Ở vùng thôn nhỏ này, thật ra ngày đông sợ nhất chính là miệng cơm nhiều. Mùa đông đi ra ngoài săn bắn cũng không có phương tiện, trong nhà thì có nhiều nam nhân sức ăn lớn như thế, Mai Tử vốn còn có chút lo lắng cung ứng không đủ. Nhưng bây giờ nhìn người trong thôn toàn tâm tiếp đãi, cũng liền yên tâm.
Có mọi người đồng tâm hiệp lực, mùa đông này xem như dễ dàng trôi qua. Đương nhiên bọn cướp cũng rất cố gắng, phút chốc đem nhà nhỏ vốn sắp sụp lần nữa tu bổ tốt lại, từ này trở đi xem như triệt để ở thôn Bích Thủy an cư.
Nghĩ đến cái tên của tiểu bảo bối, bọn cướp bảy miệng tám lời suy nghĩ rất nhiều, nhưng nghĩ ra chủ ý nào liền phản bác nói không tốt, bảy miệng tám lời không có cái nào thống nhất ý kiến được. Sau này có một lần, Mai Tử nương chưng gạo nếp cho mọi người, nhìn thấy đám người vừa nhai cơm vừa tranh luận, không nhịn được nói câu: "Không phải chỉ là nhũ danh của đứa bé thôi sao, chỗ này đâu cần phải lấy tên cho cao quý, trong sơn thôn chúng ta chỉ cần tiện là tốt rồi, có thể tùy tiện lấy tên gì cũng."
Khi ấy một tên cướp cầm nắm cơm trong tay nói: "Có cơm nắm để ăn là ta đã rất thích, ăn vào vừa có mùi vị vừa no bụng, vả lại khi nào cũng có thể ăn, chẳng lẽ dùng tên này cũng được?"
Mai Tử ôm một nồi cơm từ phòng bếp đi ra, nghe lời này thì "Hì hì" cười: "Nếu luận nhủ danh thì cái tên Cơm Nắm này cũng không sai."
Lập tức mọi người đều vỗ bắp đùi nói hay, thế là một nhóm người thương lượng chờ Tiêu Kinh Sơn trở về xem hắn nghĩ thế nào. Tiêu Kinh Sơn có ý khiến gì? Đương nhiên là không có ý kiến. Thật ra chuyện này mấu chốt ở chỗ Mai Tử, bây giờ nếu Mai Tử cũng cảm thấy được, vậy thì Cơm Nắm gì gì đó đều được, dù sao sau này còn có thể chính thức lấy đại danh sau.
Tiểu tử Cơm Nắm dưới sự mong đợi của đám thúc ngày ngày lớn lên, đến khi xuân đến tiểu sơn thôn thì tiểu tử Cơm Nắm thế mà đã có thể bò loạn trên giường. Bọn cướp cũng vui vẻ trêu chọc nó, mỗi ngày đều có người để nó cưỡi trên lưng mình đi chơi. Cơm Nắm vào lúc này vui đến quên trời đất sẽ níu tóc cướp đường thúc thúc, nhìn bọn cướp cố làm tư thái "Oa oa" kêu to, nó liền cười đến răng nhỏ trắng tinh tất cả đều lộ ra.
Vào lúc này, Tiêu Kinh Sơn đã bắt đầu nghĩ đến kế kiếm sống cho bọn cướp rồi. Cái gọi là lên núi kiếm ăn xuống sông kiếm nước, vùng rừng núi này quá lớn, kỳ thật coi như một đám cướp cùng đi săn cũng không là vấn đề. Núi lớn cung cấp lớn, đồ ăn bên trong bất tận dùng không hết. Nhưng Tiêu Kinh Sơn lại nghĩ, nếu chỉ dựa vào việc săn bắn thì giờ có lẽ có cơm ăn, nhưng đến mùa đông lạnh giá tuyết lớn, một nhóm người như thế khó tránh bị đói.
Tiêu Kinh Sơn cầm lấy một cây sắt to đi dạo xung quanh núi nhỏ, cuối cùng có một biện pháp: khai khẩn đất hoang.
Tin đó như ngòi nổ lớn trong thôn, một nhóm người xung quanh không dám tin, đặc biệt trưởng thôn Trần Kính Tổ. Hắn nắn lấy chòm râu lắc đầu vô cùng tĩnh táo: "Thôn Bích Thủy chúng ta đời đời chính là như thế, khai khẩn đất hoang? Kinh Sơn à ——" Lời nói hắn ý vị sâu xa: "Đây không phải chuyện dễ! Nếu có thể được thì tổ tiên chúng ta đã sớm làm rồi."
