Buổi tối Mai Tử cùng Mai Tử nương ngủ cùng nhau, mẹ con hai người nằm trong chăn nói rất lâu, đều là Mai Tử nương nói chuyện trong nhà, hỏi chuyện Mai Tử đi ra ngoài. Mai Tử không muốn để mẹ lo lắng nên chỉ nói tìm được Tiêu Kinh Sơn, sau đó trận chiến ngừng, hai người trở về đây. Cái gì hoàng thượng hoàng hậu, việc này nếu nói ra có khi đem Mai Tử nương dọa chết a, vẫn không nên nói thì tốt hơn. Mẹ con hai người cứ như thế nói chút lời nhàn, sau đó Mai Tử nương lo lắng Mai Tử hôm nay đi đườnh mệt mỏi, sợ thân thể nàng chịu không nổi mới thúc giục nàng nhanh nhanh đi nghỉ.
Giường đất cùng tường cũ trong nhà phát tán ra một loại ấm áp cùng thân thiết khó nói, mà cái chăn được mẹ phơi nắng cũng cực kỳ mềm mại ấm áp. Mai Tử rời khỏi rất lâu, thật vất vả mới về đến nhà, tâm rất bình yên, bên môi còn mang theo nụ cười nhu hòa, nghĩ đến những ngày sau này, nàng cũng từ từ đi ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, người một nhà ăn cơm sáng trước, Mai Tử nương liền hỏi chuyện sau này Tiêu Kinh Sơn tính toán thế nào.
Tiêu Kinh Sơn buông chén đũa xuống, trầm thấp cười nói: "Sau này từ từ hãy tính, bây giờ quét tước dọn nhà trước đã, để Mai Tử nghỉ ngơi, sau đó ta sẽ đi ra ngoài núi dắt lừa trở về."
Mai Tử nương suy nghĩ một chút thấy cũng đúng: "Vậy nhanh nhanh lên, ăn cơm xong rồi ta dẫn A Thu cùng qua đó giúp dọn dẹp."
Ăn cơm xong, Mai Tử nương dọn dẹp bát đũa, Tiêu Kinh Sơn dẫn Mai Tử về nhà mình trước.
Dọc theo đường đi gặp phải một số người quen trong thôn cũng nhiệt lạc chào hỏi, những người đó cũng hỏi Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử chuyện bên ngoài. Tiêu Kinh Sơn liền nói ở bên ngoài giúp đánh trận một phen, sau này thiên hạ thái bình rồi liền trở về. Người trong thôn cũng không suy nghĩ nhiều, bọn họ không biết tình cảnh bên ngoài, đương nhiên cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ chúc mừng hai người dưới binh đao loạn mã vẫn bình an trở về là được rồi. Họ cũng nói phải tổ chức tiệc mừng uống rượu họp mặt với mọi người. Tiêu Kinh Sơn dĩ nhiên là đồng ý, sảng lãng nói sắp xếp xong sẽ mời mọi người lại đây.
Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử đi tới cửa nhà, chỉ thấy trong sân còn coi là chỉnh tề. Bên ngoài tường có một cây liễu dài rũ xuống gần chạm đất, đây là cây liễu trước kia Mai Tử cắm vào. Mà trong sân cũng có một đàn gà đi lại, tìm tìm bới bới cái gì. Mai Tử vừa thấy liền cười: "Bầy gà này nhìn rất tự tại, xem ra mẹ nuôi chúng rất khá."
Tiêu Kinh Sơn đẩy cửa lớn ra, dẫn Mai Tử đi vào bên trong, cười nói: "Cũng chỉ nửa năm mà thôi, giống như đã rời khỏi rất lâu rồi vậy."
Hai người tiến vào phòng, trong phòng cũng coi là sạch, chỉ là quá lâu không ai ở nên rốt cuộc vẫn thiếu hơi người. Tiêu Kinh Sơn tìm một cái ghế gỗ cho Mai Tử ngồi xuống, mình liền bắt đầu mở rương dọn dẹp đệm chăn, lại đi ra ngoài lấy một cái thùng đi gánh nước tính về lau trong ngoài phòng.
Mai Tử không muốn ngồi ở đây nhìn, liền đi ra ngoài xem phòng bếp cùng phòng bên một chút. Cái lò trong bếp phủ một tầng bụi bặm, chắc Mai Tử nương không có công sức dọn dẹp nơi này mới trở nên như vậy . Mai Tử liền lấy cây chổi ra quét dọn tử tế một lần, lại đi kiếm một cái khăn lau nồi chén bát vân vân.
Tiêu Kinh Sơn dọn dẹp nhà cửa không sai biệt lắm, thấy Mai Tử bận rộn bên này, vội vàng đỡ nàng ngồi xuống một bên: "Nàng cứ nghỉ là được, việc dơ bẩn cực nhọc này cứ để ta làm."
