Chu Linh nhìn thấy An Điềm, là đầu tháng tám năm nay.
Mặc dù đã nhập thu, mấy ngày nay vẫn là nóng đến kỳ lạ, trong không khí phảng phất tràn ngập hương vị thịt người nướng.
Lúc đó, kẻ lừa đảo này ở giữa sườn núi làm như thật mà bày ra cái sạp, bắt đầu đoán mệnh.
Nàng ta mặc một đạo bào màu lam nhạt, cười rộ lên hai tròng mắt cong cong như vầng trăng non, sâu không thấy đáy.
Lần đầu thấy ánh mắt nàng ta, trong tiềm thức Chu Linh liền đối với nàng ta cảm thấy không vui.
Đương lúc nàng còn đang suy tư nguyên lý "cùng cực đẩy nhau" này, người đã sống qua năm bình thản như nàng rốt cuộc có thể lộ ra chút ghét bỏ, Mạnh Nhất Thần bên cạnh đã tò mò bàng quan đi tới.
Chu Linh vội vàng lôi kéo vạt áo hắn, nhẹ giọng nói, bọn họ chính là lên núi bái phật, trên đường lại cậy nhờ người "Đạo giáo" tới chỉ điểm bến mê, "Không quá thỏa đáng đi."
Kẻ lừa đảo nghe thấy tiếng nói, ngước mắt lên nhìn nàng, đôi mắt trong phút chốc mở to, phảng phất như đang nghĩ đến điều gì. Nhưng lúc Chu Linh nhìn lại, thần sắc của nàng ta đã khôi phục như thường.
Nàng ta cười: "Thí chủ, chúng ta là người quốc nội lòng dạ rộng rãi, không giống người nước ngoài chỉ có thể tin một thần, thí chủ ngươi nếu có sở cầu, nên nghe nhiều thần tiên chỉ điểm một chút, nếu chỉ bái phật, không nhất định có thể thoát khỏi khốn cảnh nha."
Mở miệng xằng bậy. Chu Linh nghĩ thầm, nàng ta rõ ràng đang châm chọc người trong nước là những kẻ chỉ biết nghĩ đến lợi ích, tâm không thành khẩn cho nên cái gì cũng bái.
Kẻ lừa đảo lại nói: "Tiểu tỷ tỷ, ta xem ngươi ấn đường biến thành màu đen, nghĩ đến gần nhất cũng gặp chuyện phiền lòng đi, không bằng để bần đạo vì ngươi xem một que, có lẽ nhờ vậy liền liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (tìm ra cách giải quyết trong khó khăn) thì sao?"
Không duyên không cớ bị người ta nói ấn đường biến thành màu đen, Chu Linh có chút bực mình, nàng không hiểu ra sao, có lẽ là nhất thời tâm huyết dâng trào, muốn vạch trần trò hề của kẻ lừa đảo kia: "Vậy đại sư, một que bao nhiêu tiền?"
"Thí chủ, lần đầu xem không cần tiền."
Kẻ lừa đảo mời nàng duỗi tay, muốn xem tướng tay, Chu Linh liền đem tay phải vươn tới trước.
Mạnh Nhất Thần ngoài ý muốn phản ứng của bạn gái, ở một bên nhìn đến khẩn trương, một vài nhóm khách hành hương ở giữa sườn núi nghỉ ngơi cũng lục tục vây lại xem náo nhiệt.
Ngón tay Chu Linh thon dài, quanh năm được bảo dưỡng, hồng nhuận mềm mại, so sánh với bàn tay bên dưới, tay của kẻ lừa đảo giống như chỉ lớn bằng hai phần ba tay của nàng, trắng trắng nho nhỏ, phảng phất như con thỏ nằm trong lòng bàn tay nàng.
Nàng ta nắm lòng bàn tay Chu Linh, ngón cái kiên nhẫn mà trượt theo hoa văn trong tay nàng.
Chu Linh đoán rằng ngón cái của nàng ta có một lớp chai mỏng, lúc cọ qua lòng bàn tay nàng liền đem tới một trận ngứa ngáy đến tim, mặt nàng bị ánh mặt trời chói chang chiếu đến nóng rực, thực mau rút tay về, "Nhìn ra cái gì?"