Tiêu Kinh Sơn cười, ánh mắt kiên nghị quét qua huynh đệ bọn cướp phía sau: "Khai hoang, chúng ta có thể làm không?"
Một nhóm người chí khí ngất trời, đồng thanh hét lớn: "Có thể!"
Trần Hồng Vũ tiến lên phía trước nói: "Nhiều người lực lượng lớn, việc này có thể làm, nếu thật sự muốn khai hoang, thêm ta một suất."
Trần Hồng Vũ nói lời này ra, những người khác cũng liền bày tỏ nguyện ý.
Chỉ có những người trong nhà vốn có đất, đem ánh mắt hoài nghi nhìn về phía mọi người, trưởng thôn Trần Kính Tổ càng thêm thở dài: "Các ngươi muốn làm thì ta cũng không ngăn, nhưng nếu mùa xuân này các ngươi đều đem công phu để khai hoang, đến lúc đó thiếu lương thực ăn thì ta cũng không có cách."
============================
Có Tiêu Kinh Sơn tướng quân ngày xưa làm chỉ huy, có bọn cướp đường vào ra sa trường làm lâu la, chuyện này có thể không làm được sao? Lúc mùa xuân sắp kết thúc, mấy chục mẫu đất hoang đã được khai khẩn xong.
Thế là người hâm mộ có, ghen tỵ có, người thỉnh cầu gia nhập càng có. Trưởng thôn Trần Kính Tổ ở một bên không lên tiếng nữa, con dâu mang đến cho hắn vài mẫu đồ cưới cũng bắt đầu nói thầm để Phúc ca cũng đi tham gia khai hoang, nhất định phải chiếm tiện nghi lúc này. Trần Kính Tổ đen mặt, hắn kéo mặt than đi cầu Tiêu Kinh Sơn hoặc là Trần Hồng Vũ.
Sau đó Tiêu Kinh Sơn bố trí người, một phần tiếp tục khai hoang, một phần thì phụ trách tiến hành trồng trọt gieo hạt trên đất mới khai hoang, nghĩ đến trước mùa thu này cũng có chút lương thực thu hoạch.
Mai Tử mang theo một vài cô nương cùng nàng dâu trong thôn, phụ trách đưa cơm cho mọi người. Trong đó đầu mày cuối mắt, đương nhiên có vài cô nương cùng vài tên cướp hợp mắt nhau. Mai Tử ở bên cạnh nhìn thấy thú vị, có lúc mở miệng nối duyên.
Lúc không có việc gì làm, Mai Tử sẽ dẫn Tiêu Cơm Nắm đến mẩu đất trên chăm sóc làm việc nhà. Cơm Nắm từ này trở đi tìm được niềm vui thú, nó thích nhất bò trên đất bùn trên ruộng chơi đùa, chơi đến khắp mình toàn bùn. Thường ngày Mai Tử luôn trông nó không để nó bò, sau này phát hiện thật sự trông không nổi, Tiêu Kinh Sơn ở một bên nói: "Dù sao cũng ở trên đất, nàng cứ để nó bò cũng tốt." Mai Tử suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, mình lúc nhỏ không phải mình cũng bò trên ruộng sao, nên nàng cũng không quản nó khỉ gió gì nữa.
Tiểu tử Tiêu Cơm Nắm từ này trở đi càng thêm quậy phá vô hạn, có lúc làm cho mặt mũi đầy bùn chỉ còn lại đôi mắt to sáng lóng lánh chợt chớp chớp ngó mọi người, làm nhiều người chọc ghẹo vui thích không thôi. Sau này luôn có thúc thúc thẩm thẩm ôm lấy nó đến bên sông rửa mặt.
Ngày cứ như thế liền trôi qua, chợt có một ngày, mọi người đang làm việc trên ruộng, liền nghe chỗ xa có tiếng ngựa hí, còn có người thô thanh kêu tên Tiêu Kinh Sơn. Nhiều người giương mắt nhìn, chỉ thấy chỗ xa có hai người cùng hai con ngựa, thật là quen mắt. Tử tế nhìn kỹ, Mai Tử vui mừng không dứt, đó không phải là đại hán thô lỗ đã lâu chưa từng gặp - Lỗ Cảnh An sao! Mà bên cạnh Lỗ Cảnh An là người từng ở chăm sóc Mai Tử - tiểu nha đầu Bình Nhi. Bây giờ thấy hai người cùng nhau ngồi trên một con ngựa, bộ dạng thân mật, mà con ngựa còn lại ngược lại chở một cái rương to.
Lúc này, Lỗ Cảnh An cũng nhìn thấy Tiêu Kinh Sơn, hắn lật người xuống ngựa liền hướng bên này chạy lại. Mà Tiêu Kinh Sơn đã vội vã ném cuốc xuống hướng hắn nghênh đón. Hai người cũng chẳng thèm quan tâm bùn đất, ôm cánh tay đối phương cười to.
