run rẩy, tiếp theo cảm thấy phía dưới trào ra cái gì nong nóng. Nàng bấu chặt bàn tay xuống chiếu, nghĩ không biết đây có phải là cái mà tỷ muội ngày xưa nói hay không? Nhưng mà khăn trắng đâu, như thế nào lại không dùng đến?
Tuy rằng trong lòng vô cùng thẹn thùng, nhưng nàng vẫn mở miệng nhỏ giọng nhắc nhở: “Khăn, chớ quên”.
Tiêu Kinh Sơn gặp Mai Tử lên đỉnh, phía dưới đã lầy lội một mảng, hiện tại hắn đã có thể đi vào. Lúc này bỗng nhiên nghe được lời này của Mai Tử, hắn nâng con ngươi nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, thanh âm trầm thấp nói: “Nhớ rõ, còn chưa có bắt đầu đâu”.
Mai Tử không dám nhìn hắn, quay mặt hỏi: “Sẽ đau đúng không?”
Tiêu Kinh Sơn khàn khàn ở bên tai nàng nói: “Lần đầu tiên luôn đau một chút, ta sẽ tận lực khắc chế”.
Mai Tử không hiểu hắn tận lực khắc chế cái gì, nhưng Tiêu Kinh Sơn trả lời như vậy, nàng cũng chỉ có thể gật gật đầu lung tung, nói: “Cũng tốt, vậy chàng chú ý chút”. Nói xong lại nhắm hai mắt, chờ Tiêu Kinh Sơn tiếp tục làm.
Tiêu Kinh Sơn muốn nàng mở mắt ra nhìn, nhưng hắn biết đây là lần đầu tiên nên khẳng định nàng rất xấu hổ, cũng không có cưỡng ép. Hắn cầm cái khăn đã được chuẩn bị từ sớm nâng mông nàng lên, để cho cái khăn sạch sẽ kia vừa vặn đặt ở phía dưới, tách hai đùi của nàng ra để chính mình qùy vào bên trong. Phân thân của hắn đã sớm căng trào cứng rắn như sắt, lấy tay cầm lấy, hắn còn có thể cảm nhận được nhịp đập mơ hồ. Nhìn tiểu nương tử dưới thân, nàng chính là nương tử của hắn, thẹn thùng xấu hổ đang chờ hắn phá cửa xông vào.
Hắn là Tiêu Kinh Sơn, từng trên lưng ngựa rong ruổi sa trường, từng trải qua cửu tử nhất sinh, hắn xem hết vinh hoa nhìn thấu quyền thế, quy ẩn tại thôn Bích Thủy non xanh nước biếc này. Vốn không ngờ chuyện kết hôn nhưng nhân duyên trùng hợp, hắn cùng thôn quê cô nương kết nghĩa vợ chồng. Nếu đã có duyên, nàng nên là của hắn, cùng hắn vượt qua tháng năm dài dằng dặc vô tận sau này.
Tiêu Kinh Sơn nhắm con ngươi lại, cảm thụ cảm giác được cách môi mềm mại mút lấy phân thân của hắn, thắt lưng từ từ dùng sức, đầu phân thân cứng rắn chậm rãi tách hai cánh hoa, xâm nhập vào nơi ấm áp ẩm ướt kia. Mai Tử kinh hoàng mở mắt hoảng sợ nhìn Tiêu Kinh Sơn: “Hiện tại, hiện tại đã xong chưa?”
Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nhìn thân hình xinh đẹp của Mai Tử, chỗ thần bí mềm mại của nàng hắn chưa từng tiến vào, nơi đó thít chặt cùng ấm áp bao vây hắn. Hắn chưa phá cửa thành, nhưng tiểu nương tử dưới thân đã bắt đầu kinh hoàng. Hắn dừng lại không dám tiến, bàn tay to vuốt ve chờ thân thể nàng bình tĩnh lại. Cảm giác được nỗi kinh hoàng của Mai Tử dần dần giảm xuống, hắn dùng đầu phân thân của mình chậm rãi đâm vào chỗ hai cánh môi khép mở kia, khắc chế dùng vài phần lực đạo, chỉ nghe “tức” một tiếng lại tiến thêm vài phần.
Trong lòng Mai Tử vẫn hồi hộp chờ đợi cơn đau đớn trong truyền thuyết, nhưng mà nàng không ngờ cái loại đau đớn này lại đau đến tâm tê liệt phế, chướng bụng gian nan đến thế. Nàng gắt gao bắt lấy tay Tiêu Kinh Sơn, bấu chặt đến tưởng chừng như chảy máu, mê mang bất lực kêu: “Đau quá……”
Tiêu Kinh Sơn nhíu chặt mày rậm, mím bạc môi, mồ hôi theo thái dương chảy xuống.
Mai Tử cảm thấy phân thân Tiêu Kinh Sơn tiến vào cơ thể của mình nhẹ nhàng ma sát, vì thế đau đớn dần dần bị đánh tan, cảm giác khó chịu dâng lên, nàng mở con ngươi mênh mông nhìn vẻ mặt thống khổ của Tiêu Kinh Sơn, thở gấp hỏi: “Chàng cũng rất đau sao?”
