Lần trước gặp A Xuân và A Phương, hai người bọn họ đã không còn nhớ mình là ai, cho nên lần này đến gặp, Đông Tảo rất sợ hãi. Nó chỉ dám trốn trong góc phòng không lộ mặt.
Nhân gian qua bảy tám năm, A Xuân và A Phương đã không còn trông giống như trong kí ức của Đông Tảo nữa. A Xuân vẫn ở trong Tĩnh Vương Phủ. Hai năm trước, nàng được gả cho con trai của một quản sự nhỏ, rồi sinh con. Đến nay con cái đã gạo nếp đều đủ, sống thật sự rất tốt.
Đông Tảo hóa thành hình chim, chậm rãi bay đến cái cây gần nàng.
Một đứa bé đang chơi dưới gốc cây ngửa đầu nhìn Đông Tảo, oa một tiếng mở to mắt, kéo A Xuân “Mẹ, có con chim nhỏ kìa.”
A Xuân nhìn theo tay đứa bé, thấy một con chim trắng trẻo mập mạp đang chăm chú nhìn mình.
Nàng ngây người, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác thân quen. Trong lúc nàng suy nghĩ, con chim béo kia đã bay xống, đậu trên vai nàng.
“Trông béo tròn như vậy, hay là gọi Mập Mập đi.” Trong đầu A Xuân lóe lên.
Là ai nói? Nói lúc nào? Sao nàng không nhớ ra?
“Mập Mập…?” Nàng thì thào gọi, thấy con chim nhỏ vỗ vỗ cánh, nhẹ nhàng xoa mặt nàng.
“Chíp chíp.” Đông Tảo cất tiếng nói, A Xuân không phản ứng, thế nhưng đứa bé bên cạnh nàng lại ngây người.
Lúc này, một người nam tử từ ngoài đi tới, cười nói với A Xuân “Hôm nay ta hỏi lão Trần, chuyện lần trước nói có đến tám phần là sẽ được, bên ngoài đang có một chức vị nhàn hạ để trống. Nếu như có thể giúp nàng nhận được, nàng sẽ không cần ở trong phủ bí bách cả ngày nữa. Nhà chúng ta cũng còn một căn nhà nhỏ bên ngoài, ta đi lại rất tiện, đến lúc ấy, chúng ta chuyển ra ngoài đi, không cần ở đây chen chúc với cha mẹ nữa.”
Y bước đến trước mặt A Xuân, thân thiết đặt tay lên vai nàng.
A Xuân nói “Vậy thì thật tốt! Ở đây có một con chim…” Nàng nói rồi quay đầu nhìn, thế nhưng chỉ thấy bóng Đông Tảo giương cánh bay đi.
“Định hỏi chàng có từng thấy hay chưa, không hiểu sao thiếp cứ thấy nó quen mắt.”
Nam tử cười, vỗ vai A Xuân, rồi về phòng thay y phục.
Ve râm ran kêu, thời tiết nóng bức của mùa hè bị tán cây ngăn trở. Lúc A Xuân sắp không để ý đến chuyện con chim bất ngờ xuất hiện nữa, bé con bên cạnh nàng lại lên tiếng “Mẹ, con chim vừa nãy nói với con là “Thấy ngươi sống tốt ta rất yên tâm”! Nó trông thế mà lại biết nói!”
A Xuân trừng mắt “Nói với con lúc nào?”
Bé con đáp “Lúc nó chíp chíp ấy ạ.”
A Xuân giơ tay nhéo mặt cho con, vẻ mặt giận dữ nhưng không nén nổi nụ cười “Cái thằng nhóc này, suốt ngày nói linh tinh, chim thì sao mà nói được chứ?”
Bé con ôm má đứng phắt dậy, chạy sang một bên cãi “Ai nói không? Thế mấy chuyện thần tiên quỷ quái mẹ kể cho con nghe đều là giả sao? Mẹ lừa con sao?”
Bầu trời trong xanh, có tiếng con trẻ văng vẳng vọng lại.
“Con chim kia có thể nói, nhất định là chim thần…”
“Chính là lúc nó chíp chíp…”
A Phương không giống A Xuân, không chọn ở lại Tĩnh Vương Phủ. Nàng tích ngân lượng nhiều năm, cuối cùng cũng có thể tự chuộc thân, trở thành người tự do.
Nhưng nàng cũng không rời đi mà ở lại trong Kinh Thành. Lúc đầu, nàng cũng rất túng thiếu, trong tay không có tiền vốn, cái gì có thể bán đều bán. Cộng với hai mươi lượng bạc đến mượn A Xuân, A Phương gom tất cả được ba mươi lượng. Nàng tìm một nơi ở, rồi dọn dẹp mở hàng ăn.
Đồ nàng bán vừa chất lượng vừa đẹp mắt, sạch sẽ, nên chưa đến một năm đã trả được hết nợ cho A Xuân, khiến A Xuân không đến mức khó ăn khó nói với cha mẹ chồng.
Nhưng nàng cũng không giống A Xuân, nàng đi sớm về muộn, bận bịu đến quên cả kết hôn. Nay đã hai mươi hai tuổi, trong nhân gian cũng đã coi là quá lứa. Nhưng khả năng của nàng, ai cũng nhìn thấy, nên chưa từng thiếu người đến làm mai.
