Đêm khuya yên tĩnh, trăng sáng gió mát.
Băng Nhi nhanh chóng trở về phòng, đổi y phục.
Vừa rồi, Sở Hạo Thiên nói với nàng một câu: Bạch Triển có ý nghĩ tà niệm đối với ngươi. Băng Nhi liền cởi sạch y phục của Bạch Triển rồi trói lại, ném vào trong nhà xí của Lạc phủ.
Đêm nay, một mình nàng có thể đối phó với nhân vật danh bài chín mươi chín Kim Lân bảng, làm cho trong lòng nàng tự nhiên sinh ra tự tin.
Bên trong phòng ngủ, lồng đèn lá sen cháy sáng. Góc phòng là một cái đỉnh tản ra hương nhang lượn lờ, cả phòng cực kỳ yên tĩnh.
Băng Nhi ngồi trong phòng, trong mắt là hai đốm lửa nhỏ xoay tròn toát ra, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút hoài nghi nhàn nhạt.
Tiêu Dao Vũ? Trên đời này lại có điệu múa quỷ dị như vậy? Rốt cục vũ kỹ này có bí mật gì?
Băng Nhi dù thế nào cũng không nghĩ tới, tập tranh vẽ ra theo miêu tả của một nữ tử thanh lâu lại có thể tuyệt thế như vậy. *Dddd~?~Đđđđ>>>L”:”Q”:”Đ* Đây hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của nàng. Mới đầu tuy rằng Băng Nhi cảm thấy những hình ảnh kia giống như một bí tịch võ công, nhưng tuyệt đối không ngờ sẽ nghịch thiên như thế. Càng nghĩ, trong lòng Băng Nhi càng tò mò khó chịu, tựa như đang có vô số móng vuốt mèo đang cào lòng nàng.
Hít một hơi thật sâu, Băng Nhi ổn định tâm thần lại, từ từ đi đến dưới ánh đèn, mở ra hộp trang sức.
Kế đó, Băng Nhi lập tức phát ra một tiếng “a”, đơn giản là nàng phát hiện trang sức bên trong đều đã bị đổi, đoán chừng vì Bạch Mị Nhi cảm thấy đống đồ kia quá cũ kỹ.
Băng Nhi thập phần không cam lòng, lại vươn tay lật đi lật lại đống trang sức trong hộp, rốt cục ở tầng thấp nhất một xó góc nhìn thấy một cây tram cài xinh đẹp tinh xảo.
Trong trí nhớ Băng Nhi có chút ấn tượng đối với cây tram này. Đây là cây tram mẫu thân lúc nào cũng mang trên đầu, bươm bướm trên trên giống như có thể tùy thời giương cánh bay đi, cài trên tóc có vẻ trông rất sống động.
Ánh mắt Băng Nhi chỉ nhìn chằm chằm cây trâm này, trong mắt tràn ngập tưởng niệm đối với mẫu thân. Tưởng niệm này giống như có thể xuyên thấu thân thể, lại phát ra từ sâu trong nội tâm nàng, trong lòng trào ra một lời nói không rõ tư vị.
Vậy mà, Băng Nhi chỉ xem cây trâm như là di vật quan trọng nhất của mẫu thân, cũng không thấy có chỗ nào không tầm thường.
Chỉ là, trong lòng nàng mơ hồ có một giọng nói nhắc nhở, không cần khinh thường cây trâm này.
Băng Nhi làm việc từ trước đến giờ cực kỳ cẩn thận, vì thế, nàng lấy cây trâm đến trước mắt tỉ mỉ xem. *DĐ?”:?”Leee>Quuuy<Đôôôn* Chỉ cảm thấy trâm cài trân châu, điêu khắc một cánh bươm bướm giương cánh muốn bay bằng đá quý nhỏ màu trắng bạc, ánh đèn chiếu vào, càng có vẻ xa hoa. Mặc dù không phải là vật đẹp đẽ quý giá gì, lại thắng ở chỗ cực kỳ hiếm thấy.
Chỉ tiếc, Băng Nhi lại không nhìn thấy bất kỳ chỗ không bình thường nào.
Trầm mặc chốc lát, Băng Nhi nhắm mắt lại…….. Nàng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, mí mắt giống như đút bằng chì.
