Lầu hai, nhã gian của Xuân Phong Lâu, phòng của Tuyết Oanh cô nương.
Bên trong phòng là các loại đàn gỗ quý giá cực kỳ đẹp đẽ, trên án kỳ bày một chiếc đàn cổ, nội thất có một cái bình phong bằng ngọc ngăn cách.
Hắc y nam tử chậm rãi đánh giá bốn phía một chút, khí độ thong dong đạm bạc. Hắn ngẩng đầu lên, dù chưa lộ ra toàn bộ khuôn mặt, chỉ một nửa bên mặt cũng có thể nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ băng sơn của hắn. Mày kiếm kiên nghị, khóe mắt khơi mào phượng mâu, giống như mộng, giống như tiên, vẻ đẹp như tuyết phất phới.
Lúc hắc y nam tử nhìn thấy bức mỹ nhân đồ trên bàn, lập tức dừng lại bước chân, ánh mắt ngưng trụ. Lẳng lặng nhìn bức họa trên bàn, vẻ mặt rất chuyên chú nghiêm cẩn, toàn bộ tâm trí đều bị bức họa hấp dẫn. Vô luận là ai nhìn thấy dáng vẻ của hắn bây giờ, đều nghĩ là hắn bị mỹ nhân trong họa hấp dẫn.
Mỹ nhân trong họa đang ngồi bên cạnh hắn, vì hắn bưng lên rượu ngon món ngon, hắn lại chưa từng liếc mắt nhìn nàng một lần.
Tuyết Oanh cô nương không có chút dáng vẻ oán hận nào, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắc y nam tử. Đôi mắt đẹp lóe sáng, ẩn ẩn còn mang theo chút chờ đợi.
Nàng lẳng lặng ngồi đó, chờ đợi nam nhân phản ứng.
Một lát sau, bên môi hắc y nam tử giương lên một nụ cười mê người, thản nhiên nói: “Vẽ rất tốt!”
Tuyết Oanh lập tức cười, tiếng cười như chuông bạc thanh thúy “Đây là một người bí ẩn giống như công tử. Lang muốn ta tìm một họa sư, đương nhiên sẽ không kém.” Giọng nói nàng thân mật gọi danh tính đối phương, phảng phất giữa hai người không nói hết thân mật.
Hắc y nam tử chậm rãi ngoái đầu nhìn về phía Tuyết Oanh, bình thản mà nói: “Tuyết Oanh cô nương vẫn là gọi ta Tử Hi đi.”
Ánh mắt Tuyết Oanh không khỏi tối sầm lại. Từ trước đến nay nàng đều được nam nhân nâng niu trong tay, còn chưa bao giờ bị người khác khéo léo từ chối như vậy.
Dù sao, Tử Hi là xưng hô người khác gọi hắn, đồng môn đều gọi hắn như vậy, hơn nữa trong chốn giang hồ mọi người đều có thể gọi hắn như vậy, Tuyết Oanh vẫn cho rằng bản thân trong lòng đối phương là bất đồng.
Hơn hai năm qua, nam nhân khuynh mộ nàng không ít. Bọn họ đều là quan to hiển quý, nhân tài tuấn sĩ. Người muốn cưới nàng làm thê tử như nước sông tràn đầy, nhưng nàng lại không để mắt một ai. Tuyết Oanh là một nữ nhân tâm cao khí ngạo, càng thích nàng, nàng càng không thích. Những nam tử mà nàng đã gặp qua, gần như không ai có thể chống đỡ nổi sức quyến rũ của nàng. Nhưng duy nhất chỉ có một người làm cho nàng canh cánh trong lòng. Người kia lại đối với nàng thủy chung duy trì mộ khoảng cách. Mấy năm rồi mà vẫn không xóa được hình ảnh đối phương trong lòng nàng. Người đó chính là nam tử độc nhất vô nhị trước mặt nàng lúc này.
"Bức họa này là ngời phương nào vẽ?” Hắc y nam tử đột nhiên hỏi.
Ánh mắt Tuyết Oanh lưu chuyển, khóe miệng miễn cưỡng lộ ra nụ cười “Là một họa sư khoảng mười lăm tuổi.”
