Gả đến đây đã là ngày thứ 2, Mai Tử cũng dần dần quen thuộc cuộc sống của Tiêu Kinh Sơn.
Cuộc sống của Tiêu Kinh Sơn chỉ trông vào việc săn bắn mà duy trì, có cơm ăn hay không đều phải dựa vào ý trời. Bình thường hắn hay đến ngọn núi lân cận săn chút gà rừng, thỏ hoang, còn chi phí sinh hoạt ngẫu nhiên sẽ từ trong núi đánh được heo rừng hoặc gấu rừng đem xuống núi đổi lấy tiền. Tiêu Kinh Sơn không để ý đến vật ngoài thân, bán được tiền đều tiêu hết, không để lại chút nào để tích góp. Giống như việc thành thân, Tiêu Kinh Sơn không keo kiệt chút nào chi tiền cưới Mai Tử về nhà.
Mai Tử tuy cảm động nhưng lại cảm thấy nam nhân này thật sự chỉ tính sống qua ngày. Nàng không thể không biết xấu hổ mà đi hỏi người ta có bao nhiêu của cải, nhưng thế nào cũng cảm thấy Tiêu Kinh Sơn hiện giờ chẳng có mấy đồng tích góp. Bởi vậy, buổi tối lúc chuẩn bị lên giường, khi Tiêu Kinh Sơn nhìn Mai Tử không có cái gì gọi là đồ trang sức, mới nói: "Chờ mấy ngày nữa ta đánh được con mồi tốt sẽ đổi lấy tiền, giúp nàng mua chút phụ tùng này nọ".
Mai Tử nghe thế vội vàng nói không cần, phụ tùng trang sức chỉ dành cho những nhà giàu có tiền dùng, nàng bộ dáng đơn giản như vậy đã thành thói quen.
Tiêu Kinh Sơn lại có chút băn khoăn, còn nói: "Ta không hiểu nữ tử các nàng cần những thứ gì, có điểm ủy khuất nàng".
Tiêu Kinh Sơn vừa nói, Mai Tử lại ngượng ngùng. Thanh danh nàng kém, có người muốn cưới nàng, nàng đã thấy đủ. Tuy Tiêu Kim Sơn có chút cổ quái, nhưng hắn vẫn là một chàng trai trong sạch độc thân. Người ta chẳng những nguyện ý cưới nàng, ngược lại còn lo nàng chịu ủy khuất, điều này làm cho Mai Tử rất cảm động.
Mai Tử không nói ra, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ phải đối tốt với Tiêu Kinh Sơn một chút, làm tròn bổn phận nương tử của mình mới phải.
Buổi sáng hôm đó, nàng thu dọn quần áo của Tiêu Kinh Sơn, cái nào cần may thì may, cái nào cần sửa thì sửa, còn lại chuẩn bị mang đến dòng suối mà giặt.
Thôn Bích Thủy tọa lạc ở phía trước ngọn núi Thanh Sơn. Thanh Sơn nơi nơi là suối, ngay bên cạnh thôn Bích Thủy cũng có một dòng suối. Nước ở đầu nguồn được dùng để ăn uống sinh hoạt, cuối nguồn để cho các cô nương, cô con dâu giặt giũ.
Một mình Mai Tử mang theo giỏ trúc cùng thau gỗ đến suối, lúc này đã có vài cô nương trong thôn đến giặt quần áo, đang đùa giỡn nhau. Nhìn thấy Mai Tử đến gần, tiếng cười cũng dần dần ngừng lại.
Mai Tử cảm thấy búi tóc của mình là lạ, mọi người xung quanh hẳn là đều chê cười. Thêm vào đó, nàng lại là một cô nương mới thành thân, cho nên có chút ngại. Nàng cúi đầu mím môi không nói một lời, tìm một góc ngồi xuống, dùng thau gỗ múc nước đem quần áo ra bắt đầu giặt.
Những người khác bắt đầu ghé tai nhau, ánh mắt tò mò, thường thường hướng nàng liếc mắt một cái. Mặt Mai Tử nóng lên, cảm thấy không được tự nhiên, cúi đầu dùng sức chà giặt quần áo.
Quần áo Tiêu Kinh Sơn đều là vải thô hoặc vải bố, sợi vải đơn sơ thô ráp, trên đó còn có thể ngửi được mùi vị của hắn. Thường ngày trên đường Mai Tử cũng gặp vài nam nhân đi ngang qua, cũng từng ngửi thấy mùi mồ hôi trên người bọn họ, đều là một mùi khó chịu. Nhưng mùi trên quần áo Tiêu Kinh Sơn lại không làm cho nàng chán ghét, ngược lại cảm thấy có phần nam tính. Mai Tử lại nghĩ tới cánh tay đầy mồ hôi cùng tấm lưng dày kia có từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống, nhất định tất cả đều thấm vào quần áo này.