Mai Tử biết hắn khẩn trương lo lắng cho đứa bé trong bụng, liền đem khăn đưa cho hắn: "Được, chàng dọn dẹp phòng bếp khô ráo trước đi, ta đi kiểm tra nhà dọn dẹp như thế nào rồi."
Tiêu Kinh Sơn tiếp lấy khăn cười nói: "Nhà dọn rất sạch rồi, nàng đi kiểm tra đi."
Mai Tử thấy hắn như vậy, nhịn không được cười cười, đứng dậy lúc lắc lúc lắc mà đi vào nhà.
Thật ra Tiêu Kinh Sơn nhìn thì cao lớn đô con, nhưng hắn làm chuyện gì cũng rất cẩn thận, trong phòng ngoài phòng mọi ngóc ngách đều sạch sẽ, Mai Tử xác thực tìm không ra chút bụi bẩn nào.
Cuối cùng Mai Tử đưa ánh mắt rơi xuống song cửa, nói: "Bây giờ cũng đã vào thu rồi, trời cũng lạnh rồi, ta thấy phải đem song cửa này che lại, giống như trong kinh thành ấy, lấy rèm che lên, như vậy dễ dàng." Ở phủ trong kinh thành, mọi song cửa đều có rèm.
Tiêu Kinh Sơn đem khăn lau xong ném vào chậu gỗ giặt giặt, vừa giặt vừa nhìn cửa sổ một chút: "Nghe lời nàng, bây giờ liền kiếm rèm."
Mai Tử gật đầu: "Lúc chàng vào chợ thì mua một tấm vải, sau này từ từ rồi dùng."
Tiêu Kinh Sơn lại cười: "Không cần, có sẵn."
Mai Tử nghe vậy, lạ lùng nhìn Tiêu Kinh Sơn: "Ở đâu mà có? Trong nhà đều là vải tốt, ta muốn giữ để sau này làm quần áo."
Tiêu Kinh Sơn cười lắc lắc đầu: "Nàng chờ ta một chút."
Mai Tử nương thu thập chuyện trong nhà xong xuôi liền dẫn A Thu lại đây giúp việc. Nàng thấy hai người đã dọn dẹp xong hết rồi thì cũng đành phải trở về. Tiêu Kinh Sơn theo Mai Tử nương về nhà đem túi hành lý ôm lại đây, thả xuống giường lấy từng món ra, bên trong kỳ thật đều là vài bộ quần áo cũ của hai người, cũng không có gì đặc biệt.
Mai Tử đang muốn tính xem lấy cái gì làm rèm cửa thì Tiêu Kinh Sơn rũ rũ một tấm vải, cười nói: "Dùng cái này được không?"
Mai Tử vừa nhìn liền sửng sốt, sau đó kinh ngạc chỉ miếng vải nói: "Này…này không phải là vải bọc xe ngựa sao?"
Tiêu Kinh Sơn gật đầu: "Chất vải rất dầy, che gió che mưa được, nếu dùng nó làm rèm, mùa đông đến cũng không sợ ."
Mai Tử lập tức cười hì hì: "Khi ấy thấy chàng phá cái xe kia, mặc dù ta đau lòng nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, ai dè chàng giữ miếng vải bọc xe lại, bây giờ ngược lại có thứ thượng hạng để dùng rồi!"
Lập tức Tiêu Kinh Sơn liền cầm một cây kéo đem khối vải tu bổ chỉnh tề, lại đem dây thừng trói chặt, đem miếng vải treo lên.
Vải bọc xe này có màu đen, còn lấp lánh hoa văn ánh kim, bây giờ làm hai cái rèm cửa, ngược lại nhìn rất là sang. Mai Tử càng nhìn càng buồn cười: "Miếng vải này đặt trên song cửa nhà chúng ta hình như có chút uất ức, nhưng cũng đành vậy thôi."
Hai người đang nói, vừa hay có mấy nữ nhân trong thôn hi hi ha ha lại đây. Thì ra mọi người biết bọn họ trở về nên muốn lại đây nói chuyện. Chúng nữ tiến vào nhà, vừa hay nhìn thấy vải bọc xe treo trên song cửa, ai ai cũng tán dương không dứt.
"Đây là vải gì, nhìn rất sang a." A Kim, vốn là bạn tốt của Mai Tử ngạc nhiên chạy lại quan sát.
"Mai Tử, hôm qua ta còn nói chuyện với Hồng Tảo, nói chuyến này ngươi đi ra ngoài, cả người đều khác hẳn, hào phóng dễ nhìn hơn. Hôm nay nhìn thấy, những thứ các ngươi dùng cũng khác với trước kia rồi." Hồng Tảo tấm tắc không dứt.