Huynh đệ bọn cướp cũng liền thả nông cụ trong tay lại đây, mọi người bảy miệng tám lời hỏi thăm Lỗ Cảnh An. Mai Tử thấy tình trạng đó, liền rõ ràng mở nước cùng lương khô, gọi mọi người ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa tán gẫu.
Hỏi rồi mới biết, thì ra Tiêu Kinh Sơn rời khỏi không bao lâu thì Lỗ Cảnh An cũng suy nghĩ bắt đầu rời khỏi. Hắn sớm đem rương kim ngân cùng những món đồ trân quý tùy thân, rời khỏi triều đình rồi đi dạo một vòng đại giang nam bắc, cuối cùng chạy vào đây tìm Tiêu Kinh Sơn.
Mai Tử kéo lấy tay Bình Nhi một bên, hư đốn hỏi: "Lỗ đại ca, huynh tới đây thì thôi, sao lại đem theo Bình Nhi của chúng ta lại đây nữa hả ?"
Bình Nhi đối mặt với Mai Tử ngày xưa mình phục vụ qua, nhất thời đỏ mặt cúi đầu. Lỗ Cảnh An ngược lại không để ý chút nào, vung tay nói: "Tẩu Phu Nhân, lúc đó ta đáp ứng các người sẽ chăm sóc Bình Nhi, sau này rời khỏi đương nhiên không quên, làm sao có thể vứt bỏ nàng, thế là liền dẫn theo nàng cùng nhau lại đây."
Mai Tử trừng mắt, hỏi tiếp: "Nàng ấy là một cô nương, làm sao có thể cưỡi chung một con ngựa với ngươi?"
Lỗ Cảnh An vừa uống nước, vừa hào phóng nói: "Vậy đương nhiên ta sẽ cưới nàng."
Hắn nói lời này thô lỗ đơn giản, Bình Nhi e thẹn càng thêm đỏ mặt, mọi người xung quanh ngược lại một mảnh cười vui vẻ. Lúc đó phu phụ Tiêu Kinh Sơn vội vàng rời khỏi, Bình Nhi không có chỗ an thân thế là đi đến phủ Lỗ Cảnh An, cũng chưa từng nghĩ bây giờ ngược lại thành duyên cho một đôi.
===========================
Trong thôn nếu đã sớm có đám người bọn cướp, hơn nữa bây giờ còn có một đôi Lỗ Cảnh An cùng Bình Nhi, đương nhiên phải nói cho rõ. Trần Hồng Vũ kéo lấy trưởng thôn Trần Kính Tổ để mọi người làm tốt tất cả chứng từ, từ này trở đi coi như chính thức an cư.
Lỗ Cảnh An dựng một trạch viện bên cạnh nhà Tiêu Kinh Sơn, lại được Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn trợ giúp tổ chức một hôn sự đơn giản đầy đủ, coi như cưới Bình Nhi vào cửa.
Lúc đầu Lỗ Cảnh An còn đem trân bảo châu báu của mình phân phát cho mọi người một ít, nhưng mọi người cầm trong tay suy tính một hồi rồi ném lại cho hắn. Lỗ Cảnh An rất không có mặt mũi nói: "Này, đây là ta ngàn non vạn núi mang lại đây, các ngươi không muốn lấy thì ta cất, sau này đừng hối hận!"
Mỗi ngày Lỗ Cảnh An thuận theo Tiêu Kinh Sơn bôn ba đất hoang trong rừng là mỗi ngày hắn phải cầm trong tay không phải cuốc thì chính là lưỡi hái. Hắn không nhịn được uất ức thở dài: "Ta là người có tiền mà, tại sao phải làm chuyện này!"
Tiêu Kinh Sơn không để ý hắn, chỉ chăm chú làm việc kiếm sống của mình, chúng vị cướp đường cũng không cho vị tướng quân ngày xưa mặt mũi, thậm chí ngay cả mí mắt bọn họ cũng không thèm động. Mà những cô nương nàng dâu khác đều che miệng len lén cười, còn có người cầm lương thực trong tay, mở miệng trêu ghẹo nói: "Đem những thứ màu trắng màu vàng của ngươi ra đây, nói không chừng chúng ta còn có thể cho ngươi chút bánh bột ngô bột sắn để ăn."
Lỗ Cảnh An phẫn phẫn bất bình đạp trên bùn đất: "Ông đây không tin có bạc không thể mua được đồ ăn!"