Kẻ lừa đảo nói: "Ta nhìn ra thí chủ không phải người địa phương."
"Ha ha." Chu Linh cười: "Này nghe giọng nói cũng có thể đoán được."
Quần chúng ăn dưa phối hợp ồn ào, này mà tính xem tướng cái gì nha.
Kẻ lừa đảo không để bụng, tiếp tục xem: "Hơn nữa, ngươi còn là một giảng viên đại học."
Chu Linh sửng sốt, Mạnh Nhất Thần đã kinh ngạc mà tiếp lời: "Không sai, Linh Linh là giáo viên, lại còn chính là giảng viên đại học...... Đại sư, ngài làm sao biết được?"
Quan sát cách nói năng khí chất của một người, có thể phỏng đoán ra hắn khả năng đang làm công việc gì.
Nhưng chỉ chốc lát liền nói ra nghề nghiệp của nàng, còn tinh chuẩn mà định vị ở đại học, Chu Linh còn đang suy nghĩ chính mình khi nào lộ ra sơ hở gì, Mạnh Nhất Thần đã hưng phấn vươn tay tới, "Đại sư, cũng thỉnh nhìn cho ta một cái."
Chu Linh bỗng nhiên sinh ra dự cảm không tốt.
Kẻ lừa đảo cười tủm tỉm mời hắn thu tay lại, "Không xem tướng tay nữa, ta xem cho thí chủ một quẻ đi, vừa mới đã bói qua một lần, cho nên......"
"Ta hiểu rồi."
Mạnh Nhất Thần nhìn lên tấm thẻ có viết lệ phí cơ bản, móc tiền ra đưa tới.
Kẻ lừa đảo đem ba đồng tiền trong lọ rung đến vang trời, một chút liền dừng lại trên quẻ bàn, sau mấy lần như thế, đỉnh mày nàng ta khẽ cau, ép thấp giọng nói với Mạnh Nhất Thần: "Thí chủ, ta xem ngươi mấy năm gần đây, giống như con đường thăng tiến không thuận lợi đi."
Nghe xong câu này, Mạnh Nhất Thần nháy mắt ngây người, cánh tay sau lưng nổi da gà rõ ràng, "Đại sư, ngài......"
"Sao có thể....... Ngài, ngài chuyện này nói cũng rất đúng....."
Chuyện "con đường thăng tiến không thuận lợi" này, Chu Linh chưa từng nghe Mạnh Nhất Thần nói qua.
Mắt thấy thái độ của Mạnh Nhất Thần đối với kẻ lừa đảo trở nên tất cung tất kính, liên thanh thỉnh nàng ta "chỉ điểm", Chu Linh thầm nghĩ một tiếng xong rồi, hắn hiện tại hoàn toàn bị dắt mũi, tưởng tượng đến việc hắn đối với đối phương tin tưởng không nghi ngờ như thế, chính mình trong đó cũng vô tình tiếp tay chỉ ra tác dụng của "kẻ lừa gạt", nàng yên lặng cắn răng.
Kẻ lừa đảo cố lộng huyền hư (cố làm ra vẻ cao siêu): "Thí chủ, vấn đề của ngươi tương đối phức tạp, ta phải ngẫm lại thật kỹ xem làm cách nào vì ngươi tìm ra phương pháp giải quyết, bằng không cần phải mở chiêu bài. Như vậy đi, ngươi có thời gian, đi đến đỉnh núi phía tây tìm ta, ta ở trog Diệu Vân quan, đến lúc đó, chúng ta lại nói rõ được không?"
Mặt khác, nhóm khách hành hương cũng động tâm tư muốn tìm nàng ta xem bói, người xếp thành hàng đằng sau, Chu Linh cùng Mạnh Nhất Thần buộc phải rời đi, trước khi đi, Chu Linh nhìn thấy nàng ta mỉm cười với mình, như là đang nói: sinh ý khai trương, đều cảm ơn cô a.
...... Này thật đúng là muốn tức chết nàng rồi.
"Hô......" Chu Linh thở hắt ra thật sâu, như là không thấy được, cùng Mạnh Nhất Thần tiếp tục đi lên núi.
"Anh tin lời cô ta nói?"
