Ngày sống ở đây rất bình thản, Mai Tử được Hồ đại phu điều dưỡng từ từ khỏe trở lại, bây giờ đã có thể xuống giường, được tiểu nha hoàn Bình Nhi nâng đỡ đi lại chuyển động. Chỉ là Hồ đại phu nói, bệnh của nàng mặc dù đã đỡ, nhưng trước đó vài ngày bôn ba mệt mỏi, thân thể rất không khỏe, nên điều dưỡng một đoạn thời gian thì tốt hơn.
Mai Tử thường xuyên để Bình Nhi đỡ lấy mình, lúc chạng vạng thường ra đứng trong sân, nhìn mèo chó đánh nhau, nhìn gió thổi lay mấy cọng cỏ đuôi chó, có lúc cũng đi ra ngoài nhà xem một chút xung quanh.
Ngày này, trừ chuyện quan tâm đến Tiêu Kinh Sơn, nàng không có tâm sự gì khác, thế là ngày lại trở lại giống như lúc nhỏ.
Tiêu Kinh Sơn bên kia tất cả đều thuận lợi, nghe nói đại quân đem thành Thanh Châu lớp lớp bao vây, Bành vương gia cố thủ thành trì không đầu hàng, thế là đại quân liền bắt đầu công thành. Rốt cuộc công thành thế nào Mai Tử cũng không rõ lắm, hỏi Thôi phó tướng hắn cũng không nói . Nhưng ngược lại, tiểu nha hoàn Bình Nhi không biết từ đâu nghe được tin tức, chạy đến đây nói cho Mai Tử.
"Nghe nói thành Thanh Châu bị vây bốn năm ngày, người bên trong không có gì để ăn, rất nhiều dân chúng phải đào củ sắn củ đất lên ăn, chết không ít người đâu."
Mai Tử một nghe thế thì nóng nảy, đỡ lấy giường hỏi: "Sao lại như vậy?"
Bình Nhi u mê nói: "Ta cũng không biết, có thể là Vương gia kia có lương thực ăn liền không quan tâm đến dân chúng trong thành đang chết đói. Hắn không mở cửa thành một ngày thì những dân chúng kia liền đói một ngày."
Mai Tử trong tâm thay những người đào củ sắn củ đất kia mà khổ sở, bởi vì nàng đã nghe cha nói những thứ đó ăn chẳng ngon lành gì: "Sau đó thì sao? Sau đó thì sao rồi hả ?"
Bình Nhi nghĩ đến sau này, hết sức vui vẻ nói: "Sau đó tướng quân của chúng ta phái người đột nhập vào thành, trong ứng ngoài hợp phá thành. Lần này, dân chúng trong thành đã có lương thực ăn, mà tên Vương gia bại hoại kia cũng bị bắt rồi."
Mai Tử nghe vậy cuối cùng cũng yên tâm, nhưng nàng vẫn có nghi vấn: "Vậy chàng đâu rồi, chàng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?"
Bình Nhi không hiểu: "Cái gì chàng? Chàng là ai?"
Mai Tử đỏ mặt: "Chính là tướng quân a. . . . . ."
Bình Nhi bừng tỉnh hiểu ra, nhìn Mai Tử trong mắt mang theo ý cười: "Thì ra người lo lắng cho Đại tướng quân!"
Mai Tử chẳng những đỏ mặt, tai cũng bắt đầu đỏ: "Rốt cuộc thế nào rồi?" Tiếng hỏi rất nhỏ.
Bình Nhi thấy nàng lo lắng cũng nhịn không giỡn nàng nữa, cười nói: "Tướng quân rất tốt, đã bắt được toàn bộ, người trong quân thương vong rất ít."
Mai Tử "À" một tiếng, trong lòng nghĩ, cuối cùng hắn cũng không xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Mai Tử quan tâm hắn, cứ quan tâm là lại cứ nhớ tới lời hắn nói trước lúc đi.
Hắn ở sát bên tai nàng nói: "Đời này, người có thể làm ta đau lòng như thế cũng chỉ có mình nàng."
