Chương :
Chu Linh nhìn mí mắt An Điềm bắt đầu đánh lộn, mỉm cười hỏi: "Mệt sao?"
"Kỳ thật vẫn còn tốt, có lẽ ngồi quá thoải mái......." An Điềm xoa đôi mắt, ngáp một cái.
"Vậy ngủ một chút đi, đến Macao còn hai tiếng nữa."
"Được." An Điềm mềm mại đáp lời, nhìn thấy Chu Linh lấy tai nghe ra, "Ta có thể nghe chung với ngươi không?"
"Được chứ."
Chu Linh đem một bên tai nghe đưa cho cô, An Điềm cắm vào trong tai, vừa vặn nghe được một khúc cực kỳ quen thuộc, buột miệng thốt ra: "Thiếu nữ sợi tóc màu đay."
"Ngươi biết?" Chu Linh cảm thấy ngạc nhiên.
Khúc nhạc này của Debussy không tính là hay nhất.
An Điềm gật đầu: "Ta rất thích bài hát này, trước kia còn có một thời gian dài.......Ta đều đặt nó làm chuông báo thức rời giường."
An Điềm liền nhắm mắt lại, đầu nghiêng nghiêng dựa vào bên cửa sổ.
Chu Linh nhìn cô ngủ mất, giơ tay ra hiệu cho tiếp viên hàng khăn đem chăn mỏng tới đây.
Nàng một bên nhìn cô chằm chằm, một bên đem chăn đắp lên lên người cô.
Nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy chưa được.
Vươn tay dài nhẹ nhàng đem đầu An Điềm dịch tới trên vai mình.
Cô gái nhỏ giống như mèo con, đầu cọ cọ vào đầu vai nàng, miệng chép chép vài cái ngủ đến ngon giấc.
Cô thoải mái.
Nàng cũng thoải mái.
Nàng cúi đầu xem tạp chí, một lúc lâu cũng cảm thấy mệt mỏi, liền bỏ quyển tạp chí xuống, đóng hai mắt lại.
Âm nhạc thư giãn như suối nước chảy xuôi tiến vào trong tai, trong lòng nàng.
Nàng mơ một giấc mơ.
Trong mơ, nàng ngồi trên một vách núi cao cao.
Hai cánh tay dang rộng ra ngoài, theo gió lạnh phiêu phiêu đãng đãng.
Cho dù làm ra động tác vui sướng như vậy, nàng như cũ vẫn cảm giác chính mình thật tịch mịch, thật cô độc.
Nàng chịu không nổi, muốn rời khỏi đây, liền đứng lên, không nghĩ tới thân thể không vững, lập tức sắp rơi xuống dưới vách núi.
Một đôi tay vào lúc này xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, chặt chẽ nắm lấy cổ tay nàng, chậm rãi đem nàng kéo lên.
"Nắm chặt tay ta, ta kéo ngươi lên."
Là một cô gái, cười rộ lên như tiếng nước vỗ trên phiến đá, leng ka leng lenh, thanh thúy dễ nghe.
Cô ấy nói: "Đừng sợ, không có gì ghê gớm hết, có ta ở đây."
Nàng dần dần được cô gái kéo lên.
Nàng không thấy rõ mặt cô gái, chỉ nhớ rõ tóc cô ấy màu sợi đay nhạt, đồng tử phản chiếu ra ánh sáng mặt trời, lung linh rực rỡ.
Cuối cùng nàng bị cô ấy kéo vào trong lồng ngực.
Nàng ngửi thấy một cỗ hương khí xuân về hoa nở.
"Chu Linh."
"Chu Linh, tỉnh tỉnh, chúng ta đến Macao rồi."
Chu Linh nhấc mí mắt lên, nhìn thấy gương mặt hưng phấn của An Điềm đang tươi cười: "Chúng ta đến Macao rồi, thật không tin, trước giờ ta chưa từng đến Macao luôn!"
Chu Linh nhìn cô, khóe môi cong lên, ánh mắt theo bản năng liếc nhìn tóc cô.
Cô gái cột chặt búi tóc, là màu đen như tơ lụa.
Nàng nhéo khuôn mặt nhỏ của An Điềm: "Nếu là lần đầu đến đây, ta đây nhất định phải mang ngươi đi chơi thật vui vẻ."
An Điềm có chút ngượng ngùng, chạy hướng đến khoang máy bay, lúc muốn đi xuống thì bị Chu Linh kêu dừng lại: "Từ từ, ngươi đứng ở chỗ cửa khoang đi, ta chụp cho ngươi bức hình."
Chu Linh lấy máy ảnh đã chuẩn bị tốt trước đó, kêu cô tạo dáng.
"Chu Linh, ở trên máy bay chụp hình cái gì chứ, người khác sẽ cảm thấy chúng ta siêu nhà quê á!"
"Từ lúc ngươi tới Macao cho đến lúc trở về, chỉ cần là có kỷ niệm ngắn ngủi, ta đều phải giúp ngươi chụp hình lại."
Chu Linh nhìn cô trong màn hình, "Xấu hổ cái gì, ngươi không phải không để ý ánh mắt người khác ra sao à, mau, tạo cái dáng đáng yêu cho ta......."
Chụp xong rồi, An Điềm và Chu Linh cùng xuống máy bay, An Điềm muốn nhìn thử chính mình chụp hình có bộ dáng gì, nhưng Chu Linh không cho, An Điềm muốn cướp, Chu Linh liền đem máy ảnh giơ lên cao, khiến cô toàn chạm vào khoảng không.
"Ngươi nói giúp ta chụp, lại không cho ta xem là ý gì?"
"Ta trở về phải sàng lọc lại, chọn ra mấy tấm tốt nhất cho ngươi, bằng không chụp ngươi thành khó coi ngươi lại trách ta."
"Ta sẽ không.......Mấy ngày tới, ngươi chụp hình chẳng lẽ cũng không cho ta xem?"
"Thật thông minh."
An Điềm chán nản lại bất đắc dĩ.
Nhưng rất nhanh, chuyện buồn bực đều bị cô vứt sau đầu.
Mấy ngày kế tiếp, Chu Linh mang cô đi ăn bánh trứng, đi Trung tâm hội nghị, đi xem bắn pháo hoa buổi tối, thậm chí còn trải nghiệm nhảy dù một phen.........
Thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi.
Trong lòng hai người đều nhớ đến buổi hôn lễ mấy ngày sau.
Nhưng cả hai cũng chưa từng đề cập với nhau.
Cho đến ngày thứ ba.
Cũng là ngày cuối cùng lưu lại Macao.