"Linh Linh em nghĩ xem, nếu cô ấy không phải thực sự có bản lĩnh, như thế nào có thể nói chuyện của hai chúng ta chuẩn như vậy."
"Con đường thăng tiến của anh không thuận lợi...... Như thế nào trước nay em đều không thấy anh đề cập qua."
Mạnh Nhất Thần cười khổ, "Làm việc ở ngân hàng, đi xuống thì dễ, thăng tiến so với lên trời còn khó hơn, cũng đã sắp năm, anh tử thủ một vị trí chủ nhiệm nửa vời, trong lòng cũng rất hụt hẫng."
Hai người kết giao ba năm, rất ít đàm luận chuyện công tác, Chu Linh cũng không nghĩ đụng đến chuyện riêng tư của hắn, nếu không phải hôm nay "đại sư" kia nói ra, nàng cũng không thể tưởng được việc này đã tích tụ trong lòng hắn hồi lâu.
Chu Linh trầm mặc, cầm tay hắn, Mạnh Nhất Thần gắt gao nắm lấy, "Sau khi lên núi nếu trời vẫn chưa tối, chúng ta đi đến đạo quan đi."
"...... Được."
Đoán mệnh.
Nếu có thể khiến hắn vui vẻ hơn, liền đi thôi.
.
Núi Diệu Vân có hai đỉnh núi, phía đông là chùa Diệu Pháp, phía tây là Diệu Vân quan.
Chùa Diệu Pháp kim bích huy hoàng, khách hành hương lui tới như nước chảy, tượng phật đều do kim thân chế tạo, xa xa mà nhìn miếu đường phảng phất như con phượng hoàng muốn giương cánh bay đi.
Trước đây, Chu Linh chưa bao giờ nghe nói nguyên lai trên này còn có một tòa đạo quan, có khách hành hương nói cho bọn họ, nếu không phải mặt trời lặn ở phía tây cực kỳ đẹp mắt, cơ hồ sẽ không có người đến phía tây cúng bái.
Vốn dĩ, Mạnh Nhất Thần muốn cùng Chu Linh đi, nhưng hắn nhận được điện thoại của thủ trưởng có công tác muốn xử lý, Chu Linh xưa nay thích phong cảnh thiên nhiên, thừa dịp sắc trời chưa vãn, muốn đi ngắm hoàng hôn, đành phải đi một mình.
Nàng bỏ chút thời gian đi đến núi phía tây.
Gió đêm mát mẻ, màn trời buông xuống, từng tảng mây lớn nhuộm sắc hồng từ ánh mặt trời, phảng phất rực đỏ cả một vùng yên tĩnh.
Chu Linh đứng ở nơi này cơ hồ thiên địa chỉ ngăn cách bởi một đường thẳng, tựa như ảo mộng khiến nàng cảm thấy rất không rõ ràng.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, một nửa mặt trời đã chôn mình vào đám mây, lặn dần xuống biển, nhớ tới ông ngoại thường xuyên treo bên miệng một câu: "Hoàng hôn so với bình minh càng mỹ diệu hơn."
Một tiếng chó sủa cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Trong lòng Chu Linh cả kinh, quay đầu thấy cách mình không xa có một con chó đất cao bằng nửa người, hai mắt đang nhìn nàng chằm chằm.
Nhìn dáng vẻ này, nghe âm thanh này, còn ở ngay nơi hẻo lánh ít dấu chân người, tại độ cao cách mặt biển mét, từ trên núi xuống đến nơi này khoảng chừng là phải mất thời gian, nếu nàng bị chó cắn ở đây, sợ là không kịp cứu hộ......
Khả năng nàng phải táng mệnh ở đây rồi.
"Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh......"
Chu Linh yên lặng nuốt nước miếng, xác nhận chiếc váy hôm nay chính mình mặc không có khả năng bảo vệ nàng thoát khỏi móng vuốt của nó, liền cùng nó đối diện, một bên chậm rãi lùi về phía sau.
Nào biết nàng vừa động, động tác của con chó đất so với nàng càng nhanh, nhảy lên một bước liền sát vào người nàng, hai chân trước đem đùi nàng ôm chặt, ngửa đầu lè lưỡi, nóng bỏng mà nhìn nàng.
