Đông Tảo hãy còn mê man chưa hiểu nguy hiểm trước mắt, nó chỉ biết tình hình có phần căng thẳng, tâm tư đều đang bị buồn bã bi thương xâm chiếm. Nó không hề biết, những thứ này đều vì nó mà đến.
Mặt khác, thái độ của hai tên quỷ sai hiển nhiên là kiên định hơn. Bọn chúng quét mắt nhìn quanh, lạnh lùng nói với Bạch Vô Thường “Ngài không chỉ không câu hồn, mà còn cấu kết với đám yêu ma quỷ quái này, thì liệu lúc về địa phủ, ngài có thể không bị trị tội sao? Nếu bây giờ, ngài biết quay đầu hối cải, câu đi hồn phách kia, ít nhất ngài còn có cái gọi là lấy công chuộc tội, còn có cái để giảm nhẹ hình phạt.”
Đã nói đến nước này, Bạch Vô Thường cũng không muốn bày ra vẻ mặt giả dối nữa. Y hiểu rất rõ Đông Tảo không đáng phải chịu như thế, cho nên y cứng rắn đứng chắn trước nó và Thạch Đầu, nói “Tuy Tiên Quân đã quay về cương vị, nhưng ngài ấy cũng không nói không quan tâm đến chuyện nhân gian nữa. Bây giờ các ngươi muốn cường thế bắt người, chẳng nhẽ không sợ đến lúc ấy Tiên Quân trách tội hay sao?”
Hắc Vô Thường đứng cạnh cũng xuôi theo Bạch Vô Thường nói mấy câu hòa giải giúp bạn “Vậy thì… Cứ xem lại chút xem sao?”
Hai tên quỷ sai không nhúc nhích, chỉ vào Đông Tảo to tiếng chất vấn Hắc Bạch Vô Thường “Con chim này không chỉ sống nhiều hơn ba mươi mốt năm mà còn thuận lợi biến hình, xét trên phương diện nào cũng đáng bị trừng phạt, còn cái gì để xem?”
“Cứ coi như Tiên Quân tới thật, thì quy tắc của địa phủ cũng là quy tắc, người trong tam giới không ai được quyền thay đổi, chứ đừng nói đến Hoài Tuy Quân vốn là một người công tư phân minh!”
“Các ngài làm quỷ sai bao năm, ngay cả điều cơ bản như vậy cũng quên? Nếu như tùy tiện cho qua, vậy địa phủ dùng để bỏ trống, còn người ác thì sống lâu trăm tuổi ư?”
A Hồ nghe thấy Hoài Tuy Quân, trong lòng liền mạnh mẽ chấn động. Không phải hắn ngạc nhiên mà chỉ tại cái tên này quả thực quá uy áp, khiến cho tiểu yêu như hắn không tài nào thở nổi.
A Hồ cảm thấy kì quái. Bọn họ muốn câu hồn Đông Tảo, sao lại liên quan đến thần tiên?
Hắn cúi đầu, nhỏ giọng hỏi Đông Tảo “Đông Tảo, đệ biết Hoài Tuy Quân à?”
Tuy trong cái tên này cũng có một chữ “Tuy”, nhưng đối với Đông Tảo, Tiêu Tuy và Hoài Tuy vẫn khác nhau rất xa.
Do đó, nó lắc đầu “Không biết.”
Hồ ly thấy trong mắt nó thật sự là vẻ mê man, không giống như có biết Tiên Quân.
Đông Tảo bị đám quỷ sai dọa sợ. Nó nghe thấy rất rõ là bọn họ đến đây vì nó. Nó sợ hãi giấu diếm thân phận yêu quái của mình, không ngờ đến cuối cùng vẫn bại lộ, bọn họ vẫn đến bắt nó đi.
Đông Tảo vẫn luôn nghĩ đến một ngày này, chỉ là không ngờ nó lại đến quá đột ngột.
Thế nhưng, nó không đi được, chí ít là bây giờ nó không đi được. Đông Tảo vô cùng kiên định, nó nhớ A Tuy trước khi đi đã bảo nó chờ hắn, cho nên cho dù có thể nào, nó cũng phải đợi A Tuy quay lại.
Sự phủ nhận của Đông Tảo càng khiến A Hồ thấy khó hiểu.
