Con chim cái ăn được một nửa, quan tâm gọi Đông Tảo qua ăn cùng nó.
Tiêu Tuy ngồi ở sau bàn, có chút lười biếng tựa vào lưng ghế. Hắn nhớ tới dáng vẻ thân thiết của Đông Tảo và con chim kia hôm nọ, trong lòng không được vui lắm.
Không nói đến những phương diện khác, chỉ nói đến việc trong số những người đã từng đi qua đời hắn, Đông Tảo là người đầu tiên cho hắn cảm giác thân thiết, hắn đã cho là, bản thân mình đối với Đông Tảo, cũng có một thân phận độc nhất vô nhị. Nhưng chẳng ngờ, đến cuối cùng, thì Đông Tảo cũng vẫn chỉ là một con chim thôi!
Dù đã tự nhủ, chim mà, bản tính tự nhiên sẽ muốn thân thiết cùng đồng loại, nhưng ánh mắt của Tiêu Tuy có chút ngứa khi nhìn về phía Đông Tảo vẫn vô tư như xưa.
Cái tên mật thám làm người ta đau đầu này!
Bên cạnh góc bàn, Đông Tảo còn chưa phát hiện ra điều bất thường, đi dọc theo mép gạch sàn bốn năm bước, lại quay người bước ngược trở lại. Cho đến tận khi nó đi hết trọn vẹn viên gạch mới chạy sang một viên khác đi tiếp. Mặt đất lạnh lẽo, nhưng Đông Tảo không hề cảm thấy. Hai ngày nay, nó vẫn cảm thấy có một dòng nước ấm chảy trong người mình, dù đa số thời gian đều thoải mái, thì đôi khi, lúc nó chảy đến tim, vẫn thấy nong nóng. Lúc ấy, nó phải đi hết hai viên gạch trên nền mới đỡ một chút.
“Mập Mập.” Đầu ngón tay Tiêu Tuy chạm vào một miếng bánh bên cạnh, cắt ngang bước chân của Đông Tảo “Đến ăn điểm tâm.”
“Chờ chút!” Đông Tảo không quay đầu lại, kiên trì đi hết viên thứ hai, sau đó mới như trút được gánh nặng, bay lên bàn.
Nó đang vui vẻ, muốn đi đến mổ miếng bánh trong tay Tiêu Tuy. Thế nhưng Tiêu Tuy lại cầm miếng bánh kia lên, ở trước mặt Đông Tảo, cắn một miếng, rồi mới đưa cho nó “Đây.”
Mập Mập có thể ăn chung đồ ăn với con chim kia, liệu bây giờ nó còn muốn ăn chung với mình không, Tiêu Tuy nghĩ. Mà vốn dĩ hai người đã cùng ăn chung điểm tâm rồi mà, hắn vẫn đáng tự tin lắm.
Nhưng hắn không ngờ, Đông Tảo còn đang hưng phấn há mỏ đột ngột ngậm chặt lại! Thậm chí còn do dự đứng nhìn Tiêu Tuy. Rõ ràng là đang đói, nhưng không chịu mổ xuống.
Đây không phải ghét bỏ thì là gì… Lần đầu tiên, Tiêu Tuy thấy mình bị đả kích!
Trong nháy mắt, sự chờ mong của hắn khiến Đông Tảo không nỡ từ chối. Dù biết có độc, nó cũng muốn lại gần mổ một cái. Đông Tảo do dự, chậm chạp nhích về trước từng bước một, muốn thử độc vì người yêu. Nhưng lúc nó đang định mổ xuống, Tiêu Tuy lại không hề báo trước rút tay về.
Hắn vô cảm đút nửa miếng bánh còn lại vào miệng “Miễn cưỡng quá thì đừng ăn!”. Dứt lời, hắn đứng lên, không thèm để ý đến Đông Tảo, xoay người ra ngoài.