Lúc A Phương vừa rời khỏi phủ Tĩnh Vương, nàng có về nhà một chuyến, xem mọi người sinh sống thế nào. Khi ấy trong tay nàng chỉ còn chút bạc, không hề nghĩ đến việc làm ăn buôn bán. Ai ngờ, đệ đệ ở nhà nuôi heo mấy năm kiếm được ít tiền, liền không mấy hoan nghênh người tỷ tỷ đột ngột quay về. Y nói gần nói xa, ám chỉ nàng đã không còn là người nhà của y.
A Phương khi ấy mới biết phụ mẫu vừa qua đời, nhưng không ai đến báo cho nàng một tiếng.
Nàng nản lòng, rời nhà không chút lưu luyến, sau đó quay lại ổn định cuộc sống trong Kinh Thành.
Nàng mở hàng khi chợ đêm còn chưa tấp nập, lúc dọn dẹp xong bát đĩa, đang đun nước trong bếp, một công tử tuấn tú từ đâu đi đến trước quầy, đôi mắt tròn to như nhìn thấu tâm can con người “Xin cho ta hai bát thịt băm.” Giọng điệu của y không hề cao ngạo mà vô cùng lịch sự.
Nàng vội ứng tiếng, nhanh nhẹn làm hai bát bưng ra, lại thấy bên cạnh công tử là một người nam tử khí phách mạnh mẽ, gần như có thể làm cho khí trời nóng bức mát mẻ hơn mấy phần.
“A Phương nấu ăn thật ngon.” Đông Tảo nhỏ giọng nói với Hoài Tuy, cầm đũa gắp một miếng lên ăn.
A Phương còn chưa đi xa nghe thấy lời này, không khỏi ngẩn người. Nàng hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn, nhưng chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của người nam tử bên cạnh.
Có lẽ là nghe nhầm rồi! Nàng vội bước đến bắt chuyện với những người khách khác.
Có điều, A Phương đang đứng phía xa xa không ngờ hai người nam nhân này lại càng ngày càng kì lạ.
Vị công tử kia tuy nhìn không lớn tuổi lắm, vậy mà ăn rất khỏe. Y tổng cộng đã ăn hết năm bát thịt băm mà bụng vẫn chưa no. Chờ khi ăn hết năm bát, y còn chậm rãi nhìn tấm bảng thực đơn của quán hỏi “Món mì xào này có phải cũng rất ngon không?”
A Phương do dự nhìn bụng thiếu niên, kiên nhẫn đáp “Vâng, có cả thịt heo và giá đỗ. Nếu ngài muốn, ta còn có thể cho cả tôm vừa vớt dưới sông lên nữa.”
“Vậy được.” Đông Tảo lập tức đồng ý, giơ hai ngón tay “Xin cho ta hai bát.”
A Phương cố chống hai chân mềm nhũn đi nấu mì cho Đông Tảo.
Tối đó, trong người tiểu thiếu gia giống như nuôi một con ác thú, ăn hết mười bát mì. Nếu là người thường, e là lúc này bụng đã phình to. Nhưng vị tiểu thiếu gia kia hết ăn mì lại uống canh, giữa chừng còn sai nam tử đi mua mứt quả ăn thêm mà vẫn hoàn toàn bình thường.
Vì thế khi A Phương đang thu dọn đồ đạc, thấy Đông Tảo chậm chạp đi đến, nàng nhất thời sợ hãi “Công tử, chỗ ta hết mì rồi!”
“Không sao, ta vừa ăn bánh no rồi.” Đông Tảo không nghi ngờ mỉm cười, sau đó móc trong túi ra ít bạc vụ và nén bạc, muốn đưa hết cho A Phương.
A Phương cười cười, nhặt viên bạc nhỏ nhất rồi lại nhặt một xấp tiền đồng trong ngăn kéo ra trả lại cho Đông Tảo “Ăn mì rất rẻ, không cần nhiều như vậy.” Nàng thầm nghĩ, chắc Đông Tảo là một tiểu thiếu gia được gia đình chiều chuộng, chưa từng tự mình tiêu tiền bao giờ, cho nên mới không có khái niệm về tiền tài. Nàng không nhịn được dặn dò “Bên ngoài có rất nhiều thứ rẻ, sau này công tử nhất định không được để lộ là mình giàu có, tránh cho có người rắp tâm theo dõi.”
“Ừ.” Đông Tảo mím môi cười, lại nhẹ giọng đáp, bộ dáng nhu thuận nghe lời.
A Phương trộm nhìn nó, lại nhìn người nam tử lạnh mặt đứng ở phía xa, giống như tỷ tỷ mà dặn dò mấy câu.
Đông Tảo nhất mực nghe theo, cuối cùng mở miệng khen “Ta thấy ngươi rất giỏi.” Nó dùng ngón tay xoa xoa lòng bàn tay nàng, khẽ nói “Tuy là giữa đường gặp nhiều trắc trở, nhưng cuộc sống sau này rất tốt, không cần lo lắng.”
Đông Tảo móc một con chim cỏ từ trong ngực ra. Chính là con chim từng bị mình vất xuống đất, xong được A Phương nhặt lên trả lại.
“Cho ngươi cái này có được không?” Đông Tảo đưa con chim qua, con chim trông có vẻ ngốc nghếch, là đồ chơi dành cho trẻ em.
A Phương nhận lấy. Vốn dĩ, nàng không tùy tiện nhận đồ của người khác bao giờ, nhưng ánh mắt của Đông Tảo quá mức chân thành, vẻ mặt giống như “Ngươi không lấy ta sẽ khóc” làm nàng phải nhận con chim kia.