Chu Linh dẫn An Điềm đi dạo phố.
"Kỳ thật ta rất thành phố cảng, không biết vì sao, có lẽ là vì hương vị gió biển thổi đến trong không khí khiến ta cảm thấy giống như sinh vật biển đang chào hỏi ta."
Các nàng ngồi bên ngoài phòng ăn lộ thiên, An Điềm hút một ngụm trà sữa, lẳng lặng mà nghe Chu Linh nói chuyện.
Nhiệt độ không khí của thành phố A đã chuyển lạnh.
Nhưng nơi này vẫn nóng bức như cũ.
Điều này khiến cho An Điềm có loại cảm giác quay về quá khứ.
Phảng phất như trở lại mùa hè nắng chói chang đó, cô đứng giữa sườn núi nhìn thấy Chu Linh, cảm nhận được sự vui mừng và rung động.
"Mọi người đi du lịch Nhật Bản, đều thích đi Hokkaido, nhưng nếu có thời gian ta nhất định phải đi Yokohama nhìn một cái." Chu Linh nhìn về phương xa, "Mặt trời chiều ngã về tây, ngồi trên cầu thang nhìn tàu thủy đi xa, người trên thuyền cùng người trên bờ cáo biệt, có mỉm cười, có nước mắt, nói chút ngôn ngữ mà chúng ta nghe không hiểu, lại biểu hiện thứ tình cảm mà nhất định chúng ta có thể hiểu được."
"Nhất định có cơ hội." An Điềm lẩm bẩm nói.
Cô lặng lẽ nhìn di động, đã là giờ tối.
giờ rạng sáng các cô sẽ đi máy bay trở về.
Thời gian các cô ở chung ước chừng chỉ còn lại tiếng đồng hồ.
Tâm tình cô dần dần trầm xuống.
Có thể đừng trở về hay không?
Có thể lưu lại nơi này, vô luận chỉ cần vượt qua ác mộng ngày mai rồi lại trở về được không?
Chẳng sợ là vì nàng lưu lại..........
Nghĩ vậy, tâm An Điềm đột nhiên nhảy dựng lên.
Cô nhéo ngón tay, ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện với An Điềm, lại thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng mặt vô biểu tình mà nhìn về hướng nào đó.
Cô ngẩn người, quay đầu nhìn theo tầm mắt nàng.
Một phòng ăn lộ thiên khác, có một đôi nam nữ thân mật ngồi bên nhau.
Mạnh Nhất Thần ôm eo Hàn Lị Lực, Hàn Lị Lực không biết nói gì bên tai hắn, sắc mặt Mạnh Nhất Thần đang có chút buồn bực đột nhiên thoải mái cười to, hôn lên mặt Hàn Lị Lực.
"Em thoạt nhìn có giống tiểu thư trong xã hội thượng lưu hay không?"
Hàn Lị Lực rúc vào lồng ngực của Mạnh Nhất Thần, cười duyên, đắc ý ngó những nhân viên phục vụ đi tới đi lui, "Mà bọn họ lại là đám người hạ đẳng vì em mà hầu hạ."
"Đúng vậy, em hiện tại thoạt nhìn mười phần giống một tiểu thư."
Tay Mạnh Nhất Thần phất qua sợi tóc nàng ta, mắt sắc bén: "Lị Lực, em sẽ không ở trong hôn lễ của anh cố ý gây ra chuyện gì chứ? Em có biết hay không, bởi vì những tin nhắn đó của em mà anh và Chu Linh đã bị em làm cho nghiêng trời lệch đất, thiếu chút nữa đã không thể kết hôn, đầu anh đều bị nàng đập vỡ.........."
Nhớ tới lần trước Chu Linh cầm lấy bình hoa không chút do dự đập vỡ đầu hắn, Mạnh Nhất Thần chớp mắt lại có chút run rẩy.
Tuy rằng băng quấn trên đầu đã tháo xuống, nhưng nhớ tới cảnh tượng ngay lúc đó, hắn cảm thấy phần đầu vẫn ẩn ẩn đau như cũ: "Vẫn là nói, mục đích của em chính là muốn bọn anh không thể kết hôn sao?"
"Nhất Thần, anh đừng nóng giận."
Hàn Lị Lực ngồi trên đùi hắn, có chút ủy khuất mà đô miệng: "Em nào biết Chu tiểu thư lòng dạ độc ác như vậy, trước kia vẫn luôn cho rằng nàng ta là cái bánh bao có thể tùy ý để người xoa nắn tròn dẹp, cho nên mới nghĩ tới chuyện gửi tin nhắn chọc nàng sinh hờn dỗi là được, không nghĩ tới nàng sẽ làm ra loại chuyện này, càng không nghĩ tới sẽ nổi điên đánh anh."
Nhìn Mạnh Nhất Thần vẫn không cao hứng, nàng ta hôn hắn vài cái: "Anh đừng lo lắng, ngày kết hôn, em thề em nhất đứng ngoan ngoãn đứng trong đám khách khứa, nhìn anh và nàng ta đi vào lễ đường thuận lợi thành hôn, về sau hạnh phúc vui vẻ, ai, cũng liền không phải chuyện của em......"
Mạnh Nhất Thần ôm sát eo nàng ta, thấp giọng nói: "Làm sao không phải chuyện của em, chờ sau khi kết hôn, chính là ngày mà chúng ta hưởng phúc, em biết anh vì sao muốn nàng ấy kết hôn mà........"
"Em đương nhiên biết, để nàng ta thu thập cục diện rối rắm của chúng ta, chờ đến lúc nàng ta muốn tìm chúng ta tính sổ, đi đến chân trời mà tìm thôi........"
Hàn Lị Lực nghĩ đến tình cảnh tốt đẹp ngày sau, nở nụ cười.
Mạnh Nhất Thần nhìn nàng, cảm thấy nàng như thế nào cũng đều là một cô gái nhỏ yêu kiều, không khỏi than thở một tiếng: "Vẫn là ở cạnh em thoải mái nhất, ở trước mặt nàng ấy, anh thật là quá mệt mỏi."
Hắn cũng cười rộ lên.
Hai người nhất thời khó kìm lòng nổi, cũng mặc kệ nơi công cộng có ai bên cạnh không, không coi ai ra gì mà hôn môi với nhau.
Hai người kia!
Tuy rằng chưa gặp qua Hàn Lị Lực, nhưng bọn hắn chỉ kém không ở trước mặt mọi người phát sóng trực tiếp quá trình tạo em bé, An Điềm không cần nghĩ cũng có thể đoán được thân phận của nàng ta.