Nhóm người Bạch Vô Thường bị nói cho á khẩu. Y không thể phủ nhận danh tiếng hàng ngàn năm qua của Hoài Tuy Quân, Hoài Tuy Quân sẽ không bao che! Theo như lời đồn, năm đó đệ đệ ruột của hắn phạm lỗi, hắn còn tự mình đánh xuống thiên lôi, một chút cũng không nương tay.
“Ngài đừng cố kéo dài thời gian nữa! Ngài cho là Hoài Tuy Quân sẽ còn xuống nhân giới nữa ư? Kí ức của ngài ấy dưới nhân giới nhất định đã tan biến từ lâu rồi!”
Những lời này, Bạch Vô Thường trước giờ luôn không dám nói ra. Vì thế, y không khỏi quay đầu nhìn Đông Tảo. Chỉ thấy đối phương sắc mặt trắng bệch, mê man không ngừng. Trước khi Đông Tảo càng thêm suy nghĩ và đau thương, Bạch Vô Thường quyết định cắt ngang lời quỷ sai “Đừng nói nhiều nữa, hôm nay có ta ở đây, các ngươi đừng hòng mang nó đi!”
Thạch Đầu cũng xót xa ngoái nhìn nhóc đáng yêu Đông Tảo của nó, kiên định đứng cạnh Bạch Vô Thường, trong ngực dâng lên tinh thần anh hùng cứu mỹ nhân “Cả ta nữa, có ta ở đây, các ngươi đừng hòng mang Đông Tảo đi!”
Bạch Vô Thường bất đắc dĩ đẩy Thạch Đầu, nghiến răng nói với nó “Ông tổ nhỏ, ta xin ngươi đừng có chui đầu ra.”
Thạch Đầu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng Bạch Vô Thường lại ngày nào cũng cảm thấy như mình cứu phải một tên ngu.
A Hồ thông qua lời bọn họ nói, cũng hiểu ra sự tình.
Tại sao chuyện trên nhân giới lại thay đổi, tại sao Tiêu Tuy mà hắn và Đông Tảo quen thuộc lại biến mất? Là bởi vì, Tiêu Tuy vốn không phải người phàm, mà là thần tiên hạ phàm lịch kiếp. Nếu vậy, có phải chỉ cần tìm được Hoài Tuy Quân, thì việc bảo vệ Đông Tảo sẽ không còn khó khăn nữa?
A Hồ thầm tính toán, nghiêng đầu, thừa dịp mọi người không chú ý, bám lấy Đông Tảo nói thầm “Ta dẫn đệ đi trốn trước, theo ta.”
Hắn nói xong liền kéo Đông Tảo rời đi. Thế nhưng hành động này lại bị người nhìn thấy, lập tức vây lại. Xung quanh nổi lên làn gió âm u, dọa cho tâm người lạnh toát. Đông Tảo không nguyện ý đứng lại, nhưng cũng không nguyện ý chạy cùng A Hồ.
Nó cẩn thận suy ngẫm lại mọi chuyện, chủ động nói với quỷ sai “Tại ba mươi năm trước ta phải chết nhưng lại sống đến giờ nên các ngươi đến bắt ta đi chịu phạt sao?”
Quỷ sai gật đầu, cho rằng Đông Tảo mở miệng là muốn ba hoa, nhưng không ngờ nó lại nói tiếp “Ta đúng là nên bị phạt.”
Bộ dạng thành thật, không hề dối lừa.
“Đông Tảo?!” Bạch Vô Thường, Thạch Đầu và A Hồ đồng loạt khó tin kêu lên.
Đông Tảo vẫn chỉ nhìn quỷ sai, do dự thương lượng với chúng “Nhưng tướng công ta bảo ta đợi hắn, ta có thể đợi hắn về rồi mới đi chịu phạt không?”
Có công nhận thưởng, làm sai chịu phạt, Đông Tảo sống rất đơn giản, hoàn toàn không có khái niệm gian lận nào.
Nhìn nó nhu thuận như vậy, quỷ sai cũng có phần do dự. Nhưng chỉ là trong nháy mắt, quỷ sai đã ngoảnh đi, không nhìn Đông Tảo nữa để ép mình kiên định “Không được, Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, sao có thể lưu lại đến canh năm. Ngươi phải theo chúng ta ngay bây giờ!”