Mai Tử nhịn cười, đi qua mời chúng nữ ngồi xuống: "Này là vải bọc xe ngựa lúc trước tháo ra mà thôi."
"Vải bọc ve ngựa?" Hồng Tảo không hiểu.
Đối với người chưa từng ra khỏi núi lớn mà nói, xe ngựa chính là xe kéo, mà xe kéo thì đâu cần vải bọc làm gì a, như vậy khiến Hồng Tảo không hiểu được.
A Kim rốt cuộc cũng có nhiều kiến thức hơn chút, nhớ lại chuyện tiểu thúc nhà mình kể về bên ngoài, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Ta hiểu rồi, ngươi nói đến loại xe ngựa dùng để chở người đúng không ?."
Mai Tử gật đầu: "Chính là cái đó."
A Kim sờ sờ hai tấm vải rèm, không thôi nói: "Vải thượng hạng như thế mà dùng để bọc xe ngựa, chuyến này ngươi ra núi lớn thật không uổng công a!"
Mai Tử mấp máy môi cười, nàng đương nhiên không muốn cho A Kim cùng chúng nữ biết, người bên ngoài núi lớn không phải ai ai cũng dùng chất vải này làm vải bọc xe ngựa, nhưng nói ra việc này để làm gì. Đối với người trong núi mà nói, chỉ cần quan tâm đến ruộng đồng, những ngày trong núi lớn, những chuyện khác chúng nữ không cần hiểu cũng không cần quan tâm .
Đúng giờ trưa, Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử trở về nhà Mai Tử nương ăn cơm, sau đó hắn liền xuất phát ra ngoài núi đem lừa dắt trở về. Mai Tử nương đau lòng hắn vất vả như thế, khuyên bảo: "Mới trở về có nửa ngày, sao lại đi ra ngoài tiếp, ngày mai đi cũng không trễ mà."
Tiêu Kinh Sơn lại chỉ chỉ Mai Tử, trêu ghẹo nói: "Nàng rất đau lòng con lừa, chậm một ngày trong lòng liền bức rức đấy."
Mai Tử nhịn cười không được, nhớ tới trong nhà có thêm con ngựa, liền nói: "Con ngựa này để trong chuồng lừa trước đi, sau này cùng con lừa của chúng ta làm bạn."
Tiêu Kinh Sơn đi ra ngoài rồi, Mai Tử giúp mẹ thu thập bát đũa, một mình không có chuyện gì làm liền lắc lư đi về nhà mình.
Nàng nhìn cây liễu phía ngoài bờ tường, nhớ tới tình cảnh thê lương trước kia ngày nào cũng bẻ một nhánh liễu cắm lên chờ Tiêu Kinh Sơn mà không nhịn được thở dài. Thời gian đó, Mai Tử cố chấp hi vọng Tiêu Kinh Sơn trở về, nhất định muốn hắn nhìn thấy cành liễu đón gió bay phấp phới, nhất định phải cho biết hắn, nàng đang đợi hắn. Ai ngờ, sau này Mai Tử không muốn đợi nữa, nàng muốn tự đi tìm hắn, cứ thế bây giờ ngược lại hai người cùng nhau trở về .
Mai Tử cúi đầu cười nghĩ, chợt ánh mắt của nàng rơi vào một mảng bên góc tường, trong đống cành liễu khô có cái gì đó giống như một mầm xanh.
Nàng cẩn thận cúi lưng xuống, vén những cành khô kia ra, quả nhiên phát hiện chỗ đó có một mầm cây, mầm này vì chôn dưới cành khô nên chắc là thiếu ánh sáng, vậy nên chưa lớn được.
Trong lòng Mai Tử động một cái, nàng rõ ràng bẻ một cành liễu, cầm trong tay, quả nhiên là xanh biếc, lay một cái, cũng xem như đón gió bay phấp phới.
Tiêu Kinh Sơn đi nửa ngày, lúc trở về trời đã gần tối. Lúc này đã có nhà trong thôn nổi lên khói bếp mềm mại bay, hắn dắt lừa vội vàng đi về nhà, thỉnh thoảng gặp vài người làm nông vác cuốc từ ruộng về nhà thì chào hỏi một tiếng.
Hắn đi thong thả, cuối cùng khi tới nhà thì xa xa đã thấy Mai Tử đang đứng ở cửa chờ hắn.
Hôm nay gió thu đã thổi, khí trời đã chuyển lạnh, Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử cứ như vậy đứng đón gió, đang muốn kêu nàng nhanh nhanh tiến vào nhà thì chợt thấy cành liễu xanh trong tay nàng. Nàng cười quơ quơ nó nói: "Chàng trở về rồi! Ta vẫn đang đợi chàng ở đây!"