Mai Tử nằm trên giường nhìn nóc nhà, có vô số lần nghĩ tới lời nói này, trong lòng ngọt ngào giống như ăn mật. Bây giờ nàng đã nghĩ thông, bất kể trước kia hắn muốn cưới ai, dù sao bây giờ người gả cho hắn là nàng chứ không phải người khác. Gả cho hắn, đó chính là tất cả mọi chuyện.
Này cả đời cùng nhau sinh con sống qua ngày, mặc cho nữ nhân kia là ôn uyển như nước hay là nữ nhi hào hùng, nhiều hơn nữa cũng đã là chuyện quá khứ phải quên đi.
Huống hồ, bây giờ không cần một đời, chỉ mới một năm vợ chồng mà thôi, hắn đã nói người khiến hắn đau lòng nhất là nàng.
Người khiến hắn đau lòng nhất là nàng, người khác, không so được.
Mai Tử sinh bệnh lần đầu, giống như lần thứ nhất qua được quỷ môn quan, hơn nữa câu kia của Tiêu Kinh Sơn làm nàng ngọt từ trong tâm ngọt ra, nàng đã triệt để nghĩ thông suốt.
Nghĩ thông suốt rồi, Mai Tử bắt đầu cảm thấy trước kia mình tính toán thật là buồn cười. Nam nhân này có suy tính chuyện quá khứ riêng của hắn, hắn không nói tất nhiên là có nguyên do, mình cần gì ép hắn nhớ lại hồi ức.
Mặt khác, Mai Tử cũng có chút nhớ lại trước kia, nam nhân này lúc đầu không phải cũng có tính toán này rồi sao?
Tâm tình Mai Tử bắt đầu tốt trở lại, tâm tình tốt trở lại thì Mai Tử cũng phối hợp với Hồ đại phu bắt đầu điều dưỡng cơ thể.
Mai Tử hi vọng lúc Tiêu Kinh Sơn trở về với mình, thì mình đã là một Mai Tử hồng nhuận thanh tú như trước.
Thật vất vả mới nghe được tin tức đại quân từ Thanh Châu trở về Vân Châu, Mai Tử nghĩ cuối cùng Tiêu Kinh Sơn cũng đến. Thế là mỗi ngày nàng đều mặc một bộ quần áo mới, ăn mặc sạch sẽ, trông mong Tiêu Kinh Sơn về.
Một ngày kia, nghe bên ngoài có tiếng đập cửa, nàng cho là Tiêu Kinh Sơn nên vội vã chạy ra. Ai dè ở cửa, Thôi phó tướng sắc mặt khó coi nhìn người đến bên ngoài.
Mai Tử đi qua nhìn nhìn, người bên ngoài dắt một con ngựa phong trần mộc mộc đứng ở đó không phải là ai khác, chính là A Mang đã lâu không gặp.
Hơn một tháng không thấy, khuôn mặt của A Mang thế nhưng đã không còn vẻ non nớt, nó mang theo vài phần cứng rắn cùng thê lãnh.
Mai Tử nhớ tới trước kia mình đã quyết tâm, nhìn thấy hắn hoàn toàn không vui chút nào, quay mặt đi không nhìn nữa, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?" Ngữ điệu của nàng có chút giống như dáng vẻ Tiêu Kinh Sơn ngày thường nói chuyện, đó không phải là cố ý giả vờ. Hai người ở cùng nhau một thời gian dài, Mai Tử không ý thức được mình nói chuyện đã có chút bắt chước Tiêu Kinh Sơn.
A Mang thấy nàng lãnh đạm như thế, mong đợi trong mắt chợt phai nhạt đi, thay vào đó là cô đơn cùng bất đắc dĩ.
Không đợi hắn nói, Thôi phó tướng tiến lên nói chuyện: "Thế tử, đây là nơi phu nhân điều dưỡng thân thể, tướng quân không có ở đây. Bây giờ thế tử một mình đến, sợ là có nhiều bất tiện."