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện bạc trắng của hắn chỉ có thể dùng duy nhất vào lúc mua sắm lớn mỗi tháng, hắn từng tò mò đi xuống chợ chân núi, cũng ngạc nhiên phát hiện, những thứ tròn tròn hoàng kim của hắn, người trong chợ hình như chưa từng thấy qua! ! Người ta vẫn còn đang dùng đồng bản a!
Buổi tối hôm đó, Bình Nhi phát hiện nam nhân nhà mình đang dùng chân đá một cái rương to hướng bên ngoài nhà mà đi.
Bình Nhi ngạc nhiên: "Đó không phải là bảo bối của chàng sao, sao hôm nay. . . ."
Lỗ Cảnh An không chờ Bình Nhi nói xong, liền không vui nói: "Mà thôi, cái này đặt trong nhà chỉ tổ chiếm diện tích, phòng chúng ta vốn cũng không rộng, giữ lấy làm chi!"
Bình Nhi nói: "Một đường ngựa chở đến cũng phí không ít hơi sức, chàng tùy tiện tìm nơi cất là được, cần gì phải ném nó."
Lỗ Cảnh An suy nghĩ một chút: "Cũng được, ta ném nó xuống hầm, vậy cũng có thể không chiếm diện tích."
Thế là Bình Nhi liền nhìn phu quân mình thở hổn hà hổn hển mang một cái rương nặng ra phía ngoài nhà, cuối cùng bò vào trong hầm, đem cái rương bỏ vào nơi sâu nhất bên trong, cuối cùng còn đá một cái nói: "Ngươi cái gì hoàng kim vật phàm tục, ông đây sau này không nhớ tới ngươi nữa!"
===================================
Buổi tối hôm nay, Mai Tử tắm cho tiểu tử kia, lại dụ dỗ nó ngủ, lúc này mới cùng Tiêu Kinh Sơn nằm trên giường.
Từ từ chui vào lòng Tiêu Kinh Sơn, nằm trên ngực hắn tùy tiện vuốt ve. Mai Tử giống như trở lại lúc mới gả cho hắn. Thật ra thời gian đó như chỉ chớp mắt một cái, giờ nàng cũng đã là mẹ của con nàng rồi.
Mai Tử dở sở trường lấy ngón tay miêu tả vết sẹo của Tiêu Kinh Sơn, chợt nhớ tới một chuyện, liền đưa tay cầm lấy tay phải của hắn.
Tới hôm nay, Tiêu Kinh Sơn mặc dù một mực khai hoang nhưng hắn đều dùng tay trái cầm cuốc, không dám dùng lực tay phải.
Mai Tử thở dài một hơi, mặt nhỏ nhắn nằm trên ngực hắn mè nheo thì thầm: "Chẳng lẽ cái tay này sau này không thể tốt lên được sao?"
Bàn tay Tiêu Kinh Sơn ôm lấy eo nàng, vuốt nhẹ sau lưng nàng nói: "Yên tâm, sau này sẽ tốt thôi."
Mai Tử vẫn đau lòng: "Lúc nào mới có thể tốt đây?"
Tiêu Kinh Sơn lại không nói lời nói, bàn tay thô lệ chỉ như có như không mơn trớn lưng mềm của Mai Tử.
Mai Tử bị hắn vuốt ve đến trong lòng phát ngứa, trên người cũng có chút mềm mại, liền càng dựa thêm vào ngực hắn.
Hô hấp Tiêu Kinh Sơn cũng có chút nặng nề, chợt hắn dùng sức một cái, đem cả người Mai Tử ôm lên hai chân đang dạng ra của mình.
Lúc đầu Mai Tử nhỏ giọng hô một tiếng, nắm tay đánh vào lồng ngực hắn, nói: "Chàng người xấu này, dọa chết ta!"
Nhưng đánh rồi đánh nàng chợt phát hiện không phù hợp, mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Tiêu Kinh Sơn cười nhẹ, trong mắt phát sáng: "Nàng nhìn gì vậy?"
Mai Tử cúi đầu nhìn tay phải của Tiêu Kinh Sơn đang vịn eo của mình, vừa rồi….chính là cái tay này đỡ cả người nàng dậy ?
Tiêu Kinh Sơn lại nhíu mày nói: "Bé ngốc, nàng nhìn nhầm thôi." Vừa nói hai tay đỡ lấy eo nàng, cường nàng đi xuống, hướng chính xác chỗ bồng bột của hắn.
Mai Tử chỉ cảm thấy mình nhanh chóng rơi xuống, đã có dị vật xông vào.
Nhưng tâm tư của nàng vẫn như cũ dừng lại lúc vừa mới. Nàng ở một mảnh trên dưới nhấp nhổ vẫn nghĩ, vừa rồi….khẳng định không nhìn lầm á.
