Con ngựa kia một đường theo bọn họ trở về, ngay từ lúc lên đường nó đã được Tiêu Kinh Sơn dạy bảo phải ngoan ngoãn rồi. Bây giờ con ngựa bình sinh lần đầu tiên được leo núi, mặc dù có chút hưng phấn nhưng lại rất nghe lời, Tiêu Kinh Sơn kêu nó dừng nó cũng không dám đi.
Trong lòng Mai Tử vốn còn chứa một tia lo lắng, sợ đi đường núi va chạm không tốt cho đứa bé, nhưng bây giờ con ngựa ôn thuận như thế, bàn tay Tiêu Kinh Sơn có lực như thế, lồng ngực Tiêu Kinh Sơn khoan dày như thế, thế là tất cả lo lắng cũng theo mây trôi đi.
Một đường đi về, ngược lại không gặp nhiều người lắm, thế là Mai Tử càng thêm tò mò, không biết trong thôn bây giờ đã thành cái dạng gì rồi? Mẹ bây giờ đang làm cái gì?
Hai người một ngựa, đi được nửa ngày thì Tiêu Kinh Sơn nhìn sắc trời còn sớm, lại thấy gần đó có tảng đá sạch sẽ dưới cây cổ thụ, liền đề nghị: "Ngừng lại đi, thuận tiện ăn chút gì đó."
Mai Tử một lòng muốn về nhà, làm sao muốn dừng lại, nghe thấy hắn nói thế thì lắc đầu nói: "Ta không mệt, cũng không đói ."
Tiêu Kinh Sơn duỗi tay đến eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nhô ra một chút, cười nói: "Nàng không mệt nhưng con chúng ta sẽ mệt, bây giờ mặc dù nó còn nhỏ, nhưng cũng muốn ăn chút gì đó a!"
Tiêu Kinh Sơn nói thế ngược lại nhắc nhở Mai Tử, nàng ngượng ngùng mím môi cười: "Trong lòng chỉ nghĩ đến về nhà, ngược lại đem nó quên mất! Chúng ta nghỉ ngơi đi."
Tiêu Kinh Sơn xuống ngựa trước, sau đó mới cẩn thận đem Mai Tử ôm xuống. Mai Tử đứng lại, nhìn chung quanh một chút, hì hì khẽ cười một tiếng: "Chàng xem phong cảnh nơi này đi, rất quen thuộc a!"
Tiêu Kinh Sơn đang cong lưng cầm bộ quần áo sạch trong bọc trải lên tảng đá, lúc này nghe nói thì cười cười: "Không chỉ có phong cảnh quen mắt, nàng xem, ngay cả khối đá kia nhìn cũng rất quen mắt."
Mai Tử cúi đầu nhìn, suy nghĩ một chút, vui mừng kêu lên: "Ta nhớ rồi! Lần đầu tiên chúng ta ra ngoài núi, chính là ngồi ở trên khối đá này nghỉ ngơi a."
Nàng nhớ tới không khỏi có chút cảm khái: "Ta nhớ rõ ràng, lúc đó lần đầu ta đi xa nhà, chân nổi bọc nước, buổi tối về nhà đau vô cùng."
Tiêu Kinh Sơn đỡ lấy nàng ngồi trên quần áo được trải trên đá: "Đúng vậy, lúc đó sao nàng ngây ngốc như thế, đau chân thế mà cũng không lên tiếng, cứ nhẫn nhịn."
Mai Tử nhớ tới dáng vẻ mình khi đó, thật sự là tiểu nương tử mới vào cửa mọi việc đều thấp thỏm lo sợ, không nhịn được cười: "Thật vất vả ta mới được ra khỏi núi nha, lại đi cùng chàng xa lạ, e sợ liên lụy chàng, chọc chàng không vui, đâu dám nói cái gì!"
Tiêu Kinh Sơn vừa lấy nước cùng điểm tâm mua ở dưới trấn trong bọc hành lý, vừa cười vừa nói: "Nàng gả cho ta thì chúng ta chính là vợ chồng, lúc đó nàng thật sự quá xa lạ, đau cũng không dám nói, sợ hãi đến thế."