“Ta ăn, ta ăn!” Đông Tảo thấy Tiêu Tuy không vui, vội vã đập cánh đuổi theo, trong miệng vẫn nói chuyện, nhưng lời vừa ra, nó lại là người hoảng sợ trước tiên!
Vì, vì nó vừa nói tiếng người!!!
Bình thường, mặc dù Đông Tảo không biết chính xác người bên ngoài nghe thấy nó nói gì, nhưng nó vẫn chắc chắn lời nó nói ra là tiếng chim. Còn câu kia, từng chữ từng chữ một đều là tiếng người!!!
Đông Tảo bị chuyện này dọa sợ, hít một hơi thật sâu, nấc không thể ngừng, đến mức cả ngực cũng run run.
Tiêu Tuy còn chưa đi quá xa, cũng nghe thấy những lời này, nhưng bước chân của hắn vẫn không dừng lại, đồng thời ảo não tại sao mình vẫn nghe thấy những thứ linh tinh.
Đông Tảo nấc đến tận trưa, cũng ngồi nghĩ đến tận trưa. Trước đây, nó không biết tại sao mình đang từ một con chim nhỏ bình thường lại biến thành một con chim có ý thức. Thì bây giờ, nó cũng không biết tại sao trong nháy mắt, mình lại có thể mở miệng nói tiếng người.
Thật lo! Vì Đông Tảo chỉ là một con chim nên chuyện này chẳng tốt tí nào.
Lúc tối, tỳ nữ béo cho Đông Tảo ăn, thấy nó không bình thường, liền quay sang hỏi tỳ nữ gầy “Sao hôm nay Mập Mập ỉu xìu thế nhỉ?”
Tỳ nữ gầy vừa thêu hoa vừa nói “Có lẽ tại con chim kia không tới.” Nàng khúc khích cười, cảm thấy suy nghĩ của mình khá thú vị “Mập Mập giờ biết tương tư rồi.”
Đông Tảo ở phía trên đầu các nàng, nghe vậy thì tức giận, ta mới không có tương tư!!!
Nhưng nó không dám mở miệng nói ra. Nó rất sợ mình mở miệng lúc này sẽ nói ra tiếng người, sẽ dọa sợ con người.
Đông Tảo buồn bực đi qua đi lại. Tỳ nữ béo ra ngoài đi một vòng lại chạy vào, mở rộng cửa phòng, cười nói với Đông Tảo “Mập Mập, vợ ngươi lại tới kìa.”
Đông Tảo sửng sốt, vợ gì?
Chưa đợi nó hiểu ra, con chim cái đã nghênh ngang bay vào. Hai mắt nó đảo quanh, thấy Tiêu Tuy không ở trong phòng thì cả người phơi ra trạng thái thoải mái nhất.
“Đông Tảo, hôm nay có thể chia thêm cho ta một ít không? Ha ha.” Con chim kia hôm nay đã không giúp được gì cho Đông Tảo, lại còn không biết ngại mà nói. Nó nghĩ một chút, bổ sung thêm “Ta có thể kể cho ngươi nghe mấy chuyện ta biết trong cung hôm nay, ừm, và một số chuyện khác nữa.”
Đông Tảo đang lo, miệng ngậm chặt không dám nói, vội vã gật đầu.
Con chim kia đậu xuống cạnh bàn đọc sách, thấy Đông Tảo là lạ, đang định hỏi thăm, tỳ nữ béo đã mang một đĩa thức ăn đến trước mặt nó. Nàng chuẩn bị cho mỗi con một phần riêng, để Đông Tảo và nó ăn xa nhau. Đây cũng là phân phó của Tiêu Tuy sau khi thấy hai con chim ăn chung.
Đông Tảo thở dài một hơi, cảm thấy lúc này có thể nói chuyện với con chim kia, nhưng nó còn chưa mở miệng, con chim kia đã ríu rít nói.