Lúc đầu Tiêu Kinh Sơn không có phản ứng gì, sau này thấy Mai Tử không cười nữa, trong tay cầm lấy cành liễu nghiêm túc nói: "Ta vốn muốn đợi chàng cả đời đó."
Tiêu Kinh Sơn ngây người, hắn chợt nhớ lá thư mình lưu lại lúc rời khỏi.
Hắn đem nàng ném ở nhà, cho nàng biết nàng có thể tái giá.
Lúc hắn bày tỏ câu nói đó, hắn thật sự hi vọng nàng tái giá sao? Hay phải nói đó là một cách thử độc ác?
Tiêu Kinh Sơn biết mình có một ngày rốt cuộc sẽ trở về đây, nhưng hắn không phải là không thấp thỏm bất an, hắn không phải là không sợ lúc trở về, cô nương thanh thuần có nụ cười trong sáng đã không còn ở đây chờ hắn nữa. Hắn không phải là không sợ lúc đi vào nhà thấy lò bếp lạnh như băng cùng phòng trống không người.
Cho nên hắn nói, nếu đầu tường còn có một cành liễu màu xanh, hắn liền nàng đang đợi mình.
Tiêu Kinh Sơn nhìn cành liễu xanh biếc trong tay Mai Tử, chợt trước mắt có chút mơ hồ, kỳ thật hắn đã sớm biết, bất luận hắn đi tới đâu, bất luận lúc nào hắn trở về, nữ nhân kia vẫn sẽ chờ hắn.
Bởi vì nữ nhân đó là Mai Tử của hắn.
Hắn chợt nhắm mắt lại.
Hắn là nam nhi, mắt của hắn không dễ dàng rơi lệ, cho nên hắn dùng lực nhắm mắt.
Gió thu tiêu điều thổi qua khuôn mặt kiên nghị của Tiêu Kinh Sơn, thổi qua tiểu sơn thôn bình tĩnh an tường, thổi qua dãy núi lớn liên miên không dứt, cũng thổi qua thiên hạ động đãng không thôi này.
Ngay lúc này, ở vùng tây bắc lạnh khủng khiếp xa xôi, một người trẻ tuổi diện mạo tuấn tú lãnh đạm đang đem một tấm chăn tồi tàn đắp lên thân một lão nhân đầu tóc hoa râm tứ chi tàn tạ. Ở trong một mật thất an tĩnh nhã trí, một lão nhân đôi mắt thâm trầm đang ngồi đối diện bản đồ thiên hạ mà nhíu mày trầm tư. Ở thư phòng hoàng gia, một nam nhân mặc long bào đang cầm quyển tấu chương mà nhăn mày. Ở cung điện tịch mịch cuối thu, một nữ nhân toàn thân váy đỏ cũ kỹ đang cúi đầu buông xuống một tiếng thở dài. Ở trong doanh phòng nơi biên giới, một đám người từng làm cướp đường đang thu thập hành lý của mình. Ở nơi phủ đệ uy nghiêm, một nam nhân râu ria xuề xòa đang đem ngân lượng mình tích tụ nhiều năm bỏ vào rương. Trong bóng chiều tà chiếu lên tường thành, một tướng quân khoác lên chiến giáp đang xuyên qua kinh thành, cung điện nhìn về phía xa xa.
Giống như xuyên qua một tầng một tầng mê vụ, Tiêu Kinh Sơn lần nữa mở mắt, trong mông lung hắn vẫn nhìn thấy bóng dáng nữ nhân kia.
Bên môi nữ nhân mang theo một nụ cười nhẹ hạnh phúc, trong tay cầm lấy cành liễu xanh đứng ở trước cổng nhà hắn.
Tiêu Kinh Sơn nắm chặt dây cương trong tay, dắt lấy lừa, hướng tới nữ nhân của hắn.
-------- Hoàn chính văn---------
Lời của tác giả: Chính văn đến đây là kết thúc, cảm ơn các bạn đã đi cùng tiểu nương tử một đoạn đường dài, cảm ơn các bạn đã vẫy hoa, cảm ơn các bạn đã nổ pháo, hơn nữa càng cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ truyện này. Không có các bạn, tôi sẽ không có nghị lực để kiên trì tới cùng.