Mai Tử nhớ tới tình cảnh lúc mình mới gả cho hắn, không nhịn được khẽ cười, cười xong lại trách hắn nói: "Lúc đó ta đâu quen chàng, đâu dám nói cái gì! Chuyện này có trách thì phải trách chàng nhìn quá dọa người, làm người ta nhìn thấy thì sợ không dám nói chuyện."
Tiêu Kinh Sơn nhìn nàng một cái: "Ta nhìn rất dọa người sao?"
Mai Tử nhịn cười không được, lắc đầu nói: "Chàng nhìn kỳ thật cũng không dọa người, chỉ là lời đồn về chàng rất dọa người. Chàng xem, trên người có một vết sẹo rất đáng sợ, lại từ bên ngoài trở về, không biết ở bên ngoài có làm chuyện gì xấu không, mọi người không phải đều đoán chàng từng làm cướp sao! Lúc đó trừ việc làm ruộng cái gì ta cũng không hiểu, đời này cũng chỉ thấy qua mấy người trong thôn mà thôi, ta thấy chàng như vậy đương nhiên sợ á."
Tiêu Kinh Sơn suy nghĩ một chút thấy cũng đúng: "Khó được nàng lại dám gả cho ta."
Mai Tử nhớ tới quá khứ, cũng không nhịn được thở dài: "Khi ấy thật không nghĩ nhiều vậy, thầm nghĩ gả liền gả, dù sao so với chết thì tốt hơn."
Nàng bật cười, con ngươi rất cảm kích: "Bây giờ ta thấy ta thật may mắn, lúc đó may mà làm chuyện ngu ngốc mới gặp được chàng."
Tiêu Kinh Sơn cũng dần dần thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn kỹ Mai Tử bên cạnh, thật lâu sau đó mới trầm thấp nói: "Ta cũng rất may mắn."
Mai Tử thấy hắn không nói gì nữa thì tò mò nhìn hắn: "Chàng may mắn cái gì?"
Tiêu Kinh Sơn cười, ánh mắt chuyển hướng xa xa, đầu xa là núi vào thu chìm trong sương mù liên miên gồ ghề.
Hắn cúi đầu nói: "Ta may mắn, sáng hôm đó đi săn trở về qua nơi đó, vừa hay cứu được nàng."
Giọng nói hắn có chút mơ hồ, nhưng Mai Tử nghe rất rõ ràng.
Ánh mắt Mai Tử dần dần có chút ẩm ướt, nàng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Lúc đó sao chàng lại muốn cưới ta?"
Trước kia Mai Tử không hiểu nhiều, cũng sẽ không suy nghĩ vì sao hắn muốn cưới nàng.
Người trong thôn Bích Thủy, bất luận là nam hay nữ, thành thân giống như một chuyện hiển nhiên. Đến tuổi, người làm mai trong thôn tới cầu thân, cô nương đẹp mắt một chút, siêng một chút là có thể tìm một nhà tốt tốt. Những người khó nhìn thì cuối cùng rơi trúng vào nhà có gia cảnh không tốt hoặc là nhà có nam nhân không tốt. Trong đó, có một bộ phận nam nữ xác thực là vui vẻ, một bộ phận lớn khác lại là không vui vẻ không hoan hỉ gì, chỉ vì vài mẫu đất vài gian nhà ngói hoặc là một chút đồ cưới, thế là liền gả.
Một gả một cưới, hai người có một ngôi nhà, gió gió mưa mưa cũng định cả rồi. Phần lớn vợ chồng sẽ không hỏi vì sao, cũng không sẽ hỏi yêu hay không yêu. Trà thô cơm nhạt, nồi chén thùng muỗng, sinh con qua ngày, săn bắn làm ruộng, việc này chuyện kia loay hoay qua lại, không ai rãnh để đi hỏi những chuyện xa vời không thực tế kia.