Ánh mắt nàng quấn quanh con chim “Thật lạ.” A Phương thì thào “Sao ta lại cảm thấy mình từng thấy con chim nhỏ này rồi nhỉ?”
Nàng ngẩng đầu muốn hỏi Đông Tảo, nhưng đối phương không biết đã đi đâu mất. Đến cả người nam tử đi cùng cũng không thấy đâu, thật như bọn họ chưa từng xuất hiện.
Đêm, nàng uể oải về đến nhà, đang định lấy ngân lượng ra kết toán thì ngây ngẩn cả người.
Một đống bạc tiểu thiếu gia cầm khi nãy đã đặt hết trong ngăn kéo.
Việc này thật sự rất kì lạ. Sau đó, trong một lần gặp mặt, A Xuân và A Phương đều kể lại chuyện của mình cho đối phương nghe.
Hai người nghe xong cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã cười cười cảm thán “Có lẽ là duyên phận từ kiếp trước.”
“Thiên địa kì diệu, ai mà biết được.”
Cuối cùng là đến chỗ A Hồ.
Lúc vào cung, tin tức đầu tiên Đông Tảo nghe được là Hoàng Đế đã ốm gần nửa năm. Từ một trận cảm phong hàn nhẹ, y liền nằm liệt trên giường không dậy nổi. Tình hình vô cùng đáng lo.
Quả nhiên, Hoàng Đế rất khác so với kí ức của Đông Tảo. Y không còn cái vẻ hăng hái và tuấn lãng nữa, mà là sắc mặt tiều tụy vàng vọt, nằm trên long sàng, im lặng đọc sách.
“Thật đáng thương.” Đông Tảo khẽ nói với Hoài Tuy.
Hoài Tuy nhìn Tiêu Diễm, từ chối cho ý kiến. Thật ra hắn không thương cảm cho y nhiều lắm, mà trái lại, vẻ mặt còn lộ ra chút đùa cợt.
Cho dù bọn họ không đến tìm A Hồ, A Hồ cũng đang định nghĩ cách đi gặp Đông Tảo.
Đông Tảo không giúp được Tiêu Diễm, nhưng bạn đời Hoài Tuy Quân của nó thì được. Chỉ cần hắn đồng ý giúp kéo dài mệnh của Tiêu Diễm, thì chuyện còn không dễ như trở bàn tay?
“Tiên Quân, ngài có thể…” A Hồ chần chừ mở miệng, nhưng chưa đợi hắn nói xong, Hoài Tuy đã cắt lời.
“Không thể.” Ánh mắt hắn bình tĩnh, giọng điệu cũng thản nhiên “Hắn giờ là con người, ngươi lại là hồ yêu, hai người gần gũi, yêu khí xâm nhập cơ thể trong thời gian dài tất nhiên không thể thừa thụ. Đây là số mệnh của y rồi, không đổi được đâu.”
Lần đầu tiên, Đông Tảo nhìn thấy vẻ sợ sệt như vậy trên mặt A Hồ. Hắn giống như bị nghẹn, hai tay nắm chặt, mãi lâu sau mới hỏi “Chỉ cần Tiên Quân cho ta một cách, chỉ cần có thể để A Diễm bên ta thêm một ngày, ta nguyện ý làm bất cứ thứ gì.”
Đông Tảo bị cảm xúc của A Hồ lây nhiễm, cảm thấy bộ dáng Hoàng Đế quá mức đáng thương. Sau đó, nó lại nghĩ nếu một ngày mình cũng bị ép chia lìa với tướng công thì sẽ thế nào? Đông Tảo xót xa, hai mắt nhìn chằm chằm Hoài Tuy, giật giật tay áo hắn.
Hoài Tuy nhìn nó, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Người và yêu vốn không thể ở cùng nhau, ngươi phá vỡ quy củ, nên chấp nhận hậu quả.” Hoài Tuy nói, rồi hỏi A Hồ “Nếu Tiêu Diễm có thể sống sót, thì cho dù y có dùng cách nào để ở bên ngươi, ngươi cũng không quan tâm đúng không?”
A Hồ vốn đã nản lòng thoái chí, nghe vậy thì dấy lên hi vọng đáp “Đúng, chỉ cần A Diễm còn ở cạnh ta, cho dù y biến thành dạng gì ta cũng chấp nhận.”
Tiêu Diễm đang đọc sách trên giường không hề biết ba người cách mình không xa đang nói đến những việc liên quan đến mình.
Hoài Tuy nghe câu trả lời của A Hồ xong, chậm rãi đi về phía Tiêu Diễm. Hắn đưa tay điểm lên trán Tiêu Diễm, nhất thời, một luồng ánh sáng nhàn nhạt từ trong cơ thể Tiêu Diễm bị hút ra ngoài theo ngón tay hắn.
Tiêu Diễm lập tức cứng đơ như xác chết. Y không nhúc nhích, sách trên tay rớt xuống chăn.
Hoài Tuy nhẹ nhàng bắn ra, đạo ánh sáng liền bay vọt đi, biến mất trong không trung.
Mà Hoàng Đế một khắc trước hãy còn cứng đơ bỗng nhiên trợn mắt, cả người tràn đầy sức sống, giống như chưa từng bị ốm đau gì. Thế nhưng, niềm vui trên mặt A Hồ lóe lên rồi chợt tắt, vì hắn nhận ra Tiêu Diễm này đã không còn là Tiêu Diễm mà hắn biết nữa.
“Ngài đã làm gì?” A Hồ không quan tâm tôn ti trật tự, trực tiếp nhảy đến trước mặt Hoài Tuy chất vấn.