Cô nhíu chặt mày, nắm chặt quyền muốn đứng dậy, lại nghe thấy Chu Linh nói: "Đừng xúc động."
Chu Linh cười với cô, "Bọn họ hiện tại vô luận làm cái gì cũng không tạo thành ảnh hưởng đối với ta."
"Trước một ngày cử hành hôn lễ, hắn mang tiểu tam tới Macao........"
"Là bạn gái nhỏ Hàn Lị Lực của hắn nói cho ta biết bọn họ sẽ đến đây chơi, quả nhiên là sự thật."
Nghe vậy, An Điềm kinh ngạc nhìn về phía nàng: "Nàng ta cư nhiên tuyên bố hành trình cùng Mạnh Nhất Thần trước......."
Nàng ta khinh miệt Chu Linh như vậy, công khai ở bên cạnh Mạnh Nhất Thần, còn chẳng biết xấu hổ nói với Chu Linh rằng sẽ cùng Mạnh Nhất Thần ra nước ngoài chơi.
Nếu cô là Chu Linh, cũng tuyệt đối sẽ không khóc ở nhà, sẽ đến chỗ này tìm bọn họ tính sổ.
Nhìn nàng cúi đầu uống trà, trong cái nhấc tay có vài phần khí định thần nhàn, trong lòng An Điềm vừa động, "Chu Linh, chúng ta tới Macao trừ bỏ đi chơi, có phải còn có việc khác cần hoàn thành hay không?"
Chu Linh cong mắt lên, nhẹ nhàng sờ tóc cô.
Nàng nói: "An Điềm, ngươi nhìn cái người đi tới kia, là đồng nghiệp tốt của Mạnh Nhất Thần, gọi là Triệu Hỉ."
Lần nữa đem tầm mắt quay lại trên người hai người bọn họ, An Điềm nhìn thấy một người đàn ông mập mạp từ xa đi tới, đôi mắt ngó nghiêng nhiều lần như đang tìm người, lúc nhìn thấy bọn người Mạnh Nhất Thần, mắt lại nhìn thẳng đi đến.
Mạnh Nhất Thần phản ứng lại, đứng lên gọi cái tên mập mạp kia.
Tên mập kinh ngạc nhìn bọn họ, nói vài câu, ngồi xuống đối diện bọn họ.
"Mạnh ca."
Triệu Hỉ kêu Mạnh Nhất Thần một tiếng, nhìn Hàn Lị Lực cười tủm tỉm nhìn mình, phía sau lạnh cả người, cố ép gương mặt tươi cười kêu: "Chị dâu."
"Ừ." Hàn Lị Lực đương nhiên đáp lại, đánh giá hắn trên dưới: "Thật trùng hợp Tiểu Triệu, làm sao lại gặp mặt ở đây, ngày mai chính là ngày kết hôn của Mạnh ca ngươi, còn dám chạy tới Macao chơi.........Thân quần áo này, ăn mặc so với ông chủ lớn còn khí phách hơn."
Hàn Lị Lực là cấp dưới của Mạnh Nhất Thần, làm ở quầy giao dịch.
Luận chức vị, nói như thế nào Triệu Hỉ cũng muốn cao hơn một chút so với nhân viên giao dịch ngân hàng như nàng ta.
Hiện tại, nghe nàng ta tự cho mình là vợ chính thức của Mạnh Nhất Thần, nói chuyện với hắn rất có dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến, trong lòng hắn liền nhịn không được mắng mẹ kiếp.
Hắn có thể chụp mông ngựa Mạnh Nhất Thần, nhưng Hàn Lị Lực, nàng ta một người phụ nữ xen vào hôn nhân của người khác dựa dẫm vào đàn ông thì tính là thứ gì?
Hắn nghĩ thầm Mạnh Nhất Thần cũng thật con mẹ nó mù mắt, Chu Linh xinh đẹp như vậy lại không yêu, mỗi ngày sủng hạnh cái loại mắt nhỏ mũi nhỏ này.
Ngẫm lại, hoa ở nhà không có hương thơm của hoa dại, đạo lý này là đàn ông đều hiểu.
Hắn cười nói: "Ai da, này bị Mạnh ca và chị dâu bắt được, ta đây cũng không giấu nữa, ta thường xuyên tới Macao du lịch, kỳ thật tất cả mọi người đều biết, nơi này nhỏ, thường xuyên tới cũng liền cảm thấy những phong cảnh đó cũng chỉ có như vậy, nguyên nhân chân chính mà ta tới đây, khẳng định là muốn thử xem vận may ra sao........"
Đôi mắt Hàn Lị Lực trừng lớn: "Ngươi đánh bạc?"
Đồng thời liếc Mạnh Nhất Thần một cái, ý bảo về sau không cần cùng kẻ này thân cận quá, để tránh lây dính tật bất lương, "Sòng bạc thua nhiều thắng ít, Tiểu Triệu, xem bộ dạng ngươi, lần này tới là kiếm lời rồi?"
"Cũng có một chút, hơn ba mươi vạn." Triệu Hỉ ngượng ngùng cười.
"Hơn ba mươi vạn?!"
Mạnh Nhất Thần và Hàn Lị Lực trăm miệng một lời hô lên, "Này cũng là quá may mắn đi!"
"Cũng không phải gặp may." Triệu Hỉ cười ngây ngô, cười đến đôi mắt híp dường như biến mất, "Giống như chị dâu nói, đi sòng bạc nhiều, vậy khẳng định là vào ít ra nhiều a, ta có người an hem tới Macao mở quán trà nhỏ, trộm hoạt động sòng bạc ngầm, hắn và ta hợp tác bài bạc, thua ta chịu, thắng chúng ta chia đôi.........."
"Chính là ngươi và hắn hợp tác lừa tiền dân cờ bạc?" Hàn Lị Lực cắt ngang lời hắn.
Triệu Hỉ liên tục gật đầu, "Chị dâu quá thông minh."
Tâm linh tương thông với nhau, ánh mắt Mạnh Nhất Thần và Hàn Lị Lực nhìn về phía đối phương.
An Điềm và Chu Linh yên lặng nhìn bọn họ đi theo tên mập đứng dậy, nói nói cười cười hướng về phía xa.
"Bọn họ đi đâu vậy?" An Điềm nghi hoặc nói.
"Có thể là đi đánh bài."
Đánh bài?
Tuy nói rất nhiều người tới Macao đều là để đánh bài.
Nhưng mà.
Ngữ khí Chu Linh phảng phất rất xác định bọn họ là đi về phía sòng bạc......