Nhưng bây giờ, Mai Tử có nhiều kinh nghiệm, nàng sẽ nghĩ cưới người dạng gì, thậm chí —— rốt cuộc có vui hay không hoan hỉ, hối hận hay không hối hận.
Bây giờ Mai Tử biết, nam nhân trước mắt này trở lại thôn Bích Thủy như cũ nhìn có vẻ chất phác, thực ra hắn từng trải qua nhiều chuyện, từng có một đoạn cuộc sống khác, từng biết thế nào là phồn hoa vinh nhục quyền thế sắc đẹp. Một nam nhân như vậy, cái gì có thể khiến hắn đặt vào trong tâm, trong mắt đây.
Núi lớn yên tĩnh, thôn Bích Thủy vắng vẻ, tiểu Mai Tử nho nhỏ, làm sao có thể may mắn, có thể ở cạnh nam nhân như vậy?
Ánh mắt Tiêu Kinh Sơn nhìn về ngọn núi nơi xa, một lần nữa trở lại trên người Mai Tử. Mai Tử bởi vì chú ý tập trung suy nghĩ, thế mà cảm thấy ánh mắt kia có chút nhiệt năng, không nhịn được cúi đầu.
Nhưng Tiêu Kinh Sơn lại không dời mắt, Mai Tử cảm thấy ánh mắt kia càng lúc càng tỏa nhiệt.
Rõ ràng là vợ chồng già, nhưng lòng Mai Tử lại không lý do run nhẹ, nàng nhịn không được cắn cắn môi.
"Mai Tử. . . . . ." Hắn nhìn kỹ hai má đỏ hồng của nàng, cúi đầu kêu tên nàng.
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng lại cảm khái không nói nên lời, giống như ngàn ngôn vạn ngữ phong phong sương sương liên miên tuế nguyệt cũng tan rã thấp thoáng trong đó.
Mai Tử vì hắn gọi một tiếng trầm thấp, khinh hoảng ngẩng đầu: "Ừ, chàng nói."
Mặc dù thường ngày nàng ngây ngốc, nhưng ngay lúc này nàng cũng hiểu hắn tất nhiên có lời muốn nói với mình.
Tiêu Kinh Sơn nhìn kỹ Mai Tử, ánh mắt cháy bỏng mà thâm tình, giọng nói thậm chí có chút khàn khàn: "Mai Tử, nàng có nhớ chuyện trước kia trên đường ta đã kể cho nàng nghe không?"
Mai Tử nhẹ gật đầu một chút, chuyện Tiêu Kinh Sơn cùng hoàng hậu trước kia, hắn đã nói hết với nàng rồi.
Tiêu Kinh Sơn thở dài thật nhẹ: "Trước khi nàng ta vùi sâu vào trong vòng tay của hoàng thượng có nói với ta một câu cuối cùng, ta vẫn nhớ kỹ như cũ."
Mai Tử lại chưa từng nghe Tiêu Kinh Sơn nhắc tới chuyện này, không nhịn được lạ lùng hỏi: "Nàng ta nói cái gì?"
Ánh mắt Tiêu Kinh Sơn chuyển hướng xa xa: "Nàng ta nói nàng ta từng cho rằng sớm muộn gì ta cũng sẽ yêu nàng ta, đáng tiếc không được, nàng ta nói ta là một người không có tâm với nữ nhân, nói ta căn bản không biết yêu là gì."
Mai Tử nghe vậy, không nhịn được tức giận phản bác: "Nàng ta sao có thể nói thế, chàng…chàng cực kỳ có tâm!" Ít nhất đối với Mai Tử, Tiêu Kinh Sơn có tâm là được rồi.
Tiêu Kinh Sơn cười, nhìn kỹ Mai Tử nói: "Nhưng nàng ta nói ta không biết yêu."
Mai Tử lập tức ngốc ra, vội vàng cúi đầu, lắp ba lắp bắp nói: "Này, ta cũng không biết. . . . . ."