“Hôm nay, trong cung xảy ra chuyện lớn, Thái Hậu tìm một cao nhân tới, nói là trong Hoàng Thành có yêu khí.” Con chim thở ra một hơi. Nói đến đây, nó hơi dừng lại, cúi đầu mổ gạo, làm cho Đông Tảo gấp đến vò đầu bứt tóc.
“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao hả?”
Trong Hoàng Thành, nói hẹp thì là nói cái khối kiến trúc nguy nga giữa thành kia, mà nói lớn, thì chính là nói cả kinh thành. Đông Tảo vẫn còn chột dạ cái vụ mình có phải yêu hay không, lúc này lại không mở miệng nói chuyện được, càng cảm thấy chuyện có thể dính đến người mình.
Lại nói, A Hồ vẫn còn ở trong cung, Đông Tảo thật lo cho hắn.
“Sau đó..” Con chim kia nghỉ một lúc “Sau đó thì bắt được yêu quái, hai con chuột tinh. Ta không nhìn thấy, cũng không dám tưởng tượng. Chuột xấu như vậy mà thành tinh thì sẽ thành cái dạng gì?”
Không phải A Hồ, cũng không phải mình! Đông Tảo thở ra, lại thấy khi nãy mình mở miệng nói điểu ngữ, tim cũng bình thường lại.
“Thái Hậu nói, chuyện này còn chưa xong đâu. Bà ta lệnh Hoàng Đế hạ chỉ, mỗi nhà trong kinh thành đều phải chú ý động tĩnh của yêu tinh, bắt sống còn có thể có thưởng, thật nhiều thật nhiều tiền thưởng! Cũng không biết vì cái gì mà Thái Hậu lại tức đến mức này.”
Con chim lơ đãng nói “Qua đợt bão táp này, nếu như ta có thể thu hút được một người thì thật tốt, nửa đời sau cũng không cần phải đi bắt mồi nữa.”
Đông Tảo nghe vậy, trong lòng trống rỗng, cẩn thận dịch sang bên cạnh một bước.
Con chim cái vẫn chưa phát hiện ra điều kì lạ của Đông Tảo, vui vẻ giơ móng vuốt của mình lên cho Đông Tảo nhìn “Này, nhìn cái móc trên vuốt ta này, mấy cái loại như chuột tinh á, ta trảo một cái thì chuẩn một cái luôn! Yêu tinh mà thân hình nhỏ như ngươi ấy, ta cũng thừa sức bắt được.”
Đông Tảo gần như lạnh run.
“Nhưng mà ngươi không cần sợ yêu quái đâu.” Con chim kia ghé sát vào Đông Tảo, nói nhỏ “Ngươi ở đây, đừng nói là yêu tinh, cho dù là Diêm Vương, sợ là cũng không dám đến. Ta đúng là to gan lắm mới dám đến đấy.” Ngoài ra còn phải thêm lí do là rất đói vào thêm nữa.
Đông Tảo bị con chim ghé đến sợ cứng người “Vì, vì sao???”
Nó sợ mình lộ ra điểm khác thường sẽ khiến cho chim kia nghi ngờ, sau đó một vuốt, quắp lấy nó bay vào cung tranh công.
“Cái vị Vương Gia kia đó.” Con chim nhỏ giọng “Trên người có mùi lạ lắm, ngửi thấy là sợ. Ngươi nghĩ đi, lâu như vậy rồi, ngoài ta ra, ngươi có nhìn thấy con chim khác không?”
“Trên người A Tuy không có mùi lạ.” Mặc dù sợ, Đông Tảo vẫn dũng cảm bảo vệ Tiêu Tuy “Người A Tuy rất thơm, hơn nữa lúc trước ở đây còn có một con mèo đen, suýt nữa là bắt ta ăn thịt rồi.”
Con chim nghiêng đầu, tiến lại gần Đông Tảo hít hà, bổ sung “Đúng mà, chả trách trên người ngươi bây giờ cũng có mùi thối, còn ngốc nghếch cho là mùi thơm.”