Ở vùng thôn nhỏ này, thật ra ngày đông sợ nhất chính là miệng cơm nhiều. Mùa đông đi ra ngoài săn bắn cũng không có phương tiện, trong nhà thì có nhiều nam nhân sức ăn lớn như thế, Mai Tử vốn còn có chút lo lắng cung ứng không đủ. Nhưng bây giờ nhìn người trong thôn toàn tâm tiếp đãi, cũng liền yên tâm.
Có mọi người đồng tâm hiệp lực, mùa đông này xem như dễ dàng trôi qua. Đương nhiên bọn cướp cũng rất cố gắng, phút chốc đem nhà nhỏ vốn sắp sụp lần nữa tu bổ tốt lại, từ này trở đi xem như triệt để ở thôn Bích Thủy an cư.
Nghĩ đến cái tên của tiểu bảo bối, bọn cướp bảy miệng tám lời suy nghĩ rất nhiều, nhưng nghĩ ra chủ ý nào liền phản bác nói không tốt, bảy miệng tám lời không có cái nào thống nhất ý kiến được. Sau này có một lần, Mai Tử nương chưng gạo nếp cho mọi người, nhìn thấy đám người vừa nhai cơm vừa tranh luận, không nhịn được nói câu: "Không phải chỉ là nhũ danh của đứa bé thôi sao, chỗ này đâu cần phải lấy tên cho cao quý, trong sơn thôn chúng ta chỉ cần tiện là tốt rồi, có thể tùy tiện lấy tên gì cũng."
Khi ấy một tên cướp cầm nắm cơm trong tay nói: "Có cơm nắm để ăn là ta đã rất thích, ăn vào vừa có mùi vị vừa no bụng, vả lại khi nào cũng có thể ăn, chẳng lẽ dùng tên này cũng được?"
Mai Tử ôm một nồi cơm từ phòng bếp đi ra, nghe lời này thì "Hì hì" cười: "Nếu luận nhủ danh thì cái tên Cơm Nắm này cũng không sai."
Lập tức mọi người đều vỗ bắp đùi nói hay, thế là một nhóm người thương lượng chờ Tiêu Kinh Sơn trở về xem hắn nghĩ thế nào. Tiêu Kinh Sơn có ý khiến gì? Đương nhiên là không có ý kiến. Thật ra chuyện này mấu chốt ở chỗ Mai Tử, bây giờ nếu Mai Tử cũng cảm thấy được, vậy thì Cơm Nắm gì gì đó đều được, dù sao sau này còn có thể chính thức lấy đại danh sau.
Tiểu tử Cơm Nắm dưới sự mong đợi của đám thúc ngày ngày lớn lên, đến khi xuân đến tiểu sơn thôn thì tiểu tử Cơm Nắm thế mà đã có thể bò loạn trên giường. Bọn cướp cũng vui vẻ trêu chọc nó, mỗi ngày đều có người để nó cưỡi trên lưng mình đi chơi. Cơm Nắm vào lúc này vui đến quên trời đất sẽ níu tóc cướp đường thúc thúc, nhìn bọn cướp cố làm tư thái "Oa oa" kêu to, nó liền cười đến răng nhỏ trắng tinh tất cả đều lộ ra.
Vào lúc này, Tiêu Kinh Sơn đã bắt đầu nghĩ đến kế kiếm sống cho bọn cướp rồi. Cái gọi là lên núi kiếm ăn xuống sông kiếm nước, vùng rừng núi này quá lớn, kỳ thật coi như một đám cướp cùng đi săn cũng không là vấn đề. Núi lớn cung cấp lớn, đồ ăn bên trong bất tận dùng không hết. Nhưng Tiêu Kinh Sơn lại nghĩ, nếu chỉ dựa vào việc săn bắn thì giờ có lẽ có cơm ăn, nhưng đến mùa đông lạnh giá tuyết lớn, một nhóm người như thế khó tránh bị đói.
Tiêu Kinh Sơn cầm lấy một cây sắt to đi dạo xung quanh núi nhỏ, cuối cùng có một biện pháp: khai khẩn đất hoang.
Tin đó như ngòi nổ lớn trong thôn, một nhóm người xung quanh không dám tin, đặc biệt trưởng thôn Trần Kính Tổ. Hắn nắn lấy chòm râu lắc đầu vô cùng tĩnh táo: "Thôn Bích Thủy chúng ta đời đời chính là như thế, khai khẩn đất hoang? Kinh Sơn à ——" Lời nói hắn ý vị sâu xa: "Đây không phải chuyện dễ! Nếu có thể được thì tổ tiên chúng ta đã sớm làm rồi."