Tiêu Kinh Sơn nhíu mày, trầm nhẹ hỏi: "Nàng không biết sao?"
Mai Tử cúi đầu cơ hồ thấp đến cổ, lắc đầu nhỏ giọng nói: "Yêu là cái gì, ta đâu hiểu được."
Tiêu Kinh Sơn lại chợt hỏi: "Vậy nàng yêu ta không?"
Mai Tử chỉ cảm thấy mặt của mình"Oanh bùm" một tiếng bùng cháy, nàng không biết làm sao nói: "Ta…ta không biết. . . . . ."
Có lẽ lúc nàng bắt đầu hỏi Tiêu Kinh Sơn vấn đề kia, trong lòng lờ mờ ước chừng đã biết lòng mình. Nhưng bây giờ vấn đề kia lại bị Tiêu Kinh Sơn hỏi trực tiếp ra như vậy, nàng chỉ khiếp đảm e thẹn khẩn trương.
Lần này, ngay cả ngẩng đầu nhìn Tiêu Kinh Sơn một chút nàng cũng không có dũng khí.
Mặc dù bọn họ đã sớm có da thịt chi thân, mặc dù bọn họ sẽ cùng nhau cả đời, nhưng nhắc tới vấn đề này, nàng vẫn còn e thẹn giống như cô gái nhỏ vừa mới gả cho hắn.
Lúc hai má đỏ bừng, bên tai hơi hơi ù ù, nàng chợt cảm thấy hắn hướng mình nhích gần hơn một chút, thậm chí nàng còn cảm nhận được hơi thở ấm áp đã sớm quen thuộc.
Hắn đưa bàn tay nhẹ nhàng đem nàng ôm vào lòng, đặt trước ngực, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Nàng ta nói ta không biết yêu, lúc đó ta không biết nàng ta nói đúng hay không. Nhưng mà bây giờ ——"
Giọng nói của hắn càng trầm thấp: "Bây giờ, ta biết rõ là ta yêu nàng."
Con ngựa kia một đường theo bọn họ trở về, ngay từ lúc lên đường nó đã được Tiêu Kinh Sơn dạy bảo phải ngoan ngoãn rồi. Bây giờ con ngựa bình sinh lần đầu tiên được leo núi, mặc dù có chút hưng phấn nhưng lại rất nghe lời, Tiêu Kinh Sơn kêu nó dừng nó cũng không dám đi.
Trong lòng Mai Tử vốn còn chứa một tia lo lắng, sợ đi đường núi va chạm không tốt cho đứa bé, nhưng bây giờ con ngựa ôn thuận như thế, bàn tay Tiêu Kinh Sơn có lực như thế, lồng ngực Tiêu Kinh Sơn khoan dày như thế, thế là tất cả lo lắng cũng theo mây trôi đi.
Một đường đi về, ngược lại không gặp nhiều người lắm, thế là Mai Tử càng thêm tò mò, không biết trong thôn bây giờ đã thành cái dạng gì rồi? Mẹ bây giờ đang làm cái gì?
Hai người một ngựa, đi được nửa ngày thì Tiêu Kinh Sơn nhìn sắc trời còn sớm, lại thấy gần đó có tảng đá sạch sẽ dưới cây cổ thụ, liền đề nghị: "Ngừng lại đi, thuận tiện ăn chút gì đó."
Mai Tử một lòng muốn về nhà, làm sao muốn dừng lại, nghe thấy hắn nói thế thì lắc đầu nói: "Ta không mệt, cũng không đói ."
Tiêu Kinh Sơn duỗi tay đến eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nhô ra một chút, cười nói: "Nàng không mệt nhưng con chúng ta sẽ mệt, bây giờ mặc dù nó còn nhỏ, nhưng cũng muốn ăn chút gì đó a!"
Tiêu Kinh Sơn nói thế ngược lại nhắc nhở Mai Tử, nàng ngượng ngùng mím môi cười: "Trong lòng chỉ nghĩ đến về nhà, ngược lại đem nó quên mất! Chúng ta nghỉ ngơi đi."