Nó nói xong thì cọ má mình lên má Đông Tảo “Sắp tới ta phải đi một thời gian, đi về phía Nam, lúc về không biết ngươi còn ở đây không, nếu còn, cho ta ăn ké bữa cơm nhé?”
“Hửm?” Bầu không khí chợt biến thành cảnh chia xa, Đông Tảo không nhịn được bất ngờ “Ngươi đi về phía Nam làm gì?”
“Tránh rét, ngốc.” Con chim cái giương cánh “Lúc này đi cũng muộn rồi, hy vọng là không chết rét chết đói trên đường là được.”
Nói đến câu sau, nó đã bay đi mất, chỉ còn lại bóng lưng. Đông Tảo lần đầu tiên kết được một người bạn đồng loại, trong lòng có chút luyến tiếc, giương cánh muốn bay theo tạm biệt thì vừa ra đến cửa, đã bị một bàn tay chuẩn xác chụp lấy.
“Muốn đi đâu?”
Đông Tảo choáng váng ngẩng lên, thấy sắc mặt lạnh lùng của Tiêu Tuy, không biết hắn đã đứng ở cửa bao lâu.
“Ta đuổi theo nàng, nàng phải đi rồi.” Đông Tảo nhỏ giọng nói.
Vừa nói nó liền hối hận. Tại sao lại là tiếng người? Rõ ràng lúc nãy nói chuyện với con chim kia vẫn còn là tiếng chim mà?
Đông Tảo hận không thể che miệng mình, nhưng nó lại thấy Tiêu Tuy giống như không nghe thấy. Mãi sau, hắn mới chậm rãi, hàm xúc nhìn chằm chằm Đông Tảo “Đuổi theo nàng…?”
Tiêu Tuy vốn định quay về nhìn Đông Tảo, ai ngờ chưa vào đến cửa đã thấy con chim kia lại tới. Ban ngày, Đông Tảo còn từ chối thân thể với hắn, mà lúc này lại đầu chụm đầu nói chuyện. Hay nói thẳng ra là mặt dính mặt. Giờ lại còn muốn bay đuổi theo nó?
Ai thèm quan tâm có phải nghe nhầm hay không? Tiêu Tuy thật muốn tét mông Đông Tảo!
Đêm.
Đông Tảo có chút lo lắng.
Không chỉ vì chuyện yêu quái con chim kia nói cho nó nghe lúc trước khi bay đi, mà càng vì lúc này, nó hầu như không thể khống chế được mình nói tiếng người hay tiếng chim.
Hơn nữa, A Tuy hình như có chút không vui.
Đông Tảo không ngủ được, đứng trên chăn nhìn vẻ mặt khi ngủ của Tiêu Tuy, nhớ tới chuyện hắn nói với mình trước khi đi ngủ.
“Ta biết ngươi nghe hiểu, nếu ngươi muốn cùng thành đôi với con chim kia, thì sớm bỏ cái ý nghĩ cái ấy đi.”
A Tuy sao lại cảm thấy mình muốn thành đôi với con chim kia? Đông Tảo không hiểu lắm, nhưng nó nghĩ mấy chuyện này vẫn nên nói rõ ràng thì mới tốt.
Ban ngày không có dũng khí mở miệng, Đông Tảo thừa dịp tối đen, đối diện với Tiêu Tuy ngủ say có phần dịu dàng hơn, gan nó to ra, nhẹ nhàng nói, giọng nói gần như hòa nhập vào với bóng đêm “Ta không muốn thành đôi với con chim kia, ta muốn thành đôi với ngươi…”
Đông Tảo nói xong, thở phào. Đại khái đã nói ra được lời trong lòng, nó bắt đầu thấy buồn ngủ.
Nó lăng đến cạnh cổ Tiêu Tuy, vô cùng thỏa mãn ngủ chung với hắn.
Tiêu Tuy chậm rãi mở mắt, hô hấp của hắn vẫn vững vàng, cánh tay giật giật, đầu ngón tay chạm lên cạnh cổ mình, rất nhẹ, rất nhẹ mà xoa xoa đầu Đông Tảo.
