Từ khi chuyện Bạch Quán Tông công khai cầu hôn lại vợ cũ thì trên các trang bìa bài báo đều tràn lan trên mạng xã hội, chuyện này cũng khiến cho Mạnh Tử Nhi cảm thấy bản thân phải suy nghĩ lại chấp niệm của bản thân với anh.
Cô ấy có thể nhìn ra được trong mắt, trong lòng của Bạch Quán Tông cho dù có chia xa năm năm, mười năm hay hai mươi năm thì cũng chỉ nhớ đến cô mà thôi.
Trước đó thật ra cô ấy cũng từng nhờ cha của mình để giúp mình và Bạch Quán Tông ở bên nhau, nhưng cho dù lợi ích mà gia đình của cô ấy đưa ra bao nhiêu thì cũng không lung lay được trái tim của anh, vì vậy đó mới là thứ mà Mạnh Tử Nhi luôn tìm kiếm bấy lâu nay.
Còn Bạch Quán Tông thì luôn dính chặt với cô y như keo không tách rời, đến nỗi khi cô đến công ty thì anh cũng lẽo đẽo đi theo, mặc dù là cô không có quá nhiều thời gian dành cho anh, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đó nhìn cô, dù sao cũng đã cách xa hai năm, bây giờ anh phải cố gắng lấp đầy khoảng thời gian cách xa đó.
Nhưng nhìn cô cứ ngồi ở văn phòng gõ lách cách trên bàn phím, bất chợt anh lại đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay của cô, bắt đầu chuyên mục làm nũng.
- Vợ à, em đừng làm nữa, nghỉ ngơi chút đi.
- Anh lại muốn làm gì đây?
Bạch Quán Tông không đáp, nhưng anh lại hành động, liền đưa tay bế cô lên trước sự kinh ngạc của cô.
Sau đó thì anh cũng nhanh tay lẹ chân chạy về nhà, chỉ mới xuống sảnh chính thôi không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn về phía của họ, nhưng lần này kết hôn thì dường như cả thiên hạ đều biết nên anh không cần phải né tránh dư luận làm gì.
Đưa cô về Thượng Quan gia thì hai người họ liền nhanh chóng lên phòng, Diệp An vừa bóc quýt vừa ăn, còn Tịch Huyên lại đang ăn táo, khi nhìn thấy Bạch Quán Tông và Thượng Quan Tịch Mộng thì chẳng ngạc nhiên mấy, vì từ khi cô từ nước ngoài trở về hay nói đúng hơn là từ khi cầu hôn thành công thì giống như anh đã chuyển hộ khẩu sang đây rồi.
- Hình như anh rể không xem chị em mình ra gì ha, cứ như vong ấy.
Nghe Diệp An nói vậy thì Tịch Huyên liền tặc lưỡi nói:
- Anh ấy xem mình là bóng đèn trưng bày cho hai người họ sáng đó.
- Bóng đèn có mỗi em thôi, chị cũng có ai kia rồi mà.
Vừa dứt lời thì “ai kia” của Thượng Quan Diệp An liền gọi đến, cục cưng của mình gọi đến thì cô ấy liền nhanh chóng đứng dậy phủi mông đi lên phòng để nói chuyện tò te tú tí.
Tịch Huyên hoàn toàn bất lực trong ngôi nhà đầy cơm “tró” này.
[…]
Còn Bạch Quán Tông sau hai năm không ở bên cạnh cô thì nhanh chóng phải lấp đầy nó chứ, cô nhìn thấy anh có chút phấn khích liền cười nhẹ.
- Em cười cái gì vậy?
- Nhìn anh xem có khác gì đứa trẻ đang trông mẹ đi chợ về hay không chứ?
Bạch Quán Tông đè cô ở trên giường, nói nhỏ vào tai cô.
- Vậy em có muốn sinh một đứa không? Anh và đứa trẻ sẽ trông mẹ đứa trẻ về.
Thượng Quan Tịch Mộng cũng không phải lần đầu nghe lời thỉnh cầu này anh, bất chợt cô lại trầm mặc, dường như anh cũng nhận ra điều gì đó khác lạ trên gương mặt của cô, liền nhẹ nhàng hôn lên môi của cô một cái, nói:
- Em sao vậy? Anh chỉ đùa một chút thôi, nếu em không thích thì anh không đùa nữa.
- Không phải, thật ra… Em có chuyện này muốn nói với anh.
Nghe giọng điệu của cô thì hình như chuyện này rất nghiêm trọng, anh vốn dĩ muốn ngồi dậy đàng hoàng để nói, nhưng cô lại ôm lấy cổ của anh, nói:
- Nếu em nói… Em có chuyện giấu anh, thì anh có giận em không?
- Còn phải xem mức độ của vấn đề.
Thượng Quan Tịch Mộng cũng mất vài giây để suy nghĩ, nhưng dù sao thì cũng phải nói cho anh biết.
Lúc này Bạch Quán Tông dường như đã hiểu mức độ của vấn đề sắp nói.
- Thật ra hai năm trước em từng mang thai, nhưng mà…
Bạch Quán Tông thở phào một cái, anh còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng.
Thật ra anh đã biết chuyện này kể từ khi cô ở bệnh viện mấy ngày, cho dù cô từng nói không được đến đó để tìm cô nhưng Tịch Huyên đã nói cho anh biết, lúc đó anh cũng có chút suy sụp nhưng ít nhất anh vẫn biết cô không sao và chuyện này chỉ là một sự cố, đến cả bản thân cô cũng không biết mình mang thai, nên không thể trách cô được.
Lúc này thì anh liền hôn nhẹ lên môi của cô, dịu dàng nói:
- Anh biết, chuyện này không hoàn toàn trách em, anh cũng có lỗi vì không ở bên cạnh em.
- Thật sự không trách em sao?
Bạch Quán Tông liền gật đầu, chuyện của quá khứ đã qua thì anh cũng để cho nó qua thôi, trước mắt thì chuyện cần làm còn quan trọng hơn những chuyện đã qua kia.
- Vậy em bù đắp cho anh đi.
- Bù đắp thế nào?
Bạch Quán Tông hôn trườn trên cổ của cô, sau đó lại nói:
- Sinh cho anh một đứa con! Có được không?