Lời của dịch giả : Mình cũng không có gì nhiều để nói, những lời của tác giả cũng chính là suy nghĩ của mình, cảm ơn các bạn nhiều nhiều :D
Sau đây là phần phiên ngoại, nó cũng tiếp tục mạch văn thường ngày nên mình đánh số chương tiếp tục luôn. ^^~
Buổi tối Mai Tử cùng Mai Tử nương ngủ cùng nhau, mẹ con hai người nằm trong chăn nói rất lâu, đều là Mai Tử nương nói chuyện trong nhà, hỏi chuyện Mai Tử đi ra ngoài. Mai Tử không muốn để mẹ lo lắng nên chỉ nói tìm được Tiêu Kinh Sơn, sau đó trận chiến ngừng, hai người trở về đây. Cái gì hoàng thượng hoàng hậu, việc này nếu nói ra có khi đem Mai Tử nương dọa chết a, vẫn không nên nói thì tốt hơn. Mẹ con hai người cứ như thế nói chút lời nhàn, sau đó Mai Tử nương lo lắng Mai Tử hôm nay đi đườnh mệt mỏi, sợ thân thể nàng chịu không nổi mới thúc giục nàng nhanh nhanh đi nghỉ.
Giường đất cùng tường cũ trong nhà phát tán ra một loại ấm áp cùng thân thiết khó nói, mà cái chăn được mẹ phơi nắng cũng cực kỳ mềm mại ấm áp. Mai Tử rời khỏi rất lâu, thật vất vả mới về đến nhà, tâm rất bình yên, bên môi còn mang theo nụ cười nhu hòa, nghĩ đến những ngày sau này, nàng cũng từ từ đi ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, người một nhà ăn cơm sáng trước, Mai Tử nương liền hỏi chuyện sau này Tiêu Kinh Sơn tính toán thế nào.
Tiêu Kinh Sơn buông chén đũa xuống, trầm thấp cười nói: "Sau này từ từ hãy tính, bây giờ quét tước dọn nhà trước đã, để Mai Tử nghỉ ngơi, sau đó ta sẽ đi ra ngoài núi dắt lừa trở về."
Mai Tử nương suy nghĩ một chút thấy cũng đúng: "Vậy nhanh nhanh lên, ăn cơm xong rồi ta dẫn A Thu cùng qua đó giúp dọn dẹp."
Ăn cơm xong, Mai Tử nương dọn dẹp bát đũa, Tiêu Kinh Sơn dẫn Mai Tử về nhà mình trước.
Dọc theo đường đi gặp phải một số người quen trong thôn cũng nhiệt lạc chào hỏi, những người đó cũng hỏi Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử chuyện bên ngoài. Tiêu Kinh Sơn liền nói ở bên ngoài giúp đánh trận một phen, sau này thiên hạ thái bình rồi liền trở về. Người trong thôn cũng không suy nghĩ nhiều, bọn họ không biết tình cảnh bên ngoài, đương nhiên cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ chúc mừng hai người dưới binh đao loạn mã vẫn bình an trở về là được rồi. Họ cũng nói phải tổ chức tiệc mừng uống rượu họp mặt với mọi người. Tiêu Kinh Sơn dĩ nhiên là đồng ý, sảng lãng nói sắp xếp xong sẽ mời mọi người lại đây.
Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử đi tới cửa nhà, chỉ thấy trong sân còn coi là chỉnh tề. Bên ngoài tường có một cây liễu dài rũ xuống gần chạm đất, đây là cây liễu trước kia Mai Tử cắm vào. Mà trong sân cũng có một đàn gà đi lại, tìm tìm bới bới cái gì. Mai Tử vừa thấy liền cười: "Bầy gà này nhìn rất tự tại, xem ra mẹ nuôi chúng rất khá."
Tiêu Kinh Sơn đẩy cửa lớn ra, dẫn Mai Tử đi vào bên trong, cười nói: "Cũng chỉ nửa năm mà thôi, giống như đã rời khỏi rất lâu rồi vậy."
Hai người tiến vào phòng, trong phòng cũng coi là sạch, chỉ là quá lâu không ai ở nên rốt cuộc vẫn thiếu hơi người. Tiêu Kinh Sơn tìm một cái ghế gỗ cho Mai Tử ngồi xuống, mình liền bắt đầu mở rương dọn dẹp đệm chăn, lại đi ra ngoài lấy một cái thùng đi gánh nước tính về lau trong ngoài phòng.
Mai Tử không muốn ngồi ở đây nhìn, liền đi ra ngoài xem phòng bếp cùng phòng bên một chút. Cái lò trong bếp phủ một tầng bụi bặm, chắc Mai Tử nương không có công sức dọn dẹp nơi này mới trở nên như vậy . Mai Tử liền lấy cây chổi ra quét dọn tử tế một lần, lại đi kiếm một cái khăn lau nồi chén bát vân vân.
Tiêu Kinh Sơn dọn dẹp nhà cửa không sai biệt lắm, thấy Mai Tử bận rộn bên này, vội vàng đỡ nàng ngồi xuống một bên: "Nàng cứ nghỉ là được, việc dơ bẩn cực nhọc này cứ để ta làm."
