Sau khi đả tọa gần nửa tiếng đồng hồ.
An Điềm thu chân, quay đầu, nhìn thấy Chu Linh nhắm hai mắt, lông mi đen nhánh thật dài khép chặt chứng tỏ nàng đã ngủ rồi.
Đem điều hòa chỉnh lên mấy độ, An Điềm buông điều khiển xuống, đắp chăn bông mềm mại lên người.
Giữa màn đêm vắng lặng lộ ra chút yên tĩnh, không có ánh sáng bên ngoài chiếu vào, chỉ có bảy sắc cầu vồng trên chăn lưu lại quang ảnh mê mang.
"Đạo sĩ các ngươi có thể kết hôn sinh con không?"
Bên tai truyền đến thanh âm khiến An Điềm ngẩn ra, nguyên lai Chu Linh còn chưa ngủ: "Đạo giáo hiện giờ chia làm hai phái nam bắc, bắc phái có thanh quy giới luật nhiều hơn một chút, là không cho chép đạo sĩ kết hôn, nhưng quy định bên nam phái thì thoải mái hơn nhiều, có thể yêu đương, cũng có thể kết hôn."
Chu Linh nhẹ nhàng ừ một tiếng.
"Đúng rồi, Chu Linh."
"Gì?"
"Ngày mai ngươi có thể hỏi Đào Tĩnh thí chủ xem mẹ chồng nàng muống đưa nàng đến bệnh viện tư nhân tên gì không?"
"Làm sao vậy?"
"Ta muốn truy tố bọn họ, quy định hiện tại của đất nước, bệnh viện không được phép tiết lộ giới tính thai nhi, bọn họ đây là phạm pháp, cần phải chịu nghiêm trị."
Thanh âm thanh thúy dễ nghe của nữ hài lộ ra sự ngây thơ cùng ấu trĩ.
Chu Linh cười: "Như vậy...... Hẳn là vô dụng thôi, nếu bọn họ dám tra giới tính đã nói lên sau lưng có khả năng có chỗ dựa, ngươi muốn truy tố, kết quả cuối cùng thường là không giải quyết được gì."
"Chuyện không giải quyết được gì, đều là do mọi người có bệnh hay quên, dễ dàng từ bỏ, nhưng trí nhớ ta rất tốt, cũng rất kiên trì."
Dừng một chút, nàng nghe thấy An Điềm cố chấp mà nghiêm túc nói: "Ta vẫn sẽ truy tố bệnh viện này, chúng ta đã cứu một bé gái thành công, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, cùng vô số lần sau....... Ta muốn cứu bọn chúng, ta hy vọng các nàng có thể bình an đến với thế giới này, hy vọng sau khi các nàng trưởng thành hiểu được giá trị tồn tại của bản thân."
Trong bóng đêm, An Điềm không nhìn thấy biểu tình của Chu Linh đã trở nên nghiêm túc lên: "Ta biết rồi, ngày mai ta liền hỏi nàng, hỏi xong lập tức nói cho ngươi."
"Ừm, tốt. Còn có việc này nữa, không phải ngươi nói đến khách sạn có sinh ý sao, sinh ý là cái gì vậy?"
"......."
Phát ra thanh âm thở dài gần như không thể nghe thấy, Chu Linh xoay người, đưa lưng về phía An Điềm: "Cũng không có việc gì, ngươi coi như tới khách sạn bồi ta một đêm đi."
An Điềm không có hỏi tiếp, "Vậy, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nghĩ nghĩ, Chu Linh lại thêm một câu: "An Điềm....... Ngươi là một đứa trẻ tốt."
Ngươi là một đứa trẻ tốt.
Trong lòng, An Điềm yên lặng nhấm nuốt những lời này, cái mũi mạc danh kỳ diệu mà chua xót.
Cô nhắm mắt lại.
Cảm ơn ngươi, Chu Linh.
Sáng sớm.