Quỷ sai vừa nói, vừa quăng xích về phía Đông Tảo, đồng thời, cũng có mấy bóng người nhảy lên khỏi mặt đất chế trụ A Hồ.
Đông Tảo vô thức tránh đi, nhưng chiếc xích sắt kia lại linh hoạt giống như nhận biết con mồi. Lúc xích sắt sắp quấn lấy Đông Tảo, một đôi tay từ đâu vươn tới, kéo Đông Tảo đang lảo đảo.
Cùng lúc đó, xích sắt uốn lượn trên không trung hóa thành hơi nước, biến mất vô tung vô ảnh.
Còn khu rừng âm u không có ánh sáng lại bỗng nhiên bị một luồng ánh sáng bao phủ. Ánh sáng ấy không quá chói mắt, nhưng người đứng ở trung tâm luồng sáng lại mang theo uy áp vô cùng mạnh mẽ. Hắn vừa xuất hiện đã khiến cho tất cả những người ở đây gần như không thở nổi.
Thậm chí, Thạch Đầu có tu vi thấp nhất, nhất thời không chịu nổi đã ngất xỉu.
Theo ánh sáng dần thu lại, mọi người thấy Đông Tảo được người ôm vào lòng che chở.
“Hoài, Hoài Tuy Quân!” Quỷ sai hốt hoảng hành lễ, ngay cả A Hồ cũng khom người xuống.
Đông Tảo nép trong ngực Hoài Tuy, không dám ngẩng đầu, chỉ có hai tay là nắm chặt tay áo hắn, mơ hồ cảm nhận chút khí tức quen thuộc. Nó chần chừ nhỏ giọng hỏi “Ngươi là A Tuy sao?”
Nó sợ ngẩng lên thấy là ai khác, nó sẽ thất vọng.
Lúc ở dưới trần gian, Hoài Tuy chỉ thấy dáng vẻ linh động tươi cười của Đông Tảo, chứ chưa từng thấy nó co rúm cẩn thận, cả người toát ra vẻ đáng thương thế này bao giờ. Tâm tình của hắn lập tức tuột dốc theo Đông Tảo, trái tim như bị kim châm.
“Là ta.” Hoài Tuy cúi đầu, không e dè mà hôn Đông Tảo trước mặt mọi người, động tác tràn ngập dịu dàng.
Đông Tảo lúc này mới chậm rãi ngước lên nhìn hắn.
Người trước mắt làm nó thấy hơi xa lạ. Khuôn mặt của Hoài Tuy chỉ giống Tiêu Tuy bảy tám phần, và có vẻ tuấn mỹ hơn Tiêu Tuy. Tiêu Tuy ngoại trừ khí chất có chút lạnh lùng, ngũ quan tính ra lại khá nhu hòa. Còn Hoài Tuy, vẻ đẹp của hắn chỗ nào cũng lạnh, từ trong ra ngoài lạnh không góc chết.
Đông Tảo không dám thừa nhận hắn, cẩn thận chui ra khỏi lồng ngực Hoài Tuy, mất tự nhiên đứng sang một bên, len lén quan sát.
Đây thật sự là A Tuy ư?
Đông Tảo trải qua một ngày đầy biến cố, bây giờ cảm thấy cái gì cũng như mơ. Nó chưa từng nghĩ, một Tiêu Tuy không lâu trước đây còn bắt cá nướng cá cho nó ăn lại có thể biến thành một thượng thần đáng sợ.
Hành vi giữ khoảng cách của Đông Tảo khiến Hoài Tuy mất mát. Nhưng hắn cũng hiểu thân phận mình thay đổi quá đột ngột, dẫn đến Đông Tảo khó mà thích ứng. Vì thế, hắn chỉ đành khắc chế bản thân, nắm tay Đông Tảo, thu lại uy áp của bản thân, nhìn bốn phía nói “Sao ở đây lại náo nhiệt thế này?”