Chương :
Nghe vậy, Chu Linh xoay người, nàng nhìn An Điềm rỗng tuếch đôi tay, cười hỏi: "Lễ vật ở đâu, có phải hay không đặt ở khách sạn?"
"Không có, ra tới thời điểm, ta đem nó mang lại đây, hiện tại đặt ở bên cạnh tiểu điếm kho chứa đồ, ngươi chờ ta một chút, ta lập tức quay lại."
An Điềm hiện tại nhất không nghĩ đi địa phương chính là khách sạn.
Nàng đối Chu Linh nói xong câu đó, cất bước liền hướng bên cạnh tiểu điếm chạy tới.
Chu Linh đứng ở kiều biên, kiên nhẫn mà chờ nàng trở lại.
Chỉ chốc lát, trong tầm mắt lại lần nữa xuất hiện hình bóng quen thuộc.
Nàng gắt gao nhéo cái hộp nhỏ, chạy vội, cùng bóng đêm hòa hợp nhất thể, trên mặt tràn đầy khẩn trương cùng hướng tới.
Đáy mắt quang, đốt sáng lên ám dạ trung nàng.
Như thế động lòng người.
Chạy mau đến Chu Linh bên người khi, nàng chậm rãi thả chậm nện bước, hít sâu vài hạ, hướng nàng đi tới.
Cái hộp nhỏ bị nàng tàng tới rồi phía sau.
Chu Linh vẫn luôn nhìn nàng đi đến chính mình trước mặt dừng lại.
Trong tầm mắt, tất cả đều là nàng ảnh ngược.
Hô hấp vững vàng xuống dưới, An Điềm bình tĩnh tâm thần, đem cái hộp nhỏ từ phía sau lấy ra tới, phủng nó đôi tay thoáng cử cao, giơ lên Chu Linh xương quai xanh vị trí.
Động tác thành kính, thần thánh.
Chu Linh rũ mắt, cũng là đôi tay trân trọng mà tiếp nhận hộp.
Ngăn nắp cái hộp nhỏ cùng đôi tay cũng ở bên nhau kích cỡ không sai biệt lắm đại.
Thực nhẹ thực nhẹ.
"Ta có thể hiện tại mở ra sao?" Chu Linh ngước mắt, hỏi nàng.
"Đương nhiên có thể." An Điềm gật đầu.
Chu Linh liền cởi bỏ hộp thượng dải lụa rực rỡ, thon dài chỉ ưu nhã mà xé mở đóng gói túi.
Thực bình thường động tác, phối hợp nàng chuyên chú ôn nhu biểu tình, An Điềm lại không lý do cảm thấy một tia sắc khí.
Như vậy một nữ nhân, nếu là có một ngày đi giải người khác y khấu, đại khái còn không có làm cái gì, đối phương đã cam làm nàng váy hạ chi thần đi.
Lắc đầu, An Điềm mặt đỏ.
Nàng suy nghĩ cái gì đâu!
Chu Linh mở ra hộp.
Dưới ánh trăng, nàng nhìn đến một phen lược.
Có bàn tay như vậy trường, sơ bối củng thành com-pa bộ dáng, là cái tròn tròn mập mạp, thập phần đáng yêu tiểu cây lược gỗ tử.
Nàng nhìn đến tiểu lược ánh mắt đầu tiên liền thích nó, cũng biết này tuyệt không sẽ là trên thị trường có thể mua được cái loại này bình thường lược.
Bởi vì chúng nó sơ răng đều nhịp, sẽ bình tĩnh mà giúp ngươi xử lý hảo tóc, răng gian lưu lại vài sợi sợi tóc, liền hờ hững mà nhìn ngươi buông nó đi xa.
Tiểu lược sơ răng có chút thô ráp, không có máy móc gia công ra tới tinh mỹ, nhưng lại cổ xưa vụng về đáng yêu, nàng có thể cảm nhận được chính mình dùng nó tới sơ phát khi, nói vậy nó cũng là lòng mang vui sướng.
Chu Linh vuốt ve nó, đón nhận An Điềm khẩn trương đôi mắt, giơ lên tươi cười: "Cảm ơn ngươi, An Điềm, ta thực thích."
"Ngươi thích liền hảo." An Điềm cười đến hạ bài hàm răng đều lộ ra tới, sáng ngời tuyết trắng, "Cái này lược là dùng gỗ đào làm, ngươi biết chúng ta Đạo gia thích dùng gỗ đào làm đồ vật, cái này lược ngươi thường xuyên sơ, nhất định có thể khư tà bảo bình an."
"Đây là ngươi thân thủ làm sao?"
"Ách......" An Điềm đôi mắt hướng nơi khác ngó: "Là chúng ta Diệu Vân Quan quanh thân, quanh thân lạp! Đừng nhìn chúng ta xem tiểu, cũng sẽ ra linh vật, cái này chính là chúng ta năm nay linh vật, độc nhất vô nhị định chế bản, tặng cho ngươi......"
Kế tiếp nói nàng không có thể nói xuất khẩu.
Bởi vì Chu Linh đã khom người ôm lấy nàng.
Nóng rực mà dễ ngửi hơi thở.
Nàng có điểm vựng.
"Đúng không?" Chu Linh đem nàng ôm thật sự khẩn, "Kia thật là vinh hạnh của ta."
An Điềm bị nàng như vậy ôm, đôi tay hai chân giống như lập tức không thể nhúc nhích dường như, trong lòng như cổ, đang không ngừng mà bị đánh.
Dừng một chút, nàng nghe thấy Chu Linh nói: "An Điềm, chúng ta hiện tại hồi khách sạn sao?"
Hồi khách sạn?
Không, nàng mới không cần trở về.
Hồi khách sạn có thể làm cái gì?
An Điềm rất rõ ràng, các nàng trở về nhiều lắm nghỉ ngơi mấy cái giờ, phải thừa phi cơ hồi thành phố A.
"Chu Linh......" Nàng lấy hết can đảm, ở nàng bên tai thấp thấp hỏi: "Ngươi vẫn là...... Vẫn là phải đi về...... Cử hành hôn lễ sao?"
Chu Linh chậm rãi buông ra nàng, nhìn thẳng nàng đôi mắt: "Ngươi nghĩ như thế nào?"
"Ta? Ta......"
An Điềm nhìn nàng: "Ta chỉ biết, Mạnh Nhất Thần tuyệt đối không phải ngươi chân mệnh thiên tử, ngươi đáng giá càng tốt đẹp, bởi vì ngươi chính là tốt đẹp một bộ phận."