“Để hồn phách của y về đúng chỗ của y mà thôi.” Hoài Tuy đáp “Đây vốn không thuộc sự sở hữu của y, chắc khoảng…” Hắn nhẩm tính thời gian mình chạy đến tìm Đông Tảo, trả lời A Hồ “Khoảng mấy canh giờ là y đến tìm ngươi ngay đấy mà.”
A Hồ nghe Hoài Tuy nói mà như lạc trong sương mù. Hắn không hiểu lắm, nhưng còn hy vọng là được.
Đông Tảo cũng tiến lên vỗ lưng A Hồ, chân thành an ủi hắn “A Hồ, đừng sợ, tướng công của huynh nhất định sẽ về, A Tuy không nói dối đâu.”
A Hồ miễn cưỡng tập trung chờ đợi.
Sau khi hồn phách của Tiêu Diễm bị hút ra, A Hồ có thể thấy ngay một người khác bên trong Hoàng Đế.
Tiêu Diễm lúc thường đến chân còn lười duỗi, lúc này lại vội vàng đứng lên chạy đến thư phòng phê duyệt tấu chương, xem xét kĩ càng một bản lại một bản. Bận rộn từ trưa đến chiều, đến cả cơm cũng chỉ ăn có mấy miếng đã thôi.
Trong lúc đó, có hai người phi tử chưa từng tồn tại đến thăm y. A Hồ nhìn nhìn, giống như nhìn thấy một cuộc sống khác của Tiêu Diễm, một cuộc sống hoàn toàn không có hắn.
“Kì lạ.” Hắn nghe Đông Tảo nói với Hoài Tuy, nhưng mơ hồ như cách một tầng hơi nước “Một người có thể biến từ rất chăm chỉ thành lười biếng, còn người này lại có thể biến từ lười biếng thành chăm chỉ nha.”
“Một âm một dương, vốn là để hỗ trợ nhau.” Hoài Tuy xoa đầu Đông Tảo.
A Hồ suy sụp ngồi yên tại chỗ, cúi đầu không nói, cả người im lặng như mất hết sinh khí.
Chạng vạng, mặt trời xuống núi, lưu lại vầng sáng rừng rực phía trên mặt đất.
Đúng lúc A Hồ sắp không nhịn được nữa, một thanh âm vội vã từ trên trời vọng xuống “Ta, ta, ta, ta tới đây!”
Thanh âm này rất quen thuộc! Giọng điệu cũng rất quen! A Hồ ngẩng đầu, khó tin nhìn lên, chỉ thấy một Tiên Quân không hề có phong thái nhào về phía mình, chui vào lồng ngực mình, ôm mình.
“Lúc trước ngươi nói, cho dù ta biến thành bộ dạng gì cũng chấp nhận, giờ không được nói xong không giữ lời đâu đấy!”
Hoài Diễm xấu xa nói.
Cả người y tràn ngập mùi vị khiến A Hồ an tâm. Rõ ràng, y chỉ dùng hình dáng khác để đứng trước mặt hắn. A Hồ nghĩ mình đang mơ, ngập ngừng không dám ôm lại.
Hoài Diễm ngẩng đầu, có chút sợ nhưng không để lộ ra, thăm dò hỏi “Ngươi hối hận sao?”
A Hồ đột nhiên vươn tay ôm chặt Hoài Diễm, nghẹn ngào “Ngươi, ngươi đúng là đáng ghét!”
Hoài Diễm cảm thấy có giọt nước rơi trên mặt mình, nóng bỏng đến khó mà chịu nổi.
Bốn người rời khỏi cửa cung.
Trong cung trừ Tiêu Diễm, căn bản không có gì đáng để A Hồ lưu luyến.
“Không cần quan tâm đến tuổi tác, cũng không cần quan tâm đến yêu khí của ngươi, sau này chúng ta có thể ở cùng nhau rồi.” Hoài Diễm kéo tay A Hồ nói “Ngươi vui không?”
“Vui.” A Hồ dễ tính, cũng không có vẻ tức giận vì bị lừa dối gì đó khi đối diện với sự thay đổi này. Ánh mắt hắn theo sát Hoài Diễm, giống như không nhìn một cái là y sẽ chạy mất.
Hoài Tuy ở cạnh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Hoài Diễm, cúi đầu cười nhạo, khiến Hoài Diễm không phục.
“Huynh cười cái gì mà cười!” Y đắc ý nhìn Đông Tảo, hòng tìm ra chút chứng cứ thuyết phục phản bác Hoài Tuy “Lúc trước đệ kêu huynh hạ phàm lịch kiếp, huynh còn nói cái gì mà vô nghĩa cơ mà. Nếu như vô nghĩa thế, thì con chim này huynh đưa ta đi, ta và A Hồ sẽ đối xử tốt với nó.”
Hoài Tuy ôm vai Đông Tảo, không giận đáp “Cái này quả thực rất thú vị, nhưng mà thú vị nhất chính là, lúc ở trên thiên giới, đệ không muốn khất phục làm đệ đệ ta. Đến khi hạ phàm rồi, lại còn biến thành cháu ta, kém hẳn một bậc, đệ nói xem, có tức không cơ chứ?”
“Huynh lại chọc đệ!” Hoài Diễm giận giơ chân “Làm ván cờ phân định thắng thua đi!”