Chân trời hơi nổi lên chút gió, giống như một giọt nước thấm ướt trên giấy Tuyên Thành.
Bốn giờ, thân thể An Điềm hoạt động theo đồng hồ sinh học, hai tròng mắt mở ra.
Cô chuẩn bị giống như ngày thường, vừa mới đứng dậy, lại phát hiện bên hông có thêm cái gì.
Xốc chăn lên, nhìn tay phải Chu Linh nhỏ dài trắng nõn gác trên bụng mình.
Tâm khẽ run rẩy, mới phát giác sau cổ có hô hấp ấm áp thanh thiển quanh quẩn, mùi vị mềm mại dễ ngửi đem cô chặt chẽ vây lấy.
Cho nên, tư thế hiện tại của các cô........ Không phải là Chu Linh đang ôm eo, vùi đầu vào cổ cô đấy chứ?
Mặt An Điềm bắt đầu nóng lên, cô nghĩ muốn gần gũi, lại không muốn đứng dậy, rối rắm một chút, cuối cùng chậm rãi đem thân thể dịch tới, đối mặt với Chu Linh.
Cái trạn chạm vào nhau.
Cô ngước mắt, tiểu tâm muốn nhìn mắt đối phương, thấy nàng còn ngủ say, mới lớn gan nhìn chằm chằm không kiêng nể gì mà thưởng thức mỹ mạo của nàng.
Cho dù đang ngủ, khóe môi Chu Linh cũng giương lên khiến nàng giống như đang mỉm cười.
So với tuổi thực nàng nhìn qua có vẻ nhỏ hơn, hai má có chút phì nộn trẻ con, mũi thẳng tắp giống như thước kẻ.
...... Thật là đẹp mắt.
An Điềm cũng không biết chính mình chăm chú nhìn nàng bao lâu, thẳng đến khi đối phương chậm rãi mở to mắt mới kinh ngạc phát hiện trời đã sáng.
An Điềm: "!"
Cô cảm thấy vừa thẹn lại quẫn bách, hận không thể tìm cái lỗ chui vào, không ngờ đối phương chỉ là mở nửa mắt đánh giá mình, khóe môi ngậm cười, thanh âm lười nhác: "Mấy giờ rồi?"
"...... Hẳn là giờ."
Chu Linh ngáp một cái, "Thật sớm a."
Ngay sau đó, nàng làm cái động tác An Điềm hoàn toàn không nghĩ tới.
Chu Linh vươn tay, nhéo nhéo khuôn mặt An Điềm: "Ta đã sớm muốn véo mặt ngươi, nguyên lai thực sự mềm mại a."
An Điềm: "........."
Cô phát hiện, hiện tại Chu Linh còn chưa tỉnh ngủ, đang ở trạng thái "nửa tỉnh nửa mê cực kỳ đáng yêu".
Không giống như khi tỉnh táo thích chơi trò mặt lạnh với cô, trở nên đáng yêu mềm mại hơn.
"Kỳ thật lần đầu tiên ta thấy ngươi, liền cảm thấy ngươi lớn lên rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu." Cực kỳ đáng yêu Chu Linh nói.
Cô không tự giác cắn môi: "Thật vậy sao?"
Cô còn tưởng rằng lần đó gặp nhau trên núi DIệu Vân, Chu Linh còn rất chán ghét cô kia đấy.
"Chu Linh."
"Gì?" Lộ ra giọng mũi nồng đậm.
"Ngươi có nhớ trước đây chúng ta đã từng gặp nhau hay không?"
Tim An Điềm đập có chút nhanh, ngập ngừng: "Là ở một chỗ rất quen thuộc, chúng ta đã từng gặp qua, ngươi có nhớ không?"
Chu Linh cười: "Không nhớ rõ đâu."
Vậy đi.
Cô biết, cảnh tượng như vậy, cho dù các bọn cô cũng coi như ở chung mấy tháng, cũng là không nhớ rõ.