A Mang liếc nhìn Thôi phó tướng, biết mình khiến người ta không vui vẻ gì nên hắn cười lạnh nói: "Ngươi không cần đuổi ta, ta cũng không muốn vào, chỉ muốn đứng đây nói vài câu với phu nhân nhà ngươi, nói xong ta liền đi."
Thôi phó tướng tiến lên chắp tay, không nóng không lạnh nói: "Thế tử, thân thể phu nhân không khỏe, chịu không nổi gió lạnh, hơn nữa không chịu nổi cái gì kích thích, có lời gì Thế tử có thể nói cho mạt tướng biết trước, sau đó mạt tướng sẽ chuyển lời cho phu nhân."
Vừa nói hắn vừa quay đầu, phân phó những người bên cạnh: "Thân thể phu nhân không khỏe, còn không nhanh mang phu nhân trở về phòng?"
A Mang quýnh lên, đang muốn ngăn cản thì lại nghe Mai Tử bình tĩnh nhìn Thôi phó tướng, phân phó nói: "Thôi phó tướng, nếu thế tử có lời muốn nói, vậy thì cứ để hắn nói. Thế tử đi xa mà đến, đặc biệt có lời muốn nói với ta, ta cũng không thể trốn tránh, như thế truyền ra ngoài thật không tốt."
Thôi phó tướng nghe lời này, ngược lại là ngạc nhiên nhìn Mai Tử. Tiểu phu nhân ngày xưa không hiểu chuyện, bây giờ đã lờ mờ có khí thế phu nhân đương gia rồi.
Thôi phó tướng cũng chỉ có thể chắp tay nói: "Dạ, nếu phu nhân nói như thế, vậy mời Thế tử có lời cứ nói."
A Mang nhìn Thôi phó tướng đứng một bên, biết mình muốn một mình nói chuyện với Mai Tử là không thể nào. Bất đắc dĩ, hắn nhìn Mai Tử, do dự rồi lên tiếng: "Mai Tử…ta…ta cũng không có lời gì muốn nói."
Thôi phó tướng nghe lời này, trán phát đen, chau mày nói: "A Mang thế tử nếu không có gì để nói, vậy thì mời trở về thôi."
A Mang vội vàng lắc đầu: "Không, ta có lời muốn nói."
Mai Tử cúi đầu, thở dài: "A Mang, ngươi nói đi, ta nghe đây."
A Mang ngẩng đầu nhìn kỹ vẻ mặt lạnh lùng của Mai Tử, cười khổ nói: "Mai Tử, bây giờ ta vô cùng nhớ những ngày trước kia cùng ngươi gấp rút lên đường, thời gian đó cái gì ta cũng không biết, ban ngày gấp rút lên đường, buổi tối tá túc trong rừng, thật tự tại. Bây giờ ta chỉ hối hận, thời gian đó ác thanh ác khí với ngươi, không chăm sóc ngươi cho tốt."
Mai Tử nhớ tới mấy ngày đi cùng hắn kia, trên khuôn mặt cũng có vài phần chán nản, nói nhỏ: "Đã là chuyện quá khứ, nhắc lại làm gì."
A Mang thê lương mà cười: "Gần đây ta một mực suy nghĩ, nếu như có thể cùng ngươi đi lại con đường kia một lần nữa, ta có chết cũng cam nguyện, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."
Mai Tử vốn đang cúi đầu, không nhìn hắn. Bây giờ nghe lời này, lại ngẩng đầu nhìn rồi lãnh đạm nói: "A Mang, ngày sau này rất dài, đoạn đường kia, chẳng qua chỉ là đoạn đường đi mười mấy ngày mà thôi, ngươi không cần nghĩ về nó nhiều như thế."
A Mang nghe vậy sửng sốt, ngơ ngác đứng ở đó không biết nghĩ cái gì, trên khuôn mặt một hồi bi một hồi lãnh, cuối cùng lên tiếng nói: "Đối với ngươi, đó xác thực là một đoạn đường ngắn ngủn mà thôi. Nhưng đối với ta, lại là đoạn đường hạnh phúc nhất cuộc đời này."