An Điềm cái mũi ê ẩm, "Chu Linh, trên thế giới, có như vậy nhiều như vậy thật tốt đẹp sự vật đang chờ ngươi, không cần câu nệ với quá vãng, không cần trở về xem, ngươi muốn, tưởng đạt thành, chỉ cần là ngươi, liền nhất định có thể làm được......"
Chu Linh trong mắt sáng quắc lóe sáng.
Nàng hơi hơi cúi người, để sát vào nàng: "An Điềm."
Nàng gọi nàng: "Điềm điềm."
Nàng nhìn nàng, chóp mũi cũng hơi hơi phiếm hồng: "Nói cho ta, ngươi còn có hay không cái gì tưởng lời nói, còn có sao?"
"Ta......" An Điềm hít hít cái mũi, cố nén chính mình không khóc ra tới: "Ta không nghĩ, ta không nghĩ làm ngươi nhìn đến những người đó!"
Chu Linh, có thể hay không không quay về?
Có thể hay không cùng nàng lưu lại nơi này?
Nàng nỗ lực mà nháy mắt, đem hơi nước áp trở về: "...... Ta không nghĩ lập tức hồi...... Hồi khách sạn."
Nàng hảo thương tâm, không dám đem trong lòng sở hữu nói đều nói cho nàng.
Nàng cùng Mạnh Nhất Thần ở chung ba năm, cùng nàng ở chung mới mười lăm thiên.
Nàng hôn lễ nói vậy thập phần long trọng, nàng vứt bỏ hết thảy tới tìm nàng lời nói, nàng lại hai bàn tay trắng.
Nàng không dám phỏng đoán chính mình trong lòng nàng phân lượng.
Nàng vẫn là không dám.
Nàng vô ý thức gian lại cắn môi.
Chu Linh trong lòng dâng lên ngàn vạn rung động.
Nàng vươn tay, hảo tưởng phủng trụ nàng khuôn mặt nhỏ......
Hơi lạnh đầu ngón tay, chỉ là chạm được nàng môi dưới, "Không phải cùng ngươi nói, đừng cắn miệng sao?"
Chu Linh tham luyến môi nàng độ ấm, nhẹ nhàng mà lại vuốt ve một lần.
Nàng lưu luyến mà thu hồi tay, thở sâu, vừa định đối cúi đầu không nói An Điềm nói cái gì, An Điềm lại đột nhiên ngẩng đầu: "Chu Linh, ngươi không phải nói, ngươi ở Anh quốc lưu quá học sao?"
"Đúng vậy."
"Kia, ngươi có thể hay không nhảy điệu Jazz?" Nàng sát sát đôi mắt, cười xem nàng: "Có thể hay không dạy ta?"
Chu Linh kinh ngạc: "Hiện tại?"
"Đúng vậy, chính là hiện tại."
An Điềm tùy tiện mà nói: "Dù sao ta cũng không nghĩ hiện tại liền hồi khách sạn, chúng ta nhiều ở chỗ này lưu một đoạn thời gian, được không?"
Nàng hiện tại thật là khó chịu.
Nàng nếu muốn biện pháp dời đi chính mình lực chú ý, thẳng đến gân mệt kiệt lực bất tỉnh nhân sự mới được.
Đi Anh quốc lưu học, cùng có thể hay không nhảy điệu Jazz không có gì quan hệ.
Nhưng Chu Linh xác thật sẽ nhảy loại này vũ.
Nàng nói: "Hảo."
Nàng mở ra di động âm nhạc phần mềm —— nàng bản thân là âm nhạc giáo viên, cho nên app thích hợp khiêu vũ khi nhạc đệm khúc nhiều đáp số không rõ, nàng tùy ý điểm một đầu thư hoãn duyên dáng, đem âm lượng chạy đến lớn nhất.
"Lại đây." Nàng ôn nhu nói: "Ôm ta eo."
An Điềm ngoan ngoãn mà, run rẩy xuống tay, dán đến nàng vòng eo.
Nàng có phải hay không lần đầu tiên, ôm nữ thần eo a.
Như vậy tinh tế, mang theo mềm mại độ ấm.
Chu Linh mang theo nàng, nhảy đến thong thả, lại rất uyển chuyển nhẹ nhàng.
Các nàng thân thể dính sát vào lẫn nhau.
"Cái này kêu cái gì vũ?" An Điềm nhỏ giọng hỏi.
"Cái gì cũng không phải, tùy tiện biên, ta đem nó gọi là ' dưới ánh trăng tiểu tứ bước '."
Đây là thuộc về các nàng, độc nhất vô nhị vũ bộ.
Tình yêu, cùng khiêu vũ lại có cái gì phân biệt.
Ngươi lui ta tiến, ta tiến ngươi lui.
Ngây thơ mờ mịt, lo lắng thấp thỏm lo lắng, nơm nớp lo sợ.
Lại ngọt, lại toan, lại đau.
"Hôm nay thời tiết thật tốt, ánh trăng hảo lượng."
"Đúng vậy."
An Điềm ôm Chu Linh, tận lực không thèm nghĩ ngày mai sự tình.
Nàng nhìn mắt chân trời nguyệt.
Nàng tưởng, nàng nhất định phải bảo hộ Chu Linh.
Chu Linh ôm lấy An Điềm, lẳng lặng cảm giác gió biển phất quá trên mặt cảm thụ.
Nàng tưởng, có chút đồ vật, nên đi đánh vỡ.
Các nàng nhảy thời gian rất lâu, thẳng đến mệt mỏi.
Chu Linh phải cho nàng chụp ảnh, An Điềm lắc đầu: "Chúng ta cùng nhau chụp mấy trương chụp ảnh chung đi, mấy ngày nay, ngươi chỉ lo cho ta chụp, ngươi đều còn không có thượng kính đâu."
"Bất quá như vậy tương đối khó chụp......"
Chu Linh thấy đi ngang qua một cái nam sinh, đi qua đi thỉnh hắn chụp ảnh, nam sinh vui vẻ đáp ứng, nói: "Vừa mới, ta còn nhìn đến các ngươi khiêu vũ, nhảy rất khá xem, muốn hay không đem các ngươi cùng múa bộ dáng cũng lục đi vào?"
"Hảo a."
Các nàng trăm miệng một lời mà ứng.
.
Rạng sáng tam điểm.
Trên phi cơ.
An Điềm đã ngủ say.
Chu Linh còn có chút sự tình không xử lý xong.
Ngón tay ở trên màn hình tung bay, nàng cùng đối phương hàn huyên gần một giờ, mới buông di động.
Nàng mở ra camera.
Cùng An Điềm ở bên nhau ba ngày bốn đêm.
Nàng một trương bức ảnh mà xem xuống dưới.