Quỷ sai một người lại cúi đầu thấp hơn một người. Bọn họ không được đối xử đặc biệt như Đông Tảo, được hưởng tiên khí dịu dàng đến cùng cực của Tiên Quân. Đứng trước Tiên Quân đã giảm bớt uy áp, nhưng vẫn không ai dám ngẩng đầu lên. Mà Tiên Quân hỏi, quỷ sai cũng không dám không trả lời.
“Là, là thu hồn ạ.”
“Hồn ai?” Trong giọng nói Hoài Tuy lộ ra vẻ khó đoán.
“Của ta.” Đông Tảo hít mũi, nghĩ đến lời hứa lúc trước của mình, nhịn đau tạm biệt Hoài Tuy “Ta, ta đợi được ngươi rồi, giờ ta phải đi.”
“Đi đâu?” Hoài Tuy không buông tay, mà trái lại còn nắm chặt hơn. Ánh mắt của hắn theo sát Đông Tảo, có chút không không chế được mà lại tăng thêm uy áp, thiếu điều dọa cho mấy người kia nhũn cả chân.
Quỷ sai thầm lo sợ trong lòng. Bọn chúng tuy không thấy được động tác của Tiên Quân với tiểu yêu kia, nhưng bọn chúng lại nghe được sự quan tâm của Tiên Quân trong lời nói. Chẳng lẽ đúng như lời Bạch Vô Thường nói, Hoài Tuy Quân muốn xen tình riêng vào chuyện này sao?
“Đi chiên vạc dầu.” Đông Tảo thành thật đáp “Ta sống lâu hơn ba mươi năm, là lỗi của ta.”
“Chiên vạc dầu…” Hoài Tuy nhẩm lại ba chữ kia một lần, đầu ngón tay xẹt qua bàn tay trắng nõn của Đông Tảo, nhẹ nhàng xoa nắn.
Da thịt thế này mà cho vào vạc dầu chiên một lần, còn không phải muốn lấy mạng nó sao?
Trong lúc quỷ sai kinh sợ đứng chờ, Hoài Tuy rốt cuộc mở miệng “Làm sai bị phạt là chuyện bình thường, nhưng đó không phải lỗi của Đông Tảo, nên xuống vạc dầu hay lên biển đao, ta sẽ đi thay nó.”
Vừa dứt lời, quỷ sai đúng là bị dọa ngất. Chiên con chim béo kia thì được, chứ chiên Tiên Quân ai dám chiên?
Mặt khác, thái độ của hai tên quỷ sai hiển nhiên là kiên định hơn. Bọn chúng quét mắt nhìn quanh, lạnh lùng nói với Bạch Vô Thường “Ngài không chỉ không câu hồn, mà còn cấu kết với đám yêu ma quỷ quái này, thì liệu lúc về địa phủ, ngài có thể không bị trị tội sao? Nếu bây giờ, ngài biết quay đầu hối cải, câu đi hồn phách kia, ít nhất ngài còn có cái gọi là lấy công chuộc tội, còn có cái để giảm nhẹ hình phạt.”
Đã nói đến nước này, Bạch Vô Thường cũng không muốn bày ra vẻ mặt giả dối nữa. Y hiểu rất rõ Đông Tảo không đáng phải chịu như thế, cho nên y cứng rắn đứng chắn trước nó và Thạch Đầu, nói “Tuy Tiên Quân đã quay về cương vị, nhưng ngài ấy cũng không nói không quan tâm đến chuyện nhân gian nữa. Bây giờ các ngươi muốn cường thế bắt người, chẳng nhẽ không sợ đến lúc ấy Tiên Quân trách tội hay sao?”
Hắc Vô Thường đứng cạnh cũng xuôi theo Bạch Vô Thường nói mấy câu hòa giải giúp bạn “Vậy thì… Cứ xem lại chút xem sao?”
Hai tên quỷ sai không nhúc nhích, chỉ vào Đông Tảo to tiếng chất vấn Hắc Bạch Vô Thường “Con chim này không chỉ sống nhiều hơn ba mươi mốt năm mà còn thuận lợi biến hình, xét trên phương diện nào cũng đáng bị trừng phạt, còn cái gì để xem?”
“Cứ coi như Tiên Quân tới thật, thì quy tắc của địa phủ cũng là quy tắc, người trong tam giới không ai được quyền thay đổi, chứ đừng nói đến Hoài Tuy Quân vốn là một người công tư phân minh!”