Bóng dáng bốn người lúc ẩn lúc hiện, hỉ nộ ái ố nơi trần thế ngày trước biến thành những điều quá mức nhỏ nhặt. Quá khứ không liên quan đến họ, tương lai lại càng không…
Nhân gian qua bảy tám năm, A Xuân và A Phương đã không còn trông giống như trong kí ức của Đông Tảo nữa. A Xuân vẫn ở trong Tĩnh Vương Phủ. Hai năm trước, nàng được gả cho con trai của một quản sự nhỏ, rồi sinh con. Đến nay con cái đã gạo nếp đều đủ, sống thật sự rất tốt.
Đông Tảo hóa thành hình chim, chậm rãi bay đến cái cây gần nàng.
Một đứa bé đang chơi dưới gốc cây ngửa đầu nhìn Đông Tảo, oa một tiếng mở to mắt, kéo A Xuân “Mẹ, có con chim nhỏ kìa.”
A Xuân nhìn theo tay đứa bé, thấy một con chim trắng trẻo mập mạp đang chăm chú nhìn mình.
Nàng ngây người, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác thân quen. Trong lúc nàng suy nghĩ, con chim béo kia đã bay xống, đậu trên vai nàng.
“Trông béo tròn như vậy, hay là gọi Mập Mập đi.” Trong đầu A Xuân lóe lên.
Là ai nói? Nói lúc nào? Sao nàng không nhớ ra?
“Mập Mập…?” Nàng thì thào gọi, thấy con chim nhỏ vỗ vỗ cánh, nhẹ nhàng xoa mặt nàng.
“Chíp chíp.” Đông Tảo cất tiếng nói, A Xuân không phản ứng, thế nhưng đứa bé bên cạnh nàng lại ngây người.
Lúc này, một người nam tử từ ngoài đi tới, cười nói với A Xuân “Hôm nay ta hỏi lão Trần, chuyện lần trước nói có đến tám phần là sẽ được, bên ngoài đang có một chức vị nhàn hạ để trống. Nếu như có thể giúp nàng nhận được, nàng sẽ không cần ở trong phủ bí bách cả ngày nữa. Nhà chúng ta cũng còn một căn nhà nhỏ bên ngoài, ta đi lại rất tiện, đến lúc ấy, chúng ta chuyển ra ngoài đi, không cần ở đây chen chúc với cha mẹ nữa.”
Y bước đến trước mặt A Xuân, thân thiết đặt tay lên vai nàng.
A Xuân nói “Vậy thì thật tốt! Ở đây có một con chim…” Nàng nói rồi quay đầu nhìn, thế nhưng chỉ thấy bóng Đông Tảo giương cánh bay đi.
“Định hỏi chàng có từng thấy hay chưa, không hiểu sao thiếp cứ thấy nó quen mắt.”
Nam tử cười, vỗ vai A Xuân, rồi về phòng thay y phục.
Ve râm ran kêu, thời tiết nóng bức của mùa hè bị tán cây ngăn trở. Lúc A Xuân sắp không để ý đến chuyện con chim bất ngờ xuất hiện nữa, bé con bên cạnh nàng lại lên tiếng “Mẹ, con chim vừa nãy nói với con là “Thấy ngươi sống tốt ta rất yên tâm”! Nó trông thế mà lại biết nói!”
A Xuân trừng mắt “Nói với con lúc nào?”
Bé con đáp “Lúc nó chíp chíp ấy ạ.”
A Xuân giơ tay nhéo mặt cho con, vẻ mặt giận dữ nhưng không nén nổi nụ cười “Cái thằng nhóc này, suốt ngày nói linh tinh, chim thì sao mà nói được chứ?”
Bé con ôm má đứng phắt dậy, chạy sang một bên cãi “Ai nói không? Thế mấy chuyện thần tiên quỷ quái mẹ kể cho con nghe đều là giả sao? Mẹ lừa con sao?”
Bầu trời trong xanh, có tiếng con trẻ văng vẳng vọng lại.
“Con chim kia có thể nói, nhất định là chim thần…”
“Chính là lúc nó chíp chíp…”
A Phương không giống A Xuân, không chọn ở lại Tĩnh Vương Phủ. Nàng tích ngân lượng nhiều năm, cuối cùng cũng có thể tự chuộc thân, trở thành người tự do.
Nhưng nàng cũng không rời đi mà ở lại trong Kinh Thành. Lúc đầu, nàng cũng rất túng thiếu, trong tay không có tiền vốn, cái gì có thể bán đều bán. Cộng với hai mươi lượng bạc đến mượn A Xuân, A Phương gom tất cả được ba mươi lượng. Nàng tìm một nơi ở, rồi dọn dẹp mở hàng ăn.
Đồ nàng bán vừa chất lượng vừa đẹp mắt, sạch sẽ, nên chưa đến một năm đã trả được hết nợ cho A Xuân, khiến A Xuân không đến mức khó ăn khó nói với cha mẹ chồng.
Nhưng nàng cũng không giống A Xuân, nàng đi sớm về muộn, bận bịu đến quên cả kết hôn. Nay đã hai mươi hai tuổi, trong nhân gian cũng đã coi là quá lứa. Nhưng khả năng của nàng, ai cũng nhìn thấy, nên chưa từng thiếu người đến làm mai.
Lúc A Phương vừa rời khỏi phủ Tĩnh Vương, nàng có về nhà một chuyến, xem mọi người sinh sống thế nào. Khi ấy trong tay nàng chỉ còn chút bạc, không hề nghĩ đến việc làm ăn buôn bán. Ai ngờ, đệ đệ ở nhà nuôi heo mấy năm kiếm được ít tiền, liền không mấy hoan nghênh người tỷ tỷ đột ngột quay về. Y nói gần nói xa, ám chỉ nàng đã không còn là người nhà của y.