Ngón tay nam tử nhẹ nhàng mơn trớn bức họa, dừng một chút, không thể tin nói: “Họa sư mười lăm tuổi?” Đôi mắt đen nhánh của nam tử thoáng qua một gợn sóng nhàn nhạt, rất nhanh lại bị chôn vùi bên trong ánh mắt sâu thẳm.
Tuyết Oanh vươn tay bưng chun trà đưa đến trước mặt nam tử “Tử Hi thấy bức họa này như thế nào?”
Hắc y nam tử thật sâu thở dài “Bứa họa này bình sinh ta gặp qua, là độc nhất vô nhị. Cái thần trong bức họa biến hóa ngàn vạn. Đường cong không có một tia hỗn độn, dung nhập huyền diệu. Nếu có thể tinh tế mài dũa một chút, tin chắc có một ngày sẽ không còn giới hạn.”
Lông mày Tuyết Oanh nhếch lên "Thật sự tốt như vậy?"
Nam tử nói: "Dĩ nhiên."
Tuyết Oanh lại chậm rãi thở dài một tiếng nói: "Chỉ là, họa sư Tử Hi nói đến lại là một thiếu nữ, từng vì sinh kế của bản thân cầm họa của mình bán giá rẻ tại Kinh Thành. Nàng không có danh tiếng, phong cách họa không theo trào lưu, cho nên họa của nàng luôn không có người để ý đến. Cuối cùng thiếu nữ phải mặt dày giả nam nhân đến thanh lâu là họa sự. Khi ta nghe được tán thưởng của Tử Hi, cảm thấy có hơi khuyếch đại không thật.”
Tuyết Oanh biết rõ ánh mắt của nam tử hơn người, lại cố ý làm trái lại. Nhưng đây cũng chỉ là thủ đoạn hấp dẫn nam nhân của nàng mà thôi.
Tường vi có gai, có nam nhân thích luận điệu này.
Con ngươi hắc y nam tử nheo lại, lại nói: “Thiếu nữ kia có bộ dáng thế nào?”
Ánh mắt Tuyết Oanh lóe sáng, không rõ vì sao nam tử lại có hứng thú đối với thiếu nữ kia, hơi có chút nghi hoặc nói: “Thiếu nữ này dáng vóc cao gầy, nhưng ngũ quan lại rất tinh mỹ, cười rộ lên cực kỳ đáng yêu…..”
"Thiếu nữ kia khi nào sẽ đến?"
"Chúng ta ban đêm tiếp khách, nàng đương nhiên đến vaò ban đêm, hơn nữa đêm nay sẽ đến.”
Đêm nay! Lông mi hắc y nam tử run rẩy, con ngươi đen bóng thâm thúy nhiễm một tầng băng cứng.”
Lúc này, bỗng nhiên tâm tư Tuyết Oanh vừa động, nhàn nhạt hỏi: “Tử Hi, công tử giao cho ta vẽ lại bộ bí kỹ võ công này thật sự có ích sao?”
Hắc y nam tử chậm rãi gợi lên khóe môi, nói: “Múa, đôi khi cũng là một loại võ công.”
"Chẳng lẽ đây là một bộ vũ kỹ tuyệt thế?” Tuyết Oanh có hơi chút động tâm.
"Không sai, vũ kỹ Tiêu Dao, thiên hạ vô song.”
"Như vậy, ta có thể luyện hay không?” Xưa nay Tuyết Oanh đều cảm thấy bản thân hơn các nữ tử tầm thường khác, trong lòng vẫn như cũ chứa ngạo khí nồng đậm.
Nam tử nâng khóe môi, phương mâu nhếch lên, nhấp một ngụm trà nói: “Chỉ sợ trên thế gian này chỉ có nữ tử cực kỳ có ngộ tính mới có thể luyện. Phàm là người có tư chất hơi kém một chút, đều không có cơ duyên tìm hiểu.” Huống chi, bí tịch võ công này không có mấy người hiểu được. Thế nhân đều mơ ước có được, ai lại nhờ nó được giao cho họa sư trong thanh lâu vẽ lại?”