Tiêu Tuy ngồi ở sau bàn, có chút lười biếng tựa vào lưng ghế. Hắn nhớ tới dáng vẻ thân thiết của Đông Tảo và con chim kia hôm nọ, trong lòng không được vui lắm.
Không nói đến những phương diện khác, chỉ nói đến việc trong số những người đã từng đi qua đời hắn, Đông Tảo là người đầu tiên cho hắn cảm giác thân thiết, hắn đã cho là, bản thân mình đối với Đông Tảo, cũng có một thân phận độc nhất vô nhị. Nhưng chẳng ngờ, đến cuối cùng, thì Đông Tảo cũng vẫn chỉ là một con chim thôi!
Dù đã tự nhủ, chim mà, bản tính tự nhiên sẽ muốn thân thiết cùng đồng loại, nhưng ánh mắt của Tiêu Tuy có chút ngứa khi nhìn về phía Đông Tảo vẫn vô tư như xưa.
Cái tên mật thám làm người ta đau đầu này!
Bên cạnh góc bàn, Đông Tảo còn chưa phát hiện ra điều bất thường, đi dọc theo mép gạch sàn bốn năm bước, lại quay người bước ngược trở lại. Cho đến tận khi nó đi hết trọn vẹn viên gạch mới chạy sang một viên khác đi tiếp. Mặt đất lạnh lẽo, nhưng Đông Tảo không hề cảm thấy. Hai ngày nay, nó vẫn cảm thấy có một dòng nước ấm chảy trong người mình, dù đa số thời gian đều thoải mái, thì đôi khi, lúc nó chảy đến tim, vẫn thấy nong nóng. Lúc ấy, nó phải đi hết hai viên gạch trên nền mới đỡ một chút.
“Mập Mập.” Đầu ngón tay Tiêu Tuy chạm vào một miếng bánh bên cạnh, cắt ngang bước chân của Đông Tảo “Đến ăn điểm tâm.”
“Chờ chút!” Đông Tảo không quay đầu lại, kiên trì đi hết viên thứ hai, sau đó mới như trút được gánh nặng, bay lên bàn.
Nó đang vui vẻ, muốn đi đến mổ miếng bánh trong tay Tiêu Tuy. Thế nhưng Tiêu Tuy lại cầm miếng bánh kia lên, ở trước mặt Đông Tảo, cắn một miếng, rồi mới đưa cho nó “Đây.”
Mập Mập có thể ăn chung đồ ăn với con chim kia, liệu bây giờ nó còn muốn ăn chung với mình không, Tiêu Tuy nghĩ. Mà vốn dĩ hai người đã cùng ăn chung điểm tâm rồi mà, hắn vẫn đáng tự tin lắm.
Nhưng hắn không ngờ, Đông Tảo còn đang hưng phấn há mỏ đột ngột ngậm chặt lại! Thậm chí còn do dự đứng nhìn Tiêu Tuy. Rõ ràng là đang đói, nhưng không chịu mổ xuống.
Đây không phải ghét bỏ thì là gì… Lần đầu tiên, Tiêu Tuy thấy mình bị đả kích!
Trong nháy mắt, sự chờ mong của hắn khiến Đông Tảo không nỡ từ chối. Dù biết có độc, nó cũng muốn lại gần mổ một cái. Đông Tảo do dự, chậm chạp nhích về trước từng bước một, muốn thử độc vì người yêu. Nhưng lúc nó đang định mổ xuống, Tiêu Tuy lại không hề báo trước rút tay về.
Hắn vô cảm đút nửa miếng bánh còn lại vào miệng “Miễn cưỡng quá thì đừng ăn!”. Dứt lời, hắn đứng lên, không thèm để ý đến Đông Tảo, xoay người ra ngoài.
“Ta ăn, ta ăn!” Đông Tảo thấy Tiêu Tuy không vui, vội vã đập cánh đuổi theo, trong miệng vẫn nói chuyện, nhưng lời vừa ra, nó lại là người hoảng sợ trước tiên!