Nắng ngày càng gắt, nhưng ngâm tay lâu trong nước cũng làm cho Mai Tử cảm thấy lạnh. Nàng lau lau mồ hôi trên trán, cố gắng chà xát quần áo Tiêu Kinh Sơn.
Xung quanh tiếng nói khe khẽ nhỏ dần rồi ngừng lại, một cô gái gần bằng tuổi nàng đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi: "Mai Tử, ngươi khỏe không?"
Mai Tử ngẩng đầu, người kia chính là A Kim, trước đây cũng có phần thân thiết. A Kim là một trong số ít cô nương trong thôn gả cho chính người trong thôn, tuổi gần bằng nàng, vài năm nay A Kim lập gia đình, công việc có vẻ bận bịu nhưng vẫn quan hệ không tệ với Mai Tử.
Mai Tử nhìn A Kim cười nói: "Rất tốt".
A Kim do dự, như muốn nói cái gì, nhưng nhìn Mai Tử tươi cười không để ý chút nào nên thôi. Tập trung giặt quần áo, thỉnh thoảng lại trao đổi đôi ba câu với Mai Tử.
Mai Tử chú ý A Kim luôn cẩn thận tránh nói về chuyện lập gia đình, thấy vậy Mai Tử lại thương tâm, không muốn nhắc tới để cho mình thoải mái sao? Nàng cảm động, nhưng đối với sự quan tâm chăm sóc của A Kim lại thấy có chút buồn cười. Kỳ thật chuyện Phúc ca vứt bỏ nàng, nàng cũng thương tâm muốn chết. Nhưng sau lần tự tử hụt đó, nàng cảm thấy phần thương tâm kia so với sao trên trời còn mông lung không rõ ràng hơn nhiều.
Về phần hiện tại gả cho ai, đối với Mai Tử mà nói đều không quan trọng, Tiêu Kinh Sơn tuy là người quái gở, nhưng trước mắt xem ra đối với nàng cũng tốt, nàng không có gì để oán hận. Tâm sự này có nói cũng không thể nói rõ ràng cho nên Mai Tử cũng không nhắc tới với A Kim.
A Kim gả cho người trong thôn tên là Trần Hồng Vũ. Trần Hồng Vũ thích nói giỡn, hai người gặp nhau thường thường nói đùa trêu chọc nhau. Sau này trưởng bối trong nhà thấy 2 hài tử này rất xứng đôi, một nhà chấp nhận gả, một nhà chấp nhận cưới, thế là định. Trần gia của cải giàu có, Trần Hồng Vũ hoạt bát lại yêu thương nương tử, thành ra thành thân hơn một năm trong nhà liền có thêm tiểu hài tử béo múp. A Kim ở thôn Bích Thủy này xem như là tốt số.
Mai Tử cùng A Kim nói chút việc nhà, nói xong liền vui vẻ hẳn lên. Bên cạnh có mấy cô nương thấy vậy cũng chạy lại góp vui, hỏi Mai Tử cái này cái kia, cũng có người lớn mật mạnh mẽ tên Minh Cúc, trực tiếp hỏi nàng tối hôm qua thấy thế nào?
Mai Tử làm sao trả lời được, huống hồ hôm qua chuyện gì cũng chưa xảy ra, cũng chỉ có thể cúi đầu chú tâm giặt quần áo.
Mọi người thấy Mai Tử cúi đầu đỏ mặt, nghĩ nàng thẹn thùng, càng thêm ồn ào muốn truy tới cùng. Trong đó có người tên Hồng Tảo, mặt thần bí cười, nhìn nhìn giỏ quần áo của Mai Tử, cố ý hỏi nàng khăn trắng đâu? Không cần giặt sao?
Lúc đầu Mai Tử còn chưa hiểu Hồng Tảo có ý gì, nhưng khi nghe các cô nương xung quanh oanh một tiếng cười rộ lên, có người nói Hồng Tảo nói chuyện rất không lưu tình, Mai Tử mới chậm rãi tỉnh ngộ. Thì ra khăn trắng nàng ta nói chính là cái khăn đặt dưới thân trong đêm tân hôn.
Nàng đỏ mặt, ngẩng đầu, mắt hàm chứa một tia tức giận trừng trừng nhìn Hồng Tảo một cái. Ai cũng biết Hồng Tảo này tính tính ngay thẳng, gặp Mai Tử trừng mắt với mình, nàng ta không áy náy, ngược lại càng thêm đắc ý, nói: "Ngươi giúp tướng công nhà mình giặt quần áo, như thế nào lại không đem cái khăn kia lấy ra giặt, hay là cái khăn đó vốn sạch sẽ, không cần ngươi giặt, ta nói đúng không?"