A Phương khi ấy mới biết phụ mẫu vừa qua đời, nhưng không ai đến báo cho nàng một tiếng.
Nàng nản lòng, rời nhà không chút lưu luyến, sau đó quay lại ổn định cuộc sống trong Kinh Thành.
Nàng mở hàng khi chợ đêm còn chưa tấp nập, lúc dọn dẹp xong bát đĩa, đang đun nước trong bếp, một công tử tuấn tú từ đâu đi đến trước quầy, đôi mắt tròn to như nhìn thấu tâm can con người “Xin cho ta hai bát thịt băm.” Giọng điệu của y không hề cao ngạo mà vô cùng lịch sự.
Nàng vội ứng tiếng, nhanh nhẹn làm hai bát bưng ra, lại thấy bên cạnh công tử là một người nam tử khí phách mạnh mẽ, gần như có thể làm cho khí trời nóng bức mát mẻ hơn mấy phần.
“A Phương nấu ăn thật ngon.” Đông Tảo nhỏ giọng nói với Hoài Tuy, cầm đũa gắp một miếng lên ăn.
A Phương còn chưa đi xa nghe thấy lời này, không khỏi ngẩn người. Nàng hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn, nhưng chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của người nam tử bên cạnh.
Có lẽ là nghe nhầm rồi! Nàng vội bước đến bắt chuyện với những người khách khác.
Có điều, A Phương đang đứng phía xa xa không ngờ hai người nam nhân này lại càng ngày càng kì lạ.
Vị công tử kia tuy nhìn không lớn tuổi lắm, vậy mà ăn rất khỏe. Y tổng cộng đã ăn hết năm bát thịt băm mà bụng vẫn chưa no. Chờ khi ăn hết năm bát, y còn chậm rãi nhìn tấm bảng thực đơn của quán hỏi “Món mì xào này có phải cũng rất ngon không?”
A Phương do dự nhìn bụng thiếu niên, kiên nhẫn đáp “Vâng, có cả thịt heo và giá đỗ. Nếu ngài muốn, ta còn có thể cho cả tôm vừa vớt dưới sông lên nữa.”
“Vậy được.” Đông Tảo lập tức đồng ý, giơ hai ngón tay “Xin cho ta hai bát.”
A Phương cố chống hai chân mềm nhũn đi nấu mì cho Đông Tảo.
Tối đó, trong người tiểu thiếu gia giống như nuôi một con ác thú, ăn hết mười bát mì. Nếu là người thường, e là lúc này bụng đã phình to. Nhưng vị tiểu thiếu gia kia hết ăn mì lại uống canh, giữa chừng còn sai nam tử đi mua mứt quả ăn thêm mà vẫn hoàn toàn bình thường.
Vì thế khi A Phương đang thu dọn đồ đạc, thấy Đông Tảo chậm chạp đi đến, nàng nhất thời sợ hãi “Công tử, chỗ ta hết mì rồi!”
“Không sao, ta vừa ăn bánh no rồi.” Đông Tảo không nghi ngờ mỉm cười, sau đó móc trong túi ra ít bạc vụ và nén bạc, muốn đưa hết cho A Phương.
A Phương cười cười, nhặt viên bạc nhỏ nhất rồi lại nhặt một xấp tiền đồng trong ngăn kéo ra trả lại cho Đông Tảo “Ăn mì rất rẻ, không cần nhiều như vậy.” Nàng thầm nghĩ, chắc Đông Tảo là một tiểu thiếu gia được gia đình chiều chuộng, chưa từng tự mình tiêu tiền bao giờ, cho nên mới không có khái niệm về tiền tài. Nàng không nhịn được dặn dò “Bên ngoài có rất nhiều thứ rẻ, sau này công tử nhất định không được để lộ là mình giàu có, tránh cho có người rắp tâm theo dõi.”
“Ừ.” Đông Tảo mím môi cười, lại nhẹ giọng đáp, bộ dáng nhu thuận nghe lời.
A Phương trộm nhìn nó, lại nhìn người nam tử lạnh mặt đứng ở phía xa, giống như tỷ tỷ mà dặn dò mấy câu.
Đông Tảo nhất mực nghe theo, cuối cùng mở miệng khen “Ta thấy ngươi rất giỏi.” Nó dùng ngón tay xoa xoa lòng bàn tay nàng, khẽ nói “Tuy là giữa đường gặp nhiều trắc trở, nhưng cuộc sống sau này rất tốt, không cần lo lắng.”
Đông Tảo móc một con chim cỏ từ trong ngực ra. Chính là con chim từng bị mình vất xuống đất, xong được A Phương nhặt lên trả lại.
“Cho ngươi cái này có được không?” Đông Tảo đưa con chim qua, con chim trông có vẻ ngốc nghếch, là đồ chơi dành cho trẻ em.
A Phương nhận lấy. Vốn dĩ, nàng không tùy tiện nhận đồ của người khác bao giờ, nhưng ánh mắt của Đông Tảo quá mức chân thành, vẻ mặt giống như “Ngươi không lấy ta sẽ khóc” làm nàng phải nhận con chim kia.
Ánh mắt nàng quấn quanh con chim “Thật lạ.” A Phương thì thào “Sao ta lại cảm thấy mình từng thấy con chim nhỏ này rồi nhỉ?”