Gục xuống bàn, mệt mỏi như sóng biển đánh úp lại, rất nhanh đầu óc nàng liền lâm vào một mảnh hôn trầm, thân thể giống như đang phiêu đãng trên biển. Cũng không biết qua bao lâu, Băng Nhi cảm thấy có một cảm giác vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, trong cơn mê nàng mờ mờ ảo ảo thấy được một cảnh tượng kỳ quái. Cách đó không xa xuất hiện một mảnh sương mù vờn quanh núi rừng.
Băng Nhi lên bờ tò mò đánh giá bốn phía xung quanh, cảm thấy nơi đây cực kỳ quen thuộc, không khỏi theo đường đá nhỏ chậm rãi đi về phía trước.
Đột nhiên, Băng Nhi nhìn thấy một bóng ngường thấp thoáng trong rừng, ngước mắt cẩn thận nhìn lại, đối phương là một thiếu nữ dáng người thon dài.
Nàng tựa như một pho tượng ngọc xinh đẹp đứng lặng trong rừng. Băng Nhi không nhìn rõ khuôn mặt nàng, chỉ cảm thấy nàng là một người tuyệt sắc khuynh thành, vô song thiên hạ.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, trong ánh sáng màu trắng phủ xuống nơi âm u này, trên người hai người giống như được phủ thêm một tầng lụa mỏng màu bạc mông lung.
Rất nhanh nàng chậm rãi ngoái đầu lại, ánh mắt đối diện cùng Băng Nhi. Băng Nhi cũng nhìn về phía thiếu nữ.
Một đầu tóc đen dài bóng mượt của thíu nữ xõa ra theo gió, bay phấp phới trong gió đêm. Thân thể nàng yểu điệu mê người, như thực như ảo. Ánh mắt nàng thâm thúy, sâu thẩm không thấy đáy, giống như nam châm hấp dẫn, hút lấy ánh mắt của Băng Nhi. *Di”?enĐa<<:n~>>~LQĐ* Đây là tuyệt sắc mỹ lễ như thế nào? Giống như minh nguyệt trên cao, chỉ một cái chớp mắt xoay người tao nhã nhìn này đã nhanh chóng bao phủ Băng Nhi từng chút từng chút một.
Trong mắt Băng Nhi thoáng qua một tia kinh ngạc, thầm nghĩ vì sao ánh mắt cùng bộ dáng của đối phương lại mang đến cảm giác quen thuộc như vậy?
Một cơn gió nhẹ thổi qua cây quế, cánh hoa bay lả lả xuống đất, khắp trời đầy hoa.
Trong rừng, gió thổi làm tung bay tay áo hai người. Ngọc bội trên người bạch y thiếu nữ khẽ vang lên, giống như một giọt sương lăn nhẹ trên hoa sen trắng, phong tư còn hơn cả tiên nhân.
Băng Nhi kinh ngạc nhìn nàng, nhìn khuôn mặt của thiếu nữ, trong lòng không khỏi tràn ra cảm giác quen thuộc.
Bạch y thiếu nữ nhàn nhạt nhìn Băng Nhi, nở nụ cười tao nhã thong dong, ánh mắt hoặc nhân rơi thẳng vào cây trâm cài, chậm rãi mở miệng: “Cây trâm này của ngươi chính là Canh Kim Chi Tinh ở phía Nam tạo ra. Rèn trong mười lăm năm, không phải chỉ là trâm cài bình thường của nữ tử.”
"Đợi chút. . . . . . Là cái gì Kim?" Trong lòng Băng Nhi nhảy dựng, nàng chưa bao giờ nghe qua cái tên này.
Nàng rõ ràng cũng không biết cái gì là Canh Kim Chi Tinh, nhưng lại giống như đã nghe qua ở đâu đó, nghe cả giọng nói của bạch y thiếu nữ trước mắt cũng vô cùng quen thuộc.
"Canh Kim Chi Tinh, là một loại kim loại quý hiệm dưới đáy biển phía Nam, có tiền cũng không thể mua được.” Môi đỏ mọng của thiếu nữ hé mở, giọng nói dễ nghe, giống như tiếng đàn duyên dáng đang khảy. “Trâm cài này là thế gian khó có được, ngươi nhất định phải cất giữ thật kỹ. Ta tin tưởng rất nhanh ngươi sẽ phát hiện chỗ hữu dụng của cây trâm cài này.”
Băng Nhi nghe vậy, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên cây trâm cài!
"Còn có một việc muốn nói với ngươi…… Năm vị hôn phu của ngươi tuyệt đối không phải người bình thường.” Thiếu nữ giống nhp là không để ý mà nói, con ngươi thâm thúy nhìn không ra cảm xúc gì.