Tiêu Kinh Sơn cười, ánh mắt kiên nghị quét qua huynh đệ bọn cướp phía sau: "Khai hoang, chúng ta có thể làm không?"
Một nhóm người chí khí ngất trời, đồng thanh hét lớn: "Có thể!"
Trần Hồng Vũ tiến lên phía trước nói: "Nhiều người lực lượng lớn, việc này có thể làm, nếu thật sự muốn khai hoang, thêm ta một suất."
Trần Hồng Vũ nói lời này ra, những người khác cũng liền bày tỏ nguyện ý.
Chỉ có những người trong nhà vốn có đất, đem ánh mắt hoài nghi nhìn về phía mọi người, trưởng thôn Trần Kính Tổ càng thêm thở dài: "Các ngươi muốn làm thì ta cũng không ngăn, nhưng nếu mùa xuân này các ngươi đều đem công phu để khai hoang, đến lúc đó thiếu lương thực ăn thì ta cũng không có cách."
============================
Có Tiêu Kinh Sơn tướng quân ngày xưa làm chỉ huy, có bọn cướp đường vào ra sa trường làm lâu la, chuyện này có thể không làm được sao? Lúc mùa xuân sắp kết thúc, mấy chục mẫu đất hoang đã được khai khẩn xong.
Thế là người hâm mộ có, ghen tỵ có, người thỉnh cầu gia nhập càng có. Trưởng thôn Trần Kính Tổ ở một bên không lên tiếng nữa, con dâu mang đến cho hắn vài mẫu đồ cưới cũng bắt đầu nói thầm để Phúc ca cũng đi tham gia khai hoang, nhất định phải chiếm tiện nghi lúc này. Trần Kính Tổ đen mặt, hắn kéo mặt than đi cầu Tiêu Kinh Sơn hoặc là Trần Hồng Vũ.
Sau đó Tiêu Kinh Sơn bố trí người, một phần tiếp tục khai hoang, một phần thì phụ trách tiến hành trồng trọt gieo hạt trên đất mới khai hoang, nghĩ đến trước mùa thu này cũng có chút lương thực thu hoạch.
Mai Tử mang theo một vài cô nương cùng nàng dâu trong thôn, phụ trách đưa cơm cho mọi người. Trong đó đầu mày cuối mắt, đương nhiên có vài cô nương cùng vài tên cướp hợp mắt nhau. Mai Tử ở bên cạnh nhìn thấy thú vị, có lúc mở miệng nối duyên.
Lúc không có việc gì làm, Mai Tử sẽ dẫn Tiêu Cơm Nắm đến mẩu đất trên chăm sóc làm việc nhà. Cơm Nắm từ này trở đi tìm được niềm vui thú, nó thích nhất bò trên đất bùn trên ruộng chơi đùa, chơi đến khắp mình toàn bùn. Thường ngày Mai Tử luôn trông nó không để nó bò, sau này phát hiện thật sự trông không nổi, Tiêu Kinh Sơn ở một bên nói: "Dù sao cũng ở trên đất, nàng cứ để nó bò cũng tốt." Mai Tử suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, mình lúc nhỏ không phải mình cũng bò trên ruộng sao, nên nàng cũng không quản nó khỉ gió gì nữa.
Tiểu tử Tiêu Cơm Nắm từ này trở đi càng thêm quậy phá vô hạn, có lúc làm cho mặt mũi đầy bùn chỉ còn lại đôi mắt to sáng lóng lánh chợt chớp chớp ngó mọi người, làm nhiều người chọc ghẹo vui thích không thôi. Sau này luôn có thúc thúc thẩm thẩm ôm lấy nó đến bên sông rửa mặt.
Ngày cứ như thế liền trôi qua, chợt có một ngày, mọi người đang làm việc trên ruộng, liền nghe chỗ xa có tiếng ngựa hí, còn có người thô thanh kêu tên Tiêu Kinh Sơn. Nhiều người giương mắt nhìn, chỉ thấy chỗ xa có hai người cùng hai con ngựa, thật là quen mắt. Tử tế nhìn kỹ, Mai Tử vui mừng không dứt, đó không phải là đại hán thô lỗ đã lâu chưa từng gặp - Lỗ Cảnh An sao! Mà bên cạnh Lỗ Cảnh An là người từng ở chăm sóc Mai Tử - tiểu nha đầu Bình Nhi. Bây giờ thấy hai người cùng nhau ngồi trên một con ngựa, bộ dạng thân mật, mà con ngựa còn lại ngược lại chở một cái rương to.
Lúc này, Lỗ Cảnh An cũng nhìn thấy Tiêu Kinh Sơn, hắn lật người xuống ngựa liền hướng bên này chạy lại. Mà Tiêu Kinh Sơn đã vội vã ném cuốc xuống hướng hắn nghênh đón. Hai người cũng chẳng thèm quan tâm bùn đất, ôm cánh tay đối phương cười to.