Tiêu Kinh Sơn xuống ngựa trước, sau đó mới cẩn thận đem Mai Tử ôm xuống. Mai Tử đứng lại, nhìn chung quanh một chút, hì hì khẽ cười một tiếng: "Chàng xem phong cảnh nơi này đi, rất quen thuộc a!"
Tiêu Kinh Sơn đang cong lưng cầm bộ quần áo sạch trong bọc trải lên tảng đá, lúc này nghe nói thì cười cười: "Không chỉ có phong cảnh quen mắt, nàng xem, ngay cả khối đá kia nhìn cũng rất quen mắt."
Mai Tử cúi đầu nhìn, suy nghĩ một chút, vui mừng kêu lên: "Ta nhớ rồi! Lần đầu tiên chúng ta ra ngoài núi, chính là ngồi ở trên khối đá này nghỉ ngơi a."
Nàng nhớ tới không khỏi có chút cảm khái: "Ta nhớ rõ ràng, lúc đó lần đầu ta đi xa nhà, chân nổi bọc nước, buổi tối về nhà đau vô cùng."
Tiêu Kinh Sơn đỡ lấy nàng ngồi trên quần áo được trải trên đá: "Đúng vậy, lúc đó sao nàng ngây ngốc như thế, đau chân thế mà cũng không lên tiếng, cứ nhẫn nhịn."
Mai Tử nhớ tới dáng vẻ mình khi đó, thật sự là tiểu nương tử mới vào cửa mọi việc đều thấp thỏm lo sợ, không nhịn được cười: "Thật vất vả ta mới được ra khỏi núi nha, lại đi cùng chàng xa lạ, e sợ liên lụy chàng, chọc chàng không vui, đâu dám nói cái gì!"
Tiêu Kinh Sơn vừa lấy nước cùng điểm tâm mua ở dưới trấn trong bọc hành lý, vừa cười vừa nói: "Nàng gả cho ta thì chúng ta chính là vợ chồng, lúc đó nàng thật sự quá xa lạ, đau cũng không dám nói, sợ hãi đến thế."
Mai Tử nhớ tới tình cảnh lúc mình mới gả cho hắn, không nhịn được khẽ cười, cười xong lại trách hắn nói: "Lúc đó ta đâu quen chàng, đâu dám nói cái gì! Chuyện này có trách thì phải trách chàng nhìn quá dọa người, làm người ta nhìn thấy thì sợ không dám nói chuyện."
Tiêu Kinh Sơn nhìn nàng một cái: "Ta nhìn rất dọa người sao?"
Mai Tử nhịn cười không được, lắc đầu nói: "Chàng nhìn kỳ thật cũng không dọa người, chỉ là lời đồn về chàng rất dọa người. Chàng xem, trên người có một vết sẹo rất đáng sợ, lại từ bên ngoài trở về, không biết ở bên ngoài có làm chuyện gì xấu không, mọi người không phải đều đoán chàng từng làm cướp sao! Lúc đó trừ việc làm ruộng cái gì ta cũng không hiểu, đời này cũng chỉ thấy qua mấy người trong thôn mà thôi, ta thấy chàng như vậy đương nhiên sợ á."
Tiêu Kinh Sơn suy nghĩ một chút thấy cũng đúng: "Khó được nàng lại dám gả cho ta."
Mai Tử nhớ tới quá khứ, cũng không nhịn được thở dài: "Khi ấy thật không nghĩ nhiều vậy, thầm nghĩ gả liền gả, dù sao so với chết thì tốt hơn."
Nàng bật cười, con ngươi rất cảm kích: "Bây giờ ta thấy ta thật may mắn, lúc đó may mà làm chuyện ngu ngốc mới gặp được chàng."
Tiêu Kinh Sơn cũng dần dần thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn kỹ Mai Tử bên cạnh, thật lâu sau đó mới trầm thấp nói: "Ta cũng rất may mắn."