Hắn chẳng qua mới hơn 18 tuổi mà thôi, 18 tuổi hắn ra khỏi vương phủ, ở trên đường gặp được một tiểu cô nương thanh thuần trong trẻo đến từ trong núi, đánh một chút nháo nháo, cả đường đi tới, tình cảm bắt đầu manh nha. Hắn cho đây là duyên phận trong miệng người khác, hắn thậm chí nghĩ thật may mình ra khỏi vương phủ mới gặp được mảnh duyên phận này. Nhưng cuối cùng hắn mới biết, thứ mình cho là duyên phận hạnh phúc này chỉ là một đoạn đường ngắn đi tìm duyên phận của người khác.
A Mang cười khổ một tiếng rồi thở dài, lảo đảo thối lui vài bước, chỉ thấy trên khuôn mặt tiểu cô nương trong trẻo mát mẻ ngày xưa bây giờ lại mang một tầng sương mông lung, lạnh lùng đứng ở bên cửa nhà.
A Mang lắc đầu, nhìn Mai Tử lầm bầm nói: "Mà thôi, ta đi đây."
Mai Tử gật đầu: "Đi khỏe."
A Mang quay đầu lại, kéo lấy ngựa, hướng chỗ xa mà đi.
Hắn không lên ngựa, hắn chỉ dùng chân, từng bước một đi về phía trước.
Mai Tử thở dài, cúi đầu mím môi, mắt có chút ẩm ướt.
Nàng biết mình sẽ không bao giờ gặp lại thiếu niên ác thanh ác khí nói mình là "Nông thôn tiểu nha đầu", thiếu niên hận không thể nhắc nhở mình là "Cô nương " kia nữa rồi.
Bên tai mông lung truyền tới tiếng Thôi phó tướng: "Phu nhân, người không sao chứ?"
Mai Tử dụi dụi mắt, ngẩng đầu cười với Thôi phó tướng nói: "Ta không sao."
Thôi phó tướng gật gật đầu, chắp tay nói: "Phu nhân, bên ngoài gió lớn, mời người trở về phòng nghỉ ngơi."
Mai Tử gật đầu, xoay người trở về phòng.
Thôi phó tướng bỗng nhiên gọi nàng lại.
Mai Tử quay đầu thấy Thôi phó tướng muốn nói lại thôi.
Mai Tử dịu dàng cười cười: "Thôi phó tướng, có lời mời nói."
Thôi phó tướng giống như hạ quyết tâm, tiến lên nói: "Theo lý mà nói có một số việc mạt tướng không nên chen miệng vào, nhưng mà phu nhân, lần này thân thể người không khỏe, tướng quân biết phu nhân mang tâm sự nặng nề rất là lo lắng, mặc dù chiến sự khẩn trương, nhưng người đã vài lần hỏi tin thân thể của phu nhân."
Mai Tử nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nghe hắn nói tiếp.
Thôi phó tướng tiếp tục nói: "Năm xưa mạt tướng đi theo tướng quân, đối với tâm tư của tướng quân cũng vài phần rõ ràng. Quá khứ tướng quân xác thực có nhiều kinh nghiệm hơn sóng gió, nhưng ——"
Thôi phó tướng nói đến đây, cúi đầu xuống, có chút do dự: "Nhưng nếu luận về phương diện nam nữ, tướng quân lại luôn luôn quang minh lỗi lạc, chuyện này mong phu nhân yên tâm. Chỉ là có chút chuyện quan hệ trọng đại, tướng quân không muốn nhắc tới cũng vì không muốn gây chuyện."
Mai Tử nhớ tới lúc mình mới thấy Thôi phó tướng lần đầu tiên, hắn là một đầu lĩnh lạnh lùng. Bây giờ cư nhiên lại nghe hắn nói với mình chuyện tình cảm giữa hai vợ chồng chợt cảm thấy có chút tức cười. Có chút không nhịn được cười nói: "Ta hiểu rồi."