Thanh âm Chu Linh mềm mại: "không được, ta muốn ngủ tiếp một chút....."
Nói rồi, tay nàng tùy ý duỗi về phía trước, trực tiếp chạm vào phía sau lưng An Điềm.
Nàng nhắm mắt lại, giống như là ôm An Điềm, vùi đầu trước xương quai xanh của cô, lần nữa ngủ say.
An Điềm thở sâu, khóe miệng nhàn nhạt ý cười.
Khóa sớm kiên trì mười mấy năm, nàng ấy tùy tiện ôm mình một cái liền bỏ dở.
.
Khi Chu Linh tỉnh lại, đã không thấy tiểu đạo cô đâu cả.
Nàng nắm tóc mở di động lên, phát hiện đã là giờ sáng, icon WeChat ở góc phải hiện lên con số nhắc nhở nàng có nhiều tin nhắn cần xem.
Nàng duỗi cái eo lười, mở WeChat ra, nhìn đến tin thứ nhất là do An Điềm gửi tới:
Buổi sáng tốt lành, bổn đại sư hôm nay muốn tiếp tục ra ngoài vì nhân loại chỉ điểm bến mê, thực hiện sự nghiệp vĩ đại, buổi tối gặp lại!
Khóe môi nàng cong cong.
Tin nhắn thứ hai là người tối qua lêu lổng bên ngoài đến nửa đêm Tưởng Tiêm nữ sĩ:
Mẹ kiếp!!! Như thế nào ta uống rượu xong liền sẽ nghe được tin này. Tin tức lớn!!! Thế nào, bắt được sao, nữ nhân kia trông như thế nào? Có phải hay không là kẻ lừa đảo? Mau nói cho ta biết mau nói cho ta biết nhanh lên!
???Người đâu?
Mau trả lời ta nha!
Thật là, có phải ngươi cố ý hay không, ta hiện tại cũng chưa ngủ....... Gấp đến độ ruột gan ta cồn cào.
Chu Linh lắc đầu, chỉ nhắn lại ba chữ: Không bắt được.
Tin nhắn thứ ba là của Mạnh Nhất Thần:
Linh Linh, hội nghị khách sạn của công ty rốt cuộc kết thúc, anh có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi, hôm nay vừa lúc cuối tuần, anh đã gọi mẹ anh và bố mẹ em trước rồi, buổi tối đi khách sạn xx ăn bữa cơm, thuận tiện nói chuyện hôn lễ luôn đi, giờ chiều nay anh đi đón em, yêu em.
Nhìn chằm chằm WeChat, mày Chu Linh nhíu lại một chút.
Chu Linh: Sao không nói trước với em một tiếng.
Mạnh Nhất Thần: Cần nói sao, anh cho rằng em khẳng định đồng ý.
Mạnh Nhất Thần: Vậy lần tới, anh nhất định sẽ nói với em trước, cái gì cũng nghe em, được không?
Chu Linh ném di động xuống, sợi tóc tán loạn trên trán bị nàng vuốt lên, không ngừng chải vuốt về phía sau.
Sáng sớm vừa mới rất tốt, tâm tình của nàng hiện giờ liền bị phá nát.
Gặp mặt gia trưởng đối phương, nếu dựa theo ngày thường, Chu Linh nhất định sẽ tỉ mỉ chỉnh trang bản thân.
Nhưng hôm nay không biết thế nào mà nàng lại để mặt mộc, ăn mặc quần áo ngày hôm qua, đến giờ mới xuống lầu.
Nhìn thấy Chu Linh, Mạnh Nhất Thần chờ dưới lầu cười lên, đi đến dùng sức ôm lấy nàng: "Cảm giác chúng ta đã một năm không gặp."
Chu Linh không có ôm lại, "Em cũng cảm thấy thời gian hình như trôi qua rất lâu."
"Thật xin lỗi, khiến em chờ anh."