Nhưng Tuyết Oanh có chút không cam lòng nói: “Tử Hi, Ta có bài danh trên Kim Lân bảng, chẳng lẽ tư chất như vậy vẫn không đủ?”
Nam tử lạnh nhạt nói: "Có khi ngộ tính cùng mĩ mạo không có quan hệ.”
Không lấy được tán thành của đối phương, trong mắt Tuyết Oanh thoáng qua một tia ảm đạm nhàn nhạt cùng cảm xúc không cam lòng. Nhưng nàng rất nhanh liền khôi phục bộ dáng như cũ, dùng tay áo che miệng cười, nói: “Điệu múa Tiêu Dao là vũ kỹ thất truyền đã lâu, ngàn năm một thuở, hiếm có người biết, tuyệt không thể để rơi vào tay người khác. Thiếu nữ họa sư đã họa lại bộ vũ kỹ bí tịch này, có phải nên…….”
Nói xong, trong mắt Tuyết Oanh xẹt qua một tia hàn quang, vươn bàn tay trắng nõn nhỏ xinh làm động tác sau gáy một chút.
Trên móng tay trong suốt xẹt qua một tia hàn ý dày đặc, giết người diệt khẩu!
Giờ phút này, Băng Nhi nằm sấp trên mái hiên bỗng nhiên không lý do mà cảm thấy rùng mình, không khỏi ớn lạnh một chút.
Con ngươi tuyệt mỹ lạnh lùng của hắc y nam tử liếc nhìn về phía Tuyết Oanh. Tuyết Oanh bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn làm cho hoảng sợ.
Nam tử nâng chiếc cằm tinh mỹ lên, thản nhiên nói: “Tuyết Oanh cô nương, thiếu nữ này, ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm hại đến nàng.” Chỉ sợ mất một cọng lông cũng không được.
Tuyết Oanh bị lãnh ý của nam tử làm cho khiếp sợ. Không nghĩ tới hắn từ trước đến giờ đều ôn nhu như nước cũng sẽ có loại ánh mắt lạnh như băng như vậy, nàng không khỏi nghiêm trọng gật đầu.
"Đúng rồi, Tuyết Oanh cô nương đã nói với thiếu nữ đó như thế nào?” Lãnh ý trong mắt nam tử dần dần tản đi, tao nhã nhướng mày hỏi.
Tuyết Oanh lập tức giơ ống tay áo lên, mặt mày như ánh trăng tròn, bàn tay trắng nõn làm ra một bộ dáng hoa lan chỉ. Ngón tay tinh tế như hành, đốt ngón tay linh lung, thắt lưng tạo ra một đường cong mỹ lệ, sợ tơ quần lụa mỏng theo gió mà lay động, lập tức làm toàn bộ thân thể mềm mại mỹ lệ ẩn hiện phô bày. Đây đúng là một động tác trong điệu vũ Tiêu Dao. Tuyết Oanh quyến rũ mà tự tin cười nói: “Ta nói với họa sư đây là vũ đạo sở trường của Phong Nguyệt.”
Lúc này, nam tử nâng lên cằm dưới tuyệt đẹp, chậm rãi nói: “Lấy cớ rất tốt.”
Nghe hắc y nam tử tán thưởng, Tuyết Oanh lập tức nở nụ cười. Đáng tiếc nam tử luôn luôn vội vàng, mà nàng hy vọng cỡ nào hắn có thể lưu lại bên cạnh mình. Chỉ sợ bồi bên nàng nửa khắc cũng là một hy vọng xa vời.
Vừa nghĩ như vậy, Tuyết Oanh liền nghe được hắc y nam tử khoan thai nói: “Đêm nay, có thể ta sẽ ở lại lâu một lát, Tuyết Oanh cô nương sẽ không để ý chứ?”
Tuyết Oanh không khỏi “a” một tiếng, gần như mừng rỡ như điên.
Nàng vội vã đoan trang ngồi trước đàn, đắm đuối đưa tình khải một khúc nhạc êm tai vì hắn.
