Mai Tử như cũ không có phản ứng gì, ngơ ngác nhìn hai người. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu có một trận hoa mắt, nàng không hiểu vì sao hoàng hậu lại xuất hiện ở đây lúc này? Vì sao bọn họ lại nói những lời làm nàng chấn kinh không hiểu như thế?
Nàng chỉ là một cô nương trong núi mà thôi, đời nàng vốn không nên có cái gì hoàng thượng hoàng hậu, nhưng bây giờ nàng chẳng những tiến vào hoàng cung gặp hoàng thượng hoàng hậu, mà nam nhân của nàng còn cùng hoàng hậu từng có dính dáng.
Nàng cảm thấy mình đang nằm mộng, một giấc mộng kỳ quái.
Có lẽ đã lờ mờ cảm giác được, nhưng nàng luôn không dám nghĩ tới, không dám nghĩ tới hoàng hậu chí cao vô thượng kia chính là nữ nhân từng có hôn ước với Tiêu Kinh Sơn.
Mai Tử cắn môi, cố gắng lắc lắc đầu, chuyện này sao lại như vậy?
Tiêu Kinh Sơn thấy trong mắt Mai Tử là một mảnh mê võng, cả thân thể nàng cũng lắc lắc muốn té. Con ngươi hắn chuyển nhanh, đau lòng tiến lên một bước bắt lấy bả vai nàng: "Mai Tử?"
Mai Tử nâng con ngươi, nàng cố gắng muốn mở hé mắt nhìn hắn, nhưng trước mắt giống như càng lúc càng mơ hồ.
Thần sắc Tiêu Kinh Sơn lo lắng lay động trước mặt nàng, nàng giống như nghe thấy tiếng kêu khẩn trương của hắn, nhưng tiếng kêu này thật xa xôi.
Sau đó trong tiếng kêu xa xôi mê mang giống như có một thanh âm hô to: "Hoàng thượng giá lâm. . . . . ."
Hoàng thượng? Hoàng hậu?
Cuối cùng tâm trí Mai Tử giống như rút khỏi cơ thể nàng, nàng cũng không khống chế được cơ thể mình nữa, ngã xuống phía trước.
Một khắc Mai Tử ngã xuống kia, Tiêu Kinh Sơn nhanh chóng ôm nàng vào lòng, đồng thời tay phải tinh chuẩn có lực bắt lấy mạch tượng Mai Tử.
Lúc này hoàng thượng cùng một đám thị vệ đi vào đại sảnh, hắn bình định còn có chút thở dốc dồn dập, ngẩng đầu nhìn về phía hai người trong phòng.
Hoàng hậu của hắn vẫn ung dung đứng trong đại sảnh, con ngươi mang theo nụ cười, lại giống như đang xem náo nhiệt. Hoàng thượng nhíu mày, ánh mắt chuyển hướng Tiêu Kinh Sơn, chỉ thấy Tiêu Kinh Sơn đang xem mạch tượng cho Mai Tử, mà Mai Tử trong lòng Tiêu Kinh Sơn sắc mặt tái nhợt.
Hoàng thượng trầm ngâm, cuối cùng lên tiếng hỏi: "Nàng thế nào rồi?"
Tiêu Kinh Sơn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sắc mặt chẳng đẹp chút nào: "Nàng mang thai."
Hoàng thượng nhất thời không kịp phản ứng, qua một hồi mới vội vàng nói: "Chúc mừng, chúc mừng!"
Trên mặt Tiêu Kinh Sơn vẫn như cũ không có nửa phần vui vẻ: "Nàng bị kinh hách, thai nhi có chút không yên."
Hoàng thượng nhìn hoàng hậu của mình, đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra, lập tức có chút ngượng ngùng nói: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì, sao lại dọa đến Tẩu Phu Nhân như vậy?"
Hắn là Thiên Tử quý phái, lời hắn hỏi chưa bao giờ có người dám không trả lời, nhưng đây là lần đầu tiên. Hắn hỏi những lời kia xong, hoàng hậu của hắn ngay cả liếc hắn một cái cũng không thèm, mà huynh đệ của hắn ngày xưa bây giờ là thần tử thì ôm phu nhân nhà mình một tiếng cũng không nói.
Hoàng thượng ngượng ngùng "Khụ" một cái, lên tiếng nói: "Ta lập tức phái người mời thái y."