Nàng ngẩng đầu muốn hỏi Đông Tảo, nhưng đối phương không biết đã đi đâu mất. Đến cả người nam tử đi cùng cũng không thấy đâu, thật như bọn họ chưa từng xuất hiện.
Đêm, nàng uể oải về đến nhà, đang định lấy ngân lượng ra kết toán thì ngây ngẩn cả người.
Một đống bạc tiểu thiếu gia cầm khi nãy đã đặt hết trong ngăn kéo.
Việc này thật sự rất kì lạ. Sau đó, trong một lần gặp mặt, A Xuân và A Phương đều kể lại chuyện của mình cho đối phương nghe.
Hai người nghe xong cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã cười cười cảm thán “Có lẽ là duyên phận từ kiếp trước.”
“Thiên địa kì diệu, ai mà biết được.”
Cuối cùng là đến chỗ A Hồ.
Lúc vào cung, tin tức đầu tiên Đông Tảo nghe được là Hoàng Đế đã ốm gần nửa năm. Từ một trận cảm phong hàn nhẹ, y liền nằm liệt trên giường không dậy nổi. Tình hình vô cùng đáng lo.
Quả nhiên, Hoàng Đế rất khác so với kí ức của Đông Tảo. Y không còn cái vẻ hăng hái và tuấn lãng nữa, mà là sắc mặt tiều tụy vàng vọt, nằm trên long sàng, im lặng đọc sách.
“Thật đáng thương.” Đông Tảo khẽ nói với Hoài Tuy.
Hoài Tuy nhìn Tiêu Diễm, từ chối cho ý kiến. Thật ra hắn không thương cảm cho y nhiều lắm, mà trái lại, vẻ mặt còn lộ ra chút đùa cợt.
Cho dù bọn họ không đến tìm A Hồ, A Hồ cũng đang định nghĩ cách đi gặp Đông Tảo.
Đông Tảo không giúp được Tiêu Diễm, nhưng bạn đời Hoài Tuy Quân của nó thì được. Chỉ cần hắn đồng ý giúp kéo dài mệnh của Tiêu Diễm, thì chuyện còn không dễ như trở bàn tay?
“Tiên Quân, ngài có thể…” A Hồ chần chừ mở miệng, nhưng chưa đợi hắn nói xong, Hoài Tuy đã cắt lời.
“Không thể.” Ánh mắt hắn bình tĩnh, giọng điệu cũng thản nhiên “Hắn giờ là con người, ngươi lại là hồ yêu, hai người gần gũi, yêu khí xâm nhập cơ thể trong thời gian dài tất nhiên không thể thừa thụ. Đây là số mệnh của y rồi, không đổi được đâu.”
Lần đầu tiên, Đông Tảo nhìn thấy vẻ sợ sệt như vậy trên mặt A Hồ. Hắn giống như bị nghẹn, hai tay nắm chặt, mãi lâu sau mới hỏi “Chỉ cần Tiên Quân cho ta một cách, chỉ cần có thể để A Diễm bên ta thêm một ngày, ta nguyện ý làm bất cứ thứ gì.”
Đông Tảo bị cảm xúc của A Hồ lây nhiễm, cảm thấy bộ dáng Hoàng Đế quá mức đáng thương. Sau đó, nó lại nghĩ nếu một ngày mình cũng bị ép chia lìa với tướng công thì sẽ thế nào? Đông Tảo xót xa, hai mắt nhìn chằm chằm Hoài Tuy, giật giật tay áo hắn.
Hoài Tuy nhìn nó, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Người và yêu vốn không thể ở cùng nhau, ngươi phá vỡ quy củ, nên chấp nhận hậu quả.” Hoài Tuy nói, rồi hỏi A Hồ “Nếu Tiêu Diễm có thể sống sót, thì cho dù y có dùng cách nào để ở bên ngươi, ngươi cũng không quan tâm đúng không?”
A Hồ vốn đã nản lòng thoái chí, nghe vậy thì dấy lên hi vọng đáp “Đúng, chỉ cần A Diễm còn ở cạnh ta, cho dù y biến thành dạng gì ta cũng chấp nhận.”
Tiêu Diễm đang đọc sách trên giường không hề biết ba người cách mình không xa đang nói đến những việc liên quan đến mình.
Hoài Tuy nghe câu trả lời của A Hồ xong, chậm rãi đi về phía Tiêu Diễm. Hắn đưa tay điểm lên trán Tiêu Diễm, nhất thời, một luồng ánh sáng nhàn nhạt từ trong cơ thể Tiêu Diễm bị hút ra ngoài theo ngón tay hắn.
Tiêu Diễm lập tức cứng đơ như xác chết. Y không nhúc nhích, sách trên tay rớt xuống chăn.
Hoài Tuy nhẹ nhàng bắn ra, đạo ánh sáng liền bay vọt đi, biến mất trong không trung.
Mà Hoàng Đế một khắc trước hãy còn cứng đơ bỗng nhiên trợn mắt, cả người tràn đầy sức sống, giống như chưa từng bị ốm đau gì. Thế nhưng, niềm vui trên mặt A Hồ lóe lên rồi chợt tắt, vì hắn nhận ra Tiêu Diễm này đã không còn là Tiêu Diễm mà hắn biết nữa.
“Ngài đã làm gì?” A Hồ không quan tâm tôn ti trật tự, trực tiếp nhảy đến trước mặt Hoài Tuy chất vấn.