Không biết mục đích thật sư của người nam nhân này lại là chờ thiếu nữ họa sư kia đến.
Bên trong phòng là các loại đàn gỗ quý giá cực kỳ đẹp đẽ, trên án kỳ bày một chiếc đàn cổ, nội thất có một cái bình phong bằng ngọc ngăn cách.
Hắc y nam tử chậm rãi đánh giá bốn phía một chút, khí độ thong dong đạm bạc. Hắn ngẩng đầu lên, dù chưa lộ ra toàn bộ khuôn mặt, chỉ một nửa bên mặt cũng có thể nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ băng sơn của hắn. Mày kiếm kiên nghị, khóe mắt khơi mào phượng mâu, giống như mộng, giống như tiên, vẻ đẹp như tuyết phất phới.
Lúc hắc y nam tử nhìn thấy bức mỹ nhân đồ trên bàn, lập tức dừng lại bước chân, ánh mắt ngưng trụ. Lẳng lặng nhìn bức họa trên bàn, vẻ mặt rất chuyên chú nghiêm cẩn, toàn bộ tâm trí đều bị bức họa hấp dẫn. Vô luận là ai nhìn thấy dáng vẻ của hắn bây giờ, đều nghĩ là hắn bị mỹ nhân trong họa hấp dẫn.
Mỹ nhân trong họa đang ngồi bên cạnh hắn, vì hắn bưng lên rượu ngon món ngon, hắn lại chưa từng liếc mắt nhìn nàng một lần.
Tuyết Oanh cô nương không có chút dáng vẻ oán hận nào, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắc y nam tử. Đôi mắt đẹp lóe sáng, ẩn ẩn còn mang theo chút chờ đợi.
Nàng lẳng lặng ngồi đó, chờ đợi nam nhân phản ứng.
Một lát sau, bên môi hắc y nam tử giương lên một nụ cười mê người, thản nhiên nói: “Vẽ rất tốt!”
Tuyết Oanh lập tức cười, tiếng cười như chuông bạc thanh thúy “Đây là một người bí ẩn giống như công tử. Lang muốn ta tìm một họa sư, đương nhiên sẽ không kém.” Giọng nói nàng thân mật gọi danh tính đối phương, phảng phất giữa hai người không nói hết thân mật.
Hắc y nam tử chậm rãi ngoái đầu nhìn về phía Tuyết Oanh, bình thản mà nói: “Tuyết Oanh cô nương vẫn là gọi ta Tử Hi đi.”
Ánh mắt Tuyết Oanh không khỏi tối sầm lại. Từ trước đến nay nàng đều được nam nhân nâng niu trong tay, còn chưa bao giờ bị người khác khéo léo từ chối như vậy.
Dù sao, Tử Hi là xưng hô người khác gọi hắn, đồng môn đều gọi hắn như vậy, hơn nữa trong chốn giang hồ mọi người đều có thể gọi hắn như vậy, Tuyết Oanh vẫn cho rằng bản thân trong lòng đối phương là bất đồng.
Hơn hai năm qua, nam nhân khuynh mộ nàng không ít. Bọn họ đều là quan to hiển quý, nhân tài tuấn sĩ. Người muốn cưới nàng làm thê tử như nước sông tràn đầy, nhưng nàng lại không để mắt một ai. Tuyết Oanh là một nữ nhân tâm cao khí ngạo, càng thích nàng, nàng càng không thích. Những nam tử mà nàng đã gặp qua, gần như không ai có thể chống đỡ nổi sức quyến rũ của nàng. Nhưng duy nhất chỉ có một người làm cho nàng canh cánh trong lòng. Người kia lại đối với nàng thủy chung duy trì mộ khoảng cách. Mấy năm rồi mà vẫn không xóa được hình ảnh đối phương trong lòng nàng. Người đó chính là nam tử độc nhất vô nhị trước mặt nàng lúc này.
"Bức họa này là ngời phương nào vẽ?” Hắc y nam tử đột nhiên hỏi.
Ánh mắt Tuyết Oanh lưu chuyển, khóe miệng miễn cưỡng lộ ra nụ cười “Là một họa sư khoảng mười lăm tuổi.”