Lần này Tiêu Kinh Sơn nhìn cũng không thèm nhìn hắn, lạnh lùng lên tiếng: "Không cần."
Nói xong lời này, hắn cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Mai Tử, rời khỏi đại sảnh đi về hậu viện.
Mà Tiêu Kinh Sơn chân trước mới đi, phía sau một nhóm người rầm rầm tiến vào, chính là Hô Diên tướng quân cùng Lỗ Cảnh An nghe tin tức gấp gáp tới.
Lỗ Cảnh An mắt to trừng mắt nhỏ hỏi: "Sao vậy, Tẩu Phu Nhân thế nào rồi?"
Hô Diên tướng quân liếc nhìn hoàng hậu cùng hoàng thượng sắc mặt quái dị trong đại sảnh, cũng không lên tiếng hỏi, trực tiếp sải bước tới sau hậu viện.
Mai Tử mệt chết rồi.
Nàng cảm thấy mình giống như đang leo núi, ngọn núi này lạnh như băng lại hắc ám, không thấy được điểm cuối.
Nàng không thích ở đây, nàng thích đứng dưới ánh nắng mặt trời, cưỡi con lừa lông ngắn của nàng. Nàng thích Tiêu Kinh Sơn vì nàng mà dắt con lừa lông ngắn kia.
Tiêu Kinh Sơn, người sẽ dắt con lừa lông ngắn cho nàng, đang ở nơi đâu?
Lúc nàng gian nan nhìn bốn bề chung quanh, hình như nàng nghe thấy tiếng gọi dịu dàng của hắn.
Cái thanh âm này, có áy náy, có bất đắc dĩ, còn có đau lòng.
Lúc nghe thanh âm này, nàng dần dần cảm nhận được ấm áp, cái loại ấm áp này giống như đến từ một khoan ngực dày rộng.
Ấm áp như nắng tháng ba nồng nồng như thủy triều bao dung nàng, cái tối cái lạnh giống như dần dần cách xa nàng.
Tiếng gọi càng lúc càng rõ ràng, thậm chí nàng còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.
Mai Tử tránh né, gian nan mở mắt.
Đập vào mắt nàng là một đôi con ngươi vội vàng lo âu.
Thấy nàng tỉnh lại, đôi con ngươi kia trong nháy mắt lấp đầy vui mừng cùng xúc động.
"Mai Tử, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại rồi!" Hắn đem một nửa thân thể của nàng ôm vào lòng. Khuôn mặt kiên quyết kia chôn sâu vào mái tóc đẹp của nàng, thậm chí trong giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào.
Mai Tử trầm mặc thật lâu, ký ức từ từ trở về, nàng nhớ ra.
Hoàng hậu, hoàng thượng, cô gái váy đỏ, Tiêu Kinh Sơn, còn có hôn ước trong miệng bọn họ.
Nam nhân của nàng, nàng vẫn cho là người nên thuộc về nàng, bây giờ nàng mới chân chính nhận ra, quá khứ của hắn nàng vĩnh viễn không có cách nào chạm vào được.
Nàng nhất thời không có cách nào hiểu, hoàng hậu là nữ nhân kinh diễm như vậy, tại sao nam nhân nhà nàng không cưới vào cửa. Nàng càng không có cách nào hiểu, lúc đó Tiêu Kinh Sơn làm thế nào mà cưới một người không quen biết không thùy mị đầy lời đồn bỏ nhà đi tìm chết như nàng?
Tiêu Kinh Sơn không biết suy nghĩ trong lòng Mai Tử, hắn thấy Mai Tử tỉnh lại rồi chỉ dựa vào ngực hắn ngẩn người, trong mắt nhất thời vô cùng lo âu: "Mai Tử, nàng còn cảm thấy ở đâu không thoải mái?"
Mai Tử nghe hắn hỏi, vô tình nhướng mắt nhìn hắn một chút, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không sao."
Tiêu Kinh Sơn nhìn chằm chằm Mai Tử một lúc sau, chợt ý thức được suy nghĩ trong lòng nàng, ôm nàng yên tĩnh trong chốc lát, chợt cẩn thận đem nàng đặt xuống, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Hôm nay chúng ta lập tức rời khỏi kinh thành, chuyện gì nàng không biết, ta sẽ nói tất cả cho nàng biết."