Bên môi tươi cười, chưa bao giờ ngừng lại.
Cuối cùng, nàng thấy được chính mình cùng An Điềm nhảy vũ.
Nàng qua lại truyền phát tin rất nhiều lần.
Quay đầu, nhìn đến nhắm mắt lại, đang ngủ ngon lành nữ hài.
Quả nhiên, trong video lại thấy thế nào, vẫn là sẽ không có chân nhân tới tâm động.
Nàng để sát vào nàng.
Tiểu xảo cái mũi hạ môi, phấn phấn.
Cho dù trong bóng đêm, cũng cực kỳ mê người, phát ra tự nhiên ánh sáng.
Chu Linh nghiêng nghiêng đầu, chóp mũi đã đụng tới nàng cánh mũi.
Các nàng lẫn nhau gian ấm áp hô hấp, đang âm thầm trao đổi.
"......"
Sắp trộm được nàng hôn khi, nàng vẫn là ngừng lại.
Cuối cùng, chỉ là chọc chọc nàng khuôn mặt nhỏ.
Tốt đẹp trái cây, hẳn là chờ đến thắng lợi sau lại tinh tế nhấm nháp.
Đến lúc đó, tất yếu từ ngoài vô trong, nhẹ xoa chậm vê, hảo hảo mà thể vị một phen......
Chu Linh một lần nữa nằm hồi chính mình ghế dựa, cười cười.
Sáng sớm giờ.
Các nàng trở lại thành phố A.
Chu Linh đầu tiên là ở nhà trong đàn cấp ba mẹ đã phát tin tức: "Ta đã trở về."
Kết hôn địa điểm là khi nào, ở nơi nào tới.
Nàng một tháng trước nhớ rõ như vậy rõ ràng, hiện tại lại thiếu chút nữa cũng chưa nhớ tới.
Xe taxi, nàng nhìn mắt bên cạnh An Điềm, không biết là rời giường khí vẫn là cực độ thiếu miên, nàng vẫn luôn yên lặng mà dụi mắt, cũng không nói lời nào.
"Trở về về sau, chúng ta ngủ tiếp một hồi."
"Hảo."
An Điềm gật gật đầu, đôi mắt sáng lên tới.
Các nàng ngủ như vậy thiếu, trở về lúc sau, nàng muốn cùng Chu Linh ngủ chung, ngủ cái trời đen kịt, mãi cho đến hôn lễ sau khi kết thúc lại tỉnh lại......
Biện pháp này hảo, nàng như thế nào không nghĩ tới đâu?
"Ta nấu cơm cho ngươi ăn, làm ngươi ăn đến no no." An Điềm tinh thần, cao hứng mà đối nàng nói.
Ăn thật no, liền càng dễ dàng vây, là có thể ngủ đến càng lâu một ít.
Chu Linh mỉm cười ứng.
Buổi chiều tam điểm.
Chu Linh nằm ở trên giường, lòng bàn tay chống cằm, nhìn sẽ An Điềm.
Nàng thân hình yểu điệu, như vậy lười nhác mà nằm ở trên giường xem một người thời điểm, có vẻ đặc biệt liêu nhân.
Chính là, WeChat không ngừng mà có người cho nàng phát tin tức.
Nàng biết, chính mình không thể không đi.
Nghĩ đến hôm nay buổi hôn lễ này, đã từng khát khao, sau lại thất vọng, chống cự.
Đến bây giờ, nàng lòng yên tĩnh như nước.
Nàng đứng dậy, lại nhìn mắt trên giường nữ hài, liền đóng lại phòng ngủ môn, hướng phòng tắm đi đến.
.
Mạnh Nhất Thần cùng Chu Linh hôn lễ ở thành phố A một chỗ giáo đường cử hành.
Triệu Tinh Liên sớm đã xử lý hảo sở hữu hết thảy, không sợ xuất hiện bất luận cái gì ngoài ý muốn tình huống, chỉ lo lắng cho mình nữ nhi sẽ không đi vào hiện trường.
Cho nên Chu Linh xuất hiện ở nàng trước mắt khi, nàng thực sự nhẹ nhàng thở ra.
"Linh Linh, ngươi đều đến chậm ngươi biết không, các ngươi chạng vạng giờ liền phải bắt đầu cử hành hôn lễ, tại đây chi gian, ngươi muốn xuyên áo cưới, hoá trang, còn muốn đem tạo hình làm tốt......"
Chu Linh ngước mắt nhìn về phía mẫu thân.
Đối mặt nữ nhi thanh triệt ánh mắt, Triệu Tinh Liên thế nhưng nhất thời nghẹn lời, có chút nói không ra lời.
Nàng đem mặt sau tưởng quở trách nữ nhi nói, toàn bộ nuốt trở vào.
Chu Văn Trừng tắc hỏi lại Chu Linh một lần nàng còn có nghĩ kết hôn.
"Ba, nhiều người như vậy đều tới, là tưởng hủy bỏ là có thể hủy bỏ sao, đừng lo lắng cho ta."
Dị thường bình tĩnh Chu Linh làm hắn trong lòng cực kỳ bất an, lời nói càng làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn: "Ta sẽ cùng Mạnh Nhất Thần kết hôn."
Nàng cười một chút, nói: "Kỳ thật hiện tại vấn đề không ở ta, mà là hắn còn nguyện ý hay không cùng ta kết."
Chu Linh nói xong, đi vào phòng hóa trang.
Chu Văn Trừng nhìn nữ nhi bóng dáng, mí mắt thình thịch mà nhảy, tổng cảm thấy có chút không tốt sự muốn phát sinh.
Hắn đối thê tử nói: "Mạnh Nhất Thần như thế nào còn không có tới, hắn không biết hôm nay muốn kết hôn sao?"
"Ta đây liền đi theo bà thông gia nói. Nam nữ sinh không giống nhau, nam sinh xuyên cái âu phục liền không sai biệt lắm, chúng ta Linh Linh muốn xinh đẹp nhất đẹp nhất, không thiếu được muốn dùng nhiều điểm tâm tư."
Triệu Tinh Liên nói chuyện điện thoại xong, đối Chu Văn Trừng nói: "Yên tâm, một thần đang ở lại đây."
Thê tử tươi cười rất là vui mừng.
Chu Văn Trừng cũng đi theo cười cười, đáy mắt lại hiện lên sầu lo.
Hai người đều đã nháo thành bộ dáng này.
Này hôn lễ, thật sự còn có cử hành ý nghĩa sao?
Chu Linh thay áo cưới.