Ngày sống ở đây rất bình thản, Mai Tử được Hồ đại phu điều dưỡng từ từ khỏe trở lại, bây giờ đã có thể xuống giường, được tiểu nha hoàn Bình Nhi nâng đỡ đi lại chuyển động. Chỉ là Hồ đại phu nói, bệnh của nàng mặc dù đã đỡ, nhưng trước đó vài ngày bôn ba mệt mỏi, thân thể rất không khỏe, nên điều dưỡng một đoạn thời gian thì tốt hơn.
Mai Tử thường xuyên để Bình Nhi đỡ lấy mình, lúc chạng vạng thường ra đứng trong sân, nhìn mèo chó đánh nhau, nhìn gió thổi lay mấy cọng cỏ đuôi chó, có lúc cũng đi ra ngoài nhà xem một chút xung quanh.
Ngày này, trừ chuyện quan tâm đến Tiêu Kinh Sơn, nàng không có tâm sự gì khác, thế là ngày lại trở lại giống như lúc nhỏ.
Tiêu Kinh Sơn bên kia tất cả đều thuận lợi, nghe nói đại quân đem thành Thanh Châu lớp lớp bao vây, Bành vương gia cố thủ thành trì không đầu hàng, thế là đại quân liền bắt đầu công thành. Rốt cuộc công thành thế nào Mai Tử cũng không rõ lắm, hỏi Thôi phó tướng hắn cũng không nói . Nhưng ngược lại, tiểu nha hoàn Bình Nhi không biết từ đâu nghe được tin tức, chạy đến đây nói cho Mai Tử.
"Nghe nói thành Thanh Châu bị vây bốn năm ngày, người bên trong không có gì để ăn, rất nhiều dân chúng phải đào củ sắn củ đất lên ăn, chết không ít người đâu."
Mai Tử một nghe thế thì nóng nảy, đỡ lấy giường hỏi: "Sao lại như vậy?"
Bình Nhi u mê nói: "Ta cũng không biết, có thể là Vương gia kia có lương thực ăn liền không quan tâm đến dân chúng trong thành đang chết đói. Hắn không mở cửa thành một ngày thì những dân chúng kia liền đói một ngày."
Mai Tử trong tâm thay những người đào củ sắn củ đất kia mà khổ sở, bởi vì nàng đã nghe cha nói những thứ đó ăn chẳng ngon lành gì: "Sau đó thì sao? Sau đó thì sao rồi hả ?"
Bình Nhi nghĩ đến sau này, hết sức vui vẻ nói: "Sau đó tướng quân của chúng ta phái người đột nhập vào thành, trong ứng ngoài hợp phá thành. Lần này, dân chúng trong thành đã có lương thực ăn, mà tên Vương gia bại hoại kia cũng bị bắt rồi."
Mai Tử nghe vậy cuối cùng cũng yên tâm, nhưng nàng vẫn có nghi vấn: "Vậy chàng đâu rồi, chàng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?"
Bình Nhi không hiểu: "Cái gì chàng? Chàng là ai?"
Mai Tử đỏ mặt: "Chính là tướng quân a. . . . . ."
Bình Nhi bừng tỉnh hiểu ra, nhìn Mai Tử trong mắt mang theo ý cười: "Thì ra người lo lắng cho Đại tướng quân!"
Mai Tử chẳng những đỏ mặt, tai cũng bắt đầu đỏ: "Rốt cuộc thế nào rồi?" Tiếng hỏi rất nhỏ.
Bình Nhi thấy nàng lo lắng cũng nhịn không giỡn nàng nữa, cười nói: "Tướng quân rất tốt, đã bắt được toàn bộ, người trong quân thương vong rất ít."
Mai Tử "À" một tiếng, trong lòng nghĩ, cuối cùng hắn cũng không xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Mai Tử quan tâm hắn, cứ quan tâm là lại cứ nhớ tới lời hắn nói trước lúc đi.
Hắn ở sát bên tai nàng nói: "Đời này, người có thể làm ta đau lòng như thế cũng chỉ có mình nàng."