Vì, vì nó vừa nói tiếng người!!!
Bình thường, mặc dù Đông Tảo không biết chính xác người bên ngoài nghe thấy nó nói gì, nhưng nó vẫn chắc chắn lời nó nói ra là tiếng chim. Còn câu kia, từng chữ từng chữ một đều là tiếng người!!!
Đông Tảo bị chuyện này dọa sợ, hít một hơi thật sâu, nấc không thể ngừng, đến mức cả ngực cũng run run.
Tiêu Tuy còn chưa đi quá xa, cũng nghe thấy những lời này, nhưng bước chân của hắn vẫn không dừng lại, đồng thời ảo não tại sao mình vẫn nghe thấy những thứ linh tinh.
Đông Tảo nấc đến tận trưa, cũng ngồi nghĩ đến tận trưa. Trước đây, nó không biết tại sao mình đang từ một con chim nhỏ bình thường lại biến thành một con chim có ý thức. Thì bây giờ, nó cũng không biết tại sao trong nháy mắt, mình lại có thể mở miệng nói tiếng người.
Thật lo! Vì Đông Tảo chỉ là một con chim nên chuyện này chẳng tốt tí nào.
Lúc tối, tỳ nữ béo cho Đông Tảo ăn, thấy nó không bình thường, liền quay sang hỏi tỳ nữ gầy “Sao hôm nay Mập Mập ỉu xìu thế nhỉ?”
Tỳ nữ gầy vừa thêu hoa vừa nói “Có lẽ tại con chim kia không tới.” Nàng khúc khích cười, cảm thấy suy nghĩ của mình khá thú vị “Mập Mập giờ biết tương tư rồi.”
Đông Tảo ở phía trên đầu các nàng, nghe vậy thì tức giận, ta mới không có tương tư!!!
Nhưng nó không dám mở miệng nói ra. Nó rất sợ mình mở miệng lúc này sẽ nói ra tiếng người, sẽ dọa sợ con người.
Đông Tảo buồn bực đi qua đi lại. Tỳ nữ béo ra ngoài đi một vòng lại chạy vào, mở rộng cửa phòng, cười nói với Đông Tảo “Mập Mập, vợ ngươi lại tới kìa.”
Đông Tảo sửng sốt, vợ gì?
Chưa đợi nó hiểu ra, con chim cái đã nghênh ngang bay vào. Hai mắt nó đảo quanh, thấy Tiêu Tuy không ở trong phòng thì cả người phơi ra trạng thái thoải mái nhất.
“Đông Tảo, hôm nay có thể chia thêm cho ta một ít không? Ha ha.” Con chim kia hôm nay đã không giúp được gì cho Đông Tảo, lại còn không biết ngại mà nói. Nó nghĩ một chút, bổ sung thêm “Ta có thể kể cho ngươi nghe mấy chuyện ta biết trong cung hôm nay, ừm, và một số chuyện khác nữa.”
Đông Tảo đang lo, miệng ngậm chặt không dám nói, vội vã gật đầu.
Con chim kia đậu xuống cạnh bàn đọc sách, thấy Đông Tảo là lạ, đang định hỏi thăm, tỳ nữ béo đã mang một đĩa thức ăn đến trước mặt nó. Nàng chuẩn bị cho mỗi con một phần riêng, để Đông Tảo và nó ăn xa nhau. Đây cũng là phân phó của Tiêu Tuy sau khi thấy hai con chim ăn chung.
Đông Tảo thở dài một hơi, cảm thấy lúc này có thể nói chuyện với con chim kia, nhưng nó còn chưa mở miệng, con chim kia đã ríu rít nói.
“Hôm nay, trong cung xảy ra chuyện lớn, Thái Hậu tìm một cao nhân tới, nói là trong Hoàng Thành có yêu khí.” Con chim thở ra một hơi. Nói đến đây, nó hơi dừng lại, cúi đầu mổ gạo, làm cho Đông Tảo gấp đến vò đầu bứt tóc.