Lời này thực chua ngoa, rõ ràng ý nàng ta muốn nói Mai Tử trước khi thành thân đã không còn trong sạch. Điều này làm cho Mai Tử thật sự tức giận, con ngươi tóe lửa, trừng mắt nhìn Hồng Tảo lớn tiếng hỏi: "Hồng Tảo, ngươi đây là có ý gì?"
Mai Tử tính tình ôn hòa, chưa bao giờ cùng người khác cãi nhau, nhưng hôm nay, chuyện này liên quan đến thanh danh của chính nàng, còn liên quan đến thanh danh của Tiêu Kinh Sơn, nàng không thể cứ vậy im lặng mà bỏ qua.
Mọi người thấy không khí trở nên trầm trọng, vội vàng lên tiếng khuyên can. Một bên trấn an Mai Tử đừng để ý, Hồng Tảo nói chuyện rất thẳng, không kiêng cử, chỉ đùa một chút thôi, đừng chấp nàng. Một bên lôi kéo Hồng Tảo bảo nàng ta đừng nói nữa. A Kim cái gì cũng chưa nói, tiến lên cầm cái tay đang run run của Mai Tử, ý bảo nàng đừng vội.
Mai Tử tỉnh táo lại, nàng biết việc này có nói cũng không rõ, không thể lớn tiếng tranh cãi, cũng không thể công khai chứng minh. Chuyện ái muội như vậy, nàng có nói cũng vô dụng, nhất thời nóng nảy lại càng khiến cho mọi người nghĩ nàng xấu hổ hóa giận.
Nghĩ thông suốt, nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn Hồng Tảo, tiếp tục ngồi xuống giặt quấn áo. Nhưng tay nàng vẫn nhè nhẹ run lên, trái tim kinh hoàng, cái áo ở trong tay bị vò đi vò lại không biết bao nhiêu lần, đến khi A Kim nhắc nhở nàng mới biết xém chút nữa đã đem cái áo kia vò nát.
Đến xế chiều, mọi người xung quanh dần dần ra về, Mai Tử cũng chậm rãi thu dọn đồ đạt trở về.
Mai Tử vốn nghĩ lập gia đình rồi thì mọi chuyện sẽ tốt hơn, lời đồn đãi ít nhiều cũng tiêu tán một chút, nhưng xem ra không phải. Người trong thôn không có gì tiêu khiển, ngày ngày lấy buôn chuyện làm lạc thú, lúc vui vẻ có thể tám từ đầu khe đến cuối khe suối.
Mai Tử ôm giỏ trúc trở về, thấy Tiêu Kinh Sơn không biết đã về từ lúc nào, đang làm gà rừng, bên cạnh còn có đống nhỏ lông gà. Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử trở về, chỉ rổ nấm bên cạnh: "Tối nay có gà rừng cùng nấm".
Mai Tử gật gật đầu, buông thau gỗ, đem quần áo từng cái từng cái phơi lên dây thừng. Ở đây người ta quý trọng quần áo, dù nó chỉ làm bằng vải thô cũng vậy. Mọi người thường giặt quần áo lúc chiều chiều, phơi cả đêm cho khô, tránh ban ngày nắng gắt.
Tiêu Kinh Sơn ngẩng đầu nhìn quần áo của mình được phơi trong sân nhỏ, gió thổi bay phấp phới rồi nhìn lại Mai Tử, nói: "Hôm nay nàng vất vả rồi".
Mai Tử quay đầu lại nhìn Tiêu Kinh Sơn cười cười. Nàng cảm thấy có lẽ Tiêu Kinh Sơn đã hiểu lầm, nhưng nàng không biết giải thích như thế nào. Nàng và Tiêu Kinh Sơn tuy đã là vợ chồng, nhưng rất nhiều chuyện bọn họ không có cách nào hiểu nhau, cảm giác hai người giống như người xa lạ.
Thu thập xong quần áo, nàng dọn dẹp sạch sẽ đám lông gà rồi tùy tay đem hành gừng rửa sạch. Lúc này Tiêu Kinh Sơn đã làm gà xong, Mai Tử liền nhận lấy. Tiêu Kinh Sơn nhìn Mai Tử có vẻ mệt mỏi, thản nhiên nói: "Nàng vào trong nghỉ ngơi đi, để đó cho ta".