Mai Tử nằm trên giường nhìn nóc nhà, có vô số lần nghĩ tới lời nói này, trong lòng ngọt ngào giống như ăn mật. Bây giờ nàng đã nghĩ thông, bất kể trước kia hắn muốn cưới ai, dù sao bây giờ người gả cho hắn là nàng chứ không phải người khác. Gả cho hắn, đó chính là tất cả mọi chuyện.
Này cả đời cùng nhau sinh con sống qua ngày, mặc cho nữ nhân kia là ôn uyển như nước hay là nữ nhi hào hùng, nhiều hơn nữa cũng đã là chuyện quá khứ phải quên đi.
Huống hồ, bây giờ không cần một đời, chỉ mới một năm vợ chồng mà thôi, hắn đã nói người khiến hắn đau lòng nhất là nàng.
Người khiến hắn đau lòng nhất là nàng, người khác, không so được.
Mai Tử sinh bệnh lần đầu, giống như lần thứ nhất qua được quỷ môn quan, hơn nữa câu kia của Tiêu Kinh Sơn làm nàng ngọt từ trong tâm ngọt ra, nàng đã triệt để nghĩ thông suốt.
Nghĩ thông suốt rồi, Mai Tử bắt đầu cảm thấy trước kia mình tính toán thật là buồn cười. Nam nhân này có suy tính chuyện quá khứ riêng của hắn, hắn không nói tất nhiên là có nguyên do, mình cần gì ép hắn nhớ lại hồi ức.
Mặt khác, Mai Tử cũng có chút nhớ lại trước kia, nam nhân này lúc đầu không phải cũng có tính toán này rồi sao?
Tâm tình Mai Tử bắt đầu tốt trở lại, tâm tình tốt trở lại thì Mai Tử cũng phối hợp với Hồ đại phu bắt đầu điều dưỡng cơ thể.
Mai Tử hi vọng lúc Tiêu Kinh Sơn trở về với mình, thì mình đã là một Mai Tử hồng nhuận thanh tú như trước.
Thật vất vả mới nghe được tin tức đại quân từ Thanh Châu trở về Vân Châu, Mai Tử nghĩ cuối cùng Tiêu Kinh Sơn cũng đến. Thế là mỗi ngày nàng đều mặc một bộ quần áo mới, ăn mặc sạch sẽ, trông mong Tiêu Kinh Sơn về.
Một ngày kia, nghe bên ngoài có tiếng đập cửa, nàng cho là Tiêu Kinh Sơn nên vội vã chạy ra. Ai dè ở cửa, Thôi phó tướng sắc mặt khó coi nhìn người đến bên ngoài.
Mai Tử đi qua nhìn nhìn, người bên ngoài dắt một con ngựa phong trần mộc mộc đứng ở đó không phải là ai khác, chính là A Mang đã lâu không gặp.
Hơn một tháng không thấy, khuôn mặt của A Mang thế nhưng đã không còn vẻ non nớt, nó mang theo vài phần cứng rắn cùng thê lãnh.
Mai Tử nhớ tới trước kia mình đã quyết tâm, nhìn thấy hắn hoàn toàn không vui chút nào, quay mặt đi không nhìn nữa, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?" Ngữ điệu của nàng có chút giống như dáng vẻ Tiêu Kinh Sơn ngày thường nói chuyện, đó không phải là cố ý giả vờ. Hai người ở cùng nhau một thời gian dài, Mai Tử không ý thức được mình nói chuyện đã có chút bắt chước Tiêu Kinh Sơn.
A Mang thấy nàng lãnh đạm như thế, mong đợi trong mắt chợt phai nhạt đi, thay vào đó là cô đơn cùng bất đắc dĩ.
Không đợi hắn nói, Thôi phó tướng tiến lên nói chuyện: "Thế tử, đây là nơi phu nhân điều dưỡng thân thể, tướng quân không có ở đây. Bây giờ thế tử một mình đến, sợ là có nhiều bất tiện."