Ngón tay nam tử nhẹ nhàng mơn trớn bức họa, dừng một chút, không thể tin nói: “Họa sư mười lăm tuổi?” Đôi mắt đen nhánh của nam tử thoáng qua một gợn sóng nhàn nhạt, rất nhanh lại bị chôn vùi bên trong ánh mắt sâu thẳm.
Tuyết Oanh vươn tay bưng chun trà đưa đến trước mặt nam tử “Tử Hi thấy bức họa này như thế nào?”
Hắc y nam tử thật sâu thở dài “Bứa họa này bình sinh ta gặp qua, là độc nhất vô nhị. Cái thần trong bức họa biến hóa ngàn vạn. Đường cong không có một tia hỗn độn, dung nhập huyền diệu. Nếu có thể tinh tế mài dũa một chút, tin chắc có một ngày sẽ không còn giới hạn.”
Lông mày Tuyết Oanh nhếch lên "Thật sự tốt như vậy?"
Nam tử nói: "Dĩ nhiên."
Tuyết Oanh lại chậm rãi thở dài một tiếng nói: "Chỉ là, họa sư Tử Hi nói đến lại là một thiếu nữ, từng vì sinh kế của bản thân cầm họa của mình bán giá rẻ tại Kinh Thành. Nàng không có danh tiếng, phong cách họa không theo trào lưu, cho nên họa của nàng luôn không có người để ý đến. Cuối cùng thiếu nữ phải mặt dày giả nam nhân đến thanh lâu là họa sự. Khi ta nghe được tán thưởng của Tử Hi, cảm thấy có hơi khuyếch đại không thật.”
Tuyết Oanh biết rõ ánh mắt của nam tử hơn người, lại cố ý làm trái lại. Nhưng đây cũng chỉ là thủ đoạn hấp dẫn nam nhân của nàng mà thôi.
Tường vi có gai, có nam nhân thích luận điệu này.
Con ngươi hắc y nam tử nheo lại, lại nói: “Thiếu nữ kia có bộ dáng thế nào?”
Ánh mắt Tuyết Oanh lóe sáng, không rõ vì sao nam tử lại có hứng thú đối với thiếu nữ kia, hơi có chút nghi hoặc nói: “Thiếu nữ này dáng vóc cao gầy, nhưng ngũ quan lại rất tinh mỹ, cười rộ lên cực kỳ đáng yêu…..”
"Thiếu nữ kia khi nào sẽ đến?"
"Chúng ta ban đêm tiếp khách, nàng đương nhiên đến vaò ban đêm, hơn nữa đêm nay sẽ đến.”
Đêm nay! Lông mi hắc y nam tử run rẩy, con ngươi đen bóng thâm thúy nhiễm một tầng băng cứng.”
Lúc này, bỗng nhiên tâm tư Tuyết Oanh vừa động, nhàn nhạt hỏi: “Tử Hi, công tử giao cho ta vẽ lại bộ bí kỹ võ công này thật sự có ích sao?”
Hắc y nam tử chậm rãi gợi lên khóe môi, nói: “Múa, đôi khi cũng là một loại võ công.”
"Chẳng lẽ đây là một bộ vũ kỹ tuyệt thế?” Tuyết Oanh có hơi chút động tâm.
"Không sai, vũ kỹ Tiêu Dao, thiên hạ vô song.”
"Như vậy, ta có thể luyện hay không?” Xưa nay Tuyết Oanh đều cảm thấy bản thân hơn các nữ tử tầm thường khác, trong lòng vẫn như cũ chứa ngạo khí nồng đậm.
Nam tử nâng khóe môi, phương mâu nhếch lên, nhấp một ngụm trà nói: “Chỉ sợ trên thế gian này chỉ có nữ tử cực kỳ có ngộ tính mới có thể luyện. Phàm là người có tư chất hơi kém một chút, đều không có cơ duyên tìm hiểu.” Huống chi, bí tịch võ công này không có mấy người hiểu được. Thế nhân đều mơ ước có được, ai lại nhờ nó được giao cho họa sư trong thanh lâu vẽ lại?”