“Các ngài làm quỷ sai bao năm, ngay cả điều cơ bản như vậy cũng quên? Nếu như tùy tiện cho qua, vậy địa phủ dùng để bỏ trống, còn người ác thì sống lâu trăm tuổi ư?”
A Hồ nghe thấy Hoài Tuy Quân, trong lòng liền mạnh mẽ chấn động. Không phải hắn ngạc nhiên mà chỉ tại cái tên này quả thực quá uy áp, khiến cho tiểu yêu như hắn không tài nào thở nổi.
A Hồ cảm thấy kì quái. Bọn họ muốn câu hồn Đông Tảo, sao lại liên quan đến thần tiên?
Hắn cúi đầu, nhỏ giọng hỏi Đông Tảo “Đông Tảo, đệ biết Hoài Tuy Quân à?”
Tuy trong cái tên này cũng có một chữ “Tuy”, nhưng đối với Đông Tảo, Tiêu Tuy và Hoài Tuy vẫn khác nhau rất xa.
Do đó, nó lắc đầu “Không biết.”
Hồ ly thấy trong mắt nó thật sự là vẻ mê man, không giống như có biết Tiên Quân.
Đông Tảo bị đám quỷ sai dọa sợ. Nó nghe thấy rất rõ là bọn họ đến đây vì nó. Nó sợ hãi giấu diếm thân phận yêu quái của mình, không ngờ đến cuối cùng vẫn bại lộ, bọn họ vẫn đến bắt nó đi.
Đông Tảo vẫn luôn nghĩ đến một ngày này, chỉ là không ngờ nó lại đến quá đột ngột.
Thế nhưng, nó không đi được, chí ít là bây giờ nó không đi được. Đông Tảo vô cùng kiên định, nó nhớ A Tuy trước khi đi đã bảo nó chờ hắn, cho nên cho dù có thể nào, nó cũng phải đợi A Tuy quay lại.
Sự phủ nhận của Đông Tảo càng khiến A Hồ thấy khó hiểu.
Nhóm người Bạch Vô Thường bị nói cho á khẩu. Y không thể phủ nhận danh tiếng hàng ngàn năm qua của Hoài Tuy Quân, Hoài Tuy Quân sẽ không bao che! Theo như lời đồn, năm đó đệ đệ ruột của hắn phạm lỗi, hắn còn tự mình đánh xuống thiên lôi, một chút cũng không nương tay.
“Ngài đừng cố kéo dài thời gian nữa! Ngài cho là Hoài Tuy Quân sẽ còn xuống nhân giới nữa ư? Kí ức của ngài ấy dưới nhân giới nhất định đã tan biến từ lâu rồi!”
Những lời này, Bạch Vô Thường trước giờ luôn không dám nói ra. Vì thế, y không khỏi quay đầu nhìn Đông Tảo. Chỉ thấy đối phương sắc mặt trắng bệch, mê man không ngừng. Trước khi Đông Tảo càng thêm suy nghĩ và đau thương, Bạch Vô Thường quyết định cắt ngang lời quỷ sai “Đừng nói nhiều nữa, hôm nay có ta ở đây, các ngươi đừng hòng mang nó đi!”
Thạch Đầu cũng xót xa ngoái nhìn nhóc đáng yêu Đông Tảo của nó, kiên định đứng cạnh Bạch Vô Thường, trong ngực dâng lên tinh thần anh hùng cứu mỹ nhân “Cả ta nữa, có ta ở đây, các ngươi đừng hòng mang Đông Tảo đi!”
Bạch Vô Thường bất đắc dĩ đẩy Thạch Đầu, nghiến răng nói với nó “Ông tổ nhỏ, ta xin ngươi đừng có chui đầu ra.”
Thạch Đầu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng Bạch Vô Thường lại ngày nào cũng cảm thấy như mình cứu phải một tên ngu.
A Hồ thông qua lời bọn họ nói, cũng hiểu ra sự tình.
Tại sao chuyện trên nhân giới lại thay đổi, tại sao Tiêu Tuy mà hắn và Đông Tảo quen thuộc lại biến mất? Là bởi vì, Tiêu Tuy vốn không phải người phàm, mà là thần tiên hạ phàm lịch kiếp. Nếu vậy, có phải chỉ cần tìm được Hoài Tuy Quân, thì việc bảo vệ Đông Tảo sẽ không còn khó khăn nữa?