Mai Tử thấy hắn không nói gì nữa thì tò mò nhìn hắn: "Chàng may mắn cái gì?"
Tiêu Kinh Sơn cười, ánh mắt chuyển hướng xa xa, đầu xa là núi vào thu chìm trong sương mù liên miên gồ ghề.
Hắn cúi đầu nói: "Ta may mắn, sáng hôm đó đi săn trở về qua nơi đó, vừa hay cứu được nàng."
Giọng nói hắn có chút mơ hồ, nhưng Mai Tử nghe rất rõ ràng.
Ánh mắt Mai Tử dần dần có chút ẩm ướt, nàng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Lúc đó sao chàng lại muốn cưới ta?"
Trước kia Mai Tử không hiểu nhiều, cũng sẽ không suy nghĩ vì sao hắn muốn cưới nàng.
Người trong thôn Bích Thủy, bất luận là nam hay nữ, thành thân giống như một chuyện hiển nhiên. Đến tuổi, người làm mai trong thôn tới cầu thân, cô nương đẹp mắt một chút, siêng một chút là có thể tìm một nhà tốt tốt. Những người khó nhìn thì cuối cùng rơi trúng vào nhà có gia cảnh không tốt hoặc là nhà có nam nhân không tốt. Trong đó, có một bộ phận nam nữ xác thực là vui vẻ, một bộ phận lớn khác lại là không vui vẻ không hoan hỉ gì, chỉ vì vài mẫu đất vài gian nhà ngói hoặc là một chút đồ cưới, thế là liền gả.
Một gả một cưới, hai người có một ngôi nhà, gió gió mưa mưa cũng định cả rồi. Phần lớn vợ chồng sẽ không hỏi vì sao, cũng không sẽ hỏi yêu hay không yêu. Trà thô cơm nhạt, nồi chén thùng muỗng, sinh con qua ngày, săn bắn làm ruộng, việc này chuyện kia loay hoay qua lại, không ai rãnh để đi hỏi những chuyện xa vời không thực tế kia.
Nhưng bây giờ, Mai Tử có nhiều kinh nghiệm, nàng sẽ nghĩ cưới người dạng gì, thậm chí —— rốt cuộc có vui hay không hoan hỉ, hối hận hay không hối hận.
Bây giờ Mai Tử biết, nam nhân trước mắt này trở lại thôn Bích Thủy như cũ nhìn có vẻ chất phác, thực ra hắn từng trải qua nhiều chuyện, từng có một đoạn cuộc sống khác, từng biết thế nào là phồn hoa vinh nhục quyền thế sắc đẹp. Một nam nhân như vậy, cái gì có thể khiến hắn đặt vào trong tâm, trong mắt đây.
Núi lớn yên tĩnh, thôn Bích Thủy vắng vẻ, tiểu Mai Tử nho nhỏ, làm sao có thể may mắn, có thể ở cạnh nam nhân như vậy?
Ánh mắt Tiêu Kinh Sơn nhìn về ngọn núi nơi xa, một lần nữa trở lại trên người Mai Tử. Mai Tử bởi vì chú ý tập trung suy nghĩ, thế mà cảm thấy ánh mắt kia có chút nhiệt năng, không nhịn được cúi đầu.
Nhưng Tiêu Kinh Sơn lại không dời mắt, Mai Tử cảm thấy ánh mắt kia càng lúc càng tỏa nhiệt.
Rõ ràng là vợ chồng già, nhưng lòng Mai Tử lại không lý do run nhẹ, nàng nhịn không được cắn cắn môi.
"Mai Tử. . . . . ." Hắn nhìn kỹ hai má đỏ hồng của nàng, cúi đầu kêu tên nàng.
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng lại cảm khái không nói nên lời, giống như ngàn ngôn vạn ngữ phong phong sương sương liên miên tuế nguyệt cũng tan rã thấp thoáng trong đó.
Mai Tử vì hắn gọi một tiếng trầm thấp, khinh hoảng ngẩng đầu: "Ừ, chàng nói."