"Ta có năm vị hôn phu? Làm sao ngươi biết?" Băng Nhi không khỏi sững sờ, tâm tình lại càng lạnh lẽo.
"Bọn họ đương nhiên là không tầm thường, ta nghĩ bất luận ngươi lựa chọn người nào cũng đều sẽ không có cuộc sống yên bình, nếu ngươi thật sự chọn một người trong số đó.” Thiếu nữ lẳng lặng đứng ở đó, giống như minh nguyệt sáng chói, phong tư thiên thành, cũng mang lại một cảm giác bí hiểm.
"Ngươi là ai?" Băng Nhi hơi kinh ngạc. Đối phương làm sao lại hiểu rõ chuyện của nàng như vậy?
"Ta là. . . . . ."
Băng Nhi nhìn thấy môi thiếu nữ hé mở, từng cánh hoa quế vờn quanh người nàng, mùi hương ngọt ngào thanh thuần, nhưng lại không nghe được câu nói sau cùng của nàng.
Cùng lúc đó, Băng Nhi phát hiện rừng cây đột nhiên biến mất không thấy nửa, sương mù tản đi, bạch y thiếu nữ cũng vô ảnh vô tung biến mất. Băng Nhi cảm thấy vừa rồi bản thân giốn như gặp được Hải Thị Thận Lâu*
*Hải Thị Thượng Lâu: Ảo tưởng, cảnh không thực.
Bỗng nhiên, Băng Nhi mở bừng mắt, ánh mắt quét nhìn bốn phía, nhìn thấy vẫn là phòng ngủ của nàng, trong tay vẫn là cây trâm cài, cái gì cũng không có thay đổi.
Thì ra đây đúng là một cảnh mộng. Băng Nhi chớp chớp mắt, bỗng nhiên phát hiện trên bàn có một vũng nước chưa khô, bên trên viết ba chữ “Ngọc Khuynh Vũ”
Băng Nhi hơi ngẩn ra, bởi vì, nét chữ này chính là chữ của nàng.
Băng Nhi nhíu nhíu mày, lập tức nhớ đến danh bài thứ nhất trên Kim Lân bảng quần phương, người được xưng là kỳ tài huyền thuật, nữ tử nhất vũ khuynh thành.
. . . . . .
Băng Nhi nhanh chóng trở về phòng, đổi y phục.
Vừa rồi, Sở Hạo Thiên nói với nàng một câu: Bạch Triển có ý nghĩ tà niệm đối với ngươi. Băng Nhi liền cởi sạch y phục của Bạch Triển rồi trói lại, ném vào trong nhà xí của Lạc phủ.
Đêm nay, một mình nàng có thể đối phó với nhân vật danh bài chín mươi chín Kim Lân bảng, làm cho trong lòng nàng tự nhiên sinh ra tự tin.
Bên trong phòng ngủ, lồng đèn lá sen cháy sáng. Góc phòng là một cái đỉnh tản ra hương nhang lượn lờ, cả phòng cực kỳ yên tĩnh.
Băng Nhi ngồi trong phòng, trong mắt là hai đốm lửa nhỏ xoay tròn toát ra, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút hoài nghi nhàn nhạt.
Tiêu Dao Vũ? Trên đời này lại có điệu múa quỷ dị như vậy? Rốt cục vũ kỹ này có bí mật gì?
Băng Nhi dù thế nào cũng không nghĩ tới, tập tranh vẽ ra theo miêu tả của một nữ tử thanh lâu lại có thể tuyệt thế như vậy. *Dddd~?~Đđđđ>>>L”:”Q”:”Đ* Đây hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của nàng. Mới đầu tuy rằng Băng Nhi cảm thấy những hình ảnh kia giống như một bí tịch võ công, nhưng tuyệt đối không ngờ sẽ nghịch thiên như thế. Càng nghĩ, trong lòng Băng Nhi càng tò mò khó chịu, tựa như đang có vô số móng vuốt mèo đang cào lòng nàng.
Hít một hơi thật sâu, Băng Nhi ổn định tâm thần lại, từ từ đi đến dưới ánh đèn, mở ra hộp trang sức.
Kế đó, Băng Nhi lập tức phát ra một tiếng “a”, đơn giản là nàng phát hiện trang sức bên trong đều đã bị đổi, đoán chừng vì Bạch Mị Nhi cảm thấy đống đồ kia quá cũ kỹ.