Thêu màu ngân bạch bách hợp hình tròn làn váy thật dài mà kéo ở sau người, tựa như thật lớn thuần trắng đóa hoa.
Một chữ vai lộ ra nàng nhu nhuận oánh bạch đầu vai, cùng rõ ràng duyên dáng xương quai xanh.
Tóc dài thượng nửa bộ phận bàn khởi, tạo hình sư vì nàng mang lên mờ mịt mộng ảo đầu sa.
Chuyên viên trang điểm cho nàng thượng trang khi cảm thấy ngạc nhiên, không hoá trang Chu Linh như là phúc ý cảnh xa xưa sơn thủy mặc họa, chờ thêm sắc thái, nàng tựa như hoa hồng thịnh phóng ra diễm lệ đoạt mục mỹ, nhiều một phân tô màu liền nhiều một phân mỹ diễm.
Thật là trang điểm nhẹ nùng mạt tổng thích hợp.
Trong gương nữ nhân, có kinh tâm động phách mỹ.
Cố tình tân nương mặt vô biểu tình, này mỹ lệ liền ít đi vài phần sinh động.
Toàn bộ quá trình hoa gần hai cái giờ.
Chờ các nàng làm không sai biệt lắm, Chu Linh mở miệng, ôn thanh nói: "Vất vả, các ngươi trước nghỉ ngơi đi."
Nhìn trong gương chính mình, Chu Linh im lặng vô ngữ, lẳng lặng mà nghĩ cái gì.
Gương bên cạnh có cái cái hộp nhỏ.
Nàng mở ra hộp, sờ sờ bên trong lược.
Trên mặt rốt cuộc có ý cười.
Môn đột nhiên bị đẩy ra.
Mạnh Nhất Thần từ bên ngoài đi vào tới.
Hắn xuyên một thân thẳng tây trang, tóc về phía sau dùng keo xịt tóc cố định, lộ ra rộng thoáng cái trán.
Nếu không phải hắn thần thái uể oải, nhìn đến người của hắn đều sẽ cảm thấy hắn tuấn tú lịch sự, thật sự anh tuấn.
Còn chưa đi gần, Chu Linh đã nghe đến hắn trên người không nhẹ mùi rượu.
Nàng động cũng chưa động.
Mạnh Nhất Thần trong mắt tất cả đều là hồng tơ máu.
Hắn đi bước một đi đến Chu Linh bên người, cũng nhìn về phía gương.
"Xem, chúng ta nhiều xứng đôi a." Hắn cười dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng ai có thể nghĩ đến chúng ta hai cái tối hôm qua đều chạy tới Macao, vì làm đối phương nan kham, lẫn nhau tổng cộng đưa cho cái kia sòng bạc hai trăm nhiều vạn đâu, ha, chúng ta là xứng a, thật sự quá xứng!"
Chu Linh rũ mắt: "Ngươi nhưng thật ra còn có nhàn tâm ở chỗ này châm chọc mỉa mai, chạy nhanh tìm thân thích một đám mà vay tiền, liền tính là quỳ xuống cũng muốn đem tiền mượn tới tay a, bằng không lợi lăn lợi, ngươi kia vạn đến lăn thành bao nhiêu tiền, muốn hay không ta thế ngươi tính tính?"
"Chu Linh, ngươi thật đúng là cái tiện nhân a." Mạnh Nhất Thần cười, nắm chặt khởi nắm tay, nhẫn nhịn, lại buông: "Nếu không phải cùng ngươi kết hôn, cố ngươi đến xinh đẹp điểm, ta thật muốn hướng ngươi trên mặt hảo hảo đánh mấy quyền."
"Ngươi đánh a."
Chu Linh nhìn chằm chằm trong gương hắn, tầm mắt, chậm rãi chuyển dời đến kính mặt trung ương: "Gương mảnh nhỏ thực sắc bén, lần này cần là đánh vỡ ngươi đầu, phỏng chừng đến phùng châm đi."
"......"
Mạnh Nhất Thần hoãn ngữ khí, tay đáp thượng nàng bả vai.
Chu Linh mày nhăn lại.
"Đừng nóng giận, lần này là ta không tốt, là ta không nói cho ngươi một tiếng liền đi Macao." Không nghĩ khiến cho quá khó coi, Mạnh Nhất Thần hướng nàng cầu hòa: "Linh Linh, ta là thiệt tình tưởng cùng ngươi kết hôn, vừa mới ta nói chuyện không tốt lắm nghe, ngươi đừng để ý."
"Ngươi như vậy mỹ."
Hắn nhìn trong gương người, lẩm bẩm mà nói: "Ta thật sự thực ái ngươi......"
"Ngươi cùng Hàn Lị Lực là cái gì quan hệ, vì cái gì mang nàng đi Macao?" Chu Linh không muốn nghe hắn nói không hề dinh dưỡng vô nghĩa.
Mạnh Nhất Thần sửng sốt, "Nàng...... Nàng là Triệu Hỉ bạn gái, bọn họ đi ra ngoài chơi, ta cũng đi theo đi tan giải sầu."
Chu Linh nhẹ nhàng "Nga" thanh.
"Linh Linh, chúng ta hôn lễ, sẽ thuận thuận lợi lợi tiến hành đi?"
Hắn có chút không xác định hỏi nàng, lại lo lắng nàng sẽ lại nói ra cái gì sử chính mình không vui nói, ngay sau đó chính mình trả lời: "Chúng ta nhất định sẽ thuận lợi mà thành hôn, ngươi sẽ là trên thế giới này đẹp nhất tân nương tử......"
Hắn nói xong, hướng nàng bài trừ một cái có thể nói khó coi cười, cúi người, muốn hôn nàng.
Chu Linh dựng thẳng lên lông mày: "Đi ra ngoài."
Mạnh Nhất Thần cứng đờ, trên mặt một lần nữa hiện lên tức giận.
Hắn không rên một tiếng, quăng ngã môn mà đi.
Phòng hóa trang, một lần nữa an tĩnh lại.
Không quá một hồi, môn lại lần nữa bị mở ra.
Chu Linh còn tưởng rằng Mạnh Nhất Thần đi mà quay lại, quay đầu, nhìn đến là Tưởng Tiêm từ bên ngoài đi vào tới.
Nàng từ trên xuống dưới mà đánh giá nàng, gật đầu: "Ngươi hôm nay cũng thật xinh đẹp, đáng tiếc, tưởng kết hôn đối tượng không phải hắn."
Bạn tốt lại đây xem nàng, nàng trong lòng khoan khoái chút, cười cười không nói chuyện.