Mai Tử nghe vậy có chút không hiểu, chớp đôi mắt mê mang hỏi: "Nhưng không phải chàng nói chuyện bên này chưa giải quyết xong sao, đây đâu phải muốn đi là đi được đâu?"
Nếu trước kia Mai Tử không hiểu chuyện thì bây giờ nàng coi như đã hiểu, người không muốn Tiêu Kinh Sơn rời khỏi không chỉ có hoàng thượng, còn có đương kim hoàng hậu.
Tiêu Kinh Sơn lại không để ý chút nào nói: "Không quan hệ, nàng đem chén canh sâm này uống trước đi, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi, bây giờ ta phải đi chuẩn bị."
Mai Tử muốn cự tuyệt, nhưng bây giờ người nàng không có hơi sức, cả người rất mệt mỏi, nên cũng chỉ có thể để hắn nâng chén canh sâm cho nàng uống, sau đó khi lại để hắn đỡ nàng lần nữa nằm xuống giường.
Tiêu Kinh Sơn cẩn thận đắp chăn cho nàng, lúc này mới xoay người rời khỏi, lúc ra khỏi phòng còn cẩn thận đóng chặt cửa lại.
Hắn đi ra khỏi cửa liền thấy hai thần giữ cửa đứng thẳng một bên, chính là Hô Diên cùng Lỗ Cảnh An.
Lỗ Cảnh An cùng Hô Diên thấy hắn đi ra thì vội vàng tiến lên hỏi thăm. Tiêu Kinh Sơn lại không nói gì, chỉ đi thẳng một mạch tới đại sảnh. Hai người thấy tình trạng đó thì cũng đành phải vội vã theo sau.
Lúc này trời đã dần dần sáng, phía đông mặt trời từ từ lên cao yếu ớt chiếu sáng bầu trời đêm. Ánh sáng chiếu vào bóng lưng hắn, càng làm bóng lưng kia thêm cứng cáp. Hai người Lỗ Cảnh An đều nhìn vào trong mắt, không hiểu vì sao cảm thấy một tia bất an.
Tiêu Kinh Sơn đi vào đại sảnh, chỉ thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu vẫn như cũ đứng đó. Hoàng hậu khoan thai tự đắc, hoàng thượng mặt mày bất an.
Hoàng thượng thấy Tiêu Kinh Sơn lại đây, vội vàng tiến lên hỏi: "Tẩu Phu Nhân có sao không?"
Ai dè Tiêu Kinh Sơn không trả lời, mặt không chút biểu tình móc một con dao găm từ eo ra.
Lỗ Cảnh An cùng Hô Diên phía sau Tiêu Kinh Sơn thời biến sắc mặt, chẳng lẽ Kinh Sơn muốn hành thích hoàng thượng?
Thị vệ phía sau hoàng thượng cũng nhất thời biến sắc, cuống quýt rút kiếm ra.
Hoàng thượng nhăn mày nhưng không kinh hoảng, cũng không né tránh, chỉ ôn hòa cùng áy náy nhìn huynh đệ ngày xưa.
Tiêu Kinh Sơn lấy dao găm ra, chợt khuỵu một gối quỳ xuống.
Tay trái đang cầm dao của hắn đột nhiên nhấc lên, sau đó hung hăng đâm xuống.
Máu, từ cổ tay phải hắn bắn tóe ra.
Lỗ Cảnh An và Hô Diên biến sắc lần nữa, thấy tình cảnh này cơ hồ không dám tin, vội vàng tiến lên. Lỗ Cảnh An đau lòng hô: "Huynh điên rồi sao!"
Hô Diên vội vàng gọi người băng bó vết thương cho Tiêu Kinh Sơn, nhưng Tiêu Kinh Sơn lại vươn tay trái, lạnh giọng nói: "Không cần, cái tay này đã phế rồi." Hắn nói lạnh lùng giống như cái tay bị phế kia không phải là tay của hắn.
Nói xong lời này, hắn quỳ hẳn xuống, trầm giọng nói: "Hoàng thượng, Kinh Sơn đã là người tàn tật, không có cách nào dốc sức vì hoàng thượng nữa, mong hoàng thượng ân tứ cho Kinh Sơn quy ẩn núi rừng."
Hoàng thượng vô cùng chấn kinh khôi phục lại như cũ, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú lộ ra đau lòng, hắn gian nan lắc lắc đầu: "Kinh Sơn, ngươi cần gì làm thế!"