Tiêu Kinh Sơn cắn răng phun ra vài chữ: “Ta không đau”. Chẳng những không đau mà còn rất sung sướng, khoái hoạt đến tưởng chừng như lập tức muốn lại làm nàng đau!
Mai Tử không rõ, dưới thân truyền đến cảm giác tê dại, nàng nhẹ nhàng vặn vẹo eo, động tác này khiến cho Tiêu Kinh Sơn hít vào một hơi. Nàng liền cảm thấy vật dưới kia rục rịch, lại tiến vào thêm vài phần. Mai Tử cảm thấy thân thể có vật tiến vào tạo ra cảm giác, trong lòng nghĩ chắc là vật kia đã hoàn toàn tiến vào cơ thể mình, vừa thẹn vừa sợ.
Tuy rằng dưới thân xúc động mãnh liệt, nhưng bản tính Tiêu Kinh Sơn lại trầm ổn khắc chế, tại thời khắc mấu chốt này vẫn cố kỵ đây là lần đầu tiên của Mai Tử, tiến ba phân lùi hai phân, một bước một đẩy mạnh, vách thịt nộn hồng gắt gao bao quanh thiết nóng, rốt cuộc thiết nóng cũng đã vào hơn phân nữa. Lúc sau, Mai Tử chống đỡ không nổi, nũng nịu khóc nói không được, đừng vào nữa, Tiêu Kinh Sơn đành phải dừng lại.
Kỳ thật phân thân của hắn còn ở bên ngoài mấy tấc chưa vào hết, nhưng hắn biết chính mình so với những nam nhân bình thường khác có phần to hơn, Mai Tử tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu, hắn không dám dùng toàn lực, chỉ có thể chấp nhận như vậy. Lúc này bên ngoài mưa to cuồng xả, tiếng sấm từng trận, Tiêu Kinh Sơn nhịn xuống xúc động dâng lên ào ạt trong cơ thể, không dám lộn xộn, tay vuốt ve chỗ hai người chặt chẽ tiếp xúc để làm cho Mai Tử bình tĩnh lại.
Lúc mới bắt đầu Mai Tử cảm thấy khó chịu chống đỡ, sau lại chỉ cảm thấy chỗ vật kia ở trong cơ thể phát ra hơi nóng thiêu đốt chính mình, liền nhịn không được động đậy. Mai Tử uốn éo nhích người, mặc cho Tiêu Kinh Sơn khắc chế thế nào cũng nhịn không được nhẹ nhàng chậm chạp đi động hông. Mà Tiêu Kinh Sơn vừa động, Mai Tử liền cảm thấy cả người như nổi sóng, thậm chí nàng cảm thấy lúc Tiêu Kinh Sơn rút ra, cánh môi của mình còn mút lấy hắn không chịu buông tha. Tiêu Kinh Sơn khí lực lớn làm sự việc này cũng mãnh, nàng cảm giác giống như ruột gan chính mình cũng bị kéo ra ngoài.
Mà Tiêu Kinh Sơn chuyển động vài lần, phát hiện Mai Tử đã không còn kêu đau đớn, chỉ kêu to, động tác của hắn liền nhanh lên. Hắn động một chút, Mai Tử liền sợ hãi kêu lên một chút, đi vào mỗi lúc càng nhanh, tiếng kêu của Mai Tử chưa từng ngừng lại, đến cuối cùng nàng kêu không thành tiếng, chỉ còn lại tiếng nức nở yêu kiều.
Tiêu Kinh Sơn vẫn tận lực khắc chế chính mình, nhưng mà động tác ra vào vẫn nhanh hơn. Bên ngoài mưa to tầm tã, thế công của hắn chưa từng ngừng lại, chẳng qua mỗi lần tiến vào cũng không dám tiến hoàn toàn, e sợ tiểu nương tử của hắn chịu không nổi.
Nếu Mai Tử nương lúc trước lo lắng hoa màu nhà mình không có đủ nước thì nay đã không cần lo lắng nữa, ruộng đồng sau một hồi mưa sa càng thêm màu mỡ, bao nhiêu gia đình sung sướng mừng thầm. Thời điểm bên ngoài mưa đã muốn ngừng, bên trong nhà lá, tiểu Mai Tử vẫn như cũ chịu cuồng phong bạo vũ giày xéo.
Nàng đã khóc không thành tiếng, thân thể nhỏ bé uyển chuyển run rẩy đến xụi lơ, nhưng mà Tiêu Kinh Sơn trên người nàng vẫn chưa từng ngừng nghỉ.
Lúc trước bên ngoài mưa lớn át mất mọi âm thanh, bây giờ khi mưa đã nhỏ dần, nàng mới biết tiếng kêu của mình mắc cỡ đến chừng nào, mới biết Tiêu Kinh Sơn thở gấp là như thế nào làm lòng người nóng bức khó chịu. Hắn gắng sức cày cấy, giọt mồ hôi rơi xuống trước khuôn ngực mềm mại của nàng, chọc cho nàng bất lực vặn vẹo eo, nhưng không biết động tác này của mình chỉ làm cho đầu v* nhỏ càng thêm diễm lệ, khiến cho nam tử cường tráng trước mắt càng ra sức vì động tình.
Lúc cuồng phong trong nhà tranh chấm dứt cũng là lúc gà trong thôn cũng bắt đầu gáy sáng rồi.