Mai Tử biết hắn khẩn trương lo lắng cho đứa bé trong bụng, liền đem khăn đưa cho hắn: "Được, chàng dọn dẹp phòng bếp khô ráo trước đi, ta đi kiểm tra nhà dọn dẹp như thế nào rồi."
Tiêu Kinh Sơn tiếp lấy khăn cười nói: "Nhà dọn rất sạch rồi, nàng đi kiểm tra đi."
Mai Tử thấy hắn như vậy, nhịn không được cười cười, đứng dậy lúc lắc lúc lắc mà đi vào nhà.
Thật ra Tiêu Kinh Sơn nhìn thì cao lớn đô con, nhưng hắn làm chuyện gì cũng rất cẩn thận, trong phòng ngoài phòng mọi ngóc ngách đều sạch sẽ, Mai Tử xác thực tìm không ra chút bụi bẩn nào.
Cuối cùng Mai Tử đưa ánh mắt rơi xuống song cửa, nói: "Bây giờ cũng đã vào thu rồi, trời cũng lạnh rồi, ta thấy phải đem song cửa này che lại, giống như trong kinh thành ấy, lấy rèm che lên, như vậy dễ dàng." Ở phủ trong kinh thành, mọi song cửa đều có rèm.
Tiêu Kinh Sơn đem khăn lau xong ném vào chậu gỗ giặt giặt, vừa giặt vừa nhìn cửa sổ một chút: "Nghe lời nàng, bây giờ liền kiếm rèm."
Mai Tử gật đầu: "Lúc chàng vào chợ thì mua một tấm vải, sau này từ từ rồi dùng."
Tiêu Kinh Sơn lại cười: "Không cần, có sẵn."
Mai Tử nghe vậy, lạ lùng nhìn Tiêu Kinh Sơn: "Ở đâu mà có? Trong nhà đều là vải tốt, ta muốn giữ để sau này làm quần áo."
Tiêu Kinh Sơn cười lắc lắc đầu: "Nàng chờ ta một chút."
Mai Tử nương thu thập chuyện trong nhà xong xuôi liền dẫn A Thu lại đây giúp việc. Nàng thấy hai người đã dọn dẹp xong hết rồi thì cũng đành phải trở về. Tiêu Kinh Sơn theo Mai Tử nương về nhà đem túi hành lý ôm lại đây, thả xuống giường lấy từng món ra, bên trong kỳ thật đều là vài bộ quần áo cũ của hai người, cũng không có gì đặc biệt.
Mai Tử đang muốn tính xem lấy cái gì làm rèm cửa thì Tiêu Kinh Sơn rũ rũ một tấm vải, cười nói: "Dùng cái này được không?"
Mai Tử vừa nhìn liền sửng sốt, sau đó kinh ngạc chỉ miếng vải nói: "Này…này không phải là vải bọc xe ngựa sao?"
Tiêu Kinh Sơn gật đầu: "Chất vải rất dầy, che gió che mưa được, nếu dùng nó làm rèm, mùa đông đến cũng không sợ ."
Mai Tử lập tức cười hì hì: "Khi ấy thấy chàng phá cái xe kia, mặc dù ta đau lòng nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, ai dè chàng giữ miếng vải bọc xe lại, bây giờ ngược lại có thứ thượng hạng để dùng rồi!"
Lập tức Tiêu Kinh Sơn liền cầm một cây kéo đem khối vải tu bổ chỉnh tề, lại đem dây thừng trói chặt, đem miếng vải treo lên.
Vải bọc xe này có màu đen, còn lấp lánh hoa văn ánh kim, bây giờ làm hai cái rèm cửa, ngược lại nhìn rất là sang. Mai Tử càng nhìn càng buồn cười: "Miếng vải này đặt trên song cửa nhà chúng ta hình như có chút uất ức, nhưng cũng đành vậy thôi."
Hai người đang nói, vừa hay có mấy nữ nhân trong thôn hi hi ha ha lại đây. Thì ra mọi người biết bọn họ trở về nên muốn lại đây nói chuyện. Chúng nữ tiến vào nhà, vừa hay nhìn thấy vải bọc xe treo trên song cửa, ai ai cũng tán dương không dứt.
"Đây là vải gì, nhìn rất sang a." A Kim, vốn là bạn tốt của Mai Tử ngạc nhiên chạy lại quan sát.
"Mai Tử, hôm qua ta còn nói chuyện với Hồng Tảo, nói chuyến này ngươi đi ra ngoài, cả người đều khác hẳn, hào phóng dễ nhìn hơn. Hôm nay nhìn thấy, những thứ các ngươi dùng cũng khác với trước kia rồi." Hồng Tảo tấm tắc không dứt.