Tiêu Kinh Sơn không có tiếp lời, chỉ cúi đầu trầm giọng nhắc lại: "Mong hoàng thượng ân tứ cho Kinh Sơn quy ẩn núi rừng." Hắn nói, từng câu từng chữ thong thả mà có lực.
Hoàng thượng cúi đầu nhìn hắn một lúc, nhìn máu từ cổ tay phải hắn chảy ra, nhìn vết máu thuận theo cánh tay phải vô lực rủ xuống, cuối cùng chảy xuôi xuống phiến đá trong đại sảnh.
Cuối cùng hắn thở dài: "Ta và ngươi là huynh đệ tốt của nhau, sao lại đến nông nỗi như thế này!"
Hắn lắc lắc đầu: "Mà thôi, ngươi muốn đi thì cứ đi đi."
Hoàng hậu từ lúc Tiêu Kinh Sơn tự phế tay phải liền không có vẻ mặt gì, chỉ ngơ ngác nhìn Tiêu Kinh Sơn. Lúc này nghe hoàng thượng nói thì chuyển động lông mi, nhàn nhạt nói: "Mau băng bó vết thương cho Tiêu tướng quân."
Tiêu Kinh Sơn lại giống như không nghe hoàng hậu nói, đối diện hoàng thượng lạy ba lạy: "Hoàng thượng, Kinh Sơn cáo lui."
Ba lạy xong, hắn đứng dậy lui về, mang theo cánh tay phải đang chảy máu như cũ trở lại hậu viện.
Tiêu Kinh Sơn lại đi vào phòng Mai Tử, hắn đã xử lý đơn giản miệng vết thương .
Nhưng ngay cả như vậy, lúc Mai Tử mở hé hai mắt mệt mỏi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn vẫn cả kinh như cũ.
Nàng cuống quít đứng lên, lo lắng hỏi: "Chàng sao thế, chẳng qua mới đi chưa tới một khắc, sao sắc mặt lại khó coi như vậy."
Tiêu Kinh Sơn đưa tay trái ra vịn bả vai nàng, mặt tái nhợt nặn ra nụ cười: "Cuối cùng chúng ta đã có thể trở về, hôm nay liền đi."
Mai Tử chợt ý thức được tư thế cánh tay trái của hắn đỡ lấy tay mình có chút là lạ, mắt không nhịn được quét qua, lúc này đột nhiên chú ý tới cánh tay phải dùng vải trắng quấn quanh của hắn.
Nàng không biết đây là thế nào, đau lòng nâng tay phải hắn lên: "Chàng bị thương? Xảy ra chuyện gì?"
Nàng nói xong lời này, lúc này mới phát hiện tay phải của hắn căn bản là vô lực rũ xuống, giống như cây lúa mùa hè bị ánh mặt trời thiêu đốt không có sức sống.
Nàng nhìn lại vết thương máu cơ hồ muốn thấm ra một chút, trong lòng lập tức hiểu được, nước mắt nhất thời tí tách rơi xuống: "Chàng đây là thế nào, tay của chàng. . . . . . Xảy ra chuyện gì. . . . . ." Giọt giọt nước lớn rơi xuống miệng vết thương quấn lấy vải trắng, nhanh chóng thấm vào bên trong.
Nàng đau lòng bưng lấy tay phải của hắn: "Có đau hay không. . . . . . Đây là thế nào. . . . . ." Mai Tử đã có chút nói năng lộn xộn rồi.
Tiêu Kinh Sơn lại không quan tâm lắc lắc đầu: "Không cần khổ sở, ta dùng một cánh tay phải đổi lấy những ngày yên bình của chúng ta về sau, xem như là đáng giá."
Mai Tử không biết cái này có đáng giá hay không, nàng chỉ đau lòng nam nhân trước mắt, nàng đau lòng khóc òa lên. Ô ô khóc.
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng khóc đến lợi hại thì cuống quít dùng tay trái vỗ vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi: "Đừng khóc, bây giờ nàng đã có em bé, như vậy đối với em bé không tốt."
Mai Tử nghe vậy thì cả kinh, chớp mắt đỏ hồng hỏi: "Chàng nói cái gì?"
Lúc này Tiêu Kinh Sơn mới nhớ mình còn chưa nói cho Mai Tử biết, nâng tay trái lên, nhẹ nhàng phủ dưới bụng nàng: "Ở đây đã có con của chúng ta."