Mặc dù thường ngày nàng ngây ngốc, nhưng ngay lúc này nàng cũng hiểu hắn tất nhiên có lời muốn nói với mình.
Tiêu Kinh Sơn nhìn kỹ Mai Tử, ánh mắt cháy bỏng mà thâm tình, giọng nói thậm chí có chút khàn khàn: "Mai Tử, nàng có nhớ chuyện trước kia trên đường ta đã kể cho nàng nghe không?"
Mai Tử nhẹ gật đầu một chút, chuyện Tiêu Kinh Sơn cùng hoàng hậu trước kia, hắn đã nói hết với nàng rồi.
Tiêu Kinh Sơn thở dài thật nhẹ: "Trước khi nàng ta vùi sâu vào trong vòng tay của hoàng thượng có nói với ta một câu cuối cùng, ta vẫn nhớ kỹ như cũ."
Mai Tử lại chưa từng nghe Tiêu Kinh Sơn nhắc tới chuyện này, không nhịn được lạ lùng hỏi: "Nàng ta nói cái gì?"
Ánh mắt Tiêu Kinh Sơn chuyển hướng xa xa: "Nàng ta nói nàng ta từng cho rằng sớm muộn gì ta cũng sẽ yêu nàng ta, đáng tiếc không được, nàng ta nói ta là một người không có tâm với nữ nhân, nói ta căn bản không biết yêu là gì."
Mai Tử nghe vậy, không nhịn được tức giận phản bác: "Nàng ta sao có thể nói thế, chàng…chàng cực kỳ có tâm!" Ít nhất đối với Mai Tử, Tiêu Kinh Sơn có tâm là được rồi.
Tiêu Kinh Sơn cười, nhìn kỹ Mai Tử nói: "Nhưng nàng ta nói ta không biết yêu."
Mai Tử lập tức ngốc ra, vội vàng cúi đầu, lắp ba lắp bắp nói: "Này, ta cũng không biết. . . . . ."
Tiêu Kinh Sơn nhíu mày, trầm nhẹ hỏi: "Nàng không biết sao?"
Mai Tử cúi đầu cơ hồ thấp đến cổ, lắc đầu nhỏ giọng nói: "Yêu là cái gì, ta đâu hiểu được."
Tiêu Kinh Sơn lại chợt hỏi: "Vậy nàng yêu ta không?"
Mai Tử chỉ cảm thấy mặt của mình"Oanh bùm" một tiếng bùng cháy, nàng không biết làm sao nói: "Ta…ta không biết. . . . . ."
Có lẽ lúc nàng bắt đầu hỏi Tiêu Kinh Sơn vấn đề kia, trong lòng lờ mờ ước chừng đã biết lòng mình. Nhưng bây giờ vấn đề kia lại bị Tiêu Kinh Sơn hỏi trực tiếp ra như vậy, nàng chỉ khiếp đảm e thẹn khẩn trương.
Lần này, ngay cả ngẩng đầu nhìn Tiêu Kinh Sơn một chút nàng cũng không có dũng khí.
Mặc dù bọn họ đã sớm có da thịt chi thân, mặc dù bọn họ sẽ cùng nhau cả đời, nhưng nhắc tới vấn đề này, nàng vẫn còn e thẹn giống như cô gái nhỏ vừa mới gả cho hắn.
Lúc hai má đỏ bừng, bên tai hơi hơi ù ù, nàng chợt cảm thấy hắn hướng mình nhích gần hơn một chút, thậm chí nàng còn cảm nhận được hơi thở ấm áp đã sớm quen thuộc.
Hắn đưa bàn tay nhẹ nhàng đem nàng ôm vào lòng, đặt trước ngực, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Nàng ta nói ta không biết yêu, lúc đó ta không biết nàng ta nói đúng hay không. Nhưng mà bây giờ ——"
Giọng nói của hắn càng trầm thấp: "Bây giờ, ta biết rõ là ta yêu nàng."