Mai Tử làm sao có thể để cho Tiêu Kinh Sơn làm cơm chiều? Kiên trì giữ lấy con gà, dùng dao chặt thành từng khối, rửa qua rồi đặt lên giá gỗ. Tiếp theo đem nấm rửa qua rồi mới vào bếp nhóm lửa, quét sơ phòng bếp, nồi trên bếp nóng lên phát ra tiếng tư tư.
Mai Tử đang muốn quay đầu lấy dầu thì phía sau có một bàn tay đem lọ dầu đưa tới. Mai Tử liếc nhìn Tiêu Kinh Sơn, nhận lấy rồi cho vào nồi một ít, sau đó thả gừng và hành đã thái nhỏ vào, mùi thơm phức, cuối cùng cho gà và nấm vào nốt. Mai Tử chưa thành thục vị trí các vật này nọ ở trong nhà nên liền hỏi Tiêu Kinh Sơn ở đây có gia vị hay không? Tiêu Kinh Sơn mở cái hộc tủ nhỏ bên cạnh ra, Mai Tử phát hiện ở bên trong có mấy hộp vuông nhỏ chuyên đựng gia vị, đầy đủ các loại, rất có không khí gia đình. Nhưng nhìn qua Mai Tử liền biết đây đều là đồ mới mua, chưa từng sử dụng qua, buổi sáng ăn cơm cũng chưa dùng đến những gia vị này.
Mai Tử nhìn Tiêu Kinh Sơn, nàng càng cảm nhận rõ ràng Tiêu Kinh Sơn đang săn sóc mình. Tiêu Kinh Sơn né tránh ánh mắt của nàng, lơ đãng nói: "Ta xuống núi muốn mua vài thứ, vừa vặn nhìn thấy những thứ này, liền mua về, sau này hẳn là phải dùng nhiều"
Mai Tử nghĩ đến hắn nói "phải dùng nhiều" bất giác đỏ mặt, may mắn thức ăn trong nồi đã sôi, vì thế nàng nhanh chóng quay đi không nhìn hắn. Tuy rằng Mai Tử ít ăn những món này, nhưng tốt xấu gì khi phụ thân còn sống kiến thức cũng không phải ít, biết thịt gà rừng không giống với những loại thịt khác, vì thế chỉ thả một ít muối cho có vị.
Lúc này, Tiêu Kinh Sơn đã lấy thêm củi cho vào bếp, ngồi ở trước bếp thổi thổi, lửa trong bếp cháy bùng lên. Mai Tử lấy nước cho vào nồi, một lúc sau cả nồi gà nấu nấm sôi ùng ục.
Mai Tử lấy bánh bột ngô cùng một cái nồi khác ra, nàng hỏi Tiêu Kinh Sơn muốn ăn bao nhiêu cái, sợ nấu thiếu thì Tiêu Kinh Sơn ăn không đủ. Tiêu Kinh Sơn nói 3 cái là đủ rồi, Mai Tử liền bỏ vào nồi 4 cái bánh, thường nàng chỉ ăn một cái.
Làm xong, Mai Tử nhìn Tiêu Kinh Sơn đang quạt lửa, thấy cánh tay hắn như cũ rắn chắc, ánh lửa làm vết sẹo trên ngực nổi bật lên, nhìn rất dữ tợn, nhưng Mai Tử cũng không còn sợ hãi. Nàng ngồi xuống nói: "Để ta làm cho" Nói xong tính cầm lấy cái quạt trong tay Tiêu Kinh Sơn.
Bình thường nấu cơm đều là chuyện của nữ nhân, Mai Tử cảm thấy ngượng ngùng khi để cho Tiêu Kinh Sơn phải ngồi đây giữ lửa cho nàng. Nhưng mà Tiêu Kinh Sơn lại không có ý định buông tay. Mai Tử cầm lấy quạt chạm phải bàn tay to của hắn, giống như phải bỏng nhanh chóng rụt tay lại.
Tiêu Kinh Sơn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cảm thấy nàng khẩn trương như vậy thật khó hiểu. Mai Tử thở dài, nhỏ giọng nói: "Ta nấu cơm quen rồi".
Tiêu Kinh Sơn thấy vậy, đứng lên nói: "Cũng tốt, vậy nàng làm đi".
Mai Tử thấy hắn đi ra, ngửi được mùi hương nam tính của hắn, nhất thời đỏ mặt, nàng lại nói với chính mình, chẳng qua là do ngồi gần bếp nên thấy nóng mà thôi.
Nàng dùng lực quạt mấy cái, lửa cháy lách tách, khi nấm cùng gà tỏa mùi thơm là có thể ăn.
Người ta muốn nói gì thì cứ nói, nàng không quản được. Cùng lắm thì nàng cùng Tiêu Kinh Sơn cứ sống cuộc sống như vậy là tốt rồi.