Mai Tử như cũ không có phản ứng gì, ngơ ngác nhìn hai người. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu có một trận hoa mắt, nàng không hiểu vì sao hoàng hậu lại xuất hiện ở đây lúc này? Vì sao bọn họ lại nói những lời làm nàng chấn kinh không hiểu như thế?
Nàng chỉ là một cô nương trong núi mà thôi, đời nàng vốn không nên có cái gì hoàng thượng hoàng hậu, nhưng bây giờ nàng chẳng những tiến vào hoàng cung gặp hoàng thượng hoàng hậu, mà nam nhân của nàng còn cùng hoàng hậu từng có dính dáng.
Nàng cảm thấy mình đang nằm mộng, một giấc mộng kỳ quái.
Có lẽ đã lờ mờ cảm giác được, nhưng nàng luôn không dám nghĩ tới, không dám nghĩ tới hoàng hậu chí cao vô thượng kia chính là nữ nhân từng có hôn ước với Tiêu Kinh Sơn.
Mai Tử cắn môi, cố gắng lắc lắc đầu, chuyện này sao lại như vậy?
Tiêu Kinh Sơn thấy trong mắt Mai Tử là một mảnh mê võng, cả thân thể nàng cũng lắc lắc muốn té. Con ngươi hắn chuyển nhanh, đau lòng tiến lên một bước bắt lấy bả vai nàng: "Mai Tử?"
Mai Tử nâng con ngươi, nàng cố gắng muốn mở hé mắt nhìn hắn, nhưng trước mắt giống như càng lúc càng mơ hồ.
Thần sắc Tiêu Kinh Sơn lo lắng lay động trước mặt nàng, nàng giống như nghe thấy tiếng kêu khẩn trương của hắn, nhưng tiếng kêu này thật xa xôi.
Sau đó trong tiếng kêu xa xôi mê mang giống như có một thanh âm hô to: "Hoàng thượng giá lâm. . . . . ."
Hoàng thượng? Hoàng hậu?
Cuối cùng tâm trí Mai Tử giống như rút khỏi cơ thể nàng, nàng cũng không khống chế được cơ thể mình nữa, ngã xuống phía trước.
Một khắc Mai Tử ngã xuống kia, Tiêu Kinh Sơn nhanh chóng ôm nàng vào lòng, đồng thời tay phải tinh chuẩn có lực bắt lấy mạch tượng Mai Tử.
Lúc này hoàng thượng cùng một đám thị vệ đi vào đại sảnh, hắn bình định còn có chút thở dốc dồn dập, ngẩng đầu nhìn về phía hai người trong phòng.
Hoàng hậu của hắn vẫn ung dung đứng trong đại sảnh, con ngươi mang theo nụ cười, lại giống như đang xem náo nhiệt. Hoàng thượng nhíu mày, ánh mắt chuyển hướng Tiêu Kinh Sơn, chỉ thấy Tiêu Kinh Sơn đang xem mạch tượng cho Mai Tử, mà Mai Tử trong lòng Tiêu Kinh Sơn sắc mặt tái nhợt.
Hoàng thượng trầm ngâm, cuối cùng lên tiếng hỏi: "Nàng thế nào rồi?"
Tiêu Kinh Sơn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sắc mặt chẳng đẹp chút nào: "Nàng mang thai."
Hoàng thượng nhất thời không kịp phản ứng, qua một hồi mới vội vàng nói: "Chúc mừng, chúc mừng!"
Trên mặt Tiêu Kinh Sơn vẫn như cũ không có nửa phần vui vẻ: "Nàng bị kinh hách, thai nhi có chút không yên."
Hoàng thượng nhìn hoàng hậu của mình, đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra, lập tức có chút ngượng ngùng nói: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì, sao lại dọa đến Tẩu Phu Nhân như vậy?"
Hắn là Thiên Tử quý phái, lời hắn hỏi chưa bao giờ có người dám không trả lời, nhưng đây là lần đầu tiên. Hắn hỏi những lời kia xong, hoàng hậu của hắn ngay cả liếc hắn một cái cũng không thèm, mà huynh đệ của hắn ngày xưa bây giờ là thần tử thì ôm phu nhân nhà mình một tiếng cũng không nói.
Hoàng thượng ngượng ngùng "Khụ" một cái, lên tiếng nói: "Ta lập tức phái người mời thái y."