A Mang liếc nhìn Thôi phó tướng, biết mình khiến người ta không vui vẻ gì nên hắn cười lạnh nói: "Ngươi không cần đuổi ta, ta cũng không muốn vào, chỉ muốn đứng đây nói vài câu với phu nhân nhà ngươi, nói xong ta liền đi."
Thôi phó tướng tiến lên chắp tay, không nóng không lạnh nói: "Thế tử, thân thể phu nhân không khỏe, chịu không nổi gió lạnh, hơn nữa không chịu nổi cái gì kích thích, có lời gì Thế tử có thể nói cho mạt tướng biết trước, sau đó mạt tướng sẽ chuyển lời cho phu nhân."
Vừa nói hắn vừa quay đầu, phân phó những người bên cạnh: "Thân thể phu nhân không khỏe, còn không nhanh mang phu nhân trở về phòng?"
A Mang quýnh lên, đang muốn ngăn cản thì lại nghe Mai Tử bình tĩnh nhìn Thôi phó tướng, phân phó nói: "Thôi phó tướng, nếu thế tử có lời muốn nói, vậy thì cứ để hắn nói. Thế tử đi xa mà đến, đặc biệt có lời muốn nói với ta, ta cũng không thể trốn tránh, như thế truyền ra ngoài thật không tốt."
Thôi phó tướng nghe lời này, ngược lại là ngạc nhiên nhìn Mai Tử. Tiểu phu nhân ngày xưa không hiểu chuyện, bây giờ đã lờ mờ có khí thế phu nhân đương gia rồi.
Thôi phó tướng cũng chỉ có thể chắp tay nói: "Dạ, nếu phu nhân nói như thế, vậy mời Thế tử có lời cứ nói."
A Mang nhìn Thôi phó tướng đứng một bên, biết mình muốn một mình nói chuyện với Mai Tử là không thể nào. Bất đắc dĩ, hắn nhìn Mai Tử, do dự rồi lên tiếng: "Mai Tử…ta…ta cũng không có lời gì muốn nói."
Thôi phó tướng nghe lời này, trán phát đen, chau mày nói: "A Mang thế tử nếu không có gì để nói, vậy thì mời trở về thôi."
A Mang vội vàng lắc đầu: "Không, ta có lời muốn nói."
Mai Tử cúi đầu, thở dài: "A Mang, ngươi nói đi, ta nghe đây."
A Mang ngẩng đầu nhìn kỹ vẻ mặt lạnh lùng của Mai Tử, cười khổ nói: "Mai Tử, bây giờ ta vô cùng nhớ những ngày trước kia cùng ngươi gấp rút lên đường, thời gian đó cái gì ta cũng không biết, ban ngày gấp rút lên đường, buổi tối tá túc trong rừng, thật tự tại. Bây giờ ta chỉ hối hận, thời gian đó ác thanh ác khí với ngươi, không chăm sóc ngươi cho tốt."
Mai Tử nhớ tới mấy ngày đi cùng hắn kia, trên khuôn mặt cũng có vài phần chán nản, nói nhỏ: "Đã là chuyện quá khứ, nhắc lại làm gì."
A Mang thê lương mà cười: "Gần đây ta một mực suy nghĩ, nếu như có thể cùng ngươi đi lại con đường kia một lần nữa, ta có chết cũng cam nguyện, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."
Mai Tử vốn đang cúi đầu, không nhìn hắn. Bây giờ nghe lời này, lại ngẩng đầu nhìn rồi lãnh đạm nói: "A Mang, ngày sau này rất dài, đoạn đường kia, chẳng qua chỉ là đoạn đường đi mười mấy ngày mà thôi, ngươi không cần nghĩ về nó nhiều như thế."
A Mang nghe vậy sửng sốt, ngơ ngác đứng ở đó không biết nghĩ cái gì, trên khuôn mặt một hồi bi một hồi lãnh, cuối cùng lên tiếng nói: "Đối với ngươi, đó xác thực là một đoạn đường ngắn ngủn mà thôi. Nhưng đối với ta, lại là đoạn đường hạnh phúc nhất cuộc đời này."