Gả đến đây đã là ngày thứ , Mai Tử cũng dần dần quen thuộc cuộc sống của Tiêu Kinh Sơn.
Cuộc sống của Tiêu Kinh Sơn chỉ trông vào việc săn bắn mà duy trì, có cơm ăn hay không đều phải dựa vào ý trời. Bình thường hắn hay đến ngọn núi lân cận săn chút gà rừng, thỏ hoang, còn chi phí sinh hoạt ngẫu nhiên sẽ từ trong núi đánh được heo rừng hoặc gấu rừng đem xuống núi đổi lấy tiền. Tiêu Kinh Sơn không để ý đến vật ngoài thân, bán được tiền đều tiêu hết, không để lại chút nào để tích góp. Giống như việc thành thân, Tiêu Kinh Sơn không keo kiệt chút nào chi tiền cưới Mai Tử về nhà.
Mai Tử tuy cảm động nhưng lại cảm thấy nam nhân này thật sự chỉ tính sống qua ngày. Nàng không thể không biết xấu hổ mà đi hỏi người ta có bao nhiêu của cải, nhưng thế nào cũng cảm thấy Tiêu Kinh Sơn hiện giờ chẳng có mấy đồng tích góp. Bởi vậy, buổi tối lúc chuẩn bị lên giường, khi Tiêu Kinh Sơn nhìn Mai Tử không có cái gì gọi là đồ trang sức, mới nói: "Chờ mấy ngày nữa ta đánh được con mồi tốt sẽ đổi lấy tiền, giúp nàng mua chút phụ tùng này nọ".
Mai Tử nghe thế vội vàng nói không cần, phụ tùng trang sức chỉ dành cho những nhà giàu có tiền dùng, nàng bộ dáng đơn giản như vậy đã thành thói quen.
Tiêu Kinh Sơn lại có chút băn khoăn, còn nói: "Ta không hiểu nữ tử các nàng cần những thứ gì, có điểm ủy khuất nàng".
Tiêu Kinh Sơn vừa nói, Mai Tử lại ngượng ngùng. Thanh danh nàng kém, có người muốn cưới nàng, nàng đã thấy đủ. Tuy Tiêu Kim Sơn có chút cổ quái, nhưng hắn vẫn là một chàng trai trong sạch độc thân. Người ta chẳng những nguyện ý cưới nàng, ngược lại còn lo nàng chịu ủy khuất, điều này làm cho Mai Tử rất cảm động.
Mai Tử không nói ra, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ phải đối tốt với Tiêu Kinh Sơn một chút, làm tròn bổn phận nương tử của mình mới phải.
Buổi sáng hôm đó, nàng thu dọn quần áo của Tiêu Kinh Sơn, cái nào cần may thì may, cái nào cần sửa thì sửa, còn lại chuẩn bị mang đến dòng suối mà giặt.
Thôn Bích Thủy tọa lạc ở phía trước ngọn núi Thanh Sơn. Thanh Sơn nơi nơi là suối, ngay bên cạnh thôn Bích Thủy cũng có một dòng suối. Nước ở đầu nguồn được dùng để ăn uống sinh hoạt, cuối nguồn để cho các cô nương, cô con dâu giặt giũ.
Một mình Mai Tử mang theo giỏ trúc cùng thau gỗ đến suối, lúc này đã có vài cô nương trong thôn đến giặt quần áo, đang đùa giỡn nhau. Nhìn thấy Mai Tử đến gần, tiếng cười cũng dần dần ngừng lại.
Mai Tử cảm thấy búi tóc của mình là lạ, mọi người xung quanh hẳn là đều chê cười. Thêm vào đó, nàng lại là một cô nương mới thành thân, cho nên có chút ngại. Nàng cúi đầu mím môi không nói một lời, tìm một góc ngồi xuống, dùng thau gỗ múc nước đem quần áo ra bắt đầu giặt.
Những người khác bắt đầu ghé tai nhau, ánh mắt tò mò, thường thường hướng nàng liếc mắt một cái. Mặt Mai Tử nóng lên, cảm thấy không được tự nhiên, cúi đầu dùng sức chà giặt quần áo.
Quần áo Tiêu Kinh Sơn đều là vải thô hoặc vải bố, sợi vải đơn sơ thô ráp, trên đó còn có thể ngửi được mùi vị của hắn. Thường ngày trên đường Mai Tử cũng gặp vài nam nhân đi ngang qua, cũng từng ngửi thấy mùi mồ hôi trên người bọn họ, đều là một mùi khó chịu. Nhưng mùi trên quần áo Tiêu Kinh Sơn lại không làm cho nàng chán ghét, ngược lại cảm thấy có phần nam tính. Mai Tử lại nghĩ tới cánh tay đầy mồ hôi cùng tấm lưng dày kia có từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống, nhất định tất cả đều thấm vào quần áo này.