Lần này Tiêu Kinh Sơn nhìn cũng không thèm nhìn hắn, lạnh lùng lên tiếng: "Không cần."
Nói xong lời này, hắn cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Mai Tử, rời khỏi đại sảnh đi về hậu viện.
Mà Tiêu Kinh Sơn chân trước mới đi, phía sau một nhóm người rầm rầm tiến vào, chính là Hô Diên tướng quân cùng Lỗ Cảnh An nghe tin tức gấp gáp tới.
Lỗ Cảnh An mắt to trừng mắt nhỏ hỏi: "Sao vậy, Tẩu Phu Nhân thế nào rồi?"
Hô Diên tướng quân liếc nhìn hoàng hậu cùng hoàng thượng sắc mặt quái dị trong đại sảnh, cũng không lên tiếng hỏi, trực tiếp sải bước tới sau hậu viện.
Mai Tử mệt chết rồi.
Nàng cảm thấy mình giống như đang leo núi, ngọn núi này lạnh như băng lại hắc ám, không thấy được điểm cuối.
Nàng không thích ở đây, nàng thích đứng dưới ánh nắng mặt trời, cưỡi con lừa lông ngắn của nàng. Nàng thích Tiêu Kinh Sơn vì nàng mà dắt con lừa lông ngắn kia.
Tiêu Kinh Sơn, người sẽ dắt con lừa lông ngắn cho nàng, đang ở nơi đâu?
Lúc nàng gian nan nhìn bốn bề chung quanh, hình như nàng nghe thấy tiếng gọi dịu dàng của hắn.
Cái thanh âm này, có áy náy, có bất đắc dĩ, còn có đau lòng.
Lúc nghe thanh âm này, nàng dần dần cảm nhận được ấm áp, cái loại ấm áp này giống như đến từ một khoan ngực dày rộng.
Ấm áp như nắng tháng ba nồng nồng như thủy triều bao dung nàng, cái tối cái lạnh giống như dần dần cách xa nàng.
Tiếng gọi càng lúc càng rõ ràng, thậm chí nàng còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.
Mai Tử tránh né, gian nan mở mắt.
Đập vào mắt nàng là một đôi con ngươi vội vàng lo âu.
Thấy nàng tỉnh lại, đôi con ngươi kia trong nháy mắt lấp đầy vui mừng cùng xúc động.
"Mai Tử, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại rồi!" Hắn đem một nửa thân thể của nàng ôm vào lòng. Khuôn mặt kiên quyết kia chôn sâu vào mái tóc đẹp của nàng, thậm chí trong giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào.
Mai Tử trầm mặc thật lâu, ký ức từ từ trở về, nàng nhớ ra.
Hoàng hậu, hoàng thượng, cô gái váy đỏ, Tiêu Kinh Sơn, còn có hôn ước trong miệng bọn họ.
Nam nhân của nàng, nàng vẫn cho là người nên thuộc về nàng, bây giờ nàng mới chân chính nhận ra, quá khứ của hắn nàng vĩnh viễn không có cách nào chạm vào được.
Nàng nhất thời không có cách nào hiểu, hoàng hậu là nữ nhân kinh diễm như vậy, tại sao nam nhân nhà nàng không cưới vào cửa. Nàng càng không có cách nào hiểu, lúc đó Tiêu Kinh Sơn làm thế nào mà cưới một người không quen biết không thùy mị đầy lời đồn bỏ nhà đi tìm chết như nàng?
Tiêu Kinh Sơn không biết suy nghĩ trong lòng Mai Tử, hắn thấy Mai Tử tỉnh lại rồi chỉ dựa vào ngực hắn ngẩn người, trong mắt nhất thời vô cùng lo âu: "Mai Tử, nàng còn cảm thấy ở đâu không thoải mái?"
Mai Tử nghe hắn hỏi, vô tình nhướng mắt nhìn hắn một chút, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không sao."
Tiêu Kinh Sơn nhìn chằm chằm Mai Tử một lúc sau, chợt ý thức được suy nghĩ trong lòng nàng, ôm nàng yên tĩnh trong chốc lát, chợt cẩn thận đem nàng đặt xuống, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Hôm nay chúng ta lập tức rời khỏi kinh thành, chuyện gì nàng không biết, ta sẽ nói tất cả cho nàng biết."