A Hồ thầm tính toán, nghiêng đầu, thừa dịp mọi người không chú ý, bám lấy Đông Tảo nói thầm “Ta dẫn đệ đi trốn trước, theo ta.”
Hắn nói xong liền kéo Đông Tảo rời đi. Thế nhưng hành động này lại bị người nhìn thấy, lập tức vây lại. Xung quanh nổi lên làn gió âm u, dọa cho tâm người lạnh toát. Đông Tảo không nguyện ý đứng lại, nhưng cũng không nguyện ý chạy cùng A Hồ.
Nó cẩn thận suy ngẫm lại mọi chuyện, chủ động nói với quỷ sai “Tại ba mươi năm trước ta phải chết nhưng lại sống đến giờ nên các ngươi đến bắt ta đi chịu phạt sao?”
Quỷ sai gật đầu, cho rằng Đông Tảo mở miệng là muốn ba hoa, nhưng không ngờ nó lại nói tiếp “Ta đúng là nên bị phạt.”
Bộ dạng thành thật, không hề dối lừa.
“Đông Tảo?!” Bạch Vô Thường, Thạch Đầu và A Hồ đồng loạt khó tin kêu lên.
Đông Tảo vẫn chỉ nhìn quỷ sai, do dự thương lượng với chúng “Nhưng tướng công ta bảo ta đợi hắn, ta có thể đợi hắn về rồi mới đi chịu phạt không?”
Có công nhận thưởng, làm sai chịu phạt, Đông Tảo sống rất đơn giản, hoàn toàn không có khái niệm gian lận nào.
Nhìn nó nhu thuận như vậy, quỷ sai cũng có phần do dự. Nhưng chỉ là trong nháy mắt, quỷ sai đã ngoảnh đi, không nhìn Đông Tảo nữa để ép mình kiên định “Không được, Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, sao có thể lưu lại đến canh năm. Ngươi phải theo chúng ta ngay bây giờ!”
Quỷ sai vừa nói, vừa quăng xích về phía Đông Tảo, đồng thời, cũng có mấy bóng người nhảy lên khỏi mặt đất chế trụ A Hồ.
Đông Tảo vô thức tránh đi, nhưng chiếc xích sắt kia lại linh hoạt giống như nhận biết con mồi. Lúc xích sắt sắp quấn lấy Đông Tảo, một đôi tay từ đâu vươn tới, kéo Đông Tảo đang lảo đảo.
Cùng lúc đó, xích sắt uốn lượn trên không trung hóa thành hơi nước, biến mất vô tung vô ảnh.
Còn khu rừng âm u không có ánh sáng lại bỗng nhiên bị một luồng ánh sáng bao phủ. Ánh sáng ấy không quá chói mắt, nhưng người đứng ở trung tâm luồng sáng lại mang theo uy áp vô cùng mạnh mẽ. Hắn vừa xuất hiện đã khiến cho tất cả những người ở đây gần như không thở nổi.
Thậm chí, Thạch Đầu có tu vi thấp nhất, nhất thời không chịu nổi đã ngất xỉu.
Theo ánh sáng dần thu lại, mọi người thấy Đông Tảo được người ôm vào lòng che chở.
“Hoài, Hoài Tuy Quân!” Quỷ sai hốt hoảng hành lễ, ngay cả A Hồ cũng khom người xuống.
Đông Tảo nép trong ngực Hoài Tuy, không dám ngẩng đầu, chỉ có hai tay là nắm chặt tay áo hắn, mơ hồ cảm nhận chút khí tức quen thuộc. Nó chần chừ nhỏ giọng hỏi “Ngươi là A Tuy sao?”
Nó sợ ngẩng lên thấy là ai khác, nó sẽ thất vọng.
Lúc ở dưới trần gian, Hoài Tuy chỉ thấy dáng vẻ linh động tươi cười của Đông Tảo, chứ chưa từng thấy nó co rúm cẩn thận, cả người toát ra vẻ đáng thương thế này bao giờ. Tâm tình của hắn lập tức tuột dốc theo Đông Tảo, trái tim như bị kim châm.