Nắng ngày càng gắt, nhưng ngâm tay lâu trong nước cũng làm cho Mai Tử cảm thấy lạnh. Nàng lau lau mồ hôi trên trán, cố gắng chà xát quần áo Tiêu Kinh Sơn.
Xung quanh tiếng nói khe khẽ nhỏ dần rồi ngừng lại, một cô gái gần bằng tuổi nàng đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi: "Mai Tử, ngươi khỏe không?"
Mai Tử ngẩng đầu, người kia chính là A Kim, trước đây cũng có phần thân thiết. A Kim là một trong số ít cô nương trong thôn gả cho chính người trong thôn, tuổi gần bằng nàng, vài năm nay A Kim lập gia đình, công việc có vẻ bận bịu nhưng vẫn quan hệ không tệ với Mai Tử.
Mai Tử nhìn A Kim cười nói: "Rất tốt".
A Kim do dự, như muốn nói cái gì, nhưng nhìn Mai Tử tươi cười không để ý chút nào nên thôi. Tập trung giặt quần áo, thỉnh thoảng lại trao đổi đôi ba câu với Mai Tử.
Mai Tử chú ý A Kim luôn cẩn thận tránh nói về chuyện lập gia đình, thấy vậy Mai Tử lại thương tâm, không muốn nhắc tới để cho mình thoải mái sao? Nàng cảm động, nhưng đối với sự quan tâm chăm sóc của A Kim lại thấy có chút buồn cười. Kỳ thật chuyện Phúc ca vứt bỏ nàng, nàng cũng thương tâm muốn chết. Nhưng sau lần tự tử hụt đó, nàng cảm thấy phần thương tâm kia so với sao trên trời còn mông lung không rõ ràng hơn nhiều.
Về phần hiện tại gả cho ai, đối với Mai Tử mà nói đều không quan trọng, Tiêu Kinh Sơn tuy là người quái gở, nhưng trước mắt xem ra đối với nàng cũng tốt, nàng không có gì để oán hận. Tâm sự này có nói cũng không thể nói rõ ràng cho nên Mai Tử cũng không nhắc tới với A Kim.
A Kim gả cho người trong thôn tên là Trần Hồng Vũ. Trần Hồng Vũ thích nói giỡn, hai người gặp nhau thường thường nói đùa trêu chọc nhau. Sau này trưởng bối trong nhà thấy hài tử này rất xứng đôi, một nhà chấp nhận gả, một nhà chấp nhận cưới, thế là định. Trần gia của cải giàu có, Trần Hồng Vũ hoạt bát lại yêu thương nương tử, thành ra thành thân hơn một năm trong nhà liền có thêm tiểu hài tử béo múp. A Kim ở thôn Bích Thủy này xem như là tốt số.
Mai Tử cùng A Kim nói chút việc nhà, nói xong liền vui vẻ hẳn lên. Bên cạnh có mấy cô nương thấy vậy cũng chạy lại góp vui, hỏi Mai Tử cái này cái kia, cũng có người lớn mật mạnh mẽ tên Minh Cúc, trực tiếp hỏi nàng tối hôm qua thấy thế nào?
Mai Tử làm sao trả lời được, huống hồ hôm qua chuyện gì cũng chưa xảy ra, cũng chỉ có thể cúi đầu chú tâm giặt quần áo.
Mọi người thấy Mai Tử cúi đầu đỏ mặt, nghĩ nàng thẹn thùng, càng thêm ồn ào muốn truy tới cùng. Trong đó có người tên Hồng Tảo, mặt thần bí cười, nhìn nhìn giỏ quần áo của Mai Tử, cố ý hỏi nàng khăn trắng đâu? Không cần giặt sao?
Lúc đầu Mai Tử còn chưa hiểu Hồng Tảo có ý gì, nhưng khi nghe các cô nương xung quanh oanh một tiếng cười rộ lên, có người nói Hồng Tảo nói chuyện rất không lưu tình, Mai Tử mới chậm rãi tỉnh ngộ. Thì ra khăn trắng nàng ta nói chính là cái khăn đặt dưới thân trong đêm tân hôn.
Nàng đỏ mặt, ngẩng đầu, mắt hàm chứa một tia tức giận trừng trừng nhìn Hồng Tảo một cái. Ai cũng biết Hồng Tảo này tính tính ngay thẳng, gặp Mai Tử trừng mắt với mình, nàng ta không áy náy, ngược lại càng thêm đắc ý, nói: "Ngươi giúp tướng công nhà mình giặt quần áo, như thế nào lại không đem cái khăn kia lấy ra giặt, hay là cái khăn đó vốn sạch sẽ, không cần ngươi giặt, ta nói đúng không?"