Mai Tử nghe vậy có chút không hiểu, chớp đôi mắt mê mang hỏi: "Nhưng không phải chàng nói chuyện bên này chưa giải quyết xong sao, đây đâu phải muốn đi là đi được đâu?"
Nếu trước kia Mai Tử không hiểu chuyện thì bây giờ nàng coi như đã hiểu, người không muốn Tiêu Kinh Sơn rời khỏi không chỉ có hoàng thượng, còn có đương kim hoàng hậu.
Tiêu Kinh Sơn lại không để ý chút nào nói: "Không quan hệ, nàng đem chén canh sâm này uống trước đi, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi, bây giờ ta phải đi chuẩn bị."
Mai Tử muốn cự tuyệt, nhưng bây giờ người nàng không có hơi sức, cả người rất mệt mỏi, nên cũng chỉ có thể để hắn nâng chén canh sâm cho nàng uống, sau đó khi lại để hắn đỡ nàng lần nữa nằm xuống giường.
Tiêu Kinh Sơn cẩn thận đắp chăn cho nàng, lúc này mới xoay người rời khỏi, lúc ra khỏi phòng còn cẩn thận đóng chặt cửa lại.
Hắn đi ra khỏi cửa liền thấy hai thần giữ cửa đứng thẳng một bên, chính là Hô Diên cùng Lỗ Cảnh An.
Lỗ Cảnh An cùng Hô Diên thấy hắn đi ra thì vội vàng tiến lên hỏi thăm. Tiêu Kinh Sơn lại không nói gì, chỉ đi thẳng một mạch tới đại sảnh. Hai người thấy tình trạng đó thì cũng đành phải vội vã theo sau.
Lúc này trời đã dần dần sáng, phía đông mặt trời từ từ lên cao yếu ớt chiếu sáng bầu trời đêm. Ánh sáng chiếu vào bóng lưng hắn, càng làm bóng lưng kia thêm cứng cáp. Hai người Lỗ Cảnh An đều nhìn vào trong mắt, không hiểu vì sao cảm thấy một tia bất an.
Tiêu Kinh Sơn đi vào đại sảnh, chỉ thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu vẫn như cũ đứng đó. Hoàng hậu khoan thai tự đắc, hoàng thượng mặt mày bất an.
Hoàng thượng thấy Tiêu Kinh Sơn lại đây, vội vàng tiến lên hỏi: "Tẩu Phu Nhân có sao không?"
Ai dè Tiêu Kinh Sơn không trả lời, mặt không chút biểu tình móc một con dao găm từ eo ra.
Lỗ Cảnh An cùng Hô Diên phía sau Tiêu Kinh Sơn thời biến sắc mặt, chẳng lẽ Kinh Sơn muốn hành thích hoàng thượng?
Thị vệ phía sau hoàng thượng cũng nhất thời biến sắc, cuống quýt rút kiếm ra.
Hoàng thượng nhăn mày nhưng không kinh hoảng, cũng không né tránh, chỉ ôn hòa cùng áy náy nhìn huynh đệ ngày xưa.
Tiêu Kinh Sơn lấy dao găm ra, chợt khuỵu một gối quỳ xuống.
Tay trái đang cầm dao của hắn đột nhiên nhấc lên, sau đó hung hăng đâm xuống.
Máu, từ cổ tay phải hắn bắn tóe ra.
Lỗ Cảnh An và Hô Diên biến sắc lần nữa, thấy tình cảnh này cơ hồ không dám tin, vội vàng tiến lên. Lỗ Cảnh An đau lòng hô: "Huynh điên rồi sao!"
Hô Diên vội vàng gọi người băng bó vết thương cho Tiêu Kinh Sơn, nhưng Tiêu Kinh Sơn lại vươn tay trái, lạnh giọng nói: "Không cần, cái tay này đã phế rồi." Hắn nói lạnh lùng giống như cái tay bị phế kia không phải là tay của hắn.
Nói xong lời này, hắn quỳ hẳn xuống, trầm giọng nói: "Hoàng thượng, Kinh Sơn đã là người tàn tật, không có cách nào dốc sức vì hoàng thượng nữa, mong hoàng thượng ân tứ cho Kinh Sơn quy ẩn núi rừng."
Hoàng thượng vô cùng chấn kinh khôi phục lại như cũ, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú lộ ra đau lòng, hắn gian nan lắc lắc đầu: "Kinh Sơn, ngươi cần gì làm thế!"