“Là ta.” Hoài Tuy cúi đầu, không e dè mà hôn Đông Tảo trước mặt mọi người, động tác tràn ngập dịu dàng.
Đông Tảo lúc này mới chậm rãi ngước lên nhìn hắn.
Người trước mắt làm nó thấy hơi xa lạ. Khuôn mặt của Hoài Tuy chỉ giống Tiêu Tuy bảy tám phần, và có vẻ tuấn mỹ hơn Tiêu Tuy. Tiêu Tuy ngoại trừ khí chất có chút lạnh lùng, ngũ quan tính ra lại khá nhu hòa. Còn Hoài Tuy, vẻ đẹp của hắn chỗ nào cũng lạnh, từ trong ra ngoài lạnh không góc chết.
Đông Tảo không dám thừa nhận hắn, cẩn thận chui ra khỏi lồng ngực Hoài Tuy, mất tự nhiên đứng sang một bên, len lén quan sát.
Đây thật sự là A Tuy ư?
Đông Tảo trải qua một ngày đầy biến cố, bây giờ cảm thấy cái gì cũng như mơ. Nó chưa từng nghĩ, một Tiêu Tuy không lâu trước đây còn bắt cá nướng cá cho nó ăn lại có thể biến thành một thượng thần đáng sợ.
Hành vi giữ khoảng cách của Đông Tảo khiến Hoài Tuy mất mát. Nhưng hắn cũng hiểu thân phận mình thay đổi quá đột ngột, dẫn đến Đông Tảo khó mà thích ứng. Vì thế, hắn chỉ đành khắc chế bản thân, nắm tay Đông Tảo, thu lại uy áp của bản thân, nhìn bốn phía nói “Sao ở đây lại náo nhiệt thế này?”
Quỷ sai một người lại cúi đầu thấp hơn một người. Bọn họ không được đối xử đặc biệt như Đông Tảo, được hưởng tiên khí dịu dàng đến cùng cực của Tiên Quân. Đứng trước Tiên Quân đã giảm bớt uy áp, nhưng vẫn không ai dám ngẩng đầu lên. Mà Tiên Quân hỏi, quỷ sai cũng không dám không trả lời.
“Là, là thu hồn ạ.”
“Hồn ai?” Trong giọng nói Hoài Tuy lộ ra vẻ khó đoán.
“Của ta.” Đông Tảo hít mũi, nghĩ đến lời hứa lúc trước của mình, nhịn đau tạm biệt Hoài Tuy “Ta, ta đợi được ngươi rồi, giờ ta phải đi.”
“Đi đâu?” Hoài Tuy không buông tay, mà trái lại còn nắm chặt hơn. Ánh mắt của hắn theo sát Đông Tảo, có chút không không chế được mà lại tăng thêm uy áp, thiếu điều dọa cho mấy người kia nhũn cả chân.
Quỷ sai thầm lo sợ trong lòng. Bọn chúng tuy không thấy được động tác của Tiên Quân với tiểu yêu kia, nhưng bọn chúng lại nghe được sự quan tâm của Tiên Quân trong lời nói. Chẳng lẽ đúng như lời Bạch Vô Thường nói, Hoài Tuy Quân muốn xen tình riêng vào chuyện này sao?
“Đi chiên vạc dầu.” Đông Tảo thành thật đáp “Ta sống lâu hơn ba mươi năm, là lỗi của ta.”
“Chiên vạc dầu…” Hoài Tuy nhẩm lại ba chữ kia một lần, đầu ngón tay xẹt qua bàn tay trắng nõn của Đông Tảo, nhẹ nhàng xoa nắn.
Da thịt thế này mà cho vào vạc dầu chiên một lần, còn không phải muốn lấy mạng nó sao?
Trong lúc quỷ sai kinh sợ đứng chờ, Hoài Tuy rốt cuộc mở miệng “Làm sai bị phạt là chuyện bình thường, nhưng đó không phải lỗi của Đông Tảo, nên xuống vạc dầu hay lên biển đao, ta sẽ đi thay nó.”
Vừa dứt lời, quỷ sai đúng là bị dọa ngất. Chiên con chim béo kia thì được, chứ chiên Tiên Quân ai dám chiên?