Hắn chẳng qua mới hơn tuổi mà thôi, tuổi hắn ra khỏi vương phủ, ở trên đường gặp được một tiểu cô nương thanh thuần trong trẻo đến từ trong núi, đánh một chút nháo nháo, cả đường đi tới, tình cảm bắt đầu manh nha. Hắn cho đây là duyên phận trong miệng người khác, hắn thậm chí nghĩ thật may mình ra khỏi vương phủ mới gặp được mảnh duyên phận này. Nhưng cuối cùng hắn mới biết, thứ mình cho là duyên phận hạnh phúc này chỉ là một đoạn đường ngắn đi tìm duyên phận của người khác.
A Mang cười khổ một tiếng rồi thở dài, lảo đảo thối lui vài bước, chỉ thấy trên khuôn mặt tiểu cô nương trong trẻo mát mẻ ngày xưa bây giờ lại mang một tầng sương mông lung, lạnh lùng đứng ở bên cửa nhà.
A Mang lắc đầu, nhìn Mai Tử lầm bầm nói: "Mà thôi, ta đi đây."
Mai Tử gật đầu: "Đi khỏe."
A Mang quay đầu lại, kéo lấy ngựa, hướng chỗ xa mà đi.
Hắn không lên ngựa, hắn chỉ dùng chân, từng bước một đi về phía trước.
Mai Tử thở dài, cúi đầu mím môi, mắt có chút ẩm ướt.
Nàng biết mình sẽ không bao giờ gặp lại thiếu niên ác thanh ác khí nói mình là "Nông thôn tiểu nha đầu", thiếu niên hận không thể nhắc nhở mình là "Cô nương " kia nữa rồi.
Bên tai mông lung truyền tới tiếng Thôi phó tướng: "Phu nhân, người không sao chứ?"
Mai Tử dụi dụi mắt, ngẩng đầu cười với Thôi phó tướng nói: "Ta không sao."
Thôi phó tướng gật gật đầu, chắp tay nói: "Phu nhân, bên ngoài gió lớn, mời người trở về phòng nghỉ ngơi."
Mai Tử gật đầu, xoay người trở về phòng.
Thôi phó tướng bỗng nhiên gọi nàng lại.
Mai Tử quay đầu thấy Thôi phó tướng muốn nói lại thôi.
Mai Tử dịu dàng cười cười: "Thôi phó tướng, có lời mời nói."
Thôi phó tướng giống như hạ quyết tâm, tiến lên nói: "Theo lý mà nói có một số việc mạt tướng không nên chen miệng vào, nhưng mà phu nhân, lần này thân thể người không khỏe, tướng quân biết phu nhân mang tâm sự nặng nề rất là lo lắng, mặc dù chiến sự khẩn trương, nhưng người đã vài lần hỏi tin thân thể của phu nhân."
Mai Tử nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nghe hắn nói tiếp.
Thôi phó tướng tiếp tục nói: "Năm xưa mạt tướng đi theo tướng quân, đối với tâm tư của tướng quân cũng vài phần rõ ràng. Quá khứ tướng quân xác thực có nhiều kinh nghiệm hơn sóng gió, nhưng ——"
Thôi phó tướng nói đến đây, cúi đầu xuống, có chút do dự: "Nhưng nếu luận về phương diện nam nữ, tướng quân lại luôn luôn quang minh lỗi lạc, chuyện này mong phu nhân yên tâm. Chỉ là có chút chuyện quan hệ trọng đại, tướng quân không muốn nhắc tới cũng vì không muốn gây chuyện."
Mai Tử nhớ tới lúc mình mới thấy Thôi phó tướng lần đầu tiên, hắn là một đầu lĩnh lạnh lùng. Bây giờ cư nhiên lại nghe hắn nói với mình chuyện tình cảm giữa hai vợ chồng chợt cảm thấy có chút tức cười. Có chút không nhịn được cười nói: "Ta hiểu rồi."