“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao hả?”
Trong Hoàng Thành, nói hẹp thì là nói cái khối kiến trúc nguy nga giữa thành kia, mà nói lớn, thì chính là nói cả kinh thành. Đông Tảo vẫn còn chột dạ cái vụ mình có phải yêu hay không, lúc này lại không mở miệng nói chuyện được, càng cảm thấy chuyện có thể dính đến người mình.
Lại nói, A Hồ vẫn còn ở trong cung, Đông Tảo thật lo cho hắn.
“Sau đó..” Con chim kia nghỉ một lúc “Sau đó thì bắt được yêu quái, hai con chuột tinh. Ta không nhìn thấy, cũng không dám tưởng tượng. Chuột xấu như vậy mà thành tinh thì sẽ thành cái dạng gì?”
Không phải A Hồ, cũng không phải mình! Đông Tảo thở ra, lại thấy khi nãy mình mở miệng nói điểu ngữ, tim cũng bình thường lại.
“Thái Hậu nói, chuyện này còn chưa xong đâu. Bà ta lệnh Hoàng Đế hạ chỉ, mỗi nhà trong kinh thành đều phải chú ý động tĩnh của yêu tinh, bắt sống còn có thể có thưởng, thật nhiều thật nhiều tiền thưởng! Cũng không biết vì cái gì mà Thái Hậu lại tức đến mức này.”
Con chim lơ đãng nói “Qua đợt bão táp này, nếu như ta có thể thu hút được một người thì thật tốt, nửa đời sau cũng không cần phải đi bắt mồi nữa.”
Đông Tảo nghe vậy, trong lòng trống rỗng, cẩn thận dịch sang bên cạnh một bước.
Con chim cái vẫn chưa phát hiện ra điều kì lạ của Đông Tảo, vui vẻ giơ móng vuốt của mình lên cho Đông Tảo nhìn “Này, nhìn cái móc trên vuốt ta này, mấy cái loại như chuột tinh á, ta trảo một cái thì chuẩn một cái luôn! Yêu tinh mà thân hình nhỏ như ngươi ấy, ta cũng thừa sức bắt được.”
Đông Tảo gần như lạnh run.
“Nhưng mà ngươi không cần sợ yêu quái đâu.” Con chim kia ghé sát vào Đông Tảo, nói nhỏ “Ngươi ở đây, đừng nói là yêu tinh, cho dù là Diêm Vương, sợ là cũng không dám đến. Ta đúng là to gan lắm mới dám đến đấy.” Ngoài ra còn phải thêm lí do là rất đói vào thêm nữa.
Đông Tảo bị con chim ghé đến sợ cứng người “Vì, vì sao???”
Nó sợ mình lộ ra điểm khác thường sẽ khiến cho chim kia nghi ngờ, sau đó một vuốt, quắp lấy nó bay vào cung tranh công.
“Cái vị Vương Gia kia đó.” Con chim nhỏ giọng “Trên người có mùi lạ lắm, ngửi thấy là sợ. Ngươi nghĩ đi, lâu như vậy rồi, ngoài ta ra, ngươi có nhìn thấy con chim khác không?”
“Trên người A Tuy không có mùi lạ.” Mặc dù sợ, Đông Tảo vẫn dũng cảm bảo vệ Tiêu Tuy “Người A Tuy rất thơm, hơn nữa lúc trước ở đây còn có một con mèo đen, suýt nữa là bắt ta ăn thịt rồi.”
Con chim nghiêng đầu, tiến lại gần Đông Tảo hít hà, bổ sung “Đúng mà, chả trách trên người ngươi bây giờ cũng có mùi thối, còn ngốc nghếch cho là mùi thơm.”
Nó nói xong thì cọ má mình lên má Đông Tảo “Sắp tới ta phải đi một thời gian, đi về phía Nam, lúc về không biết ngươi còn ở đây không, nếu còn, cho ta ăn ké bữa cơm nhé?”