Chu Linh: "!"
Cả người hóa đá.
Ai đó mau tới cứu nàng...
Nàng vẫn không hề nhúc nhích mà cùng con chó này giằng co hơn một phút, khi cảm giác chính mình sắp đột phá cực hạn chịu đựng, bỗng nhiên nghe thấy có người hô lên: "An Thổ, đi xuống!"
"An Thổ" nghe lời đem móng vuốt thu hồi, đôi mắt tròn xoe còn nhìn chằm chằm Chu Linh, hai bên khóe miệng giương lên, thoạt nhìn ngập tràn trào phúng.
"Ngươi không sao chứ, thật ngượng ngùng, trên núi này buổi tối cơ bản sẽ không có người tới, đôi lúc ta sẽ dẫn nó ra đây hít thở, bình thường nó đều có xích cổ....... Ai, tiểu tỷ tỷ là ngươi à.
Chu Linh quay đầu lại, nữ hài trước mặt thế nhưng không phải là kẻ lừa đảo gặp qua giữa trưa đây sao, chỉ là hiện tại thay thân thường phục, nhưng như cũ dùng một cây hắc mộc trâm búi phần tóc phía sau đầu lại.
Gió đêm thổi tới, sống lưng đầy mồ hôi lạnh khiến nàng lập tức hắt xì một cái.
"Ngươi không sao chứ?"
Chu Linh trừng mắt nhìn nàng, chậm rãi phun ra một chữ: ".......Đau."
Phỏng chừng là do lúc con chó này ôm đùi nàng, móng vuốt quá mức sắc bén, để lại dấu vết trên da.
"A?"
"Ta muốn xuống núi tiêm vắc-xin phòng bệnh."
"Chậm đã, để ta xem miệng vết thương đi, có lẽ không nghiêm trọng như vậy đâu, nếu không chỉ là trầy da, ta nửa đêm cũng sẽ mang ngươi xuống núi, nếu là không có việc gì, cứ trực tiếp đi xuống dưới chân núi sẽ làm phiền người khác."
"......"
Đối phương thấy nàng trầm mặc, vẻ mặt giống như cam chịu, vì thế mang theo Chu Linh cùng con chó kia đi lên trên núi, "Thực xin lỗi, An Thổ hình như rất thích ngươi, mới có thể ôm đùi ngươi, bình thường nhìn thấy người sống, nó đều không đến gần, nếu là chán ghét còn phải kêu to."
"......"
Chu Linh cự tuyệt cùng kẻ lừa đảo này nói chuyện với nhau.
Năm phút đồng hồ sau, trước mắt nàng xuất hiện một tòa đạo quan.
Nói là đạo quan, so sánh với tòa chùa miếu đối diện kia, chỉ là cái quan nho nhỏ mà thôi. Sau khi đi vào, nàng nhìn thấy tượng thần bằng đất, thầm nghĩ bần phú chênh lệch giữa các tôn giáo cũng khiến người kinh sợ.
Chu Linh đi theo kẻ lừa đảo vào một căn nhà nhỏ sau đạo quan.
Sau khi tiến vào, đối phương nói: "Miệng vết thương chỗ nào, để ta nhìn một cái đi."
Chó đất ôm lấy chính là đùi nàng, nói cách khác......
Mặt Chu Linh như trưa giống nhau, lại nóng lên, chỉ là lúc này mặt trời rõ ràng đã xuống núi.
Kẻ lừa đảo hiểu được, cười nói: "Tiểu tỷ tỷ, ta lại không phải nam, xem một chút cũng sẽ không đối với ngươi có tâm tư gì, đem váy vén lên đi, hiện tại quan trọng nhất là xem vết thương ở mức độ nào."
Chu Linh mím môi, quay người đi, nắm lấy váy chính mình, chậm rãi kéo lên.
Nàng cảm giác được đối phương tựa hồ ngồi xổm xuống, mạc danh mà tim bỗng đập gia tốc.
Giây tiếp theo, Chu Linh liền "a" lên một tiếng.
Chú thích:
Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn
Dịch:
Núi cùng nước tận ngờ hết lối
Bóng liễu hoa tươi một thôn làng.