Mai Tử nhịn cười, đi qua mời chúng nữ ngồi xuống: "Này là vải bọc xe ngựa lúc trước tháo ra mà thôi."
"Vải bọc ve ngựa?" Hồng Tảo không hiểu.
Đối với người chưa từng ra khỏi núi lớn mà nói, xe ngựa chính là xe kéo, mà xe kéo thì đâu cần vải bọc làm gì a, như vậy khiến Hồng Tảo không hiểu được.
A Kim rốt cuộc cũng có nhiều kiến thức hơn chút, nhớ lại chuyện tiểu thúc nhà mình kể về bên ngoài, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Ta hiểu rồi, ngươi nói đến loại xe ngựa dùng để chở người đúng không ?."
Mai Tử gật đầu: "Chính là cái đó."
A Kim sờ sờ hai tấm vải rèm, không thôi nói: "Vải thượng hạng như thế mà dùng để bọc xe ngựa, chuyến này ngươi ra núi lớn thật không uổng công a!"
Mai Tử mấp máy môi cười, nàng đương nhiên không muốn cho A Kim cùng chúng nữ biết, người bên ngoài núi lớn không phải ai ai cũng dùng chất vải này làm vải bọc xe ngựa, nhưng nói ra việc này để làm gì. Đối với người trong núi mà nói, chỉ cần quan tâm đến ruộng đồng, những ngày trong núi lớn, những chuyện khác chúng nữ không cần hiểu cũng không cần quan tâm .
Đúng giờ trưa, Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử trở về nhà Mai Tử nương ăn cơm, sau đó hắn liền xuất phát ra ngoài núi đem lừa dắt trở về. Mai Tử nương đau lòng hắn vất vả như thế, khuyên bảo: "Mới trở về có nửa ngày, sao lại đi ra ngoài tiếp, ngày mai đi cũng không trễ mà."
Tiêu Kinh Sơn lại chỉ chỉ Mai Tử, trêu ghẹo nói: "Nàng rất đau lòng con lừa, chậm một ngày trong lòng liền bức rức đấy."
Mai Tử nhịn cười không được, nhớ tới trong nhà có thêm con ngựa, liền nói: "Con ngựa này để trong chuồng lừa trước đi, sau này cùng con lừa của chúng ta làm bạn."
Tiêu Kinh Sơn đi ra ngoài rồi, Mai Tử giúp mẹ thu thập bát đũa, một mình không có chuyện gì làm liền lắc lư đi về nhà mình.
Nàng nhìn cây liễu phía ngoài bờ tường, nhớ tới tình cảnh thê lương trước kia ngày nào cũng bẻ một nhánh liễu cắm lên chờ Tiêu Kinh Sơn mà không nhịn được thở dài. Thời gian đó, Mai Tử cố chấp hi vọng Tiêu Kinh Sơn trở về, nhất định muốn hắn nhìn thấy cành liễu đón gió bay phấp phới, nhất định phải cho biết hắn, nàng đang đợi hắn. Ai ngờ, sau này Mai Tử không muốn đợi nữa, nàng muốn tự đi tìm hắn, cứ thế bây giờ ngược lại hai người cùng nhau trở về .
Mai Tử cúi đầu cười nghĩ, chợt ánh mắt của nàng rơi vào một mảng bên góc tường, trong đống cành liễu khô có cái gì đó giống như một mầm xanh.
Nàng cẩn thận cúi lưng xuống, vén những cành khô kia ra, quả nhiên phát hiện chỗ đó có một mầm cây, mầm này vì chôn dưới cành khô nên chắc là thiếu ánh sáng, vậy nên chưa lớn được.
Trong lòng Mai Tử động một cái, nàng rõ ràng bẻ một cành liễu, cầm trong tay, quả nhiên là xanh biếc, lay một cái, cũng xem như đón gió bay phấp phới.
Tiêu Kinh Sơn đi nửa ngày, lúc trở về trời đã gần tối. Lúc này đã có nhà trong thôn nổi lên khói bếp mềm mại bay, hắn dắt lừa vội vàng đi về nhà, thỉnh thoảng gặp vài người làm nông vác cuốc từ ruộng về nhà thì chào hỏi một tiếng.
Hắn đi thong thả, cuối cùng khi tới nhà thì xa xa đã thấy Mai Tử đang đứng ở cửa chờ hắn.
Hôm nay gió thu đã thổi, khí trời đã chuyển lạnh, Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử cứ như vậy đứng đón gió, đang muốn kêu nàng nhanh nhanh tiến vào nhà thì chợt thấy cành liễu xanh trong tay nàng. Nàng cười quơ quơ nó nói: "Chàng trở về rồi! Ta vẫn đang đợi chàng ở đây!"