“Hửm?” Bầu không khí chợt biến thành cảnh chia xa, Đông Tảo không nhịn được bất ngờ “Ngươi đi về phía Nam làm gì?”
“Tránh rét, ngốc.” Con chim cái giương cánh “Lúc này đi cũng muộn rồi, hy vọng là không chết rét chết đói trên đường là được.”
Nói đến câu sau, nó đã bay đi mất, chỉ còn lại bóng lưng. Đông Tảo lần đầu tiên kết được một người bạn đồng loại, trong lòng có chút luyến tiếc, giương cánh muốn bay theo tạm biệt thì vừa ra đến cửa, đã bị một bàn tay chuẩn xác chụp lấy.
“Muốn đi đâu?”
Đông Tảo choáng váng ngẩng lên, thấy sắc mặt lạnh lùng của Tiêu Tuy, không biết hắn đã đứng ở cửa bao lâu.
“Ta đuổi theo nàng, nàng phải đi rồi.” Đông Tảo nhỏ giọng nói.
Vừa nói nó liền hối hận. Tại sao lại là tiếng người? Rõ ràng lúc nãy nói chuyện với con chim kia vẫn còn là tiếng chim mà?
Đông Tảo hận không thể che miệng mình, nhưng nó lại thấy Tiêu Tuy giống như không nghe thấy. Mãi sau, hắn mới chậm rãi, hàm xúc nhìn chằm chằm Đông Tảo “Đuổi theo nàng…?”
Tiêu Tuy vốn định quay về nhìn Đông Tảo, ai ngờ chưa vào đến cửa đã thấy con chim kia lại tới. Ban ngày, Đông Tảo còn từ chối thân thể với hắn, mà lúc này lại đầu chụm đầu nói chuyện. Hay nói thẳng ra là mặt dính mặt. Giờ lại còn muốn bay đuổi theo nó?
Ai thèm quan tâm có phải nghe nhầm hay không? Tiêu Tuy thật muốn tét mông Đông Tảo!
Đêm.
Đông Tảo có chút lo lắng.
Không chỉ vì chuyện yêu quái con chim kia nói cho nó nghe lúc trước khi bay đi, mà càng vì lúc này, nó hầu như không thể khống chế được mình nói tiếng người hay tiếng chim.
Hơn nữa, A Tuy hình như có chút không vui.
Đông Tảo không ngủ được, đứng trên chăn nhìn vẻ mặt khi ngủ của Tiêu Tuy, nhớ tới chuyện hắn nói với mình trước khi đi ngủ.
“Ta biết ngươi nghe hiểu, nếu ngươi muốn cùng thành đôi với con chim kia, thì sớm bỏ cái ý nghĩ cái ấy đi.”
A Tuy sao lại cảm thấy mình muốn thành đôi với con chim kia? Đông Tảo không hiểu lắm, nhưng nó nghĩ mấy chuyện này vẫn nên nói rõ ràng thì mới tốt.
Ban ngày không có dũng khí mở miệng, Đông Tảo thừa dịp tối đen, đối diện với Tiêu Tuy ngủ say có phần dịu dàng hơn, gan nó to ra, nhẹ nhàng nói, giọng nói gần như hòa nhập vào với bóng đêm “Ta không muốn thành đôi với con chim kia, ta muốn thành đôi với ngươi…”
Đông Tảo nói xong, thở phào. Đại khái đã nói ra được lời trong lòng, nó bắt đầu thấy buồn ngủ.
Nó lăng đến cạnh cổ Tiêu Tuy, vô cùng thỏa mãn ngủ chung với hắn.
Tiêu Tuy chậm rãi mở mắt, hô hấp của hắn vẫn vững vàng, cánh tay giật giật, đầu ngón tay chạm lên cạnh cổ mình, rất nhẹ, rất nhẹ mà xoa xoa đầu Đông Tảo.