“Để hồn phách của y về đúng chỗ của y mà thôi.” Hoài Tuy đáp “Đây vốn không thuộc sự sở hữu của y, chắc khoảng…” Hắn nhẩm tính thời gian mình chạy đến tìm Đông Tảo, trả lời A Hồ “Khoảng mấy canh giờ là y đến tìm ngươi ngay đấy mà.”
A Hồ nghe Hoài Tuy nói mà như lạc trong sương mù. Hắn không hiểu lắm, nhưng còn hy vọng là được.
Đông Tảo cũng tiến lên vỗ lưng A Hồ, chân thành an ủi hắn “A Hồ, đừng sợ, tướng công của huynh nhất định sẽ về, A Tuy không nói dối đâu.”
A Hồ miễn cưỡng tập trung chờ đợi.
Sau khi hồn phách của Tiêu Diễm bị hút ra, A Hồ có thể thấy ngay một người khác bên trong Hoàng Đế.
Tiêu Diễm lúc thường đến chân còn lười duỗi, lúc này lại vội vàng đứng lên chạy đến thư phòng phê duyệt tấu chương, xem xét kĩ càng một bản lại một bản. Bận rộn từ trưa đến chiều, đến cả cơm cũng chỉ ăn có mấy miếng đã thôi.
Trong lúc đó, có hai người phi tử chưa từng tồn tại đến thăm y. A Hồ nhìn nhìn, giống như nhìn thấy một cuộc sống khác của Tiêu Diễm, một cuộc sống hoàn toàn không có hắn.
“Kì lạ.” Hắn nghe Đông Tảo nói với Hoài Tuy, nhưng mơ hồ như cách một tầng hơi nước “Một người có thể biến từ rất chăm chỉ thành lười biếng, còn người này lại có thể biến từ lười biếng thành chăm chỉ nha.”
“Một âm một dương, vốn là để hỗ trợ nhau.” Hoài Tuy xoa đầu Đông Tảo.
A Hồ suy sụp ngồi yên tại chỗ, cúi đầu không nói, cả người im lặng như mất hết sinh khí.
Chạng vạng, mặt trời xuống núi, lưu lại vầng sáng rừng rực phía trên mặt đất.
Đúng lúc A Hồ sắp không nhịn được nữa, một thanh âm vội vã từ trên trời vọng xuống “Ta, ta, ta, ta tới đây!”
Thanh âm này rất quen thuộc! Giọng điệu cũng rất quen! A Hồ ngẩng đầu, khó tin nhìn lên, chỉ thấy một Tiên Quân không hề có phong thái nhào về phía mình, chui vào lồng ngực mình, ôm mình.
“Lúc trước ngươi nói, cho dù ta biến thành bộ dạng gì cũng chấp nhận, giờ không được nói xong không giữ lời đâu đấy!”
Hoài Diễm xấu xa nói.
Cả người y tràn ngập mùi vị khiến A Hồ an tâm. Rõ ràng, y chỉ dùng hình dáng khác để đứng trước mặt hắn. A Hồ nghĩ mình đang mơ, ngập ngừng không dám ôm lại.
Hoài Diễm ngẩng đầu, có chút sợ nhưng không để lộ ra, thăm dò hỏi “Ngươi hối hận sao?”
A Hồ đột nhiên vươn tay ôm chặt Hoài Diễm, nghẹn ngào “Ngươi, ngươi đúng là đáng ghét!”
Hoài Diễm cảm thấy có giọt nước rơi trên mặt mình, nóng bỏng đến khó mà chịu nổi.
Bốn người rời khỏi cửa cung.
Trong cung trừ Tiêu Diễm, căn bản không có gì đáng để A Hồ lưu luyến.
“Không cần quan tâm đến tuổi tác, cũng không cần quan tâm đến yêu khí của ngươi, sau này chúng ta có thể ở cùng nhau rồi.” Hoài Diễm kéo tay A Hồ nói “Ngươi vui không?”
“Vui.” A Hồ dễ tính, cũng không có vẻ tức giận vì bị lừa dối gì đó khi đối diện với sự thay đổi này. Ánh mắt hắn theo sát Hoài Diễm, giống như không nhìn một cái là y sẽ chạy mất.
Hoài Tuy ở cạnh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Hoài Diễm, cúi đầu cười nhạo, khiến Hoài Diễm không phục.
“Huynh cười cái gì mà cười!” Y đắc ý nhìn Đông Tảo, hòng tìm ra chút chứng cứ thuyết phục phản bác Hoài Tuy “Lúc trước đệ kêu huynh hạ phàm lịch kiếp, huynh còn nói cái gì mà vô nghĩa cơ mà. Nếu như vô nghĩa thế, thì con chim này huynh đưa ta đi, ta và A Hồ sẽ đối xử tốt với nó.”
Hoài Tuy ôm vai Đông Tảo, không giận đáp “Cái này quả thực rất thú vị, nhưng mà thú vị nhất chính là, lúc ở trên thiên giới, đệ không muốn khất phục làm đệ đệ ta. Đến khi hạ phàm rồi, lại còn biến thành cháu ta, kém hẳn một bậc, đệ nói xem, có tức không cơ chứ?”
“Huynh lại chọc đệ!” Hoài Diễm giận giơ chân “Làm ván cờ phân định thắng thua đi!”
Bóng dáng bốn người lúc ẩn lúc hiện, hỉ nộ ái ố nơi trần thế ngày trước biến thành những điều quá mức nhỏ nhặt. Quá khứ không liên quan đến họ, tương lai lại càng không…