Băng Nhi thập phần không cam lòng, lại vươn tay lật đi lật lại đống trang sức trong hộp, rốt cục ở tầng thấp nhất một xó góc nhìn thấy một cây tram cài xinh đẹp tinh xảo.
Trong trí nhớ Băng Nhi có chút ấn tượng đối với cây tram này. Đây là cây tram mẫu thân lúc nào cũng mang trên đầu, bươm bướm trên trên giống như có thể tùy thời giương cánh bay đi, cài trên tóc có vẻ trông rất sống động.
Ánh mắt Băng Nhi chỉ nhìn chằm chằm cây trâm này, trong mắt tràn ngập tưởng niệm đối với mẫu thân. Tưởng niệm này giống như có thể xuyên thấu thân thể, lại phát ra từ sâu trong nội tâm nàng, trong lòng trào ra một lời nói không rõ tư vị.
Vậy mà, Băng Nhi chỉ xem cây trâm như là di vật quan trọng nhất của mẫu thân, cũng không thấy có chỗ nào không tầm thường.
Chỉ là, trong lòng nàng mơ hồ có một giọng nói nhắc nhở, không cần khinh thường cây trâm này.
Băng Nhi làm việc từ trước đến giờ cực kỳ cẩn thận, vì thế, nàng lấy cây trâm đến trước mắt tỉ mỉ xem. *DĐ?”:?”Leee>Quuuy<Đôôôn* Chỉ cảm thấy trâm cài trân châu, điêu khắc một cánh bươm bướm giương cánh muốn bay bằng đá quý nhỏ màu trắng bạc, ánh đèn chiếu vào, càng có vẻ xa hoa. Mặc dù không phải là vật đẹp đẽ quý giá gì, lại thắng ở chỗ cực kỳ hiếm thấy.
Chỉ tiếc, Băng Nhi lại không nhìn thấy bất kỳ chỗ không bình thường nào.
Trầm mặc chốc lát, Băng Nhi nhắm mắt lại…….. Nàng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, mí mắt giống như đút bằng chì.
Gục xuống bàn, mệt mỏi như sóng biển đánh úp lại, rất nhanh đầu óc nàng liền lâm vào một mảnh hôn trầm, thân thể giống như đang phiêu đãng trên biển. Cũng không biết qua bao lâu, Băng Nhi cảm thấy có một cảm giác vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, trong cơn mê nàng mờ mờ ảo ảo thấy được một cảnh tượng kỳ quái. Cách đó không xa xuất hiện một mảnh sương mù vờn quanh núi rừng.
Băng Nhi lên bờ tò mò đánh giá bốn phía xung quanh, cảm thấy nơi đây cực kỳ quen thuộc, không khỏi theo đường đá nhỏ chậm rãi đi về phía trước.
Đột nhiên, Băng Nhi nhìn thấy một bóng ngường thấp thoáng trong rừng, ngước mắt cẩn thận nhìn lại, đối phương là một thiếu nữ dáng người thon dài.
Nàng tựa như một pho tượng ngọc xinh đẹp đứng lặng trong rừng. Băng Nhi không nhìn rõ khuôn mặt nàng, chỉ cảm thấy nàng là một người tuyệt sắc khuynh thành, vô song thiên hạ.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, trong ánh sáng màu trắng phủ xuống nơi âm u này, trên người hai người giống như được phủ thêm một tầng lụa mỏng màu bạc mông lung.
Rất nhanh nàng chậm rãi ngoái đầu lại, ánh mắt đối diện cùng Băng Nhi. Băng Nhi cũng nhìn về phía thiếu nữ.
Một đầu tóc đen dài bóng mượt của thíu nữ xõa ra theo gió, bay phấp phới trong gió đêm. Thân thể nàng yểu điệu mê người, như thực như ảo. Ánh mắt nàng thâm thúy, sâu thẩm không thấy đáy, giống như nam châm hấp dẫn, hút lấy ánh mắt của Băng Nhi. *Di”?enĐa<<:n~>>~LQĐ* Đây là tuyệt sắc mỹ lễ như thế nào? Giống như minh nguyệt trên cao, chỉ một cái chớp mắt xoay người tao nhã nhìn này đã nhanh chóng bao phủ Băng Nhi từng chút từng chút một.
Trong mắt Băng Nhi thoáng qua một tia kinh ngạc, thầm nghĩ vì sao ánh mắt cùng bộ dáng của đối phương lại mang đến cảm giác quen thuộc như vậy?