Tiêu Kinh Sơn không có tiếp lời, chỉ cúi đầu trầm giọng nhắc lại: "Mong hoàng thượng ân tứ cho Kinh Sơn quy ẩn núi rừng." Hắn nói, từng câu từng chữ thong thả mà có lực.
Hoàng thượng cúi đầu nhìn hắn một lúc, nhìn máu từ cổ tay phải hắn chảy ra, nhìn vết máu thuận theo cánh tay phải vô lực rủ xuống, cuối cùng chảy xuôi xuống phiến đá trong đại sảnh.
Cuối cùng hắn thở dài: "Ta và ngươi là huynh đệ tốt của nhau, sao lại đến nông nỗi như thế này!"
Hắn lắc lắc đầu: "Mà thôi, ngươi muốn đi thì cứ đi đi."
Hoàng hậu từ lúc Tiêu Kinh Sơn tự phế tay phải liền không có vẻ mặt gì, chỉ ngơ ngác nhìn Tiêu Kinh Sơn. Lúc này nghe hoàng thượng nói thì chuyển động lông mi, nhàn nhạt nói: "Mau băng bó vết thương cho Tiêu tướng quân."
Tiêu Kinh Sơn lại giống như không nghe hoàng hậu nói, đối diện hoàng thượng lạy ba lạy: "Hoàng thượng, Kinh Sơn cáo lui."
Ba lạy xong, hắn đứng dậy lui về, mang theo cánh tay phải đang chảy máu như cũ trở lại hậu viện.
Tiêu Kinh Sơn lại đi vào phòng Mai Tử, hắn đã xử lý đơn giản miệng vết thương .
Nhưng ngay cả như vậy, lúc Mai Tử mở hé hai mắt mệt mỏi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn vẫn cả kinh như cũ.
Nàng cuống quít đứng lên, lo lắng hỏi: "Chàng sao thế, chẳng qua mới đi chưa tới một khắc, sao sắc mặt lại khó coi như vậy."
Tiêu Kinh Sơn đưa tay trái ra vịn bả vai nàng, mặt tái nhợt nặn ra nụ cười: "Cuối cùng chúng ta đã có thể trở về, hôm nay liền đi."
Mai Tử chợt ý thức được tư thế cánh tay trái của hắn đỡ lấy tay mình có chút là lạ, mắt không nhịn được quét qua, lúc này đột nhiên chú ý tới cánh tay phải dùng vải trắng quấn quanh của hắn.
Nàng không biết đây là thế nào, đau lòng nâng tay phải hắn lên: "Chàng bị thương? Xảy ra chuyện gì?"
Nàng nói xong lời này, lúc này mới phát hiện tay phải của hắn căn bản là vô lực rũ xuống, giống như cây lúa mùa hè bị ánh mặt trời thiêu đốt không có sức sống.
Nàng nhìn lại vết thương máu cơ hồ muốn thấm ra một chút, trong lòng lập tức hiểu được, nước mắt nhất thời tí tách rơi xuống: "Chàng đây là thế nào, tay của chàng. . . . . . Xảy ra chuyện gì. . . . . ." Giọt giọt nước lớn rơi xuống miệng vết thương quấn lấy vải trắng, nhanh chóng thấm vào bên trong.
Nàng đau lòng bưng lấy tay phải của hắn: "Có đau hay không. . . . . . Đây là thế nào. . . . . ." Mai Tử đã có chút nói năng lộn xộn rồi.
Tiêu Kinh Sơn lại không quan tâm lắc lắc đầu: "Không cần khổ sở, ta dùng một cánh tay phải đổi lấy những ngày yên bình của chúng ta về sau, xem như là đáng giá."
Mai Tử không biết cái này có đáng giá hay không, nàng chỉ đau lòng nam nhân trước mắt, nàng đau lòng khóc òa lên. Ô ô khóc.
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng khóc đến lợi hại thì cuống quít dùng tay trái vỗ vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi: "Đừng khóc, bây giờ nàng đã có em bé, như vậy đối với em bé không tốt."
Mai Tử nghe vậy thì cả kinh, chớp mắt đỏ hồng hỏi: "Chàng nói cái gì?"
Lúc này Tiêu Kinh Sơn mới nhớ mình còn chưa nói cho Mai Tử biết, nâng tay trái lên, nhẹ nhàng phủ dưới bụng nàng: "Ở đây đã có con của chúng ta."