Lúc đầu Tiêu Kinh Sơn không có phản ứng gì, sau này thấy Mai Tử không cười nữa, trong tay cầm lấy cành liễu nghiêm túc nói: "Ta vốn muốn đợi chàng cả đời đó."
Tiêu Kinh Sơn ngây người, hắn chợt nhớ lá thư mình lưu lại lúc rời khỏi.
Hắn đem nàng ném ở nhà, cho nàng biết nàng có thể tái giá.
Lúc hắn bày tỏ câu nói đó, hắn thật sự hi vọng nàng tái giá sao? Hay phải nói đó là một cách thử độc ác?
Tiêu Kinh Sơn biết mình có một ngày rốt cuộc sẽ trở về đây, nhưng hắn không phải là không thấp thỏm bất an, hắn không phải là không sợ lúc trở về, cô nương thanh thuần có nụ cười trong sáng đã không còn ở đây chờ hắn nữa. Hắn không phải là không sợ lúc đi vào nhà thấy lò bếp lạnh như băng cùng phòng trống không người.
Cho nên hắn nói, nếu đầu tường còn có một cành liễu màu xanh, hắn liền nàng đang đợi mình.
Tiêu Kinh Sơn nhìn cành liễu xanh biếc trong tay Mai Tử, chợt trước mắt có chút mơ hồ, kỳ thật hắn đã sớm biết, bất luận hắn đi tới đâu, bất luận lúc nào hắn trở về, nữ nhân kia vẫn sẽ chờ hắn.
Bởi vì nữ nhân đó là Mai Tử của hắn.
Hắn chợt nhắm mắt lại.
Hắn là nam nhi, mắt của hắn không dễ dàng rơi lệ, cho nên hắn dùng lực nhắm mắt.
Gió thu tiêu điều thổi qua khuôn mặt kiên nghị của Tiêu Kinh Sơn, thổi qua tiểu sơn thôn bình tĩnh an tường, thổi qua dãy núi lớn liên miên không dứt, cũng thổi qua thiên hạ động đãng không thôi này.
Ngay lúc này, ở vùng tây bắc lạnh khủng khiếp xa xôi, một người trẻ tuổi diện mạo tuấn tú lãnh đạm đang đem một tấm chăn tồi tàn đắp lên thân một lão nhân đầu tóc hoa râm tứ chi tàn tạ. Ở trong một mật thất an tĩnh nhã trí, một lão nhân đôi mắt thâm trầm đang ngồi đối diện bản đồ thiên hạ mà nhíu mày trầm tư. Ở thư phòng hoàng gia, một nam nhân mặc long bào đang cầm quyển tấu chương mà nhăn mày. Ở cung điện tịch mịch cuối thu, một nữ nhân toàn thân váy đỏ cũ kỹ đang cúi đầu buông xuống một tiếng thở dài. Ở trong doanh phòng nơi biên giới, một đám người từng làm cướp đường đang thu thập hành lý của mình. Ở nơi phủ đệ uy nghiêm, một nam nhân râu ria xuề xòa đang đem ngân lượng mình tích tụ nhiều năm bỏ vào rương. Trong bóng chiều tà chiếu lên tường thành, một tướng quân khoác lên chiến giáp đang xuyên qua kinh thành, cung điện nhìn về phía xa xa.
Giống như xuyên qua một tầng một tầng mê vụ, Tiêu Kinh Sơn lần nữa mở mắt, trong mông lung hắn vẫn nhìn thấy bóng dáng nữ nhân kia.
Bên môi nữ nhân mang theo một nụ cười nhẹ hạnh phúc, trong tay cầm lấy cành liễu xanh đứng ở trước cổng nhà hắn.
Tiêu Kinh Sơn nắm chặt dây cương trong tay, dắt lấy lừa, hướng tới nữ nhân của hắn.
-------- Hoàn chính văn---------
Lời của tác giả: Chính văn đến đây là kết thúc, cảm ơn các bạn đã đi cùng tiểu nương tử một đoạn đường dài, cảm ơn các bạn đã vẫy hoa, cảm ơn các bạn đã nổ pháo, hơn nữa càng cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ truyện này. Không có các bạn, tôi sẽ không có nghị lực để kiên trì tới cùng.
Lời của dịch giả : Mình cũng không có gì nhiều để nói, những lời của tác giả cũng chính là suy nghĩ của mình, cảm ơn các bạn nhiều nhiều :D
Sau đây là phần phiên ngoại, nó cũng tiếp tục mạch văn thường ngày nên mình đánh số chương tiếp tục luôn. ^^~