Một cơn gió nhẹ thổi qua cây quế, cánh hoa bay lả lả xuống đất, khắp trời đầy hoa.
Trong rừng, gió thổi làm tung bay tay áo hai người. Ngọc bội trên người bạch y thiếu nữ khẽ vang lên, giống như một giọt sương lăn nhẹ trên hoa sen trắng, phong tư còn hơn cả tiên nhân.
Băng Nhi kinh ngạc nhìn nàng, nhìn khuôn mặt của thiếu nữ, trong lòng không khỏi tràn ra cảm giác quen thuộc.
Bạch y thiếu nữ nhàn nhạt nhìn Băng Nhi, nở nụ cười tao nhã thong dong, ánh mắt hoặc nhân rơi thẳng vào cây trâm cài, chậm rãi mở miệng: “Cây trâm này của ngươi chính là Canh Kim Chi Tinh ở phía Nam tạo ra. Rèn trong mười lăm năm, không phải chỉ là trâm cài bình thường của nữ tử.”
"Đợi chút. . . . . . Là cái gì Kim?" Trong lòng Băng Nhi nhảy dựng, nàng chưa bao giờ nghe qua cái tên này.
Nàng rõ ràng cũng không biết cái gì là Canh Kim Chi Tinh, nhưng lại giống như đã nghe qua ở đâu đó, nghe cả giọng nói của bạch y thiếu nữ trước mắt cũng vô cùng quen thuộc.
"Canh Kim Chi Tinh, là một loại kim loại quý hiệm dưới đáy biển phía Nam, có tiền cũng không thể mua được.” Môi đỏ mọng của thiếu nữ hé mở, giọng nói dễ nghe, giống như tiếng đàn duyên dáng đang khảy. “Trâm cài này là thế gian khó có được, ngươi nhất định phải cất giữ thật kỹ. Ta tin tưởng rất nhanh ngươi sẽ phát hiện chỗ hữu dụng của cây trâm cài này.”
Băng Nhi nghe vậy, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên cây trâm cài!
"Còn có một việc muốn nói với ngươi…… Năm vị hôn phu của ngươi tuyệt đối không phải người bình thường.” Thiếu nữ giống nhp là không để ý mà nói, con ngươi thâm thúy nhìn không ra cảm xúc gì.
"Ta có năm vị hôn phu? Làm sao ngươi biết?" Băng Nhi không khỏi sững sờ, tâm tình lại càng lạnh lẽo.
"Bọn họ đương nhiên là không tầm thường, ta nghĩ bất luận ngươi lựa chọn người nào cũng đều sẽ không có cuộc sống yên bình, nếu ngươi thật sự chọn một người trong số đó.” Thiếu nữ lẳng lặng đứng ở đó, giống như minh nguyệt sáng chói, phong tư thiên thành, cũng mang lại một cảm giác bí hiểm.
"Ngươi là ai?" Băng Nhi hơi kinh ngạc. Đối phương làm sao lại hiểu rõ chuyện của nàng như vậy?
"Ta là. . . . . ."
Băng Nhi nhìn thấy môi thiếu nữ hé mở, từng cánh hoa quế vờn quanh người nàng, mùi hương ngọt ngào thanh thuần, nhưng lại không nghe được câu nói sau cùng của nàng.
Cùng lúc đó, Băng Nhi phát hiện rừng cây đột nhiên biến mất không thấy nửa, sương mù tản đi, bạch y thiếu nữ cũng vô ảnh vô tung biến mất. Băng Nhi cảm thấy vừa rồi bản thân giốn như gặp được Hải Thị Thận Lâu*
*Hải Thị Thượng Lâu: Ảo tưởng, cảnh không thực.
Bỗng nhiên, Băng Nhi mở bừng mắt, ánh mắt quét nhìn bốn phía, nhìn thấy vẫn là phòng ngủ của nàng, trong tay vẫn là cây trâm cài, cái gì cũng không có thay đổi.
Thì ra đây đúng là một cảnh mộng. Băng Nhi chớp chớp mắt, bỗng nhiên phát hiện trên bàn có một vũng nước chưa khô, bên trên viết ba chữ “Ngọc Khuynh Vũ”
Băng Nhi hơi ngẩn ra, bởi vì, nét chữ này chính là chữ của nàng.
Băng Nhi nhíu nhíu mày, lập tức nhớ đến danh bài thứ nhất trên Kim Lân bảng quần phương, người được xưng là kỳ tài huyền thuật, nữ tử nhất vũ khuynh thành.
. . . . . .