Tưởng Tiêm đi đến bên người nàng, do dự hạ, vẫn là hỏi: "Thật muốn hảo?"
"Tưởng hảo cái gì?"
Tưởng Tiêm vừa muốn trả lời, tầm mắt lại bị hộp vật nhỏ hấp dẫn ở.
Nàng đem nó lấy ra tới, "Tiểu lược?"
"Đúng vậy." Chu Linh ý cười tới rồi đáy mắt: "Vẫn là gỗ đào làm."
"Là nàng tặng cho ngươi?" Tưởng Tiêm ngó nàng.
Chu Linh "Ân" thanh, ngữ khí thực an tâm: "Là nàng thân thủ làm."
"Nàng nói, này lược chuyên môn dùng gỗ đào làm, chính là có thể khư tà tị nạn......"
Tưởng Tiêm khϊếp sợ mà nhìn nàng, sau một lúc lâu, buột miệng thốt ra, "Chu Linh, ngươi cái này ngu ngốc."
Chu Linh sửng sốt hạ, không biết bạn tốt đột nhiên gì ra lời này.
Tưởng Tiêm chỉ vào tiểu lược: "Gỗ đào làm lược, khư tà chỉ là trong đó một cái ý nghĩa."
"...... Còn có cái gì ý nghĩa?"
"Nó chủ yếu hàm nghĩa là kết tóc đồng tâm, đem lược tặng cho người khác, là hy vọng có thể cùng nàng bạch đầu giai lão, huống chi đây là nàng tự mình làm."
Tưởng Tiêm đem lược buông xuống, khẽ thở dài thanh, "Chu Linh, nữ hài tử kia nàng......"
"Nàng ái ngươi a."
Nàng ái ngươi.
Chu Linh trước mắt đột nhiên hiện lên khởi An Điềm lần đầu tiên cùng nàng gặp mặt, giảo hoạt mỉm cười bộ dáng.
An Điềm ở nàng phía trước nhảy nhót mà đi tới, tóc tán xuống dưới, quay đầu lại xem nàng, có chút ngượng ngùng bộ dáng.
Cùng với tối hôm qua, nàng nhìn nàng, đôi mắt trừng đến tròn tròn, như vậy trong suốt, tràn đầy đến phảng phất vốc một hồ thu thủy, như vậy tốt đẹp bộ dáng.
"Ngươi là ta đã thấy, nhất gợi cảm nữ nhân."
Nàng hỏi nàng: "Ngươi còn có hay không cái gì tưởng lời nói?"
Nàng lúc ấy cái gì cũng chưa nói.
Không, nàng nói.
Nàng đưa lược thời điểm, nàng đã nói!
Tưởng Tiêm xem nàng suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên, nóng nảy, "Chu Linh, An Điềm nàng ái ngươi, ngươi lại còn ở nơi này muốn cùng một cái sẽ chôn vùi ngươi cả đời hạnh phúc người kết hôn, ngươi biết chính mình đang làm cái gì sao?"
Chu Linh đứng lên.
Nàng đồng mắt phảng phất cách lưỡng đạo thật mạnh hơi nước, hốc mắt phiếm hồng.
Nàng môi run rẩy: "Ta biết."
"Tư bôn đi, hiện tại đi còn kịp, ngươi ba mẹ bên kia, ta tới nghĩ cách......"
Tưởng Tiêm cầm tay nàng: "Chu Linh, cùng quá khứ chính mình từ biệt đi, đi con mẹ nó ngoan ngoãn nữ! Chẳng sợ ích kỷ một chút, lần này vì chính mình, rời đi nơi này, hảo sao?"
Nàng từ chính mình trong bao lấy ra một cái bỏ túi hộp quà: "Ta thiếu chút nữa đã quên, ta cũng có lễ vật muốn tặng cho ngươi."
Chu Linh tầm mắt mơ hồ, nàng mộc mộc mà chờ Tưởng Tiêm hủy đi lễ vật, đem đồ vật cho nàng, "Cái này, là tâm ý của ta."
Lạnh lẽo đồ vật phóng tới trên tay nàng.
Chu Linh cúi đầu, nước mắt thuận thế nhỏ giọt trên mặt đất.
Tầm mắt rõ ràng.
Nàng nhìn đến một con màu bạc vòng tay.
Vòng tay mặt trên viết một câu:
Against the world.
Cùng thế giới là địch.
"Đẹp."
Nàng nhẹ giọng nói, bắt tay vòng mang đến cổ tay trái thượng.
Tưởng Tiêm nhìn nàng, lại lần nữa hỏi biến phía trước vấn đề: "Chu Linh, ngươi nghĩ kỹ rồi sao?"
"Nghĩ kỹ rồi."
Chu Linh nhìn chằm chằm vòng tay một hồi, ngẩng đầu, đối nàng lộ ra tươi cười: "Tới này phía trước, ta liền nghĩ kỹ rồi."
.
An Điềm từ trong mộng bừng tỉnh sau, phát hiện chính mình ở Chu Linh trên giường.
Nàng đằng mà đứng dậy, phát hiện bên người đã không có Chu Linh, lại xem thời gian, đã là buổi chiều giờ.
"Không xong!"
Nàng vội vàng xuống giường rửa mặt, "Ta như thế nào ngủ thời gian dài như vậy!"
Chu Linh......
Nàng trong lòng, ngàn ngàn vạn vạn khắp nơi niệm quá tên này.
Nàng không thể kết hôn.
Không thể cùng cái loại này người kết hôn!
An Điềm tông cửa xông ra.
Chạy vài bước, nàng mới nhớ tới chính mình căn bản không biết Chu Linh sẽ ở địa phương nào kết hôn.
Cũng không biết hôn lễ hiện tại tiến hành đến tình trạng gì......
Nàng gấp đến độ nổi điên, rơi vào đường cùng, đành phải đánh cấp đã từng một cái đồng học: "Là ta, An Điềm, ngươi biết chu lão sư ở nơi nào kết hôn sao?"
"...... Chuyện khác, ta lúc sau sẽ nói cho ngươi......"
"Ta là nàng học sinh, ta đương nhiên muốn đi tham gia nàng hôn lễ."
Nàng thanh âm lộ ra kiên quyết: "Chu lão sư như vậy tốt một người, ta muốn tận mắt nhìn thấy nàng hạnh phúc, bằng không, ta không thể an tâm."
Treo điện thoại.
Nàng định định thần, hướng một phương hướng chạy tới.
Giờ này khắc này, nàng trong đầu chỉ có một ý tưởng.
Liền tính là cõng bom qua đi.
Nàng cũng muốn ngăn cản buổi hôn lễ này.