Huynh đệ bọn cướp cũng liền thả nông cụ trong tay lại đây, mọi người bảy miệng tám lời hỏi thăm Lỗ Cảnh An. Mai Tử thấy tình trạng đó, liền rõ ràng mở nước cùng lương khô, gọi mọi người ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa tán gẫu.
Hỏi rồi mới biết, thì ra Tiêu Kinh Sơn rời khỏi không bao lâu thì Lỗ Cảnh An cũng suy nghĩ bắt đầu rời khỏi. Hắn sớm đem rương kim ngân cùng những món đồ trân quý tùy thân, rời khỏi triều đình rồi đi dạo một vòng đại giang nam bắc, cuối cùng chạy vào đây tìm Tiêu Kinh Sơn.
Mai Tử kéo lấy tay Bình Nhi một bên, hư đốn hỏi: "Lỗ đại ca, huynh tới đây thì thôi, sao lại đem theo Bình Nhi của chúng ta lại đây nữa hả ?"
Bình Nhi đối mặt với Mai Tử ngày xưa mình phục vụ qua, nhất thời đỏ mặt cúi đầu. Lỗ Cảnh An ngược lại không để ý chút nào, vung tay nói: "Tẩu Phu Nhân, lúc đó ta đáp ứng các người sẽ chăm sóc Bình Nhi, sau này rời khỏi đương nhiên không quên, làm sao có thể vứt bỏ nàng, thế là liền dẫn theo nàng cùng nhau lại đây."
Mai Tử trừng mắt, hỏi tiếp: "Nàng ấy là một cô nương, làm sao có thể cưỡi chung một con ngựa với ngươi?"
Lỗ Cảnh An vừa uống nước, vừa hào phóng nói: "Vậy đương nhiên ta sẽ cưới nàng."
Hắn nói lời này thô lỗ đơn giản, Bình Nhi e thẹn càng thêm đỏ mặt, mọi người xung quanh ngược lại một mảnh cười vui vẻ. Lúc đó phu phụ Tiêu Kinh Sơn vội vàng rời khỏi, Bình Nhi không có chỗ an thân thế là đi đến phủ Lỗ Cảnh An, cũng chưa từng nghĩ bây giờ ngược lại thành duyên cho một đôi.
===========================
Trong thôn nếu đã sớm có đám người bọn cướp, hơn nữa bây giờ còn có một đôi Lỗ Cảnh An cùng Bình Nhi, đương nhiên phải nói cho rõ. Trần Hồng Vũ kéo lấy trưởng thôn Trần Kính Tổ để mọi người làm tốt tất cả chứng từ, từ này trở đi coi như chính thức an cư.
Lỗ Cảnh An dựng một trạch viện bên cạnh nhà Tiêu Kinh Sơn, lại được Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn trợ giúp tổ chức một hôn sự đơn giản đầy đủ, coi như cưới Bình Nhi vào cửa.
Lúc đầu Lỗ Cảnh An còn đem trân bảo châu báu của mình phân phát cho mọi người một ít, nhưng mọi người cầm trong tay suy tính một hồi rồi ném lại cho hắn. Lỗ Cảnh An rất không có mặt mũi nói: "Này, đây là ta ngàn non vạn núi mang lại đây, các ngươi không muốn lấy thì ta cất, sau này đừng hối hận!"
Mỗi ngày Lỗ Cảnh An thuận theo Tiêu Kinh Sơn bôn ba đất hoang trong rừng là mỗi ngày hắn phải cầm trong tay không phải cuốc thì chính là lưỡi hái. Hắn không nhịn được uất ức thở dài: "Ta là người có tiền mà, tại sao phải làm chuyện này!"
Tiêu Kinh Sơn không để ý hắn, chỉ chăm chú làm việc kiếm sống của mình, chúng vị cướp đường cũng không cho vị tướng quân ngày xưa mặt mũi, thậm chí ngay cả mí mắt bọn họ cũng không thèm động. Mà những cô nương nàng dâu khác đều che miệng len lén cười, còn có người cầm lương thực trong tay, mở miệng trêu ghẹo nói: "Đem những thứ màu trắng màu vàng của ngươi ra đây, nói không chừng chúng ta còn có thể cho ngươi chút bánh bột ngô bột sắn để ăn."
Lỗ Cảnh An phẫn phẫn bất bình đạp trên bùn đất: "Ông đây không tin có bạc không thể mua được đồ ăn!"