Nhưng Tuyết Oanh có chút không cam lòng nói: “Tử Hi, Ta có bài danh trên Kim Lân bảng, chẳng lẽ tư chất như vậy vẫn không đủ?”
Nam tử lạnh nhạt nói: "Có khi ngộ tính cùng mĩ mạo không có quan hệ.”
Không lấy được tán thành của đối phương, trong mắt Tuyết Oanh thoáng qua một tia ảm đạm nhàn nhạt cùng cảm xúc không cam lòng. Nhưng nàng rất nhanh liền khôi phục bộ dáng như cũ, dùng tay áo che miệng cười, nói: “Điệu múa Tiêu Dao là vũ kỹ thất truyền đã lâu, ngàn năm một thuở, hiếm có người biết, tuyệt không thể để rơi vào tay người khác. Thiếu nữ họa sư đã họa lại bộ vũ kỹ bí tịch này, có phải nên…….”
Nói xong, trong mắt Tuyết Oanh xẹt qua một tia hàn quang, vươn bàn tay trắng nõn nhỏ xinh làm động tác sau gáy một chút.
Trên móng tay trong suốt xẹt qua một tia hàn ý dày đặc, giết người diệt khẩu!
Giờ phút này, Băng Nhi nằm sấp trên mái hiên bỗng nhiên không lý do mà cảm thấy rùng mình, không khỏi ớn lạnh một chút.
Con ngươi tuyệt mỹ lạnh lùng của hắc y nam tử liếc nhìn về phía Tuyết Oanh. Tuyết Oanh bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn làm cho hoảng sợ.
Nam tử nâng chiếc cằm tinh mỹ lên, thản nhiên nói: “Tuyết Oanh cô nương, thiếu nữ này, ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm hại đến nàng.” Chỉ sợ mất một cọng lông cũng không được.
Tuyết Oanh bị lãnh ý của nam tử làm cho khiếp sợ. Không nghĩ tới hắn từ trước đến giờ đều ôn nhu như nước cũng sẽ có loại ánh mắt lạnh như băng như vậy, nàng không khỏi nghiêm trọng gật đầu.
"Đúng rồi, Tuyết Oanh cô nương đã nói với thiếu nữ đó như thế nào?” Lãnh ý trong mắt nam tử dần dần tản đi, tao nhã nhướng mày hỏi.
Tuyết Oanh lập tức giơ ống tay áo lên, mặt mày như ánh trăng tròn, bàn tay trắng nõn làm ra một bộ dáng hoa lan chỉ. Ngón tay tinh tế như hành, đốt ngón tay linh lung, thắt lưng tạo ra một đường cong mỹ lệ, sợ tơ quần lụa mỏng theo gió mà lay động, lập tức làm toàn bộ thân thể mềm mại mỹ lệ ẩn hiện phô bày. Đây đúng là một động tác trong điệu vũ Tiêu Dao. Tuyết Oanh quyến rũ mà tự tin cười nói: “Ta nói với họa sư đây là vũ đạo sở trường của Phong Nguyệt.”
Lúc này, nam tử nâng lên cằm dưới tuyệt đẹp, chậm rãi nói: “Lấy cớ rất tốt.”
Nghe hắc y nam tử tán thưởng, Tuyết Oanh lập tức nở nụ cười. Đáng tiếc nam tử luôn luôn vội vàng, mà nàng hy vọng cỡ nào hắn có thể lưu lại bên cạnh mình. Chỉ sợ bồi bên nàng nửa khắc cũng là một hy vọng xa vời.
Vừa nghĩ như vậy, Tuyết Oanh liền nghe được hắc y nam tử khoan thai nói: “Đêm nay, có thể ta sẽ ở lại lâu một lát, Tuyết Oanh cô nương sẽ không để ý chứ?”
Tuyết Oanh không khỏi “a” một tiếng, gần như mừng rỡ như điên.
Nàng vội vã đoan trang ngồi trước đàn, đắm đuối đưa tình khải một khúc nhạc êm tai vì hắn.
Không biết mục đích thật sư của người nam nhân này lại là chờ thiếu nữ họa sư kia đến.