Lời này thực chua ngoa, rõ ràng ý nàng ta muốn nói Mai Tử trước khi thành thân đã không còn trong sạch. Điều này làm cho Mai Tử thật sự tức giận, con ngươi tóe lửa, trừng mắt nhìn Hồng Tảo lớn tiếng hỏi: "Hồng Tảo, ngươi đây là có ý gì?"
Mai Tử tính tình ôn hòa, chưa bao giờ cùng người khác cãi nhau, nhưng hôm nay, chuyện này liên quan đến thanh danh của chính nàng, còn liên quan đến thanh danh của Tiêu Kinh Sơn, nàng không thể cứ vậy im lặng mà bỏ qua.
Mọi người thấy không khí trở nên trầm trọng, vội vàng lên tiếng khuyên can. Một bên trấn an Mai Tử đừng để ý, Hồng Tảo nói chuyện rất thẳng, không kiêng cử, chỉ đùa một chút thôi, đừng chấp nàng. Một bên lôi kéo Hồng Tảo bảo nàng ta đừng nói nữa. A Kim cái gì cũng chưa nói, tiến lên cầm cái tay đang run run của Mai Tử, ý bảo nàng đừng vội.
Mai Tử tỉnh táo lại, nàng biết việc này có nói cũng không rõ, không thể lớn tiếng tranh cãi, cũng không thể công khai chứng minh. Chuyện ái muội như vậy, nàng có nói cũng vô dụng, nhất thời nóng nảy lại càng khiến cho mọi người nghĩ nàng xấu hổ hóa giận.
Nghĩ thông suốt, nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn Hồng Tảo, tiếp tục ngồi xuống giặt quấn áo. Nhưng tay nàng vẫn nhè nhẹ run lên, trái tim kinh hoàng, cái áo ở trong tay bị vò đi vò lại không biết bao nhiêu lần, đến khi A Kim nhắc nhở nàng mới biết xém chút nữa đã đem cái áo kia vò nát.
Đến xế chiều, mọi người xung quanh dần dần ra về, Mai Tử cũng chậm rãi thu dọn đồ đạt trở về.
Mai Tử vốn nghĩ lập gia đình rồi thì mọi chuyện sẽ tốt hơn, lời đồn đãi ít nhiều cũng tiêu tán một chút, nhưng xem ra không phải. Người trong thôn không có gì tiêu khiển, ngày ngày lấy buôn chuyện làm lạc thú, lúc vui vẻ có thể tám từ đầu khe đến cuối khe suối.
Mai Tử ôm giỏ trúc trở về, thấy Tiêu Kinh Sơn không biết đã về từ lúc nào, đang làm gà rừng, bên cạnh còn có đống nhỏ lông gà. Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử trở về, chỉ rổ nấm bên cạnh: "Tối nay có gà rừng cùng nấm".
Mai Tử gật gật đầu, buông thau gỗ, đem quần áo từng cái từng cái phơi lên dây thừng. Ở đây người ta quý trọng quần áo, dù nó chỉ làm bằng vải thô cũng vậy. Mọi người thường giặt quần áo lúc chiều chiều, phơi cả đêm cho khô, tránh ban ngày nắng gắt.
Tiêu Kinh Sơn ngẩng đầu nhìn quần áo của mình được phơi trong sân nhỏ, gió thổi bay phấp phới rồi nhìn lại Mai Tử, nói: "Hôm nay nàng vất vả rồi".
Mai Tử quay đầu lại nhìn Tiêu Kinh Sơn cười cười. Nàng cảm thấy có lẽ Tiêu Kinh Sơn đã hiểu lầm, nhưng nàng không biết giải thích như thế nào. Nàng và Tiêu Kinh Sơn tuy đã là vợ chồng, nhưng rất nhiều chuyện bọn họ không có cách nào hiểu nhau, cảm giác hai người giống như người xa lạ.
Thu thập xong quần áo, nàng dọn dẹp sạch sẽ đám lông gà rồi tùy tay đem hành gừng rửa sạch. Lúc này Tiêu Kinh Sơn đã làm gà xong, Mai Tử liền nhận lấy. Tiêu Kinh Sơn nhìn Mai Tử có vẻ mệt mỏi, thản nhiên nói: "Nàng vào trong nghỉ ngơi đi, để đó cho ta".