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện bạc trắng của hắn chỉ có thể dùng duy nhất vào lúc mua sắm lớn mỗi tháng, hắn từng tò mò đi xuống chợ chân núi, cũng ngạc nhiên phát hiện, những thứ tròn tròn hoàng kim của hắn, người trong chợ hình như chưa từng thấy qua! ! Người ta vẫn còn đang dùng đồng bản a!
Buổi tối hôm đó, Bình Nhi phát hiện nam nhân nhà mình đang dùng chân đá một cái rương to hướng bên ngoài nhà mà đi.
Bình Nhi ngạc nhiên: "Đó không phải là bảo bối của chàng sao, sao hôm nay. . . ."
Lỗ Cảnh An không chờ Bình Nhi nói xong, liền không vui nói: "Mà thôi, cái này đặt trong nhà chỉ tổ chiếm diện tích, phòng chúng ta vốn cũng không rộng, giữ lấy làm chi!"
Bình Nhi nói: "Một đường ngựa chở đến cũng phí không ít hơi sức, chàng tùy tiện tìm nơi cất là được, cần gì phải ném nó."
Lỗ Cảnh An suy nghĩ một chút: "Cũng được, ta ném nó xuống hầm, vậy cũng có thể không chiếm diện tích."
Thế là Bình Nhi liền nhìn phu quân mình thở hổn hà hổn hển mang một cái rương nặng ra phía ngoài nhà, cuối cùng bò vào trong hầm, đem cái rương bỏ vào nơi sâu nhất bên trong, cuối cùng còn đá một cái nói: "Ngươi cái gì hoàng kim vật phàm tục, ông đây sau này không nhớ tới ngươi nữa!"
===================================
Buổi tối hôm nay, Mai Tử tắm cho tiểu tử kia, lại dụ dỗ nó ngủ, lúc này mới cùng Tiêu Kinh Sơn nằm trên giường.
Từ từ chui vào lòng Tiêu Kinh Sơn, nằm trên ngực hắn tùy tiện vuốt ve. Mai Tử giống như trở lại lúc mới gả cho hắn. Thật ra thời gian đó như chỉ chớp mắt một cái, giờ nàng cũng đã là mẹ của con nàng rồi.
Mai Tử dở sở trường lấy ngón tay miêu tả vết sẹo của Tiêu Kinh Sơn, chợt nhớ tới một chuyện, liền đưa tay cầm lấy tay phải của hắn.
Tới hôm nay, Tiêu Kinh Sơn mặc dù một mực khai hoang nhưng hắn đều dùng tay trái cầm cuốc, không dám dùng lực tay phải.
Mai Tử thở dài một hơi, mặt nhỏ nhắn nằm trên ngực hắn mè nheo thì thầm: "Chẳng lẽ cái tay này sau này không thể tốt lên được sao?"
Bàn tay Tiêu Kinh Sơn ôm lấy eo nàng, vuốt nhẹ sau lưng nàng nói: "Yên tâm, sau này sẽ tốt thôi."
Mai Tử vẫn đau lòng: "Lúc nào mới có thể tốt đây?"
Tiêu Kinh Sơn lại không nói lời nói, bàn tay thô lệ chỉ như có như không mơn trớn lưng mềm của Mai Tử.
Mai Tử bị hắn vuốt ve đến trong lòng phát ngứa, trên người cũng có chút mềm mại, liền càng dựa thêm vào ngực hắn.
Hô hấp Tiêu Kinh Sơn cũng có chút nặng nề, chợt hắn dùng sức một cái, đem cả người Mai Tử ôm lên hai chân đang dạng ra của mình.
Lúc đầu Mai Tử nhỏ giọng hô một tiếng, nắm tay đánh vào lồng ngực hắn, nói: "Chàng người xấu này, dọa chết ta!"
Nhưng đánh rồi đánh nàng chợt phát hiện không phù hợp, mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Tiêu Kinh Sơn cười nhẹ, trong mắt phát sáng: "Nàng nhìn gì vậy?"
Mai Tử cúi đầu nhìn tay phải của Tiêu Kinh Sơn đang vịn eo của mình, vừa rồi….chính là cái tay này đỡ cả người nàng dậy ?
Tiêu Kinh Sơn lại nhíu mày nói: "Bé ngốc, nàng nhìn nhầm thôi." Vừa nói hai tay đỡ lấy eo nàng, cường nàng đi xuống, hướng chính xác chỗ bồng bột của hắn.
Mai Tử chỉ cảm thấy mình nhanh chóng rơi xuống, đã có dị vật xông vào.
Nhưng tâm tư của nàng vẫn như cũ dừng lại lúc vừa mới. Nàng ở một mảnh trên dưới nhấp nhổ vẫn nghĩ, vừa rồi….khẳng định không nhìn lầm á.