Mạnh Nhất Thần cười, muốn dắt tay nàng đến bãi đỗ xe, Chu Linh như không nhìn thấy, dùng tay vuốt tóc: "Nóng quá đi......"
Trong lòng Chu Linh, nắm tay là chuyện so với ôm càng có ý nghĩa, nó đại biểu cho sự gắn kết, là chứng minh tâm ý hai người tương thông.
Mà hiện tại nàng cùng Mạnh Nhất Thần, hiển nhiên là không phải, cầu gỗ gắn kết giữa hai người đã tổn hại.
Trên xe, nàng thắt đai an toàn, thấy hắn khởi động xe, hỏi: "Mấy ngày nay ở khách sạn làm gì?"
"Có thể làm gì đây, còn không phải mở họp rồi lại mở họp sao, vô cùng vô tận, thiếu chút nữa không thể thoát ra." Mạnh Nhất Thần điều khiến tay lái, bất đắc dĩ mà thở dài.
Nàng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, làm như lơ đãng hỏi: "Thủ trưởng của anh trước nay luôn bắt bẻ anh, Trương Hạo, hiện tại hắn đối với anh thế nào?"
"Không biết, quả thực là đổi tính, hiện tại đối với anh nhiệt tình không dứt."
Nhắc tới chuyện này, giọng Mạnh Nhất Thần mang theo ý mừng, "Ha ha, tiểu cô nương kia đúng thật là thần, hôm nào chúng ta mời nàng ăn bữa cơm, nhờ nàng tiếp tục xem, chờ anh ngồi ổn vị trí lại thả nàng đi."
Chu Linh không hỏi lại gì.
Chờ tới bàn đặt trước trong khách sạn, Chu Linh chào hỏi Tuệ Lam - mẹ Mạnh Nhất Thần.
Mạnh Nhất Thần là gia đình đơn thân.
Triệu Tinh nhìn đến trang phục hôm nay của Chu Linh, hơi nhíu mày, đứng dậy nói: "Linh Linh, đi toilet với mẹ."
Chu Linh đại khái biết mẹ mình muốn nói gì, quả nhiên, vừa vào trong liền nghe mẹ nói: "Linh Linh, hôm nay tại sao không mặc váy, lại mặc quần jean?"
"Mặc quần jean không được sao?"
"Quần làm sao đoan trang bằng váy dài, quần jean lại càng không tốt."
Triệu Tinh liền cẩn thận nhìn mặt con gái, "Còn nữa, sao vẫn chưa trang điểm, con gái thì phải trang điểm thật đẹp, thô ráp như vậy sao được?"
Nhìn gương, Chu Linh nói: "Con cảm thấy mình không trang điểm rất xinh đẹp."
Triệu Tinh kinh ngạc nhìn nàng: "Linh Linh, hôm nay con làm sao vậy, như thế nào mẹ nói một câu con liền phải đáp trả một câu?"
"Con không có......"
Chu Linh cúi đầu, ôn nhu trả lời.
Lại biến thành bộ dáng cụp mắt rũ mi trước đây.
Nhìn vậy, trên mặt Triệu Tình liền mang ý cười, "Con gái ngoan, tới đây son một chút son môi."
Các nàng ra khỏi toilet, lúc đi dọc theo hành lang, Chu Linh hỏi: "Mẹ, hôn lễ của con cùng Nhất Thần đã xác định xong rồi sao?"
"Đương nhiên, định ngày sớm liền tốt, còn nửa tháng nữa, con liền phải lấy chồng." Triệu Tinh cảm khái một chút: "Thời gian trôi thật nhanh, mẹ còn tưởng rằng con vẫn là cô bé tóc hai bím ngày nào......"
Chu Linh lẳng lặng nghe mẹ kể lại hồi ức, lúc bà muốn nói đến chuyện lúc mình mười tám tuổi đột nhiên mở miệng:
"Vậy nếu lúc này con đổi ý, không muốn kết hôn, các người sẽ đồng ý sao?"