Mai Tử làm sao có thể để cho Tiêu Kinh Sơn làm cơm chiều? Kiên trì giữ lấy con gà, dùng dao chặt thành từng khối, rửa qua rồi đặt lên giá gỗ. Tiếp theo đem nấm rửa qua rồi mới vào bếp nhóm lửa, quét sơ phòng bếp, nồi trên bếp nóng lên phát ra tiếng tư tư.
Mai Tử đang muốn quay đầu lấy dầu thì phía sau có một bàn tay đem lọ dầu đưa tới. Mai Tử liếc nhìn Tiêu Kinh Sơn, nhận lấy rồi cho vào nồi một ít, sau đó thả gừng và hành đã thái nhỏ vào, mùi thơm phức, cuối cùng cho gà và nấm vào nốt. Mai Tử chưa thành thục vị trí các vật này nọ ở trong nhà nên liền hỏi Tiêu Kinh Sơn ở đây có gia vị hay không? Tiêu Kinh Sơn mở cái hộc tủ nhỏ bên cạnh ra, Mai Tử phát hiện ở bên trong có mấy hộp vuông nhỏ chuyên đựng gia vị, đầy đủ các loại, rất có không khí gia đình. Nhưng nhìn qua Mai Tử liền biết đây đều là đồ mới mua, chưa từng sử dụng qua, buổi sáng ăn cơm cũng chưa dùng đến những gia vị này.
Mai Tử nhìn Tiêu Kinh Sơn, nàng càng cảm nhận rõ ràng Tiêu Kinh Sơn đang săn sóc mình. Tiêu Kinh Sơn né tránh ánh mắt của nàng, lơ đãng nói: "Ta xuống núi muốn mua vài thứ, vừa vặn nhìn thấy những thứ này, liền mua về, sau này hẳn là phải dùng nhiều"
Mai Tử nghĩ đến hắn nói "phải dùng nhiều" bất giác đỏ mặt, may mắn thức ăn trong nồi đã sôi, vì thế nàng nhanh chóng quay đi không nhìn hắn. Tuy rằng Mai Tử ít ăn những món này, nhưng tốt xấu gì khi phụ thân còn sống kiến thức cũng không phải ít, biết thịt gà rừng không giống với những loại thịt khác, vì thế chỉ thả một ít muối cho có vị.
Lúc này, Tiêu Kinh Sơn đã lấy thêm củi cho vào bếp, ngồi ở trước bếp thổi thổi, lửa trong bếp cháy bùng lên. Mai Tử lấy nước cho vào nồi, một lúc sau cả nồi gà nấu nấm sôi ùng ục.
Mai Tử lấy bánh bột ngô cùng một cái nồi khác ra, nàng hỏi Tiêu Kinh Sơn muốn ăn bao nhiêu cái, sợ nấu thiếu thì Tiêu Kinh Sơn ăn không đủ. Tiêu Kinh Sơn nói cái là đủ rồi, Mai Tử liền bỏ vào nồi cái bánh, thường nàng chỉ ăn một cái.
Làm xong, Mai Tử nhìn Tiêu Kinh Sơn đang quạt lửa, thấy cánh tay hắn như cũ rắn chắc, ánh lửa làm vết sẹo trên ngực nổi bật lên, nhìn rất dữ tợn, nhưng Mai Tử cũng không còn sợ hãi. Nàng ngồi xuống nói: "Để ta làm cho" Nói xong tính cầm lấy cái quạt trong tay Tiêu Kinh Sơn.
Bình thường nấu cơm đều là chuyện của nữ nhân, Mai Tử cảm thấy ngượng ngùng khi để cho Tiêu Kinh Sơn phải ngồi đây giữ lửa cho nàng. Nhưng mà Tiêu Kinh Sơn lại không có ý định buông tay. Mai Tử cầm lấy quạt chạm phải bàn tay to của hắn, giống như phải bỏng nhanh chóng rụt tay lại.
Tiêu Kinh Sơn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cảm thấy nàng khẩn trương như vậy thật khó hiểu. Mai Tử thở dài, nhỏ giọng nói: "Ta nấu cơm quen rồi".
Tiêu Kinh Sơn thấy vậy, đứng lên nói: "Cũng tốt, vậy nàng làm đi".
Mai Tử thấy hắn đi ra, ngửi được mùi hương nam tính của hắn, nhất thời đỏ mặt, nàng lại nói với chính mình, chẳng qua là do ngồi gần bếp nên thấy nóng mà thôi.
Nàng dùng lực quạt mấy cái, lửa cháy lách tách, khi nấm cùng gà tỏa mùi thơm là có thể ăn.
Người ta muốn nói gì thì cứ nói, nàng không quản được. Cùng lắm thì nàng cùng Tiêu Kinh Sơn cứ sống cuộc sống như vậy là tốt rồi.